Bông Cúc Vàng - Phần 4 _ HET

Văn không ân hận và suy nghĩ nhiều về những gì đã xảy ra giữa anh và Chi trong buổi chiều giông tố đó. Cuộc sống đầy bí hiểm, như một màn dêm chẳng có đôi mắt nào nhìn thấu được. Cuộc đời con người có trăm éo le thì trái tim con người có ngàn ngóc ngách. Vả lại, giữa anh và Kim cũng chẳng còn gì xứng đáng nữa để mà giữ lại cho nhau. Văn và Kim giờ đây như hai nhánh của một con sông đời đã tách biệt. Mỗi nhánh chảy theo một dòng đời riêng của mình, chẳng bao giờ còn hội tụ được nữa. Mỗi người cần phải quên quá khứ chung cũng như quá khứ riêng của mình dể mà đi tiếp lên phía trước, chẳng ai có quyền cản trở bước đi của ai và chẳng ai có quyền dừng lại hay hủy hoại bản thân mình. Dù thế nào cũng phải đi lên. Đã thế thì Văn chẳng cần gì phải buồn, phải ân hận cả. Lòng tự nhủ lòng như vậy. Chẳng hiểu sự thật là như vậy hay đây cũng là một cách tự an ủi bản thân mình, tự xoa dịu những nỗi đau của mình như người ta khi mất đi những người thân, những người ruột thịt của mình thường an ủi vậy, thường cho đó là số phận, mà đã là số phận rồi thì không còn cách nào tránh được, chỉ còn cách đành phải chịu mà thôi? Nhưng đôi khi những dòng suy tường cứ như một con thuyền chở anh ngược dòng về bến quá khứ. Anh không khỏi không cảm thấy day dứt trong lòng. Cuộc tình duyên đổ vỡ cũng do anh một phần. Trong sự đỗ vỡ này anh là người có lỗi. Anh ý thức được tội lỗi của mình.

Ngày Văn và Kim chính thức trở thành vợ chồng, làng xóm, bạn bè ai cũng khen họ đẹp đôi. Anh là bộ đội phục viên, đã chiến đấu oai hùng ở mặt trận trở về. Chị là phụ nữ đảm đang, loại phụ nữ biết lo tới miếng cơm, manh áo cho người chồng. Loại người như chị hỏi có anh bộ đội phục viên nào lại không chịu?

Những ngày đầu chung sững bên Kim, Văn có cảm tư?ng mình là con người may mắn. May mắn vì có được một người vợ như Kim. Văn như người đang đi trong đám sương mù. Tầm mắt Văn đã bị đám sương mù đó che lấp. Cả đoàn người đang đi trong đám sương mù dày đặc, chưa tan đó. Người sau chỉ nhìn thấy một khoảng lưng của người trước. Văn chỉ nhìn thấy có khoảng lưng của Kim ở phía trước. Kim là tất cả những gì Văn từng mơ ước khi Văn còn lăn lộn ở chiến trường, khi con người chưa nhìn thấy được ngày mai. Khi con người còn lăn lộn trong một biển khổ ải, chết chóc thì ước mơ của con người thật là giản dị, cũng như ước mơ năm nào của mẹ Văn chỉ là những miếng thịt m?. Ngày nay chắc mẹ Văn không thèm khát những miếng thịt m? đó nữa, nhưng vào cái ngày đói kém mờ mắt ấy miếng thịt mỡ là hình ảnh lý tưởng cho những ước mơ của mẹ Văn. Khi còn lang thang trên bãi chiến trường, khi còn sống trong cảnh màn trời chiếu đất như vậy thì một mái ấm gia đình là tất cả đối với Văn. Đó là ước mơ quá cao sang trong hoàn cảnh như thế vì liệu những con người như Văn còn có thể trở về để có một mái ấm gia đình không?

Uớc mơ của Văn đã thành sự thật. Văn đã có một mái ấm gia đình, một người vợ biết lo toan. Nhưng rồi cũng như mọi vật trên trái đất này đều biến hóa, đổi thay, suy nghĩ của con người cũng ngày theo ngày biến đổi. Cái hạnh phúc nóng bỏng của những ngày đầu chung sống cuộc sống vợ chồng với Kim cứ nguội dần, nguội dần trong Văn tựa như thanh sắt nung hồng của người thợ rèn ngâm trong chậu nước lạnh. Văn nhận ra cuộc sống của mình tẻ nhạt, đơn điệu, ngày này qua ngày nọ cứ thế mà trôi, cứ thế mà lập đi lập lại những gì đã có. Nhiều lần Văn tự hỏi: "Chả lẽ cuộc sống một dời người chỉ có vậy thôi sao? Cuộc sống chỉ là miếng cơm manh áo thôi sao? Cuộc sống còn phải có thêm một cái gì khác nữa chứ?" Và, trong Văn lại hiện lên hình ảnh của đám người lố nhố, lủng củng với trăm thứ hàng họ ở ngoài sân bay quốc tế Nga năm nào. Tội nghiệp ! Cũng một đời người! Vì miếng cơm manh áo người ta đã phải quên đi nhiều thứ ở trên đời mà đáng lẽ ra người ta có quyền được hưởng và được ban cho người khác. Cái lỗi chính của Văn là anh nhìn đời thật nông cạn, và đến khi anh đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi thì lại không có đủ can đảm để thay đổi cách nhìn đó.

Mối quan hệ với người tình trong những ngày anh còn ở bên Nga đã giúp anh mở rộng tầm mắt. Lớp sương mù dày đặc năm nào đã tan biến đi. Anh tự nhủ : "Phải khơi lại dòng đời". Muốn cho dòng đời của anh và Kim chảy sôi réo, chảy cuồn cuộn, phải khơi lại con sông, đào xới lên những gì đã làm cho lòng sông chật hẹp.

Anh muốn giúp Kim thay đổi cách nhìn. Anh muốn mang đến cho Kim những nét mới trẻ trung, tươi đẹp trong đời sống lứa đôi. Anh muốn làm một cuộc cách mạng, một cuộc cách mạng trong đời sống vợ chồng. Nhưng Kim không nhận ra điều đó. Kim quá gắn bó, quá bền chặt, quá thiết tha với những gì Kim đã quen, những gì Kim đã có. Còn anh, trong tình huống đó lại trở về với con người th? đế vốn sẵn có ở anh, anh sợ lợn lành chữa thành lợn què. Anh sợ những thay đổi mà anh đã có ý định thực hiện từ ngày còn ở bên kia chằng những không làm cho Kim hạnh phúc thêm được mà còn gây thêm nhiều rắc rối trong quan hệ vợ chồng vốn té nhạt nhưng bình yên xưa nay. Thôi thì đành giẫm chân tại chỗ vậy. Từ xưa cho tới nay bao người ở đây họ cũng sống như vậy, đã chết ai đâu, thì mình cũng cứ sống như họ, như những ngày mình đã sống. Anh không nhận ra cách nghĩ đó của anh thật là nguy hiểm, vì chính cách nghĩ đó của anh đã giết dần giết mòn tình yêu của anh đối với Kim, từng ngày đang đẩy anh và Kim xa nhau như hai bờ của một con sông chỉ có lở chứ không có bồi. Cách nghĩ đó đã giết đi tất cả những gì còn lại trong anh dành cho Kim. Nó làm cho anh ngày một cảm thấy thú chăn gối với Kim chẳng còn mang lại cho anh niềm rung cảm nào nữa. Anh như người đang được ăn những món ăn sơn hào hải vị đã nhiều ngày nay trở về túp lều tranh để dùng lại những món ăn quá quen thuộc, đó là món rau muống già luộc chấm với mắm cá mặn đã bốc mùi thum thủm. An mãi một món ăn như thế, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác thì làm sao mà còn ngon miệng, nuốt nổi? Nghệ thuật làm tình của con người cũng giống như nghệ thuật nấu nướng của người nội trợ vậy. Anh nhớ lại những ngày còn ở với mẹ . Một con cá quả anh di câu về, mẹ làm được rất nhiều món: nào canh cá nấu khế chua, nào cá om cà chua, nào cá kho vùi trấu... Cũng từ một con cá quả mà ra, mà mỗi món mẹ làm đều có hương vị đặc biệt riêng của nó. Ngay những bữa cơm chỉ có rau, anh vẫn cảm thấy ngon đặc biệt. Hôm nay mẹ cho anh ăn xà lách cuộn tròn chấm với nước sốt cà chua. Mai mẹ xào bắp cải, rắc lên ớ a xào những ngó mùi thơm ngon kỳ lạ . Ngày kia mẹ nấu canh cải với gừng, ăn vào đến đâu thơm ngon, mát ruột tới đó.

Nghệ thuật nấu ăn của Kim cũng chẳng kém mẹ là bao. Giá mà Kim cũng tài nghệ như thế trong chuyện làm tình thì có lẽ đã không đến nỗi mỗi người mỗi ngả như bây giờ. Và, giá mà Kim thức thời hơn một chút, nhìn đời bằng đôi mắt giản dị như Chi thì có lẽ họ đã chẳng xa nhau.

Trong lúc Văn ngồi đây xem cán cân tội lỗi của hai người nghiêng về ai thì Kim đang trên đường đi đến nhà Thanh Xuân. Như người ăn mặn khát nước mà sự chung đụng xác thịt với Thanh Xuân là dòng nước mát, Kim uống không biết no, biết chán, càng uống càng khát và càng khát lại càng uống. Đã lâu, lâu lắm rồi, vì sự giận hờn không nguôi được trong lòng với việc làm của Văn, Kim đã không chung đụng với Văn. Dần dà nó cũng quên đi. Cái thứ ấy nó lạ thế đó, nó như người ăn chắt vậy, đã không ăn thì thôi, không nhớ, không thèm. Nhưng đã ăn rồi thì phải ăn liên tiếp, không có nó không chịu được, chả thế mà người ta lại nói "ngủ ngày quen mắt, ăn chắt quen mồm".

Vừa đạp xe vừa nhớ lại những lần chung đụng với Thanh Xuân, Kim mỉm cười sung sướng, chưa gì trong lòng Kim đã rạo rực rồi. Gió sông lồng lộng. Mặt sông rộng mênh mông, đỏ ngầu phù sa. Tự nhiên Kim thấy con sông này đẹp một cách lạ thường. Dòng phù sa dỏ ngầu đang chảy cuồn cuộn như mang một vẻ đẹp lạ kỳ, vẻ đẹp hùng dũng mà chưa bao giờ Kim để ý tới và nhận ra. Trước đây, ngày hai buổi Kim vẫn thường đi qua con sông này, chiếc cầu này mà sao Kim không nhận ra vẻ đẹp của nó? Giờ đây chúng trở nên thơ mộng trước con mắt của Kim, cả con sông cùng với dòng phù sa đỏ ngầu của nó. Tấm lòng Kim như đang rộng mở với muôn loài. Kim thấy có cảm tình với tất cả những con người xa lạ, không quen biết, đang cùng Kim đạp xe trên cầu. Có một em bé ngồi dưới chân cầu với người ông mù lòa đang bền bỉ kéo chiếc nhị đã đứt day chưa kịp chìa tay ra xin Kim những đồng xu lẻ thì Kim cũng đã dừng xe lại, móc ví lấy ra tờ một đồng mới toanh đưa cho em bé gái mặc dầu đối với em tờ mới hay tờ cũ cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, vì tiền thì vẫn là tiền, em chỉ cần có tiền để tối nay về mua cháo cho ông thôi vì đã hai ngày nay ông ốm mà chưa có được thìa cháo nào vào bụng. Ngay cả đối với Văn, Kim cũng không còn oán giận như trước đây nữa. Đôi khi thoáng ngh~ đến Văn, Kim có hơi áy náy, băn khoăn một chút, một chút thôi, rồi những trận làm tình mạnh mẽ như phong ba với Thanh Xuân lại xóa nhòa đi tất cả Càng ngày Kim càng lao vào cơn cuồng phong đó như con thiêu thân lao vào đèn.

Chỉ còn vài phút nữa là tới nhà Thanh Xuân. Từ xa đã nhìn thấy giàn thiên lý lá xanh xen lẫn những chùm hoa vàng rực. Kim dừng xe đạp, lấy chùm chìa khóa trong túi ra chọn một chìa để mở cổng. Thanh Xuân đã đưa cho Kim một chùm chìa khóa gồm ba chìa: một chìa để mở cổng vào sân - chiếc sân to có giàn thiên lý phủ kín, một chìa để mở cửa vào nhà và một chìa để mở cửa phòng ngủ . Phòng ngủ của Thanh Xuân cũng được khóa trái.

Kim giẫm lên những chùm thiên lý màu hoàng yến rơi đầy sân, đi vào nhà. Chắc Thanh Xuân còn đang ngủ? Kim không dùng chìa khóa để mở cửa phòng ngủ của Thanh Xuân, Kim muốn cho anh ngủ thêm một chút nữa. Tối qua hai người quần nhau tới khuya, chắc anh mệt vì hai người vật nhau dữ quá, suốt từ chập tối cho tới khuya không hề nghỉ lấy vài phút. Anh làm hùng hục khác hẳn phong thái bình thường mọi ngày vốn có ở anh khi anh làm tình với Kim, rất nhẹ nhàng, tình tứ. Tối qua anh chơi cứ hùng hục chẳng khác gì một con hổ đói lâu ngày nay mới vồ được con mồi, chẳng cần biết đó là loại mồi gì, cứ há to cuống họng ra để nuốt thôi. Mà có lâu la gì đâu cơ chứ, ngày nào hai người chả quần nhau. Đêm khuya Kim mới đạp xe về nhà vì sợ mẹ mong. Suốt đêm Kim nằm không ngủ được. Kim chỉ mong cho tới sáng để đến với anh, hai người sẽ nấu nướng một bữa ngon. ăn uống no nê, toàn là những thứ ngon Kim đã mua trên đường đi tới đây, xong sẽ vật lộn suốt đến chiều. Ngày nào Kim cũng phải ra về. Mẹ và Chi khó tính quá, cứ dặn Kim về sơm sớm. Nhiều lúc Kim nghĩ, hay lấy quách Thanh Xuân đi cho đỡ phải ra về sau mỗi lần làm tình với anh. Kim không bao giờ có cảm giác mình sẽ chán làm tình với Thanh Xuân cả, Kim chưa bao giờ thấy mệt mỏi. Sau mỗi lầm làm tình, Kim đều cảm thấy lòng dạ ngất ngây, người như vừa được uống một liều thuốc bổ và ngọn lửa tình lại bùng cháy thêm trong Kim. Kim có cảm tưởng mình đã phải lòng người con trai này. Kim chờ đợi một sự tỏ tình ở anh. Kim sẽ sung sướng vô cùng khi được làm vợ anh. Kim sẽ chiếm hữu vĩnh viễn toàn bộ cơ thể anh, ngày cũng như đêm muốn ăn lúc nào thì ăn không phải chờ tới bữa nữa. Chứ cứ như bây giờ nhiều lúc kể ra cũng không tiện, như nhiều đêm đang ngủ bỗng tỉnh giấc, Kim muốn choàng cánh tay mình lên người anh, kéo bàn tay anh đặt lên hai trái vú của mình, hay Kim muốn đưa tay ra sờ soạng con cặc anh, kích thích nó cương lên rồi lái nó vào cửa lồn đã ướt nhoẹt tự bao giờ của Kim mà có được đâu. Kim đành phải chờ đợi, dẹp cơn nóng sốt đó bằng cách chạy ra nhà tắm vớt nước lạnh lên người rồi chờ cho tới sáng. Rất nhiều đêm đang ngủ tỉnh dậy, Kim thèm con cặc anh như thế đó. Kim cũng có cảm giác anh sắp đặt vấn đề với Kim vì nếu không yêu Kim sao anh lại thiết tha vục mặt vào lồn Kim, âu yếm bú mút lồn Kim đến như thế?

Kim ngồi ngoài phòng khách đợi Thanh Xuân. Có tiếng rên nhè nhẹ từ phòng ngủ vọng ra. Hay là anh ốm? Trời ơi, anh ốm mà mình lại không biết? Đêm qua còn đâm vào lồn mình hùng hục như voi mà làm sao lại ốm nhanh thế? Mà đúng rồi, đàn ông ra quá nhiều tinh khí nên ốm là phải thôi. Đàn bà chơi nhiều càng khỏe ra nhưng đàn ông chơi nhiều là hao tổn sức lực lắm đó. Tội nghiệp, anh làm tất cả là vì mình, cho mình được sung sướng, cho cái lồn mình được toại nguyện. Khổ thân quá ! Mình sẽ nấu cho anh một bát cháo hành Thị Nở hay một bát cháo gà là anh khỏe lên ngay thôi, khéo không lại đòi chơi ngay trên sàn nhà cũng nên không còn đủ lòng kiên nhẫn kéo nhau lên giường nữa như mọi bận cũng vẫn vậy đấy thôi.

Tiếng rên mỗi lúc một to khiến Kim. không sao kìm nổi sự tò mò. ồm gì mà rên to thế? Tiếng rên lại như có phần thống khoái chứ đâu có vẻ là đau đớn, bệnh tật. Kim đứng dậy, bước ra khỏi phòng khách. Nhưng Kim không vào buồng ngủ. Kim vòng ra sau sân. Chỗ đó là khung cửa sổ buồng ngủ. Khung cửa sổ sơn xanh, có che rèm, he hé mở. Đứng đây càng nghe rõ tiếng rên. Kim nhẹ nhàng vén bức rèm sang bên, chỉ một chút nữa thôi thì Kim đã té xỉu.

Trước mặt Kim là chiếc giướng môđéc bóng loáng của Thanh Xuân, nơi đó đã bao ngày nay Kim trần truồng nằm trong vòng tay của Thanh Xuân, đã bao ngày qua họ trần truồng ôm nhau vật lộn, mút lồn, mút cặc của nhau, cùng nhau hưởng cảnh thống khoái. Cũng nơi đó giờ đây trước mắt Kim là hình ảnh Thanh Xuân đang trần truồng, con cặc vừa to vừa dài buông thõng, đang hụp lặn trong lồn một người con gái lạ . Thỉnh thoảng Thanh Xuân ngẩng mặt lên, Kim thấy mặt gã bóng láng vì nước nhờn của ả nọ trát lên. Gã không nhìn thấy Kim. Lúc gã ngẩng mặt lên để thở, Kim nhìn rõ chiếc lồn của ả kia. ả có chiếc lồn to, mu lồn dày, béo múp. Hai trái vú của ả cũng to. Đầu Thanh Xuân lại chúc xuống cái vùng đồi núi trung du rậm rạp đó. Cô gái kẹp chặt đầu Xuân bằng hai vế đùi của mình như vặn đứt đầu Xuân tại đó. Hai tay Xuân với hai trái vú cô gái. Hai trái vú cô cũng như hai ngọn đồi trung du, bàn tay Thanh Xuân chỉ choán được có nửa ngọn đồi đó. Bỗng người con gái rú lên, đưa hai tay bóp chặt lấy hai vú mình. Kim biết Thanh Xuân đang dùng đầu lưỡi đánh vào miếng thịt nhỏ bé bằng hạt đậu của người con gái đó. Khuôn mặt cô ta trông mới đẹp và đam mê làm sao khiến Kim thèm muốn đến tột độ được rơi vào vị trí của người con gái đó lúc này. Và, nỗi uất hận cũng dâng trào lên đến tận cổ. Kim thò tay vào trong túi áo, mân mê chùm chìa khóa và cầm nó ném thẳng vào chỗ hai người. Chùm chìa khóa rơi trúng đầu Thanh Xuân.

Hai hàng nước mắt chảy dài trên má, Kim lẳng lặng dắt xe, giẫm lên những chùm hoa thiên lý màu hoàng yến, ra khỏi khu nhà Thanh Xuân.

Kim đang giằng co với chị gác cổng bệnh viện. Trên đường đi tới đây Kim như muốn té xỉu mấy lần. Được người báo cho biết Văn đang nằm viện, tình trạng rất nguy kịch, Kim đạp xe thằng tới đây, không kịp về nhà báo cho mẹ và Chi biết nữa.

Văn vào viện từ tối hôm qua. Tối qua khi người hàng xóm chạy sang anh có chút việc thì phát hiện ra anh đang nằm bất động ở bậc cửa ra vào, người nóng như một miếng than hồng.

Chị gác cổng gạt tay Kim ra, phân trần:
- Tôi không biết gì cả. Chị bảo chị là vợ anh ấy, chị có quyền được vào thăm. Vừa rồi có một chị cũng đến nay đòi vào thăm anh ấy, cũng nói là vợ anh ấy. Tôi đã cho vào rồi - chị gác cổng tỏ ý ngạc nhiên như muốn hỏi: Thế ra anh ấy có hai vợ à ? Nhưng chị giữ ý lịch sự không nói thêm điều gì nữa .

Kim căng tròn mắt nhìn chị, ngạc nhiên:
- Trời ơi, tôi là vợ anh ấy thật mà, đây giấy chứng minh thư của tôi đây, Đặng hoàng Kim, nếu chị không tin, chị cứ giữ giấy tờ của tôi lại cũng được nhưng chị phải cho tôi vào thăm anh ấy, không có lý do gì chồng bị cấp cứu mà vợ lại không được vào thăm.

Kim đẩy chị gác cổng sang một bên, cứ thế chạy vào, mặc cho chị gác cổng gào lên:
- Vào đông thế không được đâu. Anh ấy cần được yên tĩnh. Các bà làm hại người ốm quá. Vào đông là các bà giết anh ấy đấy. Ông bác sĩ mà biết thì các bà chết, tôi cũng chết, chết cả nút thôi.

Văn đang nằm đó. Những cơn mê sảng dữ dội cứ đến liên tiếp. Hết những cơm mê sảng thì lại tới những giấc mơ bồng bềnh. Lúc thì Văn đang cõng Kim lội qua cánh đồng nước năm nào, lúc thì Văn đang cười đùa với Hiền Lương trong thung lũng đầy hoa cúc vàng, lúc thì Văn đang ngồi chờ Thomas ở hành lang, lúc thì Văn đang chụp những bức ảnh khỏa thân cho anh Thomas và chị Thu Nguyệt, lúc thì anh Thomas và Văn đang cùng chơi chung một chiếc lồn, lúc thì Văn đang nói chuyện tâm tình với Đắc. Cứ thế, đang nhìn thấy người này thì lại thấy người kia, chưa kịp nói chuyện với người này thì người kia đã biến mất.

Hành lang bệnh viện chạy dài tới tận phòng Văn đang nằm.. ánh sáng ngoài hành lang mờ mờ song cũng đủ soi rõ số phòng. Kim dừng lại. Tự nhiên trống ngực Kim đập liên hồi. Đã bao tháng nay Kim không gặp Văn thì nay Kim gặp Văn trong cảnh đau lòng như vậy. Văn đang nằm trong phòng chườm đá, mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng chân tay lại co giật. Bên cạnh một người phụ nữ đang ngồi quay lưng ra cửa nên Kim không trông rõ khuôn mặt. Kim đoán đó là chị y tá trực đang ngồi bên bệnh nhân cấp cứu. Kim cứ đứng thế rất lâu, không dám động đậy, cũng không dám bước vào, không dám gõ cửa, không cất nổi bước chân. Tự nhiên Kim hiểu rằng cái con người đang thiêm thiếp nằm đó mới là người thiết tha, gần gũi nhất trên đời nây đối với Kim. Những giọt nước mắt nóng bỏng cứ theo nhau chảy dài trên má Kim. Chiếc ví xách tay tuột khỏi tay Kim, rơi đến "bịch" xuống sàn nhà khiến người con gái đang ngồi cạnh Văn giật mình quay ra phía cửa. Hai đầu gối Kim bỗng khíu xuống. Kim không tin vào mất mình nữa. Người con gái đó chính là người được cử về cơ quan cùng đợt với Thanh Xuân, người có đôi mắt xanh và đôi mồi đỏ như hai cánh hồng khép lại.

Nhà dì Dung nằm trên đường Trần Phú. Đường Trần Phú chẳng khác gì một cánh tay dài, khỏe mạnh của một chàng trai ôm lấy người tình bờ biển của mình. Biển Nha Trang nên thơ, hiền hòa như chính tên gọi của nó và bát ngát tới tận chân trời.

Tôi thường trốn bà dì già nua và khắc nghiệt ra biển một mình. Tôi đứng lặng hàng giờ ngắm mặt biển sáng như gương. Xa xa giữa khoảng trời nước giáp nhau nổi lên những cánh buồm nhỏ li ti, nhấp nhô ẩn hiện trong màn bạc như trong những câu chuyện hoang đường. Mỗi lần đứng trước biển bao la tôi lại có cảm giác mình là một sinh vật nhỏ nhoi của biển cả và rất cô đơn. Một nỗi buồn xa xăm vô cớ lại nở phồng, choán ngập tâm hồn tôi. Xen lẫn nỗi buồn vô cớ đó là nỗi hận thù không nguôi được với con người, với cuộc đời của quá khứ và hiện tại.

Cho tới ngày hôm nay tôi vẫn không thể hiểu nổi, cái con người đã một thời yêu tôi say đắm, cái con người mà tôi đã hiến dâng trọn vẹn cả thể xác lẫn tâm hồn, cái con người mà tôi đã tôn thờ, đã hiến dâng một tình yêu trong trắng lại có thể bỏ tôi mà ra đi như thế. Bỏ tôi mà ra đi theo kiểu "chạy làng", con người đó lại có thể "Sở Khanh" đến thế? Trong thâm tâm tôi vẫn mong những dự đoán của mình là lầm lẫn. Nhưng than ôi, con người có bao giờ lẩn tránh được sự thật.

Trong lúc tôi đang quằn quại, sống dở chết dở với cái hình người đang được hình thành từ một con loăng quăng ở trong bụng, tác phẩm tuyệt mĩ của một trận tình cuồng phong trong đêm mưa gió thì chàng đã xa chạy cao bay, biến đi như mây, như mưa. Chàng biến đi như ánh chớp biến đi trong màn đêm dày đặc. Nhanh và bất ngờ. Không một dấu vết để lại, mờ mịt như dấu chân của người đi trên sa mạc mênh mông đã bị những trận cuồng phong xóa lấp. Không một lời nhắn nhủ lúc chia tay. Chàng vô tâm như một con chim đã bay về miền nắng sau những ngày tránh rét ở sứ sở tình yêu ngọt ngào. Tôi càng không thể hiểu nổi, hôm trước chàng còn đưa tôi tới bác sĩ khám thai mà hôm sau chàng đã mất hút như mũi tên bay không định hướng.

Mùa hè hạnh phúc, mùa hè tự do đã qua đi và mùa thu vàng với những cơn giông cuồng loạn như những cuộc làm tình của tôi và chàng cũng không còn nữa. Lại bắt đầu cái mùa đầy cực nhọc của đời sinh viên chúng tôi.

Từ cư xá tới trường tôi phải dùng tới ba phương tiện giao thông: Ô tô, tàu điện ngầm và tàu điện trên mặt đất. Tất cả ba loại phương tiện đó đã lấy đi của tôi ba tiếng đồng hồ mỗi buổi sáng. Mùa đông gian khổ hơn các mùa khác ở chỗ ai cũng phải khoác thêm một chiếc áo bành tô to lụ xụ và một đôi ủng nặng nề khiến xe đã chật chội nay càng thêm chật chội. Thông thường người ta đã phải đứng một chân thì nay chỉ còn được đứng trên năm đầu ngón chân như các vũ nữ ba lê tài nghệ đang biểu diễn vậy. Trong cái mùa đông gian khổ như thế, đáng nguyền rủa như thế thì tôi lăn đùng ra ốm như một con gà rù vào mùa toi vậy. Cơ thể tôi rêu rạo chẳng khác gì một chị gà mái đang mắc bệnh ỉa cứt trắng. Tôi có cảm tưởng toàn bộ sức lực của tôi đã biến đi đâu hết cả. Đầu óc tôi quay cuồng. Chân tay tôi rời rã. Hơi thở tôi đứt quãng. Nhìn vào gương tôi giật mình hoảng sợ. Cái gì đã xảy ra với tôi vậy? Một căn bệnh hiểm nghèo nào đang đến với tôi? Da tôi xanh như tàu lá. Lúc đầu tôi còn ăn được một chút, sau chỉ còn uống được thôi. Bây giờ thì đến uống tôi cũng không muốn nữa. Uống được chút nào tôi lại nôn ra chút đó cho tới khi nôn ra cả mật xanh mật vàng mới thôi.

Chàng quyết định đưa tôi tới bác sĩ. Chàng ngồi ngoài hành lang chờ tôi. Nửa tiếng trôi qua. Tôi vẫn chưa được ra. ông bác sĩ bảo tôi cởi truồng, nằm lên giường, banh thật rộng hai đùi ra hai phía như khi làm tình với chàng tôi vẫn thường banh hai đùi ra như vậy để chiếc lồn bày ra trước mặt chàng rõ hơn để chàng chiêm ngưỡng dung nhan độc đáo có một không hai trên đời này của nó. Còn bây giờ tôi banh hai đùi ra để khoe chiếc lồn tự nhiên lại nở to hơn những lúc bình thường với ông bác sĩ. Đường chẽ ở giữa hai mép lồn cũng tự chẽ ra, phơi bày mọi thứ bên trong cho ông bác sĩ phụ khoa ngắm nhìn. ông bảo tôi nhích đít xuống gần mặt ông chút nữa, rồi ông bắt đầu đeo mục kỉnh vào mắt để trông lồn cho rõ và bắt tay vào nghiên cứu chiếc lồn tôi. ông banh hai mép lồn tôi ra, có lẽ ông không tin vào khả năng banh lồn của tôi nên ông gạt hai tay tôi ra khỏi hai mép lồn mà lúc trước ông vừa đề nghị tôi banh ra dể cho ông xem. Có lẽ ông đang đứng chết lịm đi trước miếng thịt lồn vẫn còn đỏ au của tôi chăng vì không thấy ông bắt tay vào công việc gì cả, không thấy ông cử động, không thấy ông nói năng. Tôi biết chiếc lồn tôi được ông ngắm nhìn cũng đã sưng lên hơn lúc bình thường và chắc chắn hai mép lồn cũng đang phồng lên. Một lát sau dường như ông sực tỉnh, nhớ ra nhiệm vụ của người lương y kiêm từ mẫu của mình, bèn cầm một chiếc mỏ vịt bằng kẽm mạ kền bóng loáng thọc sâu vào lỗ âm đạo của tôi. Tôi nghe có tiếng kêu óc ách phát ra từ trong lỗ đầy nước ấm. Sau một hồi ngoáy móc tứ phía, ông rút mỏ vịt ra và thò những ngón tay của ông vào trong đó, tiếp tục ngoáy móc tứ bề. Dường như ông không tin vào khả năng của kĩ thuật, ông không tin vào chiếc mỏ vịt. ông chỉ tin vào chính những ngón tay của ông thôi, phải để chúng lùa vào thật sâu trong lỗ lồn tôi thì ông mới tin, thì ông mới phát hiện ra những điều huyền bí trong lỗ lồn của tôi được và lúc đó ông mới cho tôi đơn thuốc hay một lời kết luận được. Những ngón tay ông mềm mại chuyển động thật sâu trong lỗ chừng nửa tiếng thì ông rút chúng ra, đưa cho tôi một tờ giấy bản, bảo tôi dùng tờ giấy đó để chùi lồn vì nước nhờn ứa ra quá nhiều, ướt hết cả đám lông lồn của tôi và chảy cả xuống giường. Tôi chùi lồn xong, tụt xuống, xỏ hai ống chân vào quần. Tường thế là xong. Nhưng không, ngài còn bảo tôi phải cởi áo ra, cởi cả áo nịt vú ra nữa, điều đó cũng cần thiết cho việc khám bệnh chẳng kém gì cởi quần, để ngài khám vú . Tôi không dám phản đối. Biết gì về chuyên môn mà dám phản đối. Chỉ đâu thì đánh đấy thôi. Có khi ngài bảo cởi quần áo ra nằm lên giường, banh lồn ra cho ngài xỏ con cặc của ngài vào đó, nếu ngài nói đó là phương pháp chữa bệnh tân tiến mà y học mới phát hiện ra thì tôi cũng tin. Vậy thì nói chi đến chuyện cởi áo nịt vú. Tôi bèn làm theo lời ngài, cởi áo nịt vú ra. Vú tôi hôm nay cũng to hơn mọi ngày. Ngài xem xét rất kĩ lưỡng hai trái vú của tôi. Ngài đo chiều cao của hai trái vú, xong ngài lại đo cả chu vi của chúng, ngài làm cả masar cho chúng, ngài bóp lên bóp xuống. Ngài xem xét kĩ nhất là hai đầu vú, khiến chúng se lại dưới những ngón tay của ngài. Một lát sau, có lẽ chờ lâu sốt ruột, một người phụ nữ gõ cửa và thò đầu vào Ngài đành thở dài khe khẽ bảo tôi mặc áo vào. Công việc khám vú hôm nay coi như xong. Cuối cùng ngài kết luận tôi có thai và ngài nhìn tôi với con mắt đầy tiếc rẻ như con hổ vồ tuột mất một con trâu mộng.


Ở phòng ngài bác sĩ bước ra, tôi nhìn thấy chàng đang đi đi lại lại dọc hành lang vẻ chờ đợi sốt ruột. Nhìn nét mặt hoảng loạn của tôi, chàng an ủi:
- Anh biết rồi. Em mệt, mình về nhà đã, sẽ nói chuyện sau.

Chàng nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc bết mồ hôi trên trán tôi. Chàng như một cánh chim, sáng hôm sau đã bay về vùng đất ấm, bỏ mặc tôi ở lại một mình nơi đất khách quê người đầy giá lạnh. Chúng tôi chưa kịp trọn lời với nhau.

Đã từ lâu tôi vẫn nuôi một ý định sẽ có với chàng một đứa con để kí niệm tình yêu say đắm, kí niệm mối tình đầu của tôi. Ngày đó tôi nhìn đời bằng đôi mắt của trẻ thơ, tất cả mọi thứ trên đời này đều được tráng bằng một thứ ánh sáng màu hồng nhạt, tôi nhìn đời bằng đôi mắt khờ dại của hưu non chưa một lần bị chó sói vồ hụt.

Một lần tôi nói với chàng:
- Em muốn có một đứa con với anh. Chúng mình sẽ có với nhau một đứa con anh nhé?
- Có làm sao được hả em. Em còn ngây thơ lắm. Từ ước mơ tới hiện thực là một khoảng cách xa vời mà nhiều khi con người không bao giờ đạt được. Đời đấu phải chỉ là bài ca êm ái.

Chàng triết lý một cách trừu tượng về cuộc đời như thế với tôi. Thì bây giờ tôi đã có đủ điều kiện để thực hiện cái ý định trước đây của mình, và lỗi hoàn toàn không phải tại tôi Nhưng chàng đã "bỏ của chạy lấy người" rồi thì liệu tôi còn đủ lòng can đảm và sự say mê để thực hiện ý nguyện?

Cứ đứng trước mặt biển mênh mông, đằo dạt là tôi lại cảm thấy cô đơn và xót xa vô hạn. Ngày nào tôi cũng ra biển. Dường như biển là người tình say đắm cua tôi trong những ngày này. Biển thì thầm xao xuyến bền tai tồi những lời tâm sự về nỗi lòng thầm kín và tình yêu mãnh liệt của biển đối với thuyền, về nỗi nhớ bạc đầu của biển trong những ngày thuyền đi xa. Con người liệu có một tình yêu bao la như tình yêu của biển không? Biển mơn trớn tôi bằng hơi thở mát lạnh của mình. Biển vuốt ve tôi bằng những cái hôn mịn màng, đẫm nước. Bãi cát tôi chọn không một bóng người. Tất cả những người đi tắm biển đều chọn bãi tắm phía trên đông vui nhộn nhịp, nhiều quán giải khát và có bờ cát vàng thoai thoải. Còn riềng tôi lại thích những nơi hiu quạnh, không một bóng người để tôi được yên thân. Từ chỗ tôi nằm tới chỗ họ là một khoảng cách xa vời vợi thăm thẳm. Tôi nhìn thấy bóng họ chuyển động như những cánh chim bé nhỏ chao động trên sóng. Một mình tôi làm chủ một vùng bờ biển. Từ chỗ tôi nằm tới đường giao thông chính là một bãi dừa rộng ngút ngàn, mênh mông. Không một bóng người qua lại. Tôi yên chí cởi quần áo, không để lại một dấu vết nào về loài người tiến bộ đã phát triển trên người . Hình ảnh tôi lúc này chẳng khác gì hình ảnh năm xưa tôi cùng chàng tắm nắng trên đồng nội. Chỉ khác ngày đó đời còn ưu đãi tôi, đời còn nâng niu chiều chuộng tôi. Tôi như một nàng công chúa kiều diễm của muôn loài hoa dại trên đồng cỏ, mà chàng là một hoàng tử cưỡi ngựa đi qua. Còn bây giờ tôi nằm đây cũng trần truồng, bộ ngực vẫn nở nang, thân thể vẫn đầy hấp dẫn nhưng chẳng có chàng hoàng tử nào đi qua cả, chẳng có ai để ý đến cả, chẳng trong vòng tay của ai cả. Tôi nằm đây cô đơn, chẳng có gì bên cạnh, chẳng có những bông hoa dại đủ màu sắc, dũng mãnh chen đua nhau vươn lên đón ánh nắng mặt trời chói chang trên đồng nội. Xung quanh tôi chỉ có dải cát vàng, của hồi môn của biển cả cho con người. Sóng biển ì oàm vỗ vào bờ đá. Nắng sáng lóe ngoài khơi. Vài con chim đang rón sóng. Rừng dừa rì rầm một thứ ngôn ngữ của riêng mình. Cả bãi tắm mênh mông chỉ có một bóng người đang phơi tấm lưng trần nâu bóng về phía mặt trời.

Tôi là cành gửi sống nhờ thân gỗ mục dì tôi. Dì tôi tuy không nói ra, song cứ nhìn vào đôi mắt dì, tôi biết dì đang nghĩ về tôi như thế này: "Mới nứt mắt, bằng ấy tuổi đầu đã đĩ thập đĩ thành, không có con cặc bên cạnh là không chịu được. Má mày gửi mày vào đây là để tránh nạn mà mày đã gây ra cho má mày, là để cải tạo mày chứ đâu để mày đi mò cặc. Nhìn tao đây này, cả đời sống một mình, tao có thèm đến một con cặc nào đâu, tao có phải đi mò cặc như mày đâu mà sao tao vẫn sống được, nhà cửa vẫn đàng hoàng. Còn mày lúc nào cũng động còn, nứng lồn. Cái thân làm khổ cái đời. Cái lồn mày rồi còn là làm khổ mày nữa, chưa hết đâu con ạ".

Dì tôi quả thật cả đời chưa biết tới một con cặc. Dì không chồng đã đành mà chưa một lần có tình nhân. Tôi nghĩ, chẳng có con cặc nào dám gần dì cả. Tôi chưa thấy một người đàn bà nào trên đời này mà tôi quen biết lại xấu như dì. Quái dị. Má tôi và dì là hai chị em nhột mà sao má tôi đẹp thế, còn dì lại xấu đến thế. Hồi trước tôi nghe má vẫn thường nói với ba, khi nào có nhiều tiền sẽ đưa dì Dung ra nước ngoài để người ta giải phẫu khuôn mặt cho dì. Hồi còn là một thiếu nữ mười tám đôi mươi dì cũng đẹp, cũng xinh, cũng ròn như má tôi. Ngày đó dì còn sống ở quê. Dì là một cô thôn nữ đã làm lòng dạ của biết bao anh trai làng xôn xao, xáo động. Bao anh trai thôn dã đã nhắm nhe muốn hỏi dì làm vợ, nhưng dì chê hết thầy. dì khinh đám trai làng quê mùa, không xứng với nhan sắc của dì. Rồi một lần dì đi cắt lúa ở cánh đồng nước sâu, dì bị bệnh đậu mùa mà không hay, suốt ngày dầm nước. Đậu mùa trúng nước, trúng gió, không kiêng nên đã chạy hậu vào người dì. Người già trong làng bảo vậy. Hai mắt dì gần như mù lòa. Nay dì vẫn còn nhìn thấy được mọi người, mọi vật nhưng tất cả những người đó, vật đó chỉ trông thấy một cách lờ mờ. Mặt dì ngổn ngang đầy vệt sứt sẹo. Chiếc mũi dọc dừa rụng đi chỉ còn lại có một nửa, để lại một lỗ hổng trông như một cái hang sâu giữa mặt. Đám trai làng được bữa hả hê. "Ác giả ác báo". Họ nói vậy. Kể ra họ cũng ác thật. Hả hê trên nỗi bất hạnh của người khác như thế mà họ đang tâm được sao? Dì không chịu được sự nhục nhã này đã bỏ làng ra đi, trôi bạt nhiều nơi, rồi cuối cùng không hiểu sao lại cư ngụ tại vùng biển này. Dì không lấy chồng. Điều này thật chẳng có gì là ngạc nhiên và khó hiểu. Tôi nhìn dì và nghĩ thầm trong bụng: "Giá dì không có khuôn mặt và chiếc mũi quái dị như thế, chắc gì dì đã chịu ăn chay như bây giờ. Không nay con cặc này, mai con cặc khác thì chớ kể". Từ khi chuyển về vùng biển Nha Trang, dì làm trong một tu viện nhi cô. Tôi nghĩ có lẽ dì chọn nơi đó cũng là để quên đi nỗi thèm muốn một người đàn ông mà tất cả những người đàn bà bình thường trên đời này xưa nay vẫn thèm muốn và âu đó cũng là chuyện thường tình của con người. Chỉ có bằng cách đó thì mới dập tắt nổi sự phá phách điên cuồng của con lợn lòng trong suốt một đời son trẻ trước đây của dì.

Tôi biết dì tôi rủ lòng thương đối với tôi chẳng qua vì ở dì còn có chút tình máu mủ với má tôi. Má tôi, ba tôi thật tình thương tôi ư? Hay các người đó cũng chỉ muốn tôi ra đi cho họ được yên thân? Cho khuất mắt họ, để họ tránh được điều nọ tiếng kia với người đời? "Con gái bà ấy, ông ấy đi nước ngoài về, chửa hoang, đẻ con hoang đấy". "Nước ngoài nước trong mà làm gì, phĩnh bụng ra ở bean ấy đấy chứ báu gì". "Chẳng biết cha đứa bé ấy là ai, có khi ngay cả cô ta cũng không biết được nữa cũng nên". Đấy ba má tôi' muốn tránh những lời ra tiếng vào đại loại như vậy nên đã gửi tôi vào nương náu ba năm với bà dì khó tính và cay nghiệt. Nếu ba má tôi thực sự thương tôi sao lại còn gửi tôi vào đó sống vạ vật với bà dì'khô khan, cằn cỗi và tẻ nhạt như thế? Ba má tôi xấu hổ vì tôi? Thực ra họ cũng chẳng tốt đẹp gì hơn tôi. Có điều, lúc nào họ cũng khoác lên người một bộ áo đạo đức giả. Họ như những con ốc sên suốt đời ẩn mình trong chiếc vỏ giả dối. Thực ra tôi là người biết rất rõ về ba má tôi. Năm tháng trôi ới, song tôi không bao giờ quên được hình ảnh ba tôi với một người đàn bà lạ quần nhau trên giường của má tôi.

Hôm đó là một ngày đông giá rét, như thường lệ tôi tới trường, ba má tôi ới làm. Đang học, tôi còn nhớ rõ đang giờ hóa của thày Huy thì tôi bị đau bụng quằn quại. Tôi xin phép thày ra ngoài. Vẫn không đỡ. Mặt mày tôi xanh tái, chân tay tôi run rẩy vì đau đớn. Cuối cùng thày cho tôi về. Nhà tôi cách trường không xa, tôi vẫn thường đi bộ tới trường. Vừa đi tôi vừa ôm bụng, nghĩ về nhà phải lao ngay vào phòng má, mượn tạm má chiếc giường may ra cơn đau bụng sẽ giảm đi. Giường má có đệm mút, chăn má lại vừa dày, vừa ấm. Vùi người trong tấm chăn bông bảy cân đó chắc hẳn sẽ dễ chịu nhiều.

Vừa đẩy cánh cửa phòng má bước vào, tôi suýt ngã vật xuống sàn nhà vì khiếp sợ. Trước mắt tôi là hình ảnh "không tin được dù đó là sự thật". Ba tôi trần truồng đang đưa con cặc vào lồn một người đàn bà lạ cũng trần truồng. Người đàn bà vừa nhìn thấy tôi đã rú lên, rời lồn khỏi con cặc ba. Mặc dù hết sức hãi hùng, tôi vẫn kịp nhận ra lồn người đàn bà rất to, không có một sợi lông nào cả, trắng hếu, hai mép lồn sưng mọng. Mãi sau này tôi mới hiểu, khi được kích thích, chiếc lồn sưng lên và nở to hơn những lúc bình thường. Người đàn bà này thuộc vào loại thích cạo lông lồn khi làm tình. Một số đàn bà cho những chiếc lồn được cạo nhẵn nhụt hấp dẫn con mắt và con cặc của người đàn ông hơn là những chiếc lồn có lông lá rậm rạp, xúm xuê.

Lúc chiếc lồn rời khỏi con cặc ba, tôi cũng kịp nhận ra hai mép lồn người đàn bà chẻ ra, nhớt nhãi trăng trắng rớt xuống đệm ướt nhoẹt. Người đàn bà vì quá bất ngờ nên cứ phơi chiếc lồn trắng như con lợn cạo ra đấy, lúng ta lung túng không biết mình phải làm gì. Ba tôi, ngược lại không hề tỏ ra hốt hoảng. Dường như ông đã tính trước được câu chuyện sớm muộn cũng phải xảy ra như vậy. Đang mải hưởng thụ khoái lạc do chiếc lồn không lông mang lại, ba không nhìn thấy tôi đã bước vào phòng, cứ say sưa nhắp nhắp con cặc vào lỗ âm đạo người đàn bà . Mãi tới lúc chiếc lồn rời khỏi con cặc một cách đột ngột, ba mới mở mắt, ngơ ngác như chó con mở mắt lần đầu, ngỡ ngàng xa lạ với ánh sáng. Ba mở mắt để tìm lại chiếc lồn vừa rời khỏi con cặc ba, để nhét lại con cặc vào trong lỗ. Mãi tới lúc đó ông mới nhận ra tôi đang đứng đó run lẩy bẩy trước chiếc lồn mòng mọng không lông và con cặc to bự bóng nhẫy như trát bơ.

Ông không phân trần, giảng giải với tôi, và cũng không van xin sự tha thứ của má. Nhưng cuối cùng không hiểu bằng cách nào má vẫn biết được chuyện đó.

Một đêm, tôi không phải đang chổng mông, dí sát âm hộ vào con cặc to dài, ướt bóng của một người đàn ông lạ như người đàn bà nọ đã dí lồn vào con cặc của ba, mà tôi nằm ngửa, mắt ngước lên trần nhà, hai chân co lại, đầu gối thúc sát ngực, mông đít cong lên, và quì trước âm hộ tôi là một người đàn ông lạ đang cầm con cặc ca lên mu lồn tôi. Hai con mắt ông nhìn vào lồn tôi đắm đuối. Một tay ông vẫn điều khiển con cặc rượt dọc theo các mép lồn, tay kia vân vê hai trái vú mát lạnh của tôi. Tôi thống khoái vô cùng. Thân thể tôi tự nhiên chuyển động không ngừng, hết đưa sang trái lại đưa sang phải. Nước nhờn từ trong lỗ tuôn ra ào ạt. Bỗng người đàn ông cầm con cặc đặt vào cửa lỗ hở của tôi đẩy thật sâu vào bên trong. Người ông, con cặc ông cũng chuyển động không ngừng, lúc sang trái, lúc sang phải, lúc thúc lên phía trên, lúc chọc xuống phía dưới khiến người tôi bay bổng như một thiên thần trong cơn say của ái tình. Đến lúc khoái cảm dâng lên cao chót vót tôi không kìm nổi đã hét lên một tiếng thật to. Tiếng kêu làm ba tôi thức giấc. ông bước vào phòng tôi. Con ngươi ba như muốn nổ ra trước cảnh chúng tôi đương làm tình với nhau. Con cặc người đàn ông vẫn còn nằm sâu trong lỗ âm đạo của tôi. Mông đít tôi nâng cao. Khuôn mặt người dàn ông cúi xuống. Cả âm hộ với những nét đỏ au đang dàn nở trước khuôn mặt người đàn ông. Dường như chiếc lồn khêu gợi của tôi chẳng những chỉ làm cho người đàn ông tê mê điên đảo mà còn làm cho cả ba tôi ngất ngây nữa. ông cứ đứng ngây ra với khuôn mặt đờ đẫn ngắm nhìn những mép lồn quyến rũ của con gái đang thả ra, bóp vào một con cặc tơ, bóng nhẫy. Hóa ra có con gái đã đến tuổi dậy thì mà ông không biết. Kìa, trông vú vê nó kìa, hai trái vú cũng đang nảy tung tăng, tròn căng. Giá mà ông được đưa tay chạm vào? Giá mà ông được hôn hít hai trái vú thơm tho đó! Kìa trông chiếc lồn của nó đang mút con cặc của gã đàn ông lạ kìa? ôi, giá mà ông cũng được cái diễm phúc như gã đàn ông! Giá mà ông được phép xỏ con cặc của ông vào cái lỗ đỏ hon hỏn kia của nó? Dù chỉ là một lần thôi ông cũng sê nhớ suốt đời, chỉ một lần thôi rồi bắt ông nhịn chơi những chiếc lồn khác suốt đời cũng được. ông đưa tay vào trong quần mần mò con cặc đang biểu tình dữ dội cứ ngóc đầu dậy không chịu nằm yên. Mà ai không cho ông cái quyền được chiếm đoạt nó? Ông đã sinh ra nó, nó là con ông, ông phải có quyền đối với nó, trong những quyền hạn của ông có cả quyền chiếm đoạt nó. Gã đàn ông kia là ai? Gã có là bố nó đâu mà sao lại đến đây ái ân với nó trước mũi ông như thế này? Hắn có quyền gì mà dám vượt xa quyền hạn của ông? Vuốt mặt không còn nể mũi nữa, dám xỏ con cặc vào lồn con gái ông trước cả ông! ông không đuổi gã đi là may rồi. Đã thế thì chơi tay ba. Được lắm chứ! Sao lại không?

Và thế là ba tôi bắt đầu cởi quần áo. Chao ơi ? Con cặc ba tôi ! Chả trách người đàn bà nào cũng say ba tôi như điếu đổ là phải ? Chả trách người đàn bà lạ bữa nọ đã như mất trí với con cặc của ba tôi! Con cặc ba tôi còn to hơn cả con cặc của người đàn ông đang nằm trong lồn tôi đây. Nó còn to hơn cả hôm ba tôi nhét nó vào lồn người đàn bà xa lạ mà tôi đã được nhìn thấy. Ba bước lại phía chúng tôi. Tôi niềm nở đón ba.

Ba hỏi người đàn ông:
- Hai con cặc mà chỉ có một cái lồn, ta tính sao bay giờ đây để cả ba cùng được hưởng khoái lạc?

Ba trầm ngâm tính toán cứ như đang tính toán một vấn đề quân sự hay một vấn đề chính trị gay cấn vậy.

Người đàn ông vẫn không ngừng nắc con cặc, vừa "hự hự" vừa trả lời ba đứt quãng:
- Anh đứng rạng... rạng háng ra trước mặt con nhỏ cho nó bú cặc anh một lúc đã rồi ta tính sau.
- Ừ nhỉ, thế mà tôi không nghĩ ra.

Ba là một tay thiện xạ trong những cuộc chơi săn đàn bà , chắc hẳn ba có trăm ngàn kiểu chơi như người làm công tác chính trị có trăm ngàn kế nhưng đứng trước cái lồn của tôi ba quên tất cả, ngay cả những kiểu chơi đơn giản ba cũng không còn nhớ được nữa. Hóa ra cái lồn tai quái thật đấy!

Ba đứng rạng háng ra trước mặt tôi theo lời chỉ dẫn của người đàn ông lạ, thả con cặc dài ngoằng vào mồm tôi. Tôi bắt đầu bú cặc ba. Không hiểu tôi biết bú cặc từ bao giờ, ai đã dạy tôi, mà sao lúc này tôi bú tài giỏi đến thế? Ba tôi thống khoái vô cùng, cứ vò rối tóc tôi và không ngớt lời khen ngợi:
- Con bú cặc ba giỏi quá! Con bú cặc ba giỏi quá thôi trời đất ạ? Con làm ba sướng muốn chết thôi trời đất ạ ?

Tôi cũng sướng không kém gì ba vì phía dưới một con cặc to bự của gã đàn ông không ngừng thúc mạnh vào lồn, con cặc to khiến tôi cảm nhận được sự va chạm của nó vào bờ thành lỗ âm đạo. Tôi nói với ba:
- Ba bóp vú con đi, cho con thống khoái hơn nữa !

Ba rên rỉ:
- Ừ, ba bóp vú con.

Ba đưa những ngón tay nong nóng đặt lên làn da vú mát lạnh của tôi và bắt đầu mơn trớn. Một lát sau ba vò hai trái vú dữ dội hơn. Miệng ba cứ há ra đớp đớp không khí như miệng con cá rô đớp không khí trên mặt nước trong ao hồ vậy. Gã đàn ông thấy ba được tôi bú cặc thống khoái quá, liền đề nghị:
- Ta đổi vị trí đi !

Chúng tôi đổi vị trí. Tôi vẫn nằm ngửa để cho con cặc ba thúc vào lồn. Gã đàn ông lúc này đang đứng rạng háng ra trước mặt tôi để tôi bú cặc hắn. Hắn cũng chết lịm đi trước tài nghệ bú cặc điêu luyện của tôi. Hắn vò đầu bứt tai tôi đến mức độ đau đớn. Hắn cũng bắt chước ba lúc nãy bóp vú tôi, miệng không ngớt khen tôi có hai trái vú đẹp như hai trái đào tiên làm hắn càng ngây ngất. Trước khi ấn con cặc vào lỗ âm đạo của tôi, ba cầm hai đùi tôi kéo rạc ra khiến hai đùi trắng nõn của tôi gần như là nằm trên một đường thẳng vậy, khiến cái lồn tôi mở ra hết cỡ đỏ mọng, nước nhờn cứ tuôn ra dầm dề, ba cúi xuống hôn lồn tôi chùn chụt. Vừa hôn ba vừa nói: "Ba chưa hôn lồn ai như thế này bao giờ cả, ba chưa hôn lồn má con như thế này, chao ơi chiếc lồn của con gái ba đáng giá ngàn vàng". Tôi sướng quá, nhả con cặc gã đàn ông ra, nói:
- Ba hôn lồn con?
- Ừ, ba hôn lồn con. Ba còn muốn ăn lồn con nữa cơ.

Con cặc ba tôi lạ thật. Vừa dài vừa to lại vừa ram ráp, nó không trơn tru như của gã đàn ông, mặc dầu nó cũng bóng nhẫy vì nước nhờn rớt lên mình nó. Mỗi lần nó thọc vào lỗ, vì nó ram rám nên mức độ cọ sát của nó vào thành âm đạo mạnh hơn, nhột hơn khiến tôi quằn quại vì sung sướng. Ba tôi cũng sướng vô cùng vì lỗ âm đạo của tôi chật chội, xít sao quá, ôm gọn lấy con cặc ông chứ không to như lỗ âm đạo của những người đàn bà khác mà ông đã ăn nằm với họ . Cả ba chúng tôi đều rên rỉ. Tiếng rên của chúng tôi chẳng khác gì một bản hợp tấu của ba nghệ sĩ tài tình đang ở trên sân khấu biểu diễn. Bản hợp tấu vang lên những âm thanh nhảm nhí, không rõ nghĩa.

Ba để má nằm một mình trong phòng ngủ đã lâu. Không thấy ba quay trở lại, má trở dậy đi tìm. Khi bà bước vào phòng tôi, trông thấy cảnh tượng đó, bà hét lên và ngã bổ nhào xuống sàn nhà.

Tiếng hét của má làm tôi giật mình, tỉnh giấc. Xung quanh tôi thật là tĩnh mịch, chẳng có lấy một bóng người. Không có người đàn ông lạ . Không có ba tôi, và cũng chẳng có má tôi. Có lẽ hình ảnh ba tôi ấn con cặc vào lồn người đàn bà lạ hôm nào cứ thị kỳ ám ảnh tôi mãi khiến tôi mộng mị đã bao lần. Và, kỳ lạ, khi tôi tỉnh dậy đũng quần lót của tôi ướt sũng. Đêm nay cũng vậy, chiếc quần xi líp cũng ướt sũng. Tôi lắng nghe tiếng động trong đêm, định trở dậy để ra nhà tắm thay quần lót, bỗng tôi nghe tiếng người nói chuyện rì rầm. Đêm đã khuya, sao ba má còn chưa ngủ? Tiếng nói rì rầm lúc này đã chuyển sang thành tiếng khóc. Tiếng khóc của má tôi. Tôi ngồi dậy, áp sát tai vào tường và nghe lén. Má tôi như nuốt tiếng nấc vào trong lồng ngực, nói nhỏ:
- Sao anh nỡ xử sự với em như vậy?

Giọng ba tôi tỉnh khô:
- Thì mình đã chẳng thỏa thuận như vậy rồi sao?
- Anh làm ở đâu thì làm chứ sao lại làm trên giường em, trước mặt con. Anh là con thú dâm dục chứ không phải là con người bình thường nữa.

Tôi bỗng thót bụng lại vì sợ. Hóa ra là ba má tôi đang nói tới cái chuyện đó. Sao má tôi lại biết được. Tôi có mách lén má đâu.

Tôi có cảm giác ba đang nghiến răng lại để cho giọng nói khỏi nở tung:
- Cô thì hơn gì tôi? May mà cô cố giọng hát hay nên người ta chưa đuổi cổ cô đấy thôi.

Má tôi khóc. Tiếng khóc thút thít, nghèn nghẹn mace trong cổ họng. Tiếng khóc tắc nghẹn, không thoát ra được của má khiến lòng tôi quặn lại. Mãi sau này tôi mới biết, ba có bồ, má cũng có bồ. Hai người đã thỏa thuận không ai được cản trở đến đời sống tình cảm của ai. Hai người yêu nhau? Hai người không yêu nhau? Sao họ lại không ly dị? Tôi làm sao biết được. Có ai là người thổ lộ tâm tình với tôi bao giờ đâu. .

Chuyện tôi bị kí luật ba má tôi giấu bặt mọi người. Bạn bè, khách khứa đến chơi, má tôi đon đã:
- Cháu nó mới ở nước ngoài về. Hai cháu chúng nó tổ chức ở bên đó rồi, có chụp cả ảnh đám cưới nữa đấy.

Và, nếu có ai vì tò mò hay vô ảnh hồi chồng tôi đâu thì má tôi nói:
- Cháu nó còn ở lại thêm ba năm để làm tiến sĩ.


Trời ơi, sao má tôi dối trá và ngây thơ đến thế! Má không biết rằng tai mũi người đời thính lắm. Họ hỏi vậy là hỏi cho có chuyện đó thôi, là họ thử xem lòng ngay thẳng của má tôi tới mức độ nào đó thôi, là họ xiên xỏ vào chuyện của người khác cho sướng cái lòng dạ thâm độc muốn cho kẻ khác tàn lụi đi đó mà thôi chứ làm gì họ không biết tất cả về tôi rồi. Còn giấu họ làm gì. Má tôi không biết rằng sau ba năm nữa và sẽ chẳng bao giờ có một người đàn ông là tiến sĩ sẽ trở về nhận tôi làm vợ và nhận đứa trẻ làm con. Lúc đó má tôi sẽ ăn nói ra sao với lũ người xung quanh má ? Hay lại tiếp tục một bản kịch mới đầy dối trá ? Làm sao phải gian dối mới được chứ? Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cứ nói toạc móng heo ra có phải hay không. Họ cười thì mặc họ chứ, liên quan gì tới tôi.

Ngay chuyện đưa tôi vào trong Nha Trang, má cũng lừa dối mọi người. Gặp ai má cũng khoe:
- Cháu nó được nhận công tác ở trong Nam.

Giá mà thiên hạ được chứng kiến cảnh ba má tôi cãi nhau trong chuyện này!

Má tôi:
- Em định gửi con Lương vào chỗ dì Dung. Chừng nào nó có công ăm việc làm thì hãy đưa ra ngoài này. Ở ngoài này tiếng tăm khiếp lắm. Anh tính sao?

Ba tôi:
- Sợ gì tiếng tăm. Thì cứ nói toạc móng heo ra là nó chửa hoang, bị kí luật, treo bằng tốt nghiệp ba năm, không đâu chịu nhận nó vào làm cả thì đã sao. Tại sao bà không dám nói thật? Bà sợ người ta nói: "Mẹ nào con ấy" à?

Má tôi:
- Có ông sợ thì có. Ông đẹp mặt lắm đấy? Sao ông không nói toạc móng heo ra với bạn bè ông đi? Hay ông cũng sợ lõ đít vào, sợ người đời cười vào mặt cho. Rõ thật cha làm sao thì con làm vậy.

Ba tôi:
- Con hư tại mẹ cháu hư tại bà . Bà có câm ngay cái mồm bà lại không nào? Nó chửa hoang là tại bà chứ còn tại ai nữa? Tôi có làm cho một người đàn bà nào phĩnh bụng ra bao giờ đâu.

Hai người cứ thế lời qua tiếng lại, xỉ vả nhau, chỉ còn thiếu nước nhảy xổ vào nhau mà cấu xé nữa thôi. Tôi nghĩ, ba má tôi thật giống dân hàng cá hàng tôm ngoài đường, ngoài chợ đang tranh chỗ bán của nhau hay đang tranh khách hàng. Vì đồng tiền họ có thể choảng nhau đến cheat được. Còn ba má tôi sẽ choảng nhau vì cái gì? Đáng lẽ ra tôi gặp những điều bất hạnh như thế này ở đời thì ba má phải giang rộng cánh tay ôm tôi vào lòng và tha thứ cho tôi tất cả Sự thật lỗi lầm này cũng do ba má tôi một phần. Tôi lớn lên như một bông hoa dại trên đồng cỏ, chẳng được ba hay má ban phát cho một tình thương thừa thãi nào bao giờ cả Tôi thiếu thốn tình cảm ngay từ tấm bé. Đằng này họ không đoái hoài gì đến nỗi khổ của tôi đã đành, lại còn mưa toan đày ải tôi. Trước mắt họ, tôi chẳng khác gì một tảng đá cản đường hoan lạc tự do của họ ở đời. Thôi thà ra đi sống với bà dì quái dị còn hơn là sống với ba má trong một gia đình mọt ruỗng sự thành thật và đầy ắp dối trá . Tôi buồn rầu nhận ra điều đó và xách gói ra đi.

Ngày tiếp ngày trôi ới quá nhanh. Năm tháng trôi đi cũng không kịp nhận ra. Ngày tôi trở ra Hà Nội, tôi cũng không còn nhớ rõ tâm trạng mình lúc đó ra sao. Tôi vui hay buồn? Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ tâm trạng tôi lúc đó giống tâm trạng của anh lính sống sót sau chiến tranh tàn khốc đẫm máu trở về. Vui thì ít mà xót xa thì nhiều. Tình yêu, đã từ lâu đối với tôi chỉ còn là hai từ vô nghĩa, chỉ còn là tiếng vọng xa xăm từ thời con người còn ăn lông ở lỗ vọng lại.

Tôi ra Hà Nội được vài ngày thì bác tôi tới thăm. Sự có mặt của bác tôi làm má phấn chấn lạ thường. Khuôn mặt bà tươi rói, môi đỏ hồng và mắt sáng long lanh. Mọi cử chỉ của bà đều trở nên linh hoạt. Từ lời ăn tiếng nói cho tới dáng đi của bà đều mang màu sắc của mùa xuân. Điều này không bao giờ có được khi bà ở gần ba tôi.

Hôm đó ba tôi không có nhà. Má sai tôi chạy ra chợ mua đồ ăn về làm cơm thết bác. Bác tôi vốn là khách quí của gia đình tôi từ trước cho tới nay. Tôi lấy tiền, cầm làn, chào bác, rồi đi. Mặt bác sáng rạng rỡ khi thấy tôi nói, tôi chạy ra chợ. Tôi rất quí ông bác này. Ông rất tâm lý, bao giờ tới chơi cũng nhằm vào lúc ba tôi không có nhà. Và, không bao giờ quên cho má và tôi những món quà mà má và tôi ưa thích. Má thì nước hoa, son phấn, toàn những thứ hàng ngoại đắt tiền. Tôi thì bánh kẹo, trái cây và vải may quần áo, cũng toàn loại vải ngoại đắt tiền. Nghe nói ông bác tôi đi nước ngoài xoành xoạch.

Lúc đầu tôi định cuốc bộ ra chợ nhưng lại sợ má chờ nên tôi quay về nhà lấy xe. Biết đâu ông bác đang đói bụng cần có cơm ăn ngay? Chìa khóa xe tôi để trong hộc bàn ngoài bếp. Tất nhiên là tôi phải ra bếp để lấy chìa khóa. Cửa bếp hé mở. Qua khe hở tôi nhìn thấy má đang nằm tênh hênh trên mặt bàn, mông đít và âm hộ ở trần. Lần đầu tiên trong đời hôm nay tôi được nhìn thấy lồn má. Cái lỗ hở dang dàn ra, phập phồng lên xuống theo hơi thở của má. Nơi đó hai mươi lăm năm về trước tôi đã chui ra để làm một con người, làm một đóa hoa đời. Ông bác tôi đang đứng rạng chân, quần tụt xuống quá gối, lên gân cốt phóng con cặc to bự vào nơi hai mươi lăm năm trước cái đầu tôi đã nhô ra, thụt vào tại đó. Mỗi lần ấn con cặc vào lỗ, ông bác lại kêu đánh hự một cái và đít má tôi lại nảy lên. Một lát sau tôi thấy hai chân má tôi quặp chặt lấy hông ông bác, mông ông bác cong lên, đầu ông bác chúi xuống, gật gật như tỏ tình đồng ý với má về một điều gì mà không thế diễn đạt điều đó buông lời nói được. Ông bác gục mặt xuống lồn má tôi. Lát sau ông ngẩng lên, lấy một tờ giấy chùi mồm để bên cạnh, lau các mép lồn cho má, đỡ má dậy nhẹ nhàng, thận trọng như đỡ một sản phụ ngồi dậy vậy. Ông mặc quần áo cho cả hai người. Qua khe hở tôi thấy hai má má tôi ửng hồng như má con gái đang tuổi dậy thì vậy. Má hôn nhẹ vào môi ông bác, nói giọng âu yếm, pha chút nũng nịu mà theo tôi không hợp với lứa tuổi của má nữa:
- Bộ hôm nay anh nứng quá hả cưng?
- Hôm nào mà anh chả nứng, cứ gì hôm nay.
- Mọi hôm cưng còn bế em vào được tới giường mới mò lồn em, mà hôm nay cưng đâu có chờ được, cưng vật em ra ngay trên bàn, cưng mò lồn em ngay sau khi con nhỏ ra đi, không kịp cởi hết quần áo ra nữa cưng đã xỏ con cặc vào rồi, cưng cứ như hổ đói gặp con mồi ngon ấy thôi, sao thế hả cưng?
- Ba ngày nay không được nhìn thấy em, không được sờ lồn em. Từ hôm con nhỏ về tới nay đã ba ngày rồi còn gì phải không em? Anh cứ tưởng như là đã ba tháng. Anh nhớ đến phát điên lên được.

Giọng má tôi vẫn nũng nịu:
- Bộ cưng nhớ em hay nhớ cái lồn của em?
- Anh nhớ cả hai thứ.

Vừa nói ông bác lại vừa thò tay vào quần má, mò lồn. Má cũng lại bắt đầu vuốt ve cái đũng quần đã lù lù một đống của ông bác...

Trời? Ông bác và má tôi. Ba tôi và người đàn bà lạ. Tất cả cứ lần lượt riêu qua trước mắt tôi. Lòng tôi buồn rầu vô hạn. Tim tôi thắt lại. Tôi lặng lẽ bỏ ra ới. Ba tôi giờ này vẫn chưa về. Chắc là đang vui thú chăn gối với những người đàn bà xa lạ nào đó?

Tôi trệu trạo lùa từng hạt cơm vào miệng trong lúc má và ông bác vui vẻ gắp thức ăn vào bát cho nhau, mắt không ngớt đưa tình khiến tôi có cảm tưởng, ăn xong rồi họ lại có thể say sưa làm tình được ở bất cứ chỗ nào, trong bếp, trên bàn, hay trên sàn nhà cứng nhắc đi chăng nữa. Chỗ nào cũng là nơi tự tình nên thơ của họ và biết đâu họ còn làm tình ngay trước mắt 'tôi nữa cũng nên, vì lúc đứng nấu cơm ở ngoài bếp, tôi nghe hai người nói chuyện với nhau trong phòng khách, tuy họ nói rất nhỏ song tôi vẫn nghe được một cách rõ ràng. Má bảo ông bác:
- Anh này, từ nay con nhỏ ra ngoài này rồi mình phải cẩn thận nhé, đừng để nó biết chuyện. Khi có nó ở nhà anh đừng mơn trớn em, đừng có sờ vú em hay sờ lồn em nhé. Có lẽ mình nên tìm một chỗ khác kín đáo hơn anh ạ. Hay mình thuê nhà trọ tư nhân vậy hả anh? Ở Hà Nội này thiếu gì nhà trọ tư nhân, cứ cho chúng một ít tiền là miệng chúng câm như hến thôi. Đừng vào nhà trọ của nhà nước làm gì,
chúng nó hỏi giấy đăng ký kết hôn dấy.

Ông bác an ủi má:
- Em đừng lo gì cả về chuyện này. Kẻ cướp, bà già gặp nhau, nó cũng như mình thôi, em không quên là nó mang trống khi còn ở nước ngoài đấy chứ? Mình chẳng phải đi đâu cả em ạ. Mình cứ tự do mà sờ lồn sờ cặc nhau, hôn hít nhau và làm tình ngay trước mặt nó. Sợ gì hả em? Anh tin nó cũng chẳng xấu hổ, xấu hiếm gì đâu em ạ, nếu nó xấu hổ nó không chịu được thì nó bỏ đi, cỏn không, nếu nó muốn, mình cho nó chơi chung cũng được Anh cũng muốn thử cái lồn của nó một lần xem sao. Trông con bé ngon mắt quá em ạ, hai cái vú nó cứ thây lẩy ra thế nay này. Gái một con trông mòn con mắt có khác.

Rồi như sợ mình đã nói quá đà, đã dại dột thể hiện lòng mong muốn độc ác, dã man được chiếm đoạt chiếc lồn của con gái người tình, ông bác tỏ ra hối hận, liền ôm lấy má, nói:
- Anh nói thế thôi chứ quyền quyệt định là ở em. Anh mê em nhất trên đời này. Lồn nào cũng chẳng bằng lồn của em. Đàn bà hồi xuân ai so sanh được. Nếu em không muốn thì anh cũng chẳng bao giờ cồ ý định hiếp nó làm gì. Báu gì cái của đã trăm thằng ở bên đó xỏ con cặc vào lồn rồi, lỗ lồn nó rộng hơn lỗ lồn mẹ là cái chắc.

Đang ăn, ông bác dừng lại báo với má một tin vui:
- Anh quên nối cho em biết - ông bác quay sang má vừa lúc má đang lựa một khúc cá rất ngon mà tôi đã đứng cả tiếng đồng hồ ngoài bếp để rán, bỏ vào bát ông - anh nhận được điện của thằng Thanh Xuân hồi sáng. Ngày mai nó bay về Hà Nội em ạ. Cái thằng đến là giỏi, còn trẻ thế mà đã là tiến sĩ rồi đấy em ạ.

Thanh Xuân ! Ông anh họ tôi. Làm sao tôi có thể quên được hắn.

Một hôm tôi ở buồng tắm bước ra, chỉ có một chiếc khăn mặt bông quấn ngang người, đã thấy ông anh họ ngồi chờ trong phòng từ bao giờ. Gã cười. Hai hàm răng trắng sáng lấp lánh. Gã mới từ thành phố khác về đây để làm tiếp đề tài tiến sĩ. Chẳng biết gã có phù phép gì mà cô gái nào cũng chạy theo hắn, cũng dính hắn như nhựa mít dính chuồn chuồn vậy.
- Xin lỗi em, anh gõ cửa mãi không ai ra mở nên anh đã tự đẩy cửa vào. Sao em tắm mà không gài cửa, nhỡ có thằng đàn ông nào có ý xấu thì sao?

Thời kỳ này bụng tôi đã to. Hai vú căng nhức nhối. Đầu vú thâm lại. Mông phình ra to hơn trước rất nhiều. Cơ thể tôi căng phồng trong tấm khăn tắm. Gã anh họ nhìn tôi chằm chằm như nuốt chửng tôi vào bụng. Cái nhìn khiến tôi sởn tóc gáy, hoảng sợ. Linh tính báo cho tôi biết một điều chẳng lành sẽ xảy ra. Tôi vơ vội bộ quần áo mặc nhà chạy ra nhà tắm để thay. Đúng lúc đó gã anh họ của tôi vọt đứng lên, ôm chầm lấy tôi. Tôi chống cự, dùng hết sức lực của đôi tay đẩy hắn ra. Hắn ghì tôi vào người hắn. Hai bean cứ thế giằng co, một lúc vẫn chưa phân thắng bại. Bỗng chiếc khăn tắm như đồng lõa với hắn, tuột khỏi người tôi, tụt xuống sàn nhà. Cả lấm thân căng phồng của tôi bày ra trước mặt hắn: hai trái vú đồ sộ, hai đầu vú thâm đen, cái bụng to tròn, cặp mông phốp pháp, âm hộ to bự múp míp với những đám lông dài rậm rạp tụt lùi xuống hậu môn. Mặt gã đờ ra. Mắt gã dại đi. Gã lắp bắp những gì tôi nghe không rõ. Tôi chỉ nghe được hai tiếng "trời ơi" thoát ra từ miệng gã . Gã chộp lấy tôi, ghì vào người như một người đã lên cơn điên. Gã hôn vào miệng tôi, hai tay gã quờ quạng sờ nắn vú và lồn tôi. Tôi biết sức lực tôi không thể địch nổi sức lực gã, nhất là sức lực gã lúc này lại được cơn điên hỗ trợ. Tôi bèn dùng đến chiến thuật "mềm nắn rắn buông", đánh vào tình cảm huyết thống của hắn:
- Anh Thanh Xuân? Đừng làm thế, chúng mình là anh em con chú con bác mà anh, "xảy cha còn chứ', mình có họ hàng gần lắm đó anh, đừng làm hại em như thế, đừng có "họ nhà tôm đội cứt lên đầu' như thế rồi em sẽ giới thiệu con Tuyết Lan, bạn em cho anh, nó đẹp lắm.

Vừa đưa tay mò lồn tôi, gã vừa nói:
- Vất mẹ nó cái tình huyết thống đi, anh cóc cần đến chúng. Nó là cái gì ở trên đời này? Nó có làm cho con cặc của anh sung sướng được đâu. Đứa nào đạo đức, huyết thống với chả huyết thống là đứa ngu, anh đâu có muốn ngu như chúng nó. Họ nhà tôm đội cứt lên đầu thì cũng được chứ sao. Được tất, miễn con cặc anh thống khoái là được rồi.

Gã bỏ ngoài tai tất cả những lời tôi van xin gã. Gã bỏ ngoài tai cái tình máu mủ truyền thống xưa nay của dòng họ. Những lời thô bỉ không ngừng tuôn ra từ miệng gã:
- Tha sao được. Em đẹp lắm ! Anh ao ước được chiếm đoạt em đã từ lâu rồi, em không biết à? Em không còn nhớ à? Mà chưa có cơ hội đó thôi...

Tôi nhớ ra rồi. Cái ngày đố chúng tôi còn nhỏ, tôi khoảng mười ba, mười bốn gì đó, còn gã hơn tôi vài tuổi. Gã thường qua lại nhà ba má tôi chơi. Giờ tôi mới rõ, gã qua chỉ vì gã say tôi. Một hôm, ba má đều không có nhà, gã đã giở trò nhí nhố ra với tôi. Gã định hiếp tôi ngay tại phòng khách. Gã đã tụt được quần tôi ra. Chiếc lồn thiếu nữ mới lớn lên của tôi đã bày ra trước mắt gã. Gã đã kề cận tới cái phút nguy hiểm nhất của đời tôi thì bỗng có tiếng má tôi nói chuyện lao xao dưới nhà với một người hàng xóm. Gã vội kéo quần lên cho tôi, không quên bóp vú tôi thêm một lần nữa. Trước khi má bước vào nhà, gã còn kịp dọa tôi, nếu mách má sẽ bị gã trừng phạt. Tôi sợ gã trừng phạt mặc dù tôi cũng chưa thể hình dung nổi gã trừng phạt như thế nào song không bao giờ dám hé răng ra khoe với má nửa lời. Đã hơn chục năm rồi, gã đã trở thành một người đàn ông đẹp mã và đã có biết bao loại đàn bà, con gái đã hiến dâng trinh tiết cho gã, tôi tưởng gã đã quean đi câu chuyện muốn chiếm đoạt tôi ngày trước, dù sao lúc đó gã cũng chỉ là một chàng trai tơ đang ở tuổi dậy thì. Không ngờ gã vẫn còn nuôi ý nguyện đó cho tới tận ngày nay.

Gã tiếp tục lải nhải:
- Nay dù có chết anh cũng không tha em. Không có cái gì ở trên đời này có thể so sánh được với hai trái vú em, với cái lồn em to phốp pháp thế kia. Làm đàn bà chửa sướng nửa đời người, em không biết điều đó à ? Lồn đàn bà chửa lúc nào cũng mở to, nước dầm dề ướt sũng, nhét con cặc vào chiếc lồn đó sướng muốn chết. Bóp hai trái vú như hai quả dừa của người đàn bà chửa đã hai bàn tay lắm. Sao lại có chuyện tha được. Ngoan, rồi anh thương, mai có thằng bạn anh về nước anh bảo nó cho gửi hàng. Nào, nghe anh, đừng chống đỡ vô ích. Anh hứa, anh không làm hại tới tương lai con em chúng ta đâu.

Biết mềm dẻo với gã không ăn thua, tôi càng cố vùng vẫy, kêu la, hy vọng có người nào đó vô tình đi qua cửa nghe được sẽ chạy vào cứu tôi. Nhưng họa đơn vô chí, chẳng có lấy một bóng người qua lại, vả lại dù có ai qua lại thì cũng không vô phòng được vi gã khôn ngoan như một con cáo già, trong lúc tôi còn ở trong nhà tắm gã đã rút chìa khóa ở ổ khóa ra cho vào túi quần rồi. Tiếng gào thét của tôi chỉ làm gã điếc tai. Gã bèn rút chiếc mùi xoa trong túi ra, vo tròn lại rồi nhét vào miệng tôi. Gã bế tôi lên giường, lấy dây trói chân tay tôi vào bốn chân giường, xong gã đứng lặng yên ngắm nhìn thân thể lõa lồ của tôi đang giang ra như một tội phạm đang bị hành hình trong thời kỳ trung cổ.

Gã bắt đầu mơn trớn thân thể tôi, vờn tôi nhưmèo vờn chuột, chưa thèm ăn ngay mà làm cho chuột khiếp đảm đã. Gã bắt đầu cạo lông lồn tôi nghe xoàn xoạt. Sau nảy tôi mới biết, đôi khi làm tình với những người đàn bà có chiếc lồn to, gã vẫn cạo lông lồn của họ như thế. Gã nói, chiếc lồn to không lông trông hấp dẫn hơn chiếc lồn có lông, mỗi khi gã đưa con cặc vào những chiếc lồn to không lông, gã nhìn rõ hơn hai mép lồn sưng mọng đàng ôm lấy con cặc bóng nhẫy, điều này kích thích con cặc của gã hơn là khi gã làm một chiếc lồn lông lá xúm xuê, rậm rạp.

Loáng một cái, mớ lông lồn dày, rạm, đen nhánh phủ kín âm hộ tôi, kéo dài xuống tận hậu môn đã không còn nữa. Gã xuýt xoa:
- Trông hấp dẫn quá em ạ. Hai mép lớn của em map quá ôi chiếc lồn của người đàn bà trẻ, đẹp đang có thai sao mà hấp dẫn con mắt anh đến thế! Đây này, hai mép nhỏ tự nó chẽ ra, anh chẳng phải mất công tìm tòi cái lỗ của em chút nào cả. Ồ, mà em cũng nứng rồi đây, nước nhờn tuôn ra không ngớt đây này.

Mọi cử chỉ của gã đều hết sức khoan thai. Có lẽ gã muốn làm theo như đã hứa với tôi, không làm hại tới cái bào thai đang nằm trong bụng tôi đã lên tới tháng thứ bảy. Gã càng chậm rãi, bình tĩnh bao nhiêu thì tôi lại càng cảm thấy nhục nhã bấy nhiêu. Thôi thì đã trót rơi vào hang hùm miệng sói rồi, chẳng còn biết chạy đi đâu thì thà nó nhai ngấu nghiến tôi đi cho xong, đằng nào cũng chết, cheat nhanh càng đỡ khổ, còn hơn là nó mang tôi ra đùa giỡn với thần chết như thế này. Sung sướng gì, vinh hạnh gì cứ phơi mãi cái bụng chửa, chênh hềnh mãi cái lồn phốp pháp đã bị cạo nhẵn lông ra trước mặt gã. Dù sao ới nữa gã cũng là một đấng mày râu. Thôi, có hiếp tôi thì hiếp ngay đi, ngay lúc này đây, hiếp đi ! Tôi muốn quát vào mặt gã như vậy, nhưng mồm tôi đầy giẻ, đúng hơn là một chiếc mùi xoa lau mũi của gã. Cái lồn đã cạo lông thì có gì là đẹp, là hấp dẫn? Mu lồn thì dày cộm, mép lồn béo mập múp míp, khe lồn hở ra trông rõ cả lỗ âm đạo thì có gì là hấp dẫn mà gã cứ dán mắt lên chiếc lồn đó mãi?

Lát sau gã khui một hộp trứng cá, nhét những hạt trứng cá vàng óng ánh vào lỗ âm đạo tôi, rồi lôi chúng ra, trát lên những lát bánh mì đã phết bơ từ trước, ăn một cách nhởn nha, ngon lành. Thỉnh thoảng gã lại nhắp một ngụm rượu cô nhắc của Nga. Gã lịm ới vì sung sướng. Ăn hết những hạt trứng cá lôi từ trong lỗ lồn tôi ra, gã lại nhét tiếp những hạt khác vào, rồi lại dùng một ngón tay ngoáy móc lỗ, lôi chúng ra. Mỗi lần ngoáy móc, ngón tay gã dừng lại khá lâu trong lỗ, chuyển động tứ bề trong đó cùng với những hạt trứng cá lổn nhổn, gờn gợn. Nước lồn ứa ra theo những hạt trứng cá tuôn ra ngoài. Gã lại phết tất cả những thứ đó, cả những hạt trứng cá, cả lớp khí nhờn nhờn lên những lát bánh mì và lại ăn. Vừa ăn gã vừa rên rỉ:
- Ôi, anh say rồi. Không những chỉ say vì rượu cô nhắc của Nga mà anh còn say vì mùi lồn của em nữa. Trứng cá ngâm trong lồn em đã làm anh điên đảo. Sao anh lại hạnh phúc thế này? Sao cuộc sống của anh lại đế vương tới mức này? Những ông vua Tàu ngày trước ăn táo tàu ngâm trong lỗ lồn con gái trinh chắc gì đã sướng bằng anh? Họ không phát hiện ra món trứng cá hảo hạng ngâm trong lỗ lồn của người đàn bà chửa. Chính món ăn này mới là hảo hạng.

Không gì ngon bằng, không gì bổ bằng, không gì kích thích tình dục bằng ăn món ăn này. Không có gì có thể so sánh với mùi vị của chiếc lồn đàn bà chửa được. Cái thằng nào làm em có chửa rồi chạy làng là thằng ngu, thằng mất hết cảm giác, thằng mù. Anh sẽ không bao giờ bỏ em cả, không bao giờ bỏ chiếc lồn của em cả.

Gã lải nhải như một thằng điên, nhưng gã không điên một chút nào cả. Gã rất tỉnh. Rượu cô nhắc và trứng cá, theo dân Nga, là hai thứ kích thích tình dục ở người đàn ông rất mạnh, chỉ làm cho gã thêm hưng phấn mà thôi, không thể nào quật ngã gã được. Mãi tới lúc này gã mới cởi quần áo Khi chiếc quần lót tuột khỏi người gã, tôi nhìn rõ con cặc gã. Con cặc này đã có lần muốn đút vào lồn tôi khi tôi còn là một cô gái chưa bước vào tuổi dậy thì, hôm đó không có tiếng nói lao xao của má thì con cặc này đã ăn gọn chiếc màng trinh con gái của tôi rồi. Còn hôm nay nó định ăn chiếc lồn chửa của tôi. Hóa ra bao giờ nó cũng tinh ranh và độc ác. Toàn muốn được kề cận với chiếc lồn của tôi vào những thời điểm đặc biệt.

Gã có con cặc rất đẹp. Con cặc gã nở nang, thẳng tắp, không cong queo như của một số người đàn ông khác mà tôi đã được nghe kể hoặc được nhìn thấy trong tranh ảnh. Con cặc gã màu nâu pha chút hồng hồng. Một con cặc ngon lành, chả trách làm xiêu lòng bao thiếu nữ. Xung quanh bộ hạ lông mọc xúm xuê, kéo lên tới tận rốn. Tôi tưởng gã sẽ cào cấu bộ ngực tôi và sẽ xỏ ngay con cặc vào lồn tôi quần cho tới lúc chiếc lồn tả tơi ra mới thôi. Nhưng không, thật là kỳ lạ, những động tác làm tình của gã chẳng giống những động tác của kẻ đi hiếp dâm một tý nào cả. Mọi động tác của gã đều hết sức thong thả. Gã vẫn còn đủ long kiên nhẫn đợi chờ, không giống như những tay đàn ông hiếp dâm khác cho ngay con cặc vào lỗ lồn người bị hiếp dâm mà ấn mà nắc cho tới khi kiệt sức hay cho tới khi tinh khí vãi ra mới thôi. Gã dùng đầu con cặc ma sát lên mu lồn tôi một cách rất nhẹ nhàng. Dường như lòng từ thiện của con người ở gã đang trỗi dậy? Gã sợ tôi đau? Gã sợ ảnh hưởng tới cái đầu của đứa trẻ đang nằm trong bụng tôi, nơi gã sẽ thúc con cặc to bự vào? Có trời mà biết được. Chỉ biết rằng, một lúc sau tôi đã quên mất mình đang bị gã hiếp dâm. Nước nhờn từ cửa mình tôi trào ra như suối. Tới lúc đó gã mới đút con cặc vào lỗ âm đạo của tôi. Gã điều khiển con cặc trong lỗ cũng hết sức nhẹ nhàng cứ như người yêu của tôi lần đầu tiên cho con cặc vào chiếc lồn trinh của tôi vậy.

Hôm đó mặc dầu bị hiếp dâm song tôi vẫn nhận được khoái lạc do gã mang lại. Điều này tôi chỉ dám thổ lộ riêng với mình Tuyết Lan. Chuyện tôi có thai với người yêu cho tới nay cũng chỉ có mình Tuyết Lan biết được.

Tuyết Lan chưa có người yêu, nhưng đã bị hiếp dâm một lần. Tuyết Lan rất phản đối tôi. Tuyết Lan cho rằng đã gọi là bị hiếp dâm thì làm gì có chuyện lại còn cảm thấy khoái lạc được nữa. Như Tuyết Lan chẳng hạn, ngoài sự kinh tởm, hãi hùng do vụ hiếp dâm mang tới, chẳng còn gì khác nữa.

Một tên nghiên cứu sinh không biết đã dùng bùa phép gì mà làm Tuyết Lan bỗng chốc trở nên mê muội đã theo hắn về nhà. Hắn tỏ ra lịch lãm. Những cô gái mới bước vào đời ngây thơ và khờ dại thường hay mê mẩn trước những trò lịch lãm giả dối của đàn ông. Hắn rất xấu trai. Người to bè, lùn tịt, trông chẳng khác gì con rắn vuông trong câu chuyện của người vợ khoác lác kể cho chồng nghe. Những đống thịt nổi u lên trên hai vai. Hắn là một điển hình của loại người "vai u thịt bắp mồ hôi dầu. Da hắn đen bì bì như da trâu chết. Hai môi thì trề ra như hai con đỉa trâu, thâm xì xì như dái thằng xúc dậm. Một mụn cứt ruồi rõ to đậu trên mép phía bên phải. Trên mụn cứt ruồi đó một sợi lông mọc chổng ngược. Chỉ nghe tả như thế tôi đã rùng mình, chết khiếp đi rồi, không thể tưởng tượng nổi khi cái khối thịt tởm lợm đó dè lên người thì tôi sẽ ra sao? Thế mà sao Tuyết Lan lại theo hắn về cư xá được ? Rõ ràng hắn đã bỏ bùa cho Tuyết Lan. Tuyết Lan nổi tiếng là xinh đẹp của trường tôi, con một nhà tư sản trước đây ở Hà Nội. Con cái những nhà giàu có, gốc tư sản Hà Nội từ trước cho tới nay đều xinh đẹp, thông minh và lịch lãm. Có lẽ do bản chất quá lịch sự, Tuyết Lan không thể từ chối lời mời của hắn được chăng? Sau này chính bản thân Tuyết Lan cũng không hiểu được điều đó.


Khi hai người đã bước vào phòng, hắn lịch sự giúp Tuyết Lan cởi áo khoác ngoài, lấy hộp kẹo ngon ra mời Tuyết Lan. Hắn còn tự tay bóc kẹo cho Tuyết Lan, tự tay đưa khăn mặt ướt cho Tuyết Lan lau tay. Tất cả những cử chỉ lịch thiệp này chỉ là cái áo khoác ngoài khoác lên ý đồ tối tăm, đê tiện của hắn ở bên trong mà Tuyết Lan ngây thơ không lường trước được. Hắn đưa đôi mắt ớ thõa lướt lên bộ ngực nở nang, căng phồng sau lần áo mặc chật của Tuyết Lan. Hắn đưa chiếc khăn lại gần khuôn mặt Tuyết Lan như có ý : "Để yên, anh chỉ lau mồm cho em thôi mà, anh có làm gì đâu?" rồi bỗng kéo đầu Tuyết Lan lại gần, định hôn. Tuyết Lan nhanh như một con sóc, đứng phắt dậy, gạt tay hắn ra, nhưng hắn còn nhanh hơn. Hắn như một con chăn gió quăng mình trên không, vù tới cánh cửa, khóa ngay trái cửa lại. Hắn đảo tròng mắt đĩ thõa, tiến lại phía Tuyết Lan. Tuyết Lan lùi, lùi mãi rồi không còn đường để mà lùi nữa, đành dừng lại, ngó mắt trông chừng xem có tìm được vật gì bên cạnh để có thể dùng làm vũ khí tự vệ lúc này không. Song than ôi, họa đơn vô chí. Tuyết Lan chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi. Làm sao thoát nổi con chăn gió bây giờ? Nó sắp phóng tới Tuyết Lan, dùng tấm thân mốc meo của mình để quấn chặt lấy tấm thân mảnh mai kiều diễm của Tuyết Lan và vặn đứt tấm thân đó ra từng mảnh nhỏ. Con chăn gió đã chộp được ngực Tuyết Lan, xô Tuyết Lan xuống giường, dùng hai đầu gối kẹp chặt hai vế đùi Tuyết Lan, dứt tung các cúc áo ngực của Tuyết Lan ra. Mảnh áo ngực bứt ra khỏi người Tuyết Lan. Hai trái đào tiên cực đẹp ló ra. Con chăn chồm lên quấn chặt lấy bộ ngực trắng nõn của Tuyết Lan. Tấm thân mốc meo, tanh tưởi của con chăn gió bắt đầu nóng rực như bốc lửa. Nó giật tung dây quần của Tuyết Lan. Nó giằng xé, cào cấu. Chỉ trong khoảnh khắc, con chăn gió đã quấn chặt toàn bộ tấm
thân lõa lồ của Tuyết Lan. Tuyết Lan như người sắp chết đuối vẫn hy vọng tìm được một cánh bèo, ra sức vùng vẫy, la hét. Những chiếc hôn của đôi môi như con đỉa trâu, sự cọ sát của tấm thân bì bì nham nhám lên làn da trắng mịn thơm tho, sự mơn trớn của những ngón tay thô như những quả chuối mắn lên hai trái đào tiên, lên mu lồn... làm Tuyết Lan vô cùng khiếp đảm. Thà chết còn hơn trao xương gửi thịt cho con rắn hình vuông tởm lợm này. Tuyết Lan lại ra sức vẫy vùng. Song tiếng kêu của Tuyết Lan đã mỗi lúc một yếu đi, như tiếng kêu lạc loài giữa ngàn trùng, như tiếng kêu của kẻ chết đuối đang chìm sâu xuống đáy biển.

Thoáng một cái con chăn gió mốc meo đã nghiền nát cơ thể Tuyết Lan ra thành cám.

Hắn cầm con cặc cưng cửng của mình thọc ngay vào lỗ âm đạo của Tuyết Lan trong lúc Tuyết Lan đang mê man bất tỉnh.

Vì nhịn đói lâu ngày, vì thịt thồ thơm ngon, vì bản tính dâm dục, hung tàn, hắn nhai ngấu nghiến con mồi vừa vồ được ăn vội nên mấy lần hắn chết nghẹn cứng cả cuống họng tưởng đã tắc thở. Hắn cứ nhét bừa con cặc vào lồn Tuyết Lan. Mặc kệ tất cả . Lỗ lồn quá bé hắn cũng cứ nhét. Nước nhờn không chịu chảy ra hắn cũng cứ nhét. Miễn con cặc hắn được ngâm trong lỗ lồn của Tuyết Lan là được rồi. Hắn nắc con cặc liên hồi kỳ trận. Toàn thân mốc meo của hắn rung chuyển ầm ầm, tựa hồ cả cánh rừng sắp bật rễ, cây cối đổ ngổn ngang. Hắn cứ nắc cho tới khi tinh khí hắn vãi ra lúc đó hắn mới nghỉ. Nghỉ một lúc hắn lại đưa tay móc lồn, bóp vú con mồi đang thiêm thiếp. Con cặc hắn vì thế lại cửng lên, hắn lại nhét con cặc vào lỗ âm đạo của con mồi, lại nắc. Hôm đó hắn đã hiếp Tuyết Lan cả thảy bốn lần. Lần cuối, hắn thấy lồn Tuyết Lan xưng tấy lên, các mép lồn đỏ hon hỏn, cửa lỗ âm đạo nhầy nhụa những tinh khí của hắn đã phóng ra nhiều lần hòa lẫn với máu. chảy ra từ chiếc màng trinh bị rách. Hắn tỏ lòng thương hại, nhét một chiếc mùi xoa vào lồn Tuyết Lan rồi gục mặt lên hai trái vú mát lạnh như hai tảng thạch của Tuyết Lan ngủ thiếp đi lòng đầy mãn nguyện, trong khi Tuyết Lan vẫn còn hồn bay phách lạc mãi tận đâu đâu.

Chuyện Tuyết Lan bị tên nghiên cứu sinh hiếp dâm cũng chỉ có mình tôi biết. Lúc đầu chúng tôi định viết đơn kiện hắn, nhưng sau nghĩ lại thấy việc làm đó chẳng khác gì dã tràng se cát biển đông. Đúng, nhọc lòng mà sẽ chẳng nên công cán gì. Không những thế mà còn bị mọi người ở đây cười khinh bỉ cho nữa nếu họ biết chuyện. Tốt hơn hết. là ngậm đắng nuốt cay vậy. Sau vụ đó Tuyết Lan khóc mãi, còn định kết liễu đời mình bằng những viên thuốc ngủ liều cao nữa. Tuyết Lan chẳng những đau đớn vì đã bị mất trinh với hắn mà còn đau đớn vì hình ảnh tởm lợm của hắn không chịu buông tha hồi ức của Tuyết Lan. Mỗi khi nhớ lại vụ cưỡng dâm hãi hùng đó, Tuyết Lan vừa khóc vừa nói với tôi:
- Biết thế ngày đó tao cho con cặc anh Văn của mày ăn cái màng trinh của tao cho rồi. Chỉ vì tao nghĩ tới má tao nên còn giữ lại, nay tao biết ăn nói thế nào đây với má?

Tôi không biết an ủi Tuyết Lan bằng cách nào để nó khuây khỏa, quên được chuyện cũ. Mỗi lần nhìn nó khóc tôi cũng mủi lòng lắm, bèn nghĩ ra một cách có thể làm nó khuây khỏa được đôi phần. Tôi kể cho nó nghe chuyện gã anh họ của tôi đã hiếp dâm tôi trước đây để nó thấy rằng ở đời này không phải chỉ có mình nó là gặp những điều bất hạnh. Kết quả thật không ngờ tới được, vượt quá mức tưởng tượng và hy vọng của tôi. Nó không những không còn rầu rĩ khổ đau nữa mà ngược lại mỗi khi gã anh họ của tôi tới cư xá thì hai má nó ửng hồng, mắt sáng long lanh, ngực thở phập phồng.

Một hôm gã anh họ nói với tôi:
- Anh vừa xơi tái con bạn của em xong. Nói vậy chứ đừng có đánh ghen đấy. Anh sẽ chiều cả hai. Rồi sau này mình sẽ chơi tay ba. Chơi tay ba sướng lắm. Em đã chơi tay ba bao giờ chưa? Hồi anh còn ở dưới thành phố miền nam anh vẫn thường chơi tay ba, có cả tây và cả ta chơi chung, khoái không chịu được. Bọn con gái tây vú đẹp thì anh bóp vú chúng, còn bọn con gái ta lỗ lồn bé thì anh cho con cặc vào lồn họ. Tùy cơ mà ứng biến, cũng có khi ngược lại. Anh làm cho bọn chúng tơi bời. Em và Tuyết Lan rồi cũng sẽ được anh cho nếm mùi tdí bời đó, và sẽ được hưởng thụ như nhau vì cả hai cũng ngang sác ngang tài, người tám lạng kẻ nửa cân, chẳng ai thua kérn ải cả, ai cũng có chiếc lồn đẹp, hai trái vú to. Nhưng phải chờ em sinh xong đã chứ, bụng to như thế kia thì làm sao mà anh dám nhảy lên phi ngựa được? Thôi từ nay anh cho cái lồn chửa của em được nghỉ phép. Tạm thời anh chơi một mình lồn Tuyết Lan cũng được. Con bé có cái lồn cũng tuyệt diệu lắm. Tình thế bắt buộc anh phải cho em về vườn một thời gian. Đừng có ghen, anh không thích những co gái ghen tuông đâu. Lồn nào chẳng là lồn, cặc nào chẳng là cặc, ghen tuông nhảm nhí mất thời gian. Từ hôm nay eln được tự do, nhưng xin nhớ cho một điều: chiếc lồn của em đã thuộc về anh từ cái hôm anh hiếp em đó.

Trong cái lần hiếp tôi, Thanh Xuân đã phát hiện ra tôi đang mang thai. Bụng chửa đã tới tháng thứ bảy làm sao mà gã không nhận ra? Gã khôn như một con chồn đã thành tinh. Gã đã lợi dụng cảnh khốn cùng của tôi. Để bưng kín mồm gã, tôi đã phải chấp nhận yêu cầu của gã, từ nay về sau bất cứ lúc nào gã cần đến chiếc lồn của tôi là tôi phải .dâng lên gã như người ta dâng lễ vật tế thần linh vậy. Người ta dâng lễ vật tế thần linh, còn tôi, tôi phải dâng chiếc lồn để tế sống ông anh họ.

Từ ngày được nếm mùi ân ái với gã anh họ tôi, Tuyết Lan cứ như thài lài gặp cứt chó bốc lên mơn mởn. Sự đòi hỏi của Tuyết Lan mỗi ngày một bốc lên cao, ngùn ngụt. Qua lời kể của Tuyết Lan, tôi biết nó say gã như điếu đổ. Gã anh họ chẳng những có con cặc ngon lành đã đành mà còn có bộ râu rất rậm, rất sắc, mỗi lần cả vào mu lồn nó cũng sướng khoái chẳng kém gì con cặc: Nó thích đàn ông có nhiều râu, cũng vì lẽ đó trước đây một thời nó đã say mê người tình của tôi. Chẳng biết đã có người đàn ông không râu nào hôn nó chưa mà nó nói, cái hôn của người đàn ông không râu vô vị như lát bánh mì không có bơ vậy. Gã anh họ cũng say nó. Một đặc điểm của gã anh họ là say mê lồn mới. Lồn nào chả là lồn, lại còn lồn cũ với lồn mới, cứ làm như chiếc lồn là chiếc áo không bằng ấy. Hai người thường chung sống với nhau vào những ngày cuối tuần, hoan lạc thâu đêm, sung sướng kể đâu cho hết. Từ ngày thài lài gặp cứt chó, Tuyết Lan trở nên dâm dật vô cùng. Thanh Xuân suốt ngày chỉ quanh quẩn bên chiếc lồn mới. Chẳng biết gã đào đâu ra thời gian để nghiên cứu khoa học? Hay ông tiến sĩ của gã chỉ là một ông tiến sĩ giấy? Bản thân Tuyết Lan cũng say con cặc và bộ râu của gã như con nghiện say sái thuốc vậy. Hai người sống trong một thế giới riêng của mình và hoàn toàn quên hẳn tôi lúc này đã khệ nệ với cái bụng to như một cái trống treo ở đình làng. Suốt chín tháng qua tôi đã thành công trong việc che dấu mọi người. Gian khổ không để đâu cho hết. Nhưng nay mai một sinh mạng sẽ chào đời, tôi làm sao bưng mắt thiên hạ được nữa? Một con người chứ có phải là một con chó hay một con mèo đâu mà che dấu được mãi? Biết đâu cái sinh vật nhỏ nhoi, bất lực này vài chục năm nữa sẽ chẳng trở thành một nhân tài của nhân loại? Biết đâu nó chẳng là một nhà bác học lừng danh hay một nghệ sĩ tài ba có một không hai trên đời? Hay nó sẽ là một nhà chính trị lỗi lạc mà từ trước cho tới nay, trong lịch sử loài người, chưa có nhà chính trị nào lỗi lạc như thế, nó sẽ cứu muôn loài ra khỏi cảnh chết chóc đau thương, muôn đời sẽ không còn những giọt nước mắt vì sự chết chóc, sự chia ly do chiến tranh mang lại nữa? Nhưng tất cả những thứ đó là chuyện của ngày mai. Liệu tôi có ngày mai không để mà chờ đợi nhân tài xuất hiện? Còn trước mắt là tôi phải lo chỗ che dấu cho nhân tài tương lai ra đời đã để cho người mẹ của nhân tài khỏi bị kí luật trước khi bảo vệ luận án tốt nghiệp. Đến đâu hay đến đó đã . Khi tốt nghiệp rồi họ muốn kí luật thế nào thì kí luật. Lúc đó sẽ lại nghĩ kế đối phó sau.

Cô Nina cũng có một hoàn cảnh tương tự. Co âvà anh Xuân Vũ yêu nhau đã lâu, họ đã có một đứa con với nhau mà cho tới nay vẫn chưa cưới xin, đoàn tụ được. Họ nghèo không có tiền nộp phạt nên chưa cưới được. Câu chuyện của anh Xuân Vũ và cô Nina làm người ta nhớ đến cảnh làng bắt vạ những gia đình ở nông thôn ngày xưa có con gái chửa hoang. Nếu không gọt đầu bôi vôi thả bè chuối trôi sông thì cũng bị bêu ra đình làng cho mọi người xỉa xói. Anh Xuân Vũ được nhà nước nuôi cho ăn học thì sau này, khi tốt nghiệp về nước, anh phải phục vụ cho nhà nước đó là lẽ đương nhiên từ xưa cho tới nay bao giờ cũng vậy cả, nhưng anh Xuân Vũ chót làm cho cô Nina có chửa thì anh phải hoàn lại số tiền mà nhà nước đã nuôi anh trong mấy năm nay, có như thế thì anh mới được cưới cô Nina làm vợ. Anh nghèo quá không có tiền trả nợ nên vẫn chưa cưới được vợ.

Nhà cô Nina cũng nghèo, chẳng hơn gì anh Xuân Vũ. Nina không có ba từ nhỏ. Bà mẹ làm nghề vắt sữa bò cho nông trường. Bà yếu sức nên từ ngày Nina sinh con, bà xin nghỉ việc ở nhà trông cháu và chăm nom mảnh vườn có mấy cây táo, cây lê. Bà nuôi cháu bằng mảnh vườn đó. Vì làm cho cô Nina có chửa nên mặc dù đã tốt nghiệp hai năm nay, Anh Xuân Vũ vẫn còn bị treo bằng. Hiện giờ anh Xuân Vũ đi dạy hợp đồng tiếng việt cho trường tổng hợp. Anh chẳng có chỗ ở ổn định. Vào cư xá này để ở cùng với cô Nina thì anh không được phép nữa rồi, vì anh đã tốt nghiệp hai năm nay rồi, không còn là học sinh của trường này nữa. Thậm chí vào thăm cô cũng còn khó nữa là. Anh Xuân Vũ cứ nay ngủ nhờ một người bạn này, mai lại ngủ nhờ một người bạn khác. Cuộc sống vạ vật, nay đây mai đó chẳng có chỗ nào ổn định cả. Năm chừng mười họa họ mới có điều kiện về thăm con lấy một lần tại một miền quê xa tít mù, hẻo lánh, nơi mà mặt trời xuất hiện trên đầu họ một cách thật hiếm hoi. Chỉ những lần đó họ mới thực sự có một mái nhà, đó là mái nhà của bà mẹ, một người phụ nữ tuyệt vời, đã vượt lên trên ngàn gian khổ để nuôi những sinh mạng không gặp may ngay từ khi còn ở trong bụng mẹ. Con tôi cũng được sống một thời gian dưới mái nhà đó, trong vòng tay ôm ấp nâng niu của người mẹ nghèo không cùng chung tiếng nói với cộng đồng của nó. Chúng tôi thường đùa nhau, sau này khi chúng nó lớn lên sẽ cho chúng nó lấy nhau để kí niệm cuộc sống ẩn dật như những tù binh chính trị hay những tội phạm giết người lẩn trốn chính quyền nhà nước của chúng nó. Mỗi lần nghe chúng tôi đùa, bà mẹ lại ngỡ chúng tôi có ý định thật sự, bèn nói:
- Chúng nó tự quyết định yêu ai, lấy ai, sao lại phải đặt chỗ cho chúng nó từ bây giờ? Mình làm sao bảo chúng nó lấy nhau được? Các con hết chuyện để nói rồi à? Chúng nó mới còn đang nằm ngửa trên tay má đây này, còn mất mấy ngọn núi bánh mì nữa mới tới thời kỳ tính đến chuyện này, mà chẳng biết tới lúc đó má có còn sống không?

Gã anh họ không để cho cửa mình của tôi kịp khép lại sau kỳ sinh nở. Thật không có ai dã man, dâm dật ở trên đời này bằng gã . Một chiếc lồn dâm dật của Tuyết Lan vẫn chưa đủ đối với gã. Gã bắt tôi phải phục vụ gã cùng với Tuyết Lan.

Hắn cười cợt, nhăn nhở:
- Đẻ xong rồi trông da thịt lại càng mát mắt, đúng là gái một con trông mòn con mắt. Anh đã được chơi chiếc lồn chửa của em, giờ anh sẽ được chơi chiếc lồn một con của em. Từ mai chiếc lồn em coi như hết thời kỳ nghỉ phép, em bắt đầu phục vụ anh từ ngày mai, từ ngày mai mình sẽ chơi tay ba. Anh xơi cả hai chiếc lồn cùng một lúc vì cả hai anh đều không thể bỏ được.

Gã bắt tôi nằm ngửa, hai chân gác lên vai gã . Gã thọc con cặc vào lỗ âm đạo hãy còn đau chưa hoàn hồn sau những cơn răn đẻ của tôi. Vài giọt máu vẫn còn đang rỉ ra từ lỗ âm đạo. Phía trên là chiếc lồn của Tuyết Lan đang trên xuống mồm tôi. Hai mép lồn béo mập của nó choán hết cả mặt mũi tôi, bịt kín mồm tôi lại khiến tôi như ngừng thở. Một đứa không ngừng thúc con cặc vào chiếc miệng dưới của tôi, còn một đứa không ngừng dí lồn lên trên miệng trên của tôi. Hai đứa còn kéo đầu nhau lại, hôn lên môi nhau. Một tay gã dùng để điều khiển con cặc, còn một tay dùng để bóp vú Tuyết Lan. Chúng rên rỉ, thống khoái, rậm rật trên người tôi. Chúng ôm nhau ngã vật xuống người tôi. Những lần làm tình tay ba sau này, hắn nghĩ ra kiểu chơi khác. Hắn xếp tôi và Tuyết Lan chồng lên nhau. Tôi vẫn nằm ngửa như những lần trước. Tôi cũng không hiểu sao bao giờ hắn cũng để tôi nằm ngửa, hình như tôi sinh ra trên đời này là để nằm ngửa thì phải? Còn Tuyết Lan nằm sấp lên người tôi như một người đàn ông đang nằm lên bụng vợ lúc làm tình vậy, chỉ có điều Tuyết Lan không ấn con cặc vào lồn tôi mà ấn hai trái vú xuống hai trái vú của tôi. Còn gã, lúc thì xoạc cẳng, đè người lên long Tuyết Lan, tôi phải cáng đáng một lúc hai tấm thân trên một tạ, lúc thì gã quì giữa những cặp đùi của chúng tôi. Ở tư thế nào gã cũng cầm con cặc lướt lên hai cái lồn. Hết lồn trên lại quay xuống lồn dưới, hết lồn dưới lại trở ngược
lên lồn trên. Cứ thế mà thay nhau. Một lát sau gã dừng lại, hỏi:
- Em nào đớp cặc anh trước đây? Lồn dưới hay lồn trên đây?

Tôi như một con ngựa quá tải đang thở hổn hển nên không trả lời gã được. Tuyết Lan còn đang mải chọc đầu lưỡi vào mồm tôi. Không thấy ai lên tiếng, gã tự trả lời:
- Thôi, cứ lồn dưới trước một lần thì lồn trên lại trước một lần. Đều nhau, chẳng lồn nào tị nạnh lồn nào cả, kẻo hai lồn đánh nhau vỡ đầu thì con cặc anh cũng chết mất. Anh mà thấy hai lồn của các em tranh nhau con cặc anh thì anh thống khoái lắm. Chỉ ngắm chúng tranh nhau anh cũng đủ phóng tinh khí ra rồi.

Gã đút con cặc vào lồn tôi trước. Gã vừa mới nhắp nhắp được dăm cái thì máu dâm của Tuyết Lan đã dâng lên, nó không kìm nổi, liền cho tay xuống dưới, nắm con cặc trơn tuột của gã kéo ra và nhét luôn vào lồn nó. Gã cười ha hả :
- Bắt đầu tranh nhau rồi phải không?

Vừa nói gã vừa nắc mạnh con cặc vào lỗ âm đạo của Tuyết Lan. Hai thân thể chuyển động lên xuống không ngừng, chúng thở phì phì vào mặt tôi, hơi thở chúng nóng hổi. Một lát sau gã buông chiếc lồn trên ra, quay trở về với chiếc lồn dưới. Hình nhưlúc nào gã cũng mê chiếc lồn dưới thì phải? Hay gã muốn tỏ sự chiếu cố với người em họ con chú con bác của mình nên cho nó hưởng con cặc gã một cách đồng đều? Con cặc gã to bự thọc sâu vào cửa mình tôi chưa kịp chuyển động trong lỗ thì đã bị Tuyết Lan thò tay vào nắn hòn dái gã và kéo con cặc ra. Con cặc rắn như một củ sắn tàu to, bóng nhẫy chất nhờn của đàn bà tuột khỏi lỗ lồn tôi, đâm vào lỗ lồn Tuyết Lan. Con cặc gã cứ như một người trượt băng tài giỏi mà hai chiếc lồn của chúng tôi là hai sân băng bóng nhẫy vậy.

Cái tin ông anh họ ngày mai sẽ bay về Hà Nội làm tôi hoảng sợ. Ông bác lúc này đã ăn xong khúc cá to nhất, ngon nhất mà má tôi vừa gắp bỏ bát cho ông, ông quay sang tôi:
- Ngày mai cháu có bận chi không? Đi ra sân bay cùng bác đón nó nhé!

ông bác tất nhiên chưa biết chuyện của ông con trai quí tử và ông con trai quí tử tất nhiên cũng chưa biết chuyện của ông bác tôi. Những con tôm dù to dù bé đều
mang cứt lên đầu cả. Tôi đã thề có quỉ thần hai vai chứng dám không bao giờ gặp lại gã con trai quí từ của ông bác nữa. Tôi nói với ông bác:
- Ngày mai cháu mắc việc. Cháu phải đi gặp cơ quan để xin việc.

Nghe nói tới xin việc làm ông bác không dám kèo nèo thêm nữa. Cho tới nay đã hết thời hạn ba năm treo bằng của tôi mà tôi vẫn chưa có việc làm, vẫn phải ăn chực vào cơm của má.

Cho tới khi tôi bảo vệ xong luận án tốt nghiệp, chuan bị ra về thì chuyện vỡ lở. Dự đoán của bà mẹ Ninh hoàn toàn chí.anh xác. Có lần bà mẹ nói với tôi:
- Hay con để đứa bé lại đây má nuôi cho. Má biết con sẽ khổ tâm lắm song con mang nó về bằng cách nào bây giờ? Chuyện sẽ vỡ lở ra thôi. Con sẽ chịu kí luật có khác gì thằng Xuân Vũ đâu. Họ sẽ thu bằng của con lại thôi Để đứa bé lại đây má nuôi cho, bao giờ thời thế đổi thay sang đây má trao lại nó cho con.

Gần tới ngày về tụi bạn khuyên tôi:
- Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Mày cứ mang mấy cái phích Trung Quốc vừa mới mua được ấy lên gặp tay phụ trách đi, rồi sẽ tính chuyện sau.

Tôi làm theo lời chúng. Mắt ông ta sáng bừng lên khi nghe tôi nói: "Cháu có chúi quà biếu chứ' và tôi đặt hai chiếc phích có hình con công màu đỏ chói lên bàn. Tôi tưởng thế là xong, chắc cái án kí luật của tôi cũng sẽ giảm đi phần nào. Song tôi thật là ngây thơ. Ờ đời này có cái gì mà không phải trả giá? Muốn yêu cũng phải trả giá . Muốn được làm mẹ cũng phải trả giá . Muốn sống tốt hơn cũng phải trả giá. Ngay đến muốn được cống hiến cho đời cũng phải trả giá.

Ông ta nhìn tôi hồi lâu, nói:
- Em có vội không vào trong này ngồi xem tivi, nói chuyện cái đã?

Tôi theo ông ta sang một căn phòng khác, có đặt một chiếc tivi, nhưng không có ghế ngồi. Người ngồi xem phải leo lên giường.

Trong lúc tôi tự hỏi, tại sao ông ta lại mời tôi xem tivi lúc này, chả lẽ ông cần một người bạn tivi đến thế hay sao như người ta cần một bạn đồng hành, bạn văn để bàn bạc văn chương, bạn thơ để cùng nhau nâng bầu rượu túi thơ, bạn rượu để ngâm nga giải sầu... thì ông ta đã đặt một bàn tay nhão nhoẹt lên vai tôi, nói:
- Tội của em là nặng lắm. Chửa hoang rồi đẻ con giấu diềm suốt mấy năm trời. Em nói thật đi, ai làm em có chửa đấy?
- Cháu đã viết trong bản kiểm điểm gửi chú rồi. Hôm đó cháu bị say rượu không biết gì nên làm sao cháu biết được ai làm cho cháu có thai.

Ông nhìn tôi với ánh mắt thương hại:
- Em dại quá là dại. Ăn vụng thì phải biết chùi mép chứ, tội gì lại để phĩnh bụng ra như thế? Thời đại bây giờ thiếu gì các phương pháp tránh thai hiện đại. Cái thằng nào làm em phình bụng chỉ biết chọc vào cho sướng con cặc của nó thôi, nó không nghĩ đến em gì cả . Mà sao em không lén đi mà nạo thai, còn giữ làm gì cái giọt máu của thằng đàn ông vô trách nhiệm đó?

Ông ta tỏ ra hết sức thông cảm.

Khi chàng đột ngột bố tôi ra về, tôi đã tới gặp ngài bác sĩ phụ khoa, cái ngài mà trước đó ít ngày đã nghiên cứu rất tỉ mỉ hai trái vú và cái lỗ âm đạo của tôi, để xin phép được hủy thai. Thực ra tôi cũng không đến nỗi ngu xi đần độn như ông phụ trách học sinh nghĩ về tôi. Tôi oán hận chàng không để đâu cho hết. Tôi coi như chàng đã phản bội lại tôi, chàng đã chạy làng. Từ chỗ yêu thương tha thiết, giờ đây trong tôi chỉ còn lại sự khinh bỉ đối với chàng.

Người tôi xanh xao gầy yếu. Không thể kéo dài thêm tình trạng này được nữa. Vải thưa che làm sao nổi mắt thánh. Đến con ruồi bay qua người ta còn biết con nào là con đực, con nào là con cái, huống hồ một cái bụng dang mỗi ngày một phình to ra. Ngay cả bản thân tôi, tôi cũng nhận ra sự thay đổi mỗi ngày một khác của mình: ngực căng ra , hai núm vú thâm lại, mặt mày phờ phạc, ốm không ra ốm, khỏe không ra khỏe. Chả lẽ những đổi thay đó có thể che dấu mãi con mất tinh ranh của người đời?

Ngài bác sĩ nhìn tôi chằm chằm, dường như ngài dùng khuôn mắt để đo lường chiều dài khoảng cách từ rốn đến lỗ âm đạo của tôi là bao nhiêu. Ngài nói:
- Nằm lên bàn để khám lại xem nào!

Vẫn như lần trước, ngài thật là một bác sĩ có tinh thần trách nhiệm trong nghề nghiệp. Lần này ngài không dùng mỏ vịt để banh cửa mình tôi ra để xem như lần trước, ngài cũng không đeo găng tay bằng cao su nữa. Ngài chọc thẳng những ngón tay bằng da, bằng thịt của ngài, những ngón tay trần trụi vào cửa mình tôi. Dường như cái đầu của đứa bé nằm quá sâu, vì lúc đó tôi mới có thai được ba tháng, nên ngài cứ ra sức ấn lút năm ngón tay vào lỗ lồn tôi, móc ngoáy. Có tới nửa tiếng. Có lẽ ngài vẫn chưa phát hiện hay chẩn đoán được điều gì mới lạ? Trán ngài đổ mồ hôi. Ngài thở mệt nhọc, tôi đoán vậy, vì hơi thở của ngài cứ như hơi thở của người thợ lò rèn kéo bễ vậy. Nước nhờn từ lỗ âm đạo tôi tuôn ra như suối. Sau khi đã móc ngoáy lồn tôi xong, tôi để ý cũng không thấy ngài rửa tay bằng nước ấm có pha xà phòng thơm như mọi khi, mà ngài lại đưa những ngón tay dính nước lồn tôi lên mũi ngửi, hít hà, nhắm mắt lại sau đó cho vào mồm mút chùn chụt như các bà ở Hà Nội ngồi ăn ốc bên vỉa hè, mút ốc vậy. Hóa ra ngài bác sĩ có cách rửa tay hết sức tân tiến bằng cách đó sau khi thăm con bệnh phụ khoa mà mãi nay tôi mới biết. Ngài lại bàn viết bắt đầu ghi vào sổ bệnh án của tôi những hàng chữ nhỏ li ti, loằng ngoằng như giun như rề. Bỗng ngài ngẩng lên, dáng suy nghĩ đăm chiêu. Ngài nói:
- Em về xin nhà trường một giấy giới thiệu đồng ý cho em phá thai mang tới đây tôi sẽ làm giấy tờ cho em đi vẹn.

Tôi đành trở về làm theo lời chỉ dẫn của ngài. Lương y kiêm từ mẫu mà, không nghe lời ngài sao được?

Tôi gặp anh Ivan, người giúp việc đắc lực của phòng đối ngoại nhà trường, nhờ anh đánh máy cho một giấy giới thiệu gửi ngài bác sĩ. Anh Ivan rất đẹp trai, tính tình lại vui vẻ hay giúp đỡ mọi người, sinh viên ai cũng mến anh, làm gì mà anh chẳng giúp tôi. Nghe tôi trình bày xong, anh nói:
- Anh không cho em cái giấy ấy được đâu. Theo nguyên tắc thì em phải xin phép sứ quán của em đã. Khi sứ quán đã cho phép rồi thì anh mới đánh giấy giới thiệu
cho em được.

Nghe nói đến sứ quán xương sống tôi lạnh hẳn đi. Tôi đành thú thật nỗi lo sợ này với anh Ivan, cầu mong anh thương tình linh động cho. ở đời thiếu gì những trường hợp linh động cơ chứ, có ai biết đấy là đâu, chứ đến sứ quán mà xin giấy giới thiệu thì có khác chi lạy ông tôi ở bụi này. Anh Ivan suy nghĩ một hồi lâu, sau cùng anh nói:
- Giá mọi khi thì anh cũng linh động mà viết cho em được, nhưng lần này số em quả thật không gặp may chút nào cả. Anh đang ở trong cảnh hũ nút đây em ạ.

Rồi anh kể cho tôi nghe chuyện của anh. Anh và cô thư ký phòng đối ngoại Tania đã yêu nhau bấy lâu nay. Chuyện li dị của anh với vợ lại đang lằng nhằng, chưa xong. Người ta định cử anh sang làm chuyên gia ở Hà Nội, lương chuyên gia vừa cao lại có người hầu hạ hàng ngày thì ai chẳng muốn sang. Anh đã làm xong giấy tờ, hộ chiếu đã nắm trong tay thì bỗng có tin đình chỉ chuyến đi công tác của anh lại vì quan hệ trai gái lằng nhằng.

Vợ anh đẹp đẽ, xấu tốt ra làm sao, hai người có hợp nhau hay không thì tôi không biết. Chỉ biết anh và cô Tania đẹp đôi vô cùng. Hai người lại quấn nhau như hình với bóng. Đi đâu họ cũng có nhau. Cả trường ai cũng biết tiếng cặp này.

Tôi đành chào anh Van ra về, không quên dặn anh chuyện đâu để đó, đừng tiết lộ cho ai biết. Anh cười rất dễ thương, chả trách cô Tang thương anh là phải.
- Em cứ yên trí . Anh cùng cảnh ngộ với em mà . Khổ thân em, anh chẳng giúp em được lần này. Hay là em thử nói khéo với ngài bác sĩ xem ngài có linh động giúp em được không.

Ừ nhỉ, biết đâu ngài linh động. Biết đâu ngài thông cảm và thương người như một bà mẹ thương con?

Tôi làm theo lời khuyên của anh.

Nghe tôi trình bày xong, ngài chậm rãi nói:
- Tôi sẽ giúp em, tôi sẽ cho em giấy vào viện, nhưng phải có điều kiện...

Điều kiện gì? Điều kiện gì thì tôi cũng làm được cả. Có lẽ phải biếu ngài một chai rượu Lúa Mới chăng? Tụi sinh viên vẫn thường làm vậy khi chúng phải cầu cạnh tới . tụi tây Chúng dúi vào tay tụi tây một chai rượu Lúa Mới sặc mùi cồn. Uống thứ đó vào chẳng khác gì như uống dấm, không khéo bị đứt ruột chết ngay tại chỗ cũng nên, thế mà những ông tây to bụng lại cứ thích tống thứ nước độc hại đó vào bụng mình. Gì chứ Lúa Mới thì tôi chạy được thôi. Mười rúp mua của tụi cộng thì đâu chả có. À, hay là ngài đòi hỏi một chiếc phong bì bỏ ngỏ? Tôi cũng thấy tụi cộng ở đây làm vậy. Khi họ nhờ vả, cầu cạnh bất cứ ai một việc gì, ta cũng như tây, họ lặng lẽ trao cho nhau những phong bì bỏ ngỏ không dán tem. Tùy theo mức độ phức tạp của công việc mà phong bì dày hay mỏng. Cái đó tôi cũng chạy được. Ngài cần bao nhiêu? Có lẽ 100 rúp là cùng. Ngài cũng phải thông cảm với cuộc đời của dân lều chõng chứ. Cả hai điều kiện này tôi đều có thể đáp ứng ngài được, gọi là "bồi dưỡng" ngài khi ngài đã giúp tôi. Tôi thường thấy người đời hay nói với nhau: "Chả dấu diềm gì bác, gọi là có chút quà để bác bồi dưỡng. Bác nhận cho em mừng". Tôi cũng sẽ nói với ngài như vậy: "Tôi có chút tiền để ngài bồi dưỡng. Ngài nhận cho để tôi được việc".

Tôi phấn khởi nói với ngài:
- Tôi chấp nhận mọi điều kiện mà ngài mong muốn chỉ mong ngài rộng lòng thương giúp đỡ tôi, nếu chuyện vỡ lở, tôi sẽ bị kí luật, sẽ bị đuổi về nước, đường học hành của tôi sẽ dang dở và sẽ bị người đời ở nước chúng tôi phỉ báng cả đời chưa thôi, khổ lắm...

Không hiểu sao nước mắt tôi tự dưng ứa ra. Ngài bác sĩ nghe chừng căm động lắm. Ngài vỗ về tôi:
- Em nín đi, đừng khóc ? Tôi đã hứa giúp em là tôi giúp em. Chứ bộ em không biết rằng tôi cũng nắm rất rõ các hình thức kí luật của các em đấy phỏng? Bây giờ tôi nói toạc móng heo ra nhé, tôi thích nói toạc móng heo, vả lại tôi không có thời gian để dông dài. Điều kiện của tôi là em phải cho tôi chơi cái lồn của em một cái, ngay bây giờ. Ngay bây giờ em phải cởi hết quần áo ra, nằm lên bàn khám phụ khoa nây để tôi muốn làm gì em thì tôi làm. Em phải làm theo ý muốn của tôi.


Thấy tôi há miệng, mắt trợn tròn thì ngài nói:
- Em hãy coi đây là một chuyện thường tình. Phải nhìn đời bằng đôi mắt giản dị mới được. Em đừng coi nay là một hình thức cưỡng hiếp rồi mà đi tố cáo. Chẳng ai tin em đâu. Tôi là một bác sĩ nổi tiếng. Em lại chẳng có một bằng chứng gì cả. Ai người ta tin em khi cái bụng em đang mỗi ngày một phình ra như cái trống cơ chứ? Tôi không bao giờ thua cuộc cả. Em nên nhớ cho điều đó. Nào, em có đồng ý chấp thuận điều kiện của tôi không? Nhanh lên chứ, tôi không có thời gian đâu, tôi còn phải khám cho bao nhiêu em nữa.

Ngài bác sĩ đã lột xác. Cái con người thật của ngài đang đứng trước mặt tôi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là ngỡ ngàng, không tin vào những lời ngài vừa nói. Có lẽ nào một lương y kiêm từ mẫu mà loài người đã đặt một phần sứ mạng và tương lai của mình vào tay ngài lại có thể nói ra những điều đó? Tiếp theo là phản ứng tởm lợm. Tôi muốn nhổ bọt vào cái mặt lì lợm rồi chạy ra ngoài hô hoán cho mọi người chạy vào bắt ngài. Cuối cùng là phản ứng đầu hàng chẳng khác gì con chó đã chịu phủ phục nằm dưới chân chủ sau một hồi sủa ăng ẳng đã bị chủ đá cho mấy cái. Đúng như ngài nói, ai tin tôi mà hô hoán. Ai tin một con bé chửa hoang, đã hiến dâng cái lồn cho một gã đàn ông nào đó thì làm gì còn giá trị nữa mà để ai tin. Trước con mắt của mọi người thì cái lồn của tôi đâu chỉ có một thằng đàn ông mần mò. Nhiều thằng đàn ông cũng đã mần mò cái lồn đó chán chê ra rồi. Còn nguyên vẹn gì nữa đâu mà giữ gìn?

Trước mắt tôi hiện lên con đường đầy chông gai mà tôi sẽ phải vượt qua nếu tôi không cho ngài bác sĩ mượn tạm chiếc lồn. Thôi thì đành liều cho ngài mượn tạm chiếc lồn trong vòng một tiếng vậy. Thân phận giun dế ở đời thì đành phải vậy chứ còn biết chèo chống sao bây giờ. Cũng chẳng ai biết được chuyện này. Chẳng bao giờ gặp lại ngài nữa trong cuộc đời, chẳng phải tủi hổ chi nữa. Vì hoàn cảnh bắt buộc cũng như các cô gái làm tiền bán chôn nuôi miệng vậy còn tôi bán chôn để mua tự do, thì có sao đâu. Thế là tôi đồng ý. Tôi cởi quần áo ra và leo lên giường. Ngài trân người ra nhìn tôi nằm ngửa trên bàn khám như chưa bao giờ nhìn thấy tôi cởi truồng trước mặt ngài vậy, ngài có biết đâu cái lồn tôi cũng đã là một vật khá quen thuộc với ngài rồi, tuy chưa được xỏ con cặc vào lồn tôi nhưng ngài đã mấy lần được chọc những ngón tay lông lá của ngài vào sâu trong đó, móc ngoáy chán chê ra rồi. Một lát sau như sực tỉnh giấc chiêm bao, ngài vội dứt quần áo ra khỏi tấm thân đầy lông lá của ngài và tiến lại bàn khám, quì trước cái lồn tôi, cúi mặt xuống đó, hôn. Trông ngài lúc này chẳng khác gì con người cách đây mấy vạn năm về trước, như một con đực lông lá xồm xoàm đang cúi xuống liếm đít con cái. Sau nửa tiếng làm nhàu nát mọi chỗ trên cơ thể tôi sau nửa tiếng khi ngài đã phóng hàng trượt con tinh trùng của ngài vào lỗ âm đạo tôi, ngài bảo tôi ngồi dậy, mặc quần áo, đi về. Ngài hứa một tuần sau sẽ cho tôi cái giấy giới thiệu vào viện. Một tuần trôi qua, một tháng trôi qua, nhiều tháng trôi qua... Và chẳng bao giờ ngài cho tôi cái giấy đó cả. Ngài đã lừa dối con bệnh của ngài.

Tôi tiếp tục theo dõi nét mặt ông quản lý học sinh. Nét mặt ông toát lên một sự thông cảm sâu sắc, không giả dối, không mánh khóe. Tôi lại thoáng nghĩ tới ngài bác sĩ ngày nào. Có lẽ những người cùng chủng tộc dễ thông cảm với nhau hơn những người khác chủng tộc .chăng? ông quản lý học sinh thương tôi thật lòng chứ chẳng như ngài bác sĩ. Số tôi thế mà vẫn còn may.

Ôg quản lý học sinh:
- Thế bây giờ em có muốn tội em giảm nhẹ đi hông, để về nước cố thể nhận công tác?

Tôi ngỡ ngàng nhìn ông ta. Chả lẽ ông ta lại mở rộng lòng từ bi đến thế đối với tôi sao? Tôi chưa kịp nói gì thì hai cánh tay ông ta đã choàng lấy người tôi như hai going kìm, hai bàn tay đặt trước ngực tôi bóp mạnh hai vú, hơi thở phì phì như một con rắn hổ mang. Tôi hết sức vùng vẫy song không thoát nổi hai cánh tay ông ta. Vừa thở ông ta vừa nói:
- Cho anh một cái, một cái thôi, anh sẽ giảm nhẹ kí luật đi cho, ngoan nào!
Tôi hét lên:
- Buông tôi ra. Đồ khốn nạn. Muốn kí luật gì thì kí luật, tôi không sợ.

Tôi gọi ông ta là "đồ khốn nạn". Tôi nghĩ, bị xúc' phạm như thế chắc ông ta sẽ bố tôi ra. Nhưng ông ta không cảm thấy mình bị xúc phạm. ông ta không những không buông tôi ra mà ngược lại, càng ghì chặt tôi hơn, dùng răng dứt tung quần áo tôi ra. Răng ông ta sắc như nanh vuốt của một con chó sói vậy. Trong nháy mắt quần áo tôi đã tả tơi, từng mảnh rơi xuống giường. ông ta dụi hai má nhão nhoẹt lên mặt tôi, ưỡn cái bụng báng đầy mỡ, trắng xanh như bụng một con lợn cạo lên người tôi, tay quờ quạng tìm chiếc lồn của tôi. Tôi lợm giọng, mấy lần muốn nôn mà không nôn được. Một lát sau ông ta đã mò ra lồn tôi, liền cầm con cặc chỉ to bằng chim của trẻ nhỏ nhét vào cửa mình tôi. Vừa nắc ông ta vừa rền rĩ: "Trời ơi, em đẹp quá, vú em đẹp quá, to quá, lồn em đẹp quá, đâu có nhưcon vợ già của anh ở Hà Nội. Chả trách thằng đàn ông nào đó đã không buông tha em được. Anh, anh cũng muốn được phóng những con tinh trùng của anh vào lỗ lồn em đây, cho sướng một cái đã, rồi cuộc đời muốn đi đến đâu thì đi. Dù có chết cũng đáng giá lắm chứ".

Chưa bao giờ tôi thấy đời tôi đen tối như lần này, chằng khác gì cuộc đời chị Dậu sau cái lần bị cụ cố mò lồn vậy Bế tắc. Xung quanh chị chỉ là một màn đêm. Vì chưa bao giờ được ăn một bữa án ngon đến như thế, ông quản lý học sinh không nhịn được cơn thèm, đành liều mạng mò xuống cư xá tìm tôi. ông cũng nói với tôi những điều mà trước đây ngài bác sĩ đã nói:
- Đằng nào thì em cũng đã hiến dâng cho tôi rồi. Em đừng nghĩ đây là một vụ cưỡng hiếp. Em chồng có bằng chứng nào hết. Em tưởng những đồng sự của tôi họ tin em sao? Tốt hơn hết em hãy nghe tôi, cho tôi được chới với em một lần nữa. Tôi thề danh dự, chỉ một lần thôi, sau đó sẽ xóa trắng án kí luật cho em.
Một ý định trả thù của tôi bỗng vụt xuất hiện trong đầu Tôi nói:
- Được, cháu sẽ cho chú hưởng cái lồn cháu một lần nữa. Bản thân chú cũng đã biết giá trị cái lồn của cháu rồi đó Nó không phải là chiếc lồn thường như của bà vợ già chú ở nhà hay của những người con gái khác đâu. Ai đã gặp chiếc lồn cháu một lần là khó có thể xa nó được. Vậy thì chú phải chấp nhận một điều kiện, tất nhiên ngoài việc xóa trắng án kí luật ra, chú còn phải bú lồn cháu nữa. Chú phải bú lồn cháu trước khi chú cho con cặc của chú vào lồn cháu. Cháu cho chú một phút để suy nghĩ.

Nghe tôi nói vậy, ông quản lý học sinh hoảng quá, chân tay ông run lên bần bật, miệng ông lắp bắp:
- Bú lồn? Bú lồn nghĩa là làm sao?
Tôi giải thích:
- Bú lồn nghĩa là cháu sẽ ngồi lên mặt chú , để chiếc lồn của cháu vào miệng chú. Chú phải há ưùệng ra, đưa lưỡi liếm lồn cháu, cho lưỡi vào sâu trong lỗ lồn cháu mà ngoáy như khi chú ngoáy cháo hay ngoáy cám lợn vậy, phải ngoáy tứ bề thì nó mới không bị khê. Chú hiểu chưa? ứ, hiểu.. . à mà chưa hiểu. Cán bộ to như anh ai lại làm vậy, bẩn chết... mất phẩm giá quá.

Tôi nghe ông ta nói vậy thì lức điên người:
- Thế hôm nọ đứa nào đã đè ngửa con người ta ra hiếp dâm, như thếch mất phẩm giá của cán bộ không? Đứa nào đã nhét con cặc vào lồn con người ta? Nhét con cặc vào lồn được thì cũng nhét chiếc lưỡi vào lồn được.
Mặt ông ta vẫn tái xanh, môi run bần bật.
Tôi thúc:
- Thế nào, chú đã quyết định chưa? Cháu không có thời. gian để dông dài đâu, cháu phải đi đến trường bây giờ Nói rồi tôi mở tủ lấy quần áo. Tôi cố tình thay quần áo trước mặt ông ta. Nhìn thân hình đầy khêu gợi của tôi, ông ta chịu không nổi, liền lắp bắp:
- Chú... anh, anh đồng ý bú lồn em.
- Bú lồn cháu?
- Ừ bú lồn cháu, anh bú lồn em, chú bú lồn cháu.

Ông ta quờ quạng tìm lồn tôi, bóp bóp mu lồn một lát, rồi giang rộng hai chân định nhét ngay con cặc vào lồn tôi như lần trước. Nhưng đâu có dễ dàng như thế được? Tôi đánh ngay vào tay ông ta, bắt ông ta phải cất con cặc đi. Tôi bắt ông ta nằm ngửa trên giường. Tôi ngồi lên mặt ông ta, nhét lồn vào miệng ông ta, nói:
- Chú lấy hai ngón tay banh hai mép lồn cháu ra. Lướt đầu lưỡi lên các mép nhỏ ở phía trong. Chọc đầu lưỡi vào lỗ âm đạo, ngoáy. Làm đi!

Ông ta run rẩy làm theo lời chỉ dẫn của tôi. Có thế chứ! Trên đời này cái gì mà chẳng phải trả giá. Tôi đã trả quá nhiều giá vì các người rồi. Nay các người cũng phải trả giá vì tôi chứ.

Ông ta có con cặc vừa ngắn cũn cỡn lại vừa nhẽo nhợt, nhưng chiếc lưỡi thì lại rất dài và rất nhọn. Lưới ông ta nhọn hoắt, đang uốn éo trong lỗ âm đạo tôi. Cả khuôn mặt ông ta chìm nghỉm trong mớ lông lồn rậm rạp của tôi.

Hết

Leave a Reply

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)