Gái Loạn Cali - Phần 2

Cuốn phim “Quá khứ” chàng đóng làm gì có thương yêu. Nó là sự bốc đồng không kiểm soát nổi của một con loin lòng dâm bạo. Nó là một đam mê đầy súc vật tính, không phải chỉ mình chàng, mà luôn cả những người liên đới.
- Anh Thắng ơi! Làm từ từ chớ em muốn … ra quá!
- Ừ thì Nguyệt cứ ra đi. Anh nắc mạnh hơn cho em ra nhé!

Thắng quỳ hẳn lên, hai tay bợ mông Nguyệt. Chàng vừa nắc, vừa xay luau, sàng gạo. Tay Nguyệt name cứng thành bồn, môi chu lên nhọn hoắt, thở phì phào. Nàng liếc về phía Thắng. Cậu bé 19 tuổi đang sải ngựa, đang ôm mìn nổ chậm, chạy thục mạng vào xe tăng địch, không còn biết cái chết đang chờ mình có ý nghĩa gì không. Nằm dưới, Nguyệt cũng làm một hành động mang ý nghĩa tương tự. Cho nên sướng thì có sướng, mà chẳng ai đạt được tuyệt đỉnh khoái lạc. Phần dưới, nửa người của Thắng ngâm trong nước. Phần trên, mồ hôi chàng vẫn ứa ra có hột, bao gương mặt hồng ửng lên và cái ngực nở nang.

Thấy Nguyệt chưa ra, Thắng bế thốc cái mông Nguyệt lên cao. Chàng rút cặc ra, dùng mồm ngoạm vào âm hộ, táp, nhai, liếm bú, làm đủ cách. Nguyệt chỉ bóp chặc hai thành bồn la gào thê thảm:
- Trời ơi! Đừng cho con tắt thở. Chưa có ai bú lồn con tàn bạo như vầy hết. NÓ đang ăn lồn con chớ đâu phải bú. Sướng dễ sợ quá đi. Anh bú em chậm lại một tý được không hả Thắng. Cho em thưởng thức như anh đang thưởng thức!

Như con trâu điên, Thắng cứ xông tới, cuồng dại làm cả thân hình trác tuyệt của Nguyệt giật tung lên từng chặp. Nàng không còn la nữa, ngậm miệng lại mà âm ư những tiếng rên đứt quãng. Mặt nàng nhăn nhó như muốn khóc. Mỗi cú Thắng nắc làm đầu Nguyệt trồi lên, rồi tụt xuống. Cả hai du vào cõi mộng, chẳng biết rằng sau tấm màn nilông ở phòng tắm, Tuyết 15 tuổi, con gái Nguyệt, đang thọc tay vào chiếc váy đầm móc lồn, nghiến răng, và sướng theo cái sướng của Nguyệt với một bồ true lạ hoắc.

Tuyết quên khuấy mình là kẻ xem trộm, nên sướng quá, em cũng rên lớn lên như mẹ đã rên, làm Thắng nhìn lại, thấy Tuyết còn quá nhỏ, mà cũng biết thưởng thức chuyện người lớn. Cứ ôm nắc Nguyệt, nhưng Thắng nhìn không rời Tuyết. Cả hai nhình như, hợp đường giây, đã “chớp, nhoá” mấy lần, trong khi Nguyệt tận hưởng niềm khoái lạc tuyệt vời Thắng đang cho.

Tuyết còn bạo dạn vén váy đầm lên, tuột quần xì líp xuống, phơi cái lồn với mớ lông thưa và ngắn ra cho Thắng thấy. Một ngón tay em đang nằm trong cửa mình. Vừa lúc đó thì Nguyệt ôm chặt Thắng hẩy đít lên cao và ra một cái, sướng tuyệt trần.

Thắng nháy mắt cho Tuyết lùi ra, rồi chàng cúi xuống nói với Nguyệt:
- Em nằm nghỉ, anh chạy ra uống miếng nước nhe1?
- Nói xạo, em không cho đi. Phải đụ tiếp!
- Kìa anh nói thật mà. Anh khát nước…
- Chứ không phải anh đang thèm cái lồn bé hơn em?
- Kìa Nguyệt, lồn bé? Là lồn của …
- Của Tuyết, con em.

Nguyệt chợt đứng dậy, bước ra khỏi bồn, lấy khăn lông vừa lau vừa gằn từng tiếng với Thắng:
- Anh là con quỷ. Thực sự là con quỷ. Hèn chi anh đã đóng vai chính của Tabu, Vietnamese style. Bây giờ thì em biết vì sao anh tìm đến đây. Cái quá khứ nhớp nhơ của anh chưa mờ hẳn, anh đã muốn tạo một hiện tai bẩn thỉu khác. Anh bạ tình trắng trợn quá. Không xứng đáng được hưởng cái đẹp của thân hình em. Nếu tự trọng, anh nên bước ra khỏi đây, lập tức, trước khi em có những lời khiếm nhã.

Thắng xẹp xuống, héo úa, lầm lũi mặc áo quần, rồi lầm lũi bước ra khỏi phòng Nguyệt, không dám ngoảnh lại nhìn đôi mắt đẹp, tinh anh, thông minh của Nguyệt, dù chỉ để chào.

Ra bàn phấn, Nguyệt ngồi vào, bình thản trang điểm qua loa. Một tý phấn hồng, một tý son nhạ, là Nguyệt đã như người trang điểm hàng giờ. Chợt Tuyết xuất hiện phía sau Nguyệt. Nhìn vào kiếng, Nguyệt thấy con gái, hỏi thản nhiên như chẳng có gì xảy ra cách đó vài phút:
- Hôm nay cuối tuần, con gái của mẹ không đi chơi đâu sao?
- Dạ, con muốn xin mẹ thêm một ít condom nữa.
Vẫn nhìn con trong kiếng soi, Nguyệt hỏi:
- Mới cho con 10 cái cách đây có ba hôm…
Tuyết quàng tay qua cổ mẹ, kề mặt sát má Nguyệt nhõng nhẽo:
- Con có cả thảy tám thằng boy friend khác nhau. Mẹ xem, làm sao con đủ dùng. Lại thêm…thêm.
- Thêm cái gì nữa hả con?
- Thêm con đang bồ với giáo sư của con, người da đen.
- Da đen? Bao nhiêu tuổi?
- Khoảng 40, thưa mẹ.
Nguyệt im lặng, quàng tay ôm eo ếch Tuyết, thở ra, rồi nàng lại nhìn cả hai trong gương, nói chậm rãi:
- Con đẹp giống hệt mẹ. Mẹ mừng lắm. Nhưng con giống mẹ luôn cái nết dâm của mẹ, làm mẹ lo quá…
- Mẹ phải vui, chớ sao lại lo, hả mẹ? It’s fun! Mới có hai ngày, mẹ có tới 4 nhân tình khác nhau. Còn con, cả năm nay mới có tám người tình. Sao mẹ lại lo?

Tuyết chả cần theo dõi cũng biết mẹ mình có bao nhiêu nhân tình. Vì mỗi lần ân ái, Nguyệt gào to muốn bể nhà. Khi Tuyết nói câu vừa rồi, Nguyệt cứng họng, ngồi rã rời như thây ma, mặt buồn sạm xuống. Thấy thế phát cử chị nịnh bợ, ôm hôn mẹ, và phun ra một câu làm Nguyệt giật mình:
- Nhưng mẹ đừng lo. Con thề sẽ bỏ hết mấy thằng bồ nhí. Để chỉ còn yêu ông giáo sư Fred da đen của con thôi.

Nói xong, Tuyết nhún nhảy tung tăng, miệng huýt sáo một điệu nhạc Rock, trong khi Nguyệt chết lặng người. Gái 15 tuổi, lại mê một Mỹ da đen tuổi 40. Nguyệt thấy tương lai của Tuyết rồi cũng sẽ đen thui như màu da của Giáo sư Fred. Nguyệt hoàn toàn không biết người chủ động cuộc tình này không phải Fred mà là con gái nàng…

Trong lớp học, Tuyết thường để ý nhìn Fred giảng dạy về Vật lý. Không phải tự nhiên Tuyết có thiện cảm với Fred. Mà do một hôm em tình cờ mượn được cuốn phim sex của một con bạn, trong đó có Tuyết được nhìn cảnh làm tình của một cô Đại Hàn và một Mỹ da đen. Tuyết xem đi rồi xem lại, bởi vì Tuyết mê khúc dương vật to như chày vồ, đen láy, cứng cương, láng bóng. Từ hôm đó, Tuyết nảy một thèm khát kỳ lạ là sẽ bắt bồ với một Mỹ da đen.

Trường Tuyết học chỉ gồm dân Á Châu và Mễ. Chỉ có mỗi Fred là Giáo sư da đen. Thế là mắt Tuyết, đầâu óc Tuyết bắt đầu ghim vào chàng giáo sư độc thân đó. Tuyết bắt chuyện, lân la làm quen, kết bạn. Đến một long weekend, Tuyết đột nhiên đến nhà Fred. Là Giáo sư, Fred biết luật, nên chàng chỉ tiếp đón Tuyết cách bình thường, thận trọng. Chàng biết luôn ý định buổi gặp gỡ này của Tuyết, nên Fred càng cẩn thận hơn. Sau nửa giờ nói chuyện, Fred nói:
- Cho phép thầh vào thay quần áo để đi chút công chuyện.
Tuyết gật đầu . Đợi cho Fred vừa vào đến phòng, Tuyết lập tức xuất hiện ngay sau long chàng, cầm tay chàng, khẩn thiết:
- Fred, em yêu anh. Em biết điều này có vẻ táo bạo. Nhưng đó là tất cả những gì em muốn nói với anh từ rất lâu…
- Tuyết có biết, nếu tôi phải để lòng yêu ai, thì tôi cũng phải chọn một cô trên tuổi vị thành niên. Tuyết còn nhỏ quá. Việc đột nhiên Tuyết đến thăm tôi đã là không phải phép. Huống hồ Tuyết đang cầm tay tôi, ngay trong phòng ngủ này. Xin lỗi, cám ơn lời tỏ tình của Tuyết, nhưng tôi không dám.
- Tuyết biết thế, cho nên đã không tỏ tình với anh ngoài phòng khách, mà phải đợi khi anh vào đây, Tuyết mới bắt đầu.
- Vậy nghĩa là…
- Nghĩa là nếu bị anh từ nan, Tuyết sẽ chẳng ngại ngùng la lên rằng anh đã dụ dỗ Tuyết, đã xâm phạm tiết hạnh Tuyết.

Tuyết vừa cười, vừa ân cần thiết tha và cũng vừa đanh đá nói câu đó. Fred càng sửng sờ hơn, tay chân chàng bắt đầu run. Tuyết lạnh lùng bồi thêm câu nói:
- Và cũng có nghĩa là chuyện em tố cáo, sẽ làm anh mất job giáo sư, sẽ vào tù. Tên tuổi anh bị đời phỉ nhổ? Vậy thì tuỳ anh. Anh muốn yên thân hãy cho em yêu anh, bằng xác thịt không thôi, cũng được. Hoặc anh chọn vào tù… Em nói yêu bằng xác thịt không thôi cũng được, vì em bị ám ảnh bởi nỗi thèm khát dương vật của người da đen trong một cuốn phim X. Giản dị chỉ có thế. Với lại, anh có biết anh là một trí thức, đẹp trai, có duyên?

Khi nói câu chót, gương mặt Tuyết thiết tha, nồng nàn đến độ lòng Fred bị dao động. Nhưng chàng vẫn thối thoát:
- Tôi hứa, là nếu em thèm khát dương vật một người da đen, tôi sẽ hân hạnh giới thiệu cho em một thanh niên dưới tuổi vị thành niên. Như thế tiện hơn. Còn tôi…tôi lớn lắm rồi.

Tuyết đứng sát vào Fred hơn. Nàng cố tình chạm vào phần hạ bộ của Fred, để thăm dò xem Fred có chút gì cảm hứng:
- Bộ anh tưởng em không có khả năng tìm cho mình một kép trẻ da đen? Yêu anh, không phải chỉ vì em tò mò muốn lấy cho được phần xác thịt. Mà con luôn cả phần trí thức, và tư cách mô phạm của anh…

Bây giờ thì vòng tay Tuyết đã ôm giáp cái eo của Fred. Và, Tuyết bật vui hẳn trong lòng khi nàng nghe hạ bộ của Fred cương cứng bên trong. Tuyết nhón hai chân lên, bá cổ Fred, đòi hôn môi Fred, vì Tuyết biết, cứng cỏi cho mấy , “nước đá để ngoài nắng rồi nó cũng tan”.

Fred chùng lòng thật. Vì biết nguy hiểm nhưng nơi đây, trong phòng ngủ này, chỉ có chàng với cô bé 15 tuổi. Thân hình tuy nhỏ của Tuyết đã nở đều đặn ở các bộ phận sinh dục. Nhất là hai trái vú có vẻ là của cô gái 17. Rồi gương mặt non nớt, thơ ngây với mái tóc đen huyền củ anàng đã làm phần ham muốn sinh lý bẩm sinh của giống da đen chợt bốc lên. Với lại Tuyết cho hcàng hai chọn lựa: một là âm thầm cho em yêu, bằng xác thịt không thôi cũng được. Hai là vào tù vì Tuyết sẽ vu cáo. Thấy Fred đứng yên như nghĩ ngợi, Tuyết luồn tay vào áo chàng, xoa xoa chòm lông ngực xoắn xoắn như những con ốc bám vào da thịt bộ ngực nở nang của chàng.
- Tuyết có biết cửa phòng khách của tôi chưa đóng không?
- Em đã đóng và khoá kỹ trước khi vào đây.
- Và cửa phòng này nữa…
- Mình đã làm gì đâu mà phải khoá cửa phòng?
- Tuyết đang ôm tôi, đang cởi cúc áo tôi để sờ ngực, Tuyết đã chạm người vào hạ bộ của tôi… Chừng đó, đủ tôi lãnh ít nhất 10 năm tù.

Tuyết ngẩng mặt lên nhìn giáo sư Fred, cười khoái chí. Vì em hiểu Fred vờ nói thế cũng có. Mà phần cốt yếu là Fred đã gáin tiếp thoả thuận. Chàng muốn nếu có gì xảy ra cho chàng và Tuyết, thì phải thật kín đáo, riêng tư. Tuyết nhảy tung tăng lại khoá cánh cửa phòng, rồi đứng đó, quay nhìn thẳng Fred. Trông chàng thê thảm đến tội nghiệp. Lòng cũng muốn mà tim thì đập. Nhưng đâu còn chọn lựa nào hơn.

Tuyết cởi mấy cúc áo của chiếc áo lạnh, thoát ra và ném bừa nó dưới thảm. Rồi đến những cúc áo của chiếc áo đầm. Khi Tuyết cởi nó ra khỏi phần trên, phơi bộ ngực căng phồng trong chiếc áo xú chiêng, thì mắt Fred bỗng khờ dại, chàng dựa lưng ngay vào cửa tủ. Tuyết vẫn đứng đó tiếp tục thoát y. Cái áo đầm đã ra khỏi người Tuyết, và thân Tuyết chỉ còn có hai mảnh mỏng dánh, nhỏ xíu. Nhất là cái xì líp, chỗ âm hộ, màu xam xám lộ hẳn lên, cồm cộm, che cái mu lồn no ứ, trông thật quyến rũ, mời gọi, khiêu dâm.

Fred giả tỉnh. Nhưng chàng vừa nuốt nước miếng. Tuyết đưa hai tay ra phía sau mở khuy xứ chiêng. Cái áo lỏng ra, trệ xuống, cho Fred thấy hai quả đào chin tới trắng hồng, mơn moon, như mới được hái từ trên cây. Tuyết thấy rõ cái quần của Fred đội lên một cục. “Nước đá đang bắt đầu tan trong nắng”. Cái nóng hực lửa của thân người 15 Tuyết đã làm nghị lực, mô phạm, tư cách, trí thức của Fred hoàn toàn tê liệt. Cách đó 10 phút, chàng còn vững vàng đưa đủ lý do để lắc đầu với lời mời mọc của giai nhân. Nhưng bây giờ, trời đất ơi! My God! Hai ngón tay của Tuyết đang bình thản xỏ vào hai bên xì líp, tuột nó xuống, xuống dần…

Đến gần đầu gối, đến ống quyển, mắc cá rồi vọt thoát ra khỏi thân người Tuyết lúc nào không biết. Còn cái xú chiêng thì đã gần như tự động rơi xuống khỏi hai cánh tay Tuyết và được nàng ném văng ra xa tận đầu giường. Trần như nhộng. Tròn trịa. Không một khoảnh da thịt nào của Tuyết mà không cám dỗ, không mời mọc. Tuyết “kêu gọi”:
- Anh còn đợi Tuyết mời mọc như thế nào nữa ? Cửa đã đóng hai cánh. Em đã không còn mảnh vải che thân. Phần còn lại là anh. Em thật tình yêu anh, Fred! Thề với trời đất là em chẳng có một âm mưu nào đen tối để làm nhục anh đâu. Em đã dọn sẵn hết lên bàn. Anh chỉ cần…

Fred lại thở ra rồi cử động. Tay chàng lần mở thắt long, khuy áo và cuối cùng, Fred cũng như Tuyết, trần như nhộng, dương con cặc đen thui dài thong ra phía trước… Tuyết mê quá, nhảy bổ lại, quỳ xuống, nâng cặc Fred lên mà hôn thân yêu cuồng nhiệt. Cả đời Fred, chưa bao giờ chàng được ai hôn của quý chàng bằng mũi. Hai bàn tay nhỏ nhắn của gái 15 đã trân trọng nâng “thằng bé” mập ù đen láy của Fred lên mà hôn tới, hôn lui. Nó gồ ghề thật, trông nó hoặm xự hơn bất cứ cặc của kép Việt Nam nào Tuyết đã ngủ qua trước đây. Tuyết chà khúc gân cứng đó lên trán, lên mắt, lên má nàng rồi bất thần, Tuyết nâng cặc lên, hôn hai trứng dái to đồ sộ của Fred. Nàng ngậm vào nút ngất ngư. Fred ngẩng mặt lên không trung, chợt phát ra tiếng rên:
- My God! Con có ở tù cũng không sao! Con đã làm hết cách để cự tuyệt, mà rồi cuối cùng, cũng đành buông súng đầu hàng. Xin God che chở cho con trong hành động rất người này.

Tuyết khoái quá. Em yên trí là Fred đã phủ phục trước nhan sắc và quyến rũ của nàng. Tuyết đứng thẳng dậy, cầm cặc Fred hích hích vào mu lồn của em. Tuyết dạng hai chân cho đầu cặc Fred quẹt nước lồn ở cửa mình em, rồi Tuyết kẹp nó ở đó, ngoài cửa mình. Em nhón lên, níu cổ Fred xuống, tìm cho mình nụ hôn dây dưa, nồng ngất. Hai tay Fred không làm “khách bàng quang” nữa. Mà đã nhảy vào vòng chiến, tham dự. Chàng ôm chặt mái tóc huyền của Tuyết, vai Tuyết, lưng Tuyết, cánh tay Tuyết.
- Em muốn được vào trong anh, ngay lập tức, được không?

Fred chẳng trả lời, mà cho một tay xuống, cầm dương vật nóng hổi của chàng, đâm vào miệng lồn Tuyết. Tuyết hẩy tới, bá cổ Fred, co hai chân vòng quấn lưng Fred. Thế là cả hai sát dí vào nhau, không rời nửa ly. Hình như Fred chẳng còn biết trời mây, non nước nào nữa. Chàng nhắm mắt ngây ngất, chìm xuống đáy sâu vực nước xác thịt, khi Tuyết ôm cứng chàng mà hẩy đít tới nắc. Fred quên hết tiếng còi hụ xe cảnh sát. Quên cái còng tay, quên cảnh pháp đình, quên nhà jail của Cali, quên luôn những năm tháng nằm vùi trong bốn bức tường, bị bọn đầu trộm, đuôi cướp đè chàng mà hành hạ, lắp đít, bú cặc…

Nhưng như Tuyết đã bảo: “Thề với Trời đất là em chẳng có một âm mưu đen tối nào để làm nhục anh đâu!” Nếu quả tình như thế, thì việc chọn lựa này của Tuyết nghe có lý hơn. Vì cả đời chàng, cho đến chết, có thiếu nữ 15 nào người ngoại quốc, mà là học trò của mình, tự dẫn xác tới dâng hiến không điều kiện cho chàng tha hồ hưởng? Sướng quá. Tuyết thì thầm:
- Thầy ơi! Con thoả nguyện quá. Thầy là giấc mơ của em, nhiều đêm. Hôm nay, chỉ một ngày, thầy có trọn quyền muốn hưởng gì ở em cũng được. Rồi nếu thấy thích, vừa ý, gọi em. Mình lại tiếp nối những ngày hạnh phúc khác. Nhưng riêng hôm nay, thầh phải ở nhà cho con thoả mãn tận cùng.
- Không đâu Tuyết! Anh chỉ xin Tuyết giữ thật kín việc chung chạ xác thịt này. Anh đang bỏ một chân trong ngục rồi. Mỗi ngày, Tuyết hãy cho anh một giờ, tại đây. Nếu được thì suốt đời anh. Tuyết có hứa như thế không?

Mừng quá. Như chiến sĩ đã cầm cờ nhảy vào thành địch. Cái chiến thắng do công Tuyết dàn ra đã từ lâu, hôm nay mới đạt đến vinh quang. Tuyết gật đầu lia lịa. Và không hiểu sao Tuyết chợt mê đắm chàng giáo sư da đen này một cách kinh khủng. Không phải hôm nay, mà từ ngày vào học High School ở San Gabbriel. Tuyết bắt Fred đặt em nằm ngửa trên giường nệm, kéo kín màn cửa sổ lại. Căn phòng mờ mờ. Cái lạnh ngoài trời làm cho căn phòng mát hẳn. Tuyết dạng hai chân ra, phơi lồn, bắt Fred bú.

Tấm thân bồ tượng của Fred so với Tuyết trong như con voi với con nai. Cách biệt xa vời. Cả dương vật đồ sộ của Fred, chính chàng cũng không hề dám nghĩ là nó sẽ vào thênh thang trong lồn Tuyết, ráo rọn, nhẹ nhàng. Chàng đưa môi xuống, banh háng Tuyết ra, bú thiết tha, rào rạt hai cái mép. Rồi Fred quét hàm râu trên ở hột le. Tuyết rướn mình lên. Hai chân co lại, ểnh toàn thể cặp mông no tròn lên không mà hét. Dù ếm giọng lắm, nghe cũng thê thảm như ngàn lời khóc:
- Fred ơi! Cái đó là cái gì vậy? Ah bỏ kiến vào lồn em hả. Sướng, đã ngứa, khích dâm, chết em Fred ơi. Anh quét như vậy thì đàn bà lớn tuổi cũng chết chớ nói gì tuổi em. Sướng hơn đụ nữa anh ơi. Đừng bỏ em nghe Fred!

Lần đầu tiên, Fred được bú một cái lồn Á Châu. Nó nhỏ nhắn, xinh xắn, mà nơi nào cũng hồng đỏ lên. Những sợi lông lồn lưa thưa, ngăn ngắn. Lồn 15! Cái lồn nhỏ xíu đó đã tiếp thu hết khúc gân đồ sộ của Fred! Đã đụ rồi mà Fred cũng chưa tin. Nó như một huyền thoại. Như chuyện giả tưởng. Làm sao? Cách thế nào lồn Tuyết đã chịu được hết chiều dài lẫn chiều ngang ghê gớm của con cặc Mỹ đen đó? Fred hoàn toàn không hiểu. Chàng đang tận tình dùng hàm ria con kiến để làm cho Tuyết la khàn giọng.
- I come, I come. Em ra, em ra Fred ơi. Chịu không nổi nữa Fred ơi. Liếm cho hết nước của em đi rồi nằm ngửa ra cho em trả ơn. Trời ơi! You kill me, Fred!
“Anh giết em Fred ơ!i” Tuyết chỉ la có chừng đó, rồi buông hết, rã rời thân xác, mềm nhũn tứ chi, thở và thở…

Fred ngồi xuống, nâng nửa người Tuyết lên mà ấm, mà cưng mà nựng như nựng một baby. Bây giờ thì chính chàng cố làm sao cho Tuyết thương chàng hơn vì chàng sợ tuổi trẻ Tuyết sẽ làm nàng nhàm chán một giáo sư lớn tuổi . Đôi mắt Tuyết còn nhắm nghiền, còn dính chặt với cơn sướng rạt rào vừa rồi. Em chưa tỉnh hẳn, thì bên tai, Tuyết nghe Fred nói:
- Em muốn bú anh, hay để anh đụ em?
- Cái nào cũng được. Bề gì, em cũng phải đụ anh cho tới chiều tối. Nên cái nào trước cũng được. Thank you!

Chợt nhìn thấy cặp vú đẹp mỹ miều của Tuyết Fred nhìn chết sửng. Làm sao Mỹ đen nào có cặp vú đẹp lạ lùng như thế được. Fred bú, rồi bóp, nhồi. Bàn tay hộ pháp của Fred sờ vào trái vú trông như bàn tay của lực sỹ da đen cầm quả bóng Tennis. Chàng đang xây mộng vàng: có thể nào chàng lấy Tuyết làm vợ không? Có thể nào gia đình học thức giàu có của Tuyết chấp nhận một Mỹ đen làm rể không? Và tuổi tác, và sắc vóc…

Fred, nếu bước vào nhà bác sĩ Đoàn, thì nước da chàng sẽ làm cả nhà “khiếp hãi”. Khiếp hãi không phải Fred có dáng dấp hung bạo, khó thương. Mà chính vì những định kiến, những ác cảm sẵn có của mọi người về da đen. Nói đến da đen, dù là một bác sĩ, cũng có cái gì khó cho thiên hạ kính nể hoàn toàn. Rồi lại thêm những tai tiếng khó quên của O.J. Simpson., Michael Jackson, Mike Tyson v.v…

Vì mặc cảm đó, cho nên Fred đang trổ hết tài ba sức lực để chinh phục người yêu tuổi 15 này. Chàng nằm lên, cho cặc vào lồn Tuyết, bắt đầu một trận đụ không tiền khoáng hậu. Một trận đụ dai dẳng, tuyệt trần. Tuyết ra hết ba lần, Fred rút con cặc ra lau, như người lính chùi súng, xong lại đút vào đụ tiếp. Tuyết chẳng còn thấy màu đen trên da Fred nữa. Em thấy Fred như một hoàng tử sang trọng, một thiên thần, một thần tượng không ai đánh ngã nổi, kể cả mẹ Tuyết, bà Nguyệt!
- Con xa lánh hết mọi kép trẻ, để chỉ còn yêu thầy giáo Fred, thì còn cần gì nhiều condom nữa? Nguyệt hỏi Tuyết.
- Con đùa với mẹ cho vui đó mà. Thực ra con chẳng còn cần condom nữa.
- Chết, không được đâu con. Đây này (Nguyệt mở bóp) con cầm hết hai hộp này mà dùng. Không phải mẹ sợ con dính bệnh AIDS, mà sợ con mang bầu.
- Con đã và đang uống thuốc ngừa thai. Mẹ khỏi lo. Thì mẹ sao, con vậy mà. Con giống mẹ nhà có phước!
- Bây giờ con còn đi lại với Fred không?
- Dạ có mỗi ngày. Tan học là con đến nhà chàng. Sáng weekend như hôm nay thì 8 giờ, Fred đụ con tới 11 giờ. Con mới ở đó về đây thì gặp mẹ ngất ngây trong bồn tắm. Tiếc quá, tại Thắng nhìn thấy con, rồi chàng muốn… Với lại, lỗi tại con. Khi thấy mẹ ngất ngây con đã tự cho tay vào sờ lồn, rồi rên lên. Nếu không, giờ này mẹ hãy còn “vui” với Thắng.
- Thôi con đừng nhắc tới anh chàng bạc tình đó nữa. Y là một cậu bé loạn luân!
- Hả? Thắng là người loạn luân? Sao mẹ biết?
- Thắng nói xa nói gần. Nhưng mẹ biết. Mẹ Thắng cũng tên Nguyệt. Thắng đến ân ái với mẹ để …
- Để thoả mãn loạn luân? Thế thì trong nhà này cũng có một kẻ loạn luân!
Nguyệt giật mình, nhột nhạt. Có thể nào Tuyết cũng biết rõ việc của Chính. Và nhất là cả nàng, dù chỉ trong tư tưởng. Lâu nay, Nguyệt quên khuấy mất trong nhà này còn có một người nữ nữa: đó là Tuyết, một đoá hoa mới nở, nhưng đã sớm biết chuyện người lớn. “Trong nhà này cũng có một kẻ loạn luân!”, Tuyết nói. Là ai nếu không phải là Chính! Trong lòng Nguyệt run quá. Nàng sợ Tuyết đã thấy hết những bức hình mặc đồ tắm hở hang của nàng do Chính treo khắp tường phòng ngủ. Nàng sợ Tuyết đã nghe lén những cú phone của Chính gọi về từ nội trú! Nhất là Tuyết có thể đã thấy Nguyệt cũng từ cửa sổ, nhìn Chính nằm trên ghế phơi nắng buổi sáng.

Một lát lâu, Nguyệt ôm Tuyết ân cần hỏi, nhỏ giọng:
- Kẻ loạn luân trong nhà này là ai, hả con?
- Nhưng mẹ có cho phép con tiếp tục yêu thầh Fred thì con mới nói.
- Ừ. Con yêu ai là quyền của con. Mẹ đâu có bao giờ cấm cản.
- Người loạn luân trong nhà này chính là mẹ.

Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vì những gì nàng lo âu, đều chẳng xảy ra. Nàng lo âu Tuyết sẽ nói là Chính. Nàng sợ hoặc Chính đã xằng bay với Tuyết. Hoặc là Tuyết đã biết Chính treo các tấm hình áo tắm của nàng trên tường… Nguyệt hỏi:
- Mẹ? Con nói mẹ là kẻ loạn luân? Thế thì con lầm rồi. Hoàn toàn không đúng! Mẹ đã tự chiến đấu cam go để không xảy ra.
- Thưa mẹ, nếu không đúng thì cũng gần đúng…Thôi, con muốn mẹ phải vui. Con biết mẹ thiệt thòi trên 10 năm. Con biết mẹ đã chống cự hết sức mình để chị phạm tội trong tư tưởng. Dẫu gì, mẹ vẫn là người đàn bà còn lương tâm, vì mẹ đã đuổi Thắng ra khỏi phòng này khi biết Thắng muốn xằng bay với con. Mẹ đã nhiều lần khước từ sự “tấn công” có dụng ý của Chính. Cám ơn mẹ đã cho con tiếp tục yêu Fred. Thôi con có hẹn phải đi chơi với bạn. Con đi, chiều về. Mẹ đừng lo…

Tuyết hôn Nguyệt một cái trên má, rồi tung tăng chạy khỏi cửa. Ngồi lại một mình trước bàn phấn, Nguyệt ngắm mình, nàng bỗng sợ cái nhan sắc trác tuyệt kia sẽ có ngày tàn phai như chậu hoa khô rúm của Chính tặng nàng trước ngày Chính vào nội trú. Bất giác, nàng chụp bó hoa khô trong lọ, bẻ ngấu nghiến, xong cho vào giỏ rác. Nguyệt không muốn thấy sự tàn héo của sắc đẹp, và cũng dứt khoát luôn với ám ảnh nhơ bẩn mà vừa rồi Tuyết đã huỵch toẹt:
“Người loạn luân trong nhà này, chính là mẹ!”

Chuông gọi cửa dưới nhà vang lên ba lần, Nguyệt mới trở dậy, choàng chiếc áo kimono ra hành lang nghiêng mình nhìn xuống. Nguyệt thấy một ông Mỹ đen ăn mặc rất đàng hoàng. Nàng hỏi bằng tiếng Mỹ:
- Ông muốn gặp ai?
- Thưa tôi muốn gặp phụ huynh em Tuyết.
- Xin ông cho biết ông là ai và ở đâu?
- Thưa tôi là Giáo sư Fred Humphrey, dạy ở San Gabriel High School. Hay nếu bà ngại tiếp tôi…
- Không phải, nhưng hôm nay cháu Tuyết vắng nhà…
- Vâng, vì thế, tôi muốn thưa chuyện cùng ông bà khi không có mặt Tuyết. Tôi biết Tuyết đã dự cắm trại ở Long Beach.
- Xin ông chờ tôi một giây.

Nguyệt chạy xuống mở cửa và mời Fred bước vào. Cũng là Mỹ đen, nhưng anh chàng trông có vẻ trí thức, và chững chạc hơn những chàng đen mà Nguyệt đã gặp trước đây.
- Ông dùng trà hay café? Để tôi đi lấy.
- Thưa trà cũng được. Phiền bà quá.
Trong khi Nguyệt đi pha trà, Fred lễ độ ngồi dựa salon ngắm cách trang hoàng sang trọng của phòng khách. Chàng thầm phục gia đình Tuyết giàu có, và phong phú luôn óc mỹ thuật. Chàng hơi hồi hộp, lựa những lời khéo léo để trình bày sao cho lịch sự và tế nhị với Nguyệt về những gì đã và đang xảy ra giữa chàng với Tuyết.
Nguyệt mang hai cốc trà lại bàn khách và mời Fred.
- Tôi nói ngay để ông Fred đỡ ái ngại: là tôi đã biết cháu Tuyết giao du “khá thân mật” với ông.

Fred hơi đổi sắc mặt. Chàng định đến đây thú thật tất cả mọi nchuyện làm tày trời của chàng cho Nguyệt nghe. Mà rồi Nguyệt đã biết hết. Nguyệt nói tiếp:
- Tôi định hôm nào đẹp trời, tôi với nhà tôi sẽ dẫn Tuyết đến gặp ông để nói chuyện.
Tim Fred muốn bung lồng ngực, vọt ra ngoài. Vì cách đây hai hôm, một giáo sư bạn chàng, đã xa gần cho chàng biết sự liên hiệp hợp pháp giữa chàng và Tuyết.
- Thưa bà, tôi hiểu tôi là một đàn ông xấu xa, mặc dầu tôi là kẻ bị Tuyết tấn công. Tôi xấu, vì đã không mạnh dạng cự tuyệt những cám dỗ, mời mọc của Tuyết. Tôi xấu vì phải đợi cho đến khi bạn tôi thông báo, tôi mới tự dẫn xác đến thú tội với bà. Vì tôi nghĩ có lẽ, chỉ có ông bà mới cứu được tội phạm của tôi.
Mặt Fred đổ mồ hôi. Giọng chàng đầy sợ seat. Dáng dấp lung túng, gần như muốn quỳ lạy của Fred làm lòng Nguyệt chùng xuống. Thực ra, riêng nàng, nàng chẳng thắc mác gì về hành động của Tuyết. Nàng hay nhắc chừng Tuyết phải mang condom bởi vì nàng sợ cô bé có thể nhiễm HIV hoặc mang bầu vào cái tuổi 15. Còn Tuyết ngủ với ai, giao du thân mật với người nào, nàng không để ý.

Đưa lý nước trà lên mời Fred, rồi Nguyệt bớp một ngụm:
- Ông Fred đến đây hôm nay chỉ để nói có thế?
- Thưa còn nữa: Tôi muốn chấm dứt tức khắc tội lỗi. Nếu không tôi phải xin đi dạy ở một tiểu bang khác.
Nguyệt đưa tay khoác, và vồn vã ngăn lại:
- Ơ kìa, ông Fred. Làm gì mà ông sợ hãi quá vậy? Tôi có cách bảo đảm cho ông, nếu ông bị liên đới tới pháp luật. Lúc nãy, tôi bảo ông sẽ cùng Tuyết đến nhà ông nói chuyện. Chắc ông nghĩ chúng tôi sẽ tố cáo? Điều đó thì không đúng. Tôi đến đó để nói một kế hoạch cho ông phòng thân nếu ngày nào đó có cảnh sát đến còng tay ông….

Fred xoa xoa hai bàn tay vào nhau, lòng xôn xao một niềm vui. Chàng không thể nào ngờ gặp may mắn như thế:
- Thưa bà. Tôi như kẻ chết chìm, đang được bà cứu mạng. Bà có thể cho biết những gì bà sắp nói để cứu tôi không?

Nguyệt ngồi tréo chân mặt lên đùi chân trái. Cái áo kimono xẻ ở giữa, phơi trần da thịt trắng hồng khêu gợi cho Fred thấy. Nhưng tâm hồn chàng đang dạo động. Hãi hùng. Fred không muốn, hay không dám nhìn cái hấp dẫn đó nữa.
- Trước hết, ông Fred có thể cho tôi biết, vì sao con gái tôi lại mê ông đến độ cháu từ bỏ hết bồ bịch Việt Nam còn trẻ.

Fred cúi hẳn mặt nhìn xuống thảm đỏ, trong khi Nguyệt lại xổ ra một chiêu khêu gợi nữa: nàng chồm tới phía Fred và thật thấp, để Fred có thể nhìn trọn bộ ngực no tròn bên trong áo kimono. Giọng Fred nhỏ, trầm:
- Thực tình tôi không biết. Tôi chỉ có thể nói lại những lời Tuyết hay nói với tôi mỗi lần em làm tình …”Fred ơi! Hồi trước em ghét Mỹ đen thế nào, thì bây giờ em suy tôn anh hơn một ông vua.” Hoặc “Em có thể đổi hết những gì em có trên đời để được nằm dưới anh mà hưởng”. Hoặc “Làm sao người da trắng và da vàng có được một dương vật và kỹ thuật làm tình thần thánh như anh v.v…

Fred nói xong, ngẩng đầu lên với vẻ khiêm nhường, thì mắt chàng bắt gặp gương mặt ngất ngây não nùng của Nguyệt. Nàng hớp một ngụm trà, mà mắt lẳng lơ thu hồn Fred:
- Hồi nãy ông Fred có nói: “Ông xấu vì đã để con quỷ thấp hèn của mình chiến thắng lý trí.”
- Dạ đúng thế. Không phải một mà nhiều lần, với Tuyết.
Nguyệt chúm chím cười khó hiểu, làm Fred run hơn:
- Thư, chẳng lẽ bà không xót thương cho kẻ tội phạm đã biết tự xưng tột. Lại còn ngồi đó cười lên đau khổ của tôi?
- Ấy chết. Nguyệt vội khua tay cải chính. Không phải thế! Tôi cười chúm chím vì không dám cười lớn, và tôi cười vì nghĩ : đâu phải thế gian này chỉ có mỗi mình ông là có tội. Cả tỷ tỷ người đang mắc tội, trong đó có tôi.

Mắt Fred long lanh, ánh lên niềm vui nhỏ, vì chàng chợt có bạn “đồng hành”. Kẻ đó lại là mẹ của Tuyết. Nguyệt nói tiếp bằng giọng thanh thản, hồn nhiên:
- Hình như cứ mười người thì đã hết chín mắc để “con quỷ thấp hèn chiến thắng lý trí!” Mỗi người phạm một cách. Chỉ khác là ở số lượng những lần phạm tội. Chàng những người tin rằng Thượng Đế có thể xoá tội cho mình, thì họ lại càng dễ mắc tội hơn. Làm thế nào mắc tội rồi xưng tội thì hết tội? Ông Fred có tin, chính tôi, mỗi ngày cũng để “Con quỷ thấp hèn chiến thắng lý trí của tôi”, nhưng chỉ những tội nhỏ , những tội rất người. Còn tội lớn hơn thì tôi nhất quyết cự tuyệt. Nếu ông Fred lớn tuổi mắc tội làm tình với gái vị thành niên, thì tôi là một tội phạm chung thân khổ sai. Vì tôi đã phạm không biết bao nhiêu lần với những cậu bé 16, 17…

Fred chồm tới, hỏi gấp rút:
- Bà nói, bà cũng phạm tội làm tình với trẻ vị thành niên?
Nguyệt gật đầu với sự hãnh diện, làm Fred không tin mắt mình. Chàng không thể tưởng tượng một giai nhân tuyệt sắc như thế, một bác sĩ phu nhân như thế mà cũng…
- Tại sao không? I know what I’m doing! Tôi biết tôi đang làm tì. Anh biết đi một xe mới, mặc bộ đồ mới, ở cái nhà mới, tại sao tôi không được quyền làm tình với một người “mới”. Mới: đồng nghĩa với trẻ, đẹp, khoẻ!!! Cho nên ông Fred, dù có dụ dỗ Tuyết, cũng chẳng làm tôi bận tâm. Điều tôi lo âu là không biết Tuyết có hoàn toàn hạnh phúc với ông hay không. Thế thôi. Nhưng ông đã nói những câu Tuyết hay rên lên trong khi làm tình. Tôi hoàn toàn yên tâm, không thắc mắc. Và ông cũng đừng thắc mắc. Cứ hồn nhiên mà hưởng.

Fred hình như vẫn chưa an lòng, chàng hỏi lại:
- Hồi nãy bà có nói: “Bà có một kế hoạch cho tôi phòng thân nếu ngày nào đó cảnh sát đến còng tay tôi.” Chẳng hay đó là kế hoạch gì. Xin bà vui lòng cho tôi biết được không?

Nguyệt nhỏ giọng, dù ở nhà chẳng có ai, ngoại trừ hai người. Nàng làm cho ra vẻ bí mật, cho Fred chú ý hơn:
- Tôi định nói là nếu pháp luật có làm phiền ông, ông cứ thẳng thắn nói họ lầm. Vì ông là tình nhân của chính tôi, chứ không phải của Tuyết. Tuyết lui tới nhà ông là làm cái gạch nối cho tôi với ông!

Fred yên lặng, ngồi nhìn chết trân nơi Nguyệt. Vì sau khi nói như thế, Nguyệt phát một cử chỉ nửa lã lơi, nửa mời mọc, có cái gì đó thật khó nói, đã làm chàng từ địa vị một người khách có tội, trò thành người “thân quen” – thân quen đã từ lâu – Nguyệt cầm tách trà của Fred hớp một ngụm, rồi, cũng với tách trà đó, nàng mời Fred. Anh chàng dán sát đôi mắt ở dung nhan diễm lệ của Nguyệt. Mà miệng thì uống tý nước trà. Cử chỉ mời trà đó của hai người như thu ngắn sự cách biệt da vàng và da đen, nghèo và giàu. “Bà già vợ” và “Chàng rể”. Những lời Tuyết khen ngợi về Fred sau mỗi lần Tuyết đến ái ân với Fred lại vang vang bên tai Nguyệt. Nàng rắp tâm sẽ có một ngày tìm được Fred, để nói chuyện, để xem cẳng xem giò và để … không ngờ hôm nay chính Fred dẫn xác đến.

Fred đứng cao như cây đại thụ. Vóc dáng chàng như cầu thủ Michael Jordan. Mặt chàng sáng ngời nét thông minh. Nước da mùng quân đó “chịu đựng” nắng mưa, bão táp không biết meat. Chợt Nguyệt đùa một câu:
- Không biết trong hai chúng ta, ai đang để “con quỷ thấp hèn chiến thắng lý trí?”

Nói xong, Nguyệt lại cầm tách trà của Fred uống thêm một ngụm rồi lại mời Fred. Lần này, mắt anh chàng vẫn không rời nổi giai nhân, nên hai bàn tay anh “vô tình” chụp, bao bên ngoài bàn tay Nguyệt. Rồi Fed duyên dáng, nhếch cười, để lộ hàm răng trắng ra:
- Có lẽ cả hai chúng ta đang là hai con quỷ, hai con quỷ không thấp hèn, đang đòi làm một hành động nào đó rất người, như bà nói! Hình như đây cũng là lần tôi phạm tội nữa, nhưng lòng tôi yên ổn hơn, vì…
- Vì tôi trên tuổi vị thành niên?
- Không, vì bà là giai nhân tuyệt sắc? Đẹp lạ lùng!!!
- Ông Fred nịnh đầm! Ông đúng thật là người Hợp Chủng Quốc.
- Thưa không, bà có thể đừng tin lời tôi. Cứ bước ra phố, hỏi bất cứ người nào về nhan sắc của bà.

Bàn tay Nguyệt vẫn nằm trong hai bàn tay hộ pháp của Fred. Tách nước trà còn ấm. Nhưng không ấm và nồng bằng hơi ấm hai bàn tay Fred! Nàng đứng sát Fred hơn, gỡ cái tách khỏi tay Fred để xuống bàn ngước mắt nhìn Fred trên cao, và “lửa” hực bốc lên, làm mặt nàng hồng, mắt hoa, môi nài nỉ đòi một buổi sáng hoàng đạo nữa….

Fred thật tình xúc động mãnh liệt. Chưa bao giờ chàng dám tưởng tượng được cầm tay một giai nhân như Nguyệt. Mặc cảm da đen làm chàng sống thu người như “con sâu làm tổ, trong trái vải cô đơn”. Dù đã đậu tiến sĩ, và đã làm giáo sư trên 15 năm, Fred vẫn không sao quên mình là da đen, một da đen bẩn thỉu tội lỗi của những cuốn phim trộm cướp, đánh đấm, hiếp dâm. Những câu truyện đầu môi của người da trắng nói về “Mọi Phi Châu” v.v…

Phòng khách yên lặng, vì cả hai “đối thoại” bằng mắt. Nguyệt muốn làm chuyến phiêu lưu vào xứ sở của thú rừng. Nguyệt muốn làm chủ một giai nhân thân hình của một Mike Tyson. Nguyệt muốn đổi thử món ăn xem nó ra sao mà con gái nàng đã hết lời khen ngợi…. Cả hai thật sát. Nguyệt cố tình cà đôi vú no cứng của mình vào người Fred. Trong khi tư cách giáo sư của Fred vẫn còn e dè thì Nguyệt khám phá ra dương vật của chàng đã “sưng” lên một đống:
- You are a bad boy! Anh xấu lắm nghe chưa!

Lần đuổi Thắng ra khỏi nhà thì Nguyệt vịn cớ Thắng đã xằng bay với Tuyết. Còn bây giờ nàng đã tha thứ cho chính mình khi đang xằng bay với nhân tình của con gái. Cho nên Nguyệt vội vã cải chính ngay cho Fred nghe:
- No, I mean, I’m a bad girl! Tôi mới là đàn bà xấu. Vì tôi giật và tư tình với bồ của con tôi.
- Thưa bà, thế thì tôi cũng xấu nốt, vì tôi đang ngoại tình với bà già vợ (mother in law)!
- Nhưng Fred ơi! Có những điều con quỷ thấp hèn có lý trí của mình! Tại vì quanh ta, họ bảo đó là tội, nên mình trở thành tội phạm. Em thì có riêng lối suy nghĩ. Em biết cái nào tội, cái nào không! Anh đã là chồng của con em đâu?

Nguyệt tháo cái nút áo kimono ra. Fred chết nửa thân người. Hai chân chàng bỗng run như cầy sấy. Phía trước của thân người Nguyệt lồ lộ ra. Xong, cái áo ngủ rơi xuống đất, cũng là lúc Nguyệt cầm tay Fred dắt vào phòng ngủ của nàng. Cánh cửa được khoá kỹ, đèn trong phòng một ngọn duy nhất xanh dương, trả ập cái không khí mờ ảo lãng main mà cả hai đều bất ngờ được hưởng. Fred bế Nguyệt lên nhẹ nhàng như một đứa bé. Chàng đưa Nguyệt lên cao, nhìn chăm bẳm bộ lông lồn nàng chỗ cái chỏm nhọn dương cao lên của cặc Fred. Tự tay Nguyệt cởi áo cho Fred. Rồi đến thắt lưng, zipper, cái quần Fred rơi xuống, thì cũng là lúc bàn tay mỹ miều của Nguyệt thọc vào xì líp của Fred để rút con cặc to sổ sàng, to kỳ dị, dài quá kích thước ra. Nguyệt ngắm và yêu quá một bảo vật từ thuở bé giờ nàng chưa thấy.

Hèn chi màTuyết, con nàng, đã tự nguyện lìa xa mọi nhân tình dé dé khác để còn yêu có mình Fred. Fred vĩ đại, Fred cao to, Fred khoẻ mạnh, Fred học thức. Trước mặt Nguyệt bây giờ, Fred là một thần tượng bất diệt. Chỉ nhìn con cặc đồ sộ khi Fred trần truồng đứng đó, thì không những một mình Nguyệt mà bất cứ một đàn bà bà nào của bất cứ giống dân nào cũng phải thèm chảy nước miếng, mà quỳ xuống, bò lạy, xin được sờ mó, hôn nó một lần cho biết. Nước lồn của Nguyệt tự động rỉ ra ướt nhẹt hai mép. Hai mí mắt nàng nặng trĩu, mở không lên.

Buổi sáng im lặng, không khí dâm data đặc quánh phủ quanh phòng, lean chiếc giường Ý có kiếng soi. Giọng của Barbara Streisand não ruột the thiết trong bài “One life to live” vang lean. Nguyệt quỳ đó như một nô lệ của một ông vua Á rập. Nàng lấy một tô sữa, đến cầm cặc Fred ngâm vào rồi khoát tay rửa ân can như một một môn đệ của đạo sex bên Ấn Độ, rửa cặc Fred xong, Nguyệt nâng tô sữa lên uống cạn.

Thấy vậy, Fred yêu quá, chịu không nổi, chàng cũng lấy một tô sữa khác, bắt Nguyệt đứng dang hai chân ra, chàng dùng tâ rửa khắp loan, rửa luôn âm đạo, và xin Nguyệt đái vào một tí trong tô. Fred uống ực, sạch ráo, ném cái tô xuống đất vỡ tan, ôm Nguyệt ngất ngư với cái hôn lâu gần 10 phút, không vật nhau, không đụ nhau.

Mười phút cuồng si. Mười phút của môi gặp môi, mà cả hai tưởng như đã trong nhau từ thuở nào. Tuổi của cả hai là những hoả diệm sơn ngập lửa. Cả hai là những cao thủ võ lâm học nay những chiêu vô địch. Nhìn cặp này mới đúng là đôi nhân tình lý tưởng của dục vọng.

Nguyệt mở tủ lấy chai champagne ra khui. Nàng bắt Fred quỳ hứng miệng ngay loan. Nguyệt đổ rượu từ hai núm vú chảy dọc xuống từ từ, theo chòm lông lồn thành một vòi nhỏ, vào miệng Fred. Fred no nê. Được một lúc, Nguyệt ngừng, đưa chai vào miệng nốc. Rượu làm cả hai man rợ, cuồng nhiệt hơn. Nguyệt xô Fred name xuống giường, cầm cặc bú. Vừa bú, Nguyệt vừa nhìn mình trong kiếng. Nàng mang heat tài nghệ tuyệt vời ra tặng Fred. Fred quằn quại lạ, nàng mặc kệ. Nguyệt chỉ biết nhìn mình trong gương soi để tự thoả mãn với ái dâm man rợ đầu tiên nàng tung ra sáng nay với một da đen Phi Châu.

Nguyệt no nê với khúc dồi to đen láy. Nàng say mềm với trận chơi có một không hai. Nguyệt lại mở tủ lấy hủ cream (loại trồn sà lách). Nàng cầm cặc Fred quét vào đó rồi nut như ăn một cây kem, rồi lại uống champagne. Đã dâm sẵn, nhờ rượu, bây giờ Nguyệt trở thành một hoàng hậu Cleopatre thứ hai.

Thình lình, Nguyệt nằm chàng hãng ra, thong hai chân xuống đất, phành lồn, bắt Fred đổ rượu vào lồn và dùng miệng hút ra, nuốt. Nguyệt nhét từng qủa nho vào âm đạo, Fred dùng môi lừa ra ăn. Hết một chùm nho nhỏ, Nguyệt mới cầm hai vai Fred kéo lên, bắt chàng đâm cặc vào đụ. Cả hai nhìn mình trong gương. Họ có cảm tưởng như đang xem một cuốn phim sex trên màn bạc. Nguyệt bỗng nói:
- Hèn chi mà da trắng chẳng bao giờ chịu cho da đen các anh được ngang hàng với họ ngoài xã hội. Fred đụ em hay anh đang đưa em về với thiêng đàng, tiên cảnh? Em sẽ bảo Tuyết cho em được làm nhân tình thứ hai của anh.

Fred không dám đè trọn thân người chàng trên Nguyệt vì anh to con quá. Chàng phải chống hai khuỷu tay. Còn hai chân thì chịu dưới đất. Fred rút cặc chàng bóng lưỡng như con cá chình. Nguyệt trợn trắng, môi há tang hoác. Cằm ngưỡng lên không. Hai tay cào xé vai Fred, và la như voi phá rừng.

Động tác của Fred chậm rãi, bình thường. Chàng chưa tung chiêu nào độc đáo mà mồ hôi Nguyệt đã vã ra như tắm. Nàng nói bay đủ mọi thứ, mà hồn thì đã về tận chín từng mây xanh. Chưa từng có con cặc nào to như thế vào lồn. Nó chật ních. Nó vào tận tử cung. Miệng lồn của Nguyệt ngậm không muốn hết bề tròn con cặc Fred. Tiếng rên của Nguyệt nghe thê thảm như lơi khóc. Nàng níu chặt cổ Fred. Sướng tuyệt cùng. Sướng không bút nào tả nổi. Nguyệt chỉ còn nhìn chăm bẳm “Mike Tyson” doing vô lồn nàng từng “quả đấm” nặng ngàn can.

Fred đụ bình thản như một thiền sư đang lần chuỗi ở vách núi. Quả tình thượng đế đã ban cho da đen một biệt tài không có giống dân nào trên quả đất so sánh nổi. Nằm dưới, Nguyệt dãy đành đạch như con cá mắc cạn trên đất khô. Mặt nàng rúm như muốn khóc. Hơi rượu nồng từ môi nàng phà ra mỗi lần Fred nắc xuống.
- Oh! God. Trời đất quỷ thần ơi! Cả thế giới lầm to và đánh giá trật về da đen! Hãy để cho nó đụ như đang đụ tôi, thì quý ngài sẽ thấy vàng bạc, châu báu đều vô nghĩa. Hãy lật đổ mọi chủ nghĩa. Hãy đập phá mọi tượng thờ! Hãy sơn đen một khúc gỗ đẽo hình dương vật mà thờ từ trong thôn ấp đến thành thị. Cặc da đen là huyền thoại. Cặc da đen là vạn tuế!!! Cặc Fred bất diệt!!!

Nguyệt dịch nguyên văn câu vừa rồi ra tiếng Anh và dõng dạc đọc lên, tán thán tài nghệ tuyệt luân của Fred.

- Fred, có người tình như anh, em chẳng còn biết buồn là gì. Em chẳng còn can nghe nhạc tình Trịnh Công Sơn. Em chẳng cần đọc thơ Du Tử Lê. Nếu anh muốn, em sẽ hãnh diện dẫn anh đi ngoài phố. Em sẽ đưa anh đến phòng mạch chồng em….Nghĩa là Fred muốn gì, từ em, cũng có!

Fred vẫn im lặng, chất Champagne làm chàng đứ đừ cũng có. Nhan sắc tuyệt trần của Nguyệt làm chàng say ngất cũng có. Fred tưởng như mình đã qua đời, và chàng đang hưởng lạc cảnh ở chín từng mây cao. Làm sao chàng được diễm phúc nằm đụ với giai nhân Á châu đẹp lộng lẫy như Nguyệt cho nên chàng không dám chú ý nhiều đến những lời Nguyệt rên la. Fred cũng chẳng dám nhìn nhan sắc thần sầu của Nguyệt. Chàng cố hết sức lép dào cuộc mây mưa cho Nguyệt phải thán phục, phải cheat lăn quay ra, mới thôi.

Điện thoại vẫn reo. Vừa đụ, Nguyệt vừa trả lời với đầu giây:
- Chị Hải hả? Sao em thở mạnh hả? Em đang đụ chị ơi! Vâng một kép mới. Không, không phải kép nhí. Mà chàng đã 40, và da đen, tên Fred Humphrey. Ối! Nó nắc nữa chị ơi! Em chết chớ không sao sống nổi bữa nay đâu chị Hải ơi! Hả. Dạ to, to lắm. To lạ lùng. Em tưởng là nó không vào được trong em. Ai dè…dạ chàng đang tận tình đụ em nay. Hả, em say hả? Có uống tí champagne, nhưng vẫn tỉnh táo để thưởng thức những cú nắc tuyệt vời của Fred. Đã lắm chị ơi! Chị phải đụ da đen một lần trước khi chết. Nếu không, sẽ hối hận! Dạ không, chàng là Giáo sư của con em…Đụ da đen rồi chị sẽ quên bố nó hết mấy thằng kép nhí…Hả Chị có tìm cho em một cậu có 15? Mười lăm thì đã biết gì mà đụ? Thế à? Chị đã đụ thử rồi? Không biết sau khi đụ với Fred này rồi, em có còn thiết tha với những cậu 16, 17 không chớ đừng nói là 15. Cái gì? Cậu ấy có thể kéo dài ba tiếng. Chị đã ra bốn lần? Gì? Mười lăm mà làm gì có con cặc to khiếp hồn thế? Vâng, vâng, em đụ xong chàng này, sẽ gọi đến cho chị. Để em thử xem. Khiếp, mười lăm tuổi mà dám làm chị phải khen thì chắc là tuyệt. Vâng, em sẽ gọi. Chắc chắn. Bye!

Bà Hải muốn giới thiệu cho Nguyệt cậu bé có 15 tuổi người Cần Đước. Đặc điểm là cậu có con cặc rất to và chơi rất dai. Nguyệt chỉ ừ cho qua chuyện, chứ làm sao ai có thể đánh ngã nổi thần tượng Fred da đen đang đụ nàng nay. Đặt điện thoại xuống, Nguyệt ôm cứng Fred, hẩy mông lên hứng từng cú nắc độc đáo của Fred và nàng ra lai láng một quả sướng ngút trời mây. Fred vẫn nắc đều đặn coi như chẳng có gì xảy ra. Nguyệt thích thế. Liên tục, chát chúa, ầm ập. Đụ là phải như thế. Phải như chiến sĩ xung kích. Gặp địch là bám sát đánh không ngừng nghỉ, cho đến khi nào xác địch nằm trắng đồng, mới gác súng!

“Cây súng” của Fred trong kinh hồn quá. Fred rút ra tận bên ngoài miệng lồn, rồi mới từ từ nay mạnh vào. Lồn Nguyệt bắt buộc phải ứa ra nước thường xuyên, đến nỗi lúc nàng ra, nó đã thành một giòng nhỏ, như giòng sữa, chảy rỉ rả xuống tấm nệm giường màu ngà.

Điện thoại lại reo. Ông Đoàn, chồng bà, gọi về:
- Đoàn đây em! Em đang đụ với một Mỹ da đen hả?
- Vâng sao anh biết?
- Lúc nãy về định lấy mớ giấy tờ đưa cho người khai thuế, anh chợt nghe em rên toàn tiếng Mỹ. Anh để ý nghe cả tiếng của Fred, giọng Mỹ đen. Nên anh lại “trả tự do cho em”, trở lại phòng mạch….Gọi em để thăm, đừng phiền.
- Nhưng làm sao anh biết chàng này tên Fred?
- Giời, em gào tên anh ta muốn vỡ nhà, làm gì không nghe. Chắc là em vừa ý lắm nhỉ? Sung sướng không?
- Trên mức sung sướng! Từ bé, em chưa từng đụ người nào co của quý to kinh khủng như Fred! Phải chi được rỗi, anh nên về, ngồi trong tủ xem chàng ta đụ em.
- Thật vậy hả? Anh còn hai cái hẹn nữa, nhưng anh có thể gọi lại dời đến chiều. Anh sẽ về trong vòng 15 phút. Nhớ chờ anh nhé! Anh muốn xem của quý của Fred!

Mười lăm phút sau, Nguyệt vờ bảo Fred bế nàng vào phòng tắm cho nàng đi đái, để Đoàn mở cửa vào mà Fred không biết, Đoàn khiếp vía khi nhìn thấy thân hình vạm vỡ cao to và nhất là con cặc dài thần sầu của Fred. Vợ ông đứng cạnh Fred trong như em bé. Một người trắng nỏn nà như bông bưởi. Người kia đen nâu như cục than ham. Nhờ gương mặt Fred có vẻ trí thức, nếu không chàng trông như một tướng cướp.

Cặc Fred chỉa doing lên, giật giật. Nguyệt quỳy xuống hai tay ông tong tiu nó, hôn hít nó, chà nó lên trán, mắt, mũi và cuối cùng là cặp môi hồng. Nguyệt ngậm vào. Hai môi nàng bị banh ra. Miệng Nguyệt nhỏ quá so với khúc gân mập thù lù của Fred. Vậy mà nàng vẫn ăn, vẫn nut và bú dễ dàng, tự nhiên, còn xoay qua hướng tủ, cho chồng nàng nhìn rõ hơn. Tim Đoàn quặn lên nỗi đau, xót xa. Dù đã trả hẳn tự do cho vợ, tự nhiên lòng Đoàn vẫn hằn lên cái đau điếng của người chồng bất lực. Vì mê đụ quá, Nguyệt đã không còn phân biệt được màu da kẻ làm tình.

Nhưng Đoàn lại nhớ đến bảy tắm con cặc giả chàng đặt mua cho vợ xài gần 10 năm. Nó màu gì? Đen, trắng, đủ loại! Tệ hại hơn là nó vô tri, vô giác. Cho nên Đoàn chợt tự an ủi: cứ thà cho vợ vui nốt với quãng đời còn lại như thế, còn hơn, một mình thủ dâm trong phòng tắm, trên giường, ngoài hồ bơi!

Hoàn toàn Fred không hề biết có chồng Nguyệt ngồi trong tủ áo nhìn ra. Nguyệt bú cặc say sưa, cuồng nhiệt Fred là vì thế. Vậy mà Fred cứ tưởng Nguyệt thèm món này nhất, nên chàng cứ đứng ưỡn người ra, hai tay ôm tóc Nguyệt. Nguyệt bú lâu gần hai mưới phút thì miệng nàng lật hai trứng dái lên ngốn vào mà chuốt êm đềm. Bất thình lình, Fred cầm cặc, nut ngay vào mồm Nguyệt.
- I come, Nguyệt. Eat it. Anh ra Nguyệt ơi, nuốt hết đi!

Những tia khí đặc quánh, mằn mặn, thơm mùi thuốc tẩy bắn ra từ cặc Fred. Nguyệt bung đầy một họng, ngước lên nhìn Fred, rồi nuốt ngon như ăn một ly kem. Chưa hết, còn nữa. Nhưng Nguyệt nhả con cặc ra, để Fred bắn khí đầy lên mặt, lên mắt, lên tóc nàng. Rồi Fred quỳ xuống, ôm mặt Nguyệt liếm hết. Hai người quỳ như thế mà quyện lưỡi nhau hùng hục, say sưa. Nguyệt lật Fred nằm ngửa ra, lấy champagne rửa cặc cho chàng, rồi ngồi lên, đưa của quý của Fred vào lồn, lái phi thuyền, dộng súng cối. Cũng thế, Nguyệt cố tình quay mặt về hướng tủ cho chồng được thưởng ngoạn con cặc dị kỳ của Fred đang làm lồn nàng “cháy lửa”.

Hai bàn tay hộ pháp của Fred vói lên, bóp nhuyễn nhừ hai trái vú như hai quả đào chính tới. Nguyệt nhốm lên, dộng xuống. Ngước mặt lên trời gao la thê thảm:
- Lẽ ra em đâu phải lăng loàn như thế này hả Đoàn?

Cả tháng nay, em đụ vài chục cậu bé tuổi nhỏ hơn con mình. Và bửa nay, đụ với một Mỹ đen. Đã lắm chồng ơi! Cặc nó đầy ắp lồn em. Sướng kinh khủng, em đang lên mây đây này! Ngồi thế này cặc nó mới vào hết và đụng tử cung em. Sướng chết người, anh ơi. Nguyệt gào thao thao bất tuyệt. Fred không hiểu gì hết. Mà chàng cũng chẳng cần hiểu làm gì cho meat. Cứ nằm phành ra đó, cho người yêu đụ đã đời. Bây giờ Nguyệt không dộng súng cối nữa mà sàng gạo. Hai tay Nguyệt chống lên ngực Fred, hai đầu gối quỳ trên thảm hoa, Nguyệt sàng vòng tròn. Hình như đã lắm hay sao mà Nguyệt la không ngớt! La vang nhà, la át cả tiếng ca của Frank Sinatra đang mùi mẫn trong cassette. Đoàn thò tay vào quần, cầm con cặc héo hon cũng xục mạnh theo động tác sàng ạo của vợ. Đoàn muốn mua chút hương thừa của những ngày còn ân ái. Mà khúc gân bèo nhèo, eo xèo, chỉ gượng gạo, cứng lên một tý cho có chất rồi đâu vẫn hoàn đấy. Nó nhất định án binh bất động. Chàng đành chịu ngồi yên khoanh tay nhìn show sống động của vợ với Fred đang tiếp diễn.

Hơn mười hai giờ, Đoàn rời khỏi tủ, ra dấu cho vợ biết chàng đói bụng lắm. Nguyệt gọi theo bảo mua cho nàng hai phần cơm Tây, xong ôm Fred đụ tiếp. Hình như Fred là nhân tình có thể làm Nguyệt ngây ngất, mê ly hơn ai hết. Vì Nguyệt chẳng rời Fred lấy nửa phút. Nàng hôn da thịt của Fred không còn sót chỗ nào. Fred hạnh phúc. Chàng đang tắm trong hồ nước khoái lạc với một nàng tiên đẹp tuyệt trần, đẹp sầu mộng. Những cái nắc của Fred vẫn đều đặn, ung dung, chắc nịch. Tiếng rên của Nguyệt nghe não nùng như tiếng chim ăn đêm kêu giữa trời khuya bão tuyết.

Phải có những lúc thật êm đềm như thế này Nguyệt mới thấy cuộc đời thật đáng sống. Và Nguyệt hoàn toàn không biết hoàn toàn không biết, từ sáng đến giờ, Chính từ nội trú đã về, đang nằm phòng bên cạnh, Chính nghe tiếng rên của mẹ chàng và của Fred. Chính đã bị quá kích thích, bò sang phòng Nguyệt. Nhưng lúc đó cánh cửa bị khoá chặt, nên chàng không sao vào được bên trong để xem lén cảnh Fref và Nguyệt làm tình. Chờ cho ông Đoàn đi khuất, Chính nhẹ nhàng mở hé cánh cửa, bò êm ru vào, không phải núp trong tủ, mà ngay kệ đựng sách, cách giường ngủ Nguyệt có một thước. Nghĩa là mọi chi tiết tren hai cơ thể Fred và Nguyệt đều rõ mồn một.

Ngoài kia, Fred ngừng đụ. Chàng rút cặc ra, đặt Nguyệt nằm lên giường. Chàng lấy hủ cream lúc nãy, trét vào lồn Nguyệt, rồi le lưỡi liếm sạch. Nguyệt co hai chân, phành háng ra cho Fred thoải mái bú lồn. Cái lưỡi Fred cũng là một vũ khí lợi hại. Nguyệt chưa từng được thưởng thức trước đây. Hai bắp vế non và hai đầu gối của nàng được chiếc lưỡi dài của Fred làm tê liệt mọi thần kinh. Fred cạp vào bắp chân mà “nhai” nhẹ, chàng ngậm cả trọn năm ngón chân sơn đỏ của Nguyệt vào mồm mà nut. Cái lỗ đít của Nguyệt đã được chiếc lưỡi của Fred ân cần liếm, rồi nut vào ngoáy. Mồ hôi hột ứa ra trên mặt Nguyệt. Nàng nhắm cứng hai con mắt. Miệng gào lớn:
- Chết má con ơi! Cho má sống thêm vài năm nữa đi con. Ôi chưa ai làm cho tôi sướng kiểu này. Sao con lại dám nut lưỡi vào đó hả Fred? Hả, hai ngón …tay của con lại đút vào ngoáy lồn má nữa hả? Tôi có tới hai cái sướng lận trời ơi! Làm sao thở đây? Ối hai ngón tay “mất dạy” nó đang khuấy lồn tôi. Ối, nó đụng luôn tử cung của tôi nữa nè trời.

Nguyệt nhăn nhúm khuôn mặt, bỗng nước mắt trào ra. Thấy Nguyệt khóc, Fred sợ quá, hỏi:
- Sao thế? Bộ anh làm em đau hả?
- No! Don’t stop! Không! Tiếp tục đi. Em khóc là vì quá tê tái. Đừng có ngừng, Fred ơi. Anh ngừng là tôi cắn lưỡi tôi chết cho anh coi. Đừng ngừng con ơi! My son!

Fred khoái lỗ tai khi Nguyệt gọi chàng là con trai. Mà người sướng cuồng điên lúc bay giờ, phải nói là Chính đang đứng sau kệ sách. “Chết má con ơi”, “Đừng ngưng con ơi”.
- Tại sao em lại gọi anh là my son? Fred hỏi Nguyệt.
- Tại vì em đang bị “con quỷ thấp hèn hành hạ”. Em phải nghĩ anh là con em, em mới khoái gấp triệu lần, Fred biết không? Anh phải tiếp tục bú lỗ đít em đi, ngoáy lồn em đi! My son!

Chính nhìn rõ hai ngón tay mập ù của Fred đang ngoáy lồn của Nguyệt, một cái lồn búp lên, mu cao và lông nâu đen rậm rạp. Hột le đỏ hồng. Nước lồn làm hai ngón tay Fred láng bóng. Cái lưỡi Fred dài như lưỡi chó, thọc vào, rút ra ở hậu moan Nguyệt. Hai bàn tay Nguyệt bóp nhuyễn nhừ hai trái vú. Cặp mông thì nay lên không dứt, và mồm Nguyệt nói huyên thuyên như bà điên:
- Tôi ăn một lúc hai món ngon tuyệt trần. Con trai ơi, cứ vậy làm tới đi con. Má sẽ cho con hột xoàn, tiền bạc. Sướng không thể tả nổi. Làm như vầy không cần đụ cũng được.

Chính cầm cặc thủ dâm. Lần đầu chàng nhìn tận mắt lồn của Nguyệt, vú Nguyệt, toàn thân Nguyệt và đặc biệt nghe Nguyệt nói: “Má sướng quá con trai ơi!” Dầu biết mẹ chàng chỉ loạn trong tư tưởng, Chính vẫn sướng. Chàng ước mơ được phép nhảy ra, đẩy Fred sang một bên, để chàng được….Nhưng Chính hiểu điều đó chẳng thể xảy ra. Nhất là Chính biết rõ tính tình của mẹ chàng. Xem thế mà không phải thế. Vì nếu là thế, chàng đã không phải tình nguyện vào nội trú. Chàng đã táo bạo thử vài lần. Nhưng mẹ chàng như vách núi Trường Sơn, vững như Thạch Bàn, để chẳng có gì đáng tiếc xảy ra.
- Con ơi, hai ngón tay của con hay quá, nó linh động hơn con cặc nhiều lắm. Con liếm bớt nước lồn của mom đi.

Fred rút lưỡi ra khỏi hậu moan, liếm hai ngón tay, rồi liếm luôn cái khe nằm giữa hai mép lồn. Rồi chàng trườn lên ôm mặt nút lưỡi Nguyệt. Trong khi Nguyệt đưa tay xuống, đâm cặc Fred vào lồn, bắt Fred khởi đầu lại một trận đụ kinh hồn, khiếp vía khác. Lần này, Fred để hai chân Nguyệt lên vai chàng. Tay Fred bợ mông đít Nguyệt cao lên, chàng quỳ thẳng đứng, để đầu cặc hích mạnh cái mồng đóc và hột le Nguyệt. Thỉnh thoảng lại đâm sâu vào miệng lồn. Rồi lại rút ra hích mồng đóc. Động tác của Fred chỉ giản dị có thế, mà như ai mang cả đạo hùng binh đến đánh phá lồn Nguyệt. Nàng ngây ngất nói không thành tiếng, chỉ âm ư, rên thê thiết như con vật bị thọc huyết sắp chết.

Đến khi Fred cầm cặc, ngoáy lỗ lồn Nguyệt như chùi chảo, thì mười đầu ngón tay Nguyệt bấu sâu vào cườm tay Fred. Máu chàng tuôn ra. Fred cắn răng chịu cho đến khi Nguyệt chấm dứt cơn sướng đang tàn bạo làm cả hai người tê điếng…Và, đó là lúc Chính cũng phọt ra những tia hồ trắng xoá, bắn vương vải dưới đất, Chính đã vô tình hít hà lớn quá, làm Nguyệt quay lại. Mắc cỡ quá, Chính lầm lũi bỏ đi….
- Ai vậy? Fred hỏi.
- Con trai em. Nguyệt trả lời.

Rồi nàng nhìn những mảng khí trắng của Chính rơi vương vải trên thảm hoa, lòng Nguyệt như có cái gì dày vò, ăn năn kinh khủng. Nguyệt hoàn toàn không biết Chính đứng đó chứng kiến trận làm tình chí tử của Fred với nàng cả giờ đồng hồ. Nàng ăn năn bởi đã vô tình gọi Fred là con trai để cho sự lãng mạn ở Chính vỡ bờ, vượt ranh giới, đến phải thủ dâm.

Nguyệt ngồi day, choàng áo kimono, rủ Fred mặc quần áo ra dùng bữa ở phòng ăn. Nàng ghé lại gõ cửa phòng Chính, để rủ Chính cùng ăn trưa. Chính mở cửa. Chàng không dám nhìn thẳng mẹ, giống hệt tâm trạng khi chàng đứng ở hành lang, nhìn Nguyệt mặc đồ tắm đi ngang qua, và cũng giống hệt tâm trạng khi mẹ chàng khám phá ra những bức tranh chàng để trên băng ghế sau xe toàn là hình Nguyệt mặc đồ tắm.

Sự đứng đắn, cái ngừng chân lại, cái ngoảnh mặt quay long của Nguyệt như chiếc neon đỏ rọi sáng rực lương tâm u tối của Chính. Những tia sáng đó làm Nguyệt sáng ngời như hào quang và làm Chính kính phục nàng.
- Con ra ăn trưa với mẹ. Nguyệt nói tỉnh bơ như không có gì xảy ra trước đó năm phút. Hình như nàng cũng cố làm ra như thế để giải toả mặc cảm của Chính.
Chính bước theo nàng ra tới bàn ăn và Nguyệt giới thiệu:
- Fred, bạn của mẹ. Còn đây, Chính con trai em.
- Cám ơn anh đã làm cho mẹ tôi hạnh phúc…

Không biết Chính có khen Fred thật tình không mà mặt chàng buồn man mác. Nguyệt xếp thức ăn ra, mà mặt nàng thì theo dõi từng cử chỉ của Chính, rồi bảo hai người đàn ông:
- Hai an hem dùng hai phần cơm Tây đi nhé. Mẹ ăn trái cây với phó mát. Cử ăn. Ăn nhiều, người sổ ra khó coi lắm. Nguyệt vẫn đóng kịch cho Chính hoàn toàn tự nhiên hơn:
- Mẹ nghe con có người tình lớn tuổi, cũng tên là Nguện?
- Dạ, nhưng không còn nữa, sau khi Thắng bị mẹ đuổi ra khỏi phòng. Hình như con vô duyên với những người đàn bà tên Nguyệt.
- Thế thì hãy tìm những cô bé có tên khác mà yêu.
- Dạ….Chính dạ giọng tỉu nghỉu, hụt hang, buồn xo.

Luôn luôn, mỗi khi Chính tìm cơ hội để tấn công, thì Nguyệt là người can đảm đẩy lui. Vì như nànng nói với Fred “Em có sự suy nghĩ riêng. Em biết điều nào tội, điều nào không. Và em cũng tuyệt đối không a dua với tội lỗi”. Bị hụt hang vì câu trả lời của mẹ, Chính bắt sang chuyện khác:
- Con nghe em Tuyết bảo mẹ có vài cậu bồ tuổi nhỏ thua con?
- Có chứ. Sao không? Mỗi người có một sở thích. Miễn sở thích đó không làm thong tổn đạo đức.

Không chịu thua, Chính vẫn có dành lấy phần thắng:
- Vậy sao mẹ lại làm tình với tình nhân của Tuyết?
- Trường hợp này thì con cứ xem như mẹ với Tuyết xài chung một chiếc xe. Tình nhân chưa phải là chồng. Vì một đàn bà có thể có nhiều tình nhân, nhưng chồng thì phải một! Cũng như giữa mẹ, con, chỉ có một mối tình duy nhất: đó là tình mẫu tử. Mình có thể sống lãng mạn. Không thể để lãng mạn thành sự thật. Mẹ hiểu con đang suy nghĩ gì. Cả mẹ nữa. Nhưng phải cố đừng để thế gian cười mẹ, người đàn bà mất nết! Con có thể trẻ dạ, non lòng, hành động bộp chộp, thiếu suy nghĩ. Nhưng mẹ, tuyệt đối không thể làm chuyện của súc vật.

Một hơi dài, không dứt, Nguyệt hạ đo ván thằng con trai suýt có hành động bộp chộp. Mà Nguyệt nói hcuyện bằng tiếng Anh để Fred hiểu, vừa giữ lịch sự người chủ nhà. Chính như con gà chọi bị sướt lông, gãy cánh, đành bỏ dở bữa cơm, xin phép mẹ và Fred, vào phòng riêng, đóng cửa. Fred đưa tay bắt tay Nguyệt, tỏ vẻ thán phục giai nhân.

Nguyệt muốn nói một lần như thế, cho dứt khoát. Sau bữa cơm, Nguyệt lại dẫn Fred vào phòng, tắm cho nhau, đấm long cho nhau. Ngay trong bồn tắm, Nguyệt đã mây mưa bão táp ngộp trời với Fred cho đến chiều tối mới tan trận. Đáng lẽ ngày mai, vào lúc chiều, Chính mới phải trở lại nội trú. Nhưng chàng đã khăn gói, lái xe vào đó ngay sau khi mẹ chàng dẫn Fred vào phòng tắm. Chính không muốn nằm đó, lát nữa, phải nghe thêm những âm thanh rên la đầy kích dục. Chàng đã hiểu hơn về thế đứng của mình… từ hôm đó. Chính đánh giá lầm về người mẹ có dâm tính. Chính hiểu leach một đôi khi, mỗi lần chàng bắt được những phút lãng mạn. Không thể để lãng mạn thành sự thật.

Nguyệt còn nói thêm như lời xưng tội: “Mẹ hiểu con đang suy nghĩ gì. Cả mẹ nữa. Nhưng phải cố đừng để thế gian cười mẹ, người đàn bà mất nết….Mẹ, tuyệt đối, không thể làm chuyện của súc vật!”

Biên giới tình mẫu tử đã dựng lên, sừng sững như vạn lý Trường Thành. Chính, dù đang mang dòng máu dâm của mẹ, chàng cũng phải mở mắt, hiểu: chàng không phải là súc vật.

Bây giờ, Chính đã thực sự trở thành một người lớn, chín chắn, đàng hoàng hơn, thong mẹ nhiều hơn. Chàng về nhà mỗi cuối tuần, tôn trọng những gì Nguyệt và Tuyết đang hưởng. Để tránh sự doom ngó của thiên hạ, Nguyệt cho phép Tuyết đưa Fred về nhà mỗi lần Tuyết cần làm tình. Hai mẹ con đã thoả thuận: “Hai người dùng một chiếc xe”. Không phải doây là lần đầu. Trước đây, Tuyết đã xin phép mẹ hưởng kép nhí của Nguyệt như Vinh, Dũng. Cho nên chuyện đã thành thông lệ. Cứ thích, là hưởng chung.

Giữ đúng lời hứa, nên tối hôm qua đụ xong Fred, Nguyệt gọi ngay cho bà Hải:
- Aô, em. Nguyệt đây chị. Xong cuộc là em gọi chị ngay.
- Gớm, em gái của chị đụ một trận lâu suốt ngày thế à?
- Là ít đấy chị. Có khi thâu đêm luôn. Đến sáng lại đụ tiếp. Sao ? Cậu bé 15 tuổi của em đâu rồi? Tiên gì, chừng nào gặp? Lúc sáng, nghe chị gọi, em đang bận đụ nhừ tử với chàng da đen. Nó làm đã quá, em quên bố nó hết các kép nhí v.v… Cho nên em trả lời cho có lệ. Chị đừng giận em nhé!

- Không đâu em gái! Chị thông cảm mà. Đang đụ mà có ai gọi điện thoại đến làm như phá đám. Dễ nổi sùng lắm. Chị biết mà. Đây này, cậu bé tên là Cẩn, trẻ lắm, người Nam. Tuần rồi đi nhảy đầm ở nhà người bạn bất ngờ chị làm quen được với cậu ta. Chị thì có máu thích đụ trẻ con. Càng nhỏ càng tốt. Nó đụ được thì mình cho đụ. Còn không, mình bắt nó bú lồn. Xong mình lại bú nó, hút tinh khí trẻ con, mình sống lâu và khoẻ người ra đấy Nguyệt ạ! Ông Đặng Tiểu Bình của Trung Quốc nhờ bú lồn trẻ em mà thọ đến 93 tuổi đấy! Bà Từ Hy thái hậu ngày xưa mỗi đêm bú cặc năm, sáu cậu bé mà thọ gần 100 tuổi. Chị mách cho em để em tìm mấy cậu nhí mà bú, mà đụ…
- Thì em vẫn làm đấy chứ. Có đều chỉ mới bắt đầu có hơn tháng nay. Còn suốt 10 năm qua, em như đoá hoa không được tươi. Với lại tìm trẻ con đâu phải là chuyện dễ!
- Em khỏi lo Chị sẽ cung cấp đầy đủ. Cứ chi ngọt như em đã làm cho bọn Dũng, Vinh, Lạc…là của nào cũng có. Nói thật, nếu em muốn, chị cũng có thể cho em hưởng bọn nhỏ có 12, 14 đang học trung học. Trẻ con ở Mỹ nó rành chuyện đụ đéo như ăn cơm bữa. Cuối tuần này chị dẫn Cẩn đến cho em hưởng. À này, weekend này cậu Chính con trai em, có về không vậy? Chị muốn thử cậu ta…
- Dạ có. Và em cũng có nói qua với nó về chị. Cháu đang chơi chị đó. Với cháu, chị khỏi cần chi gì cả. Cứ đụ sao cho hay là được! Bây giờ cháu là “người lớn” rồi….À này, lúc nãy chị bảo, nếu em muốn, chị cũng có thể giới thiệu cho em những cậu 13, 14 hả?
- Chứ còn gì nữa. Chị có mấy bà bạn già trên 50, mê và thèm của này lắm. Chúng nó bú lồn còn sướng hơn mấy kép lão nhà mình nữa em ạ. Có khi lông lồn đã bạc, mà ngày nào cũng bắt chị dẫn đến cho bà ấy một cậu 13. Đánh đấm nhau suốt ngày, tối mới thả cho thằng bé về.
- Mười ba, mười bốn thì cặc dái ra làm sao mà biết đụ? Em chưa tưởng tượng nổi mình có thể ôm một cậu bé 13 mà đụ, không phải là kỳ, mà nhỡ ngộ nó chả biết tí gì…
- Lúc đầu, chị cũng nghĩ thế. Nó như cháu nội của mình chớ bao nhiêu. Thế mà đâu vào đấy. Kỹ thuật và kinh nghiệm trên giường của chúng nó mình phải gật đầu bái phục. Chị đang cặp một cậu 14, tên Liêm. Nó dâm đến độ chị gần như bỏ chạy. Nó bú lồn là phải từ hai đến ba tiếng. Mình ra xong nó lại đòi bú. Còn đụ thì…thôi, càng nói càng chảy nước miếng, chịu không nổi. Nứng lắm rồi đây này.
- Mười ba, mười bốn? Chúng nó đã có lông dái chưa?
- Sao lại không? Nó không rậm rạp như cá kép lão. Nhưng thú vị là ở chỗ đó. Rau non mà em. Cặc còn dính da quy đầu, trắng phau. Nước khí còn loãng. Ứm, nói thèm qúa! Chị để em thử bé Cẩn này xong, rồi sẽ đưa đến em vài cậu nhí 13 cho em hưởng. Thôi nhé, gặp lại cuối tuần. Nhớ bảo Chính chờ chị. Bye!

Đặt điện thoại xuống, Nguyệt kéo chăn lên tới cổ nằm miên man với những gì bà Hải nói. Nàng vẫn thắc mắc làm sao con trai 13, 14 biết làm tình? Nếu nó biết, chắc Nguyệt sẽ mê lắm, vì nàng là bà chúa thích đụ trẻ em. “Có bà lông lồn đã bạc, mà ngày nào cũng bắt chị đưa đến cho một cậu 13″. Nguyệt chưa thử qua, nhưng nghe bà Hải diễn tả, Nguyệt lâng lâng, mơ hồ, tưởng tượng cảnh đụ, bú của một chị lớn tuổi với một trẻ em, chắc là thú vị lắm ! Nếu không thật sự khoái lạc thì nó cũng mang đến cho mình thứ cảm giác lạ. Tự nhiên Nguyệt thèm quá. Thèm có ngay một cậu bé 13, Nguyệt sẽ chính tay lột truồng nó ra, tắm cho nó, xức nước hoa cho nó và bắt nó bú lồn. Nguyệt sẽ nhìn vào kiếng để xem, để sướng như cảm giác ăn một trứng vịt loan. Tuy non mà bổ vô cùng.

Nguyệt vặn tí nhạc Trịnh Công Sơn. Nhắm mắt lại tưởng tượng có một thằng bé 13 đang nằm ôm Nguyệt. Rồi nàng tự cho tay xuống xoa lồn và bảo bằng giọng mơ hồ:
- Em xoa lồn chị đi. Bú chị cho hay, rồi đút cặc vào đụ.

Một ngón tay, chỉ một ngón thôi, Nguyệt rà cửa mình rồi đâm vào nhẹ nhẹ, thụt. Nguyệt cố hết sức làm đủ cánh mà sao nó vẫn không đạt được tuyệt đỉnh. Tức quá, Nguyệt quay số bà Hải và phần trần:
- Chị ác quá. Khi không gieo vô đầu em hình ảnh của những cậu bé 13, 14 tuổi, để em thèm nhỏ giải ra. Em dùng một ngón, tưởng tượng nó là cặc của một cu cậu….Mà sao vẫn không tới nơi. Có cách nào chị dẫn tới cho em một bé con tuổi đó, cho em hưởng ngay. Bao nhiêu cũng được. Em thèm lắm chị ơi!
- Khiếp! Dâm thế là cùng. Bây giờ có thằng này, nó là của bà Phán Quỳ. Chị cúp cua của bà ấy một bữa, dẫn nó đến “hầu” em ngay. Nhớ chi cho đẹp nhen.
- Chị còn lạ gì tính em nữa. Thích thì bao nhiêu cũng chi…
- Xong, chị đến trong vòng 30 phút!

Nguyệt hạnh phúc, hồi hộp nằm chờ. Ba mươi phút nữa nàng sẽ được ái ân với cậu bé 13 tuổi! Nàng vướn vai trân mình, triển chân, tự khoái lạc với cảm giác lạ từ hồi giờ chưa có. Nó là của bà Phán Quỳ, như vậy có nghĩa là thằng bé đã sành sỏi kinh nghiệm phục vụ người lớn chớ không phải là tay mơ! Điện thoại reo:
- Alô. Dũng đây Nguyệt. Hai tuần rồi không gặp em, nhớ quá.
- Em cũng nhớ Dũng lắm. Nhưng, nói thật, bận lu bù với một lô kép nhí, nên em quên không gọi thăm anh. Nhớ nhất hàm ria Clark Gable của anh…
- Tối nay anh lại đón em đi Hyatt Hotel nữa, được không?
- Tối mai đi. Vì hôm nay em lại “bận” với một em bé 13 tuổi, mới tinh. Xin lỗi nhen. Tối mai, đừng quên nhé!
- OK! Chúc người đẹp hưởng một ngày vui. Tối mai!

Đối thoại của Nguyệt bây giờ với các nhân tình nhí hồn nhiên như gái mới lớn lên. Hồn nhiên và chân thật. Có sao nói vậy, không gian dối, lừa gait. Mà rồi tình nhân đến với nàng vẫn không ngớt!

Chuông gọi cửa. Bà Hải đến. Nguyệt choàng áo kimono ra đón. Bà Hải đưa cậu bé 13 tuổi vào, và giới thiệu:
- Chị Nguyệt, bạn thân, rất thân của chị. Còn đây là Lập, 13 tuổi. Nguyên cho chị gửi Lập ở đây chơi, chiều tối chị sẽ đến đón. Em ở đây chơi nghe Lập. Coi chị Nguyệt như bà Phán Qùy, và tự nhiên như người nhà….

Vừa nói, bà Hải vừa nháy mắt tinh nghịch với Nguyệt xong từ giả ngay. Nguyệt mời Lập bước vào bên trong, xong khoá chặt cánh cửa. Bà Hải gửi Lập cho Nguyệt giống như gởi con một babysister. Vì, Lập nhỏ quá. Nhỏ ngoài sức tưởng tượng của Nguyệt. Sự trang hoàng sang trọng của phòng ngủ Nguyệt, nhất là mùi nước hoa thơm ngát, làm thằng bé choáng ngộp. Lập chỉ bước được ba bước là đứng sựng lại, nhìn Nguyệt không chớp mắt.

Lập nhìn kỹ nhất là đôi bàn chân thon nhỏ, trắng ngần, sơn móng đỏ của Nguyệt. Nàng không mang dép. Chân trần như thế mà bước lên tấm thảm màu rượu chát có thêu hoa. Nguyệt cũng nhìn cậu bé. Cái nhìn của Nguyệt bây giờ khác với cái nhìn khi nàng si mê, chăm chú trước một thanh niên cường tráng khoẻ mạnh như Fred, như Cường…Cảm giác của Nguyệt bấy giờ như người vừa hái quả dừa xiêm chín tới, sắp chặt ra uống nước, ăn cơm non của nó.

Thấy Lập đứng nhìn mình chết trân, Nguyệt khoát vài động tác vừa làm duyên, vừa gợi dục cho cậu bé si mê hơn. Như Nguyệt chống một tay ở cạnh sườn. Tay kia thò vào áo, thoa thoa phần da ngực trên vú. Hay liếm môi cho ướt, mắt mơ màng, nhoẽn cười khêu gợi…Lập thấy Nguyệt trẻ và đẹp gấp trăm lần bà Phán Quỳ. Bà Quỳ tóc đã muối tiêu, trên 50 tuổi, vú sệ, bụng phình ra vì đẻ nhiều. Lập đụ bà Phán Quỳ là để kiếm tiền, để thoả chút dục vọng thích làm tình với người già. Không ngờ bà khoái chi tiền nhiều quá, làm ngày nào Lập cũng phải đến “phục vụ”. Hôm nay, gặp Nguyệt, Lập sững sờ, kinh ngạc trước nhan sắc chim sa cá lặn của Nguyệt, đến nổi cất bước đi không muốn nổi. Vịn vai Lập, Nguyệt hỏi nhỏ:
- Em bao nhiêu tuổi hả Lập?
- Dạ 13 tuổi 5 tháng. Nhưng chị yên trí là em “lớn” hơn tuổi mình có.
Nguyệt cười khúc khích vì thấy cậu bé lém miệng. Cậu sợ Nguyệt chê nhỏ nên đã nói phủ đầu cho Nguyệt yên trí.
- Sao chị cười? Chị không tin em lớn hơn 13 tuổi hả?
Nguyệt hơi lắc lắc cái đầu mà dán sát vào Lập:
- Chưa thấy, chưa tin. Chị có nghe bà Hải bảo em là bồ bà Quỳ?
- Dạ bồ thì không đúng. Em là “thợ” thì đúng hơn. Làm sao em chọn một bà lớn hơn má em để làm bồ được.
- Em là thợ?
- Dạ không hơn, không kém. Em chỉ đến, làm cho bà ấy thoả mãn, lấy tiền. Như vậy là thợ chớ còn gì?
- Thế hôm nay em cũng đến đây làm “thợ”?
- Ban đầu em cũng nghĩ thế. Nhưng bây giờ thì không.
- Tại sao?
- Tại sao hả? Chị nhìn chị trong kiếng không biết Trời cho chị đẹp? Đẹp như chị thì đâu cần gì bọn thợ quèn như em. Cho nên, em biết hôm nay, nếu “có gì xảy ra”, chẳng qua chị muốn đổi món cho ngon miệng. Dầu sao, nếu được nằm với chị trên giường, em sẽ mang hết tài nghệ và kinh nghiệm , trong muôn mặt, làm hài lòng chị. Làm được chuyện đó, còn hơn “lãnh lương” thợ! Và nếu được, em tình nguyện làm thợ cho chị suốt đời, không cần lãnh lương.

Nguyệt dìu cậu bé lại ngồi trên chiếc giường Ý vì nàng chợt cảm động về lời lẽ chân thành của Lập:
- Chưa gần em, mà chị đã khoái lắm. Nghe chị hỏi: emvừa bảo sẽ mang hết kinh nghiệm và tài nghệ để làm hài lòng chị. Như vậy em đã biết làm tình từ lâu?
- Em nói chị đừng cười Em biết bú lồn năm 11 tuổi, còn đụ thì chỉ vài tháng nay thôi. Người đầu tiên em đụ không phải bà Phán Quỳ. Mà là dì Hải lúc nãy…Mà dì Hải là em bà con của mẹ em. Anh Quang, con dì Hải đụ mẹ em. Nên dì Hải dụ em qua nhà, đụ lại “trả thù”! Còn bà Phán Quỳ, thì em đụ để lấy tiền. Thế thôi.
- Thế còn năm 11 tuổi em đã biết bú lồn. Mà bú ai?
- Chuyện đó chết em mang theo. Sẽ không bao giờ nói cho ai biết. Trời cạy miệng, em cũng không nói. Xin chị đừng bắt em phải khai. Tội nghiệp em!
- Thôi em không muốn nói thì thôi. Chị không ép.

Rồi Nguyệt liên tưởng: có thể nào Lập là một Chính thứ hai không? Có gì bí ẩn mà Trời cạy miệng Lập cũng không nói? Hèn chi lúc mới gặp Lập, Nguyệt thấy đôi mắt cậu bé có cái gì buồn xa xăm, u ẩn, bí mật. Miệng Lập thì tươi như đoá hoa. Mà đôi mắt thì như trăng mùa thu…Và tình nhân của Lập lại là những chị già: Bà Hải, bà Phán Quỳ, rồi bây giờ đến Nguyệt.

Nguyệt cầm hai vai Lập, quay cậu bé đối diện với mình. Nàng nhìn Lập nhu nhìn mộtđỉa bê thui, sắp được nàng cầm đũa gắp từng miếng, chấm tương, ăn ngấu nghiến. Máu dâm đang sùng sục dâng lên trong từng tế bào Nguyệt. Nàng kéo Lập sát vào hơn, ôm mặt Lập, dùng mũi hôn như hôn một đó hoa mới nở vừa được hái ngoài vườn. Nguyệt khoái trá đang làm chủ một búp măng tươi, mát, đầy sinh lực của tuổi 13. Mặt Lập hồng lên, không phải vì bẽn lẽn, mà vì máu dâm trong em cũng đang toả lên. Vì thật gần, Lập tận mắt nhìn nhan sắc khuynh thành của Nguyệt. Tóc, lông mày, mắt, mũi, nhất là cặp môi, lúc nào cũng rực lửa tình dục, lúc nào cũng chờ sẵn ăn tươi nuốt sống bất cứ ai Nguyệt đam mê, thèm khát.

Với Lập, Nguyệt đam mê, thèm khát kiểu khác. Dĩ nhiên có tình dục, nhưng cộng thêm cái tâm lý một chị già tuổi đáng má, mà ôm trong tay một cậu bé con mới nứt mắt, mới biết đụ có vài tháng. Lập khỏi cần cởi quần, khỏi cần thoát y, Nguyệt cũng đoán biết “trái ớt” của Lập nhiều lắm chỉ to hơn ngón tay cái một tí, và lông thì tượng trưng mọc cho có chất. Bà Hải, bà Phán Quỳ có thích thú, chắc chỉ trong khi Lập bú lồn là cùng.
- Em cởi áo cho chị đi.

Lập lần hai bàn tay hơi run run lên cởi một, rồi hai cúc áo kimono. Đến nút thứ ba, thì toàn thể hai trái vú căng cứng hồng hào của Nguyệt lộ ra. Hơi thở Lập bắt đầu loan xộn. Thỉnh thoảng em thở hắt ra thật nhẹ. Hai trái vú nay không thôi, thì cả bà Hải và bà Phán Quỳ cũng chẳng ai có thể so sánh nổi. Nguyệt để Lập hoàn toàn tự do, tò mò, táy máy, như một cậu bé bò vào phòng đồ chơi. Vú Nguyệt đẹp quá đến độ Lập không dám sờ vào, chỉ nhìn sững sờ như bị thôi miên. Lập cho tay thấp xuống, kéo cái thắt lưng khỏi áo Nguyệt, hai bắp đùi trắng tươi nằm hai bên chùm lông nâu đen rậm rạp, quăn tít.

Tim Lập khua trống. Lông đó khác với lông muối tiêu của bà Hải, bà Phán Quỳ. Nguyệt cố tình dang hai bắp đùi. Lập thiếu đường lọt hai con ngươi ra ngoài khi thấy cái lồn bum búp, no cao của Nguyệt. Lập ngước lên, nhìn Nguyệt như cám ơn bà chị đã cho cậu trọn quyền tự do ngồi ngắm toà thiên nhiên thiệt đẹp thần sầu. Chốc chốc, Lập lắc đầu và nói:
- Đẹp quá chị Nguyệt ơi!

Câu nói thật giản dị, đơn thuần. Nhưng giọng của Lập là cả rừng yêu thong bát ngát. Nhan sắc trời cho của Nguyệt đã thu hết hồn vía, tim óc của Lập mất rồi.
- Em chưa cởi hết ra cho chị mà.

Lập lại “kính nể” đưa hai tay lên, tuột cái kimono ra khỏi hai bờ vai trắng ngần, thon nhỏ của Nguyệt. Mặt Lập lại hừng đỏ lên như mặt trời mới mọc. Tí mồ hôi đã vã ra trên trán, làm khuôn mặt non dại của Lập như đang chạy ngoài nắng mới về. Quái lạ, cái máu lãng mạn của Nguyệt lại về, ngự trị, hành hạ Nguyệt. Bất giác nàng bảo:
- Con cũng cởi áo quần ra đi, rồi mình đụ….thật lâu…


Thằng bé chăm bẳm nhìn mắt Nguyệt. Mặt nó như thằng say, mắt nó bỗng mất hết thần sắc, môi run run, tay quờ quạng, nắm chặt hai vai Nguyệt hỏi nhỏ, khẩn cấp:
- Cái gì? Nói sao? Mình sẽ đụ hả? Chớ không phải chỉ bú lồn không thôi sao?

Nguyệt im lặng, mím cười thích thú. Thích thú như một gián điệp vừa phát hiện một điểm bí mật của địch quân, rồi nói rất chậm:
- Con đã bú lồn má đâu. Hãy bắt đầu đi, ngay tức khắc.

Lập đứng thẳng day, cử động như thằng điên. Lập vội vàng cởi áo, rồi cởi quần, xô Nguyệt nằm ngửa ra, banh hai bắp vế, húc đầu vào lồn Nguyệt, hùng hục như tằm ăn lên. Nguyệt như khán giả đang thưởng thức vở tuồng do nhi đồng trình diễn. Mỗi thứ thiếu một chút, mà sao nó hấp dẫn, linh động, lôi cuốn từng chặp, từng phút. Khán giả Nguyệt môi chu lên thành chữ O. Mắt trợn chỉ còn lòng trắng. Cằm ngước cao, thở hồng hộc như đang chạy nước rút. Không phải sướng thuần tuý. Nó trộn cái thú vị lạ lùng, mà chưa lần nào nàng có với người lớn.

Giống như ăn mà cứ sợ thiếu, sợ hết. Phải lùa, phải nuốt, phải ngốn lẹ vào, phải gắp liên tục, bất tận!!! Lập bú lồn theo bản ngã thèm khát, chớ không có chút tình yêu, Nguyệt nghĩ thế! Đó là Nguyệt nghĩ thôi, còn nội tâm lúc bấy giờ của Lập, thì chỉ có Trời biết! Lập càng vội vàng bú vụng về, Nguyệt càng tê tái khoái lạc, mới lạ chứ. Tiếng rên và cách quằn quại của nàng cũng khác lạ hơn tất cả mọi lần làm tình trước đây. Thỉnh thoảng, Nguyệt ngóc đầu lên, nhìn nhận diện thằng bé để như biết chắc đó là Lập, chứ không phải người khác.

Lập cũng thế, lâu lâu phải nhìn bộ lông lồn đẹp của Nguyệt, cái mu búp tròn lồn Nguyệt để yên trí rằng đó là của Nguyệt chớ không phải của “ai” khác. Lập ngậm vào hột le nút thật lâu như bé con bú vú. Dần tỉnh cơn mê, Lập mới thực sự trổ tài nghệ, banh rộng hai mép lồn Nguyệt ra, dùng lưỡi quét êm đềm lên xuống. Rồi đột xuất đâm thẳng lưỡi vào lỗ lồn, ngoáy, móc, làm nửa thân dưới của Nguyệt rung như cây trước gió.
- Hay quá con trai ơi. Ai dạy mà con bú tuyệt vời quá vậy? Bú cho lâu nghe con! Đến khi nào má ra mới ngừng nhen.

Lập nhấn mạnh cái lưỡi vào mồng đóc của Nguyệt móc.

Bây giờ thì Nguyệt công nhận Lập có kinh nghiệm thật. Bởi vì không phải Lập chỉ móc mồng đóc bằng lưỡi, mà hai ngón tay mặt còn thọt vào lồn Nguyệt mà đụ. Ngoán tay cái thì chà nhẹ hột le. Ba thứ sướng cùng một lúc khiến hai đầu gối Nguyệt rung chuyện không ngớt. Lập liếc lên thấy mặt Nguyệt cuồng si, dâm đãng, la hét. Lập thích thú vì những chiêu Lập đưa ra đều có tác dụng mạnh, làm bà chị chịu không nổi. Hai tay Nguyệt quơ quơ lên không trung. Lưng ểnh lên quằn quại. Bỗng, Nguyệt tuốt chiếc nhẫn hột xoàn đeo trên tay, cầm ngón của Lập, đeo vào, không nói một tiếng.

Lập khoái qúa. Món quà thưởng đầu tiên của bà chị. Cậu bé càng hăng say hơn như một du kích vườn vừa được quàng khăn đỏ, không cần biết chết sống là gì, cứ xông lên, tiếng công vũ bão. Nước lồn của Nguyệt là nước lồn nhà giàu. Nguyệt tắm xà phòng nhà giàu, tẩm nước hoa đắt tiền vào khắp âm hộ. Mùi thơm độc đáo hấp dẫn đó không thôi, đủ làm Lập mê mẫn tâm thần. Đâu cần gì phải nhìn hột le, hai mép lồn đỏ, cái lỗ sâu hoắm cũng màu đỏ, như màu ho quỳ ngày teat….

Đầu óc Nguyệt đang lãng mạng những gì thì cũng chỉ có Thượng đế biết. “Mình chỉ nên lãng mạng ở những phút lãng mạn. Đừng để lãng mãng thành sự thực!” Nguyệt bảo thế với Chính. Mỗi lần Lập hẩy tới, ấn cái lưỡi móc mồng đóc, là Nguyệt ngưỡng cổ lên, hú một tiếnt thê thiết. Bà Phán Quỳ trả tiền cho Lập hậu hĩnh cũng chỉ vì cái món đó. Lập có thể liên tục bú như thế suốt hai ba tiếng đồng hồ mà không mỏi lưỡi. Nhưng Nguyệt chỉ chịu được có non nửa tiếng, thì nâng cặp mông lên cao, nhấn cái mặt Lập vào sát lồn. Nàng ra ào ào như nước trong miệng Lập.

Cậu bé nuốt hết, xong le lưỡi kiếm gọn, gạch bóng hai bắp vế. Lập trườn lên hôn mặt Nguyệt và hỏi khẽ:
- Em làm chị vừa lòng không?

Nguyệt chả mở mắt, đầu ngoẻo sang một bên, thở dốc, và gật đầu. Chưa bao giờ nàng ra nhiều như thế từ ngày lấy chồng. Nàng ôm cứng Lập nút lưỡi. Cảm giác đụ một trẻ con vẫn làm Nguyệt ngây ngất khoái lạc. Nhìn kỷ Lập. Thằng bé non choẹt. Lập là một bé con 13 tuổi đang nằm ôm Nguyệt nút lưỡi . Hơi thở Lập thơm lạ lùng. Nó giống giống với mồm một em bé mới mọc răng, còn thơm mùi sữa….Mười ba tuổi mà đã bú lồn làm nàng ra hết một lần? Mười ba tuổi, vẫn còn nhỏ thua con trai đầu của Nguyệt đến sáu tuổi. Làm sao sáng nay nàng bỗng được diễm phúc ôm cậu bé non nớt như thế mà làm tình? Nguyệt đẻ cậu bé này được mà! Cho nên trong cơn sướng, thỉnh thoảng Nguyệt chợt nói những câu như: “Con bú lồn mẹ sướng quá con ơi!”

Hình như có sự trùng hợp nào trong câu nói đó, khiến Lập sướng điên người, xông tới, nổ lực phục vụ chí tình bà chị đẹp như tiên. Nó đang nằm trọn trên người Nguyệt, nút lưỡi mê man, làm chủ hoàn toàn tấm thân ngà ngọc vừa mới cho miệng nó no ứ một ngụm nước lồn thơm ngát.

Nguyệt lật Lập nằm ngửa ra để “khai phá” thêm vườn rau non buổi sáng. Bỗng mắt nàng trợn to lên khi nhìn thấy con cặc to kỳ dị của Lập:
- Em phải nói thiệt cho chị biết, em bắt đầu đụ từ bao giờ?
- Em đã khai thiệt cho chị biết, em chỉ bắt đầu từ vài tháng nay.
- Vài tháng làm sao của quý của em to kinh hồn vậy?
- Tại em bị bú cặc cũng hồi 11 tuổi. Chắc chị lại định hỏi ai bú chớ gì?
- Đúng, Dì Hải, hay bà Phán Quỳ. Ai bú em?
- Trời cạy miệng, em không nói. Chị đừng giận em. Em đã nói chết mang theo. Dù đã dứt khoát không còn trò chơi đó nữa. Nhưng nỗi ám ảnh vẫn theo em từng phút…

Nguyệt lại mủm mỉm cười vì hình như nàng đã thấu hiểu được ba phần tư nỗi thầm kín riêng tư của Lập. Nằm song song với cậu bé, Nguyệt cho tay nâng niu khúc gân cứng ngắt đang chổng ngược của Lập. Nguyệt nhìn những sợi lông măng mới mọc loe hoe của Lập và để hồn theo những ý nghĩ dị kỳ, hoang đường, lãng mạn. Nàng cứ tự hỏi: tại sao Lập quyết định dấu kín. Trò chơi đó với ai mà Lập đã dứt rồi, nó vẫn còn theo ám ảnh?

Quả tình cặc của Lập to thật! Dù nó không dài như của người lớn, nhưng mập như trái chuối sứ. Nguyệt đưa môi vào hôn khe khẽ. Rồi đưa mũi vào hít “đọt hoa” non đó. Nó vẫn thơm mùi da thịt trẻ con. Mùi thơm này người lớn dứt khoát chả ai còn. Cho nên Nguyệt cứ ngửi và hít say sưa khúc gân cứng đó của Lập, mà chẳng thấy chán:
- Cặc của con đẹp quá con trai ơi! Thơm quá là thơm! Ngửi hoài không chán. Chắc mong phải giật Lập từ nay bà Phán Quỳ, để mỗi buổi sáng, tụi mình đụ nhau như vầy hoài.

Lập sướng tê người, vì Nguyệt vừa nói điều nó muốn. Nó muốn không làm “thợ” cho gái già Phán Quỳ nữa, tới đây ôm thân hình đẹp, thơm phức của Nguyệt, sướng hơn. Lập bất ngờ nhìn chiếc nhẫn hột xoàn trên ngón tay mình. “Tiền công” này của Nguyễn cũng lớn và hấp dẫn gấp ngàn lần của bà Phán Quỳ. Mường tượng lại những buổi sáng phải vác xác lại ôm bà Quỳnh mà bú lồn và đụ, Lập rùng mình.

Cởi truồng ra, thân hình phì nộn của chị già 58 tuổi, trông chả còn chỗ nào hấp dẫn. Hai vú to, sệ xuống phía dưới. Bộ lông lồn xum suê như chỏm tóc màu muối tiêu, che hết cái háng của bà. Bụng thì lúc nào cũng như đang có chửa vì đã mang nặng đẻ đau đến tám đứa con. Vậy mà bà vẫn còn dâm đặc biệt. Hễ Lập đến là bà cởi truồng ra trước, cầm trái chuối già đụ một mình cho Lập xem chán rồi mới bắt thằng bé banh lồn bú vài tiếng.

Năm ngón tay Lập vào quậy lồn bà là thường như cơm bữa.

Lãnh được một trăm của chị già, Lập không những mỏi cả lưỡi, cặc, mà luôn cả hai bàn tay như vừa đi cử tạ mới về. Vậy mà sáng nào không thấy Dì Hải tới đón, đưa đến nhà bà Phán Quỳ là Lập nhớ, Lập thèm, mới quái lạ! Lập mê nhìn bà Quỳ bắt con chó berger liếm lồn trong khi bà bú cặc Lập. Không biết bà huấn luyện con Lucky hồi nào, mà hễ nghe bà bảo “Come on! Suck me” là nó hai chân phóc lên giường, hai chân dưới đất, le lưỡi đỏ loom dài thong, liếm ngon lành cái lồn già đã được trét đầy bơ. Nó ngừng liếm, thì bà lại trét lớp bơ khác.

Một lần, theo lời yêu cầu của Lập, bà Phán kêu Lucky lên giường, bà lật ngửa nó ra, tay xục cặc cho con chó cứng ngắt rồi bà kê miệng “chuốt viết chì” . Con chó la oải trời. Xong bà ngồi choàng qua, cho cặc Lucky vào lồn, ngồi đụ say sưa như đụ người ta. Những lần như thế là Lập phải xịt khí vào mồm bà chan chứa.

Một lần khác, bà Quỳ cầm chai coca, mở nắp phén, đút lọt ngủm hai phần ba chai vào lồn, rồi bắt Lập uống nước coca chảy người ra từ lồn bà. Hôm nào, Lập cũng phải đút trọn bàn tay nhỏ bé của cậu vào ngoáy cho bà ra vài cái rồi nước được lãnh một trăm đô. Tại sao 13 tuổi, Lập không thể có một girl friend bằng tuổi mà phải tìm toàn bà già mà đụ? Không một ai trên quả đất này biết, ngoại trừ Lập. Nhưng Lập đã nói “Sống để đó, chết mang theo” Bí mật đó sẽ già theo tuổi Lập và nó sẽ vào hòm, xuống huyệt sâu, vĩnh viễn.

Nguyệt đang mải miết hôn say sưa cặc Lập. Hôn chớ không phải bú. Nàng muốn hít cho hết mùi thơm da thịt trẻ con, ăn cho hết dĩa rau non, uống cho hết nước dừa tươi, xong Nguyệt mới ngậm vào, khoan thai bú tận tình. Bất giác Lập rên:
- Sướng quá Mom ơi! Sướng nhất từ xưa đến giờ….Hơn hồi mười một tuổi nữa, mom ơi! Bú mạnh hơn lên đi Mom.

Lời Lập rên kích thích toàn bộ thần kinh Nguyệt. Vừa bú, Nguyệt vừa lái thân người nàng nằm ấp lên mặt Lập, trịn cái lồn lên mồm Lập. Tiếng “heo ăn cám” lại vang lên trong căn phòng hoàn toàn im lặng, sang trọng.
- Lồn mom đẹp và thơm quá, mom ơi!

Nguyệt hiểu có cái gì làm nàng bắt chợt sướng kinh khủng? Lập bú dù có hay, thì cũng đâu bằng Dũng với hàm ria cá chốt, bằng lưỡi dài của Fred…Vậy mà hồn Nguyệt đang bay bổng lên mây xanh. Nàng chẳng còn biết gì xung quanh. Nàng tưởng như lần đầu tiếp giáp với tình dục. Nàng bỗng thấy mình nhỏ lại tuổi 13, ngày còn tung tăng cắp sách đến trường nhặt chữ. Cặc của Lập no ứ hự trong miệng Nguyệt. Nguyệt nút ân cần thiết tha để mua triệu triệu nỗi sướng đang dâng lên tràn cơ thể nàng.

Bàn tay Nguyệt nâng nâng hai hòn dái Lập để thương yêu. Tự nhiên, không biết sao, Nguyệt bỗng yêu thằng bé này kinh khủng. Những kép nhí trước kia đến với Nguyệt chỉ là những anh thợ đúng nghĩa, chẳng ai để lại dấu ấn sâu đậm làm Nguyệt có thể nhớ thương. Còn với Lập? Đang ăn bê thui đó, đang uống trái dừa non đó, mà nàng cứ sợ không no, cứ sợ ngày mai, không còn nữa. Bởi “món quà” Lập ngày bất ngờ đến, và đến giữa lúc Nguyệt đang thèm chết được một cậu bé 13.

Chỉ qua lời cám dỗ của bà Hải mà Nguyệt muốn làm cuộc phieu lưu lạ lùng này. Tưởng chỉ là sự đổi món, không ngờ Lập đã đương nhiên thành thần tượng đúng với óc lãng mạn của Nguyệt. Rồi sợ cứ trịn lồn lên mặt Lập, bắt cậu bé nằm ngữa ra bú, sẽ bị ngộp. Nguyệt lật ngược lại, cho Lập nằm trên. Cả hai loan đầu phục vụ tận tình. Khoảng trên một tiếng thì Lập nắc mạnh và ọc hồ đặc ra đầy miệng Nguyệt. Nàng nuốt từng ngụm nhỏ vào họng để thưởng thức, không dám ực một lần, sợ hết, sợ tan, sợ phôi pha…

Nguyệt chưa đối với ai như thế, kể cả chồng nàng hồi còn sung sức. Nguyệt vực Lập lên nằm song song với mình. Đầu Lập gối lên cánh tay Nguyệt. Nàng hiểu trai 13, sức chỉ có thế (nàng nghĩ thế), nhưng cậu bé đòi lên đụ Nguyệt nữa.

Nguyệt cưng Lập, bắt chú bé cứ nằm nhắm mắt tỉnh dưỡng cho lại sức. Nguyệt ôm Lập, ấp Lập như ấp một đứa con. Nàng vuốt tóc Lập, chùi mồ hôi cho Lập, bắt Lập nhắm mắt ngủ một tí cho nàng tha hồ ngắm sự thơ ngây măng sữa ở Lập. Nguyệt gác một chân qua người Lập, nhìn rõ từng chi tiết. Cái gì ở cậu bé cũng là mới nở, hồn nhiên, non nớt. Bỗng Nguyệt thấy mình tàn nhẫn đã bú Lập làm cậu bé “ói” một miếng hồ đặc quánh.

Lập thì sung sướng được dúi cái mặt vào cổ, vào tóc Nguyệt. Dưới kia cặc Lập đang nằm trong bàn tay Nguyệt. Mấy chị già kia có khi nào cho Lập được nghỉ ngơi. Phải xài Lập cho xứng với 100 đô la. Tự nhiên nó có cái cảm giác, từ đây, nó thuộc riêng của Nguyệt, dù Nguyệt không muốn:
- Chị Nguyệt ơi ! Em yêu chị mất rồi. Lập nói thì thào.

Không trả lời, Nguyệt xốc người Lập sát vào hơn mà ấp. Tình này có phải là tình yêu không? Có phải Lập đến đây để giải quyết sinh lý cho Nguyệt không? Hoàn toàn không. Nguyệt đang mua một bức tranh quý về treo trên tường. Mỗi ngày ngắm vài lần. Thị giác nàng không đã nư một lúc. Mà nó day dưa, kéo dài, lâng lâng, chẳng lúc nào tan loãng. Bức tranh chưa ráo mực này sẽ được Nguyệt lộng kiếng, treo ngay đầu giường. Nó sẽ “sống” với Nguyệt từ đây cho đến ngày nhắm mắt.

Chân nàng vẫn gát qua người Lập. Tay nàng vận tưng tiu cặc Lập. Nàng đùa với khúc gân như đùa với “trái ớt” cửa thằng bé con mình, chứ không phải một tình nhân. Nguyệt sướng với cảm giác riêng tư của một người lớn dâm loạn với một trẻ con. Nguyệt cà cà đầu cặc vào miệng lồn đang ướt nhẹt để khoái lạc với những cảm giác lạ kỳ. Cậu bé thì nhắm mắt để đó. Thỉnh thoảng lại húc híc cái đầu vào cổ Nguyệt như một em bé nhõng nhẽo với mẹ. Nguyệt đang sống riêng một thế giới thần tiên, đê mê. Nàng muốn thế giới đó biệt lập, cô đơn, bay như những cụm mây lang thang trên không trung, chẳng bao giờ hạ cánh.

Ôm một búp bê biết cử động như thế này mà đùa boon, mà thiết tha tình tự, còn gì là hơn. Nguyệt biết cậu bé không ngủ, vì khúc gân cậu đang cương cứng, giật giật trong tay nàng. Bàn tay lập thì x exe đầu vú Nguyệt. Mũi Lập cứ hôn tới tấp nhẹ nhàng trên cổ, trên tóc nàng. Hình như mỗi người đang sướng một kiểu. Đầu óc họ đang theo một cảm gíac riêng tư. Lập thì thào bên tai Nguyệt:
- Cho con lên nằm trên Mom!
Nguyệt gật đầu, trở mình nằm ngửa ra. Lập trườn lên. Hai chân Nguyệt dang ra. Lập lừa lừa đâm cặc vào lồn Nguyệt rồi nắc. Nguyệt sợ cậu bé lại ra, mất sức, nên nói:
- Nằm yên được rồi, đừng nắc. Bé lại ra nữa, mệt lắm. Mom thích bé cứ đút vào nằm như thế này cũng sướng lắm rồi. Lập nút lưỡi em đi. Bó mạnh vú em đi. Em muốn ra một lần nữa, mình ơi! Đừng, đừng nắc. Em không muốn anh ra!

Nguyệt bảo thế, nhưng thằng bé vẫn cứ nắc êm đềm:
- Lần thứ hai thì mom có thể yên trí là con đụ trên hai tiếng.
- Thật vậy không? Thế thì anh đụ em đi. Anh muốn giết em cũng được. Anh phải làm sao cho em ra vài ba lần em mới thoả mãn cơn dâm được đụ một bé con. Đó, nắc xéo qua, xéo về như thế đã ngứa lắm mình ơi! Cám ơn Thượng Đế đã cho con được đụ một thằng nhỏ xíu có 13 tuổi! Bữa nay em phải ra với anh sáu bảy cái em mới chịu. Em nhốt anh luôn trong nhà này. Ăn rồi cởi truồng ra, hai đứa đụ suốt ngày nhen Lập?

Bé Lập không cần nghe những gì Nguyệt nói. Nó cứ nắc, vừa nhìn say đắm gương mặt đẹp thần sầu của Nguyệt. Môi nàng tout lên như đòi hỏi. Cặp lông nheo Nguyệt cong vuốt. Mũi hơi hỉnh hỉnh làm toàn thể gương mặt Nguyệt như một thần vệ nữ Ai Cập. Hai tay, hai chân Nguyệt ôm gọn lõn thân hình bé bỏng của Lập mà hưởng.

Cánh cửa phòng xịch mở. Tuyết xuất hiện trong chiếc áo ngủ mỏng dính màu xanh dương, bên trong không mảnh áo lót. Đóng cửa xong, Tuyết rón rén, mặt hí hửng, bước lại gường mẹ. Thấy cậu bé tí teo đang ôm đụ Nguyệt, Tuyết hỏi:
- Kép mới hả mẹ?
- Ừa, kép mới. Lập đấy con! Có 13 tuổi mà …mẹ mê quá.
- Chào em bé tuổi trẻ, tài cao. Khiếp, Lập đụ thế nào mà bà cụ la oải trời. Nằm phòng bên cạnh nghe hấp dẫn quá.
Lập cứ bình thản và hồn nhiên nắc Nguyệt và chào lại:
- Có lớn hơn người ta không mà dám gọi người ta là “em bé”?
- Lớn hơn là cái chắc. Tôi 15 lận bạn à. Cỡ dé dé như bạn, gặp tôi, chỉ có thác thôi, sống không nổi đâu…
- Thế thì bạn chưa thấy quan tài, chưa đổ lẹ. Cứ đứng đấy mà xem tôi đụ người yêu lớn tuổi của tôi, thì biết.

Tuyết hơi ngạc nhiên về cách trả lời của Lập. Rồi cô này đứng đó nhìn Lập bắt đầu quỳ lên, cầm cặc ngoáy lỗ lồn Nguyệt. Hai ngón tay bên trái của Lập se hột le Nguyệt. Thỉnh thoảng cậu bé hẩy mạnh đít vào cho con cặc lút tận trong xa, rồi lấy ra, ngoáy tiếp. Nguyệt la làng muốn vỡ căn phòng, trong khi Tuyết đứng gát một chân lên thành giường, vén áo ngủ lên, cho hai ngón tay vào lồn, ngoáy.

Thằng bé vừa đụ Nguyệt, vừa nhìn Tuyết. Nó thích thú làm cho hai mẹ con cùng la gào thê thảm. Lúc Lập cầm cặc hích mạnh vào mồng đóc Nguyệt, thì nàng la:
- Tuyết ơi, con có thấy nó đụ mẹ chưa con? Đụ, mẹ không sợ. Sợ nhất cái màn này đây Tuyết ơi! Làm sao cho mẹ dằn được cơn sướng ngất ngư này hả con? Con có thấy bé con nào đụ rành rõ như vầy chưa Tuyết? Ối, nó xe hột le như giông bão vậy chịu sao thấu hả trời?

Tuyết tối hai con mắt. Nó chưa từng thấy ai đụ táo bạo như thế, ngay cả ông giáo sư da đen Fred. Tuyết trả lời:
- Con thấy rồi! Hưởng đi mẹ. Lát nữa cho con mượn Lập. Thèm quá mẹ ơi. Cả tuần nay không đụ cái nào.

Tuyết vờ nói cho mẹ thương mà nhường Lập cho đụ ké. Chứ cả đêm hôm qua, Fred nằm ở phòng Tuyết suốt đêm, sáng ra mới về. Nguyệt sàng mông đít theo động tác ngoáy lồn của cậu bé. Rập ràng, nhịp nhàng như đang nhảy đầm. Mắt Nguyệt không rời thằng kép trẻ 13. Dù Lập đang cố đụ như người lớn, mà mặt cậu vẫn là đoá hoa non còn dính những hạt sương muối long lanh. Bất giác, Tuyết cởi phăng cái áo ngủ ra, nhảy phóc lên giường, ôm vú Nguyệt mà bú, tay trái bóp vú kia. Nguyệt bỗng la lên:
- Trời xanh đất đỏ ơi! Coi hai đứa con tôi đè hãm tôi nè! Ước gì có con cặc ai ở không bỏ vô miệng tôi, cho tôi bú nữa thì đây là Thiên đàng hạ giới!

Tuyết vói tay mở hộc tủ đầu giường, lấy ra con cặc nilông, đút vô miệng cho nàng bú. Nguyệt nhắm mắt tưởng tượng cặc của người khác. Thế là lồn đang đụ. Hột le đang được se. Hai vú đang được bú. Mồm thì bú cặc. Nguyệt chí tình hưởng cho hết cái khoái lạc xác thịt có một không hai này. Biết bao giờ mới có một pha làm tình tuyệt vời như vậy. Nhưng, nàng cũng chỉ kéo dài được hơn nửa tiếng.

Nguyệt liệng con cặc xuống sàn nhà. Kéo Tuyết lên cho Tuyết ngồi ngang mặt nàng. Lần đầu tiên, Tuyết được mẹ banh lồn ra, chúi môi vào bú say sưa như heo ăn cám. Và Nguyệt ra một cái sướng tuyệt cùng. Sướng chưa từng thấy:
- Hai con ơi! Mom chết luôn rồi hai con ơi!
Rồi Nguyệt nhà lồn Tuyết ra. Buông tay nằm thở:
- Mệt, mệt qúa chừng hai con ơi! Bây giờ hai đứa đụ cho mẹ xem đi. Đụ cho lâu. Làm sao cho mẹ ghen, mẹ sướng theo con nhé Tuyết! Phải làm cho mẹ ghen lên mới được.

Tuyết nằm ngửa ra. Một tay se vú, tay kia đùa với mớ lông lồn. Lập rút cặc khỏi lồn Nguyệt, tụt xuống đất ngồi xem. Lập không phải chỉ xem Tuyết sờ lồn, mà còn xem ánh mắt của Nguyệt đang theo dõi để “ghen” với Tuyết.

Lập chọc cho Nguyệt ghen lên bằng cách cầm bàn chân trắng nõn của Tuyết mà hôn, rồi liếm từng khe ngón chân. Tuyết nhột và đã ngứa quá, bèn dùng hai ngón chân kẹp hột le. Một ngón bàn tay kia chấm nước miếng, chà nhẹ trên hột le. Mặt đắm đuối say sưa, nói như nằm mơ:
- Mẹ ơi! Bồ của mẹ đang qua phòng con mò con kìa! Ảnh đang bú mấy ngón chân của con kìa. Mẹ phải ngồi day nhìn mới thấy rõ. Ối, ảnh đang liếm gót chân của con nữa. Anh mới đụ xong mẹ em, bây giờ anh mò tới em nữa hả, Lập? Anh là con quỷ anh biết không? Mẹ ơi, mẹ nhìn đầu gối con nó đang giật lia lịa kìa. Bụng của con kìa! Nhìn đi, mẹ.

Nguyệt vẫn trần truồng, ngồi hẳn day, nhìn người yêu 13 tuổi đang ve vuốt, làm cho Tuyết nứng lên khốc liệt. Nguyệt, một lần nữa, sống với vở kịch do nàng giàn dựng.: “Hai con đụ cho mẹ xem. Phải làm sao cho mẹ ghen lên mới được!” Và, nàng đang ghen thật. Giá một anh kép nhín khác như Phong, như Dũng, như Vinh, có lẽ Nguyệt tỉnh bơ. Đằng này “Thằng con cưng 13 tuổi tên Lập”, mới nửa tiếng trước đây, nàng còn ôm ấp nó trong lòng. Nó mới dúi cái mặt non choẹt và cổ, vào tóc nàng mà nhõng nhẽo. Nàng mơ hồ xây giấc mộng vàng, sẽ nuôi “con chim cúc” này cho đến lớn, và lấy nó làm chồng luôn.

Vậy mà bây giờ nó đang “trắng trợn ngoại tình” ngay với con gái của nàng! Nguyệt đang trải qua cái thú đau thương. Tim thì buốt gái tái tê, mà mắt Nguyệt thì vẫn không rời được cảnh “ngoại tình” của Lập. Nguyệt vừa sung sướng các tế bào vì cảnh Lập đang dùng lưỡi liếm hai bàn chân nhỏ nhắn của Tuyết, vừa quặn thắt vì “tình nhân” riêng của nàng đang làm cho người khác sướng. Nhìn gương mặt say mê dâm data của Tuyết, nhìn Lập đang chăm chỉ quét lưỡi dần lên bắp vế Tuyết, Nguyệt thật sự sôi gan. Cái lưỡi yêu quý đó đang làm Tuyết quặn người, chu môi thở phì phào, mắt trợn trắng:
- Mẹ ơi, bú vú con giùm chút đi. Ảnh liếm đã quá chừng là đã. Lát nữa mẹ ngồi lên mặt con cho con bú lồn mẹ đi.
Nguyệt cúi xuống xoa xoa vú mới nở của Tuyết. Nàng, bất thình lình ngậm vào bú như người say rượu.
- Cám ơn mẹ, sướng quá mẹ ơi.

Đó là lúc lưỡi Lập đã vào quét đường khe lồn của Tuyết. Nó thấy lồn Tuyết đẹp hơn lồn Nguyệt (dĩ nhiên) . Hột le của Tuyết nhỏ hơn, đỏ hơn, nên trịn hết cái mặt khôi ngô vào, cho nước lồn tré đầy, rồi mới trổ tài bú. Vừa bú vú Tuyết, Nguyệt vừa liếc xuống xem Lập đang trổ tài.

Hai ngón tay Lập banh hột le Tuyết ra, dùng lưỡi đánh lăng tăng. Nửa thân hình Tuyết rung chuyển, hẩy lên tê tê. Tuyết rên như những lên cơn sốt , nói không thành tiếng. Mười ngón tay em bấu vai mẹ, và nấc nấc lên từng chặp:
- Mau lên đụ em đi mình. Đụ thật mạnh cho bà già ghen nhen. Đó, phải rồi, đâm vô đi anh, đâm hết vô, nắc đi. Mẹ nhìn kìa. Bồ nhí của mẹ đang hãm con kìa. Bóp mạnh vú con đi mẹ ơi! Đã quá Thượng Đế ơi!

Vì “ghen” quá, thay vì đưa lồn cho Tuyết bú, Nguyệt đứng lên chàng hãng, ịn mặt Lập vào lồn mình, bắt Lập bú. Một cảnh làm tình sôi động, hấp dẫn tuyệt vời đang diễn ra trên chiếc giường Ý sang trọng. Đẹp hơn phim X của Mỹ. Dâm hơn phim Nhật. Loạn hơn phim Tây. Một kép nhí 13 đang đụ hai mẹ con, người nào cũng đẹp như tiên. Cả ba đều lãng mạn. Cả ba đều dâm data:
Hai đứa con làm mẹ ghen muốn khóc quá!

Đang phanh lồn cho Lập bú, Nguyệt bỗng trào nước mắt. Không hiểu nàng sung sướng mà trào lệ, hay đang “sống” quá với Thú Đau Thương? Có lẽ mỗi thứ một chút. Nàng đang thưởng thức dĩa đồ trộn, gia vị ngạt ngào, đậm đà mà từ thuở con gái cùng làm tình với thằng bé mới lớn. Làm sao giả khi nàng và cô con gái đang cùng la lên, rên những lời khoái lạc tuyệt vời?

Nguyệt chợt thấy hình ảnh của cả ba phản ảnh từ tấm gương soi mặt ở bàn phấn, ở cánh cửa tủ, ở trên tường. Ba góc ạnh đều đẹp như tranh. Nàng thấy nước mắt mình đang chảy xuống đôi má. Mặt nàng nửa khoái lạc điên cuồng, nửa bi thương tội nghiệp. Nàng bỗng sợ sẽ có lúc Lập xa nàng, vĩnh viễn. Và tiếng Lập sẽ rên lên hằng trăm năm đêm từ phòng Tuyết! Có thể như thế không? Nguyệt cảm thấy “Lọ hoa trong phòng nàng” đang úa héo. Mà Tuyết thì như nụ tầm xuân, vừa hé những đài hoa, khoe nhuỵ trinh trắng. Nghĩ tới đó, là Nguyệt đủ ghen tương chất ngất. Hai tai nàng nhấn mạnh đầu Lập vào lồn, bắt thằng bé phải bú tận tình, phải liếm, phải ngộp thở, Nguyệt mới chịu. Vì nhìn xuống, Nguyệt thấy rõ con cặc Lập đang đụ chật cứng cái lồn 15.

Rồi tiếng rên la của Tuyết nữa, như lửa đốt:
- Lập ơi, anh vừa đụ em, vừa bú lồn mẹ con em, coi dâm quá đi. Chưa bao giờ con sướng như bữa nay mẹ ơi! Ước gì có con cặc của ai nhét vô miệng con cho con bú thì thú biết chừng nào. Bữa nay con sẽ có chửa với Lập, vì mẹ ơi, ảnh không có mang condom! Mẹ cũng có chửa. Hai mẹ con mình đẻ một lần. Hai đứa con sẽ giống Lập như đúc. Gọi Lập bằng Cha, gọi mẹ bằng Mom, gọi con bằng chị….Vậy mới loạn chớ! Dâm quá đi Trời đất ơi! Con tôi kêu tôi bằng chị!!! Tự nhiên sao con thèm bú cặc quá mẹ ơi!

Lập bỗng rút cặc ra khỏi lồn của Tuyết, dùng hai đầu gối bò lên phía trên, dí cặc vào mồm Tuyết. Lẽ cố nhiên Nguyệt cũng phải di động theo ch miệng Lập không rời khỏi lồn nàng. Thế là Lập bú lồn Nguyệt. Tuyết bú cặc Lập. Hai tay Lập ôm chặt mông đít Nguyệt. Nó ngất ngư với con sướng tàn bạo. Nhìn xuống, Nguyệt thấy con gái đang nút ngon lành khúc gân của Lập. Nguyệt lại ghen! Càng ghen nàng càng thèm đụ một cách cuồng bạo. Nên Nguyệt nhảy xuống giường, nhặt con cặc giả lúc nãy, nằm song song với Tuyết, nhìn Tuyết bú cặc, trong khi nàng nhét cu ni lông vào lồn đụ chát chúa:
- Tôi ghen quá chừng là ghen. Lập ơi, anh vác cặc cho người khác bú thì em đi đụ thằng khác nè. Anh đừng có tàn nhẫn bỏ em Lập ơi là Lập. Anh là chồng của em, anh biết không? Anh muốn đụ ai thì đụ , nhưng lát nữa phải đụ cho em ra vài cái nhen Lập.

Tay Nguyệt thụt conc ặc cả vào lồn liên tục mà mắt không rời Lập và Tuyết. Lâu nay hai mẹ con vẫn trao đổi nhân tình. Nhưng sao lần này Nguyệt bỗng ghen? Nàng chợt hiểu tim mình đã say đắm yêu Lập. Nguyệt như người vừa đào được kho tàng quý giá, vừa ôm ấp chưa thoả hết lòng tham, thì Tuyết bỗng chợt đến chia xẻ. Cho nên, với Nguyệt, Lập không là tình nhân, mà phải nói là một viên kim cương, một mỏ vàng, mới đúng. Lúc ấp Lập trong lòng, Nguyệt chợt xây một giấc mộng lãng mạn: sẽ nuôi hẳn Lập trong nhà, sẽ công khai cho mọi người biết Lập là người chồng chính thức, sẽ không rời Lập nửa bước.

Nước mắt Nguyệt lại tuôn ra. Nguyệt nói thiết tha:
- Em ghen quá rồi Lập ơi! Tuyết, con cho mẹ mượn Lập một tý được không? Mẹ muốn ra với Lập một lần nữa trước khi để con hưởng với chàng suốt chiều nay?
Tuyết thấy mẹ khóc thật, Tuyết không nỡ làm khổ mẹ nữa. Em ngừng bú cặc, bảo Lập:
- Anh qua đụ cho mẹ em ra vài cái đi, tội nghiệp me quá!

Lập nhảy qua, nằm lên Nguyệt. Nguyệt vứt con cặc giả sang một bên, tức khắc đút cặc Lập vào và ôm thằng bé đụ tha thiết. Vừa đụ, Nguyệt vừa khóc tức tưởi như tủi thân. Nàng cảm thấy mình như đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi lâu ngày, hôm nay mới mang về cho tắm rửa ăn uống đàng hoàng.

Lòng Lập chùng xuống. Nó tưởng chỉ đóng kịch với Tuyết cho Nguyệt ghen, và ghen trong kịch. Không ngờ Nguyệt đau lòng thật. Tim nàng xoắn lại, se thắt. Lập ôm Nguyệt hỏi:
- Bộ Mom ghen thật sự hả? Tụi này tưởng là mom ghen giả.

Nước mắt Nguyệt lại tràn thêm ra, cổ nghẹn cứng, không nói nên lời. Đây là lần đầu trong cuộc đời tình ái, Nguyệt thấm và hiểu chữ đau khổ. Lập đặt môi vào môi Nguyệt, cuồng nhiệt hôn vì ân hận. Tuyết đã âm thầm rời khỏi từ lúc nào không biết, để hai người tiếp tục đụ mê man. Cái đụ kéo dài cho đến chiều tối. Căn phòng tối mịt, không còn thấy hình ảnh nào nữa. Chỉ con nghe giọng rên thiết tha, rào rạt của một đàn bà 38 và cậu bé con 13. Nguyệt cứ để cậu bé cắm cặc vào lồn nàng, rồi hai người ấp nhau, tình tự. Nàng không cần sướng xác thịt, chỉ ôm khắn khít Lập để hạnh phúc với quả tim. Vả chăng, Nguyệt biết: cứ bắt Lập tiếp tục nắc. Lập sẽ lại ra, sức cậu bé sẽ yếu đi. Nguyệt không muốn thế. Nguyệt muốn búp bê Lập phải mạnh khoẻ, phải yêu đời, để lúc nào nàng cần là Lập cũng được phục vụ được bằng đường lưỡi, chứ không phải bằng dương vật. Nên Nguyệt thương yêu nói khẽ với Lập:
- Em muốn hai đứa mình cứ ôm nhau yêu nhau như thế này cũng đủ. Anh còn bé lắm, ra hoài không tốt. Em sẽ mua nhiều thức ăn bổ cho anh ăn từ ngày mai. Lúc nào cần lắm, anh chỉ bú em. Thế là sướng lắm rồi. Lập có biết không? Hình như Lập với em, bây giờ là một. Anh phải là người yêu em vĩnh viễn…

Nằm trên người Nguyệt, cậu bé Lập nhắm mắt, chà nhè nhẹ phần dưới của mình lên mu lồn Nguyệt để nghe sung sướng. Nó có nghe Nguyệt nói, mà không hiểu lắm những lời tỏ tình của người lớn. Lập cũng chẳng cần hiểu làm chi. Cậu bé chỉ biết mình đang nằm trên một thân hình mát rượi, thơm tho, tuyệt đẹp. Vậy là vừa ý rồi. Gương mặt thơ ngây của nó đang được bà chị ôm hôn say nồng, liên tục. Mà những cái hôn ở đây, như là tình mẹ hôn con. Nguyệt đang lãng mạn chìm đắm giữa hư và thực. Đó là lý do nàng không bật đèn lên. Vì trong bóng đêm, trí óc Nguyệt tha hồ ngao du và sống với hằng vạn tưởng tượng….

Mà Lập cũng thế. Có lúc nó im lặng thật lâu. Vì ôm Nguyệt, mà hồn nó đã bay xa, rất xa, về quá khứ, hồi nó mới 11 tuổi.

Giữa lúc đó, ông Đoàn về, mở cửa, bật đèn. Ông thấy vợ ông đang trần truồng, ôm trên bụng cậu bé con cũng trần truồng. Đáng lẽ ông đã tắt đèn, rút lui êm, trả tự do cho bà xã như ông đã hứa. Nhưng ông đứng lại, nhìn trân trối thằng bé. Hình như ông có gặp nó ở đâu vài lần. Ông đang cố moi óc để nhớ lại thì chợt Lập chào:
- Ba! Ba ở đây hả?
Ông Đoàn đứng như trời trồng. Có thể như thế sao? Ông chợt cất giọng run run, dè dặt hỏi:
- Cháu là…
- Lập. Lập con bà Hường, Phạm Thị Ngọc Hường. Ba quên con rồi hả? Chắc con lớn quá, ba nhận không ra? Để con giới thiệu: Chị Nguyệt, bồ con. Còn kia là ông Đoàn, bác sĩ Đoàn, ba của Lập.

Lập vẫn nằm trên người Nguyệt để giới thiệu. Trong khi Nguyệt mở to đôi mắt, miệng há lớn, nhìn chồng. Lập đã thơ ngây mở màn một bi kịch được ông Đoàn giấu kín như bưng suốt 13 na9m. Một bi kịch mà chính bà Nguyệt cũng không tin! Phạm Thị Ngọc Hường, tên cô y tá giúp việc cho phòng mạch chồng Nguyệt, và đã đột nhiên xin nghỉ làm cách đây 13 năm. Bỗng Nguyệt nhìn Đoàn, rồi nhìn Lập. Hai người giống hệt nhau như hai giọt nước. Hèn chi Nguyệt phải tắt đèn trong khi làm tình với Lập. Nàng không dám nhìn Lập, vì cậu bé cũng giống hệt Chính, con trai nàng.

Cả buổi chiều nay, đụ ngây ngất với Lập, Nguyệt không ngớt tự hỏi tại sao Trời đất lại oái oăm cho Lập giống hệt Chính, trong khi nàng đã dứt khoát, cắt lìa nỡi ám ảnh oan khiêng với Chính. Nàng đã lùi lại đứng sau lằn ranh tình mẫu tử. Nguyệt đã can đảm, dùng hết nghị lực, không những với Chính, mà cả luôn với nàng, để chẳng có gì xảy ra như súc vật. Vậy mà….bây giờ, Nguyệt đã trót …yêu bé Lập, yêu cuồng si, yêu dữ dội đến độ nàng sẽ công khai lấy Lập làm chồng vĩnh viễn.

Đau hơn nữa, là chiều nay, Lập cũng đã đụ luôn Tuyết, trước mặt nàng. Hai đứa bé đã đụ say sưa, cuồng loạn đến làm nàng phải ghen mà khóc. Ông Đoàn đứng đó, sẵn sàng hứng đỡ những lời mắng mỏ, đay nghiến của Nguyệt về tội ông đã ngoại tình với nữ y tá tên Hường. Nhưng Nguyệt chẳng nói gì cả. Lòng nàng đau như cắt. Vì như đã trình bày: dù Nguyệt rất lãng mạn, nhưng nàng chẳng bao giờ chịu a dua với tội lỗi. Dù nàng không phải là Thánh, nhưng chẳng bao giờ để lãng mạn thành sự thật.

Đầu ông Đoàn hơi cúi xuống, nhưng đôi mắt sợ seat vẫn lâu lâu hướng về phía Nguyệt. Bé Lập, thì sau khi giới thiệu, vẫn dúi mặt vào hôn cổ, hôn tóc, hôn má Nguyệt để tiếp tục hưởng nốt cái khoái lạc kéo dài từ buổi chiều cho đến lúc trời tắt nắng!

Còn Nguyệt? Dù im lặng, nhưng nàng không muốn bé Lập biết nỗi đau lòng của nàng , và sự thật về bi kịch đã và đang diễn ra trên giường nàng. Nguyệt vẫn ôm Lập khắn khít. Chân Nguyệt vẫn quàng tréo qua mông Lập. Mông đít Nguyệt vẫn hẩy hẩu cử động, tuyệt nhiên không hé lộ tí tì cho Lập nghi ngờ. Nàng sợ: Lập sẽ vội vàng mặc đồ, rời phòng nàng, xa nàng vĩnh viễn. Nàng đang giả vờ sướng với Lập, mà ông Đoàn thì tan nát cả cõi lòng! Phải chi vợ ông xô bé Lập ra, ngồi day, chanh chua đay nghiến, sỉ vả ông không hết lời, thì tốt biết mấy. Đằng này Nguyệt im lặng. Cái im lặng ngàn cân, nặng như tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ máy chém trước giờ hành quyết. Hình ảnh Lập đang ôm đụ Nguyệt trên giường bỗng làm ông Đoàn rưng rưng nước mắt.

Tại sao ông Đoàn khóc? Nguyệt có còn giữ ý định ân ái tiếp tục với bé Lập không? Y tá Phạm Thị Ngọc Hường đang ở đâu và làm gì? Bi kịch này có tới tai Chính và Tuyết không?

Quý độc giả đang vào phần I của chuyện Gái Loạn Cali. Trong khi bác sĩ Đoàn đứng chết sững và tột cùng xúc động thì bé Lập vẫn ôm đụ Nguyệt một cách tỉnh bơ. Tay nó bóp vú Nguyệt, môi áp sát môi Nguyệt. Nguyệt chìu cậu bé mà mắt không rời ông Đoàn. Tất cả bi kịch đang xảy ra này là do lỗi ai?

Lập? Hoàn toàn không! Lập là kết quả của cuộc ngoại tình giữa bác sĩ Đoàn với cô y tá duyên dáng Phạm Thị Ngọc Hường. Với nhan sắc mặn mà, quyến rũ, đáng lẽ Hường phải chọn nghề khác, thay vì làm y tá. Nhưng đó là rắp tâm, là cố ý, là tham vọng của Hường mà không một ai biết được. Ngay hôm đầu, lúc Hường vào xin việc, Nguyệt đã hơi để ý, sơ ông Đoàn có ngày sẽ mắc bay. Vậy mà việc vẫn xảy a. Đó là một buổi sáng, khi ông Đoàn vừa đến phòng mạch lúc 9 giờ.

Thường ngày thì y tá Hường đã lo một ly cà phê sữa thật ngon để sẵn trên bàn của bác sĩ cùng chồng hồ sơ bệnh nhân đã lấy hẹn. Nhưng hôm đó thì không – Oâng loay hoay tưởng là y tá Hường tới trễ, định gọi điện thoại. Chợt ông thấy bóng người trong phòng khám. Cánh cửa được hé mở tự bao giờ, nên bác sĩ chỉ nghiêng mình là thấy bóng người đó không ai khác hơn là y tá Hường.
- Cô mới đến hả cô Hường? Ông Đoàn hỏi.
- Thưa bác sĩ lâu rồi. Hường đứng khuất đâu đó trong phòng, trả lời.
- Sao không làm hộ tôi ly cà phê?
- Sáng nay em…khó chịu. Định xin bác sĩ nghỉ một hôm.

Ông Đoàn lăng xăng đi vào phòng khám. Ông chợt đứng lại, mắt hoa lên vì vừa nhìn thấy Hường nằm trên giường khám mà trên người không mảnh vải. Hường nhoẻn miệng cười. Cô làm thế vì sau một năm làm việc, cô bắt được “mạch” của bác sĩ Đoàn. Cô biết mười mươi ông Đoàn si mê cô. Muốn cái gì đó mà không dám nói, vì muốn giữ tư cách.
- Xin bác sĩ khám giùm em. Hường lẳng lơ nói.
Ông Đoàn lung túng. Ông thừa biết là Hường đang “chài” ông, nhưng ông không phản ứng gì được vì nhan sắc của Hường đã trác tuyệt, mà cơ thể khoả thân của Hường càng hấp dẫn, quyến rũ ghê hồn. Hường làm vài cử động mời mọc như thoa thoa trái vú, tay kia rà nhẹ chòm lông lồn, và môi thì hé ra, đầu lưỡi liếm ướt vành môi….Mặt ông Đoàn ngây ra như cậu bé đứng trước thùng kẹo. Bỗng ông chạy ra cửa, lật tấm bảng OPEN lại bên trong. Chữ CLOSED ra phía ngoài. Rồi khoái chặt cửa hai lần, xong trở lại phòng khám.
- Sao “khám” cho em mà bác sĩ phải khoá cửa Hường hỏi.
Ông Đoàn không trả lời nổi vì sắc đẹp và sự quyến rũ của Hường đã làm ông điên dại. Tất cả những thèm khát, si mê của ông đang được dịp túa ra. Làm việc chung chạ hằng ngày, Hường đã thật khéo léo nửa kín đáo, nửa mời mọc. Nàng biết lúc nào ông Đoàn sắp tỏ tình thì nàng ngừng lại, để cho ông phải nuốt nước miếng mà nhịn thèm.

Hường bắt ông lúc nào cũng phải nghĩ đến tên Phạm Thị Ngọc Hường ngay cả khi ông vào giường ngủ. “Sao khám cho em mà bác sĩ phải khoá cửa?” Hường hỏi như thế, và trả lời luôn rồi còn gì. Cử chỉ hoa tình của Hường sáng nay là mũi dao thọc vào các mụn bọc của ông Đoàn. Ông đưa tay đóng chặt cánh cửa phòng khám, khoá lại, rồi đứng như trời trồng. Ông sung sướng tê người khi Hường cho phép ông đóng cửa.
- Em đau làm sao? Chỗ nào? Đoàn hỏi.
Ông Đoàn vờ hỏi cho có gì để hỏi. Miệng hỏi mà mắt ông nhìn không rời hạ bộ cửa Hường. Hường vừa xoa xoa chòm lông lồn vừa nói giọng thật nhỏ:
- Em đau ở đây nè! Không phải đau, mà nó ngứa ngáy khó chịu quá, bác sĩ ơi! Làm sao gíup em…cho nó ….

Nói tới đó, Hường ngừng lại, dang rộng hai bắp đùi trắng noon ra. Bàn tay nàng năm ngón bụm trọn cửa mình. Mắt nàng nhắm lại, cằm ngước lên, rên nho nhỏ:
- Nó hành em cả đêm. Ngủ không được bác sĩ ơi…

Năm đó thì ông Đoàn vẫn còn “mạch khỏe”, chưa liệt dương. Cho nên cái quần ông Đoàn một đống. Thay vì lấy dụng cụ để khám như đã làm với khách, ông bắc ghế ngồi cuối giường, nhìn trực chỉ vào lồn cô y tá.

Hường lấy bàn tay ra, trình hết phần da thịt hấp dẫn trước mắt bác sĩ, rồi nhõng nhẽo:
- Đó, bác sĩ coi kỹ giùm em đi! Em khó chịu lắm…

Vừa nói, Hường vừa dang rộng thêm hai bắp đùi. Hường tẳm sẵn nước hoa. Mùi thơm hực lên. Đầu ông Đoàn bỗng cúi sát xuống. Hai tay ông bợ mông đít Hường lên. Mặt ông hôn đắm đuối, nồng nàn lồn Hường. Môi ông gắn vào hai mép lồn:
- Đó, đó, bác sĩ. Ngay chỗ đó đó. Bác sĩ làm sao cho em hết khó chịu đi. Nhứt là cái hột khốn nạn phía trên. Nó..nó…giựt quá chừng là giựt, cả đêm, rồi sáng nay nữa…

Môi ông Đoàn di chuyển lên và ngậm nút ngon lành hột le. Hường chọn giờ này là tuyệt nhất vì không có khách hàng. Giờ nàng thì bà Nguyệt vẫn còn say giấc ở nhà, đến trưa mới ra tới. Giây điện thoại Hường đã rút ra. Không ai gọi vào được. Bác sĩ Đoàn đang ngất ngây chới với trong bay của Hường. Ông si mê thả con lợn lòng chạy tung tăng trong hoả mù của Hường, dù biết rõ có nguy hiểm. Ông không cần. Vì bất quá Hường bày cảnh này để làm tiền ông là cùng. Mà tiền ông thì đốt cả thành phố Bolsa cũng chưa hết.

Hai bắp vế Hường khẽ kẹp đầu ông Đoàn lại. Hai tay Hường đan vào tóc ông vò nhẹ. Miệng Hường rên lên khe khẽ những câu như:
- Anh phải cho em một đứa con giống hệt anh, nghe không?
- Anh phải làm sao cho em hết nứng, vì mỗi lần nghĩ tới anh là cái hột anh đang ngậm đó, nó giựt khó chịu lắm. Anh nút hột le hay lắm Đoàn ơi! Nút mạnh thêm lên, em đang chết…

Chỉ cần nghe Hường rên thắm thiết những câu như thế đến vua Đường cũng mất ngai vàng, nói gì tới bác sĩ Đoàn. Ông Đoàn tự an ủi mình rằng Hường đang sướng thật sự, chứ không giả dối để chài ông. Vì ông thoáng thấy nước lồn Hường ra ướt đẵm hột le, ướt đẵm hai mép lồn. Cả mông đít của Hường cũng giật tung theo từng động tác nút hột le của Đoàn. Cộng thêm, hai bắp vế Hường rung rung. Hai bàn tay nàng đang cuồng dại vò tóc ông. Mồm nàng thì không ngừng rên, gào tha thiết:
- Anh khám bệnh như thế này thì bụng em phải “sưng” lên. Giời ơi! Làm bác sĩ mà anh cũng biết bú lồn nữa hả anh Đoàn. Cái hột khốn nạn đó, nò mà còn đòi đụ nữa Đoàn ơi! Đụ là sao? Anh có biết không anh? “Trị” giùm cho em chút nữa đi anh!

Đoàn đứng thẳng lên, cởi quần, cởi áo. Ông làm thật lẹ. Banh đùi Hường ra, cắm cặc vào, nằm sát lên Hường, ôm mặt nàng hôn thê thiết như thuở bé giờ chàng chưa từng được hôn. Hường quấn lấy bác sĩ, nút lưỡi, hẩy mông lên theo từng nhịp nắc của Đoàn, và sung sướng vì mộng của nàng đã thành sự thật: “làm bé một bác sĩ giàu có!”. Nàng hiểu sáng nay chỉ là sáng mở màn cho những ngày hoàng đạo sắp tới. Nàng biết Đoàn sẽ chẳng dám buông bỏ nàng vì sợ nàng làm tai tiếng. Đoàn không can đảm chấm dứt mối tình vụng trộm này vì Hường quá đẹp, còn trẻ, duyên dáng….

Hường quyết có con với bác sĩ Đoàn, đó là mục tiêu tối hậu. Cho nên nàng đang xổ các chiêu, mới nhìn qua thì tưởng của gái thơ ngây. Kỳ thật đó là những xảo thuật tân kỳ của một đàn bà từng trải, tung lưới bắt cho được con cá mập! Nàng không ngớt hỏi khẽ bên tai bác sĩ:
- Đụ là thế này đây hả? Anh Đoàn? Hèn chi em cảm thấy bớt khó chịu ngay. Anh “trị bệnh” hay thật! Trị cho em vài ba tiếng nghe anh? Sướng quá đi Đoàn ơi là Đoàn!

Sáng hôm đó, phòng mạch của Đoàn hoàn toàn yên tĩnh. Không có một người khách nào đến gõ cửa. Vì Hường đã khéo léo lấy hẹn tất cả vào buổi chiều từ một giờ. Cũng chẳng có ai gọi vào vì Hường đã rút giây điện thoại. Chỉ có một “nhân chứng” duy nhất lúc đó là cái máy thu âm, do Hường bí mật đặt cạnh giường khám mà Đoàn hoàn toàn không biết. Nó thu rõ ràng từng lời tỏ tình, từng tiếng rên tục tĩu, từng tiếng động trong lúc hai người làm tình. Cho nên suốt ba tiếng đồng hồ sáng hôm đó, bác sĩ Đoàn đã hoàn toàn cho chân vào rọ, dúi đầu vào cái bẫy tinh vi do Hường bủa.

Đụ Hường được một lúc, Đoàn sướng quá muốn ra. Hường nhận biết nên stop lại bằng cách nói khéo:
- Anh có cách “trị bệnh” nào khác để làm cho em cũng sướng và “khỏi” khó chịu ở cửa mình không?
Đoàn mừng quá. Hường đã stop chàng đúng lúc. Chàng định ngưng đụ để xin Hường cho chàng bú lồn. Thì Hường đã hỏi như thế. Nên Đoàn nói:
- Đừng gọi anh là bác sĩ nữa. Anh liều mạng giao hợp với em sáng nay là em biết anh đã yêu em chừng nào? Anh có vợ. Điều đó em rõ. Nhưng ở em có cái gì khó nói lắm, làm anh quên mất người vợ yêu quý ở nhà. Nhiều khi anh ước ao, chỉ ước ao thôi, là làm sao được có em bên cạnh suốt quãng đời còn lại của anh…

Hường sướng điên người lên. Không phải sướng xác thịt, mà nàng sướng vì đã chài được “con dê dại gái” giàu sụ này. Nàng vờ ôm Đoàn khắn khít, nói thì thầm:
- Anh còn cách trị bệnh nào khác không? Em đang chờ…

Đoàn từ từ rút cặc ra, hôn nư hai trái vú của Hường. Tay chàng rà xuống chòm lông lồn, chạm vào vùng nước ướt nhẹt ở cửa mình Hường. Cô nàng thở mạnh rên âm ư không thành tiếng, và cứ đẩy đầu Đoàn vào hạ bộ. Mông nàng hẩy lên. Hường không nói, nhưng Đoàn biết là Hường đòi được bú. Thế là hai đùi trắng phau của Hường dang rộng ra. Bác sĩ Đoàn dùng lưỡi làm cho người đẹp lăn lộn, quằn quại, như con cá mắc cạn trên ruộng khô. Ban đầu Hường chỉ vờ đóng kịch để bủa vây Đoàn dại gái. Nhưng khi lưỡi Đoàn vào đánh phá, thì Hường phải sống thật với nhân vật tình nhân. Nàng kẹp chặt đầu bác sĩ Đoàn, hẩy mông lên làm Đoàn phải cử động theo, đến ngộp thở. Hường bứt tóc Đoàn, la thê thiết, lặp lại lời Đoàn lúc nãy:
- Em cũng liều mạng hiến anh đời con gái bởi vì em cũng yêu anh. Em biết anh có vợ. Em đang làm việc liều lĩnh. Anh thực sự yêu em hơn chị Nguyệt ở nhà hả? Hân hạnh cho em quá. Nếu anh không chê, hai đứa mình có thể lén lút làm vợ chồng cho đến ngày anh nhắm mắt.

Đoàn sung sướng, cày cái lưỡi giữa khe lồn. Nước lồn Hường ứa ra bao nhiêu, Đoàn uống ực hết bấy nhiêu. Hường không còn con gái, nhưng là lồn gái chưa chồng? Hình dáng nó khác với lồn Nguyệt đã hai con. Là bác sĩ bệnh đàn bà và chuyên viên sửa sắc đẹp, Đoàn biết rõ hơn ai hết. Bộ lông lồn suê hơn, nhưng mọc trật tự, tẻ hai nhánh, chừa rõ khe lồn ra, làm Đoàn mê ngây ngất, tàn tịch.

Nước lồn Hường đặc quánh, thơm ngát. Nó làm cho Đoàn cảm tưởng Hường ít chung chạ với đàn ông. Nhất là tiếng rên quyến rũ như xoáy vào tim. Giọng nói mơ hồ lãng main của gái Bắc kỳ Hà Nội. Hường rên mà nghe như nàng đọc truyện, hay ngâm thơ. Dìu dặt, khoan thai, nồng nàn:
- Em cứ nhớ anh vào giữa giấc ngủ. Mùa thu rồi lại mùa đông. Hơi lạnh cay nghiệt với người đã có vợ. Em muốn bỏ hết đi xa. Thật xa vào rừng núi hoang vu. Nơi đất im, gió lặng, trăng mờ. Vùng tuyệt địa, chỉ có em với em.

Đoàn nghe mà sướng dậy từng tế bào da thịt. Giọng Bắc sao mà quyến rũ thế. Gái Hà Nội nói như chim hót. Chàng chúi mặt vào âm hộ của Hường mà “chết” , mà ngất ngư. Lưỡi chàng càng quét mạnh, môi chàng càng bú êm, văn chương mơ hồ càng vang lên từ miệng hình quả tim của Hường. Có lúc nàng đọc cả bài thơ của Thế Lữ, chậm rã, êm đềm, nhặt khoan:

Người bên Trời mông đó.
Sãi bóng ngựa mù khơi
Gió thu về lạnh buốt,
Khói lạnh toả từng hơi.
Tay em đang hàng y.
Tim nhớ mãi người đi
Cõi lòng lên băng giá.
Yêu khờ dại ngu si!

Từng câu thơ năm chữ đã được Hường ngâm lên chậm rãi trong cơn khoái lạc thần sầu. Nó khác với những lời rên phàm phu tục tử của Nguyệt, vợ chàng. Cái hẩy mông của Hường cũng khoan thai, êm đềm, trữ tình để tận hưởng. Năm ngón tay Hường vuốt ve nhẹ nhàng trên mặt Đoàn chứ không hung bạo bấm, hay cào cấu chàng như Nguyệt đã làm. Chừng đó không thôi, đủ thu hồn, lôi cuốn Đoàn đê mê say đắm. Đoàn nhìn đắm đuối cặp giò trắng muột, dài thong của Hường. Cặp giò này hằng ngày đã bắt mắt Đoàn chăm chú nhìn để xây những giấc mơ. Đẹp quá! Hai trái chân vừa vặn, no tròn. Hai bàn chân thon, ngón dài, sơn đỏ…

Đoàn ngừng bú lồn, dùng mũi hôn hết phần da thịt dễ thương đó, nhất là hai bàn chân vệ nữ. Mặt Đoàn ngây ngất, đê mê. Lưỡi liếm dọc bộ đùi Hường. Môi hôn thiết tha đôi bàn chân Hường mà lòng bác sĩ đã bốc lên, tan theo mây khói. Đoàn quên hết, để dâng khối tình sic ho giai nhân Hà Nội. Chàng tưởng chừng có thể đánh đổi cả sự nghiệp này để sống mãi với giai nhân.

Ngót ba tiếng đồng hồ phù du, hai người đã meat nhoài, rã rời sau ba lần cùng ra trong nhau. Nếu chủ tâm của Hường muốn có thai với Đoàn, thì nội trong sáng nay, nàng đã toại nguyện. Tấm bảng Open được gắn lại trước cửa, khách bắt đầu vào. Hai người chăm chỉ làm việc. Coi như chẳng có gì quan trọng xảy ra, sau khi Hường bí mật tháo cuộn băng ra khỏi máy ghi âm cất dấu. Đó là tấm bùa hộ mạng. Đó là kho tàng bạc triệu. Có thể sau này, Hường không làm gì, vẫn ngồi trên đống bạc mà thụ hưởng.

Trưa đó Nguyệt đến. Đến cho có lệ, mở két lấy tiền đi bỏ băng khoảng ba giờ, và biệt dạng luôn. Ngày nào cũng thế. Bà biệt dạng vào các khách sạn với nhân tình. Biệt dạng tới các ổ tụ họp của các bà tai to mặt lớn, tuổi cao mà thèm đụ kép trẻ. Ở đó họ đàn đúm, học nhảy đầm, đánh tứ sắc, khoe của, bốc điện thoại gọi các thanh niên đẹp trai cần tiền đến để du hí.

Và cũng từ hôm đó, tại phòng mạch, hễ vắng khách là Hường nhảy vào lòng bác sĩ Đoàn nhõng nhẽo, vòi vĩnh. Bên trong áo y tá của Hường chẳng có quần lót. Bác sĩ muốn rờ mó, muốn đụ ngồi lúc nào cũng được. Ngoài tiền lương hàng tháng, Hường được tặng thêm không biết bao nhiêu là “tiền thưởng”. Càng ngày Đoàn càng mê meat, không sao gỡ ra nổi going kềm sắc sảo của Hường.

Sáu tháng sau, Hường báo tin sét đánh: có thai, và không quên tặng bác sĩ Đoàn mười mấy cuộn băng copy ghi âm những pha làm tình mê ly ngay trên giường phòng khám. Để khỏi bị vợ nghi, Đoàn cho Hường nghỉ việc, sau khi đã mua cho nàng một ngôi nhà trả tiền mặt. Hường vẫn lãnh lương lớn, ngồi không chơi. Cứ vài ngày, Đoàn ghé thăm một lần để ân ái trên cái bụng đang lớn dần.
- Đoàn ơi, quái lạ quá. Sao bụng em càng lớn, em càng thèm địt một cách kinh khủng. Mà anh thì chỉ vài ngày mới ghé thăm em… Chịu không nổi mình ơi. Anh ở thêm đây với em được không? Em muốn bên cạnh em lúc nào cũng có anh. Em muốn luôn luôn có đàn ông trần truồng nằm trên em. Em muốn được bú cặc suốt ngày. Em muốn, muốn…

Hường nằm dưới Đoàn kể một lô những nhu cầu xác thịt mà Đoàn không sao kham nổi. Lúc mới yêu nhau, gần như mỗi ngày Đoàn đều phải đụ Hường một lần, đó là chưa kể, buổi tối về nhà “Trả nợ áo cơm” với vợ. Cho nên hình như bây giờ Đoàn còn đến thăm viếng Hường là bởi bổn phận, hơn là tình yêu. Cho đến một buổi trưa, giờ cơm, thay vì đến tiệm ăn, Đoàn ghé tạt qua thăm Hường. Chàng có chìa khoá riêng (dĩ nhiên). Vừa mở cửa, Đoàn nghe tiếng Hương rên lớn trong phòng:
- Chết chị, Thái ơi! Mới đụ cả đêm hôm qua, bây giờ em lại bú chị dữ dội như vậy làm sao chịu nổi hả cưng? Giời ơi! Có bầu rồi mà sao vẫn thèm địt quá thế này không biết? Đâm sâu lưỡi vào ngoáy chị mới đã Thái ơi. Đấy, như thế đấy! Ôi! Ôi! Hà nội ơi! Mưa thu có còn mờ giăbg? Hồ Hoàn Kiếm ơi! Ta vương sầu một cõi…

Đoàn ghé mắt vào ổ khoá. Trong kia Hường trần truồng với cái bụng lúp búp, thòng cẳng xuống đất, banh háng cho cậu bé trẻ măng khoảng 16 tuổi, húc mặt vào bú lồn. Đoàng nửa vui, nửa buồn. Vui vì đã có người thay chàng làm “quân địch”. Buồn vì người yêu Hường đang ngoại tình. Chàng quỳ đó tiếp tục xem. Như thế là hằng đêm, Hường mở cửa, đưa Thái vào đụ suốt đêm, rồi thêm cả ban ngày nữa. Nếu hôm nay Đoàn đi ăn, sẽ chẳng bao giờ chàng biết được việc này.

Thường thì Đoàn chỉ ghé thăm Hường vào giờ đóng cửa phòng mạch. Chàng dối vợ là đi đánh Tennis.

Trong kia cậu bé tên Thái ngậm vào hột le Hường mà nút. Hai tay cậu xoa xoa lên cái bụng chửa ba tháng, rồi bóp vú. Hai chân Hường co lại quấn lưng Thái. Mông đít nàng hẩy lên, rồi xàng liên tục. Cảnh tượng trông thật dâm. Tự nhiên Đoàn bỗng thấy khoái vì được xem một cảnh dâm tình man rợ của chị đàn bà có chửa với cậu bé 16. Chàng nghĩ, nếu chàng không đủ sức thoả mãn hằng giờ cho Hường, thì việc nàng ngoại tình cũng là giường thôi. Và chăng, như thế này, chàng còn được cái thú vị được xem show sống, một cách thoải mái.
- Chị đang bay về HàNội đây Thái ơi! Chị đan lang thang ở Hồ Trúc Bạch. Chị đang bách bộ trên cầu Thê Húc… Từng lớp, lớp mưa dày vây phủ ba mươi sáu phố phường…

Hường thê thiết lãng main rên giống hệt như những lần, buổi trưa, giờ cơm, đóng cửa phòng mạch, đụ ngồi với Đoàn. Chàng cho Hường nhgỉ việc dài hạn ăn lương để nàng không vất vả với công việc trong khi mang thai, để vợ chàng không nghi ngờ. Nhưng phần lớn vẫn là để tránh khỏi bị “Thái Hậu” Phạm Thị Ngọc Hường vòi đụ mỗi ngày, ít nhất, một cái! Bụng mang bầu, Hường đẹp thêm lên, dâm thêm lên, đòi hỏi không dứt. Không hiểu súc vật thì sao? Còn người ta thì Đoàn thấy rõ: chàngkhông kham nổi mỗi tháng sáu chục lần đụ cả vợ nhà, cả Hường.

Chàng có bú cho mỗi bà ra vài cái, cuối cùng phải trèo lên cắm cặc “trả nợ quỷ thần”. Làm lơ cũng không được. Đàn bà Nguyệt, đàn bà Hường vẫn tự động kéo chàng lên, “cắm sào” cho “ghe” chòng chành tại chỗ, cho đến khi nào nước trong ghe khô hết, mối được nhổ sào, trôi đi! Có những buổi sáng, nắng đã dọi xuyên cửa sổ. Chim đã hót tưng bừng ngoài chái hiên. Tai nghe, mà mắt Đoàn không mở nổi. Sóng lưng đau thấu xương. Tứ chi mỏi rã rời. Trí óc cùn hẳn lại. Chỉ mong được ngủ tiếp. Nhưng Đoàn phải trở dậy, nhìn bên cạnh, bà Nguyệt trần truồng nằm ngủ tỉnh bơ, sung sướng như hoàng hậu. Nước ấm trong phòng tắm làm chàng hồi tỉnh phần nào để mặc đồ ra xe, đến phòng mạch. Mở cửa, đã lại thấy Võ Hậu Hường nhoẽn cười, chạy lại ôm hôn môi, sờ cặc, hạch hỏi đêm qua có đụ Nguyệt không?

Nếu cái phòng mạch này không mang lại cho Đoàn lợi tức kết sù gần một trăm ngàn đô mỗi tháng, có lẽ đời chàng đã hết thi vị, không còn lý do để sống! Phần tâm lý cùn quặt đó khiến Đoàn bất lực sớm hơn tuổi chàng có. Trong kia, Hường bảo cậu bé đứng cao trên ghế, để nàng đứng bú cặc cho thoải mái thay vì phải quỳ hay nằm sấp cấn bụng. Đầu Hường ấn vô, rút ra nhịp nhàng trong khi cậu bé Thái ngước mặt lên không trung, chu mõ thở phì phào, và la trời như bộng:
- Sao lúc nào chị cũng khoái bú cặc nhiều quá vậy? Hồi chưa có bầu thì chị lại thèm đụ. Đêm nào cũng đụ. Ngày nào cũng đụ. Mà bây giờ…
- Tại bây giờ cấn cái bụng, em đụ không sát, chị không thích. Cho nên cái khoái em bú chị, chị bú em như thế này thích hơn. Dằn lại đừng ra sớm nhé, bé yêu, cho chị được bú lâu.

Rồi Hường lại ngoạm vào bú tiếp. Thái lại la lên:
- Trời ơi! Chị bú kiểu đó biểu em dằn làm sao nổi? Nhè nhẹ lại chút được không? Sao chị không biểu ông bác sĩ gì đó, bồ chị, tới cho chị bú?
- Ông ấy chỉ đến buổi chiều tối. Mà đôi khi đến thăm rồi về, chẳng “lên” nổi để chị cho thoả mãn cơn thèm…

Đoàn xấu hổ quá. Quả có như thế thật. Chàng đến vì cái tình, cái nghĩa, cái bào thai mang máu chàng, rồi vội vàng dí vào tay Hường ít tiền, xong bỏ đi. Chàng đâm sợ, đâm ngán những cuộc làm tình. Cho nên đang chứng kiến Hường ngoại tình mà Đoàn không ghen. Cặc thằng bé Thái đang trám miệng Hường. Nàng say sưa bú cho đã sự thèm khát tình dục của gái hai mươi ba và của thời gian mang thai con so. Có đêm nằm một mình, Hường không sao nhắm mắt nổi. Tình dục như con sốt, đốt phá trí óc nàng, thân thể nàng. Hai tay Hường xoa xoa cái bụng và nói một mình như điên.
- Mau lớn đi con, ra khỏi lòng mẹ cho mẹ dễ dàng tìm người yêu khác khoẻ hơn, trẻ hơn ba con. Mẹ thèm chịu không nổi. Mẹ phải tìm một lúc năm sáu cậu bé tuổi 15, 16 thay phiên làm tình với mẹ, mới đã cơn thèm… Còn những 6 tháng 10 ngày nữa. Một trăm chín chục ngày nằm khơi khơi với bóng đêm, với gối chăn vô tri giác!

Nhất định Hường sinh xong, sẽ dùng số tiền cấp dưỡng thật lớn của Đoàn để sống cuộc đời thác loạn cho bỏ sự hy sinh với cái bào thai.

Thái đang thắc mắc vào miệng Hường. Nàng cũng xông xáo bú. Và thằng Thái la làng khi đang xịt vào đốc họng Hường hằng loạt tinh khí trắng phau, đặc sệt. Đoàn thấy Hường nuốt, nuốt thật hết đến giọt cuối cùng, rồi nhả cặc ra, dùng mũi hôn nồng như hôn một đoá hoa. Giờ cơm trưa của Đoàn đã hết. Chàng uể oải đứng dậy ra se, về phòng mạch.

Chiều đó chàng trở lại. Hường ra mở cửa, ôm chàng hôn tự nhiên như trưa ngày đó chẳng có gì xảy ra. Đoàn cũng giả tỉnh cho người yêu Hường không thắc mắc. Chàng không hờn ghen mà còn tội nghiệp Hường, mới lạ! Chàng nghĩ: không lý do chính đáng nào cho phép chàng tra hỏi, đay nghiến cô bạn gái đang mang giọt máu của chính chàng. Sinh lý? Chàng hoàn toàn thiếu bổn phận. Hai ba ngày mới ghé một lần, có khi chỉ thăm thôi, rồi đi. Trong khi tuổi hai mươi ba đầy hực lửa tình dục của Hường, sự thai nghén bắt buộc lồn nàng ngứa ngáy khó chịu, luôn đòi hỏi.

Trí thức trong Đoàn không cho phép chàng nặng lời với Hương, giữa lúc Hường tự băn khoăn, thú tội hết:
- Anh ngồi cạnh em, cho em nói điều này: Anh là bác sĩ, anh có biết đàn bà mang thai khoảng ba bốn tháng thèm sinh lý lắm không? Anh có biết rằng…
Đoàn cầm tay người yêu chận lại, và nói:
- Anh hiểu em sắp nói gì. Anh cón biết nhiều điều hơn nữa mà không tư cách hỏi em. Thôi thì em cứ sống tự nhiên theo sự đòi hỏi của em, miễn giữ hộ anh bào thai em đang được sinh ra, thành người. Cả hai đứa mình cùng có lỗi. Anh đã yêu thêm một người nữa nhỏ thua mình đến gần ba chục tuổi, trong khi mình đã có gia đình. Em đã hiến thân ngọc ngà cho anh để tìm nơi nương tựa. Em là thuyền lớn. Mà anh chỉ là ao hồ. Thuyền cứ tự do từ giã ao hồ ra với biển khơi. Anh vẫn cấp dưỡng, vẫn là cha của đứa bé. Đừng vì anh, hay sợ anh vô trách nhiệm mà không thụ hưởng những gì em phải được thụ hưởng.

Hường bóp tay Đoàn, lòng se lại, hỏi thật nhỏ:
- Thế là anh đã biết…
- Chẳng có gì được giấu mãi dưới ánh sáng mặt trời.

Đoàn vờ nhìn cái ghế chỗ cậu bé Thái đứng lên cho Hường bú cặc trưa nay. Đoàn nhìn mớ gối chăn nhàu nát ở cuối giường nơi Hường trần truồng, nằm thòng cẳng, banh háng ra cho Thái bú lồn, rồi chàng mỉm cười, xa gần:
- Anh mừng khi biết em thương con anh trong bụng. Em phải để cậu bé đứng trên ghế cho anh tiện bú dương vật mà bụng chửa khỏi bị cấn. Em thích bú nhiều hơn là giao cấu cũng vì thương con anh! Chừng đó đủ để anh yêu em bất diệt.

Đoàn hôn lên gương mặt đang ngượng, đỏ hồng của Hường. Nàng cúi xuống, nửa thẹn, nửa ngạc nhiên không biết sao Đoàn rõ hết. Nàng như tên trộn bị bắt quả tang. Đoàn tiếp:
- Anh còn biết cậu bé và em truy hoan suốt đêm hôm qua.
Rồi Đoàn thân yêu ôm Hường hôn, lòng nhẹ hẳn. Hường nói:
- Đoàn ơi, em phải thú thật luôn là em đã đụ và “đi lại” thân mật với ít nhất ba cậu bé tuổi 15, 16.
- Tốt thôi. Nhưng sao không với người lớn mà toàn là trẻ con? Đoàn hỏi.
- Người lớn? Người lớn nào chịu ngủ với đàn bà có thai. Với lại người lớn lại là những “ao hồ” như anh nói. Thuyền lớn của em bọc gió lớn, phải cần “biển khơi”! Và, anh ơi, em phải thú thật một điều mà không biết có phải là căn bệnh không. Đó là em thích, rất thích đụ với trẻ con…

Đoàn giật mình vì các bà khách đến sửa sắc đẹp với chàng, bà nào cũng thú thật cái tâm lý lạ lùng đó. Ngay cả Nguyệt, vợ chàng cũng thế. Có những bà đã 60 mà cũng đến căng da mặt, nâng vú, vá lồn, để vừa lòng những đấng tình nhân tuổi có 17. Rõ ràng đây là cái dịch. Không phải nó mới có. Từ ngàn xưa rồi, nhưng ông bà ta bị luân thường, tam tòng tứ đức, không dám mở miệng. Bệnh ái nhi (Pedofile), ngay Đoàn cũng mắc phải. Yêu Hường thua chàng những gần 30 tuổi thì không phải ái nhi là gì? Càng nghĩ, chàng càng thương Hường hơn, nên hỏi:
- Lý do có nhân tình nhỏ tuổi như thế, có phải vì em thích các cậu dồi dào sinh lực? Và dai sức không?
- Một phần. Phần khác, nó lãng main, nghịch lý, vụng dại… Nhiều lắm kể không hết. Nó như tâm lý của mình khi hôn một em bé trong nôi. Có ai nựng nịu một “em bé” lớn tuổi bao giờ? Các cậu càng cố làm cho ra kẻ lớn, càng lòi cái vụng về, thiếu kinh nghiệm. Bể khổ của cuộc đời là ở đó. Ăn bò lớn không chịu, phải bê thui. Gà già không thích, chỉ chọn gà tơ! Heo lớn không bằng lòng, phải là heo sữa… Anh có bệnh đó không?

Đoàn đỏ mặt, gật đầu, nhìn Hường, bóp tay, Hường nói:
- Nếu anh thú thật như thế, em cũng thú thật một điều nữa. Lúc gần em lần đầu, chắc anh biết em đã mất trinh?
Đoàn lại gật đầu.
- Và anh biết em mất trinh với ai không? Em mất rinh cùng với cậu bé 15, và lúc đó em 17. Mười bảy mà em đã mắc bệnh ái nhi (bệnh thương yêu trẻ con). Đã khiếp chưa? Nếu bệnh này có lây, thì chính em bị lây từ mẹ em! Vì, người tình 15 tuổi đó là của mẹ em.
Đoàn nâng mặt Hường lên, nhìn sửng, vì chàng không tin điều Hường vừa nói. Hường hiểu ý nên lặp lại:
- Thật đó. Em mắc bệnh này hồi còn rất trẻ. Hình như từ lúc em bắt đầu có kinh, 13 tuổi. Em thèm đi xóm đùa với những cậu bé 11, 12 tuổi. Em hay rủ chúng nó cởi truồng xuống sông tắm, bắt chúng nó học nhìn lồn, nhìn vú, nhìn lông để chúng thèm, tò mò, rồi tự nhào đến xin… Trong số này có cậu bé tên Trân là em yêu nhất, vì đẹp trai, da dẻ hồng hào. Em hay rủ Trân lên gác xếp chơi trò y tá. Em làm bệnh nhân. Trân làm y tá khám bệnh cho em. Em rên la, vờ làm như bệnh hành. Trân bước lại, chống tay choàng qua người em hỏi:
- Chị đau làm sao vậy?
- Y tá ơi! Em đau bụng quá chừng. Không biết có phải em cấn thai không. Nhờ anh khám giùm…
Trân đưa tay cởi nút áo em ra. Cậu bé nhìn chăm chăm đôi vú em, nuốt nước miếng và nói rất nhỏ:
- Vú chị đẹp quá Hường ơi. Bé giờ em mới được nhìn.
- Em đau bụng chớ phải đau vú đâu, mà chứ nhìn hoài nó vậy?
Tay Trân xoa bụng em, mà mắt vẫn không rời cặp vú:
- Hình như không phải chị đau bụng đâu. Vì bụng đâu có sưng. Chắc là chị đau ngực à. Vì ngực bị sưng lên hai cục nè.
- Thư y tá khám giùm coi phải ngực em bị đau không.
Trân cúi sát xuống, áp tai lên vú em, sờ vú em, bóp bóp.
Lần đầu tiên được bóp vú, em sướng trân người, nói:
- Anh bóp mạnh chút được không? Em không đau đâu.

Trân bóp mạnh hơn, nhồi mạnh hơn. Em kéo mặt Trân xuống, bắt nút lưỡi. Cậu bé ngại ngùng đưa lưỡi qua. Em nút ngon lành, say đắm. Tay em thò vào quần Trân sờ cặc. Cặc Trân còn bé nhưng cứng ngắc. Em cảm thấy sướng lạ lùng, càng hôn say nồng môi Trân:
- Bóp mạnh vú chị đi Trân.

Từ lú em bắt đầu xưng chị với cậu bé, thì người em mang một khoái lạc khác thường. Nó giống như em đang dụ khị một cậu bé con để làm chuyện hoa tình. Em nắn con cặc của Trân, tuột quần cậu ấy ra, và sề mồm vào bú. Em ngon ngất ngư, say mệt với con cặc to bằng ngón tay cái, trắng phau, còn dính da quy đầu. Trân đứng chết lặng nhìn xuống bà chị đang ngoạm ngon lành con cặc. Bú đã được một lúc, em bảo Trân xuống khám lồn.
- Y tá ơi! Hình như lồn chị cũng bị bệnh. Sao nước cứ ứa ra.
Trân tuột quần em ra. Một lần nữa nó tho ló cặp mắt nhìn những sợi lông măng mọc quanh mu lồn. Em dang hai chân ra cho Trân thấy hết khe lồn, miệng lồn:
- Em khám cho chị đi. Em có thấy nước ứa ra đó không?
- Có, nước nhiều lắm chị ơi. Lồn chị đẹp quá chị Hường ơi!
- Đẹp thì hôn nó đi. Liếm cho sạch nước giùm chị đi.

Thằng bé tò mò ngồi xuống, nhìn kỹ loan em và sà môi, lưỡi vào liếm sạch. Cũng lần đầu tiên em được liếm loan nên không tả nổi khoái lai lúc bấy giờ. Em bắt Trân lấy lưỡi liếm mạnh khe loan, rồi bú hột le, nhét lưỡi vào cửa mình. Cậu bé làm vì tò mò nhiều hơn vì tình dục. Em bảo sao, Trân làm vậy. Thú là ở chỗ đó. Hình như em có ra hết một lần sau gần nửa giờ được miệng Trân ôm bú. Xong em kéo Trân lean, nhét con cặc vào loan, name hẩy mông, sướng như chắp cánh bay lên cõi tiên:
- Em xấu quá nhé Trân! Bảo khám bệnh cho chị, rồi bây giờ ôm đụ chị vầy đây hả? Đã đụ thì đụ cho lâu nghe y tá.

Thế là ôm em Trân đụ ngất trời cả tiếng đồng hồ trên gác xếp. Em không dám rên lớn. Trân cũng thế. Hai đứa chỉ thì thào bên tai, những cảm giác tuyệt cùng khoái laic. Ngày nào đi học về, em cũng rủ Trân lên gác xếp, đụ nhau, bú nhau long trời cho đến chiều tối mới ngưng.

Nghe Hường kể, bác sĩ Đoàn choáng váng, nhưng đầâu óc cũng bị kích thích. Chàng đè ngửa Hường ra, choàng một chân qua người nàng, và hôn lên môi da diết. Đoàn bị kích thích vì cảm giác đụ trẻ con rồi đổ hết yêu thong lên môi Hường. Hôn xong, chàng hỏi người yêu:
- Thế còn cậu bé 15 tuổi bồ của mẹ em?
- Mẹ em dâm hơn em nhiều lắm. Bố em mất, là bà bắt đầu cuộc sống loạn như Từ Hy Thái Hậu. Bà buôn bán nhiều tiệm, lời được bao nhiêu là nuôi trai bấy nhiêu. Các cậu này cũng chỉ 15, 16 tuổi là lớn nhất. Gần như mỗi tuần một cậu khác nhau. Vì bà đụ kinh hồn lắm. Có những cậu lúc vào thì hăng. Sau vài ngày không còn thấy bén mãng đến nữa. Các cậu đến đụ mẹ em là vì tiền. Mẹ em trả xộp lắm, để bà tha hồ dọc thằng bé đến ngất ngư. Nhưng các cậu cũng chạy làng vì bà già dâm quá.

Mỗi lần mẹ em làm tình, em đều được xem (dĩ nhiên là xem lén). Có khi bà đụ luôn hai chàng một lúc. Một chàng bú lồn bà, một chàng đưa cặc cho bà bú. Bà uống khí trẻ con nhiều, thụ hưởng tối đa, mà quên rằng trong nhà bà có em, là đứa con gái đã biết đụ từ năm 13 tuổi. Năm 17 tuổi, em vào trung học, mẹ vẫn còn trò chơi đó với em. Vì có cùng máu thích đụ trẻ con như mẹ, nên mỗi lần bà đụ là em sướng theo, giống hệt bà đang có.

Một hôm, cậu bé tên Phú, 15 tuổi, đến, mà mẹ em chưa về tới. Em bạo gan mời Phú vào phòng em chơi. Em mở Video cho Phú xem cuốn tình dục của trẻ em và người lớn do Đức sản xuất. Phú khoái quá, trong khi em đã trần truồng name phơi hàng ra cho Phú thấy. Cuốn phim hết, Phú nhìn em. Dĩ nhiên là em làm đủ mọi động tác khêu gợi tối đa cho Phú mê meat. Em sờ cặc nó. Nó không ngại ngùng cũng sờ lồn em rồi trèo lên nằm sắp lên người em mà nắc khơi khơi. Em bảo:
- Em cởi truồng ra như chị đi, rồi mình đụ.
Phú vội vàng cởi hết quần áo, trèo lên lại, cắm cặc vào lồn em nắc hung tợn, tay bóp vú, giống hệt cảnh phim hồi nãy. Nó hôn môi em ngây ngất rồi bảo:
- Bữa nay hai chị em mình lén đụ ở đây đến tối được không?
- Đâu được. Lát nữa mẹ chị về rồi làm sao?
- Thì mình đừng cho bả biết.
- Ừ, cũng được, nhưng khi sướng quá, em đừng la lớn nhen?
Khoảng 15 phút sau, mẹ em về tới. Bà lục đục làm gì ngoài bếp không biết, rồi gọi điện thoại:
- Thưa chị có Phú đó không cho em nói chuyện chút. Dạ em là cô giáo của Phú. Dạ… dạ vậy hả? Phú đã đi rồi. Mà chị có biết Phú đi đâu không? Dạ, thôi chào chị.
Đặt điện thoại xuống, bà bực mình, càu nhàu:
- Khỉ thiệt, hẹn với người ta rồi không đến. Không đến thì tôi kêu người khác.

Bà đã gọi một cậu bé Khác. Phú mừng quá, vì được rãnh ôm đụ em bên này. Em lật Phú nằm ngửa ra hôn khắp người Phú. Em bú cặc, liếm dái và bú cả lỗ đít Phú nữa. Lúc đó bên phòng mẹ em, cậu bé nào đó đã làm cho bà ấy la day trời. Bà la đến hàng xóm cũng nghe:
- Phú ơi! Anh không đến thì em cho Khoa nó bú lồn em này. Nút mạnh hột le chị đi Khoa. Làm cho chị đã đi rồi chị thưởng cho ba trăm. Con tôi nó bú lồn tôi nè trời. Chết chết mom con ơi! Banh ra đi, đó, cứ việc húc mạnh vào. Đó con. Cà cái cằm con vào đó, đó, ngay cái mồng đốc mom đó. Ui, ui, con tôi, con tôi… nó cạp hột le của tôi…

Em với Phú đứng cạnh nhau. Em sờ cặc Phú, Phú sờ lồn em. Lâu lâu hai chị em ôm nhau nút lưỡi. Xem đã, hai đứa xuống giường. Em lại lật Phú ra nằm ngửa, bú cặc một hồi nữa, rồi em trèo lên cho cặc vào lồn nằm lắc. Em phải tưởng tượng là em đang hãm cậu bé. Và Đoàn ơi! Không biết cái gì, từ đâu, đã khiến em bật gọi Phú bằng con ơi và xưng mom giống hệt mẹ em đang làm với Khoa bên kia. Như thế, rõ ràng mẹ đã lây cho em rồi còn gì. Nhưng thằng Phú sao tự nhiên ôm em và cũng gọi em bằng Mom? Em nắc xuống ngất ngư. Phú hẩy mông mạnh lên. Phú là “con” em? Cái đụ tự nhiên bỗng làm em sướng hơn, hứng hơn ngày thường gấp vạn lần, triệu lần… Có phải em đã mang máu loạn luân từ mẹ em?

Sau bữa đụ ngất ngư đó, em rùng mình, mặc cảm như mình đang mang chứng bệnh nan y nhất thời đại. Mới mười bảy tuổi sao em đã xấu số mắc phải tật xấu mà người đời ai cũng khinh khi. Em tự nhủ long cố quên, cố bỏ. Nhưng anh Đoàn ơi, phòng bên cạnh, mẹ em hằng ngày đụ với kép trẻ, lại la gào lên những lời như thế. Rồi chúa ơi, kép Phú của em, mỗi lần đến ân ái với em cũng gọi em bằng Mom. Đã có lần em định bảo Phú bỏ lối xưng hôi “tội lỗi” đó, nhưng không biết cái gì bắt em ngừng lại. Cứ để Phú tha hồ với trò chơi đầy nguy hiểm. Cũng như biết hút thuốc, uống rượu là nguy cho sức khoẻ, cả tỷ người trên thế giới vẫn tiếp tục là nguy cho sức khoẻ, cả tỷ người trên thế giới vẫn tiếp tục thói quen độc hại, giết người đó! Phú đã dứt khoát không đi lại với mẹ em nữa. Nó đeo em. Hình như cậu bé đã yêu em, si mê em. Có hôm Phú ngủ lại đêm với em, sáng ra bắt em cầm tay cậu, dẫn đi bát phố. Em bảo anh rằng em đã mất trinh với Phú, vì mặc dầu em biết đụ từ tuổi 13. Nhưng những con cu 13 tuổi không đủ kích thước thọc lũng màng trinh. Mãi đếnkhi cho Phú ái ân, máu trinh em mới thoát ra. Cặc Phú 15 mà to, dài không khác cặc người lớn!

Không biết thiên hạ nhìn thấy em cầm tay Phú đi ngoài phố, họ nghĩ gì? Phú thì hãnh diện được đi với một “mom” trẻ đẹp 17 tuổi. Còn em? Xấu hổ quá Đoàn ơi! Em hãnh diện đi với “con trai” khôi ngô tuấn tú. Có chết không? Căn bệnh đã không dứt, mà cùng lúc, như đã tàn phá tâm lý em, biến hẳn em thành một young woman kỳ dị, khác thường. Biết vậy mà bỏ không được.

Hường nhíu mày lại, mặt buồn xo đầy ân hận, cầm bàn tay Đoàn bóp chặt. Đoàn thong và tội nghiệp Hường quá. Quả đúng đó là căn bệnh. Một với chàng, nhờ chàng chữa trị. Nhưng chàng không phải là bác sĩ tâm lý. Chàng giới thiệu họ đến những lương y chuyên nghiệp. Nhưng, sau đó gặp lại, căn bệnh họ có phần tăng hơn. Nó như những đàn ông yêu đàn ông, đàn bà yêu đàn bà (Lesbians và Gays).


Trong nhà chàng cũng có một nữ bệnh nhân như thế: Nguyệt. Rồi những cậu bé đến với Nguyệt như Dũng, Lập! Nhớ đến Lập, chàng bỗng giật mình. Chàng đang đứng nhìn Lập đụ Nguyệt trước mặt. Làm sao 13 tuổi mà Lập biết ái ân như chàng trai 20? Nó là con riêng của chàng với Hường. Đoàn đứng đó tột cùng xúc động, không phải vì con trai của chàng và chàng cùng yêu và đụ một người. Chàng xúc động bởi dấu hỏi: “Ai dạy cho Lập rành như thế.”

Quả đây là vở Đại bi kịch. Lập không hiểu sao ba mình đứng đó bất động, mãi nhìn Lập ôm đụ Nguyệt? Nguyệt không hiểu sao chồng nàng xúc động gần khóc khi nhìn nàng ôm bé Lập đụ? Đoàn rùng về câu chuyện Hường kể về cậu bé Phú. Có thể Lập cũng cậu bé Phú ngay trong nhà Hường không? Đó là Đoàn chưa được nghe Lập nói với Nguyệt khi mới nằm vào giường với nàng: “Em biết bú lồn hồi 11 tuổi!” hoặc “Chuyện em bú ai thì sống để đó, chết em mang theo. Trời cạy miệng em không nói. Đừng bắt em phải trả lời.”

Như nước biển đã tràn vào ruộng đồng. Như núi vỡ thành cát vụn. Ánh sáng trời đã soi tỏ hết từng ngõ ngách, từng lỗ chân lông. Nước mắt Đoàn lăn ra đầm đìa trên má. Chàng quay long, bước khỏi phòng, đóng cửa, xuống xe, lái nhanh như điên đến nhà Hường, giữa lúc cô này đang ân ái với một kép nhí, trẻ măng. Hường đã 36 tuổi. Tóc nhiều hơn, đen hơn, người nở nang hơn, đẹp quyến rũ, sầu mộng hơn. Đó là cái tuổi người đàn bà toát ra cái già dặn thu hút bất cứ cặp mắt đàn ông nào rành đời. Nàng đang quỳ xuống ôm bú cặc một bé con chỉ lớn hơn Lập khoảng một vài tuổi. Người mẹ dâm đãng như thế, trách gì Lập không thành một đĩ đực?

Đoàn lái xe đến tìm Hường để hỏi sự cấp dưỡng của chàng, có được Hường sử dụng đúng mức để nuôi dưỡng, giáo dục Lập nên người không? Câu trả lời đã quá rõ. Đứng ngoài trời tối, xuyên qua cửa sổ, Đoàn chứng kiến từng động tác làm tình của người yêu chàng một cậu bé. Bệnh ái nhi của Hường vẫn thế:
- Tối nay Hưng ở lại ngủ với chị nhé. Chị có nấu gà ác tiềm thuốc bắc. Có lưỡi bò nấu đậu và nấm rơm.
- Hưng có ăn đồ bổ gì, đụ suốt đêm, sáng nào cũng lã.
- Chị không bắt em đụ đâu. Cứ bú lồn là chị khoái rồi.
- Thế thì em ở. Nhớ đừng bắt em đụ như bà Phán Quỳ, bà Hải, bà Hiệp, bà Quách là được. Khiếp, mấy bà đó gọi mình bằng con, mà bắt em địt không ngừng.
- Họ gọi em bằng con, rồi họ bắt em gọi họ bằng gì?
- Thì bằng má, bằng Mom. Gọi như thế họ mới tặng tiền thưởng $100. Tội gì không gọi.
Đoàn rùng mình. Thì ra đâu phải mình vợ chàng và Hường mắc bệnh đó. Có cả lô đồng bệnh lớn tuổi, sống rải rác khắp Cali, nhất là phố Bolsa. Hưng nói thêm:
- Cũng nhờ thằng Lập con chị giới thiệu em với mấy bà giàu sụ. Nếu không, em làm gì mua được chiếc Fiat.
Đoàn gục đầu xuống thẹn với lương tâm. Con bác sĩ mà làm đĩ đực và làm cả ma luôn. Hường bỗng nói với Hưng:
- Thế sao bay giờ em không gọi chị bằng Mom?
- Phải có tiền thưởng $200 đô nhé?
- Chuyện dễ thôi.
- Thế thì đêm nay con với mom địt suốt đêm, không sao.

Hưng khoảng 16 tuổi. Tuổi đang lớn, đang học. Sao trở thành đĩ đực? Đoàn không hiểu nổi. Các em này đang ở trên một đường giây môi giới của xã hội đen. Có thế Nguyệt mới có hằng lô các cậu Dũng, Quang, Vinh, Lập… Chàng cứ để cho Hường tiếp tục hưởng ái ân với Hưng trong kia. Tư cách một bác sĩ, chàng không thể sỗ sàng gõ cửa, đuổi Hưng đi, cho chàng bàn chuyện gia đình.

Chuyện gia đình? Đoàn chợt thẹn với hai chữ đó. Vì Đoàn có là chồng Hường đâu! Là tình nhân thôi! Một name ghé qua vài lần tặng Hường tiền và xem thằng con bao lớn. Chàng ghé qua vì không muốn Hường trách, chứ không phải là bổn phận của người chồng, người cha. Chàng đã là kẻ bất lực từ lúc Lập lên ba tuổi. Bi kịch bất lực kéo theo hằng loạt đổ vỡ, tan nát ngay trong gia đình Đoàn, chớ đầu chỉ riêng tại nhà Hường. Quanh đi, quẩn lại, tác giả bi kịch này vẫn là Đoàn. Hường rên tiếp:
- Con trai ơi, banh rộng lồn mom ra. Đấy, bú đi, bao lâu cũng được. Lúc nào mỏi mồm thì cho cặc vào địt. Lồn mom đẹp không cưng? Đẹp hả? Đẹp thì cưng phải bú cho hay nhé. Ôi! Đà Lạt ơi, ta nhớ mi ngút ngàn. Ở đây làm sao có đồi thông xuống phố chợ. Làm sao, làm sao, ôi thích quá.

Hai đùi Hường kẹp đầu thằng bé mà hẩy mông lên. Nàng vẫn có lối rên êm đềm, khoan thai những câu văn mơ màng như ngày nào. Đoàn nhớ quá, nhớ những buổi trưa say mềm cơn khoái lạc với Hường ở phòng mạch…

Trong khi đó, ở nhà, Nguyệt, hình như có chút hờn ghen với y tá Phạm thị Ngọc Hường. Đoàn bỏ đi xong, là nàng như con sư tử, đổ hết cơn giận vào trận đụ chát chúa với Lập, kết quả là cuộc ngoại tình cho tới giờ Nguyệt mới biết.
- Lập ơi, đụ cho em ra một cái thật nhiều vào. Cha anh chẳng còn chăn gối với em, thì anh phải thay thế. Phải ở đây luôn với em. Anh phải làm chồng em, thay vì ông Đoàn…
Đang nắc lồn Nguyệt cách dữ dội, thằng Lập bỗng ngưng lại, nhìn sững Nguyệt, miệng lắp bắp:
- Cái gì, ông Đoàn ông bác sĩ Đoàn, ba em, là chồng chị? Sao, sao có chuyện lạ ghê hồn vậy?
Nguyệt bỗng cười ha hả. Cười rộ như mụ điên. Vừa cười vừa ôm Lập, hẩy đít lên đụ Lập như thác lũ vỡ bờ. Mồ hôi nàng vã ra ướt đẫm toàn thân. Nguyệt cứ cười ngặt nghẻo. Lập nằm bất động, há miệng nhìn Nguyệt.
- Sao anh cứ nằn yên thế. Phải vã xuống, dội xuống lồn em tiếp những cái nắc như lúc chiều đi. Em cần ra. Em muốn ra mình ơi, con ơi, má muốn ra, đụ mạnh vào đi con. Lồn mom nứng quá chịu không nổi cưng ơi…

Thằng Lập bị Nguyệt cuốn hút, đẩy tới. Máu bốc đồng của tuổi trẻ xốc nó tới. Nó bắt đầu nắc phành phạch vào lồn Nguyệt. Nguyệt há mồm ra hú, gào, thất thanh:
- Đụ đi con, đời là thế đó. Có gì phải ngạc nhiên. Tất cả cho cái đụ. Cứ tin mom đi. Tất cả cho cái đụ. Vì đụ. Nếu mom không hờ hững, ngoại tình với thiên hạ, Đoàn đâu có ngoại tình với Phạm thị Ngọc Hường. Và cũng đâu có con ra đời để giờ này ôm đụ mom muốn tắt thở như thế này? Vòng lẩn quẩn. Đừng hỏi tại sao? Hãy sống hiện sinh, hãy biết bây giờ, mìn đang hưởng, đang mê man… Đụ mom mạnh hơn lên, mom sắp ra rồi đó. Chuẩn bị nhé. Đấy, ra, ra với mom đi Lập ơi, bắn tinh khí vào. Chết tôi trời ơi! Con tôi đang ra trong tôi. Lập ơi, em sẽ có bầu với… anh.

Cả hai ôm nhau nắc rần rần. Cái giường Ý rung rinh. Chăn gối rơi xuống sàn nhà. Nguyệt ôm chặt thằng bé. Nàng vừa sống phút lãng main, xong sải tay chân nằm thở dưới bụng Lập. Thằng bé rút cặc, tuột xuống, banh háng Nguyệt liếm sạch nước lồn hoà lẫn khí của nó. Rồi nó gối nghiêng mặt lên lồn Nguyệt, nhắm mắt mà không biết rằng, nãy giờ, ông Đoàn âm thầm về, lén đứng sau kệ sách, xem phút thần tiên của hai diễn ra.
- Lập còn thắc mắc gì kông? Nguyệt hỏ.
- Bây giờ Lập phải gọi Nguyệt bằng gì?
- Bằng gì à? Lúc đụ thì gọi bằng mom, ra phố thì gọi bằng em. Vì từ ngày mai, anh là chồng em.
- Mom muốn có bầu với Lập à?
- Còn phải hỏi. Mình có bà con gì với nhau đâu? Tại sao anh không thể cho em một đứa con? Em muốn yêu anh như một ông chồng, và như một đứa con…

Đoàn nhìn cảnh Lập gối đầu hẳn lên lồn Nguyệt như hình ảnh một đứa bé nằm ngủ trong nôi. Thơ ngây như thế mà làm chồng Nguyệt từ ngày mai? Một lần nữa, Đoàn rút êm, xuống nhà, lái xe đi trong đêm tối, một mình. Còn lại trong phòng là Nguyệt nằm soải người nhắm mắt thở. Nàng vừa ra nhiều quá. Nàng đụ cho đã cơn nghen, đụ cho thoả mãn long lãng main, vì Lập giống Chính quá. Con quỷ trong Nguyệt vẫn sống nguyên hình, chờ dịp là tấn công, là lùa Nguyệt vào tội lỗi. Nàng nhìn xuống dưới kia, thấy Lập đang nghiên đầu thơ ngây ngủ trên mu lồn nàng. Lập meat quá, đã vào giấc ngủ bình yên lúc nào không biết. Nó ngủ hồn nhiên như đi xóm đá banh, chơi meat, về nhào vào ngủ. Giấc ngủ vô tư, không mộng mị, chẳng dính dáng gì với những điều vừa xảy ra.

Nguyệt kéo Lập lên, cho cậu bé gối tay nàng. Chân Nguyệt gát quàng qua người Lập, ôm gọn như mẹ ôm con. Tiếng ngáy đều của Lập. Gương mặt vô tư thơ ngây của Lập, cho Nguyệt cảm giác sướng lâng lâng. Nàng vuốt tóc cho cậu bé rồi hôn thật khẽ lên cái trán trắng hồng của Lập. Nàng sướng ngây ngất vì có người yêu quá nhỏ, nhỏ thua gái út của nàng. Một lúc sau, thấy bụng đói, Nguyệt nhẹ nhàng đặt đầu Lập lên gối, rón rén ngồi day mặc đồ, xuống nhà xe.

Nguyệt muốn Lập được ngon giấc. Nguyệt ra hiệu Tàu ăn thật nhiều đồ biển cho lại sức, lúc về mang đủ loại đồ bổ cho Lập dùng. Nguyệt đâu có biết, nàng vừa rồ xe chạy khuất, là Tuyết vội vàng mở cửa phòng nàng, nhào lên giường, trần truồng, vật Lập ra bú cặc sầm sập. Thằng nhỏ đang ngủ, mở mắt, nhìn thấy Tuyết, nó bỗng vui hẳn lên. Vì lúc chiều, nó đang đụ Tuyết say sưa thì bị Nguyệt phá đám. Gặp lại Tuyết, cậu bé mừng như rồng gặp mây. Dù sao lồn 15 cũng đẹp và bout hơn lồn mấy chị già.

Nó chồm ngay day. Lật Tuyết nằm ngửa ra, hôn cặp vú hồng đào mơn mởn. Tay nó sờ lồn Tuyết và hỏi nhỏ:
- Hồi chiều giờ, chị đi đâu vậy?
- “Người ta” nằm phòng bên cạnh nhịn thèm chớ đi đâu. Đụ nhau chưa đã gì hết đã bị cúp ngang. Chán thấy bà… Bồ xuống bú lồn chị đi rồi lên đụ một mách cho lâu…

Lập ôm mặt Tuyết nút lưỡi nồng nàn để ngắm nhan sắc gái 15. Mặt Tuyết hồng ửng lên, mắt mơ màng, tay cầm cặc Lập nâng niu, nói nho nhỏ:
- Chị thèm bú cặc Lập quá bồ ơi… Hay là tụi mình lộn đầu bú nhau một mách rồi đụ sau.

Lập vội vàng nằm trở ngược, bắt Tuyền nằm lên trên. Hai đứa thi thố tài năng, làm cho nhau tuyệt vời sung sướng. Tiếng lách chách từ hai cái miệng măng sữa vang lên trong căn phòng hoàn toàn im lặng. Dưới ánh neon sáng trưng, hai đứa bé giao tình, tặng nhau những chiêu vô cùng ngoạn mục. Nằm dưới, hai tay Lập banh lồn Tuyết ra, chọc thẳng lưỡi vào lồn, đầu hích hích, “đụ” âm đạo của Tuyết. Con bé ngậm cặc Lập, chuốt viết chì say sưa, phát ra tiếng rên âm ư thê thảm. Mông đít Tuyết động xuống, nhấc lên, tạo thêm cảm hứng. Thằng Lập sướng mù trời. Đây là lần đầu tiên trong đời nó được bú một cái lồn trẻ tuổi.

Trẻ đến độ lưỡi nó vào cũng chật chội. Mà nước lồn Tuyết đặc quánh, thơm tho, khác lạ với những lồn bà già trước đây. Hình như mùi thơm của lồn Tuyết có pha mùi nước đái khai khai và mùi ke của tuổi nhỏ. Lông lồn 15 của Tuyết nhiều, nhưng không quá dài làm cho Lập phải ngộp. Thằng nhỏ mê quá, nhấn luôn lưỡi mình vào lỗ đít Tuyết, trong khi một ngón tay nó chui hẳn vào cửa mình của Tuyết.

Cô bé nhả cặc ra, la lên một tiếng rồi tiếp tục rên như bị sốt. Cũng là lần đầu tiên, Tuyết được tuyệt cùng sung sướng:
- Cha mẹ ơi! Con được thằng nhỏ 13 tuổi bú lồn, bú đít đã quá. Mẹ ơi, mẹ cho con mượn Lập đụ suốt đêm nay được không? Con chưa bao giờ được đụ trai tơ mẹ ơi! Đã quá đi…

Rồi Tuyết lại ngậm cặc Lập nút, nút mạnh. Tay nâng hai trứng dái tưng tiu. Ngón tay Lập đã vào quậy mạnh đáy lồn Tuyết, làm con bé không chịu được nữa, bèn quay ngược lại, cắm cặc vào đụ tái tê, đụ liên miên, đụ thê thảm, đụ muốn dập luôn con cặc. Môi hai đứa lại gắn vào nhau, chuyền lưỡi nút, uống nước miếng, đã đời như đôi chim đang bay trên trời xanh. Tuyết thì thào bên tai Lập:
- Bồ ráng giữa cho lâu, cho chị sướng trước một cái đã nhen?
- Dạ, bao lâu cũng được. Em nằm dưới chị là chị chơi tới sáng cũng không sao.

Con bé cày tới, xàng mông đít, hẩy, nắc và môi không rời môi Lập lấy nửa ly. Trên nửa tiếng, thì Tuyết ghì cái mu lồn mình sát vào cặc Lập, và la làng:
- Trời ơi, nghe này Lập, nghe chị ra này. Chắc cặc em sẽ bị trôi mất thôi. Đó, nó phọt ra đó, còn nữa, còn nữa, mẹ ơi! Con mê Lập rồi mẹ ơi! Đã không tưởng tượng được.

Thằng Lập trân mình, gồng hết xương thịt lên chịu trận. Nó nghe cặc nó ướt, dái nó ướt, toàn hạ bộ nó như mưa lụt ngập tràn. Lập lật Tuyết nằm ngửa ra, liếm hết nước lồn Tuyết và cắm cặc vào, quỳ, bợ đít Tuyết lên, đụ ào ạt một cái khác, một cái đụ tràn ngập tình yêu…
- Chị có chịu được em đụ dài một tiếng không?

Còn mệt quá, Tuyết chỉ nhắm mắt, nghẻo đầu, ngậm môi lại, gật gật. Tuyết trả lời không nổi. Thằng Lập khoái qúa. Lồn 15 chật, bout thật. Lông lồn Tuyết nhiều nhưng ngắn cũn cỡn, trông xinh như đoá hoa. Hai tay Lập bây giờ mới tha hồ bóp cặp vú sừng trâu của Tuyết. Nó nghiến răng bóp thật mạnh cho đã vì lâu nay chỉ toàn bóp các vú lớn, nhão, mềm, không đã tay. Nó càng bóp mạnh, Tuyết càng rên lớn hơn.

Ngoài kia, Nguyệt về tới. Vừa đặt xách thức ăn xuống bàn, Nguyệt ngỡ ngàng nghe tiếng Tuyết gào lên:
- Chị mới vừa ra, em đã lên đụ nữa rồi hả Lập? Nghẹ nhẹ một chút, không chị lại ra nữa bây giờ em ơi! Chị đụ nhiều người, mà chưa ai làm chị sướng kinh khủng như vầy em ơi! Hay là chị yêu em mất rồi cũng nên. Đó, sao mỗi lần em nắc là cả lồn chị sướng rầng lên, sướng tê tái, Lập ơi! Bóp mạnh vú chị hơn lên. Ưm, khoái quá đi mất! Bóp đi…

Nguyệt nghĩ: nếu giờ này Đoàn về, nhìn thấy hai con mình, một Tuyết, con của Nguyệt, một Lập, con của Hường ôm nhau đụ chí choé thế kia, long chàng sẽ tan nát đến đâu. Nguyệt nhớ lúc chiều, khi Tuyết đụ Lập, em có nói: “Bữa nay Lập sẽ làm hai mẹ con mình có chửa, vì Lập không mang comdom. Vui quá, hai mẹ con mình sẽ đẻ một lần. Nó gọi mẹ bằng mẹ, gọi con bằng chị. Thú quá! Con tôi gọi tôi bằng chị!!!”

Đứng ngoài ngày, lòng Nguyệt tơi bời tan nát. Nàng ân hận sao không mang cậu bé theo, đi ăn. Ân hận sao không chịu giới thiệu chúng nó là chị em! Bây giờ nàng có mở cửa vào mà chận đứng ngay cuộc làm tình, Tuyết sẽ lại nghĩ giống hệt lúc chiều: Nguyệt vì ghen mà cản trở, cấm đoán. Cuối cùng nàng tự an ủi: dù gì, ban chiều, chúng nó “ăn nằm” với nhau rồi. Lỗi do mình làm một cách vô tình, đâu còn là lỗi!!! Rồi nàng len lén, mở cửa bước vào, đứng sau kệ sách, nơi mà ban chiều Đoàn đã đứng để chứng kiến Nguyệt đụ Lập.

Nguyệt nghiêng mặt nhìn. Hai đứa bé ôm đụ như người lớn. Lập nhìn chăm bẳm mặt Tuyết, gác hai chân Tuyết lên vai nó. Hai tay bợ mông đít Tuyết, giả vào lồn Tuyết liên tu những cú nắc xé trời. Cặc nó đút sâu vào, rồi rút ra gần hết, xong lại nắc mạnh vào. Mỗi lần như thế, Tuyết nghiến răng, nhăn mặt, la “ứ” một tiếng. Mồ hôi vã ra khắp người Lập vì nó đang “lao động vinh quang” trên một thân hình trác tuyệt 15. Tuyết van nài:
- Chắc chị lại ra nữa em ơi! Cầm không được nữa…
- Chưa được nửa tiếng mà, chị Tuyết! Ráng đợi em với…

Rồi nó bợ đít Tuyết lên, giả ầm ầm như đại liên. Thân hình Tuyết rung theo từng động tác nắc của Lập. Khoảng 15 phút phù du, Lập sà sát nằm úp lên vú Tuyết gào lớn:
- Ra đi chị. Em cho chị nè. Hứng nhé. Đó, em bắn ra đó. Sướng quá, sướng hơn đụ mấy bà già nhiều lắm chị ơi!

Cả hai quằn quái, điên cuồng. Thịt sát thịt, môi sát môi. Tay chân quấn chặt. Tóc rối vào tóc. Hai chất nước quyện nhau đầy ấp lồn Tuyết…

Tâm trạng Nguyệt lộn xộn đủ thou. Vừa bị khích dâm, vừa ghen, vừa đau lòng, vừa bị đạo đức cấu xé, hành hạ.

Khi hai đứa nhỏ nằm im lặng, rã rời, bất động, Nguyệt mới bước lại gần, lấy khăn lau mồ hôi cho cả hai một cách thân thong. Nàng định nói cái gì đó, nhưng thấy tất cả đều đã trễ, nên Nguyệt im lặng. Muộn quá rồi. Muốn nói thì phải nói trước khi chúng có cảm tình với nhau. Đằng này, chúng đã ba lần ăn nằm với nhau như vợ chồng. Tinh khí của Lập đã xâm nhập vào tử cung Tuyết. Nước lồn Tuyết đã vào ngập một góc nào ở bao tử Lập. Và, hình như chúng đã yêu nhau da diết rồi cũng nên… Tuyết hỏi:
- Mẹ về lúc nào vậy?
- Về lúc hai đứa con đang mê đụ nhau.
- Mẹ có thấy hết hả?
- Chỉ nửa phần sau thôi, lúc con gần ra.
- Sao mẹ lại buồn? Hay mẹ lại ghen như lúc chiều?
- À, không, không (Nguyệt cười giả lả) Mẹ đâu có ghen. Xem hai đứa đụ ngất ngây quá, mẹ… mẹ… cũng thèm.

Câu cuối, Nguyệt đã nói dối. Nàng dối cho hai đứa bé không thắc mắc tại sao Nguyệt không vui như thường lệ. Nguyệt trầm giọng bảo hai con ra ăn những món ngon, bổ nàng vừa mua ở nhà hàng Hải sản. Hai cô cậu tỉnh bơ, trần truồng, dẫn tay nhau cùng Nguyệt ra phòng ăn.

Thường thì Tuyết với mẹ vẫn cởi truồng ra phòng ăn, hay đi phòng này sang phòng khác. Nhưng hôm nay có Lập, nàng thấy có cái gì bất ổn. Tuyết hoàn toàn không biết Lập có liên hệ máu mủ gì với mình. Còn Lập, đáng ra nó đã biết, nhưng 13 tuổi, cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới. Nó tỉnh bơ, vui với cuộc chơi cách vô tình, vô tư lự. Hai đứa bé ngồi sát bên nhau, Nguyệt mới nhận thấy chúng giống nhau. Tuyết ân cần gắp những món ăn đút cho Lập.

Cậu bé này vừa ăn, vừa lấy tay giỡn hớt cặp vú tròn trỉnh của Tuyết. Còn cô này, tay gắp đồ ăn, tay cầm con cặc của Lập mà nựng. Chúng đùa với nhau một cách thản nhiên, mà Nguyệt thì xốn mắt. Lòng Nguyệt đau cũng có, mà ghen thì nhiều hơn. Vì Nguyệt đã quyết với quả tim là sẽ ở luôn với Lập như chồng vợ. Nàng đã chọn Lập như một tình nhân lý tưởng trước khi bi kịch đổ bể. Nàng chọn Lập vì máu thích trẻ con. Nàng cho đó như là việc chọn một con chó Fox để nuôi. Vừa xinh, vừa dễ thong và vừa…

Nguyệt không dám nghĩ tiếp vì … vì Lập giống hệt Chính. Nàng không dám xoè tay bẻ trái cấm, nên cứ tiếp tục sống với lãng mạn, lấy hư làm thực, lấy mơ hồ làm cảnh sống. Vì “xốn mắt”, Nguyệt vờ đứng day lấy nước cho hai đứa bé. Thấy mẹ không vui, Tuyết chợt ngừng đùa, hỏi thành thật:
- Mẹ, con biết mẹ đang ghen. Mẹ không khóc như ban chiều nhưng con biết lòng mẹ đau lắm?

Tuyết rất có hiếu. Cái gì Nguyệt không thích là nó không dám làm. Và Tuyết hiện không hiểu cái gì dã9 làm mẹ em buồn. Dĩ nhiên Nguyệt có ghen. Nhưng chính yếu, vẫn là tấn bi kịch đang diễn ra trước mắt. Nguyệt rất sợ cái gì loạn luân. Thế mà “loạn luân” đang từng phút nhởn nhơ với nàng. Loạn luân? Có đúng không! Hai đứa bé hoàn toàn không biết sự liên hệ huyết thống của nhau, thì sao gọi là loạn luân? Hằng chục triệu người biết nhau cùng màu da, cùng máu mủ, cùng một mẹ Âu Cơ, mà đã nhắm mắt, xả súng giết nhau gần 30 năm. Điều đó mới loạn luân. Thế mà chẳng ai nói, hay phiền trách một lời. Người ta còn cổ xuý hận thù thêm.

Tuyết rời ghế, chạy qua ôm Nguyệt hôn ân cần:
- Con mượn đỡ mà. Lập vẫn là của mẹ, tối nay, ngày mai. Con phải công nhận anh Lập là số một. Không biết sao con cũng yêu Lập quá, yêu hơn cả Fred nữa. Con chỉ lén lén… khi không có mẹ. Thế thôi. Đừng ghen nữa mẹ!

Bé Lập cứ tủm tỉm cười, đũa nó gắp không ngừng dĩa bào ngư xào nấm đông cô. Nó khoái chí vì đã được hai mẹ con Nguyệt yêu say name. Nó cũng có tý hãnh diện về chút tài nghệ làm tình. Lập tưởng thế. Nhưng không phải. Nguyệt và Tuyết yêu nó chỉ vì nó là kép trẻ nhất trong đám kép trẻ của hai nàng. Lập lột con tôm càng, cũng chạy qua làm hoà với Nguyệt, đút cho Nguyệt cắn một miếng, rồi hôn Nguyệt một cái nơi má. Tuyết nói:
- Mẹ thấy chưa? Có ai ghé bỏ gì mẹ đâu mà mẹ buồn. Tối nay mẹ với Lập lại tha hồ. Có la thì la khe khẽ, đừng cho con nghe lại “ghen”, mất ngủ nhé mẹ?

Tự nhiên Nguyệt thong cô con gái quá. Nàng ôm hôn cả Lập lẫn Tuyết rồi nói thực tình:
- Không, tối nay mẹ nhường cho hai đứa. Nhưng có la thì cũng khe khẽ thôi. Đừng để mẹ nghe rồi mẹ lại ghen và khóc!
- Không, tối nay con bận với Fred rồi, không rãnh…
Tuyết dối như thế để thối thoát. Kỳ thực em thương mẹ và muốn mẹ phải vui. Lập cũng hùa theo:
- Ừ đúng đó, chị Tuyết bận, em qua ngủ với Nguyệt.
Bữa ăn xong, Tuyết chạy vội vào phòng mình, để Lập ngồi cạnh mẹ, uống nước trà và chuyện vãng. Nguyệt hỏi:
- Anh cũng yêu Tuyết nữa hả?
Thằng bé thơ ngây gật đầu. Nguyệt thực sự ghen. Nàng đè đầu cậu bé trần truồng nằm trên đùi nàng, rồi đặt môi hôn da diết đến Lập gần như ngộp thở. Nguyệt nói khẩn thiết:
- Em không muốn mất anh, anh biết không?

Nước mắt Nguyệt lại long lanh. Không hiểu sao với Lập nàng dễ khóc, dễ hờn nghen, dễ tủi thân đến thế. Thằng Lập hối hận. Nó cởi chiếc áo dài Nguyệt ra. Tháo luôn cái xú chiêng và cởi quần cho Nguyệt loã thể. Bắt Nguyệt dang rộng hai bắp đùi. Lập quỳ xuống, húc đầu vào, bắt đầu bú lồn Nguyệt say sưa để tạ lỗi. Nguyệt ngửa mặt ra sau thành ghế, cứ để nước mắt ứa ra, hai tay bóp đôi vú, và lòng miên man với thứ hạnh phúc mong manh, mơ hồ, lãng mạn như nhện tơ trên mặt hồ.

Trong kia, có Tuyết hé cửa, ngồi nhìn.

Gái Loạn Cali - Phần 1

Leave a Reply

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)