Gái Loạn Cali - Phần 1

Bác sĩ Đoàn sửa soạn, mặc đồ xong, định xách cặp đi làm, thì ông bỗng cúi xuống hôn bà vợ trẻ một cái rất khẽ, kéo chăn đắp lên ngực bà, xong rón rén bước khỏi phòng, khép nhẹ cánh cửa.

Ngay lúc đó, bà Nguyên, vợ ông, cũng mở mắt, kéo cái chăn xuống khỏi gối, phơi tấm thân loã lồ thơm phưng phức, mời mọc. Bà quay qua ôm chiếc gối, gác một chân lên. Gương mặt bà có vẻ hậm hực, tức tối. Vì lúc hai giờ sáng, bà tự động trần truồng hết ra, lay ông chồng già thức dậy, dùng các thủ thuật tân kỳ nhất, mời ông lên xơi một “phùa”. Mà ông như thây ma đã chết lâu ngày, không hưởng ứng, bất động. Thê thảm nhất là khúc gân bèo nhèo, lũng lẳng, vô tích sự. Bà không nhớ đêm nay nữa là mấy trăm đêm buồn thảm, thê thiết đến thế.

Gương mặt bà đang hậm hực, vì lòng thì rất thèm xác thịt. Mà ông chồng thì đã mất hẳn thời thanh xuân. Bà tự giậnmình đã ham giàu, nhào vào làm vợ một bác sĩ đã hơn bà gần 20 tuổi. Vật chất thì hiện bà không thiếu một món gì. Mà tình yêu thì gần như không có. Tim bà như đang khô dần với thời gian.

Đêm qua dự tiệc sinh nhật một bạn thân, bà chủ chợ Hoà Phát, trong dạ vũ, bà Nguyệt được ôm Đoan Hùng, một kỹ sư điện tử, nhảy bản slow. Suốt bản nhạc,bà thấy mình trẻ hẳn lại, yêu đời và muốn vỗ cánh bay lên tìm tình yêu như thời con gái. Sau bản slow, Đoan Hùng lại tiếp tục mời bà thêm những bản tango, mambo, boléro – Bà Nguyệt quên khuấy mất ông chồng già đang ngồi ướng rượu khề khà vui với các bạn già khác.

Sáng nay ôm gối, bà Nguyệt bỗng nhớ lại hết gương mặt trẻ trung, tiếng nói, giọng cười, cùng những cửa chỉ hào hoa của Đoan Hùng. Lúc này chồng bà cúi xuống hôn, và đắp chăn cho bà, bà đã vờ nhắm mắt.

Lúc nãy, khi chồng bà cúi xuống hôn và đắp chăn cho bà, bà đã vờ nhắm mắt ngủ. Nhắm mắt để khỏi phải đối thoại nhì nhằng với lão chồng bất lực, và để bà được sống với tí mộng mơ của buổi sáng nằm loã lồ, vô duyên, vô tình tự…. Tiếng gõ cửa. Bà hỏi:
- Ai đó?

- Con đây mẹ. Tuyết!

Bà kéo chăn đắp kín đến cổ, rồi bảo Tuyết vào.
- Bữa nay mẹ không ra phòng mạch với ba?
- Mẹ lười quá. Muốn ngủ thêm chút nữa. Có gì không con?
- Mẹ cho con thêm một ít condom nữa đi mẹ.
- Chết! Hai tuần trước mẹ đã cho con mười cái. Xài nhanh qúa vậy? Lo học hành với chứ!
- Thì con vẫn đi học. Nhưng con cũng phải có fun với bạn bè con chứ. Học quá, thành bà già rồi sao?
- Con mới 15 tuổi mà già gì.
- Nhưng nếu con chỉ lo học mà không vui con sẽ già. Đi mẹ! Cho con thêm một ít nữa đi.
Tuyết ngồi xuống bên mẹ, phụng phịu, cầm tay bà Nguyệt nhõng nhẽo, đòi cho được một ít condom nữa.
- Nghe mẹ hỏi: một tuần con gần gụi với bạn trai của con mấy lần? Nói thật cho mẹ nghe.
- Không chừng. Có khi hai, có khi ba, hoặc bốn lần. Mẹ không lo cho con, để con dính bầu, mẹ chịu à …. Cô giáo dặn hằng ngày là phải dùng condom, để tránh bầu và tránh bệnh Aids. Cho con, đi mẹ!
Bà Nguyệt cầm tay con gái, ân cần hỏi:
- Một tuần con make love đến ba, bốn lần?
- Là ít đó mẹ. Bạn con, có đứa mỗi đêm năm sáu lần.

Bà thở ra. Không phải vì ngao ngán mà vì bà tủi cho thân mình không được sung sướng như cô con gái 15. Bà nhớ lại hình như gần mười năm rồi, bà chả gần gụi lần nào với ông chồng bất lực. Chỉ có vài lần ngoại tình với bồ nhí tên Phong, ở khách sạn, thế thôi. Thấy mẹ thở ra với gương mặt buồn xa xăm, Tuyết hỏi:
- Con make love ba bốn lần một tuần, làm mẹ buồn hả?
Bà cố going cười, trả lời:
- À … Không. Mẹ buồn cho chính mẹ. Vì đã ngót mười năm nay, ba con đã chẳng còn làm bổn phận chăn gối với mẹ. Mẹ như chiếc lá héo, sắp khô choate, và rụng xuống.
Tuyết cúi xuống ôm bà Nguyệt hôn thật thân thương:
- Đã mười năm, mẹ không gần gụi hả? Mẹ chịu nổi sao?
- Không chịu, thì còn cách nào hơn đâu con.
- Nhưng mẹ còn quá trẻ. Trẻ đến độ các bạn con tưởng mẹ là chị của con. Như thằng Quang, có lần nói chơi, đã bảo con: “giới thiệu “chị” của Tuyết cho Quang đi”. Mẹ muốn không? Con giới thiệu cho. Mười bảy tuổi, đẹp trai lắm. Đánh basket giỏi một cây.
Bà Nguyệt bóp tay con gái, rồi nhìn Tuyết, mặt hơi vui. Nỗi vui lạ lùng, bất chợt làm bà thấy lâng lâng. Nhưng bà không dám nói ra, sợ Tuyết khinh.
- Mẹ có nhớ Quang, con bà bác sĩ Hải không?
Bà Nguyệt nhớ. Vì có vài lần bà bắt gặp Quang nhìn lén bà ở những bữa tiệc, hay đến đây chơi với Tuyết. Nhưng bà trả lời “không”, để Tuyết đừng nói đến chuyện đó nữa. Mà cô bé cứ ngây thơ bồi thêm:
- Anh Quang mà hôm Tết mẹ lì xì cho ảnh $200 đó.
- Mẹ nhớ rồi. Nhưng Quang còn bé quá, Tuyết à.
Tuyết ôm ngực cười ngất, rồi nằm soài lên nửa người của bà Nguyệt, làm cái chăn tuột xuống, phơi bộ ngực tròn tỉnh hồng hào của bà Nguyệt ra. Bà vội kéo chăn lên. Tuyết chận lại, ngắm đôi vú bà một lúc, rồi nói:
- Vú mẹ còn đẹp hơn vú con nữa à. Cho con nhìn tí nhe.


Tuyết lấy tay xoa nhè nhẹ lên cặp vú của mẹ:
- Như thế này mà ba con không biết hưởng. Uổng quá.
Bà Nguyệt nghe mủi lòng. Niềm đau của bà chỉ riêng mình bà biết. Hôm nay lần đầu, bà tâm sự với con gái.
Bàn tay Tuyết thoa và mân mê đầu cặp vú, khiến bà Nguyệt nổi ốc. Thấy vậy, Tuyết nói thêm:
- Mà mẹ chịu không? Quang nhỏ tuổi, nhưng chuyện người lớn, ảnh rất rành. Con cam đoan mẹ sẽ rất hài lòng, và chỉ có mình con biết thôi, không sao đâu!
Bà Nguyệt lắc đầu going gạo, nhưng lại nói hớ:
- Làm sao con biết được chuyện Quang rành chuyện người lớn?
- Vì ảnh đã từng make love với bạn con. Tụi nó khen ảnh hết lời đó mẹ. Kệ, mẹ cứ thử. Được thì làm boy friend. Không thì thôi, đâu có mất gì.

Trong bụng, bà Nguyệt muốn ừ để thử xem tài nghệ thuật thằng bé 17. Nhưng ngoài mặt, bà vẫn khư khư từ chối, vì sợ con gái khinh:
- Cám ơn con. Nhưng mẹ đã trót nhịn được mười năm. Có nhịn thêm nữa cũng không sao – Thà là ngoại tình với một người lớn tuổi. Chứ với Quang …Mới có 17 … ngại lắm.
Thình lình, Tuyết phun ra một câu làm bà chới với:
- Vậy chớ mẹ đưa Phong vào khách sạn, sao không ngại?
Bà Nguyệt ngồi bật dậy, dựa lưng vào thành giường, hai tay nắm chặt tấm chăn, nhìn trân trối Tuyết, hỏi:
- Hả? Con nói gì, Tuyết? Mẹ đã đưa Phong vào khách sạn? Ai nói với con? Ai?
- Con thấy chớ không ai nói hết. Con còn biết số phòng mẹ “ngủ” với Phong nữa. Có phải số 302 không?
Đôi mắt bà Nguyệt đang dương to, bổng xìu xuống, gương mặt tái xanh, mấy ngón tay run lẩy bẩy:
- 302? Làm sao con thấy được? Hả Tuyết?
- Vì hôm đó, con cũng vào khách sạn với bồ con. Con đi sau lưng mẹ có mười thước. Mẹ mặc áo nhung tím. Phong mặc áo da nâu, quần jean.
Hai tay bà Nguyệt bưng mặt. Phần xấu hổ với con gái, phần bà lo chuyện này thấu đến tay chồng bà. Thấy mẹ bối rối, Tuyết gở tay mẹ ra, và ân cần:
- Mẹ đừng lo. Con hiểu và thương mẹ hơn ai hết. Chính con còn nhỏ, mà cũng đá có đến hai ba thằng bồ mới thoả hết sự đòi hỏi của da thịt. Trách gì mẹ đã gần 40, mà đã ngót 10 năm không gần được đàn ông… Bởi vậy, con mới táo bạo đề nghị mẹ hãy thử Quang. Quan chỉ thua Phong có một tuổi.
Bà Nguyệt vẫn thoái thoát, nhất định không chịu.
- Không con à. Trót lỡ một lần với một người thôi. Mẹ không can đảm bước thêm một lần hư đốn nữa. Ngượng lắm!
- Thì thôi, tuỳ mẹ. Con chỉ muốn giúp mẹ phần sống vật chất, cho mẹ đỡ u sầu phần tâm hồn. Nhưng mẹ đừng quên, bên mẹ, có con. Đứa con không bao giờ quên mẹ. Và mẹ cũng đừng quên cho con thêm một ít condom nữa.
Tuyết sè tay. Bà Nguyệt với tay lấy cái bóp, mở ra trao cho Tuyết nguyên hộp condom còn mới tinh:
- Đó con. Ba mươi cái. Mẹ mong con xài được ba tháng…
Tuyết cầm hộp condom. Miệng mím cười khó hiểu. Vì Tuyết vừa nghĩ tới nhãn hiệu hộp này khác với loại bà Nguyệt cho Tuyết tuần qua. Mỗi hộp ba mươi cái. Bà chỉ cho Tuyết có 10 cái. Vậy còn 20 cái kia nằm đâu?

Tuyết ra khỏi phòng. Cánh cửa được đóng lại. Bà Nguệt một mình, vẫn trần truồng nằm ôm gối. Tâm hồn bà chao đảo như cây phong trước gió vì đề nghị táo bạo của Tuyết. Chao đảo phần khác vì Tuyết đã biết bà ngoại tình với Phong. Từ nay bà không còn dựa trên một cái thước đạo đức nào để la rầy con cái nữa. Rồi, chợt bà nghĩ tới Quang, cậu con nít hay đến chơi với Tuyết mỗi cuối tuần. Thằng bé xinh trai thật. Có lần bà cũng nhìn Quang. Bỗng bà có ý nghĩ gì đó lạ lùng lắm – Nó làm bà vui, yêu đời thoáng chốc – Nó làm bà thấy mình trẻ hẳn ra, phơi phới.

Bà đã ngủ với Phong nhiều lần chứ không phải đôi lần. Phong là thanh niên lực lưỡng, làm nghề giao bàn ghế. Một hôm Phong đến giao chiếc giường Ý bà đặt mua. Trong khi Phong dọn bỏ chiếc giường cũ trong phòng bà, đột nhiên chàng nhìn thấy con cặc giả nằm dưới tấm nệm. Phong hiền từ đưa trả lại cho bà:
- Thưa, cháu gửi trả bà cái này.
Bà Nguyệt nhận lấy, gói trong tờ giấy báo, cất kỹ vào ngăn tủ, rồi hỏi Phong:
- Anh có biết cái đó để làm gì không?
Phong biết, nhưng vờ nói “không”, với dáng ngây thơ.
- Cái đó là “đồ chơi” của những người đàn bà thiếu tình.
- Bà giàu sang như thế này mà thiếu tình?
- Giàu sang là một chuyện. Mà thiếu tình là chuyện khác.
- Cháu muốn nói: bà có thể dùng tiền để mua tình.
- Ở đâu có bán? Anh chỉ giùm tôi.
- Bà có khó tính lắm không?
- Một thanh niên lực lưỡng, cao ráo, ăn nói lịch sự …
Vừa nói bà vừa nhìn Phong từ đầu đến chân, làm Phong hơi nhột nhạt. Phong cảm thấy như chàng là món hàng bà đang diễn tả. Bà tiếp:
- Và thanh niên đó lại hiền lành, thông minh…


Nói xong, bà nhìn thẳng mắt Phong, cười hơi lã lơi. Dù khoái lắm, Phong cũng không can đảm nhìn bà Nguyệt lâu hơn – Vì bà có cái gì sang trọng. Nó cách thế đứng của Phong hằng mấy trăm bực. Phong tìm việc để làm, để dấu cử chị lung túng, bối rối trước mặt bà.
- Tôi có thể mời anh một lon bia không?
Nói xong, bà đến phòng ăn, mở tủ lạnh lấy lon bia.
- Thưa bà cháu không dám uống trong khi làm việc. Nhất là lát nữa, cháu phải lái xe.
- Anh gọi tôi bằng chị được không? Tôi tên Nguyệt. Hay gọi tôi bằng tên cũng được. Uống tý bia cho khoẻ…
Phong đỡ lon bia, húp một ngụm, rồi lại đứng đó bối rối trước cặp mắt nhìn chăm bẳm của bà Nguyệt.
- Anh tên gì?
- Thưa … cháu tên Phong.
- Lại cháu với chắt. Tôi còn trẻ mà Phong. Tôi đã chọn được món hàng. Phong, anh có sẵn lòng để bán không?
Vừa nói, bà vừa tiến sát đến Phong. Mùi nước hoa sang trọng từ thân thể hấp dẫn của bà toát ra, làm Phong choáng ngộp. Bà đưa tay vuốt cánh tay lực lưỡng của Phong làm tim chàng đập tới tấp.
- Anh bán giá bao nhiêu tôi cũng mua. Anh có nghe Nguyệt nói gì không? Em cần lắm, cần lắm…
Nghe bà đổi cách xưng hô, Phong hơi ngẩn đầu lên:
- Chị làm Phong sợ quá. Một lần khác và nơi khác, được không? Ở đây … Phong không dám …
Bà Nguyệt đến khoá trái cánh cửa. Lúc trở lại thì chuông điện thoại reo. Đầu giây bên kia, chồng bà nói:
- Em vẫn còn ở nhà hả?
- Em đang xem cho thợ ráp cái giường mới.
- Nhanh lên đến đây đi ăn cơm với anh … Nhé!
Bà để điện thoại xuống và nói cho Phong yên lòng:
- Chồng em gọi. Cứ nửa tiếng gọi một lần. Lần nào cũng có lý do. Nhưng lý do chính là kiểm soát xem em có rời nhà đi đâu không. Ông ấy đã bất lực, nên gọi chừng để yên trí là em không ngoại tình. Cần gì phải đi đâu mới ngoại tình. Ở ngay đây, và trên giường này, được không anh Phong? Em cần quá, Phong ơi. Nói xong bà dìu Phong đi đến chiếc giường Ý chàng mới ráp. Sung sướng thì có mà Phong vẫn hồi hộp vì sợ ông chồng qúa ghen của bà Nguyệt. Bà nói:
- Anh yên chí. Gọi mà có em ở nhà là chồng em không thắc mắc. Ông ấy chẳng bao giờ nghĩ là em ngoại tình ngay trong phòng này. Đừng lo. Gì mà run quá vậy? Hôn em đi Phong. Mười năm rồi, em…em…

Bà chồm lên, ôm mặt Phong, đặt môi, táo bạo hôn nồng nàn người thanh niên lực lưỡng. Phong đưa tay ôm mái tóc quăn sum sê của bà Nguyệt, rồi ngất ngây hết mấy phút thần tiên, cho đến khi bàn tay bà vuốt nhẹ từ lưng quần xuống tận chỗ hạ bộ đang song lên một đống của Phong. Bà mừng vì từ lâu lắm, hôm nay mới lại được cầm dương vật cưng cứng của đàn ông.
- Phong cởi áo cho em đi.
Hơi thở bà dồn dập, đứt quãng. Môi bà sà vào nút lưỡi Phong như muốn ăn tươi nuốt sống. Phong cởi các chiếc áo ngủ màu hồng nhạt của bà, và tay chàng chạm vào cặp vú no tròn căng phồng của bà.
- Bóp ngực em đi Phong. Xin anh cho em một lần. Một lần thật tuyệt vời. Anh muốn gì cũng có. Hãy bỏ nghề giao bàn ghế đi. Làm nhân tình của em…

Tay bà đã kéo thắt lưng của Phong. Rồi zipper quần Phong được kéo ra, xì líp được tụt xuống. Con cặc quần của Phong bung lên, sừng sững. Bà Nguyệt quay mặt lại nhìn. Nhìn thèm khát, đam mê như nhìn viên kim cương. Bà nghiến răng bóp mạnh cặc Phong rồi nói:
- Cám ơn Trời đất đã cho em bảo vật này. Đẹp quá Phong ơi! Anh cởi giùm quần em luôn đi.

Bà quay ngược người lại. Phong tuột hẳn chiếc quần cũng màu hồng nhạt ra khỏi người bà, trong khi dưới kia miệng bà đã ngoạm vào bú say sưa cặc Phong. Mắt bà nhắm khít. Da mặt hồng ửng màu dâm đãng. Hai má hóp vào vì bà mút mạnh cặc Phong.

Hai bàn tay Phong lần đưa nguyên hạ bộ bà Nguyệt đặt lên miệng chàng. Chùm lông lồn rậm rì đen thui của bà Nguyệt đã ụp sát lên môi Phong. Rồi mạnh ai nấy bú. Dầu cặc Phong nằm ứ trong mồm, bà Nguyễn vẫn rên âm ỉ, thê thiết. Đầu bà nhốm lên, đâm xuống. Cặc Phong có lúc đã thọt ngay đốc họng bà. Đít bà nắc mạnh trên mồm Phong làm Phong ngộp hơi hết mấy lần.

Như cá gặp nước, bà Nguyệt bú chết sống với con cặc Phong khoảng nửa tiếng thì Phong la làng:
- Chết, chết Nguyệt ơi. Tha tội cho ah … em uống đi…

Phong bắn túa xua vào mồm bà chị. Bà mút mạnh hơn và ực hết những tia khí đặc quánh, mằn mặn, thơm nồng của Phong vào đốc họng. Rồi cứ thế bà bú tiếp. Lần này, bà liếm cả hai hòn dái của Phong. Bà xoay người, nằm trên Phong, nhét cặc vào lồn đụ chát chúa, đụ hung tàn như hãm một thằng trẻ con. Bà đụ không cần Phong sướng. Bà tự phục vụ cho mình vì không biết có còn dịp khác vàng ngọc hơn. Điện thoại lại reo:
- Em vẫn còn ở nhà hả?
- Dạ, cái giường đẹp quá, mà hai người thợ ráp chưa xong. Hay anh đi ăn một mình đi. Chiều tối mình gặp nhau.
Bà đặt điện thoại xuống, đụ tiếp:
- Phong ơi! Em sẽ nuôi anh. Đừng làm nghề giao hàng nữa. Mỗi tuần em sẽ đón anh vài lần… Mình đụ ở phòng ngủ, nhen?

Phong sướng như rồng gặp mây. Chàng sẽ được giã từ cái nghề cu li ít lương mà nhiều trách nhiệm này. Chàng sẽ được người yêu tên Nguyệt phát lương, mướn nhà ở và mỗi tuần bà sẽ đến đón, đưa chàng vào khách sạn làm tình. Đang từ địa vị thằng nghèo cháy túi, bỗng trở thành nhân tình của bà bác sĩ giàu nhất nhì đường Bolsa. Phong gật đầu lia lịa. Chàng tha hồ làm cho bà Nguyệt sung sướng để xứng với tấm tình của bà dâng cho. Hai tay Phong hai chân Phong quấn chặt lấy tấm thân no tròn mát rượi của bà Nguyệt.

Ở trên bà nắc xuống, phía dưới Phong hẩy lên, nhịp nhàng, ăn khớp. Mồ hôi trên trán bà đã rớm ra. Phong bưng mặt bà mà hôn bằng mũi. Vừa để thưởng thức mùi thơm của nước hoa hảo hạng, vừa để hôn luôn tấm nhan sắc mặn mà của bà chị dâm đãng gần 40!
- Thế là anh với em khai trương cái giường mới đắt tiền này?
Phong nhìn bà Nguyệt, rồi nói thế. Bà trả lời:
- Anh không khai trương, rồi cái giường này cũng sẽ ngụi lạnh như tảng băng. Không biết tại sao chồng em lại thích mua giường mới, trong khi sinh lý ông đã nguội lạnh, cũ kỹ từ lâu. Em phải ngoại tình với anh. Nếu không em sẽ là con đĩ. Một con đĩ hành nghề để thoả mãn xác thịt, chứ không vì tiền bạc. Hên cho em quá. Em tưởng đời em đã chấm dứt, không còn biết tình dục là gì. Đừng bao giờ bỏ em nhen Phong? Nhớ nhen?

Phong sung sướng gật đầu. Bà lật Phong lên nằm trên:
- Anh lên làm cho em vài lần đi cưng.

Phong quỳ thẳng người. Hai tay bợ mông đít bà Nguyệt lên, cắm cặc vào xay luau. Bà Nguyễn cho một ngón tay vào mồn cắn mạnh để mồm đừng la lớn. Con cặc của Phong đã lớn hơn của chồng bà, dài hơn của chồng bà. Mà sức lực trai tráng của Phong lại càng dẻo dai hơn. Bà nhìn Phong hì hục đụ. Bà sướng vì tuổi Phong chỉ 18, còn nhỏ thua con trai lớn của bà. Đúng là có tiền mua tiên cũng có! Sau buổi trưa đụ nhau chí choé đó, Phong đã trở thành bồ nhí của bà Nguyệt, và lâu lâu họ hẹn nhau ở khách sạn Hilton, hoặc Mirada để làm tình mỗi lần vài ba tiếng…

… Sáng nay, nằm chơ vơ với chiếc gối ôm, sau khi nghe Tuyết nhắc đến tên của Phong, bà bỗng giật mình. Vì chuyện ngoại tình lén lút đó chỉ có hai người biết. Mà bây giờ lại có thêm Tuyết biết nữa. Đã vậy Tuyết còn muốn gài Quang thêm cho bà. Bà nhất định cự tuyệt, vì bà đã có Phong. Và cũng vì, nếu nhận lời ngũ thêm với quang, bà sẽ hết uy với Tuyết. Bà bốc điện thoại định gọi cho Phong, hẹn chiều nay ở Hotel Hyatt, thì nghe Tuyết đang nói chuyện với Quang:
- Người đó không phải chị em mà là bà bô của em!
- Mom gì mà trẻ măng vậy. Đẹp hơn thiếu nữ chưa chồng.
- Rồi sao? Rồi anh rút ý kiến hả?
- Ý! Không, không! Khen bả trẻ vậy mà! Em định chừng nào thì cho anh gặp mặt”chị” em?
- Đã bảo là my mom. Cứ chị, chị hoài à.
- À quên! Your mom? Chừng nào, chừng nào? When?
- Ngay bây giờ được không? Mom da9ng trần truồng nằm trong phòng. Hấp dẫn lắm. Mau lên nhen!

Rồi Tuyết cúp điện thoại. Bà Nguyệt cũng đặt điện thoại xuống. Như vậy là bà sắp có thêm một kép nhí nữa. Bà đã thoái thoát, mà cô con gái nhất định đẩy bà vào. Nhưng hình như lòng bà cũng muốn toa rập theo với Tuyết. Vì nếu muốn, bà có thể ngồi dậy, sửa soạn, r axe, lánh mặt. Đằng này, hình như máu dâm của bà cũng đang xoè hai tay, chuẩn bị đón Quang, thanh niên mới 17 tuổi.

Mười mấy phút sau, dưới nhà có chuông gọi cửa. Bà đoán biết Quang đã đến! Quái lạ! Tim bà hồi hộp. Hồi hộp giống hệt phút đầu tiên bà hẹn hò với nhân tình. Bà đang bối rối không biết lát nữa, Tuyết dẫn Quang vào phòng này, bà sẽ phải đón tiếp thế nào cho tiện, xưng hô thế nào cho phải phép.

Tiếng gõ cửa. Tim bà lại càng đánh thùm thụp:
- Tuyết đây mẹ. Con vào nhen?
Rồi không đợi bà trả lời, Tuyết mở cửa dẫn Quang bước vào. Quang khép nép như chàng rể mới qua nhà vợ lần đầu.
- Mẹ, đây là anh Quang, người tưởng mẹ là chị của con.
Bà nhìn Quang kỹ hơn. Quang cao ráo vì là cầu thủ bóng rổ. Đẹp trai. Cái đẹp quý phái hơn Phong, vì Quang nhà giàu, lại có học. Tự nhiên bà có cảm tình ngay, vì không phải lần đầu tiên bà gặp Quang.
- Xin lỗi Quang, cho phép tôi nằm nói chuyện, vì, vì, vì tôi không có mặc đồ. Hay là Tuyết, con dẫn anh ra phòng khách, chờ mẹ mặc quần áo quần xong rồi hẳn hay…
Tuyết líu tíu như con chim, xoa xoa tay nói:
- Không sao, không sao. Quang biết mẹ đang trần truồng mà. Con có nói trước với ảnh như thế.
Kỳ thực, lúc nãy bà cũng nghe Tuyết nói với Quang rồi, mà bà vờ đóng kịch cho ra cái điều lịch sự. Rồi bà lại đóng thêm một lớp nữa:
- Quang đến đây có chuyện gì không?
Quang đứng ngượng chín người. Chàng hụt hẫng, hoang mang. Cứ tưởng là đã mọi việc đã xong xuôi, Quang mới bạo dạn vào đây. Ai ngờ. Rồi Tuyết nhăn nhó:
- Kìa mẹ! Mẹ quên hồi nãy con có nói sơ với mẹ về Quang.
- À mẹ quên! Mẹ quên! Xin lỗi Quang nhen!
Quang thở ra cái ào, hết ngượng và nói:
- Thật không ngờ Mom của Tuyết trẻ đẹp như vậy.

Rồi Quang đứng đó ngắm bà Nguyệt như ngắm một đoá hoa. Bây giờ đến phiên bà ngượng và bối rối. Bà biết buổi sáng trên mặt bà không chút phấn son. Phần còn lại là thân người và da thịt thì đã bí cái chăn nhung che phủ. Bà không còn gì để phô trương hấp dẫn. Có lạ không? Mới buổi sáng, khi nghe Tuyết đề nghị bà kết bồ với Quang, bà đã vội lắc đầu. Thế mà bây giờ, đối diện với cậu bé, lòng bà bỗng nôn nao, hồi hộp. Dâm tính bà dã9 trỗi dậy. Cái máu dê tình dục đã khiến cho bà xôn xao một nỗi vui lẫn hy vọng gì đó.

Tuyết đứng nhìn mẹ bối rối lăng xăng mà mím cười. Ai có tình yêu cũng thế. Nhất là tình yêu mới. Sáng nay Tuyết nói với mẹ là hôm bà đưa Phong vào phòng ngủ của khách sạn Hilton thì Tuyết cũng đưa nhân tình vào đó, và đi sau bà có 10 thước. Điều đó không đúng. Sở dĩ Tuyết biết người tình của mẹ tên Phong và đưa vào địa điểm trên, bởi vì Tuyết nghe lén đường giây điện thoại. Giống hệt sáng nay bà Nguyệt nghe lén đối thoại của Tuyết với Quang.
- Quang ngồi chơi. Bà Nguyệt mời.
Quang ngó không có cái ghế. Quang nhìn quanh không biết ngồi đâu. Thì Tuyết đẩy Quang lại ngồi ở mép giường nơi bà Nguyệt đang nằm. Cử chỉ của Quang trông thật tội nghiệp, vì anh chàng bị Tuyết đẩy vào hoàn cảnh thật khó ăn, khó nói. Phần vì bà Nguyệt là mom của Tuyết.
- Thôi hai người ngồi đó nói chuyện và … enjoy, hưởng nhé. Tuyết về phòng, học bài, canh điện thoại, và canh cửa cho. Anh Quang cứ tự nhiên như … người nhà. Bye!
Tuyết thoát ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa. Độ một giây, Tuyết lại mở cửa, ló đầu vào, nói với:
- Nhớ khoá chặt cửa. Chúc hai người hạnh phúc!

Căn phòng bỗng im lặng. Chỉ còn tiếng máy lạnh kêu êm êm ở góc tường. Đồ đạc bày biện trong phòng thật sang. Nhất là chiếc giường Ý bà Nguyệt đang nằm. Tất cả như tiếng mời mọc của tình yêu. Như sức xô đẩy của tình dục. Mùi nước hoa đắt tiền phảng phất trong không khí, làm Quang mê mẫn. Quang nhìn bà Nguyệt im lặng. Thật imlặng mà như chàng đang nói nhiều mà chẳng mở môi nổi. Bà bàng hoàng vì không tin cậu bé ngồi cạnh đó đã yêu bà thật. Tuổi Quang mới 17, mà Tuyết quảng cáo là “Quang còn nhỏ, nhưng rất rành chuyện người lớn. Các bạn con ai cũng phục.”

Chuyện người lớn? Là chuyện gì nếu không phải là chuyện ái ân, xác thịt? Nên bà mở lời:
- Tuyết bảo Quang rất rành chuyện người lớn?
- Vâng. Quang cũng biết “qua loa”. Rành thì không dám. Nhưng các cô đã gặp Quang, ai cũng khen Quang nhiệt tình và … và … dai sức. Không biết họ khen có đúng không? Vì Quang không biết cái sức của người lớn là bao lâu. Và họ cần những gì? Cho nên Quang có khuynh hướng thèm yêu và gần gụi người lớn… Có mấy lần đến đây chơi, thú thật Quang nhìn …chị, nhìn lén thôi, và lòng rạo rực một nỗi thèm khó tả. Cứ tưởng chị là chị của Tuyết. Sao chị trẻ và đẹp quá vậy?

Bà Nguyệt luồn một bàn tay khỏi tấm chăn nhung, cầm bàn tay Quang, vì bà vừa nhận thấy ánh mắt Quang có cái gì thành thật khi khen bà trẻ, đẹp Quang nâng bàn tay có đeo chiếc nhẫn kim cương của bà Nguyệt lên hôn một cái khá lâu, và mắt vẫn nhìn đăm đăm gương mặt bà. Cả hai, bây giờ không còn ngượng ngập.
- Anh lại khoá giùm cánh cửa cho em đi!

Lòng Quang rộn lên một hạnh phúc tuyệt trần khi nghe bà Nguyệt gọi chàng bằng anh và xưng em. Bà gọi như thế để chuẩn bị cái không khí yêu đương, và cũng để Quang không còn mang mặc cảm là trẻ con đi yêu người lớn. Quang đến khoá cửa, rồi tỏr7 lại từ từ. Trên giường, bà Nguyệt đã kéo tấm chăn xuống khỏi ngực. Mắt Quang hoa lên đôm đốm khi nhìn hai quả đào mơn moon, trắng hồng của bà Nguyệt nhô lên. Chàng đứng lại một giây để ngắm. Nuốt ực nước miếng. Một bàn tay che hạ bộ không cho bà Nguyệt thấy mình đã hứng tình.

Cặp môi bà Nguyệt hé nhỏ, đưa mấy chiếc răng trắng sáng. Mắt bà song lên, trữ tình, mời gọi. Một chân bà co lên, làm cái chăn nhung càng tuột xuống thêm, phơi trần toàn bộ đôi vú đẹp tuyệt trần ra. Quang đến cạnh giường, quỳ xuống. Dáng dấp của một Gentleman khi tỏ tình với giai nhân. Chàng lại đặt một nụ hôn nồng nàn khác lên mu bàn tay bà Nguyệt:
- Chị Nguyệt. Cám ơn chị đã làm mộng của Quang thành sự thật. Quang chỉ sợ tình của Quang không đáp đầy với ơn chị. Sắc đẹp chị làm Quang không ngừng được.

Bà kéo Quang lên nằm úp lên nửa người bà, rồi ôm chặt. Lần đầu tiên, bà nghe những lời tỏ tình vụng dại của cậu bé 17. Mắt bà nhắm để hồn du lâng lâng cõi mây xa. Có thể như thế này chăng? Bà lớn hơn Quang đến gần 21 tuổi. Làm sao buổi sáng nay cuộc đời bà lại ôm một mối tình lạ lùng, chênh vênh tuổi tác đến thế. Quang đang dùng mũi hôn đê mê trán, tóc, má, cổ, lỗ tai bà làm hằng vạn ốc trâu nổi gai khắp người. Mười ngón tay Quang đan vào đầu tóc quăn sum sê phủ trên gương mặt đẹp sầu mộng của bà Nguyệt. Chàng vẫn ngắm say sưa nhan sắc người đàn bà đến tuổi chín mùi. Tuổi của hực lửa, tuổi của bão táp. Tuổi của những cơn mưa dầm mùa đông.
- Nguyệt có cái gì mà anh ngắm lâu thế?
- Không biết. Chỉ biết nó đặc biệt mà những cô gái thường không có. Dung nhan chị quyến rũ, thu hút như nam châm. Hơi thở chị mùi nhãn lồng, mùi mãng cầu… Em muốn ôm hơi thở đó. Có được không?

Bà Nguyệt hé môi, làm một cửa chỉ yêu đương. Quang ập tới. Sóng gió nổi lên. Hai cặp môi dính khắn khít. Bà Nguyệt vực toàn thân của Quang nằm hẳn lên người bà sau khi bà đã dùng đôi chân kéo tấm chăn nhung xuống. Hạ bộ Quang đang cấm cứng ngắt trên mu lồn đầy ấp lông đen rậm rì của Nguyệt. Im lặng. Tiếng hôn tí tách vang lên với tiếng nệm giường là âm thanh duy nhất lúc đó. Hai tay bà cởi áo, ghì sát, lăn lộn, với nụ hôn nồng nàn, say name, bất chợt! Con cặc Quang cà hờ hững ở khe lồn bà Nguyệt. Bà dang rộng hai đùi ra chờ đợi. Bà muốn của Quang phải vào tức khắc. Mà Quang thì cày tới, cày lui. Cặc càhng dính đầy nước nhờn của bà Nguyệt. Chàng làm cho bà thèm chết được: hoặc tự tay bà cầm lấy, đút vào, hoặc bà mở lời xin Quangnhấn hết tình Quang vào cho âm đạo bà tuyệt cùng sung sướng. Cặc Quang vẫn nằm ở ngoài mà bà Nguyệt hẩy đít không ngừng như hai người đang ân ái. Bản lãnh Quang cao thật. Chàng nhất định kiên nhẫn vì Quang biết, trận đầu mà không thắng được, chàng sẽ bị bà Nguyệt xem thường.

Bà lăn lộn như con hổ đói thèm thịt. Có lúc bà canh lỗ lồn nằm ngay đầu cặc. Mà Quang cố tình lách đi! Hậm hực, tức tối, thèm da diết. Mà bà không dám mở lời. Quang như thằng nài giỏi đang trên lưng một con ngựa bất kham! Hai bên bẹn bà Nguyệt ướt đẫm nước nhờn. Khúc gân của Quang như đang nằm trên giòng sông. Một lúc sau bàn tay bà Nguyệt đã tự động thò xuống, cầm con cặc Quang, canh ngay miệng lồn, đút vào.

Nó len vào chật chội, từ từ, rồi lút hết… trong xa.
- Sao anh ác với em quá vậy? Hả Quang? Anh để cho em thèm rã ruột và tự động tìm tới. Sao vậy?
- Như thế mới đúng nghĩa là tình yêu. Cũng như sáng nay Quang đã tự dẫn xác đến tìm em!

Bà Nguyệt sướng ngây người khi Quang gọi mình bằng em. Ừ nhỉ? Sao bà yêu Quang, gọi chàng bằng anh mà Quang lại không quyền gọi bà bằng em. Rồi bà cảm thấy Quang lớn quá, đang ấp ủ toàn bộ tấm thân khát tình dầu sôi lửa bỏng của bà. Nhất là khúc gân đồ sộ của Quang đã vào trong xa tử cung. Nó chật ứ. Suýt cao. Nhịp nhàng. Linh động. Nệm giường nằm yên. Mà thân thể cả hai như gặp cơn bão dữ. Nhấp nhô, uốn lượn, quằn quại, đê mê, điên cuồng như đôi gấu vật nhau:
- Thích quá Quang ơi! Quang có khinh em không? Chồng em đã không còn đủ khả năng cho em một phần triệu của sáng nay. Em xé lồng, tìm chút tự do, ân ái cho tân em không khô cằn mà chết rục. Quả thật, em chẳng bao giờ dám ngờ mình hạnh phúc đến độ được người tình trẻ như con mình, đang giao hoan với mình, đang làm mình bay khắp chốn thiên đàng! Đã có lần em lắc đầu từ chối khi Tuyết đề nghị cho em kết tình với anh. Em lắc đầu nghĩ tuổi xuân của mình qua rồi, đâu còn gì hấp dẫn Quang 17! Nhưng rồi em đã u mê quần lấy anh, cho anh, để được sướng ngất với trận làm tình không tiền khoáng hậu này Quang ơi! Mình đang đụ nhau đây hả Quang? Tại sao anh lại yêu em, mà không yêu một cô gái trẻ khác. Ối, anh nắc hay quá Quang ơi. Anh … anh cho em… ra trước một cái nhen, Quang. Đây nè, không cho em cũng ra. Em … cho mình dó người tình bé con ơi. Anh đụ hay qúa, ối ối, chết con cha mẹ ơi. Sướng lạ lùng lắm. Trời ơi! Còn nữa, em còn bắn ra nữa đó mình ơi! Con ơi, con ơi!

Quang bặm môi, nhắm mắt, nắc càng mạnh hơn. Lồn bà Nguyệt vẫn cứ ra, cứ cứng, cứ hẩy lên tàn bạo. Bà đưa toàn bộ cặp mông lên cao trên không trung, hét lên một hơi dài, rồi thả xuống một cái bịch. Da thịt bà ướt đẫm mồ hôi. Bà kéo Quang nút, rồi buông ra, soãi tay nằm thở… Thân thể bà nhẹ hững như bông gòn. Mặt đỏ hừng như trái gấc. Môi khô khốc. Mắt nhắm nghiền. Miệng lý nhí dưới kia, bà vận chuyển những sợi gân trong âm hộ, mút mút con cặc Quang cách đê mê…

Quang rút cặc ra, tụt xuống liếm hết nước lồn ứa ra ướt đẫm của bà Nguyệt. Chàng banh rộng hai mép lồn bà ra, liếm thật nhẹ. Nhẹ như lông tơ bay trong gió. Nhẹ như cơn gió thoảng ở trong rừng thông. Vậy mà bà Nguyệt đã đang cụ cựa, “sống lại”, quằn quại:
- Người ơi! Người lại chọc phá em nữa đó phải không? Người muốn em ra hết nước của lồn em cho người bữa nay phải không? Bú đi Quang. Có chết, vâng, có phải chết bữa nay em cũng không màng. Trời ơi! Cái lưỡi quái ác! Nó đang đánh đỉnh hột le của con nè trời! Sao cái gì của anh cho em cũng nhẹ nhàng mà em cảm thấy cả ngàn cân thế này. Bung em giật quá anh có thấy không? Cặp đùi em nữa. Nhìn đi. Nhìn kỹ để đừng bao giờ quên em, nhen Quang.

Quang thật bình tĩnh. Vừa bú lồn, vừa ngắm phần bụng dưới bà Nguyệt quặn lên từng chặp theo nhịp môi chàng đang quét nhẹ chóp hột le. Nước lồn bà bốc thơm quá. Mùi ngây ngây, nồng nồng. Bộ lông dày, mềm nhuyễn nằm sắp lớp, bao khắp cái mu cao. Quang mê quá. Lần đầu tiên chàng được toại nguyện, bú cái lồn của một ngưỡi nữ lớn hơn mẹ chàng. Chàng quên tuốt lên mấy con bạn gái: Khanh, Hoa, Lộc và cả Tuyết nữa. Bỗng Quang dậy lên nỗi sướng rạt rào vì chàng đã ngủ luôn cả Tuyết và bà Nguyệt! Chỉ khác một điều: ngủ với Tuyết, Quang phải đeo condom. Còn với bà Nguyệt, thì không. Có lẽ vì vậy mà Quang mê hơn chăng?

Chàng bợ một đùi bà lên, dùng lưỡi quét thật nhẹ từ đầu gối lên tới khe lồn. Rồi lại quét xuống. Bà Nguyệt rên không thành lời mà giọng thì não nùng, thê thiết như tiếng một con chim đêm lạc vào cơn bão. Phong chưa làm thế bao giờ cho bà được thoả cơn dâm. Mà làm tình đâu phải chỉ hỳ hục trèo lên, cắm cặc, xông xáo nắc như đốn củi, như cưa cây. Chiếc lông gà nhẹ gấp triệu lần cái rìu chặt gỗ, mà biết sử dụng, cả rừng cây sẽ đồng loạt nằm xuống, phủ phục!

Tại sao Quang không bú lồn mà lại cạp chỗ da non sau đầu gối, làm bà Nguyệt chịu hết nổi, phải chồm lên, chụp Quang mà hôn tới tấp? Tại sao Quang không nút hột le, mà xuống nút từng ngón chân ân cần, làm bà Nguyệt hai tay bóp vú, nước mắt trào ra? Quang liếc thấy nước lồn bà Nguyệt lại ứa ra ướt nhẹt, lóng lánh. Hai bàn tay đẹp của bà đưa xuống vẹt chòm lông rậm ra, banh luôn hai cái mép, cho Quang nhìn thấy miệng lồn hồng tươi, cái lỗ lồn sâu hoắp đen thăm thẳm. Bà le lưỡi làm ướt cặp môi rồi nói:
- Quang ơi. Tuyết nó khen Quang đúng lắm. Không sai đâu, Quang là người “lớn” hơn em tưởng. Anh có nghĩ đây là lần đầu trong đời em được hưởn đường lưỡi kỳ ảo, ma thuật của anh không? Không tin, anh cứ nhìn miệng lồn của em đã ướt đến độ nào.

Quang trồi lên, thật gần, nhìn miệng lồn bà Nguyệt. Nước chảy thành giòng, xuống thấm ướt chiếc nệm ra. Chàng lại liếm sạch và đút cặc vào đụ tiếp:
- Nguyệt ơi. Cũng chưa có người tình nào thật lòng với anh như em! Anh phải đụ em lần nữa. Anh muốn em phải ngất ngư. Anh muốn em không bao giờ quên anh!

Hai tay Quang bợ mông bà Nguyệt lên cho thật sát. Quang nắc thật chậm, nhưng xéo, rồi ngang. Mỗi nhịp nắc là một cơn động đất. Bà Nguyệt rã rời, bủn rũn, chết lặng, mê mẩn cả tâm thần. Bà cố nhướng mắt nhìn người yêu bé bỏng mà hai mí nặng trịch. Tròng đen bà biến mất. Đôi mắt chỉ còng lòng trắng, dật dờ, khờ dại, hôn mê! Kép nhí Phong chẳng còn ký lô nào ở tâm khảm bà Nguyệt. Ông chồng già bất lực, Bác sĩ Đoàn, cũng trôi xa. Một thần tượng đồ sộ tên Quang đang bốc cháy bà bay thẳng lên không trung, bay vút vào mây.

Quang khoái nhìn gương mặt bà Nguyệt sướng quá đã nhăn nhó như muốn khóc. Qủa thật bà không ngờ nổi một cậu bé 17 đã làm toàn thân bà tê tái đáng kể. Khúc dương vật Quang cứng ngắt ngoài sức tưởng tượng! Quang ngừng đụ một chốc để hỏi bà Nguyệt:
- Em có nhận anh là người tình chưa?
Hai tay bà chắp lại như cầu khẩn, như nói với vị thần linh. Giọng khàn khàn, trầm xuống:
- Sao anh lại ngừng ngang vậy? Đụ em tiếp tục đi.
- Không anh muốn em trả lời thật rõ, nói đi.
- Dạ, Quang xứng đáng hơn một người tình. Em sẽ tôn thờ, chớ không chỉ có yêu thương anh đâu. Đụ như anh, người đàn bà nào không mê, không chết? Em sẽ nói thẳng với chồng em: một là chấp nhận cho anh làm chồng bé. Hai là em cuốn gói theo anh. Em đang ngồi trên nhung lụa. Có vài ba triệu trong tay mà tình yêu thì khánh tận. Làm sao, ở đâu, anh lại đến với em bằng cơn bão tố dữ dội này? Chết em Quang ơi, em muốn có chửa với anh. Em muốn có đứa con giống như anh – Đụ em dữ dội hơn đi! Em sẽ dẫn anh đi khắp thiên hạ để giới thiệu “Đây là chồng tôi!”

Quang đã lổ tai quá. Chàng rút cặc ra, đặt bà Nguyệt nằm xuống, rồi hai ngón tay xe hột le, tay kia cầm cặc ngoáy lỗ lồn, hích mồng đốc thật mạnh. Tiếng bà Nguyệt la to đến độ phòng bên cạnh, Tuyết nghe rõ mồn một. Hai tay bà quơ quào trong không gian như mẹ điên. Mồ hôi vã thành hột trên trán, trên ngực. Bây giờ bà chỉ còn hú từng hồi như chó sói hú dưới trăng rừng. Giọng bà đã khàn càng khàn thêm.
- Đụ! Đụ! Đụ đó hả? Ai đụ tôi dễ sợ vậy? Người ta hay quỷ thần đang làm tình tôi đây? Có phải cậu bé tên Quang, mười bảy tuổi không? Ôi mơ hồ, lãng mạng! Ôi tuyệt tình, khốc liệt quá, thánh thần ơi! Mồng đốc em đang được đầu cặc anh húc vào … Bể rồi, rã rồi, tan như băng trên biển cả. Ối! Làm sao em ngừng được? Làm sao em stop được cơn sướng thần tiên này. Lại … ra. Em ra nữa đó mình ơi. Đâm cặc anh sâu vô đi. Nắc như lúc nãy cho me ra hết, ra cho trọn tình, ra cho hồn em lìa khỏi xác. Đó đâm vô ! Ối, cặc anh hay cái gì vô vậy? Ừ! Đó nắc như vậy, mạnh hơn càng tốt. Nghe nè! Con ơi, má ra, má ra!

Hai tiếng gào chót “má ra” đã kích động Quang. Chàng tăng nhịp nắc. Ồ ạt. Ầm ầm. Hai hò dái chàng vỗ mạnh vào thành lồn bà Nguyệt. Tay chàng bóp siết cặp vú. Môi chàng rất tình tứ, rất chững chạc, những tia khí đặc quánh của tuổi thiếu niên vào đáy lồn bà Nguyệt, rồi không hiểu sao, Quang bỗng gào lên:
- Con cũng ra đó. Con bắn hết ra đó. Hứng đi, hứng đi!
Một phút đê mê tuyệt đỉnh, cả hai ôm nhau như sam.
- Sao em gọi Quang là con?
- Tại em lãng mạn. Mà lãng mạn là điều siêu thực. Như một thi sĩ viết “Hơi cô tát nước bên đàng. Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi!” Vậy mà thi sĩ vẫn viết. Viết với óc lãng mạn. Mà vẫn có người khen hay. Cũng như em gọi: “Con ơi, má ra, má ra” đã khiến anh thấy thú vị, đã cùng ra với em và tự xưng “Con cũng ra đó, hứng đi!” Bây giờ anh biết việc gì đang xảy ra không?
- Không! Việc gì? Nói cho anh nghe với?
- Tình trùng của anh đang bò vào tử cung em, buồng trứng em.
- Và em sẽ có thai? Và chúng ta sẽ có con?
- Dạ. Đúng! Không có hôm nay, rồi sẽ có ngày mai. Em chả ngừa bằng thuốc, không cả bằng áo mưa. Em thản nhiên đón tình anh và quyết có con với anh.

Quang bưng mặt bà Nguyệt hôn cuồng dại, nồng nàn. Chuông điện thoại reo. Một lần. Hai lần. Bà Nguyệt bốc lên nghe: tiếng của Tuyết trả lời với đầu giây bên kia:
- Dạ thưa ba, mẹ đi chơi với mấy bà bạn dưới Long Khánh rồi. Có lẽ chiều mới về…
- Mẹ về nói mẹ ra phòng mạch cho ba thăm chút.

Bà uể oải đặt điện thoại xuống, thầm cám ơn Tuyết và chán ngán cho ông chồng già bất lực cứ gọi canh chừng trong khi ông chả làm ăn gì được với gối chăn.
- Ai vậy?
- Chồng em. Cứ độ vài tiếng, ông gọi một lần. Ông khư khư ôm một “chiếc xe đắt tiền” trong khi chân ông không còn đạp ga được. Cái ghen của ông bây giờ là do lòng ích kỷ, chớ không phải thương yêu. Không xài được, nhưng cũng không muốn cho ai xài.
- Vậy sao lúc nãy em bảo sẽ nói với chồng em nhận anh làm chồng bé. Và .. em sẽ có thai với anh?
- Nhất định em sẽ phải nói như thế. Em phải chọn cho em một tình yêu cho phần sống còn lại. Hoặc không, thì em sẽ héo moon, chết khô trên đống tài sản kết sù này.

Bà đặt Quang nằm nghiêng, song song với bà. Để bà vuốt tóc, nhìn Quang cho rõ. Quang đã đụ bà ra hai lần, vậy mà cho tới lúc đó, bà vẫn không tin bà đang nằm trên giường Ý với kép nhí có 17 tuổi. Bà không tin bà có một hạnh phúc vĩ đại, tuyệt vời như thế. Gương mặt Quang vẫn là cậu bé mới lớn. Da dẻ hồng hào, non choẹt, mịn màng. Các bắp thịt chắc nịt bởi Quang là cầu thủ. Bà ôm Quang mà mơ hồ tưởng mình đang nằm mơ. Quang hẩu cái đít tới để cặc chàng cà nhè nhẹ vào mu lồn bà. Bà nhắm mắt, tay sờ khúc gân:
- Tuổi bé, mà sao khúc gân này lớn bạo vậy hả anh?
- Em hỏi anh, rồi anh hỏi ai đây?
- Phải công nhận anh chì thật. Mà thương nhất vẫn là khúc gân tuyệt vời này.

Rồi bà nắn, bóp cặc Quang. Bà ngồi dậy, cúi xuống, đưa khúc gân vào mồm, bú thương yêu rào rạc. Mặt bà si mê như đã chìm vào giấc ngủ… Chỉ còn cái đầu cúi xuống, ngẩng lên cách đều đặn. Bàn tay Quang sờ đôi vú, sờ mông đít, rồi anh luồn qua đâm một ngón tay vào lỗ lồn bà Nguyệt.
- Nếu biết anh cũng là tình nhân của Tuyết, em có giận không? Và muốn có con với anh không?
Bà gậ đầu vì mồm bận bú cặc Quang. Quang hỏi câu đó hơi thừa. Bà từng nghe tiếng la của Tuyết và Quang xuyên qua vách khi họ làm tình. Bà “ăn” khúc gân của Quang trên nửa tiếng, rồi rủ Quang lên nằm đụ bà cho đến khi bà ra thêm một lần nữa.

Cũng như lúc nãy. Tiếng rên của bà vang lên. Bên kia Tuyết chịu không nổi, bèn chạy qua gõ cửa:
- Mẹ, Tuyết đây, cho con vào.
Quang trần truồng đến mở cửa. Tuyết cũng trần truồng bước vào, nhìn mẹ nhoẽn cười:
- Khiếp, con bịt tai rồi mà vẫn nghe. Hấp dẫn quá. Chịu không nổi. Làm con muốn điên lên.
Bà nhìn cô con gái, rồi mệt mỏi uể oải nói:
- Chịu không nổi thì … có Quang đó, làm đỡ một cái đi.

Quang nhìn bà như xin phép, rồi dẫn Tuyết về phòng bên cạnh. Cánh cửa khép lại. Lại nằm một mình với chiếc gối ôm dài, bà Nguyệt nửa hạnh phúc, nửa hờn ghen, vì tiếng rên của Tuyết lại vang lên:
- Bú lồn em như đã bú mẹ em. Phải thật lâu và làm sao cho em ra vài lần nghe Quang.

Dù đã ra ba lần chan chứa với Quang, bà Nguyệt vẫn còn thèm lắm. Những trận làm tình như thế này với bà, bất quá là những lô an ủi, chẳng làm sao dịu được sức đòi hỏi to lớn như núi Thái Sơn. Bà ngồi dậy, vào phòng tắm, xả nước ấm, trầm mình. Đầu óc quay cuồng với những toan tính không tên. Làm sao phải thoát ly cảnh cô đơn lạnh ngắt này càng sớm càng tốt.

Nằm trong bồn với nước ấm và nghe nhạc tình Trịnh Công Sơn, bà Nguyệt ngắm suốt thân hình nẩy lửa của mình từ hai vai xuống đến ngón chân. Bà đưa tay nâng đôi vú nọn lểu căng cứng, lốm đốm những giọt nước, ngắm một lúc, rồi nhìn xuống chòm lông lồn đang vờn vờn trong nước như mớ rong rêu. Bỗng bà tự thấy mình chưa già. Và như lời khen của Quang: “Chị còn trẻ và đẹp lắm. Em cứ tưởnng chị là chị của Tuyết!”

Sắc đẹp, tiền bạc, bà có đủ. Dư là đằng khác. Mỗi ngày, bác sỹ Đoàn, chồng bà, làm nghề sửa sắc đẹp, kiếm không dưới hai chục ngàn dollars. Tại sao bà phải khép mình sống “đạo hạnh” một cách cô đơn, lạnh lùng trong căn phòng hiu quạnh này? Một vài lần, bà đã bạo gan phá “ngục sắt”, ngoại tình với Phong, rồi Quang … Những giờ giao hoan đó vẫn ngắn ngủi so với chuỗi dài cô độc từng phút quanh bà. Rồi bà nghĩ, mấy con bạn như bà Thuỵ Khanh vợ kỹ sư Hải, bà Trầm Phương vợ Thầu Khoán Danh, bà dược sỹ Hạnh v.v… Bà nào cũng có riêng một vài kép nhí, đi chơi, đi shopping công khai.

Vậy tại sao bà không có riêng cho mình một nhân tình, không chỉ trên giường, mà còn ngoài phố nữa. Cho nên lúc nãy, ôm đụ Quang, bà có nói: “Em sẽ công khai nói với chồng em rằng anh là chồng bé”. Nhớ đến Quang, cậu bé 17 tuổi, bà nhớ lúc đang ra bà đã hú lên: “Má ra nè, con ơi, con ơi!” . Tại sao bà bỗng la lên một câu lạ lùng như thế? Bà không hiểu.

Bà biết Quang nhỏ thua Chính, con trai đầu của bà đến hai tuổi. Vậy mà bà vẫn đụ, vẫn bú Quang như yêu một nhân tình, mà còn yêu say name là đằng khác. Bà nhất định phải lấy Quang và sẽ công khai bát phố với cậu bé. Bà phải loạn một chút cho đời lên hương. Và nếu cần, bà cặp thêm một vài chàng mới như thế để sống lại thời con gái … cái thời mà hầu như bà không có. Bởi lẽ, 18 tuổi, bác sỹ Đoàn đã cưới bà, xích chân bà suốt hai mươi năm. Cho đến giờ, “vũ khí” của ông đã sét rỉ, ông vẫn đóng gông cuộc đời bà, không cho chút tự do. Bà sẽ “đấu tranh dành độc lập.”

Sáng hôm nay, tình cờ, bà được tràn đầy hạnh phúc ngay trên chiếc giường Ý thật mới tinh. Bà nhớ không sót một chi tiết. Từ lúc Quang bú lồn bà, bợ đít bà lên dùng đầu cặc hích cái mồng đốc; rồi bà ngậm cặc Quang mà ngấu nghiến như ăn tươi nuốt sống…

Bỗng bà cho bàn tay nằm giữa lồn. Hai bắp đùi kẹp cứng lại. Đôi mắt nhắm để nhớ gương mặt hồng hào của cậu bé. Và bà thảng thốt gọi nhỏ: Quang! Một chân bà cử động, ép cứng những ngón tay búp măng đang ngọ nguậy ở cửa mình:
- Mệt, nằm thiếp ngủ bên đó rồi. Lần nào cũng vậy. Anh trở lại đây, tìm em, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ đến phòng Tuyết nữa.

Bà Nguyệt tháo chiếc khăn lông ra, buông xuống đất. Rồi bà nằm soài lên, ấp lên người Quang:
- Sao vậy, lúc nãy, anh đụ Tuyết dữ lắm mà.
- Đúng. Anh cố làm cho cô bé ra lẹ để anh trở lại đây gặp em. Anh đụ Tuyết không cảm, không hứng. Thần trí cứ nghĩ mãi tới em. Anh không hiểu tại sao. VÀ đừng hỏi!

Bà lại bưng mặt thằng bé hôn ngấu nghiến. Quang ôm đầu tóc còn ướt của bà, tay đan vào, đê mê, chết sống. Chính Quang không hiểu tại sao ở bà Nguyệt có cái gì thu hút lắm mà những gái trẻ như Tuyết không có.
- Gần gụi với Nguyệt rồi, anh không muốn giao du với bọn con gái choi choi nữa. Nhạt lắm. Nguyệt mới làm anh yêu và say đắm được.
- Tại sao? Tại sao Quang lại yêu em hơn Tuyết?
- Quang đã bảo em đừng hỏi mà! Không trả lời được.
- Anh đừng làm em mê anh quá vậy, Quang. Có thương người ta không mà ởm ờ quá vậy. Đừng làm em trồng cây si, đừng làm bụng em song lên rồi quất ngựa truy phong nhen. Có tội lắm đó. Thà ngay bây giờ, Quang bảo thẳng là chỉ thèm xác thịt em, chứ không có tình yêu.

Quang chẳng trả lời gì hết, nhốm đít bà Nguyệt lên, bắt bà cắm lồn vào cặc, đụ tơi bời thí xác như buổi sáng. Môi Quang gắn cứng vào mồm Nguyệt. Chàng nuốt không biết cơ man nào là nước miếng của Nguyệt. Đồng hồ gõ mộg giờ, rồi hai, rồi ba giờ. Hai thân hình trần truồng vẫn dính cứng. Họ quên ăn, quên nghỉ, và quên cả không biết đã ra với nhau mấy lần.
- Đủ để Nguyệt cho anh đứa con chưa? Quang hỏi.
Bà Nguyệt mệt mỏi, mà môi vẫn tươi:
- Chắc là dư rồi, người yêu ơi!

Rồi cả hai tỉnh dậy, mặc đồ, đưa nhau đi ăn ở tiệm Mỹ thật sang. Đang ăn, Quang được người bồi Mỹ mang lại mảnh giấy: “Chúc mừng con được người tình đẹp lộng lẫy! Mẹ.” Quang đảo mắt một vòng tìm bà bác sỹ Hải, mẹ chàng. Không thấy, nên Quang gọi người b ồi hỏi. Người này chỉ mẹ chàng ngồi khuất sau cái ghế có lưng dựa cao, cạnh một kép nhí, tuổi chừng 18, 19. Quang cầm tay bà Nguyệt chạy lại:
- Mom! Bất ngờ quá! Mom cũng đến đây ăn hả?
Cho con giới thiệu: Đây là Nguyệt, còn đây là mom mình. Và còn anh này (Quang chỉ kép nhí của mẹ) anh này là …
- Tuấn, Joseph Tuấn Trần, “bạn”, bạn rất thân của mẹ. Chắc con chưa gặp lần nào? Bà Hải nói.

Tuấn ngượng vô cùng. Mặt chàng đỏ như trái gấc. Chuyện tư tình lén lút với bà Hải cả năm nay chưa ai biết. Vậy mà bây giờ chính bà Hải công khai giới thiệu. Bà Hải vồn vã, thật tình mời:
- Hay “hai đứa con” qua đây ngồi chung với mẹ cho vui.

Bà tự nhiên gọi Nguyệt là con luôn, như gián tiếp chấp nhận sự giao du của thằng co trai đầy số đào hoa. Rồi bà ngồi ngắm Nguyệt, bắt chuyện thân mật với Nguyệt:
- Cháu Nguyệt đẹp quá. Ăn uống gì mà da dẻ như trứng gà bóc vậy? Mới nhìn bác đã mê. Cháu còn trẻ lắm. Năm nay chắc chỉ vào khoảng …
- Dạ em 38, đã có gia đình, hai con, chồng em là bác sỹ Đoàn. Giám đốc viện sửa sắc đẹp Ngọc Bích.
Bà Hải há hốc mồm, tròn xoe đôi mắt, bất ngờ:
- Ồ, Bác sỹ Đoàn! Lâm Ngọc Đoàn phải không?
Nguyệt dạ tỉnh bơ, không chút ngượng nghịu vì bà Hải cũng là dân chơi thứ dữ. Không phải hôm nay gặp bà Hải mà Nguyệt biết. Tiếng đồn trong giới giang hồ đã ầm vang là bà có đến năm sáu kép nhí.
Bà Hải cầm tay Nguyệt thân mật hơn:
- Thế thì chị em mình cùng một nòi cả đấy! Cho chị gọi bằng em cho thân mật nhé! Người đời xấu miệng. Cứ trông thấy chị dẫn một cậu trai nhỏ tuổi đi shopping hay ciné, hay bát phố là họ che miệng xầm xì bàn tán. Rõ là phường ăn rỗi ở thì. Ngồi không có việc gì làm, rồi bỏ con mắt cú vào nhà hàng xóm, bươi móc chuyện đời tư của thiên hạ, làm đề tài gán gẫu. Nói thật với em, mấy lần đầu chị còn ngượng, bây giờ thì chị công khai, chả có gì phải dấu diếm. Càng dấu, bọn chúng nó càng vạch lá tìm sâu. Mình cứ tỉnh bơ, tỉnh táo như ruồi, chúng nói mãi, phải câm mồm.

Mỗi người một hoàn cảnh. Có ông chồng già như cổ thụ, chỉ biết hái ra tiền. Còn việc chăn gối với vợ con thì thiu thối như cơm nguội lâu ngày. Đến “mồm miệng thế tay chân” ông ấy cũng chả. Thì, thì làm sao sống vui, sống trẻ được? Mình phải có một người tình chứ! Như anh Tuấn của chị đây!

Bà quay ra ôm Tuấn, bà tính đặt lên môi Tuấn cái hôn tình tứ, nhưng có mặt Quang, bà lại thôi.
- Mom cứ tự nhiên! Quang nói nhanh.
Bà năng cằm Tuấn lên, gắn một cái hôn nồng nàn, rồi tiếp:
- Em tính mình còn sống được bao lâu nữa? Nhất là tuổi xuân. Cái tuổi mà thân người mình còn coi được, dùng được, chưa phải nhờ các ông bơm vú, nâng cằm, cắt mặt, sửa mũi, hút mỡ bụng, khâu lại âm hộ … Cái tuổi này còn nhiếu lắm là năm mười năm. Rồi chúng mình phải vào bảo tàng viện mà nằm. Lúc đó có dâm, có muốn làm tình mỗi đêm năm lần cũng chẳng có ma nào thèm doom tới, dù mình thảy kim cương vào mặt nó mà mua, mà mướn!

Thiên hạ chỉ biết xầm xì to nhỏ chứ có hiểu cho nỗi khổ của những chị sồn sồn có chồng liệt dương? Mà có phải mới liệt đâu. Nó đã chết liệt đã gần mười năm. Mười năm mình phải nhắm mắt làm ngơ. Phải đạo hạnh chính chuyên. Phải dùng … dùng …

Bà lại nhìn Quang, con bà, ngần ngừ không muốn nói.
- Mom xem con như người lớn, có được không?
- Vâng, mình phải dùng tay, dùng chuối, dưa leo. Và gần đây, chị đã táo bạo đặt mua cặc giả có pin, xài tạm trong những lúc thèm nhỏ giãi. Ông chồng mua đủ thứ kim cương, vàng vòng châu báu để cột chân chị, không cho chị bung ra đi tìm chút lạc thú. Nhưng các thứ như ngón tay, dưa leo, cặc giả … nó vẫn là giả, không thiên nhiên. Có thể nào mình ăn giấy mà nghĩ đó là cơm được không? Có thể nào sờ vào quả chuối mà bảo đó là dương vật của đàn ông hay không? Cho nên mình có ra, có “khoái lạc” phút chốc, mà quả tim lạnh lùng vẫn cô đơn…

Quang quay qua cầm tay Nguyệt thật chặt, hỏi:
- Em có thế không? Nguyệt? Bảo cho Quang biết!

Mắt Nguyệt trùng xuống. Hàng mi ướt đẫm. Nàng gật đầu rất khẽ. Nãy giờ bà Hải, mẹ Quang đã huỵch toẹt ra cái khốn khổ của những con mẹ nhà giàu thiếu tình, thiếu âm dương, thiếu mặn nồng:
- Tất cả những gì mẹ Quang nói đều đúng, nhưng chưa đủ. Chưa đủ ở chỗ, chẳng lẽ bỏ chồng già để tìm một kép nhí, kép nhỏ để chàng đủ sức cung phụng nỗi thèm khát tình dục bốc lên như lửa hoả diệm sơn.

Bà Hải vội bồi thêm một cách tự nhiên:
- Ý em muốn nói kép nhí mới đủ sức đụ mình đã nữa.
Nguyệt mỉm cười, gật đầu. Bà Hải tiếp:
- Chị muốn nói nhiều, mà bị con trai ngồi đây nên lại thôi.
- Kìa mẹ, I’m an adult, con đã là người lớn…
Bà Hải nhìn Nguyệt như muốn Nguyệt xác nhận.
- Đúng đó chị Hải. Quang còn rành hơn một người lớn. Chị có tin sáng nay, Quang đã … đã làm em ra sáu lần. Tay chân em bây giờ lỏng le, đứng hết muốn nổi.
Bà Hải quay qua ôm Tuấn, hôn nhẹ trên má vờ hỏi:
- Anh có nghe tài nghệ con trai em không? Còn anh chỉ đụ em ra được có hai cái. Em … Em muốn nhiều hơn.
- Địt cũng như ăn. Nhiều quá mình cũgn sẽ ngấy. Nên anh cứ làm cho em ra mỗi ngày vài lần. Có thế em mới tìm gặp anh, và bọn mình mới có dịp hú hý chứ!
Bà Hải cười híp mắt, choàng tay ôm vai Tuấn:
- Kép của tôi kinh lắm đấy các người ạ! Bùa phép một cây. Nhưng phải công nhận: cái món bú liếm của Tuấn thì phải nói là độc chiêu! Nhìn hàng râu cu cậu kìa.
- Chị khoái bú lồn hơn là đụ à?
- Cả hai. Nhưng Tuấn bú vẫn xuất sắc hơn là địt.
- Em thì lại khác. Em có thể ôm Quang đụ vài ba tiếng. Cứ việc ra, xong lại đụ tiếp. Lạ một điều , Quang dằn được, ếm tinh, để kéo dài trận mây mưa cho em phải mệt ngất ngư, mới thôi. Quang là ông Trời con của em! Thế thì mỗi anh một biệt tài. Làm cho tụi mình ra được năm sáu lần quả là thiên tài. Thế nhưng chị vẫn muốn được bú, là chị đã muốn ran gay. Cách thưởng thức của em và chị cũng khác nhau. Cách thưởng thức của em và chị cũng khác nhau. Khiếp, ngồi nói chuyện đụ đéo, lồn chị nó lại ngứa ngáy khó chịu rồi. Không biết cớ sao, lồn chị cứ đòi hỏi mãi. Đòi địt không dứt. Lúc bé chị đâu có dâm đến thế. Sanh hai đứa con xong, chị như con hổ đói. Có lẽ vì vậy mà ông xã đã sớm liệt dương? Nhưng htôi, không cần. Bây giờ chị đã có một xâu tình nhân trẻ tuổi. Anh nào mệt thì “đi phép” ít ngày, thế anh khác. Chị phải hưởng. Không hưởng chết đi, làm ma chết thèm. Nguyệt có biết gì không? Mình có bà bạn tên Loan, chụ chợ Liên Phát ở Riverside. Năm mưới tám tuổi rồi mã mỗi lần địt, luôn luôn phải có hai cậu. Một đụ ở dưới. Cậu khác ngồi ngang qua, lõ cặc cho bà bú. Mồm không bú là bà la bể nhà, tan cửa!
- Em cũng có cái tật xấu đó. Cứ hễ Quang cắm cặc vào đụ là em la như con điên. Lấy gối che mồm lại mà âm thanh vẫn thoát ra. Giá được …

Nguyệt muốn nói: “Giá được hai cậu, em đỡ la” mà không dám, vì có mặt Quang bên cạnh. Chàng này nói ngay:
- Giá được hai thằng như anh, em sẽ “khoá” miệng lại?
Nguyệt cầm hai tay Quang âu yếm, như năn nỉ:
- Mà anh … anh có cho không? Hả cưng?
BÀ Hải tấn công tiếp một hơi dài:
- Cho đi Quang. Con không cho rồi Nguyệt cũng tìm như mẹ đã tìm. Một mình con, không đủ đâu! Đàn bà thường không dám nói ra cái mình muốn. Nhưng khi thực hiện điều họ muốn thì trời long đất lở. Như sóng lớn vào ghềnh. Như mưa rơi tháng Năm. Nó dữ tợn, hung tàn, khốc liệt, ngoài sức tưởng tượng. Biết người yêu mình muốn cái gì. Nhất là người yêu tuổi chín mùi như mẹ, như Nguyệt, là một người tình khôn! Hãy nhìn anh Tuấn con. Anh chỉ yên trí khi trần truồng nằm với mẹ, ôm mẹ hôn môi, bú lồn, bú vú, hay đụ tơi bời, thì Tuấn biết mẹ là người yêu. Những lúc khác, những lúc Tuấn mệt mỏi, “nghỉ phép”, thì Tuấn biết là mẹ đang trong tay một người khác!!! Cũng dâm như đã dâm với anh!

Vì mẹ là con thú dữ ngoài tầm tay. Nó hiền từ, nhưng có thể nuốt trộng dăm cậu bé tuổi từ 17 đến 19 như không. Nguyệt trẻ hơn mẹ ba tuổi thì cái dữ đó còn gấp bội! Mà không như Tuấn lại được mẹ yêu thương dài lâu hơn. Vì, khi đàn bà đã chán, thì con biết đó, không gì họ không dám làm. Rất âm thầm mà giao động như làm nổ quả đất. Đây này, mẹ có nói ngoa đâu. Cái gì làm cho mẹ, cho Nguyệt đang ngồi ôm hai kép nhí.

Quang ngồi sát Nguyệt hơn. Chàng ôm eo ếch Nguyệt bằng cánh tay mặt. Tay trái, chàng nâng bàn tay đẹp mỹ miều của Nguyệt lên hôn da diết. Nhớ lại cuộc làm tình suốt buổi sáng với Nguyệt trên chiếc giường Ý tối tân có kiếng soi ngay đầu giường. Nhớ lại gương mặt sầu mộng, dâm dật của Nguyệt mồm la thất thanh khi Quang xổ các độc chiêu, Quang bần thần, lo âu. Chàng thầm trách, khi không mẹ nói làm chi việc bà Loan chủ nợ đụ một lúc hai cậu cho Nguyệt thèm và đòi hỏi. Quang muốn mình là chủ độc nhất của Nguyệt. Chàng chẳng muốn bất cứ mảnh da thịt ngọt ngào trên tấm thân bốc lửa của nguyện vào tay kẻ khác. Nhất là cặp môi cong tớn, lên như môi Sophia Loren. Hàm răng ngọc ngà, thơm mùi trái cây chín tới… Bộ lông lồn sum sê, quăn tít, đen kịt với cái hột le đỏ hồng…

Quang yêu quá! Yêu đến độ chàng tự nguyện quên hết các đào nhí như Tuyết, như Dung, như Ngọc… để từ nay, chỉ yêu có mỗi mình “chị” Nguyệt. “Ở chị có sức thu hút mà những gái choc hoi không có”. Nghe bà Hải, mẹ chàng, trắng trợn khuyên thế, Quang miễn cưỡng gật đầu, mà lòng đau như cắt.

Người bồi Mỹ mang bill tính tiền. Bà Hải trả:
- Tiếc quá, kẹt Quang là con ruột. Nếu không mình với Nguyệt đưa hai kép vào khách sạn, xong trao đổi làm một trận cho đã nư. Chắc là sướng lắm, vì hàng mới!

Lúc đó Nguyệt mới để ý quan sát anh chàng Tuấn. Nãy giờ Tuấn là người ít nói nhất. Không phải Tuấn là người ít nói nhất. Không phải Tuấn lười nói, hoặc không có gì để nói. Mà thực ra là chàng nép vào vai bà Hải để nhìn lén dung nhan của Nguyệt! So với bà Hải thì Nguyệt đẹp hơn một trời, một vực, mà lại trẻ hơn nữa. Nguyệt cũng vờ nói chuyện với bà Hải, mà mắt lâu lâu vẫn liếc trộm Tuấn, nhất là khi bà Hải giới thiệu bộ râu và tài bú lồn của Tuấn. Có lần, Nguyệt vào rạp Lê Lợi ở Sài gòn xem phim “Cuốn theo chiều gió” do Clark Gable đóng. Nhìn cảnh Clark Gable hôn môi Viven Leight, dưới này, Nguyệt ra một cái ào. Quần xì líp ướt hết, đến đổi nàng phải dùng khăn giấy, luồn vào trong lau bớt. Hình ảnh và sức hút của hàm râu Clark theo Nguyệt từ thời con gái đến bây giờ.

Sao nụ cười của Tuấn hao hao giống Clark? Chết mất! Nguyệt thấy mình lãng mạn quá, mà nàng vẫn không cưỡng lại được sự suy nghĩ táo bạo về Tuấn. Bà Hải còn bồi thêm “Phải chi Quang không là con ruột của chị. Hai chị em mình dẫn hai kép nhí này vào khách sạn, trao đổi, làm một trận cho đã nư” Làm một trận cho đã nư! Nguyệt bóp chặt bàn tay Quang, hai hàm răng cắn lại, nhìn Tuấn thậ nhanh rồi nhìn đi nơi khác, hai bắp đùi Nguyệt tréo qua.

Lồn Nguyệt bỗng nóng như ai háp lửa. Nó rần rần khó chịu. Nguyệt cầm tay Quang mà tưởng như con, có sao đâu chị Hải. Mình làm thử, đổi món” mà Nguyệt không dám. Như vậy táo tợn, loạn luân quá, súc vật quá. Rồi Nguyệt nhớ sáng nay, lúc nàng ra cái thứ nhất, đã nói “Má ra nè, con ơi! Con ơi! Quang chịu không nổi lời rên quái dị đó, đã bắn phọt không biết bao nhiêu là khí vào lồn Nguyệt. Chưa bao giờ Nguyệt lãng mạn nói một câu kinh hồn như thế, cho đến khi đụ với kép nhí tên Quang.

Bà Hải trả tiền xong, mà cả bốn vẫn ngồi đó chuyện vãn. Bỗng Nguyệt nghe chânmình ở dưới bàn tay có đôi giày ai đè lên. Nguyệt hiểu ngay là giày Tuấn đang đặt lên chân nàng. Nguyệt nhìn nhanh đôi mắt Tuấn. Tuấn nháy tình một cái. Tim Nguyệt hồi hộp, bồn chồn, khó chịu, giống hệt tâm trạng nàng sáng nay, khi Tuyết dẫn Quang vào giới thiệu. Cái hồi hộp của thời con gái, cho đến bây giờ, vẫn thế mỗi lần Nguyệt tiếp giáp với một tình yêu mới.

Nguyệt vẫn để bàn chân nàng nằm yên dưới chiếc giày của Tuấn, và miệng thì lăng xăng nói huyên thuyên đủ chuyện cho không ai để ý:
- Chị Hải biết không? O.J. Simpson bị toà xử có tội, và phải đền cho bên Goldman và Nichol trên 35 triệu.
Bà Hải tiếp lời, cố kéo dài câu chuyện, vì bà thừa hiểu Nguyệt và Tuấn đang khoái nhau:
- Thằng O.J. ngu! Năm tỷ mấy người trên qủa đất. Bộ nó không tìm ra một người yêu khác hay sao mà phải hạ dao giết người, để pảhi mất 35 triệu.

Bà vừa nói, vừa nhìn thăm dò Nguyệt. Bà biết Nguyệt “meat” Tuấn vì hàm râu. Và Tuấn “mết” Nguyệt vì nhan sắc! Chỉ có Quang thơ ngây, chẳng biết gì. Bàn chân Nguyệt vẫn bị chiếc giày Tuấn đè lên. Càng mạnh hơn. Mắt Tuấn chăm bẳm nhìn Nguyệt. Bà Hải mở bóp, lấy ra một danh thiếp trao cho Nguyệt:
- Số điện thoại của chị đây. Hôm nào rỗi gọi chị. Hai chị em mình đi chơi. Chơi cho đời đỡ tẻ, cưng!

Bà nháy mắt với Nguyệt một cái, rồi cả bốn đứng dậy ra về. Lúc bắt tay, Tuấn thừa cơ hội móc nhẹ bàn tay Nguyệt một cái. Nguyệt mím môi cười sung sướng. Quang lên xe về theo với bà Hải. Tuấn lái một mình. Nguyệt lái một mình.

Bà Hải muốn Quang về với bà là tạo cơ hội cho Nguyệt gặp riêng Tuấn. Cho nên khi chia tay, bà chúc:
- Chúc Nguyệt đêm nay “nằm mơ” gặp tình nhân mới, và muốn gì được nấy! Hết xẩy lắm đấy Nguyệt! Khi xe bà Hải đã khuất, Tuấn cho xe chạy theo xe Nguyệt và chớp đèn mấy lần. Nguyệt tấp vô một quãng vắng. Tuấn tiến lên song song, nói với qua:
- Tìm chỗ đậu, qua đây, Tuấn đưa Nguyệt đi chơi.

Nguyệt như rồng gặp mây, de lại đậu ở bãi xe nhà hàng, xong lên xe Tuấn. Nguyệt thắt lưng an toàn vừa xong, Tuấn kề sát mặt, kéo môi Nguyệt gần lại, hai người ngất ngư, miên man hết mấy phút.
- Anh định đưa Nguyệt đi đâu?
- Tuỳ em. Miễn trên quả đất này là được!
- Một khách sạn được không? Và phải thật sang!
- Chuyện nhỏ thôi! Cảm ơn em đã nhận lời “đi chơi!”
- Cám ơn anh đã đạp giày lên chân em. Em đau lắm mà không dám la. Đáng lý em phải la lớn lắm…
- Lát nữa tha hồ la. La bể phòng cũng còn được.
- Anh sẽ làm gì mà em la?
- Làm điều mà bà Hải mới khen. Anh sợ đêm nay, em sẽ khan tiếng, nói hết được sáng mai.
- Chưa rút kiếm mà đã sợ kẻ thù rơi đầu?
Tuấn gài số, trực chỉ Hyatt Hotel. Từng hai, phòng 209. Hai người lách vào bên trong, Tuấn khoá cử, không cần bật đèn, cả hai ôm nhau, da diết như đã keo sơn với nhau từ ngàn năm.

Nguyệt không hiểu chính nàng. Làm như ở Nguyệt có đến hai con đàn bà: một, chính chuyên đoan trang, một, quỷ dữ, tà dâm. Bởi lúc nàng đi một mình ngoài phố, hay ở các shopping center, không một chàng nào dàm hé môi cợt nhã, vì cái dáng dấp sang trọng đài các, nghiêm nghị, kiêu hãnh của Nguyệt. Không phải Nguyệt làm ra thế. Đó là cái phong cách tự nhiên toát ra từ con người từng sống lâu năm trên nhung lụa, giàu có, cộng với gia thế phong lưu, có học. Nhưng bên trong, Nguyệt lại sẵn sàng chết sống với bất cứ chàng trai nào bắt mắt. Giá bao nhiêu Nguyệt cũng theo. Theo cho bằng được, dù phải bằng nanh vuốt một hùm xám.

Trong bóng đêm tối mịt, cả Tuấn lẫn Nguyệt im lặng. Chỉ bằng bốn bàn tay, bằng hai cặp môi, họ trao nhau những thông điệp lãng mạn của tình yêu, của dâm dục. Lâu lắm, có hơn mười lăm phút, tiếng Nguyệt cất lên:
- Bế em lại giường. Em chịu hết nổi rồi, em muốn la.
Tuấn bật ngọn đ32n nhỏ. Căn phòng sáng mờ mờ, đủ cho cả hai nhìn rõ mặt nhau. Tuấn đặt Nguyệt nằm sóng soải trên nệm, rồi đứng thẳng ngắm Nguyệt như ngắm bức tranh. Chàng không tin mình đang làm chủ một giai nhân tuyệt sắc, không một chi tiết nào trên thân hình Nguyệt có thể chê được. Nguyệt đang rất từ từ, vừa nhìn hàm râu xấc ngược ngang tàng của Tuấn, vừa đưa mấy ngón tay trắng ngần móng đỏ mở cúc áo dài đen bằng soie mỏng.

Cặp môi Nguyệt, đã nhạt son vì 15 phút hôn Tuấn. Tay Tuấn cũng tháo nịt, cởi áo. Cái im lặng bấy giờ nặng nề, mà cả hai thì thấy nhẹ hang, rập ràng, ăn khớp. Vì khi Nguyệt đưa xì líp ra khỏi hai chân thì Tuấn cũng hoàn toàn thoát y. Mắt Nguyệt gài cứng ở khúc gân dài to, chắc nịch của Tuấn. Nuốt nước miếng, Nguyệt nằm đưa hai cánh tay lên trên tóc, phơi hai chùm lông nách rậm đen và hai vú nhọn, căng phồng như hai quả đồi. Rồi hai đùi Nguyệt dang ra. Nàng muốn Tuấn phải thấy hết, phải tận hưởng cái đẹp trời cho một gian nhân, không phải ai cũng có.

Tuấn lặng người. Hồn chàng còn đó hay đã bay mất, hoang du ở một địa đàng nào ngoài quả đất? Tuấn lén ngắt vào da thịt mình một cái rõ đau để biết mình còn sống, chưa chết. Mắt Nguyệt vẫn gắn chặt ở hạ bộ Tuấn. Mới đầu, nàng tưởng khí giới Tuấn chỉ là bộ râu của Clark. Bây giờ, điều nàng yêu hơn ở Tuấn vẫn là khẩu “thần công” hấp dẫn, dà, tròn no. Nguyệt đã nói với bà Hải: “Em thì khác. Em có thể ôm đụ Quang vài ba tiếng. Ra xong lại đụ tiếp. Không mệt.”

Tuấn đang sát cạnh giường. Nguyệt dang đùi rộng hơn. Không ai mời ai, mà Tuấn bỗng bay sà xuống thật thấp, mũi Tuấn hôn dã man tàn tịch chòm lông đen thui ở lồn Nguyệt. Chàng hích, chà cả mặt mình vào mu lồn làm Nguyệt nhột nhạt, trở mình:
- Đừng để em thèm quá lâu vậy. Lặp lại, “em muốn la” ! Nghe không Tuấn? Hay anh muốn la, thì để em…
- Anh muốn cả hai không ai la được!
- Thì nằm ngược lại với em. “Bịt” mồm em lại đi!

Tuấn quay ngược đầu lại. Vừa nằm xuống, đã bị Nguyệt cầm ngay con cặc, bỏ vào mồm, ngấu nghiến, ngon lành… Đáng lẽ Tuấn đã la lớn. Nhưng phải lẹ làng banh hai mép lồn thơm phức nước hoa của Nguyệt ra, lưỡi, môi Tuấn chà xát, tấn công êm đềm ở hột le, ở mồng đốc, ở lỗ lồn sâu hoắm, và uống hết nước nhờn tiết ra từ người Nguyệt. Trai tài, gái sắc tận hiến, tận phục vụ, lăn lộn. Âm thanh là những tiếng ư ư từ cổ họng, là tiếng “chét, chét” của lưỡi va chạm vào nước nhờn v.v…

Đẹp nhất là hai bàn chân dài, chúm ngón lại của Nguyệt đặt trên lưng Tuấn. Nguyệt khoẻ thật. Mới buổi sáng nàng ra sáu lần với cậu bé 17. Bây giờ đã lại hì hục, say ngất ngư với cậu bé khác 19. Nguyệt vẫn thế, vẫn nồng nhiệt, cuồng si, không mất mát. Có vẻ còn hăng say hơn buổi sáng nay là khác, vì hàm râu của Clark đang cọ xát phần da non ở âm hộ nàng.

Lần đầu, Nguyệt được cảm giác thần tiên của những cọng râu con kiến vào đánh phá ở vùng da thịt hồng đỏ. Đít Nguyệt hẩy lên không ngừng giống hệt động tác lúc đang đụ với Quang sáng nay. Nửa tiếng rồi 45 phút. Lúc hai đùi Nguyệt kẹp cứng đầu Tuấn để nhả cặc ra mà hú, rống lên một tiếng thê thảm, là lúc Tuấn biết nàng đã ứa ra không biết bao nhiêu là nước nhờn trong miệng chàng. Tay Nguyệt bóp con cặc. Miệng nói đủ thứ:
- Ôi đám trẻ con! Má đang ra đó. Con bú cho hết, liếm cho hết nước lồn má đi. Con ơi là con ơi! Má sướng quá.

Tuấn banh rộng thêm hai mép lồn, lưỡi chàng liếm sạch, quét sạch, và tai thì nghe rõ mồn một lời Nguyệt nói. Chàng bỗng rùng mình lẫn giật mình. Vì hình như cách đây hai năm, chàng cũng nghe tiếng kêu giống hệt như thế khi chàng còn ở trọ nhà bà già nuôi ở San Diego. Chàng ngừng liếm, để bảo Nguyệt lặp lại câu đó:
- Nói nữa đi em. Nói giống hệt như thế cho anh nghe.
- Con ơi, hàm râu của con ác quá. Nó làm tê hết lồn má, hết nửa thân người má, hết cuộc đời má…

Tuấn bỗng thảng thốt. Chàng thật sự giật mình. Làm sao có sự trùng hợp hy hữu như thế. Tiếng rên của Nguyệt cũng giống hệt… Tuấn nhớ lại, nhớ hết quãng thời gian lãng mạn quá sức ở nhà bà già nuôi. Phải thú nhận là từ thuở bé, Tuấn chưa một lần gần gụi với một thiếu nữ. Mười lăm tuổi, xuống tàu vượt biên, không cha mẹ, họ hàng. Đến đảo, chàng được bà Biên nhận làm “con nuôi”. Bà săn sóc Tuấn tận tình và thân thiết hơn con ruột. Những bữa cơm thịnh soạn ngon lành. Những đêm ngủ cạnh bà ấm áp. Những lần tắm biển hơi vắng, bà Biên cố tình khiêu dâm Tuấn bằng cách chỉ mặc xú chiêng và xì líp. Bà ôm Tuấn bằng cách chỉ mặc xú chiêng và xì líp. Bà ôm Tuấn nhảy sóng, chạy ra ghềnh xa bắt ốc, hay vô rừng sâu hái trái cây… Tuấn 15 tuổi, rồi 16 tuổi, trong cái bay của một bà 36. Lúc đầu thì Tuấn không để ý, hoặc chưa biết. Nhưng khi tuổi dậy thì phát triển thì Tuấn ý thức được sự hấp dẫn của xác thịt. Đó là hôm bà từ dưới biển, chạy lên gộp đá thay đồ. Bà cố ý cho Tuấn thấy hết những gì trên thân hình bà có:
- Tuấn lại lau giùm thân mình má chút con.
Tuấn đến, mạnh dạn cầm khăn lau lưng cho bà. Rồi bà bỗng quay mặt lai phơi lồn, phơi vú ra. Tuấn sửng sờ. Tay chàng cũng lau phần trước của bà Biên, mà mặt thì nghệch ra, đỏ hồng. Tệ nhất là cái gì líp chàng mặc, đã vun lên một đống. Tuấn mắc cở khi mắt bà Biên nhìn không chớp vào dó. Tuấn muốn che mà hai tay đang bận lau cặp vú. Hai chân Tuấn bỗng run lên như bị rét khi hai tay chàng lau dần xuống phía dưới.

- Con có phải lau luôn chòm lông của má không?
- Thì sẵn tay lau giùm luôn cho má đi.
Tuấn quỳ thấp xuống trên cát. Dù là chỗ vắng lắm, Tuấn vẫn sợ có người nhìn. Chàng đảo mắt một vòng, rồi đưa khăn vào lồn bà Biên mà lau nhẹ. Bà dạng hai chân ra. Tuấn cho khăn vào lau hai bắp vế. Bà Biên rên:
- Tuấn có thấy gì không con? Lau mạnh lồn cho má đi…

Khăn Tuấn vừa chạm vào lồn bà, thì chàng ngừng, bất động…Tuấn như chết đứng, muốn cử động mà không được. Mắt chàng hoa lên khi nhìn thấy hai mép lồn đò au của bà Biên. Hai tay bủn rủn. Chàng quỳ cũng không vững. Tuấn buông cái khăn ngã sấp mặt vào lồn bà mà tựa. Bà Biên vờ hỏi:
- Tuấn, con có làm sao không? Má cạo gió cho nhé?
- Không, con không làm sao, nhưng, nhưng tự nhiên thở không nổi. Má cho con ôm một chút được không?
- Được, con cứ ôm mạnh và sát vào, không sao.

Bà nghe miệng Tuấn đang nằm trên mu lồn mình. Hơi thở chàng mạnh mà đứt quãng, làm mớ lông lồn bà đứng dậy hết. Hai tay bà nhấn đầu Tuấn và sát hơn và vuốt ve tóc Tuấn. Bà hơi hẩy hẩy cái mông đít về phía trước, đưa tín hiệu cho Tuấn biết bà đang hứng tình và muốn Tuấn bú. Làm sao Tuấn biết bú là gì. Chàng chỉ biết kề mũi hít mùi lồn, mùi nước lồn ngây ngây để “lấy sức” lại.

Thật ra Tuấn đã tỉnh. Nhưng chàng không dại gì rời khỏi lăng bác. Chàng càng ôm hôn bác, nắm râu quăn tít rậm rì của bác mến yêu. Chàng vờ thở hộc thốc để cố hít cho hết mùi lồn thơm tho của bà Biên. Bây giờ thì chàng hiểu không phải tự nhiên mà bà nhờ chàng đau lưng, lau vú. Bà cố tình ra thế. Không vậy mà cả tháng nay, đêm nào nằm ngủ chung với bà, chàng cũng nghe bàn tay bà ngao du thám hiểm cặc chàng lúc nửa đêm về sáng. Bà gác đùi qua chàng rồi nắc khơi khơi, cố dụ chàng thức dậy, đồng loã, làm tình.

Bấy giờ, ở Tuấn có cái gì níu chàng lại. Dù bà Biên là mẹ nuôi, chàng vẫn yêu kính như mẹ ruột. Vẫn có biên giới mẹ, con. Chàng cố ghìm cái tò mò của tuổi 16 trước xác thịt, tảng lờ, xem như không biết. Buổi sáng, gặp bà, chàng vẫn làm như đêm qua không có gì xảy ra, trong khi bà Biên hơi ngượng. Hoặc bà cố làm ra “ngượng” cho Tuấn thấy bà đã có cử chỉ hoa tình đêm qua. Một đêm khác, Tuấn cưa mình vì tự nhiên thấy bàn tay mình nằm trên quần của bà Biên thở ra:
- Hứm, mắc cái chứng gì mà không ngủ được vậy nè?

Tuấn vờ ngủ mà cặc thì ngỏng lên như cục đá. Bà Biên hơi chồm dậy. Nhờ ánh trăng, bà thấy cái quần đùi Tuấn vun lên một cục. Bà thèm quá, thèm đến khô môi. Ngoài kia, sóng biển đánh rì rào. Gió từng cơn thổi mát lạnh vào lều vải. Mọi người quanh đó ngáy đều. Bà muốn táo bạo nằm xuống, lại chồm lên. Bà sợ không biết có ai đang rình nhìn bà không.

Bà vờ quơ cái ty cho chạm vào cặc Tuấn để nhìn thăm dò, và cũng để xem con cặc bao lớn. Bất giác có cái gì trong bà, bắt bà táo bạo nắm nhẹ “thằng bé”. Dĩ nhiên là bà phải bóp, nên nghe rõ khúc gân cũng giản nở và giật theo từng động tác của bàn tay bà. Tuấn nghe bà thở mạnh hơn, có lúc đứt quãng Tuấn cũng thèm điên lên được mà phải “đứng lại”. Chàng nghĩ: một “bước” nữa về phía trước là … vô lễ…là thất giáo…là bất hiếu…Nên cứ nằm thừ người ra thế mà thưởng thức quên cả vờ ngáy ngủ cho bà Biên an tâm.

Không nghe Tuấn ngáy nữa, bà hiểu Tuấn đang thức, và đang hưởng ứng. Để cho an toàn, bà kéo tấm chăn lên đắp ngang ngực cho Tuấn, rồi lại luồn tay vào nắn lại cặc Tuấn. Nhưng lần này, tay bà dã9 táo bạo vào bên trong quần. Bà gác một chân lên đùi Tuấn, hôn Tuấn. Bà biết Tuấn đang đồng loã mà không ra mặt. Bà đang thích thú với trò chơi lừa chuột vào bay. Bàn tay bà thụt nhẹ con cặc. Nó nóng hổi, giật giật từng nhịp theo bàn tay. Bỗng thằng cha già nằm ghế bố bên cạnh mớ:
- Làm vậy coi sao được.
Bà Biên hoảng hồn, rút tay ra khỏi chăn. Nhưng lão lại mớ tiếp, giọng không rõ, khàn khàn…
- Xuống ghe rồi phải trả tiền chớ, bộ muốn, muốn…

Bàn tay bà lại bò vào quần và nắm cặc Tuấn xụt tiếp. Bà hôn lên má Tuấn mấy lần thật mạnh. Bà thở vào lỗ tai Tuấn làm thằng nhỏ đê mê hết chịu nổi. Trai lớn lên mà gặp thứ dữ như bà là chết bỏ xác. Bàn tay vẫn thụt khúc gân. Đâu có 10 phút. Giọng Tuấn rên khẽ. Bàn taybà ướt đẫm thứ nước hồ deo dẻo, nong nóng. Bà lấy ra liếm sạch, rồi nói khẽ:
- Ngon quá, anh ơi!
Khoảng mgấy phút sau, bà nằm ngửa, tuột quần xuống một tí, cho tay Tuấn chạm lông lồn. Rồi Tuấn tự động nghiêng mình qua, ôm bà già nuôi hôn tới tấp, không nói một lời. Tay Tuấn bóp lồn thật mạnh. Đùi chàng kẹp đùi bà. Chàng hẩy tới, hẩy tới… Và hai mẹ con rút lưỡi đê mê…

Đó là lý do sáng nay bà rủ Tuấn đi tắm ở bãi vắng. Đó cũng là lý do khiến Tuấn bạo dạn đến cầm khăn lau lưng cho bà. Nhưng chàng thật sự mất hồn run rẩy. Khi quỳ xuống, nhìn tận mắt cái lồn quá đẹp của bà Biên. Hai tay Tuấn vẫn ôm sát mông đít bà , và mặt thì tựa sát vào lồn bà mà “thở”. Bà Biên cúi xuống nhìn thằng con nuôi đang mệt lã với trò chơi “mèo vờn chuột” của bà. Bà lại đè đầu Tuấn sát hơn vào hạ bộ:
- Con có thấy gì không Tuấn?
Tuấn gật đầu. Là lần đầu tiên thấy cái lồn, dù bà lớn tuổi nhưng chưa sanh lần nào. Tuấn mê quá, cứ muốn dúi mặt mãi vào đó mà sống, mà chết.
- Con hôn nó đi.
Tuấn dùng mũi hôn cuồng bạo, hôn thân thương
- Không phải hôn bằng mũi, mà bằng miệng bằng môi.
Tuấn dùng môi hôn, chớ hoàn toàn không biết bú.
- Hứm, con không biết hôn. Nằm xuống cát đi, mẹ hôn cho.
Tuấn nằm bật ngửa bên gành đá. Bà tuột quần Tuấn ra, đem hết tài nghệ lão luyện và sự thèm khát của bà già 36 tuổi, bú cho Tuấn không còn thấy trời trăng, mấy nước nữa. Chàng như đã tắt hơi, mà tim thì còn đập:
- Mình tới Mỹ rồi hả má?
- Chưa, còn ở bên đảo. Bộ điên rồi sao mà hỏi kỷ vậy?
- Chắc là con điên thật rồi má. Ai mói bú con vậy?
- Má. Tỉnh đi! Con thấy má bú chưa? Bú là vậy đó. Đâu, bây giờ trả ơn cho má đi. Mau lên thèm quá. Mau đi rồi hai đứa mình đụ. Đụ sướng gấp mấy lần…

Nói xong, bà nằm bật ngửa ra, phơi lồn. Tuấn khom xuống, bợ đít bà lên. Bà đã dang rộng hai bắp vế. Tuấn cạp vào miệng lồn nút, ăn, nhai ngồm ngoàm.
- Ối! Tuấn ơi, hình như máy bay đang cất cánh. Má thấy Mỹ rồi. Đẹp quá, rộng quá, thích quá…
Rồi một ngón tay bà thò xuống chỉ hột le:
- Con nút cá hột này mới sướng nè. Đó, Tuấn ơi. Con ơi, má đã, má sướng quá. Chết, chết. Đâu cần đi Mỹ mới thấy Mỹ. Nằm đây vẫn thấy được vậy. Francisco kìa, Chicago kìa, con tôi kìa, con trai yêu dấu ơi! Lên đi con, nằm lên người má đi, đâm cặc vô đụ cho má một cái rồi tới đâu tới, con ơi! Nứng rách lồn rồi. Thèm đụ, thèm đụ lắm. Đó, trườn lên, đâm cặc vô đi con, đâm hết vô… Chúa ơi, mẹ ơi, con, con chết nhen, con…

Bà trợn mắt, sùi bọt mép, môi rung rung như người hấp hối khi khúc gân Tuấn vào lọt phủm. Mấy sợi gân cổ bà hằn lên. Bà không còn nói ra tiếng nữa sợi gân cổ bà hằn lên. Bà không còn nói ra tiếng nữa. Chỉ khì khào cái gì thật nhỏ. Bọt mép vẫn trào ra. Đít bà hẩy lên. Tayđè mông Tuấn xuống. Tuấn từ từ biết nắc. Lúc đầu nhẹ, rồi nhanh dần, nhanh lần…

Bà bốc cát vãi tung lên trời như pháo bông mừng liên hoan. Tuấn cúi xuống tìm lưỡi bà nút mạnh. Hai “má con” quần thảo cả gần tiếng đồng hồ. Rồi “bọt biển” bắn ra. Rồi gành đá và nước. Trộn lẫn, hoà hợp, một gìa một trẻ la vang động như tiếng sóng đập ầm ầm vào ghềnh. Mây tan, gió lặn. Trời xanh biếc.

Từ hôm đó, hai “má con” cơm sáng xong là dẫn nhau vào rừng, xuống biển. Hoặc thèm quá, nửa đêm trùm mền lại mà nắc, mà đụ cho tới sáng. Cuộc tình đó kéo dài, bí mật. Bí mật vì chẳng ai dám ngờ hai “má con” đó đã “ngủ” với nhau. Cho đến khi họ đến định cư ở San Diego. Tuấn đi học. Bà làm nghề may, Bà nuôi Tuấn. Tối đến hai “má con” nủ chung giường. Kỹ thuật ân ái bây giờ thì Tuấn rành sáu câu vì nhờ những phim sex của Mỹ. Cho đến một ngày, chàng thấy bụng bà Biên to dần, mệt mỏi và hay ụa mửa.
- Mình sắp có con rồi Tuấn biết không? Con? Bà Biên nói. Tuấn thảng thốt, sờ bụng má. Nó cộm lên. Chàng xoa xoa.
- Bộ má có bầu hả? Tuấn hỏi.
Bà gật đầu, rồi Tuấn hôn và nói:
- Phải, má có bầu. Có lẽ ba tháng rồi cũng nên. Mà có bầu, má thèm đụ hơn ngày thường nữa Tuấn ơi. Làm sao đụ cho má ra mỗi ngày ba bốn lần, được không?

Nhìn bà Biên, chàng nhớ tất cả công ơn nuôi nấng của bà. Chàng nhớ hết những kỷ niệm tình tự lãng mạn ngày nào còn bên đảo, nhớ hết những ân tình bà đã dành cho chàng những đêm xa xứ, cô đơn tại đây…rồi Tuấn đè bà nằm ngửa ra, lột áo, lột quần. Bà trần truồng, phơi cái bụng lúp búp lên. Tuấn biết đó là giọt máu của chính chàng chớ không của ai khác. Chàng hôn lên bụng bà. Chàng bú vú bà, nghĩ tới một ngày chàng sẽ có con. Lòng chàng rộn niềm vui khó tả. Chàng liền cởi quần, cắm cặc. Không dám nằm sát sợ can cái bụng chửa bà Biên. Chàng quỳ, bợ đít bà lên mà đụ ngạt ngào, đụ đê mê, đụ chan chứa, đụ đến mồ hôi trán chàng rịn ra ướt nhẹp.
- Sắp có con với nhau rồi, mình gọi em là em, có được không?

Tuấn lắc đầu. Chàng muốn vẫn gọi bà Biên là má. Chỉ cách xưng hô đó làm chàng không sống rời bà ra được. Lạ lùng không? Chàng lãng mạn kinh khủng đến thề sao. Mỗi cửa động làm tình, chàng nghĩ là làm với má thật chớ không phải má nuôi. Ghê gớm quá. Kinh tởm như loài ma quỷ súc sinh. Chàng là đứa con mồ côi, nhưng hồ sơ gốc tích trên giấy tờ thì chàng là kết quả của cuột tình loạn luân giữa đứa con và người mẹ, tại Thủ Thừa, tỉnh Long An.

Bà mẹ sinh xong, trốn khỏi nhà bảo sanh. Ma sơ mang hài nhi Tuấn về Gò Vấp nuôi. Ba mươi tháng Tư, chàng trôi dạt xuống thuyền, rồi lên đảo, rồi San Diego. Cái máo loạn luân Thủ Thừa vẫn còn luân lạc nơi Tuấn? Cái gốc tích ngạ quỷ súc sinh đó vẫn còn trong máu Tuấn. Nên Tuấn đam mê trong những lần làm tình với má nuôi tên Biên. Chàng đã sống chết với nó rồi, như tay nghiện ma tuý. Hai con vật nói tiếng người, cũng thế! Mỗi lần nhớ đến kỷ niệm êm đềm, bên đảo, Tuấn lại dắt bà Biên ra biể, tìm nơi vắng vẻ để làm tình, hoặc căng lều lên ngủ qua đêm, để tận hưởng lạc thú xác thịt.

Nghe bà Biên có chửa mà vẫn thèm đụ, chàng miệt mài. Đi học về ăn ba hột là bắt “má nuôi” cởi đồ nằm tênh hênh trên giường cho chàng ngắm đã txong trèo lên đụ. Nghĩa là chàng làm đúng lời yêu cầu: “Mỗi ngày con cố đụ sao cho má ra vài ba lần” Ngày bà khai hoa nở nhuỵ, chính Tuấn đích thân đưa bà đi. Trong giấy khai sinh của đứa bé, anh khai mình là cha. Nhưng mỗi lần đến thăm, anh lại gọi bà Biên là Mom. Cô y tá để ý và hỏi. Thì anh bảo đó là tục lệ Việt Nam khi gọi thân thương vợ mình. Baby được mười mấy ngày. Một hôm đi học về, Tuấn không thấy bà Biên cùng con mình đâu nữa, mà chỉ cón bức thư gắn trên thành tủ:
“Tuấn con. Vì bận học, Tuấn, Tuấn hoàn toàn không biết những rắc rối xảy ra cho má. Cảnh sát đến đây điều tra và hỏi xem Tuấn là gì của má, cũng như của baby. Má khai hết sự thật. Dù biết Tuấn không phải la con ruột của má, cảnh sát cũng khuyên má nên sống xa Tuấn. Họ bảo một là thế, hai là phải bắt Tuấn gọi má bằng em, để tránh ảnh hưởng xấu cho con chúng mình khi nó lớn lên. Má bảo má đã làm thế mà Tuấn không chịu. Họ bảo như thế là Tuấn bất thường. Sau này sẽ có thể xảy ra cho chính Tuấn và con gái của chúng mình.

Em nghe có lý đó. Cho nên em phải ra đi dù lòng đau mãnh liệt. Anh cứ yên trí em sẽ chẳng yêu ai ngoài anh. Em trách nhiệm về cuộc thia ly này. Vì lỗi em ngày yêu anh bên đảo không chịu xoá vết “má con”ngay từ đầu. Và đau khổ nhất, chính em cũng mê lối xưng hô đó, nhất là khi chúng mình “gần nhau’, chăn gối với nhau.

Con mình lớn lên, em cũng sẽ nói hết sự thật, có gì phải dấu khi Tuấn với em là người dưng, không máu mủ. Có baby bên cạnh, có lẽ em sẽ đỡ nhớ anh hơn. Chúc anh khoẻ mạnh, học giỏi và hạnh phúc với người khác. Nhớ: là đừng gọi người yêu mới bằng Má.

Hôn anh. Biên

Đọc xong thư, Tuấn điên khùng lên, đập phá hết đồ đạt trong nhà. Đốt hết quần áo và những gì dính đến kỷ niệm của “Má con” anh. Anh dọn lên Santa Ana. Người tình thứ hai của anh lại là một bà già: Bà Hải mẹ Quang. Anh gặp bà Hải chỉ với mục đích được gọi bà là Mom, được làm tình với người lớn tuổi như Mom, được bà Hải xem chàng như con. Rồi đến nay gặp Nguyệt, trẻ trung hơn. Anh tập làm người tình bình thường, nên gọi Nguyệtlà em, xưng anh. Thế mà, cách đây năm phút, khi sướng quá, đang ra Nguyệt lài gào ré lên: “Con ơi, hàm râu của con ác quá. Nó làm tê hết hồn má, hết nửa thân người má hết cuộc đời má…” Mà giọng Nguyệt giống hệt giọng của bà Biên. Nó làm sống dậy con ngạ quỷ súc sinh ở Tuấn, cái giòng oạn luân Thủ Thừa… Nên chàng trườn người lên, cắm cặc vào đụ Nguyệt mà la:
- Con lên đụ má đây. Con sẽ cho hết má đêm nay. Con muốn má phải ra mười lần với con, cho tới sáng.

Nằm dưới, Nguyệt bình tĩnh thưởng thức. Hoàn toàn không biết chất điên trong người Tuấn. Nguyệt lại còn toa rập, la gào thêm những chụ loạn luân như:
- Ừ, tha hồ đụ đi con. Đụ hết sức con, làm soa cho má buông tay, từ giã luôn cõi đời. Cám ơn con!

Như thế thì ai điên? Ai tỉnh đây? Có thể chàng thì điên. Nhưng Nguyệt phải tỉnh chứ. Hay Nguyệt cũng là đứa con mồ côi tại Thủ Thừa, vì sáng nay nàng đã gào lên giống hệt với Quang.

Tuấn đang đụ tàn canh gió lốc với Nguyệt mà lòng lại tưởng mình đang đụ bà má nuôi tên Biên, nên Tuấn nhắm mắt, miệt mài, tận lực. Tuấn nhớ bà Biên quá. Nhớ đến cõi lòng quặn đau từng chặp. Mỗi đàn bà có cái dâm tham trầm, cách biểu lộ cũng khác nhau. Tuấn nhớ bà Biên vì những trận làm tình đầu tiên bên đảo đã ăn sâu vào tiềm thức và tâm khảm Tuấn. Thấy biển là Tuấn thấy bà má nuôi. Nghe gió, nhìn trăng, nhìn ghềnh đá là ở đó có miệng cười, có suối tóc, có đôi vú và chòm lông đen quăn tít rậm rạp của bà Biên.
- Một lát nữa Tuấn ra trong lồn má nhen? Cho má một đứa con. Con má sẽ giống Tuấn khôngkhác chỗ nào.
- Trời ơi là Trời? Tuấn thảng thốt la lên như thế, mồ hôi vã ra khắp người. Chàng trách Trời cay nghiệt cứ bắt chàng phải nhớ má nuôi, nhớ đứa con bụ bẫm, nhớ căn lều, nhớ những đêm làm tình tới sáng ở San Diego.

Nghe Tuấn la trời, Nguyệt tưởng Tuấn sướng lắm, nên nàng càng nắc lên ầm ầm, cố làm những động tác mạnh bạo hơn cho Tuấn phải ra. Một lúc, Tuấn ra thật:
- Má ơi, hứng đi. Con đang tặng má đứa con đó. Đấy, một đứa, hai đứa, ba đứa… thật giống anh nhen?

Nguyệt nghe những tia tinh trùng Tuấn bắn xối xả vào. Sáng nay nàng cũng nghe như thế từ cặc Quang, rồi cũng gào la y chang như thế. Bây giờ cũng thế. Không biết Nguyệt còn nói với ai nữa, ngày mai?
- Sướng không em?
- Đụ mà không sướng thì làm gì mới sướng?
- Tuấn đụ nữa nhen? Dám nằm đây với Tuấn tới sáng không?
- Sợ Tuấn không đủ sức. Sợ Tuấn bỏ về nửa vời chớ.

Nhưng Tuấn giữ lời. Chàng đụ miệt mài bà Nguyệt, không ngừng, không nghỉ, không mệt, Cả ahi ra khỏi phòng lúc 8 giờ. Về đến nhà, rời khỏi nhà xe, Nguyệt mới thấm mệt, uể oải bước lên cầu thang. Chồng ba, bác sỹ Đoàn , đứng đón bà ngay hành lang:
- Trông em mệt mỏi quá vậy?
Vâng, em mệt thật. Nhưng vẫn khoẻ hơn nằm chèo queo ở nhà. Anh nên mừng vì em còn vác xác về đây.
- Suốt đêm qua em làm gì mà trông tiều tuỵ thế?
- Em làm gì hả? Em làm những điều anh không làm được.
- Với ai?
- Với một đàn ông. Với người khác giống, nhưng của nó còn hoạt động được. Nó không chết non như của anh.
- Em dám nói với anh như thế hả?
- Đó là sự thật. Hay anh muốn em nói dối? Em đã nói dối gần mười năm rồi, kể từ khi anh bất lực. Anh có nhớ lúc hai giờ sáng đêm qua em nói gì không? Em nói: “Đoàn ơi, ngón tay anh làm em sướng quá. Lưỡi anh làm em chết ngất, vân vân.” Đó, đó là những gào la giả dối, lừa lọ.c Không phải em có ác ý. Em làm thế để anh yên trí là me vẫn còn thương anh, cho anh hái thêm tiền ở phòng mạch. Nhưng thực ra em như nụ hoa khô nước, đang héo, và sắp chết khô.

Là bác sĩ, anh phải biết lẽ thiên nhiên, và tự nhiên. Có âm phải có dương. Không có gì thay thế ánh sáng mặt trời được. Thì có mười ngón tay, mười con cặc giả anh đã mua tặng em, vần là đồ vật, chứ không phải là sinh vật. Em cần một sinh vật sau gần 10 năm khô khan, nứt nẻ. Em hiểu anh thương em còn tươi mà ghen, điều đó quý. Nhưng phải để cánh hoa em còn tươi mà sống chớ! Anh có muốn em chết khô như cành hoa không tươi?

Bác sĩ Đoàn im lặng, gục đầu xuống, nghe lòng đau. Nhưng lý trí ông thừa nhận lẽ thật của vợ nói. Đâu xa, ngay phòng mạch của ông. Hằng ngày, những bà, những cô đến sửa sắc đẹp, nâng vú, che cằm, vá màn trinh, khâu lỗ lồn, hút mỡ bụng là cũng chỉ duy có mục đích: làm cho cân bằng âm dương. Chồng các bà chê các bà là nái sề, lợn luột, vác cặc tìm đụ những con khác trẻ hơn, lồn bout hơn, vú cứng hơn, bụng nhỏ hơn, đùi căng hơn…

Còn bà Nguyệt, vợ ông thì ngược lại. Đồ đạt còn tốt, mà ông thì “chết ngoẻo”. Bà phải tìm của khác chớ! Nghĩ thế rồi ông đứng lên, đến gần vợ, ôm bà hôn nhẹ lên má một cái, rồi tỉnh táo nói:
- Lỗi tại anh. Cũng không đúng! Lỗi tại Trời cho anh bất lực. Em đã chịu đựng gần 10 năm nay. Đúng hết. Không có sáng bữa nay, lý trí anh vẫn ngủ quên, cứ tưởng những ký vànng, những hạt kim cương của anh có thể giữ được chân em trong lồng thép. Anh lại thương em hơn. Hiểu em hơn. Nên việc anh làm bây giờ là: tuyên bố trả em tự do. Chỉ xin em một điều: đừng xa anh.

Nguyệt chồm lên ôm chồng. Dù sao họ cũng có với nhau hai đứa con. Nàng hơi rưng rưng nước mắt do xúc động được chồng ban bố tự do. Mà ông Đoàn tưởng Nguyệt khóc vì tủi thân nên ông dõng dạc lập lại:
- Thực đấy. Từ nay em có tự do riêng tư, ngay cả mang tình nhân về đây! Như Tuyết, con gái mình. Mà em nên mang về đây, an toàn hơn. Vì không ai biết em là hạng nữ lưu giàu có. Anh còn biết thêm điều thú vị nữa. Là đêm qua, em không có ở nhà. Tuyết mang nhân tình về phòng. Trong lúc làm tình, cậu ta khoe đã ngủ với cả em cả sáng hôm qua và có thể em sẽ mang thai.
- Cậu đó tên gì vậy?
- Hình như tên Quang thì phải. Hai đứa nhỏ chơi, la cả đêm. Anh nằm nghe hết! Rõ mồn một, không sót một chữ.
Quang? Cậu bé mạnh kinh khủng. Đã đụ với bà cả buổi sáng cho tới ba giờ chiều. Đã tuyên bố chỉ yêu bà, đã ch1n bọn choi choi. Thế mà…
- Cậu ấy bao nhiêu tuổi hả em? Ông Đoàn hỏi.
- Mười bảy tuổi. Nai tơ, ngựa non…
- Trẻ quá. Trẻ hơn Chính, con trai đầu của mình.
- Trẻ mới có sức chớ anh. Chẳng lẽ em lại tìm một ông già?
- Đồng ý, nhưng như vậy là Quang ngủ với em, rồi cả với con gái mình. Có tiện không? Có kỳ cục không?
- Em đã bảo em cần một sinh vật biết làm tình. Còn không để ý các thức khác. Đói, có cơm là ăn, không cần biết gạo Thái Lan, gạo Trung Quốc hay gạo Việt Nam.

Ông Đoàn mở cặp lấy lọ thuốc khoẻ trao cho vợ, rồi hôn bà một cái, bước ra khỏi phòng như mọi ngày…

Bà Nguyệt vào xả nước tắm một cái, rồi cứ trần truồng thơm phức nước hoa như thế, nằm phịch lên giường, ôm gối, mơ màng. Lúc 10 giờ, đang say giấc bà Nguyệt nghe điện thoại reo. Đầu giây bên kia:
- Chị Hải đây. Đêm hôm qua đi đâu, chị gọi mãi không thấy? Chắc lại đi với kép nhí nào đó chớ gì.
- Với Tuấn của chị chớ còn với ai.
- Đoán không sai mà. Em nhớ chị đã chúc gì chớ?
- Dạ nhớ. Đúng như chị chúc: “Tìm được tình nhân. Muốn gì được nấy.” Hết xẩy chị Hải. Cám ơn chị đã mang Quang về giùm em. Có Quang chắc em đã không được một đêm, trọn đêm hạnh phúc… Không tả nổi, chị Hải ơi!
- Chị là dân chơi điệu nghệ mà. Nhìn cặp mắt em với Tuấn là chị biết hai người đá lông nheo nhau. Chết, em đang ngủ? Thôi để em ngủ tiếp, lấy sức chiều nay chị giới thiệu kép nhí mới. Đẹp trai lắm, bằng tuổi Quang.
- Không biết em còn đủ sức để đụ không. Mệt rã rời chị ơi!
- Yên trí. Chỉ cần ngủ một giấc cho ngon, chiều chị lại đón…
- À, này chị Hải. Chị mang “chàng” đến đây cho em, được không? Em lười đi khách sạn lắm.
- Cô đùa à? Đến đó rồi chồng em…
- Không sao. Chồng em vừa ký thoả thuận trả tự do cho em.
- Và ông ấy cho phép em ngoại tình tại nhà?
- Dạ, đó là lời khuyên của ảnh. Nói như vậy an toàn hơn.
- Ừ, cũng được. Gặp nhau lúc 4 giờ. Bye bye!

Nguyệt lại ôm gối, nhớ lại hết từng chit tiết tối hôm qua ở khách sạn Hyatt, phòng 209. Lồn Nguyệt đến giờ còn ê ẩm, vì Tuấn hết bú lại đụ. Món nào cũng tuyệt trần làm nàng mê chết đi được. Lúc gần 8 giờ, nếu Nguyệt không than buồn ngủ và mệt. Tuấn chắc cũng không rời Nguyệt. Nàng thắc mắc không biết sao Tuấn cứ bắt nàng gọi chàng bằng con, và xưng là má. Mà quái lạ, chính Nguyệt cũng thích cách xưng hô đó khi làm tình. Cho nên chơi liên tục mà cả hai chẳng mệt.

Điện thoại lại reo. Bác sĩ Đoàn ở đầu giây:
- Anh đây. Xin lỗi, không phải anh kiểm soát em, nhưng muốn hỏi em hết mệt chưa? Anh hối hận làm em buồn.
- Dạ em đang nghỉ ngơi. Có lẽ phải ngủ thêm, vì suốt đêm qua… em…em chơi không ngừng nghỉ, cho tới sáng.
- Với ai vậy? Ai mà khoẻ như trâu vậy?
- Dạ với cậu bé bằng tuổi Chính, con mình.
- Nghe em nói, anh thèm quá. Ước gì anh bằng góc tư của cậu bé nhỉ? Rồi em ra mấy lần.
- Em không nhớ nữa. Cứ khoảng nửa tiếng em ra một lần. Cậu bé lại đụ tiếp. Hình như suốt đêm, cậu ấy chẳng ra lần nào. Sướng nhất là lúc cậu ấy bú lồn…. Chịu không nổi anh ơi! Vì cậu có hàm râu của Clark Gable. Những cọng râu ly ty, như chiếc bàn chải nhỏ, khi quét vào hột le là toàn thân em rung chuyển…. Thôi, cúp đi cho em ngủ một tí, chiều nay , em có độ khác, với kép nhí khác, do chị Hải giới thiệu… Nghe lời anh, em bảo chị mang cậu đi lại nhà mình, được không anh?
- Được quá đi chớ. Anh đã trao trả tự do cho em rồi. Nhớ là đừng bỏ anh! Và …chiều nay, em có thể cho anh xem lén một chút, cho đời lên hương không? Làm ra tiền mãi, chán quá. Ngày nào cũng thế, nhạt phèo.
- Xem rồi anh có ghen không?
- Anh ghen rồi làm được gì, hả em? Chính vì vậy mà anh để em hoàn toàn tự do. Anh nghĩ là anh đang làm đúng. Vì như thế, anh vẫn còn em. Hơn là trói em, em sẽ “vượt biên”. Tình mất, vợ cũng không còn.
- Vâng, nếu vậy khoảng ba giờ rưỡi, anh về đây, núp ở một góc nào đó. Em sẽ hết mình cho anh xem.
- Cám oyn em. Yêu mình nhất trần gian! Bye!

Đồng hồ reo ba giờ. Bà Nguyệt thức giấc, ra ăn qua loa các thứ, rồi vào tắm. Xong xuôi khoảng 3 giờ 45 thì ông Đoàn bước về. Mặt ông hớn hở, tay chân lăng xăng có vẻ như đang vui vì sắp được xem ciné sống ngay phòng mình, mà nữ diễn viên chính là bà vợ đẹp tuyệt trần.
- Anh bỏ khách. Hẹn lại ngày mai. Sao dạo này các bà đến vá lồn nhiều không tả nổi. Họ than các ông chồng về Việt Nam cưới vợ bé, nhỏ khoảng 18, 20. Có bà cả năm nay không gần chồng một lần.
- Thế thì họ còn thua em! Em cả mười năm lận!
- Thôi mà! Anh xin em! Tha anh một lần. Anh đã biết mĩnh lỗi, bù lại, anh cho em tự do.
- Sắp đến giờ rồi. Anh vào nấp ở tủ áo quần kia. Cứ việc hé cửa mà nhìn. Không ai để ý đâu. Em đã dọn sẵn chỗ cho anh ngồi đỡ mỏi chân. Vì chiều nay, nếu kép nhí này hay, có thể em sẽ đụ tới tối. Chim mới sổ lồng mà. Phải đụ trả thù chớ!
- Cám ơn em đã lo chu đáo cho anh.
Ông Đoàn vừa vào tủ ngồi thì tiếng gõ cửa vang lên. Bà Nguyệt choàng cái áo Kimomo lông, màu tím than, bước tới mở cửa. Bà Hài dẫn một kép nhí khoảng 17, mặt mũi đẹp trai hơn cả Tuấn và Quang bước vào. Vừa trông thấy, bà Nguyệt đã thấy vừa lòng. Bà Hải khen:
- Khiếp, phòng ngủ của em rộng và đẹp quá nhỉ? Em cũng thế. Thức suốt đêm hôm qua mà bây giờ vẫn đẹp và tươi như hoa mới nở. Nước hoa lạoi nào mà thơm ngát trời vậy? Để chị giới thiệu: đây là bé Vinh, con của một bà bạn. Còn đây là chị Nguyệt người rất đẹp và nổi tiếng chịu chơi. Bắt tay đi!
Bà Nguyệt bắt tay Vinh hơi lâu và hỏi:
- Nhà Vinh gần đây không?
- Em ở Los Angeles. Đang muốn tìm một bà chị để… thương, để yêu, thì chị Hải đây giới thiệu em cho chị. Rất hân hạnh được gặp chị. Chị đẹp như tài tử Hồng Kông vậy. Chắc chị chưa có con?
- Có rồi, con trai chị lớn hơn em.
- Nhưng mà tình yêu đâu phân tuổi tác. Bà Hải nói:
- Mời chị Hải với em ngồi chơi.
- Thôi, bổn phận của tôi tới đây là chấm dứt. Xin kiếj hai người. Vinh tự nhiên nhen, chị về. Bye!
Bà Hải nháy mắt với Nguyệt một cáci rồi biến dạng.
Nguyệt cầm tay cậu bé, dắt đến ngồi ở giường và hỏi:
- Hồi nào giờ Vinh có yêu ai chưa?
- Dạ có. Mà toàn tuổi bé bé không à. Chưa bao giờ hân hạnh được yêu ai lớn tuổi như chị, mà lại đẹp nữa.
- Vinh thấy chị đẹp hả? Đẹp chỗ nào, mặt hay người?
- Dạ, cả hai.
- Em có làm tình với người nào lớn tuổi như chị chưa?
- Em đã bảo em chỉ có bồ tuổi 15, 16 không à. Chưa bao giờ hân hạnh được make love với…người lớn…như chị.
- Mỗi lần make love, em có thể kéo dài được bao lâu?
- Cái đó tùy. Muốn ra lúc nào cũng được. Thường thì em kéo dài tệ lắm là hai tiếng. Nếu muốn, ba tiếng. Mấy con bồ có khi ra năm sáu cái, mà em chưa thấm tháp.
- Em tắm chưa? Chưa thì vào phòng chị mà tắm.
- Dạ rồi, ngay trước khi đến đây. Vì em biết phải hầu chị.
- Tốt, chị cần sạch sẽ. Sạch mới tình tứ…mới khoái.

Bà Nguyệt vói tay lấy họ nước hoa đàn ông, xức cho Vinh. Bà thoa lên tóc, lên cổ, rồi thò luôn vào ngực, thoa cho Vinh. Thằng bé lấy làm hãnhd iện được giai nhân săn sóc. Nó chụp bàn tay Nguyệt hôn thật lâu, rồi ngắm từng ngón tay thiên thần, búp măng.

Nguyệt kéo Vinh ngồi sát lại và hướng mặt vào phía tủ áo cho ông Đoàn nhìn rõ. Bà đỡ cằm Vinh lên, và hỏi:
- Em chỉ hôn tay, hay biết cả hôn môi?

Vinh kéo mặt Nguyệt, nhìn thật lâu. Trong khi tay Nguyệt kéo zipper Vinh, thọc tay vào xức nước hoa cho khúc gân đang cương cứng. Bà vừa xức nước hoa, vừa thăm dò xem khí giới cậu bé bao lớn. Bà có vẻ hài lòng, nên khi rút tay ra khỏi quần Vinh. Nguyệt mím cười khoái chí. Hai tay Vinh vẫn ôm cứng mặt Nguyệt. Đầu hơi nghiêng, rồi Vinh dính vào môi Nguyệt, nhắm mắt, chuyền lưỡi. Hai tay Nguyệt ôm ghì cậu bé. Máu dâm Nguyệt đang dâng lên. Một số các bà sồn sồn vẫn có khuynh hướng muốn đụ trẻ con, càng trẻ càng tốt.

Vinh nhỏ tuổi hơn con của Nguyệt. Điều đó làm nàng khoái lạc ra mặt. Mới hai ngày, Nguyệt đã vinh hạnh đụ luôn ba thằng bé. Nguyệt tươi tỉnh, bởi vì nàng đã bú cặc Quang, rồi Tuấn, và đã nuốt khí của cả hai hết mấy lần. Hấp tinh đại pháp! Đây là món chơi hợp thời của mấy chị ca sỹ nổi danh: Khánh Hường, Thanh Liêm, Ánh Lan, Băng Dương. V.v… mỗi chị cặp một thằng bé. Lý do để nó có sức mà đụ.

Từ trong tủ áo, ông Đoàn nhìn vợ hôn say đắm thằng nhỏ. Tay bà còn luồn vào quần mà nựng cặc Vinh. Bà gác luôn chân mình lên hai đùi Vinh và từ từ cởi áo cho cậu bé. Xong bà giật sợi giây thắt lưng của chiếc áo Kimono, người bà hở hang phía trước. Vú và lồn phơi ra. Vinh vừa hôn, vừa ngắm cặp vú, lòng sướng như lên mây. Nó không tin bà Nguyệt đã có con. Vì hai trái vú bà nở to vừa phải, cương lên, nhọn hoắt, núm vú vẫn còn màu hồng nhạt như hạt lựu. Bụng bà thon, chưa có một nép nhăn. Làn da thì trắng tươi như trứng gà bóc. Nó liếc luôn xuống hạ bộ. Chùm lông lồn màu đen nâu, rậm vừa phải nằm giữa hai bắp vế thần sầu của Nguyệt, mà nuôi Nguyệt cứ dính cứng và ngất ngây, vì bà chịu cái đẹp trai thư sinh, gần như người mẫu của Vinh. Và bà cũng muốn kéo dài nụ hôn cho ông Đoàn nhìn đã mắt. Hôn đắm đuối Vinh, mà bà Nguyệt thỉnh thoảng đảo mắt nhìn ông chồng già đang ngồi ốm o trong tủ. Mặt ông say theo từng cử động dâm dật của vợ và thằng bé. Ông mê đắm theo cái hôn kéo dài cả mấy phút. Từ bé ông chưa từng được quan sát một cảnh tình tự lạ lùng của một chị lớn tuổi với một bé con, chớ đừng nói là vợ ông với Vinh, 17 tuổi. Nó có cái gì lạ lùng, dâm đãng ở cảnh này.

Trông như một chị già đang dụ khị để hiếp một thằng bé. Ngoài này, Nguyệt vừa hôn, vừa đè bé Vinh nằm ngửa ra, rồi chính tay Nguyệt cởi áo, tuột quần cho Vinh. Vinh trần truồng, dương con cặc chổng lên trời. Nguyệt vẫn tiếp tục nút lưỡi Vinh và bàn tay trái vuốt ve, nựng nịu khúc gân trắng hồng, láng lẫy của cậu bé. Tay Vinh đưa lên sờ soạng cặp vú đẹp mỹ miều của Nguyệt. Lửa tình dâng lên. Bà Nguyệt gở môi Vinh, rồi đứng thẳng, từ từ banh hai vạt áo kimono, phơi một lần nữa toàn bộ “gia tài của mẹ” ra cho Vinh ngộp.

Chịu không nổi, một tay Vinh cầm cặc bóp bóp, và nói:
- Chị Nguyệt ơi! Bao nhiêu đó đủ rồi. Làm cái gì khác mau lên, em thèm quá, chịu hết nổi chị ơi!

Bà Nguyệt cử động vài bước ngắn, hai tay vẫn cầm hai vạt áo màu tím than, có tình beau bệu để kích động cho Vinh phải nhỏ hết nước miếng mà ao ước. Nguyệt còn chơi ác, gác một chân lên tủ giường, bàn tay vuốt ve chòm lông lồn cách nhẹ nhàng. Rồi bàn tay đưa lên thoa êm đềm cặp vú. Mắt Nguyệt trùng xuống, làm hai hàng mi nặng nề che đôi mắt đã mờ mờ hư ảo.

Vinh bắt đầu xụt cặc và miệng cầu khẩn hết lời:
- Trời ơi! Chị muốn giết thì lấy súng bắn em đi, Nguyệt ơi. Chưa có con dé dé nào dâm như chị đâu. Chị không cho, em xụt cho bắn khi ra bây giờ chị xem.

Nguyệt cứ tà tà. Đáng ra, Nguyệt muốn sà xuống ngoạm concặc cứng ngắc của Vinh mà bú cho đã cái mồm. Nhưng nàng muốn biểu diễn cái máu dâm cho anh chồng bất lực thấy thực lực bên trong của Nguyệt là thế. Cái “giếng” đòi hỏi của Nguyệt là thế. Nó to lớn bát ngát, không biên cương. Nó như sóng ngầm ngoài biển cả. Như lửa hực hoả diệm sơn. Vậy mà chồng nàng nhắm mắt để con đại bàng chết dần trong lồng sắt.

Ông nhắm mắt lo hốt của bà, mà quên rằng mỗi buổi tối, bên ông, con đại bàng khóc một mình, thê thảm. Mỗi buổi sáng, sau khi ông rời phòng, con đại bàng đã vật vã với gối chăn, đã thủ dâm ngây ngất với con cặc giả cả vài tiếng đồng hồ, miệng kêu tên cả tá nhân tình trong tưởng tượng. Cond đại bàng sắp bệnh hoạn mà chết, vì cảnh làm tình trái thiên nhiên. Ông không biết. Mỗi đầu tháng ông mang về tặng vợ vài hạt kim cương giá trị ba bốn chục ngàn. Tưởng vậy là nhà có hạnh phúc, trong khi từ chân giường, cho đến viên ngói căn nhà bạc triệu của ông đang mục, đang tan thành bột, nát như cám heo, sắp sập toàn bộ thành đống gạch vụn.

Nguyệt cho ngón tay rà vào giữa hai mép lồn. Tiếng lách tách của ngón tay chạm với nước lồn vang lên rất trõ. Bà nhìn Vinh đang thèm thuồng thân hình lửa bỏng của bà. Vinh đang ngộp với dáng khiêu dâm đẹp tuyệt trần của bà. Nguyệt thích nhìn cậu bé. Nó nhỏ hơn con đầu của Nguyệt. Sướng quá! KHúc gân kia lát nữa sẽ vào miệng Nguyệt, vào lồn Nguyệt. Cái môi xinh hồng của cậu bé rồi sẽ táp vào lồn nguyện mà bú, mà liếm, theo lệnh của Nguyệt. Mặt của Vinh đỏ hồn lên. Mặt của Nguyệt hực lửa. Hai bên “gườm” nhau như hai tay súng khét tiếng trong phim cao bồi.

Ông Đoàn đang khô môi và nuốt nước miếng từng chập. Sống với người vợ đa tình như thế gần mấy chục năm mà ông chẳng hề hay biết. Bà ướt át như nước hồ thu. Bà tìnht ứ như tiếng thông reo bất tử trong rừng. Thế mà mỗi buổi sáng ông chỉ cúi xuống hôn tạm biệt có một cái rất nhẹtrên má nàng, rồi xách cặp ra đi. Sáng nay, sau khi đụ với Tuấn tơi bởi ở Hyatt Hotel, về nhà, Nguyệt đã nói thẳng với chồng một câu lạnh lùng: “Em mệt thật, vì làm tình suốt đêm qua. Mệt nhưng vẫn khoẻ hơn nằm chèo queo ở nhà một mình. Anh nên mừng vì em vẫn còn vác xác về đầy!”

Nguyệt vẫn còn vác xác về đây, và ông phải mừng vì ông vẫn may mắn chưa đánh mất toà thiên nhiên đẹp lộng lẫy đang đứng kia. Nguyệt đang đút một ngón tay giữa vào hững hờ ở lỗ lồn. Thụt thụt mấy cái rồi đưa lên môi mút. Nàng làm cho Vinh và cả chồng nàng thèm ứa gan lên được. Vinh bỗng gào lên:
- Em lạy chị Nguyệt. Đừng ác với em nữa mà!

Làm như không nghe thấy, Nguyệt tuột cái áo xuống khỏi hai bờ vai, đưa hai vú tròn trĩnh, thon nhỏ ra, thật mời mọc, khêu gợi Vinh liều mạng, chồm dậy, quỳ xuống, đưa mồm liếm ngay vào lồn Nguyệt. Nàng vẫn một chân để trên tủ giường, nên miệng lồn hé ra thấy rõ. Thằng bé húc mặt vào, say sưa bú, táp, ăn, nhai, trong khi trên này, Nguyệt đưa mắt liếc tình ông chồng già ngồi đờ mặt trong tủ. Ông đưa một ngón cái lên, ra hiệu ngợi khen Nguyệt, số một, đệ nhất giai nhân.

Dù không còn “làm ăn” gì được, ông Đoàn vẫn hãnh diện có người vợ đẹp, trẻ lâu đến như thế, tình tứ, lãng mạn đến như thế. Chiếc áo kimono rơi xuống đất. Toàn bộ tấm thân ngà ngọc của Nguyệt phơi ra. “Hình như chị chưa có con?” Vinh đã hỏi thế vì nơi Nguyệt chưa thấy mất, chưa thấy suy suyển đi chút nào của tuổi thiếu nữ, ngoại trừ số tuổi 38. Hèn chi mà Quang không khen: “Gần gụi với chị rồi em chán mấy cô choi choi như Tuyết.” Nguyệt đang ngửa mặt lên trời mà tận hưởng đường lưỡi tuyệt vời của bé Vinh. Thỉnh thoảng, nàng nhìn xuống và thì thào:
- Đã lắm Vinh ơi. Mười năm rồi chị mới được hưởng nghệ thật bú lồn siêu đẳng này của em. Em ngậm vào hột le nút nhẹ như hồi nãy đi. Đó, đó, mình ơi, đó chồng bé ơi. Chị sẽ nói chồng chị chấp nhận cho em làm chồng bé của chị nhen? Em nghe không hả người yêu?

Vừa nói, Nguyệt vừa liếc nhẹ ông Đoàn. Từ trong tủ, ông cười tươi rói và gật đầu hai lần. Nguyệt bặm môi, vì quả tình nàng đang sướng ngất thật. Có lẽ tại cái thế Nguyệt đứng chàng hãng, phơi lồn ra thế này. Nên lưỡi Vinh dễ dàng phục vụ hơn chăng? Hai tay Nguyệt nân hai trái vú lên bóp nhè nhẹ. Rồi các ngón tay x exe hai đầu vú.
- Chết con trời ơi! Thằng bé làm lồn con tê tái hết rồi…
Vinh nghe đã lỗ tai quá. Nó biết lưỡi và môi nó đã làm có hiệu quả, vì hai tay nó, nghe rõ mông đít Nguyệt rung theo, chuyển động theo từng động tác bu 1liếm của nó. Vinh bú không mệt mỏi vì bị bà chị khích dâm gần nửa tiếng. Vinh bú để “trả thù”. Bú để đã ước mơ được người yêu một bà chị lớn tuổi hơn Vinh, vì lồn còn màu hồng, hai mép chưa đen, cái lỗ lồn còn nhỏ xíu, sâu hoắm…

Thình lình, Vinh đứng dậy, cầm cặc đút nhẹ vào lồn Nguyệt. Nguyệt vẫn giữ thế đứng đó mà đụ.
- Chị ơi, em chưa từng si mê ai như chị. Phải cho em đụ một cái thật lâu với chị, chớ không, em chết. Nút lưỡi em đi. Cứ đứng như vậy mới dâm, chị Nguyệt ơi! Ôm em thật chặt để em nắc cho chị sướng. Đó, sướng không chị? Đã con cặc quá đi thôi, ối, má ơi, má ơi.

Lại một oắc con nữa gọi Nguyệt bằng má. Lạ lùng thật! Có sự sắp đặt oái ăm nào của tạo hoá không? Có đấng vô hình nào muốn xô đẩy Nguyệt vào đường loạn luân không? Nếu không, tại sao chỉ trong vòng có hai ngày, tất cả ba cậu bé, khi đụ sướng quá với Nguyệt, đã đồng loạt gọi nàng là “Má”?

Nàng đã bỏ Chính, con trai lớn của nàng vào nội trú. Không phải tự nhiên Nguyệt làm thế. Chỉ có cách đó mới chấm dứt tình trạng nguy hiểm giữa Chính và nàng. Nguyên hồi năm ngoái, ba tháng hè. Mỗi sáng Nguyệt thường lội ở hồ bơi mấy vòng xong lên nằm ghế phơi nắng, đọc sách. Một hôm Nguyệt có cảm giác như có người đang nhìn trộm thân hình nàng. Liếc lên, vô tình Nguyệt thấy thằng Chính đang nhìn chăm bẳm nàng từ cửa sổ phòng nó. Vì Nguyệt mang kiếng râm, nên Chính hoàn toàn không biết mẹ mình đang bắt mình tại trận.

Chính còn lấy máy video, trỏ ống kiếng xuống mà quay cảnh bà nằm phơi thân hình tuyệt đẹp với hai mảnh vải tí hon. Đã không rầy la con thì chớ, Nguyệt còn lảm cử chỉ bày hàng ra, như đưa hai tay lên vuốt tóc để Chính thấy rõ hai chòm lông nách. Một chân Nguyệt co lên, khép háng lại, rồi duỗi ra… Cũng qua kính râm, nàng thấy rõ ràng Chính để máy xuống, và hình như đang thủ dâm, vì tóc Chính đang rung rung.

Một lúc sau, Chính không còn đứng đó nữa. Nguyệt biết là cậu bé đã “xong”. Nguyệt tiếp tục đọc sách. Những hàng chữ như múa máy quay cuồng. Đầu óc Nguyệt rối tung. Lòng lâng lâng một cảm giác lạ. Nàng tự hỏi: “Bé con như Chính có thể hư dại, lầm lạc, xằng bậy, mà làm thế. Nhưng còn nàng, có bé con không? Và tại sao nằm đây khêu gợi thêm để nó phải thủ dâm? Và tại sao lòng Nguyệt thấy lâng lâng?

Nắng lên cao, Nguyệt xếp sách bước lên cầu thang, về phòng thay đồ thì gặp Chính đứng ở hành lang nhìn theo Nguyệt bằng con mắt khác lạ hơn bình thường, im lặng. Nguyệt vào phòng, khép cửa, khoá lại, ngồi thẩn thờ, mông lung, với những chuyện vừa xảy ra. Nàng có cảm tưởng như hai chân mình sắp trược xuống hố tội lỗi. Chính nàng chớ không phải thằng con trai lớn. Vì khi trở lại phòng từ hồ tắm, tại sao Nguyệt không quấn khăn hay mặc cái quần cho kín đáo, mà hơ hớ thân hình chỉ có hai mảnh vải tí hon? Để cho Chính nhìn theo không chớp mắt?

Nguyệt vào phòng, đóng cửa, còn khoá trái lại, không những sợ thằng Chính có thể thiếu suy nghĩ, bị con lợn lòng xúi dục bất thình lình mở cửa vào, xin làm tầm bậy , mà nàng khoá cửa còn lý do khác: đó là chính nàng, có thể, có thể thôi, sau 10 năm khao khát tình dục, sẽ gọi mời Chính! Nguyệt cứ mặc hai mảnh vải còn ướt nhẹp đó, nhìn vào gương soi của bàn phấn, tự nhủ: Không! Không được!

Dưới hồ tắm vang lên tiếng nhảy “rầm”. Nguyệt mở cửa sổ nhìn xuống. Thằng Chính đang lội sải trên mặt hồ tắm. Thân hình nó nở nang vì bơi lội rất nhiều. Người nó dài thườn thượt. Mười chín tuổi đầu, năm thứ nhất đại học. Gương mặt nó giống cả Nguyệt lẫn Đoàn. Cái gì bắt Nguyệt cứ đứng đó nhìn nó? Nhất là khi nó đã nhảy lên bở đến ghế xếp, nằm phơi nắng, úp cuốn sách lên mặt. Mắt Nguyệt dính chặt ở phần hạ của Chính. Nàng đang là kẻ trộm nhìn rập ngoài vườn cây, định tâm thò tay bẻ một trái cấm.

Dưới kia, thình lình, thằng Chính hất cuốn sách ra khỏi mặt, nhìn lên cửa sổ phòng Nguyệt. Nó chợt thấy Nguyệt vừa vội vã rút đầu sau cửa sổ. Nguyệt nấp sau cửa sổ thật, vì vừa rồi nàng không muốn Chính biết mình cũng bất lương như nó. Thằng Chính, dưới kia, miệng cười mim mím, như thầm khoái điều gì lạ lùng, không tên, khi nó biết trên kia, có người đang nhìn lén nó…

Hôm khác, Chính đang ở trường thì tại nhà Nguyệt dùng chìa khoá riêng, mở phòng Chính ra. Nguyệt lấy làm ngạc nhiên khi Chính treo khắp phòng toàn hình của Nguyệt do Chính chụp lén bằng ớng kính Télé. Những bức hình nàng mặc bikiki trên hồ tắm. Nguyệt lục đống video, bỏ vào máy xem thử. Cũng toàn là cảnh nàng nằm phơi nắng, đọc sách trên bờ hồ.

Con Tuyết thì bồ bịch lung tung. Nó mang cả đống boyfriend về làm tình ngay phòng riêng. Còn Chính thì hình như không có. Hoặc Chính chỉ dẫn bồ đi chơi ngoài phố, ngoài các khách sạn. Chính có cuộc sống hơi yên lặng, trầm tính, chín chắn, ít ai hiểu được Chính muốn gì, thích gì. Nhưng hôm nay Nguyệt là người duy nhất, hiểu hết điều Chính muốn gì, thích gì. Nhưng hôm nay, Nguyệt là người duy nhất, hiểu hết điều Chính đang suy nghĩ. Nàng khám phá ngay trong căn phòng này của Chính, không biết bao nhiêu bí mật khiến Chính có cuộc sống trầm lặng, khó hiểu…

Bất giác, Nguyệt bỗng run lên lẩy bẫy. Nàng sợ chính mình, chớ không phải sợ thằng con trai có tà ý. Nàng thường có mặt trong phòng một mình, buổi sáng, để mơ mộng, thèm khát cả tình yêu, lẫn dục vọng. Nàng như lò lửa có thể đốt cháy một lúc mấy người đàn ông chớ không phải một. Nàng như cỗ máy nghiền có thể nuốt trững một lúc vài chục người gã thanh niên choai choai… Nàng sẵn sàng cởi tung áo quần, nhảy lên giường, mua lạc thú xác thịt, không cần suy nghĩ. Và, bên kia phòng của Chính, chính cũng thế, một mình, buổi sáng nằm với chăn gối, mộng mơ, cũng thèm khát tình yêu lẫn dục vọng. Lửa và rơm đó chỉ couch có một cái vách!

Dễ sợ hơn nữa, khi một buổi sáng. Chờ cho ông Đoàn rời khỏi nhà, Chính đến gõ cửa phòng Nguyệt. Nguyệt khoác vội cái kimono tím than đến mở cửa. Nguyệt thường thoát y khi đi ngủ, nên chiếc áo kimono là mảnh vải duy nhất che tấm thân ngọc ngà của Nguyệt. Thấy Chính cầm trên tay bó hoa, Nguyệt hỏi:
- Có gì không con?
- Con muốn mom cho con nói chuyện ít phút.
Nguyệt hồi hộp mở cửa. Chính bước vào, tự tay cắm bó hoa lên chiếc lọ ở bàn phấn, rồi rụt rè nói:
- Hôm nay là ngày cuối cùng con ở nhà này. Ngày mai con vào nội trú. Ba với con đã sửa soạn xong. Sáng nay con đến từ giã mom, để ngày mai vào trường…
Nguyệt thật sự thảng thốt. Phần bất ngờ vì Chính sắp vào nội trú. Phần vì hình như nàng sẽ nhớ nó lắm, khi Chính sẽ từ giã căn nhà này.
- Cám ơn con bó hoa. Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi.

Việc chỉ có thế. Còn những gì Chính đã làm, đã nghĩ, sắp nghĩ, thì Chính không can đảm mở thành lời. Nên hắn đứng như trời trồng, khoanh tay nhìn Nguyệt, mà trong đầu thì nghĩ gì, chỉ có trời biết. Hắn định ra khỏi phòng, thì sẵn dịp, mời Nguyệt luôn:
- Con muốn mời mom đi ăn sáng với con, hôm nay.

Nguyệt nhận lời, bảo Chính xuống xe chờ. Nàng trang điểm qua loa, khoác chiếc áo dài màu nước biển ngồi xe Chính, đến nhà hàng. Trên đường đi, Nguyệt thấy tấm hình của Nguyệt được Chính lồng vào khuôn kính nhỏ, treo ở gương chiếu hậu. Băng ghế sau, Chính để một mớ muôn hình và băng video:
- Hình ai mà con bỏ đầy cả băng sau vậy?
- Dạ hình bồ con.
Nguyệt với tay lấy một tấm xem. Đó là hình của nàng!
Nguyệt lấy tấm khác, rồi tấm khác nữa. Cũng toàn hình của nàng. Cả hai im lặng. Nhưng đã nói rất nhiều lời.
Buổi ăn sáng diễn ra nhạt nhẽo, trầm lặng Nguyệt hỏi:
- Còn những cuốn video?
- Dạ cũng toàn quay mấy con bạn … bồ con
- Có phải những con bạn mặc đồ tắm không?

Chính giật mình. Làm sao bà biết? Từ phút đó về đến nhà, cả hai không nói thêm gì nữa. Chính mắc cở. Nên sáng mai, sớm lắm, lúc hai vợ chồng Nguyệt còn ngủ, Chính một mình đưa valise lên xe, lái phăng phăng đến nội trú đại học. Thỉnh thoảng cuối tuần, Chính điện thoại về thăm. Chàng nói khá nhanh và tóm tắt:
- Mom khoẻ không? Con học rất khá. Có lẽ nhờ rời khỏi nhà, mà con tập trung được trí óc vào việc học…Bye!

Và cũng thỉnh thoảng, Nguyệt mở cửa phòng của Chính ra quan sát. Những bức hình của nàng trên tường không còn. Những cuốn video quay nàng tắm cũng không còn. “Có lẽ nhờ rời khỏi nhà, mà con tập trung được trí óc vào việc học.” Ừ, Nguyệt tự nói, thế đi con! Đưa rơm ra xa khỏi lửa. Tốt hơn! Mẹ cũng đỡ ray rức, bâng khuâng. Vì mẹ không phải là Thánh. Chuyện đã xa rồi. Nguyệt mừng vì tay nàng không nhúng vào chàm… Chuyện đã mờ như quá khứ…. Thế mà, hai ngày qua, ba thằng bé con: Quang, Tuấn và Vinh bây giờ, đụ với Nguyệt, khi cơn sướng bốc lên, đã gọi Nguyệt bằng Má, bằng Mom. Và chính Nguyệt cũng đã gào lên “Má ra đây, con ơi, con ơi!”

Vinh đang ôm nắc tàn bạo Nguyệt. Nàng vẫn đứng một chân trên tủ giường, chân kia trên thảm hoa. Cả hai ôm siết nhau. Hai cặp môi ngất ngây, không nhả. Động tác nắc của Vinh chững chạc, không vồ vập, chắc nịch. Nguyệt sướng đến hồn phi phách tán, làm ông Đoàn trong tủ rên giùm, rất nhỏ. Ông sờ thử khúc gân ngụi của mình, nó vẫn eo xèo như con lươn chết. Vinh đã đụ giùm ông. Vinh sướng bao nhiêu, ông khoái lạc bấy nhiêu. Trên nửa tiếng phù du thì Nguyệt gỡ môi ra gào lớn:
- Chồng bé ơi! Suốt một đời, hôm nay em mới đụ đứng một chân đây. Nghe em ra cho anh nè! Có nghe không? Cứ nắc mạnh nữa đi, nhưng anh thì giữ lại cho em. Em còn thèm nhiều lần nữa, chồng bé ơi…

Ông Đoàn cho tay vào quần, bóp cặc, chịu trận. Ông thầm phục thằng bé Vinh dẻo dai thật. Con cặc nó vẫn cứng, vẫn nắc dội hung tàn vào lồn Nguyệt không dứt. Tay nó bóp vú Nguyệt như nhồi cục bột. Nguyên hỏi giọng thì thào:
- Anh muốn ngừng, xuống liếm nước lồn em một tý không?
Vinh gật đầu, rồi quỳ xuống le lưỡi liếm ráo khô miệng lồn, xong đứng dậy, đút cặc vào đụ tiếp.
- Em muốn hôn khúc gân quý của anh. Cho không? Nguyệt hỏi.

Vinh ngừng đụ, nằm sóng soải trên giường, hai chân thong xuống đất. Nguyệt quỳ lên thảm, dùng mũi hôn con cặc trắng phau,dài thong của Vinh. Nànghôn luôn hai trứng dái, chỉ thỉnh thoảng mới ngậm nhanh đầu cặc, nút mạnh một cái, xong nhả ra, quét lưỡi hai bên bẹn.

Cái lối làm tình cao tay ấn của Nguyệt là thủ đoạn làm cho địch thủ mau chết sớm. Bởi khi Nguyệt quét lang bang những vùng da non khác, đã làm tê tái cậu bé. Rồi đột nhiên, nàng còn ngoạm nhanh đầu cặc mà nút mạnh. Thằng bé rùng mình. Giữa lúc nó nhích môi Nguyệt nút tiếp, thì lưỡi nàng đã lang bang nơi khác… Đầu óc cậu bé phải thức tỉnh, phải nghĩ tới Nguyệt. Biết Nguyệt đang ra chiêu độc đáo, mà Vinh vẫn phải xin:
- Sao chị chỉ ngoạn có mấy giây rồi bỏ đi vậy? Bú mạnh cho em sướng với chị Nguyệt. Lát nữa em đền cho.

Nguyệt táp vào, gài số. Cái đầu nàng gục gặc. Cặc Vinh lúc vào xa, lúc ra tận môi Nguyệt. Vinh la thất thanh những câu vô nghĩa làm cho ông Đoàn trong tủ buồn cười:
- Đó nghe, xe tăng nó bò qua cầu kiệu rồi. Đó mía ghim ơi. Bobo quốc doanh mục bố nó hết rồi. Bác ơi. Con là cháu ngoan của bác nè. Ôi! Sài gòn, rừng xe đạp!

Vinh nói xàm chẳng đâu vào đâu. Mắt hắn trợn trắng giả. Môi chu nhọn lên. Mồ hôi vã ướt hết cổ và ngực.

Vừa bú, Nguyệt vừa ngước mắt xem người yêu bé bỏng chết từng hồi trong cơn sướng. Hình ảnh thằng Chính mặc xì líp nằm trên ghế xếp ở bờ hồ phơi nắng hiện lên. Hình ảnh Chính đang thủ dâm sau cánh cửa sổ làm Nguyệt say trong cơn bú. Nguyệt nhắm mắt. Cố đuổi đi cái quá khứ đen tối, đầy tội lỗi, dù chỉ trong tư tưởng, mà nó vẫn hiện lên rõ mồn một, từng chi tiết … như những cú điện thoại ngắn ngủi Chính gọi về, buổi sáng:
1. Sáng nay mom có xuống hồ bơi không?
2. Hình như có một lần con bắt gặp mom đứng ở cửa sổ nhìn xuống bờ hồ, chỗ con nằm phơi nắng?
3. Con nghe Tuyết nói mom đang có một nhân tình trẻ hơn con? Vân vân và vân vân, Nguyệt quỳ như thế không mỏi, ôm c8ạc Vinh bú một cách say sưa, mê man. Làm như nàng đang ăn một bửa thịnh soạn, đắt tiền. Nguyệt nhắm mắt tưởng tượng vạn điều lãng mạn, để tim được thoả thích hoàn toàn với cậu bé 17. Mà sao vẫn có cái gì không yên, bàng bạc quanh đây. Nguyệt đang bú cặc, đang đụ cậu bé, để chồng xem. Điều đ1 chỉ Âu Châu mới có. Nên Nguyệt tận tình cho ông chồng thoả mãn.
- Chị nằm sấp, chổng đít lên, em làm cái này cho chị sướng.

Nguyệt chổng mông lên chờ. Và nàng chợt rên giọng trầm trầm khi cái lưỡi Vinh quét quanh mông đít, rồi nhét vào hậu môn nàng mà liếm. Điều này, quả Nguyệt chưa bao giờ được hưởng. Nguyệt bỗng cất giọng hỏi:
- Chồng ơi! Anh yêu em đến như thế sao? Chỗ đó dơ lắm chồng bé ơi! Ô! Sướng một cách lạ lùng lắm! Ai đó có thấy tình yêu đạp lên hết mà đi không?

Nàng gián tiếp hỏi ông Đoàn. Ông đang chu hai môi giống hệt như Vinh đang làm. Mắt ông hoa lên. Mọi vật mờ ảo. Chỉ mỗi hình ảnh cái miệng Vinh và lỗ đít Nguyệt là còn rõ. Mỗi lần rút lưỡi ra khỏi hậu môn Nguyệt là Vinh nuốt, Nuốt một cách ngon lành:
- Ngon lắm chị ơi! Ai không dám làm điều này, là chưa hiểu tình yêu. Em yêu luôn cái dơ của chị. Không tin, hôm nào có kinh, em sẽ đến bú lồn chị cho xem. Thật đó. Em không đùa đâu. Cho xứng với tình chị cho em chiều nay. Tiền bạc em chưa có. Chỉ có bấy nhiêu thôi.

Vinh nói đến đâu, Nguyệt mê man đến đó. Nàng chìm đắm trong cái sướng độc đáo. Nó không giống cảm giác được bú lồn, hay đụ. Nó lâng lâng thế nào, cứ bắt muốn ra thêm một lần nữa mới đã. Bỗng Vinh quỳ lên, đút cặc từ từ vào lỗ hậu môn của Nguyệt. Hai tay Nguyệt đấm bình bịch xuống nệm giường., hai chân lẩy bẩy, mồm la:
- Đất nước, Trời Phật ơi! Anh đút cặc vô luôn trong đó hả? Nó ..nó…đang vô đó Vinh ơi! Ôi, cha mẹ ơi…
Nguyệt bật khóc thê thảm. Nước mắt nàng chan hoà. Vừa khóc nàng vừa bặm môi, vừa nghiến răng:
- Chết em rồi chồng bé ơi,. Như thế này thì đâu cần đụ làm gì vô ít. Sướng gấp vạn, gấp triệu lần đụ anh ơi. Em không biết đâu.Khi không dạy cho người ta của mới này. Rủi người ta ghiền rồi…làm sao?

Hai tay Vinh niếu cái eo ếch của Nguyệt để lấy thế. Đằng sau, Vinh nắc ầm ầm vào hậu môn. Mỗi cái nắc làm Nguyệt la bể căn phòng. Vừa la, vừa khóc như dang bị ai tra tấn.Ông Đoàn biết vợ sướntg quá mà khóc. Hai hòn dái ông căng cứng. Tinh khí ông dồn tại đó, mà cặc thì chết thiêu. Tinh không xuất được ông tức dái như bị bò đá. Hai tay bụm hòn dái lại mà chịu trận. Ông nhắm mắt một lúc, không dám nhìn cảnh đéo nhau ngoài kia cho đỡ bị kích thích. Mà âm thanh của Nguyệt vẫn vang:
- Chúa ơi! Vô Thượng Sư Thanh Hủi ơi! Tự nhiên con thành chó cái. Có phải kiếp trước con là chó koh6ng mà kiếp này hiện nguyên hình như thế này để người ta đéo hả chúa? Con thích kiểu này hơn đụ nữa Vô Thượng Sư ơi! Ngài có bị chồng người Đức đéo kiểu này chưa? Ngài đã từng làm chó chưa hả Vô Thượng Sư? Chắc là có rồi. Bọn Đức nó dâm lắm, dâm như chồng bé của con đây!

Ông Đoàn buông dái ra, lấy tai bịt luôn hai lỗ tai cho đừng nghe thêm những lời gào la quá kích thích của vợ. Thằng Vinh cũng nhắm mắt. Không phải nó sợ nhìn cảnh Nguyệt đang quằn quại, đang day nẩy, đang lắc đầu vì chịu không nổi những cú nắc thần sầu của nó. Nó nhắm mắt để nhớ đến lần đầu tiên, khi nó đéo một nữ tu người Mỹ ở Chicago, nơi gia đình nó đến định cư, nơi nó lớn lên.

Dì Theresa. Bà mập trắng, tuổi khoảng 27. Bà rất thích dự party, nhảy đầm và cắm trại. Bà mặc áo giòng nhưng cólối sống phóng túng, hiện sinh, nhất là không tin Chúa bắt loài người phải xa lánh tình dục. Cách suy nghĩ, ănnói và sống của Dì phải nói là “loạn”. Vinh làm quen với bà ở lần cắm trại hè năm ngoái khi Vinh chèo ghe phao vào trong một nhánh lạch ủa Đại hồ (Great Lake) câu cá.

Vinh mời Dì đi. Trên ghe chỉ có hai người.
- Ở Việt Nam Vinh có đi câu cá như thế này không?
- Lúc đó em còn bé, chưa biết gì, chỉ biết đi học.
- Bao nhiêu tuổi mà bé?
- Mười hai.
- Connít Mỹ ở đây, vào tuổi đó là biết hết. Không biết thì nhà trường cũng dạy cho, trai cũng như gái.
- Ở Việt Nam các thầy giáo cũng dạy cho tụi em chữ nghĩa.
- Không, dì muốn nói họ dạy sex (tình dục) cho trẻ em.
- Vâng, cái đó thì ở Việt Nam không có. Qua đây em được các cô thầy dạy rất kỹ, nhất là vệ sinh tình dục.
- Họ dạy kỹ, mà em hiểu có kỹ không?
- Hiểu chớ. Với lại tuổi này rồi, không học, tự nhiên em cũng biết. Trời đất, ủa quên, Thiên Chúa ban bẩm sinh cho mỗi sinh vật đều biết tình dục, khi họ lớn lên.
- Em được 16 chưa?
- Trên, 16 tuổi 7 tháng, em như mười bảy. Nhờ sống ở Mỹ, nên hiểu biết của em về mọi thứ, phải nói em đã 20. Em yêu nước Mỹ, yêu tất cả của xứ cờ hoa… Trai gái ở đây tự nhiên. Thích là hẹn nhau, cho nhau, rồi không vương vấn. Ngày mai có thể xem nhau như người xa lạ. I like it! Em thích thế. Tình dục được xem như món ăn, thức uống. Thèm thì ăn. Đã thèm thì ngừng…

Vinh suy diễn như một cậu Mỹ con. Dì Therasa ngồi câu cá mà trí óc vờn quyện theo một ý nghĩ gì không tên. Chỗ họ đậu nghe câu cá là một khúc lạch nhỏ vắn vẻ, đìu hiu. Nước trong xanh, phẳng lặng như tờ. Hai bên bờ là những lùm tranh nước, ống thẳng, mọc um tùm dưới những cây haoàng sứ, cây sồi, toả nhánh với lá dày rậm, che cả ánh mặt trời. Làm mọi vật ở đây tươi mát, thanh tịnh, hoang vu.

Đối thoại của hai người bỗng đi sâu vào vấn đề tình dục, một cách rất tự nhiên:
- Thế em đã gần gụi một girl friend nào chưa?
- Come on! Dì Theresa! Em gần 17 tuổi rồi mà Dì. Em không còn nhớ nổi mình đã gần bao nhiêu cô rồi đấy dì ạ. Thế còn dì? Chắc dì đi tu, nên dì chả thiết nó lắm.
- Không đúng, như em nói hồi nãy, Thiên chúa ban bẩm sinh cho mỗi sinh vật đều biết tình dục, và tình dục là món ăn, thức uống. Không nhịn ăn được thì sao dì phải nhịn tình dục? Cho nên…

Vinh trố mắt nhìn dì Theresa. Chàng thực sự không bao giờ dám nghĩ nữ tu này đã trả lời tự nhiên như thế.

Bỗng con cá đớp mồi cần câu của Dì. Dì giật lên. Một con cá lớn như cá chẽm, níu cần của Dì công xuống. Cả hai la oai oải. Vinh đến phụ đưa con cá lên. Lúc cầm con cá, vô tình tay Vinh nắm luôn tay Dì, một lúc. Họ nhìn nhau, không gỡ tay ra. Con cá rơi xuống khoang ghe, nhảy tong tong. Vinh sợ nó phóng xuống nước, chạy vội lại chụp. Hai người làm chiếc thuyền con chòng chành, suýt ngã. Dì ôm Vinh cứng ngắt. Vinh cũng choàng tay qua người Dì, giữ chặt. Không biết cả hai vô tình, hay cố ý.

Hai người đứng sát vào nhau, đối diện. Mắt nhìn mắt. Môi đối diện môi. Trên kia, tiếng những con chim lạ kêu buồn rả rich. Gió hiu hiu dưới lạch thổi lên hiền lạnh, thơm mát. Mặt Vinh bay sà rất nhẹ xuống. Hai môi Dì nở ra. Mắt Dì sụp xuống. Cằm Dì ngước lên. Mặt hơi nghiêng, chờ. Và…quanh đó yên tịnh, chỉ còn tiếng rên âm ư từ cổ họng hai người trồi lên, ray rức!

Trước khi tắt thở, con cá chẽm nằm kia còn được hân hạnh nhìn nụ hôn nồng say, da diết của Theresa và Vinh 16. Môi hai người bị dán keo! Vì nụ hôn dài trên 10 phút. Con cá chưa chết. Thỉnh thoảng cong người lên, đập đuôi một cái. Hình như nó cũng bị kích thích bởi mối tình kỳ lạ của một nữ tu và một học sinh. Hai người gở môi ra, nhìn nhau gắn bó, rồi lại ôm nhau sát hơn, chuyền lưỡi vào sâu hơn, thực hiện cái bẩm sinh trời đất ban cho….
- Lỗi tại con cá, chớ không phải chúng mình! Dì đùa khéo.
- Đúng, you are right! Không có con cá, chúng mình đã chẳng hôn nhau và ôm nhau như nhân tình.
- Dì thả con cá lại với giòng sông nhé?
- Sao vậy?
- Vì bạn gái, hay bạn trai của nó sẽ nhớ nó. Và như vậy mình không những giết nó, mà còn giết bẩm sinh của con cá bạn nó, đang dọc ngang tìm nó, không dứt!

Vinh gật đầu. Dì cúi xuống cầm con cá, vứt xuống sông. Cá lội biến dạng, thật nhanh. Nhìn theo, Dì mỉm cười thật nhân hậu. Xong ngước lên, nhìn Vinh, nói:
- Đó, theo dì, tu là thế. Làm cho mọi chúng sinh có cơ hội đồng đều tận hưởng những gì thiên chúa cho. Chặt đứt, hay chận đứng, bóp chẹt giòng sinh lực, hoặc ngăn cấm sự phát triển hồn nhiên, thiên nhiên của bất cứ sinh vật nào, đều có tội. Nói theo Vinh, tình dục là thức ăn, thức uống, không có, sẽ mất tự nhiên. Cho nên…

Dì chỉ nói tới đó, tay Vinh, hai cánh tay vạm vỡ, quàng ôm dì sát mí, rồi họ lại tìm môi, như dưới kia, những con cá đang làm tình mỗi ngày cả trăm lần. Vinh hỏi:
- Ở đây “tiện” không hả dì Theresa?
- Vào trong xa kia một chút nữa, và trên đất, có lẽ tiện hơn.

Vinh chèo thêm một quãng xa. Đến một khoảnh đất vắng, có bóng cây che, cà những lùm tranh nước chằng chị thì ngừng lại. Cả hai nhảy lên bờ, ngồi xuống trên đám cỏ. Dì Theresa tự động nằm ngửa ra. Vinh chồm theo và lại hôn say đắm….Vinh gát một chân lên nửa người phía dưới của Dì, và chàng cố ý cho đầu gối mình chạm mạnh mu lồn của Dì, đè xuống. Hơi thở của Dì mạnh hơn. Hai mí mắt Dì đóng hờ lại, chừa tí tròng trắng đam mê, như người đã tắt nghỉ. Gương mặt nữ tu hồng lên như đoá hoa. Tay Vinh gở cái khăn xanh viền trắng phủ trên tóc khỏi đầu Dì. Mớ tóc nâu bung lên, bồng bềnh trong gió nhẹ. Dì chỉ còn là thiếu nữ khát tình, không nói, nhưng gương mặt đòi hỏi găng lắm, khấp thiết lắm. Vinh lần tay mở cúc áo của mình, cởi thắt lưng của mình và quờ quạng lên ngực Theresa:
- Em cũng muốn thả “con cá” của em luôn.
- Vinh muốn thả nó đi đâu? Dì hỏi.
- Vào sông lạch của Dì. Vì nó đang bị bẩm sinh đòi hỏi.
Vinh nhìn cặp lông mày dày rậm đen nâu trên mặt Theresa, tay bóp trái vú no cứng trong chiếc áo giòng, rồi hỏi:
- Chắc “sông lạch” của Dì cũng mọc đầy hoa cỏ?
- Dĩ nhiên! Tại sao?
- Vì cặp lông mày của Dì rậm lắm. Em muốn thấy, muốn nhảy xuống sông lạch đó uống nước. Được không?

Dì trở mình, cởi chiếc áo dòng ra trước, chiếc áo lót màu trắng sau. Cặp vú đồ sộ được bọc xú chiên hiện ra. Ngực Dì trắng, mọc đầy tàn nhan. Vinh cúi xuống hôn tới tấp bằng mũi, và mắt thì liếc xuống hạ bộ của Dì trong chiếc quần xì líp. Nó vun cao lên vì đám lông nâu dầy rậm. Vinh cởi hết quần áo ra, xong cho tay cởi luôn cho Dì. Lông Dì nhiều quá. Nó mọc tràn ra hai bên bắp vế, và chạy thẳng một đường lăn quăn lên tận rốn. Vinh không cần xin phép. Nóng quá, hứng quá, nên chàng bợ đít Dì lên, đưa miệng vào liếm ngay cả khối nước lồn rỉ ra ở cửa mình tự bao giờ.

Đôi mắt xnah của Dì trợn trừng nhìn lên những chòm lát cây đại thụ. Miệng Dì há hốc khi Vinh ngậm hẳn vào hột le, nút mạnh như nút núm vú. Vinh càng bú mạnh, miệnt lồn dì càng chan chứa những nước. Vinh lại phải ngừng, liếm cho hết rồi mới lại nút hột le. Thơm quá, ngon quá Vinh chăm chỉ phục vụ. Tiếng Dì là vang cả khu rừng. Chim chóc cũng không còn nghe tiếng hót nữa.
- Oh! My God! It is great! (Trời ơi! Tuyệt trần quá!)

Hột le Dì sưng to dần, Cửa mình Dì mở rộng dần, toàn màu hồng đỏ. Vinh bú, nút cạp, táp, ăn, ngấu nghiến khoảng 20 phút, thì Dì kéo Vinh lên. Tay Dì tự động cầm cặc Vinh đâm lút vào, rồi sàng hai mông đít như cái máy. Vinh la, dì cũng la. Cả giòng sông vắng bỗng nhộn lên tiếng hai sinh vật đang ngất ngây với trận làm tình trời long đất lở! Hình như nước của Dì nhiều quá,Vinh phải tạm rút ra, lấy áo mình lau khô cho cả hai, rồi lại bắt đầu trận đụ khác. Chàng ôm hôn mặt Dì và nói:
- Có lẽ, không tại con cá, chúng mình trước sau cũng đụ nhau.
- Có lẽ! Vì khi nhận đi câu với Vinh ở khúc sông vắng vẻ này, tự Dì đã toan tính, đã rấp mưu. Nhưng có biết tại sao Dì không nhận lời đi với những người lớn tuổi, mà lại đi với Vinh không?
Vinh lắc đầu. Thực sự, chàng chỉ hiểu Dì thích đi câu.
- Đi với Vinh, bởi vì … Dì mắc “chứng bệnh” mà hầu hết các tu sĩ, kể cả đàn ông, đều mắc phải. Đó là bệnh Pedophile! (bệnh thích làm tình với trẻ con)! Mới đây, cũng tại Chicago này, báo đăng một Hồng Y phải ra toà vì mắc tội sách nhiễu tình dục với một bé trai. Chuyện lộ liễu quá, người ta mới phải bạch hoá để làm êm dư luận. Thực ra, hằng năm, có không biết bao nhiêu vụ như thế xảy ra trong các trường mẫu giáo, khắp thới giới.
- Nhưng em đâu phải là trẻ con?
- Mười sáu tuổi mấy, được xem là trẻ con! Với lại, dù gì, Vinh vẫn nhỏ hơn Dì trên 10 tuổi. Cái cảm giác làm tình với trẻ con làm Dì khoái lạc gấp triệu lần làm với người lớn. Nếu Vinh không nhớ nổi tên các nhân tình khi đã ngủ với Vinh, thì Dì cũng chẳng nhớ nổi đã làm tình với bao nhiêu cậu bé từ tuổi 12, 13!
- Mười hai, mười ba thì đã biết gì?
- Đừng quên đây là nước Mỹ. Mọi thứ to hơn, phát triển hơn, tự do hơn, hồn nhiên hơn những nước Đông Nam Á. Có cậu 13 tuổi, mà cặc đã to hơn gấp rưỡi của Vinh! Mỗi lần đụ, lồn dì đau rát, ê ẩm. Dì không thích to, chỉ thính tình tự thâm trầm và lãng mạn như Vinh. Hình như người Mỹ không thích dài giòng. Họ thực tế. Chịu thì làm. Không chịu thì NO! Cho nên, tình yêu của họ khô khan, nhàm nhạt. Ít có khi được làm tình những nơi lãng mạn, do mình chọn như nơi đây. Nhà beat, nhà xe, trên xe… Bất cứ đâu họ cảm thấy cần là đụ. Cho nên…

Vinh ôm nắc thật cuồng bạo vào lồn Dì. Ở dưới, Dì cũng lách qua lách lại cho mép lồn chạm thật mạnh vào cặc Vinh. Dì lại gào lớn. Hai tay bóp mạnh vai Vinh. Hai chân vã thùm thụp vào đít Vinh. Rồi Dì ra, ra một mình, đơn phương bay lên cõi trời cao. Cặc Vinh vẫn nắc, nhưng lỏng le, nhu đuôi chuột ngoáy lỗ mỡ.

Lại một lần nữa, Vinh rút cặc, xuống liếm sạch sành sanh cái lồn to như cái dĩa. Nhìn lỗ lồn của Dì, Vinh có cảm giác to gấp hai cặc Vinh, cũng vào được, chớ nói chi gấp rưỡi. Vinh trườn lên, hôn môi dì, cho hai ngón vào lồn Dì móc. Được một lúc, Dì bảo Vinh cho luôn ba ngón…rồi bốn ngón. Và cuối cùng, lúc Dì ra thêm lần nữa, cũng là lúc Vinh đã thọc luôn năm ngón vào bên trong, chỉ còn nửa bàn tay ở ngoài…
- Dì đã quá Vinh ơi! Ra nhiều quá. Có khi nào Vinh thấy cả bàn tay vào hết trong lồn chưa?
Vinh há mồm, trợn mắ, lắc đầu. Chàng không tin tai mình vừa nghe câu độc đáo của Dì Theresa hỏi.
- Có như thế thực sao dì? Em không tin là lồn người ta…
- Có chứ! Đó cũng là lý do Dì mê trẻ con. Vinh móc lồn cho Dì sướng nữa đi. Hai ngón trước đi! Đó con ơi. Dì lại đang lên thiên đàng đây. Ba ngón đi con!

Vinh bặm môi. Trống ngực chàng khua thình thịch, vì chàng biết bàn tay chàng sắp được Dì cho vào hết bên trong. Mười lăm phút sau, đích thân dì lần thêm ngón thứ tư, rồi thứ năm của Vinh, cho vào hết…. Dì người lồn ra hẩy, và la vỡ trời. Hai tay Dì cầm cườm tay của Vinh, ấn nhẹ xuống. Vinh đã điếu gần như tắt thở. Bàn tay chàng vẫn ngọ nguậy. Nước lồn ướt đẵm. Miệng lồn tang hoác ra, và do dì ấn xuống, bàn tay Vinh đi dần vào, dần vào, rồi lọt thỏm. Dì bảo Vinh ngọ nguậy mạnh hơn. Dì chu mỏ, nhắm mắt, hai tay bóp hai gò vú…
- Quậy mạnh đi Vinh. Bé con ơi! Dì sướng tàn nhẫn, sướng hơn cặc vào đụ, sướng, sướng lắm con ơi. Baby!

Vinh ngọ nguậy bàn tay mà mặt khờ dại như tên Mán. Cổ tay Vinh xoay vòng. Năm ngón Vinh chụm lại. Mông đít Dì hẩy lên thùm thụp, mê man như mụ điên:
- Đưa cặc vào đây dì bú cho! Oh! Fuck me good!

Vinh vừa kê cặc vào, mồm dì táp, nhai bú mạnh đến muốn văng mất con cặc. Cả hai sướng, tận tình phục vụ cho nhau, thật lâu. Lúc Vinh cảm thấy bàn tay mỏi rã rời. Dì Theresa lại ra thêm cái nữa là ba. Để bàn tay nằm yên đó, Vinh ngắm mấy phút rồi rút nhẹ ra. Nước lồn dính nhễ nhại. Vinh đưa bàn tay lên liếm, vì nó đặc quánh, thơm như nước cốt dừa. Từ hôm đó, cứ vài ngày, Vinh lại hẹn Dì vác cần đi “câu cá”. Lần thứ nhì, dì bảo Vinh bú đít Dì và đút cặc đéo từ đằng sau…

… Cho đến hôm nay, đang đéo Nguyệt, Vinh bỗng nhắm mắt nhớ lại người tình Tu sỹ Theresa moat cách quay quất. Đéo Nguyệt mà Vinh cứ nghĩ đến Dì phước 27 tuổi tại nhà thờ Vincent. Vinh phải theo gia đình về Cali, nếu không, chàng có lẽ đã thành “chồng” của Theresa cũng nên.

Cặc Vinh bay giờ đã vào ra dễ dàng ở lỗ đít của Nguyệt. Khoảng trên nửa tiếng, Nguyệt ngước cổ, bặm môi, tay bấu tấm ra giường màu xanh đậm mà la:
- Con trai ơi! Má sướng như đang lean mây. Cám ơn con đã đéo kiểu này. Nghe má ra nè. Đó, đó. Chết, cheat má rồi con trai ơi! Ngừng lại, liếm loan má đi!

Rút cặc ra khỏi lỗ đít, Vinh name ngửa ra, bảo Nguyệt trịn nguyên cái loan ướt nhẹp lean mặt chàng. Lưỡi Vinh quét, táp that sạch, khô ráo. Rồi Nguyệt name ngay ngắn với Vinh, nút lưỡi Vinh một phút xong hỏi:
- Anh không gớm hả?
- Đã bảo em yêu chị luôn cả những phần dơ dáy nhất. Ngày nào đó, em sẽ ăn khí tháng của chị cho xem.
- Thôi, đừng nói nữa làm em yêu mình quá mình ơi! Nằm ngửa ra cho em lean đụ một cái cho tới tối xem nào.

Nguyệt lean cắm cặc Vinh vào, nằm nắc, và mồm cứ luôn gào:
- Má mê đụ lắm con biết không? Bữa nay má phải name sáu cái mới đã, con trai ơi!
- Sao chị cứ gọi em là con hoài vậy?
- Tại hồi nãy em gọi chị bằng má. Nhớ không con trai?

Nguyệt vời dối ra vậy. Bởi vì nếu Vinh đéo Nguyệt mà cứ tưởng đến Theresa thì Nguyệt đụ với Vinh mà long cũng không nguôi kỷ niệm với những buổi sáng nằm phơi nắng một mình bean hồ tắm, trên này có Chính nhìn lén. Nguyệt vẫn khắn khoải, bang khuâng với cái kỷ niệm mơ hồ, chưa thành sự that. Hình như có cả nàng đồng loã.

Bó hoa Chính cắm ở chiếc lọ con bean bàn phấn đã héo khô, mà Nguyệt vẫn giữ nguyên, không thay! Mỗi sáng, làm như Nguyệt vẫn nằm chờ Chính gọi về từ nội trú…. Từ hôm qua đến nay, có cả bả kép nhí ân ái với nàng. Lần nào ra, nàng cũng nghĩ tới Chính. Có lạ lùng không?
- Em phải ra một lần trong loan chị nhen? Nguyệt hỏi Vinh.
- Dạ. Còn lâu lắm em mới ra. Em muốn chị phải phục em. NGhe em hỏi: bộ chị thèm đụ lắm hả?
- Thèm lắm. Chị có thể nhịn ăn để đụ suốt ngày không chán.
- Vậy thì em có thể làm chồng bé của chị được.

Nguyệt nằm trên, ôm cậu bé đụ ngất ngây. Trời tối lúc nào không biết. Bỗng nàng nghe các ngón chân như có ai hôn. Và nàng chợt biết: đó là chồng nàng.

Mười lăm phút sau, chuông điện thoại reo. Ông Đòan đầu giây nói:
- Anh đây mình. Anh đang ở hiệu cơm Paris. Lúc nãy lợi dụng trời tối, anh đã bò lại hôn các ngón chân em, xong bò luôn ra cửa, chạy vội lại đây kiếm gì bỏ bụng. Đói quá. Em với Vinh đụ tuyệt trần lắm. Tiếc là trời tối, anh không còn nhìn thấy gì cả. Em ăn gì anh mua luôn cho?
- Anh mua em hai phần beefsteak khoai tán, mang về để ở nhà ăn. Lát nữa tụi em dùng.
- Em định vui với thằng bé đến mấy giờ?
- Chưa biết, vẫn ôm nó đụ tơi bời đây. Có lẽ em đụ tới nửa đêm, hoặc tới sáng không chừng. Lâu quá mới gặp được một “anh chàng hảo hớn”. Cho phép em…
- Đã đành. Nhưng đêm nay anh ngủ ở đâu?
- Thì…thì… Thôi được rồi, anh cứ về ngủ ở phòng này.
- Còn em và cậu bé “di cư” đi đâu?
- Em mang Vinh qua phòng của Chính. Nhé, thôi, bye!

Nguyệt cúp điện thoại, xong rủ Vinh qua phòng Chính đụ tiếp. Vừa mở cửa, thấy hình Chính treo ba tấm trên tường, Vinh hỏi: “Hình ai đó vậy chị?”
- Con trai lớn của chị đó! Tên là Lâm Ngọc Chính.
- Đẹp trai quá. Ảnh có tập tạ hay sao mà nở nang quá vậy?
- Anh ấy lội bơi rất nhiều. Mỗi ngày một tiếng.
- Còn kia là hình chị phải không? Sao lại mặc bikini?
- Ờ thì… tại …nó chụp trong khi chị tắm.

Nguyệt nói cho qua, cho xong chuyện. Kỳ that tấm đó Chính chụp lén từ cửa sổ phòng này. Rồi Nguyệt nhìn vào tấm hình của Chính. Nhìn không chớp mắt. Lòng bỗng nhớ Chính quay quắt. Nàng lật Vinh nằm ngửa ra, tay cầm cặc Vinh nựng, mũi hôn má Vinh, mà mắt vẫn nhìn say name tấm hình của Chính. Vinh để ý biết, hỏi:
- Bây giờ, em mới biết tại sao chị mãi gọi em là con.
Nguyệt xấu hổ quá mà vẫn chối phăng:
- Ừm, đâu có, đâu có gì. Mìn đụ nữa như lúc nãy đi…
Để tạo không khí lãng main, Vinh quái ác, cầm hai vai Nguyệt nói chậm rãi:
- Con không phải là Vinh. Con là Chính đây. Lâm Ngọc Chính. Phòng này của con. Mẹ qua đây để …

Nguyệt bàng hoàng. Đôi mắt nàng dại hẳn đi. Hai tay Nguyệt cho lean tóc xới tung, và nhìn Vinh không chớp. Nguyệt không còn phân biệt hư, và thực. Nàng mơ màng, thảng thốt như người mộng du giữa khuya. Nhìn Vinh, rồi nhìn lean tấm hình của Chính trên tường. Tiếng nói của Chính: “Mom còn lội bơi mỗi sáng không? Hình ảnh Chính mặc xì líp nằm sóng soải ở ghế bố phơi nắng… Tất cả hiện về trên chiếc giường này. Nàng rởn óc. Gọi đùa mãi trong lúc đụ ba cậu bé, mà bay giờ Nguyệt đã tẩu hoả nhập ma. Nàng rời tay khỏi Vinh, ngồi thụt lù, như sợ seat.

Tiếng Vinh vẫn quác ác, trầm trầm, thống thiết:
- Mẹ ôm con đi. Con đang trần truồng nè…

Vinh nhào tới ôm cứng Nguyệt, hôn túi bụi lean trán, lean má, mắt, và cuối cùng là đôi môi Nguyệt đã hé môi ra sẵn sàng noun lưỡi Vinh chuyền qua. Vinh vật nàng nằm ngửa, vô tình nàng lại nhìn hình của Chính lần nữa. Rồi không biết do đâu, Nguyệt cảm thấy nụ hôn ngon tuyệt trần. Ngon như nụ hôn đầu tiên khi nàng về làm vợ của ông Đoàn. Nàng nhắm hờ để vẫn nhìn hình của Chính, trong khi bàn tay Vinh xuống sờ soạn đôi vú. Xong Vinh lại xoa bộ lông lồn và nói:
- Mẹ ơi! Đêm nay mình đụ tới sáng nhen?

Nàng nghe mà không gật đầu. Cũng chẳng phản đối. Nàng cho như có bàn tay bí mật của Trời đất đang xô nay nàng vào đường loạn luân. Nàng cố thoát chạy, mà đêm nay vẫn trở về với nỗi ám ảnh lạnh người. Nhìn trân trối Vinh, Nguyệt mơ hồ hỏi:
- Có phải đây là con của mẹ?

Vinh trầm giọng, cố đóng kịch that hay cho Nguyệt du vào hoàn cảnh ngang trái. Và như vậy Vinh mới hả:
- Vâng, con đây! Mẹ không nhìn ra con sao? Chính đây!
Lúc đó, ngón tay của Vinh đã vào cửa mình Nguyệt.

Lồn Nguyệt ướt đẫm như từ sáng tới giờ nàng chưa đụ lần nào. Mặt nàng ngơ ngác, ngu ngơ như cô gái 13, lần đầu tiên va chạm với tình dục. Vinh khoái quá, chàng hứng khởi, lăng xăng như thằng điên, và tự hào đã níu Nguyệt vào khu rừng hư ảo, đầy mộng mị.

Vinh thêm một ngón nữa. Nguyệt cứ nằm ngửa ra hưởng khoái laic trong khi mắt nàng không rời khuôn hình của Chính. Vinh chà ở mồng đóc Nguyệt, xe hột le Nguyệt. Hai đùi nàng giật bần bật, bụng thoi thóp thê thảm.

Bất giác, Vinh trèo lên, cắm cặc vào đụ. Chàng quỳ lean, cầm đầu cặc hích hích mồng đốc. Mặt Nguyệt vẫn quay ngước lên khuôn hình. Mồm Nguyệt nói cái gì đó bé lắm, chỉ mình nàng nghe thấy. Và chỉ trong non 10 phút. Nguyệt nghe tử cung bắn ra, rất nhiều, rất nhiều tia cực sướng, và nàng mơ hồ ôm Vinh mà gọi:
- Chết rồi con ơi! Cả hai đã phạm tội. Mẹ đã nhịn được từ lúc con 17 tuổi. Mà bay giờ ma quỷ đã đẩy mẹ…
Nàng bỗng khóc, khóc ngon lành như em bé. Thấy tội nghiệp quá, Vinh ôm Nguyệt hôn lên tới tấp:
- Vinh đây. Em đùa dai chơi nay. Chả phải Chính đâu.
Một lần nữa, Vinh trợn to đôi mắt, há hốc mồm kinh nghạc khi Nguyệt vẫn nói trong tiếng khóc:
- Sao em lại ngừng? Đóng kịch nữa đi! Em vẫn là Chính đi! Chị đang sống trong hào quang của mộng mị. Chị đang lãng main với giây phút lãng main nhất trong đời. Và, chị đang hạnh phúc, hoan lạc. Em có tin không? Chị, chắc là hậu thân của người đàn bà bình thường. Bình thường thì có ai đụ suốt hai ngày, với cả ba cậu bé, ra gần hai mươi lần, thức suốt đêm, ngày không ăn, mà vẫn chưa thoả mãn? Bình thường mà chị có thể sống rất sống với vở kịch em đang diễn, dù biết em đang đóng kịch. Vinh! Van em, chị van em, tiếp tục đóng đi, đừng hạ màn, vì vai người mẹ trong chị vẫn còn ngây ngất…

Rồi Nguyệt ôm choàng lấy Vinh thật chặt, nói mơ hồ:
- Con về đây lúc nào? Làm sao con biết mẹ nằm đây?

Vinh chưa thấy người đàn bà nào lãng main, dâm đãng như Nguyệt. Quả suốt cả buổi chiều, luôn cả bay giờ, nàng đụ không dứt. Đụ tận tình, đụ tới nơi, mà gương mặt vẫn hồng hào, tươi khoẻ. Nguyệt đã trả lời dứt khoát với chồng qua điện thoại: “Chưa biết, em vẫn còn ôm đụ nó tơi bời đây. Có lẽ em đụ nó tới nửa đêm, hoặc tới sáng không chừng.” Nàng là con đàn bà ngoại hạng, Vinh nghĩ. Cái nhan sắc và thân hình trác tuyệt của Nguyệt cũng mang chất gì như liêu trai, thần bí. Lẽ ra ông Đoàn cũng chưa phải bất lực quá sớm như thế: đó là hậu quả trên 10 năm chăn gối qúa độ với người vợ ngoại hạng, dị kỳ. Bên ngoài, Nguyệt đoan trang, nghiêm nghị, sang trọng bao nhiêu thì bean trong bốc lửa, đam mê, dâm đãng bấy nhiêu! Rõ ràng Nguyệt đã tự kìm chế heat sức, mới không xảy ra việc gì, khi Chính cầm bó hoa đến gõ cửa phòng nàng vào một buổi sáng. Rõ ràng nàng đã tận lực làm người để chẳng có gì xảy ra khi nằm phơi nắng và biết Chính đang nhìn lén. Rồi buổi sáng cuối cùng, ngồi trên xe Chính đến nhà hàng ăn sáng. Nàng khám phá Chính đã mang theo hình nàng, nhiều tấm, video nàng nhiều cuốn, tấm hình nhỏ treo ở kính chiếu hậu… Nguyệt đã vờ nghiêm nghị để Chính không dám thò tay hái trái cấm. Chính cụt hứng, mắc cỡ. Vì chàng đã rắp tâm, đã mưu toán rất nhiều trong ý đồ muốn chiếm thân hình của Nguyệt. Nàng cũng tự hỏi: Nếu, nếu Chính điên rồ, mất tự chủ, đối với long tri, hạ xuống một hành động tấn công nàng thì việc gì sẽ xảy ra?

Ví dụ, Chính thừa lúc ông Đoàn vừa rời khỏi nhà buổi sáng, chàng mở cửa xông vào, trong khi Nguyệt đang trần truồng nằm dệt mộng mơ trên giường! Nguyệt có can đảm từ chối, hay ít ra có cửa chỉ trách mắng thằng con mang giòng máu đa dâm của nàng không? Nàng mừng, khi Chính quyết định vào nội trú để tránh cảnh lửa gần rơm. Nhưng nàng lại buồn, lại nhớ, khi không còn thấy Chính mỗi buổi sáng nhìn lén nàng tắm, từ cửa sổ. Như vậy thì bean trong Nguyệt có đến hai sinh vật sống đối chọi nhau.

Như vừa rồi, Nguyệt đã lãng main sống với vở kịch. Nàng vẫn sung sướng, khoái lạc, vẫn nghĩ Vinh là Chính. Vậy mà khi đã ra, Nguyệt lại ân hận đến phát ra tiếng khóc. Mà tiếng khóc đó cũng không thật luôn, vì khi Vinh định hạ màn chấm dứt, thì chính Nguyệt yêu cầu Vinh đóng nốt. Nguyệt kịch trong kịch. Sống mà như trong kịch. Kịch mà như sống, nên nàng mới ra chan chứa, ướt đẫm cửa mình , giọt thấm luôn tấm ra trắng phau trên giường Chính.

Vinh nằm dưới người Nguyệt, ôm mặt nàng ngắm thật lâu, để tìm hiểu Nguyệt là thật, hay là người mang nội tâm của một ngạ quỷ? Vì hắn đang nghe Nguyệt cà loan ngất ngư lên cặc hắn mà mắt nàng vẫn nhìn hình của Chính.
- Em hỏi thật, chị với Chính có gì với nhau chưa?

Nguyệt chả nghe gì heat, vì nàngđang du vào cõi mộng mơ nào thần thánh lắm, như một người đang phi ma tuý. Vinh lại lắc vai Nguyệt, hỏi lần nữa:
- Chị với Chính có gì với nhau chưa? Nói đi, nói đi rồi hai chúng mình đóng kịch tiếp!
- Nếu có, thì chị đâu để Chính vào nội trú. Nếu có, thì việc gì chị phải sống với vở kịch này, với em?
Nguyệt trả lời xong, Vinh trở mình ôm chặt nàng hỏi:
- Chị nằm đắp chăn, vờ ngủ, em mò chị, và mình đóng kịch như hồi nãy. Em cũng muốn sống lãng main thử xem sao. Vì đâu phải mình chị, mình Chính, cả em nữa, cũng là con súc sinh, ngạ quỷ! Cũng là thằng dâm đãng!

Nguyệt nằm bật ra, đắp chăn. Vinh bò từ cửa vào giường. Nguyệt vờ ngủ mà mắt vẫn nhìn lên khuôn hình trên tường. Vinh đứng thẳng lên ngắm gương mặt đẹp thần sầu của Nguyệt và cầm cặc sục mạnh. Rồi Vinh lại ngồi xuống cuối giường, len lén dở chăn ra, nhìn đôi bàn chân trằng muốt, dài, sợ Nguyệt “thức giấc”.

Nguyệt rút một cẳng lên. Chỉ còn để lại một. Vinh lại cúi xuống trang trong hôn. Bàn chân hơi cử động. Năm ngón chúm lại nhau, và triển gân, như vừa thu một cảm giác khoái lạc. Thình lình, chân kia, kẹp mí chăn, đắp kín lại heat. Vinh hụt hẫng. Chàng loay hoay tìm địa điểm khác, bò lên trên kia, vừa ngắm dung nhan Nguyệt, vừa hôn nhẹ bàn tay nàng đang để trên ngực.

Được một lúc thì bàn tay Nguyệt cụ cựa, làm mí chăn tụt xuống. Vú Nguyệt lộ ra đỏ hồng như quả đào chin tới. Vinh sục cặc mạnh hơn, và liều lĩnh hôn lên núm vú. Nguyệt lại cựa mình. Vinh chồm xuống hôn loan Nguyệt ngoài tấm chăn. Nguyệt không trở mình xuống mu loan mạnh hơn. Mông đít nàng hơi nhúc nhích, rồi tay Nguyệt tự động kép chăn, phơi luôn cặp vú nhọn hoắc, căng cứng.

Bây giờ thì tay Vinh luồn hẳn vàon trong, chạm chòm lông loan dày rậm của Nguyệt. Vinh hồi hộp để bàn tay nằm đó một lúc rồi mới xoa xoa mu loan. Bỗng Vinh ngừng lại vì Nguyệt vừa cựa mình, vờ giọng ngái ngủ:
- Ai đó? Anh Đoàn hả? Để em ngủ mà.
Miệng nói vậy, mà hai bắp vế Nguyệt dang rộng ra. Vinh bạo dạn hơn, đưa ngón tay chà nhẹ giữa khe loan. Nước dính ngón tay. Vinh lấy ra mút và nhìn mặt Nguyệt. Nàng vẫn hé mắt nhìn chăm chăm khuôn hình. Ngón tay Vinh lại vào, lần này dạn dĩ hơn, Vinh móc nhẹ hột le, rồi đè xuống chà. Hai bắp đùi Nguyệt rung. Mặt Nguyệt say đắm hơn, mông đít hẩy lên mạnh hơn.

Vinh dở chăn tốc lên, đặt mồm vào loan, bắt đầu như chàng đã làm với Nguyệt cả buổi chiều. Cho đến khi Vinh đút cặc sâu vào loan để đụ, thì Nguyệt đưa tay ôm choàng thân người Vinh và vẫn giọng ngáy ngủ:
- Sao dám cả gan vậy hả con trai?
- Tại con thèm mom quá, chịu không nổi.
- Đụ thôi, đừng ra trong mom nhen. Có chửa khổ lắm!
- Nhất định lần này con phải ra, con muốn mom có chửa.

Hai tay Nguyệt đè mạnh mông đít của Vinh xuống. Đít nàng lắc, sàng, như sàng gạo. Vinh chăm bẳm nắc ầm ầm. Tiếng phạch phạch nghe rất rõ. Cái giường của Chính rung rinh. Tấm hình của Chính cũng rung rinh. Nửa giờ, rồi bốn mươi lăm phút. Vinh đạt tuyệt đỉnh, la lên:
- Mom chuẩn bị đi! Con cho nè, con đang bắn ra đó, ra với con đi! Ra nhanh. Ối! Ối, sướng tuyệt trần, mom ơi!
- Đừng ra con ơi, cầm lại, cầm lại, đừng để mom có bầu!!!

Mồm nói thế, mà đít Nguyệt lại nâng cao lên, dở hổng cả người Vinh theo. Một cái sướng rạt rào, miên man, kéo thật dài, rồi mới im lặng. Trên kia, Chính vẫn cười, thân hình lực lưỡng, vô tư. Tấm hình đó là vai chính của màn kịch làm tình vô tiền khoáng hậu này.

Nguyệt nhắm mắt, tràn ngập hạnh phúc, trong khi Vinh nói:
- Con vẫn nằm đây, không xuống, sẽ đụ mom tiếp đến suốt đêm.
Ngoài kia, ông Đoàn đã về. Từ phòng ăn, ông gọi vào:
- Ngừng một lát, ra ăn rồi vào hưởng tiếp!

Sáng hôm sau, khoảng 11 giờ, Nguyệt vừa cựa mình thức giấc, Vinh không còn nằm cạnh bà nữa. Nguyệt thấy mảnh giấy con để trên gối bên cạnh: “Chị Nguyệt, em phải về. Đi lâu quá không báo cho nhà biết, sợ mẹ trông. Cám ơn những giờ đầy thú vị bên chị. Vinh.” Nguyệt buông mảnh giấy, kéo chăn tận cổ, lười biếng ôm chiếc gối, nằm nghiêng, định nhắm mắt tìm thê giấc ngủ nữa thì điện thoại reo.
- Alô, Đoàn đây em. Đừng nghĩ anh gọi em để kiểm soát em. Đã bảo để em yean cho em tự do, mà anh vẫn thong, vẫn nhớ em. Sau sáu lần định gọi, anh lại thôi. Chờ đến 11 giờ, anh liều mạng quay số. May qúa em đã thức. Có muốn ra đây trưa nay hai vợ chồng mình cùng đi ăn không?
- Không, anh. Em hãy còn meat. Muốn ngủ đến chiều…
- Cậu bé còn đó không?
- Dạ không. Nhưng…nhưng em đang thèm một cậu khác.
- Khổ quá. Khách hàng của anh ở đây toàn là đàn bà. Nếu là đàn ông, anh chẳng ngại ngùng gì mà không giới thiệu cho em một chàng, thật to con, khoẻ mạnh, trắng trẻo…
- Mà phải thật true. Trẻ nó mới khoẻ, anh ạ.
- Lẽ cố nhiên. Trẻ như Vinh, hoặc true hơn nữa…
- Đùa đó. Cám ơn anh đã lo cho em. Nhưng các cậu bé tự dẫn xác đến với em. Anh khỏi bận tâm. Bye anh.

Nguyệt đặt điện thoại xuống và định mắt thì thị giác của nàng vướng tình cờ ở tấm chân dung của Chính. Lần này thì Nguyệt cứng rắn, quay người, ngoảnh mặt vào tường, nhắm mắt lại. Đó là phản ứng của kẻ yếu đuối. Vì nếu Nguyệt cứng rắn, thì việc nhìn bức chân dung con mình là chuyện bình thường. Tại sao Nguyệt phải chạy trốn? Nàng biết trước mặt mọi người, nàng đóng kịch nghiêm trang, đạo hạnh được. Nhưng cái khó là khi một mình, đối diện với lương tâm. Mình dễ dàng tha thứ, buông lõng cho chính mình hơn cả. Suốt cả đêm qua, Vinh đã quác ác đóng vai của chính. Đèn tắt hết, trong bóng tối lạnh lùng đó, Nguyệt đã vật lộn, điên cuồng man dại “nhai” ngấu nghiến cậu bé tên Vinh đóng vai của Chính.

Nguyệt đã ra ngất ngư hết mấy lần. Chính Nguyệt bảo Vinh tắt neon để nàng không còn nhìn thấy Chính trên tường. Thế nhưng, không khí “vở kịch” sống qúa. Diễn xuất của Vinh nhập thần quá, đã đưa Nguyệt vào vai bà mẹ cách hồn nhiên. Và, Nguyệt đã ra hết ba bốn lần, sau khi hai người đã ra phòng ăn dùng bữa cơm Tây, do ông Đoàn mang về.

Và bây giờ nữa. Thức day rồi, không còn Vinh bên cạnh. Sao Nguyệt không trở về phòng mình mà cứ lây lất nằm nướng lại trên gối chăn, giường nệm của Chính? Điện thoại reo. Nguyệt uể oải bắt lên nghe:
- Alô. Nguyệt đó hả? Chị Hải đây. Giờ này gọi được chứ?
- Em đã day rồi chị. Có gì lạ không?
- Có mới gọi đây chớ! Bé Vinh hết lời khen ngợi em.
Cậu ấy bảo em là người đàn bà tuyệt hảo, hết chê! Cậu ấy còn bảo: em có người con trai tên Chính hả?
- Dạ, nhưng cháu đã vào nội trú.
- Và hôm qua Vinh đã đóng trọn vai của Chính?
- Dạ, đúng thế. Nhưng em lãng mạnh, đa tình, sống với Vinh vài tiếng cho vui, chứ làm sao có thật được!
- Nếu vậy thì …thì…em cho chị hưởng cậu bé Chính một lần. Được không? Mình “Giao lưu văn hoá” đi!
- Đó, đó là điều em suy nghĩ một vài lần vào sáng hôm nay. Em chịu ơn chị đã cho em hưởng béQuang, Tuấn, rồi đêm qua Vinh…em phải đền ơn chứ.
- Không phải là đền ơn, mà em phải gọi là “Giao lưu văn hoá”. Mình trao đổi hàng họ để tìm những giờ lạc thú cuối đời vui mà sống. Chị sẽ cho em nhiều cậu bé khác tài ba xuất chúng hơn, nhất là có tài. Thế, bao giờ thì chị Hải của em được hưởng Chính đây?
- Em đang chờ cháu gọi về từ nội trú. Em sẽ hẹn cho chị biết trong vài ngày. Và mời chị đến đây, ngay trong phòng Chính để hưởng! Và cho em được xem với!
- Tuyệt quá! Hôm đó chị sẽ dẫn Quang, con trai chị đến cho em có cặp…để cùng vui và have good time! Nhớ hẹn với Chính rồi gọi cho chị. Bye!

Để điện thoại xuống, Nguyệt nằm suy nghĩ: chỉ cón cách gả Chính cho người khác, thì cái ám ảnh tai ác kia mới tiêu tan được trong đầu óc nàng. Rồi Nguyệt cảm thấy long vui vui. Hôm đó, hôm mà Chính làm thịt bà Hải thì nàng cũng “làm thịt” bé Quang. Nguyệt ngồi dậy, trần truồng, mở cửa phòng, định về phòng nàng để tắm một cái cho khoẻ sau một ngày một đêm chìm đắm mê man trên giường với Vinh, thì nàng bỗng gặp một cậu lạ hoắc đứng hành lang, lễ phép chào Nguyệt:
- Kính chào bác Nguyệt. Cháu tên Thắng, bạn của Chính…

Chỉ nói được có chừng đó, rồi cậu bé như đớ lưỡi khi trong thấy tấm thân loã thể đẹp tuyệt của Nguyệt. Nàng hơi sững sờ, đứng khép nép vào tường, vì không biết tiến, thối thế nào cho đỡ ngượng. Cậu bé bằng tuổi Chính, đứng chết trân, tay chân không biết để đâu. Mặt chàng đỏ bừng lên, trông có vẻ hiền lành như con nhà khá giả.

Trông thấy dáng dấp e thẹn rụt rè của Thắng, Nguyệ hơi bốc máu dâm lên. Sáng nay, lúc nói điện thoại với chồng, Nguyệt có bảo” … Em đang thèm một cậu bé khác!” Nguyệt nói.
- Xin lỗi… Tôi vừa ngủ dậy…chưa …chưa kịp mặc áo quần. Cậu thứ lỗi cho…Thực tình …hay là ..mời cậu vào phòng khách…ngồi chơi. Đợi tôi tắm xong, rồi tôi sẽ tiếp cậu…
- Thưa, không cần đâu. Cháu đến đây theo lời giới thiệu của Chính. Chính, hiện nay là bồ của mẹ cháu, cũng tên Nguyệt, nhưng không trẻ và đẹp bằng bác…
- Ủa, thế không phải con trai tôi đang ở nội trú à?
- Vâng anh ấy vẫn ở nội trú. Nhưng cuối tuần thì về nhà cháu, “sống” với mẹ cháu, “vui” với mẹ cháu…
- Cậu bảo mẹ cậu cũng tên là Nguyệt?
- Vâng, Nguyệt. Tôn Nữ Như Nguyệt.

Im lặng một phút. Mắt Nguyệt xa xăm. Môi hơi mím cười, khi nàng biết Chính cũng lãng main không kém. Chính đã kiếm một bồ già, cũng tên Nguyệt mà thương (!) mà yêu (!). Chính cũng sống chất ngất với mơ mộng không khác đêm qua nàng đã sống với Vinh mang tên Chính. Và để trả ơn cho công bằng, Chính đã giới thiệu Thắng lại đây. Nguyệt hơi hiểu mục đích của Thắng đến đây hôm nay:
- Thế hôm nay cậu Thắng đến để gặp…
- Dạ gặp bác, mời bác đi ăn. Vì cháu cũng đang thèm có người yêu lớn tuổi, nếu bác không chê cháu…

Nguyệt hơi an tâm, vì điều nàng đoán đã thành sự thực. Nguyệt cho hai tay sau đít, đứng sát tường một chân co lên dựa vào tường, rồi nhìn Thắng như thôi miên. Thắng như bị nam châm của sắc đẹp lộng lẫy Nguyệt thu hút. Anh chàng hơi ngước mắt gần như nhìn lén toà nhà thiên nhiên phơi ra giữa ánh sáng ban ngày. Thắng nuốt nước miếng khi nhìn bàn tay Nguyệt đưa lên vuốt mớ tóc, phơi chòm lông nách dày rậm đen thui. Mắt Nguyệt gắn không rời khuôn mặt ngơ ngác của Thắng. Nàng cố làm cho cậu bé phải rụng rời, ngây ngất. Không biết Thắng đã từng loch duyệt với ái tình chưa. Trông cách đứng xép re tội nghiệp của Thắng, Nguyệt kết luận: Thắng là một cừu non…

Sự thật không phải thế. Thắng gần như bất động bởi Nguyệt đẹp quá. Đẹp từng món trên mặt, luôn cả thân hình. Nhất là bộ lông lồn xoăn xoắn, vun cao lên ở hạ bộ… Chứ Thắng là dân chơi thứ dữ. Trai mười chin tuổi, sinh và lớn lên tại Mỹ thì miễn bàn! Không giỏi rồi các girl friend cũng làm cho giỏi. Thắng bảo: “Cháu cũng thèm có một người yêu lớn tuổi, nếu bác không chê cháu…”. Con trai lớn lên mà biết thèm có người yêu lớn tuổi là thuộc loại sành sáu câu. Vì chỉ có các chị lớn tuổi mới biết cưng, chìu chuộng, nhất là nghệ thuật làm tình thì sâu sắc, kinh nghiệm.
- Tại sao Thắng lại muốn có người yêu lớn tuổi cũng tên Nguyệt như má Thắng?
Bị hỏi bất ngờ, Thắng có vẻ lung túng, vì cái lý do chàng sắp trả lời nghe có vẻ vô đạo đức, và loạn luân:
- Dạ … tại vì, cháu cũng yêu một người có tên như thế. Cũng như, qua nhiều lần tâm sự, Chính cũng thú tội với cháu như thế. Vô tình mà hai an hem có một điểm giống nhau…

Có cái gì đó mơ hồ làm gương mặt Nguyệt hồng ửng lên như cô gái 16. “Chính và Thắng có một điểm giống nhau!” Một chug gió mát thổi qua hành lang làm những sợi tóc của Nguyệt rung theo. Tiếng những con chim se sẽ kêu tíu tít trên mái hiên. Phút im lặng kéo hơi dài. Thắng thì đứng đó nhìn không chớp từng khoảng da thịt trắng hồng, săn cứng trên người Nguyệt. Hai trái vú chắc nịch, cưng cứng với muốm hồng. Hai bắp đùi bơi lội mỗi sáng, hai bàn chân thon dài, móng đỏ.

Còn Nguyệt thì đứng đó theo đuổi một cách không tiếc thương sáng nay, khi nàng quay người, ngoảnh mặt, không nhìn chân dung của Chính nữa. Và Nguyệt vui khi bà Hải đề nghị “Văn hoá giao lưu”. Vậy mà bây giờ, từng chùm, từng chùm những hình ảnh Chính đứng ủc7a sổ quay phim nàng tắm. Lọ hoa đã khô trên bàn phấn. Những cú điện thoại rất ngắn, buổi sáng, Chính gọi về từ nội trú v.v… đang bủa vây Nguyệt. Bây giờ, Chính đang có người yêu mang tên nàng. Nguyệt hít vào lồng ngực hơi đầy, rồi đứng thou ra. Thấy thế, Thắng ân cần hỏi:
- Lúc nãy, bác nói bác cần đi tắm?
- Vâng, hình như thế. Tôi cần chút nước mát để dằn những nỗi thèm không tên, buổi sáng…
Vừa nói, nàng vừa đưa mắt lẳng lơ nhìn Thắng:
- Mà tôi tắm thì có hơi lâu. Lâu như bữa ăn, như giấc ngủ…Thắng cố kiên nhẫn ngồi chờ không?
- Dạ vậy thì bác cho cháu cùng tắm với, đỡ phải chờ.
- Dám không?
- Bác cho phép thì cháu tình nguyện. Có gì mà dám với không dám? Đôi khi con tim cũng ngu si một cách có lý để cho phép mình làm tất cả, dù phải đạp lửa mà đi…

Câu trả lời bất ngờ của Thắng làm Nguyệt ngơ ngác. Tất cả những điều nàng thoáng hiểu về Thắng đều sai. Nàng tưởng anh chàng là loại mới biết đi chơi, dại gái. Không ngờ.
- Trước dung nhan của bác, cháu có thể nói: mọi trái tim đều phải ngu si. Cháu nhìn những tấm hình của bác do Chính treo khắp phòng trong nội trú là cháu đã ngu si rồi. Bây giờ, cháu đang không tin mắt mình được tắm thênh thang trong một vườn hồng, mà đoá nào cũng là tác phẩm nghệ thuật của trời đất. Hình như đẹp từng chân lông…

Nguyệt đứng đó, ưỡn ngực, hãnh diện. Cái đẹp của nàng trông càng kiêu căng hơn, hợm mình hơn:
- Được, phòng tôi đó. Thắng có thể “tắm” với tôi bao lâu?
- Dạ không dám hứa, nhưng sẽ cố hết sức mình, để không phụ lòng tốt của bác.
- Thắng đến ẳm tôi đi, và vào thẳng phòng tắm, được không?

Thắng đến xốc Nguyệt lên, ẳm thẳng vào. Phòng tắm của Nguyệt rộng như một phòng ngủ, lát gạch, trang hoàng rất tối tân. Nguyệt vào xả nước ấm trong khi Thắng cởi hết áo quần. Chợt nhìn thấy con cặc giả màu hồng, có gắn pin nằm ở đầu bồn tắm, Thắng cầm lên hỏi Nguyệt:
- Bác thiếu thốn đến vậy sao?
- Đó là “lính trừ bị”. Chỉ khi nào lính thật không có thì tôi phải xài tạm. Cách đây hai hôm đổ về trước khoảng 10 năm, hầu như ngày nào khúc nilông đó cũng hữu dụng với tôi. Còn bây giờ, như tôi đã nói: nó là lính trừ bị.

Nói đến đó, Nguyệt ngừng ngang, vì chợt thấy con cặc dài và mập của Thắng. Nó cũng màu hồng, da láng, nhưng biết cử động. Nguyệt nhìn, ngắm nó thật lâu cho đến khi nước ấm trong bồn trào ra sàn gạch. Khoá nước xong, Nguyệt quay người lại, ôm choàng qua cổ Thắng, nhìn thật gần khuôn mặt 19, đa tình, trắng trẻo, và nói:
- Từ phút này, thân người của em là của anh. Anh có thể gọi em bằng tiếng kêu nào thân thương hơn không, hả Thắng?
- Nếu Nguyệt cho phép, anh sẽ gọi em bằng Nguyệt. Cũng từ phút này, anh chỉ xin có chừng đó, và cũng chỉ có thế. Nguyệt cho không? Không cho thì cứ bảo.

Nguyệt gật đầu thật nhẹ, nhìn Thắng thân thương, trìu mến hơn. Thực ra, nàng cũng muốn được Thắng tọi thế, để sống một lần nữa với mộng mơ, lãng main… Mặt Nguyệt hơi nghiêng, mắt chùng xuống, nhắm lại. Hai tay nàng ghì Thắng gần hơn, rồi đáp lên đôi môi cậu bé mà đỗ mê man, tàn tịch, ngất ngư chìm vào giấc ngủ. Thắng mơ hồ:

- Có phải anh vẫn còn sống không? Làm gì còn sống mà anh có hân hạnh ngàn vàng được ôm một thân hình giai nhân trác tuyệt như thế này? Anh nghĩ là anh đã chết, đã về với thế giới huyền ảo nào đó, xa xôi lắm, cao vợi lắm…

Nguyệt đưa tay xuống vân vê khúc gân nóng hỏi của Thắng. Nàng cầm nó, dang hai chân ra, quét miệng lồn đang đầm đìa những nước. Thắng sướng tê người:
- Nguyệt ơi, mình có đi quá nhanh không?

- Mình đã đi bước nào đâu mà nhanh với chậm? Anh chỉ mới đang thập thò ngoài quan ải mà. Như thế này em càng khoái hơn là anh đã vào “hoàng cung”!

Cả hai ôm nhau. Hơi nước nóng trong bồn bốc lên như sương mờ đỉnh núi. Mọi vật trong phòng loang loáng, mờ mờ, ảo ảo. Tiếng nước róc rách mỗi lần cả hai cử động…Cả hai, mỗi người đang sống riêng một giấc mơ, đầy kỳ thú. Nhất là bàn tay mềm mại trắng ngần của Nguyệt vẫn vờn vờn với dương vật cứng ngắt của Thắng.
- Em dâm lắm, Thắng biết không? Anh phải chuẩn bị hết sức lực và tinh thần để yêu em suốt ngày nay … Bây giờ để em nằm xuống trong nước. Em muốn anh ngắm em một đỗi lâu, rồi, sau đó , tuỳ tiện, anh muốn làm gì cho em lên mây thì làm. Nhé! Và, em muốn anh đứng sau bức màn nhìn lén em.

Nguyệt nằm êm xuống. Nước lại tràn róc rách xuống sàn gạch. Nguyệt gối đầu trên thành bồn, nhìn Thắng khoanh tay đứng như bức tượng đồng Hy Lạp. Thắng cũng cao to như Chính. Chàng hé tấm màn ni lông nhìn vào, và màn kịch bắt đầu. Nguyệt khoát nước lên cổ, lên má, chà nhẹ hai bờ vai, rồi hai trái vú căng no. Mắt Nguyệt trùng xuống khi hai ngón tay nàng x exe đầu vú màu hồng nhạt. Nguyệt bấm cái nút đen trên tường. Bài “Đừng bỏ em một mình” vang lên não nùng, ray rức.

Hai bắp đùi Nguyệt dang ra. Chòm lông dày đặc vờn vờn trong nước như đám rong rêu bên suối. Một tay bóp nhẹ một vú, tay kia xuống sờ nhẹ mu lồn, để một ngón giữa đê mê chà khe âm đạo. Mặt Nguyệt ngây ngất theo. Thân hình bốc lửa Nguyệt quằn quại theo. Bàn tay đẹp mê hồn của Nguyệt chỉ rà rà bên ngoài từ rốn xuống tới chòm lông mà Thắng đã ngất ngư, thở không muốn nổi. Chàng chưa bao giờ được hân hạnh nhìn ai tắm đẹp như thế. Tay Thắng xuống cầm dương vật. Không phải để xụt, mà chàng name và dằn nó xuống như dằn cơn dâm bắt chàng nhảy đại vào bồn tắm, ôm Nguyệt “làm thịt” cho rồi.

Trong kia, Nguyệt cầm con cặc giả màu hồng. Nàng lăn nó lên cổ, lên hai trái vú. Nàng mở pin, con cặc rung ở hai đầu vú một lúc lâu rồi đưa nó xuống vờn ở mu lồn. Nguyệt chỉ thích nhẹ cái đầ của nó ở cửa mình thật nhanh, rồi đưa lên mồm ngậm bú.

Thắng nghiến răng, trân mình. Mắt chàng hoa lên với bao nỗi khoái lạc ngút ngàn. Nguyệt thấy Thắng đang chịu không nổi. Nên nàng nói bằng giọng trầm trầm dâm đãng:
- Có ai ở không, vào đây vui với em. Em thèm của thật hơn là bằng nilông. Mau vào với em!

Thắng lò mò cầm cặc bước vào bồn, ngồi xuống cầm hai chân Nguyệt đang tênh hênh phơi ra. Chàng gục mặt xuống nước, áp mũi vào miệng lồn, đầu lắc lắc. Xong chàng ngước lên lấy hơi và lại cúi xuống. Nguyệt vứt khúc nilông xuống sàn nhà. Hai tay ôm chặt đầu tóc Thắng. Nguyệt hẩy nhẹ cái đít lên. Thắng đang ngất ngây với cái đẹp của bộ lông lồn dày kịt, thì Nguyệt kéo Thắng nằm trườn lên người nàng, tìm môi, say đắm, ngất ngư, rồi nói:
- Mỗi buổi sáng sáng đến đây tắm cho Nguyệt nhen?
- Chuyện dễ thôi. Nhưng phải cuối tuần như hôm nay.
- Làm gì cho em sướng đi, người yêu!
Thắng đưa tay xuống, cầm c8ạc dí vào lồn Nguyệt và đẩy tới. Khi cặc Thắng vào lút hết thì Nguyệt dâm đãng gào lên:
- Mình đụ hả Thắng? Ờ, đụ đi con, đụ tàn bạo đi!


Thắng nhắm mắt, nắc đều đều và miệng chàng cũng kêu lên:
- Con đang làm cho Nguyệt sướng đó. Nguyệt đẹp lắm Nguyệt ơi.

Cả hai nhắm mắt, sống riêng mỗi người một giấc mơ. Cả hai dùng hình hài của nhau để sống với nhân vật khác trong mộng.
- Đụ dưới nước như vầy đã lắm mình ơi! Nhớ giữa lâu cho em.

Thắng ôm Nguyệt nắc trầm trầm, êm đềm. Mỗi lần nắc Thắng nghe tiếng nước róc rách vang nhẹ lên. Hơi nước vẫn mù cả phòng tắm. Nguyệt có cảm tưởng như nàng đang hưởng cảnh tiên bồng. Sau mười năm khô héo, nhịn thèm, bây giờ nàng đang thụ hưởng tối đa những cậu bé mà trước đây Nguyệt chưa bao giờ mơ ước. Gần như mỗi ngày một chàng. Họ đến với Nguyệt vì nàng mang một nhan sắ1c làm ngã nghiêng cả Trời đất…

Chốc chốc, Thắng mở hé đôi mắt nhìn kỹ gương mặt đẹp thần sầu của Nguyệt. Chàng hôn nhẹ như sợ đoá hoa Nguyệt sẽ tan vỡ từng mảnh. Nguyệt mơ hồ nói:
- Nói cho em nghe cái gì thuộc về kỷ niệm của anh đi…
- Anh sợ sống với kỷ niệm. Nên anh đã vứt bỏ quá khứ, rửa sạch hết để chạy đến đ6ay tìm Nguyệt. Điều không may, em cũng lại là tên Nguyệt. Cái tên quái ác, ám ảnh anh, làm anh tật nguyền, bệnh hoạn. Xin em đừng bắt anh nhớ lại. Kinh khiếp quá. Nói thế, chắc em đã hiểu?
- Anh có tin mỗi chúng ta có đến hai cá tính không? Một ngạ quỷ, và một thần thánh! Nhưng con qủy trong ta luôn sẵn sàng, bất cứ lúc nào, nơi nào, chiến thắng phần thánh thiện của mình. Nếu anh sợ quá khứ, thì em đang sợ cái hiện tai hãi hùng, đang rình rập xô đẩy em rơi xuống hố.
- Có phải về những bức hình Nguyệt bận áo tắm do Chính treo khắp phòng trong nội trú?
Nguyệt làm thinh. Vì nếu nàng ừ thì rõ ràng là bất công. Cái “hiện tại hãi hùng” này không phải chỉ do có mình Chính tạo nên. Mà cả nàng nữa! Như đêm qua, ôm đụ Vinh mà hồn Nguyệt lại theo với hình ảnh của Chính trong bóng đêm. Và sáng nay, khi chợt nghe Thắng bảo: “Chính là nhân tình của mẹ cháu cũng tên Nguyệt.” Nàng bỗng thấy lòng lâng lâng roan lên cái gì đó giống heat hồi nàng mới đến tuổi biết yêu.

Không thấy Nguyệt trả lời câu mình hỏi, Thắng nói:
- Nguyệt im lặng có nghĩ là cái “hiện tại hãi hùng” đó đã xảy ra rồi?
- Không, hoàn toàn chưa! Cũng may là con ngạ quỷ trong em đã không đủ mạnh để em trượt xuống hố, không phải một, mà là đã nhiều lần, ngay tại nhà này.
- Làm cách nào, em ngoảnh mặt, khước từ được, hay vậy?
- Bởi vì em dâm thật. Nhưng chưa hẳn là con quỷ.
- Thôi mình nói chuyện khác đi. Như chuyện chúng mình đang ái ân trong bồn nước nóng này, và em đang sướng đến đâu…

Đến đây, tìm Nguyệt hôm nay, là Thắng hiểu lầm cả Chính lẫn Nguyệt. Chàng tưởng họ cũng cùng lá mè như chàng. Nhưng cách trà lời dõng dạc, chắc nịch của Nguyệt làm Thắng chưng hửng và tự thẹn là đã đánh giá sai về mẹ con của Nguyệt. Chàng đang đụ êm đềm, bỗng ôm cứng Nguyệt mà nắc cuồng bạo, tới tấp. Nắc như để xua đuổi nỗi xấu hổ, nhục nhã đã làm Thắng bệnh hoạn, tật nguyền.

Nằm dưới, nghe lồn mình đã từng cơn, và Nguyệt hiểu ngầm vì sao bỗng Thắng không muốn nói chuyện “quá khứ” nữa, rồi bỗng ôm nàng mà nắc dồn dập, hung bạo. Nếu có ly rượu mạnh ở đây, chắc Thắng đã nốc cạn cho hồn mình đừng tỉnh nữa. Tâm trạng này của Thắng giống hệt của Nguyệt đêm qua, sau mỗi lần nàng ra chan chứa với Vinh. Vì nàng không phải ra với Vinh, mà với người khác. Thấy Thắng tăng cường độ, Nguyệt cũng ấp sát vào người Thắng mà hẩy mông lên, tận hưởng, vì chính nàng cũng đang cố quên, cố xua đuổi cái quyến rũ, thu hút nhớp nhơ đang theo sát nàng, sau long, từng bước, từng phút! Thắng nói:
- Nguyệt hãy cố gắng đừng để thảm kịch của phim “The Tabu, American Style” xảy ra cho gia đình Nguyệt.
- Ủa, anh có xem qua phim đó rồi hả?
- Không phải, chỉ xem, mà anh đã “đóng” một trong các vai chánh. Mà thôi, đừng nói đến nó nữa, kinh tởm lắm!

Nói xong, Thắng hùng hục ôm đụ Nguyệt ngất ngư. Chàng đang chạy trốn chính mình, một thằng tật nguyền, bệnh hoạn. Nước trong bồn tắm toé vung vải ra nền gạch. Nhạc đang vang lên bài “Nghìn trùng xa cách” của Phạm Duy. Hai cánh tay vạm vỡ của Thắng đang luồn xuống bợ cao mông đít Nguyệt lên mà nắc, trong khi mắt chàng nhắm khít, giống như người đang mê ma tuý. “Còn gì đâu nữa, mà khóc với cười. Vài lời trăn trối. Gửi đến cho người…” Hai câu đó mở đầu bài nhạc. Nhưng không thê thiết bằng câu “Mời người lên xe, về miền quá khứ. Mời người mang theo trọn vẹn thương yêu…”

Gái Loạn Cali - Phần 2

Leave a Reply

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)