Hắn - Phần 4

Hôm nay là ngày thứ Hai 8 tháng Giêng năm 2001 . Như thường lệ Hắn thay vào bộ đồ trắng đồng phục quần tây đen rồi đi đến trường. Cũng như mọi hôm Hắn ngồi vào chỗ của Hắn và không chú ý gì tới những người bạn chung quanh. Hắn nhìn lên đồng hồ, ánh mắt Hắn dõi theo cây kim giây lờ đờ chạy, còn 10 giây nữa thì chuông báo hiệu vào lớp học .

Hắn quá quen thuộc với tiếng chuông báo hiệu này quá rồi. Đã bao nhiêu năm rồi ! Làm sao mà Hắn không rành rẽ chứ! Hắn thuộc lòng tất cả giờ giấc : Mấy giờ chuông vào lớp, mấy giờ hết lớp, bao lâu hết giờ chơi, và mấy giờ tan trường. Hắn thuộc cả ba tiếng chuông reng phát ra vang dội . Giờ đây Hắn nhìn đồng hồ và đếm: “9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, …”. Reng! …reng! reng! ba tiếng chuông dài báo hiệu giờ học đã bắt đầu . Hắn thấy hơi uể oải . Tối qua đi chơi với Cô tới khuya mới về . Đã vậy còn thức khuya xem TV nên sáng nay Hắn thấy hơi mệt mõi . Thân thể của Hắn như rã rời , tay chân yếu ớt . Hắn cúi mặt úp lên bàn để “xả hơi” cho hai cặp mắt nặng chịt do cơn buồn ngủ ở đâu đó ập tới ! Nhưng Hắn nhắm mắt chưa được bao lâu thì nghe cái giọng con Khanh lớp trưởng la lớn: “Nghiêm! Chào Thầy!”. Đã bao năm rồi Hắn cũng quen giọng oang oang của nhỏ lớp trưởng, nhưng sao Hắn thấy không bực bội như sáng nay . Chắc nhỏ làm cho Hắn tỉnh cơn mê nên Hắn tức chăng ? Hắn dụi mắt đứng dậy . Trước mặt của Hắn là Thầy Trần Lâm Khang , đứng kế bên Thầy là một cô gái dễ thương nào đó mà Hắn còn chưa biết là ai. Hắn nhìn chăm chăm vào cô gái đó trong khi Thầy nói lời mở đầu cho cả lớp:

- Hôm nay chúng ta có bạn mới …
Cúi xuống hỏi cô gái đó vài ba câu , cô gái đó trả lời lí nhí gì đó . Xong thì Thầy ngước mặt lên nói tiếp:
- Bạn của chúng ta tên là Quách Ái Thy từ trường Trần Phú chuyển đến…
Lúc này Hắn nhìn kỹ cô gái đó hơn . Cơn buồn ngủ như đã được xua được đôi phần khi Hắn đứng trước mặt của Hắn là một đối tượng khá xinh . Hắn thấy cô gái này có vóc dáng và cách ăn mặc rất là kiều nữ ! Khuôn mặt của nàng nhí nhảnh mà hồn nhiên với cặp mắt kính cận nhỏ nhắn, nhỏ không một chút trau tria son phấn. Nàng mặt áo trắng quần đen trong thật là gọn gẽ xinh xắn. Tóc nàng dài buông xõa bờ vai . Hắn còn để ý cả đôi giày đen của nàng, đó là đôi giày kiểu mới đang thịnh hành mà các cô chạy đua theo thời trang mới có . Hắn trông nàng một lúc thì thấy nàng quen quen , như đã gặp ở đâu thì phải! Nhưng lúc này Hắn chẳng thể nhớ được.
Giọng của Thầy lại “ồ, ồ” cất lên để tiếp tục giới thiệu cho cả lớp:
- Thầy được biết là Thy đây rất giỏi văn. Vậy là các bạn giỏi văn trong lớp này như là Liên, Thanh, Trúc, và Minh đều có đối thủ rồi . Còn Đang, Lê, Văn và Đào thì có thêm được người bạn giỏi văn để học hỏi thêm rồi .
Lúc đó Hắn liếc qua thấy những người được Thầy khen là giỏi văn thì nghinh nghinh cái mặt lên, trông phách lối vô cùng, còn những người bị chê thì có vẻ cúi đầu xuống, còn có đứa còn làm bộ cười như không thèm để tâm. Dễ ghét ! Học dỡ mà làm như ngon lắm! Có lẽ lúc này Hắn đang bực bội chăng nên cái điều chi Hắn cũng thấy chướng tai gai mắt .
Thầy nói giới thiệu xong thì day qua Thy bảo:
- Em xuống lớp ngồi đi !
Thầy trở lại nhìn cả lớp nói lớn:
- Có chỗ nào trống không cho Thy vào ngồi tạm rồi mai mốt Thầy sắp xếp lại chỗ ngồi cho đúng cách. Bạn học khá sẽ kềm bạn kém hơn…
Hắn nghe Thầy nói đến đây thì nghĩ thầm, “Đây là cơ hội tốt để làm quen với nhỏ dễ thương này . Biết đâu mai mốt mình làm mai nhỏ cho thằng bạn nào trong lớp rồi bắt nó đãi một chầu ăn để tạ ơn ông mai . Thiệt là hảo kế”. Nghĩ thế thì Hắn cố tình đứng rộng ra cho Thầy thấy là chỗ của Hắn còn dư 1 chỗ .
Quả nhiên , Thầy bỗng nhìn tới cuối lớp và day qua nói với Thy :
- Thy ! em xuống ngồi cạnh Hoàng đi! Hoàng, em giơ tay lên cho Thy biết !
Hắn giơ tay phải lên cao cho Thy thấy trong khi Thy ngoan ngoãn đi chậm chậm xuống cuối lớp . Hắn nhìn theo dáng đi của nàng và nhìn nàng một lần nữa, bỗng Hắn thốt lên trong lòng, “Thôi ! Đúng rồi, đã gặp rồi ! Thì ra … là cô đó ! Hèn chi …”
Hắn chỉ kịp thốt ra lời đó trong bụng thì Thy đã bước tới trước mặt của Hắn và gật đầu chào, Hắn bước sang một bên cho Thy vào chỗ . Hắn ngồi xuống cạnh Thy và lén đưa mắt liếc sang coi con nhỏ đang làm gì . Thầy Khang bắt đầu thao thao giảng bài :

Khanh cầm sách đứng lên đọc trong khi Hắn nhìn Thy dò sét . Thầy thì lo cầm phấn viết tựa bài văn trên bảng . Hắn để ý thấy con nhỏ lấy kẹp tóc ra để kẹp tóc lại, nhỏ hất tóc lên xuống qua lại thiệt là khó chịu cho Hắn . Nhỏ lại lăng xăng hết day bên này lại day bên kia, làm cái gì đó lui cui Hắn chưa rõ . Tuy bực mình nhưng Hắn cũng tò mò muốn biết nhỏ đang làm gì . Hình như nhỏ đang lấy sách ra, lúc lấy viết , rồi như quên cái gì nữa “nhỏ” lui cui kiếm tiếp trong cặp . Bên tai của Hắn bây giờ chỉ là tiếng văng vẳng của con Khanh lớp trưởng đang đọc bài và tiếng “kót két” của viên phấn trắng cọ quẹt trên mặt bằng của tấm bảng đen, nhưng những âm thanh đó từ từ đã bay vào không gian và trôi đi nơi nào khác, Hắn có còn nghe gì nữa đâu!. Hắn đang để ý “nhỏ” lấy ra một cục gôm rồi nhoẽn miệng cười một mình. Hắn thấy nhỏ có một cái đồng tiền bên má phải “ngộ” ghê! Hắn buồn cười nghĩ thầm, “Vậy mà cũng kiếm cho dữ thì ra chỉ là cục gôm!”. Nhỏ ra vẻ chăm chú lắm vào lời đọc của nhỏ Khanh lắm, nhưng tình thực thì nhỏ đang khó chịu vì cái anh chàng oái oăm ngồi cạnh cứ nhìn chòng chọc vào nhỏ . Nhỏ liếc mắt qua cặp mắt kính cận và cảm giác là Hắn đang soi mói nhỏ. Nhỏ bắt đầu thấy “nhột” và định bụng chờ thêm một phút nữa mà Hắn không quay đi chỗ khác là nhỏ sẽ trừng mắt nhìn Hắn cho “biết mặt!” Một phút đã trôi qua… Nhỏ vẫn cảm thấy Hắn cứ nhìn chăm chăm vào cổ của nhỏ, chịu hết nổi nhỏ quay phắt qua nhìn chòng chọc vào mắt của Hắn như dự định . Khi đó nhỏ mới phát hiện ra là Hắn đâu có nhìn nhỏ nảy giờ đâu . Hắn đang nhắm mắt như để tưởng nhớ tới cái bảng nhạc kỷ niệm của Cô và Hắn… “Là nụ hôn say đắm…”. Rõ ràng là Hắn nhớ tới cái đêm qua ở sau vườn nhà cô, Hắn ôm Cô trong lòng và đặt lên cái cổ thon thon một “nụ hôn say đắm”. Giờ đây “dư âm” của mùi hương nước hoa cK, loại mới tung ra thị trường cách đây mấy tháng, vẫn còn lẩn quẩn trong lỗ mũi của Hắn. Cái dư âm đó như là một trận bóng đá hấp dẫn còn vấn vương trong tâm hồn mãi tới ngày hôm sau . Hắn hơi tức là tại sao Cô cho Hắn hôn mà lại không cho Hắn tiếp tục để bàn tay dư thừa vào một chỗ nào đó để “nương tựa”. Cô chỉ kéo bàn tay tham lam của Hắn xuống và bảo: “Thôi, trời tối rồi . Mình đi chơi cũng vui rồi! Em về nhà ngủ sớm , ngày mai còn phải đi học sớm. Mai này em có kiểm tra môn Vật Lý đó . Nếu không ngủ sớm sẽ không có tinh thần làm bài”. Lúc đó Hắn hơi cục hứng, đứng xụi lơ như con gà cú rủ . Hắn tỏ ra giận hờn rồi nói lẩy, “Thôi, thì thôi … em là nhỏ Cô là lớn, nói sao thì em phải nghe vậy . Thưa Cô em không dám nữa !”. Hắn nói xong thì bỏ đi một nước . Làm Cô cũng đứng đó chẳng biết nói gì ! Hắn buồn bã đạp xe về nhà, mở TV lên xem. Bức rức trong lòng ngủ không được, Hắn mở tủ lạnh ra tìm một lon bia Tiger nằm trong ngăn giữa và hốt một nắm tôm khô trong keo để ở ngăn cuối cùng. Hắn uống hết lon này tới lon khác và ngủ lúc nào đó không hay biết.
Nhỏ Thy bất chợt nhìn chằm chằm vô mặt của Hắn, bất chợt làm cho Hắn dứt tỉnh cái “dư âm” còn vương vấn . Hắn nhìn lại vào mặt nhỏ . Bỗng nhiên Hắn thấy mặt của nhỏ đỏ rần lên như củ dền. Thì ra nhỏ chỉ tưởng tượng mà suy đoán thôi . Giác quan thứ sáu của con gái đôi lúc cũng lầm chứ lị ! Nhỏ nhìn qua thì không thấy Hắn “soi mói” như nhỏ tưởng thì quê quá xoay mặt trở lại . Hắn hơi ngạc nhiên sao nhỏ có hành động khác thường . Tại sao nhỏ nhìn Hắn như muốn ăn tươi nuốt sống rồi bất ngờ mắc cỡ quay đi . Vậy là sao chớ ! Hắn liếc nhìn con nhỏ coi nó sẽ làm gì nữa . Nhưng lúc này Thy mắc cỡ quá rồi thì đâu dám đối mặt với Hắn nữa . Nhỏ cứ phớt tỉnh Ăng-lê cho rồi ! Máu “mắc cỡ” xông lên mặt làm cho gò má của nhỏ nóng bừng. Hắn thấy rõ điều đó chứ, làm cho Hắn không khỏi cười khúc khích. Nhỏ thấy Hắn cười khúc khích thì càng tức lồng lên. Mặt của nhỏ đỏ vì mắc cỡ thì bỗng chuyển sang màu xanh tức giận giống như con tắc kè đổi màu lia chia vậy đó ! Tức tối vô cùng ! Nhỏ ráng chờ một cơ hồi nào khác để trả thù cái cười “miệt thị” của Hắn.
Không biết Trời thương nhỏ hay sao đó …Nhỏ không chờ được bao lâu và Hắn chẳng “đắc thắng”được bao lâu bởi giọng của Thầy Khang chợt oang oang trước lớp:
- Hoàng, em cười gì đó ! Em đứng lên đọc tiếp phần hai . Đọc xong thì đứng đó luôn cho tới hết giờ ! Không lo chú ý nghe gì hết .
Lúc này Hắn mới giật mình nhưng đã muộn . Nụ cười “đắc thắng” của Hắn bỗng nhiên chìm lặn dưới đáy biển sâu. Hai mép môi của Hắn xệ xuống thấy rõ ! Hắn vói tay lấy quyển sách giáo khoa và đứng lên đọc tiếp . Vừa đọc Hắn vừa thấy nhỏ Thy đang cười khúc khích với vẻ “đắc thắng” của Hắn lúc nảy . Hắn vừa đọc mà trong bụng nghĩ thầm, “Chưa hết đâu nghen nhỏ, còn ngày mai ngày mốt nữa thế nào nhỏ cũng biết tay!”. Đọc hết đoạn văn, Hắn vẫn còn bị phạt đứng. Hắn cũng thấy hơi tức , bị nhỏ này mà phải đứng suốt buổi . Nhỏ đúng là sao La hầu mà!, Hắm lẩm nhẫm. Hắn cúi xuống nhìn nhỏ , nhỏ ngước lên nhìn Hắn. Ánh mắt nhỏ bỗng tỏ vẻ hối lỗi, tấm lòng rộng lượng đối với con gái, nhất là con gái đẹp bỗng trỗi dậy . Hắn bỗng hết giận nhỏ, ý nghĩ “trả thù” cũng tiêu tan. Hắn cũng thấy đỡ tức phần nào . Thì ra nhỏ cũng là người tốt đó chứ! Làm lỗi thì biết nhận lỗi . Hắn khoanh tay lại ra vẻ tự đắc của một thằng con trai “yên hùng” là ta đây ban ân xá xuống cho nữ nhi chuyện đời còn non kém. Bỗng Hắn nghe tiếng cười khúc khích ở bên dưới, Hắn cúi xuống nhìn xem chuyện gì . Hắn thấy cái cổ của nhỏ rúc rích trong cái cổ áo trắng bâu xoè. Hắn tức tối vô cùng vì “già cái đầu” mà bị con gái gạt . Sự háo thắng của Hắn thúc dục Hắn mau trừng trị con nhỏ cho đích đáng. Hắn liền nhìn nhỏ để tìm sơ hở tấn công. Bỗng Hắn chú ý tới cái cổ rụt rịt trong tiếng cười khúc khích. Nhỏ quả thiệt nhỏ có cái cổ thon thon trắng mịn không thua gì Cô Kim Anh. Bất giác sự tò mò làm cho Hắn dán chặt cặp mắt lên cái gáy xinh xinh. Ở đó Hắn thấy cả chân tóc lưa thưa vài sợi măng tơ ôm dọc theo đường vẹt khéo léo chạy dài lên mang tai. Bất chợt Hắn thấy có cảm giác “sao sao đó !”. Hắn lại không thể cản nổi cặp mắt của Hắn cứ nhìn xuyên qua làn vải trên bờ ngực vun vun để đến những chỗ khéo che đậy của nhỏ mỗi khi nhỏ ngước đầu lên nhìn lén Hắn. Hắn chợt thấy bâng khuâng khác lạ nhưng Hắn kịp thời trấn tỉnh để trở về thực tại để nhủ rằng: Hắn đang yêu Cô mà, Cô cũng yêu Hắn nữa ! Làm sao Hắn có thể lừa gạt Cô để tơ tưởng tới những cô gái khác cho được, cho dù đó chỉ là những ý nghĩ vu vơ! Hắn cố xua cái “sao sao đó” đi khỏi đầu óc và mang hình ảnh nhỏ Thy như là một người bình dị không nét gì đặt biệt trở lại như lúc ban đầu gặp mặt nhỏ . Hắn bỗng thấy yên tâm hơn. Sự tội lỗi đối với Cô cũng biến mất .
Hắn nhìn lại nhỏ lần nữa . Thì ra nhỏ chỉ giả vờ hối lỗi để chơi Hắn một vố nữa . Hắn dù thấy tức điên lên, muốn đưa tay cú lên đầu của nhỏ hết sức . Nhưng lúc này Hắn cũng lại để ý tới trên mái đầu của nhỏ, nhỏ sao có mái tóc óng mượt mà đen nhánh thế kia! Hắn nghĩ bụng, “Hèn chi …hèn chi! Mình thấy nhỏ trên TV và báo chí mà!. Đúng rồi nhỏ đóng quảng cáo cho công ty Coca-Cola là phải rồi . Từ mái tóc tới khuôn mặt cái nào cũng mượt mà xinh xắn. Cũng chính nhỏ đã quảng cáo cho dầu gội đầu Bồ Kết , nụ cười của nhỏ cầm chai dầu gội đầu lúc đó thiệt là dễ thương!. Cũng chính nhỏ là người đại diện cho công ty Coca-Cola để phát giải thưởng 60 lượng vàng cho khách hàng trong một cuộc thi mới đây do Coca-Col tổ chức. Thiệt là danh dự cho nhỏ và danh dự cho mình được ngồi kế nhỏ, để ngắm dung nhan chân thật của nhỏ, rồi mình sẽ kiếm cho nhỏ một Bạch Mã Hoàng Tử để xiềng chân nhỏ cho biết và mình lại có được một “chầu ăn ông mai”. Hì… hì…, Hắn cười khẻ trong lòng!

Vào ngày 23 tháng Chạp, mọi nhà đều “Đưa ông Táo về Trời” . Hôm đó Hắn rủ tất cả các bạn đến nhà của Cô để làm trọn đạo thầy trò . Các bạn hùn tiền nhau mua cho cô một bình hoa Tứ Qúi bao gồm Mai, Lan, Cúc , Trúc . Trong đám bạn đó có Thy . Thy thì từ lúc sơ giao với Hắn thì đã không có cảm tình vì thế những lần nói chuyện vui trong nhóm Thy hay thường châm chít Hắn và Hắn cũng không vừa gì . Nhưng mắt Cô giáo rất tinh , Cô biết rằng rồi đây vì quá chân thật nói thẳng mà cả hai đứa có thể nảy sinh tình yêu . Cô nhìn Hắn rồi lại nhìn Thy, bỗng Cô thấy hai đứa học sinh thiệt là đẹp đôi bên nhau . Bỗng Cô thoáng hiện nét buồn trên khuôn mặt xinh xắn . Còn Hắn thì vô tình đùa giỡn nào có hay là Cô đang buồn .

- Chúng ta hôm nay đến đây trước là để tặng quà cám ơn Cô . Sau đó chúng ta sẽ mừng tuổi cho Cô để được lì xì . Các bạn nghĩ sao ?
- Hoan hô, hoan hô !

Như có sắp đặt trước, con Khanh lớp trưởng bước tới nói với Cô :

- Nhân dịp đầu năm, chúng em thành thực cầu chúc cô cùng bửu quyến được an khang thịnh vượng, vạn sự như ý, phúc lộc đầy nhà . Và đặc biệt là có người …cho cô vừa ý . Chúc cô trẻ mãi không già và lúc nào cũng là người cô đáng yêu đáng mến của chúng em .
- Hoan hô! hoan hô !


- Cô cám ơn các em đã có lòng đến thăm Cô, nhất là những bạn ở rất xa mà phải đạp xe tới . Cô cũng chúc các em năm nay học hành tấn tới . Vui vẻ, trẻ đẹp . Năm nay cũng là năm để bước vào lớp 12, vậy Cô chúc cho các em sớm đạt được kỳ thì tốt nghiệp cho năm tới . Hôm nay chúng ta có dịp nói chuyện thân mật ở đây . Biết mai này các em có gặp lại cô hay ngược lại . Vậy Cô chỉ cầu chúc cho các em được luôn gặp điều mai mắn trong tương lai.
- Hoan hô Cô! Hoan hô Cô !

Mọi người đều vui vẻ uống trà ăn bánh mứt, các nàng thì thích nhất là cắn hột dưa và nói chuyện mua sắm; các chàng thì xoay quanh đề tài bóng đá và đi chơi . Riêng Hắn vẫn để ý từ động tác của Cô .

- Thôi chúng em về, hẹn gặp Cô ở trường .
- Chào các em . Đi đường cẩn thận .

Hắn cố tình ở lại sau cùng .

- Cô, cô có rãnh không em muốn hẹn Cô đi chơi !

Cô bỗng nghĩ tới mối tình lén lút của mình, và nghĩ tới đứa học trò hãy còn chưa trưởng thành . Có lẽ Cô nghĩ Hắn chỉ đam mê Cô trong nhất thời mà thôi . Cô lại nghĩ tới Thy người con gái xinh xắn rất xứng với Hắn.

- Không được , mấy ngày nay Cô bận lắm . Phải đi nhà thờ, làm bánh trái cho ở nhà . Dọn dẹp nhà cửa .
- Vậy là Cô không đi chơi được với em à !
- Em đi chơi với mấy bạn trước đi . Chừng nào Cô rãnh Cô sẽ liên lạc em
- Cũng được ! Nhưng Cô nhớ liên lạc em liền nhe ! Thôi em về để các bạn nghi .

Chỉ câu cuối cùng của Hắn thôi thì đã làm cho Cô phải băn khoăn cho cuộc tình này . Chính vì sự lén lút đó đã làm cho Cô ăn ngủ không yên , nhiều lúc Cô nghĩ nên công khai ra tới đâu thì tới, nhưng lại thôi .

Cô vẩy tay với Hắn và Hắn cũng vẩy tay với Cô . Nhìn Hắn khuất xa . Cô bỗng thoáng một nét ưu tư và trở vào trong nhà .

o 0 o

Gần cả tuần qua Cô sống trong ưu tư phiền não . Cô suy nghĩ , nghĩ nhiều lắm! Bấy lâu qua Cô cho rằng tình yêu không phân biệt tuổi tác . Nhưng thực tế khi đào sâu vào cuộc sống thì còn có xã hội, gia đình và dư luận . Cô không thể nào sống trong lẫn trốn như thế được . Đành rằng trước đây Cô không coi đó là hàng rào ngăn cản tình yêu trong sáng của Cô, nhưng nay thì Cô nghĩ khác . Ngoài tình yêu còn có đời sống và sinh hoạt hàng ngày. Chẳng phải là vì Cô không yêu Hắn , Cô chỉ muốn cho Hắn tốt thôi . Trước đây Cô nghĩ Hắn quen với Cô thì có thể học hành khá hơn , nhưng thực tế thì Hắn cũng vậy thậm chí còn tệ hơn trước . Trong đầu óc của Hắn lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đi chơi . Hắn cũng còn con nít lắm ! Nếu lần này Cô quyết định mạnh dạn thì tương lai của Hắn sẽ sáng lạn hơn . Hy sinh tình yêu của Cô là chuyện nhỏ, giúp cho Hắn được tốt hơn đó là chuyện mà Cô cần phải có quyết tâm và nghị lực cao thì mới làm được . Và điều này cũng cần phải có thời gian chứ không phải nói dứt bỏ là bỏ được .

o 0 o

Sáng 30 Tết , mọi người đều náo nhiệt, xôm trò nhất bận rộn nhất là ngày này . Từ các doanh thương, cao ốc, khách sạn, siêu thị cho tới nhà cửa đâu đâu cũng có không khí Tết như là mua hàng Tết, mua quà cáp để tặng cho nhau , làm bánh mứt, gói bánh tét banh chưng , sửa sang nhà cửa, bàn thờ mua sắm hoa kiểng, áo quần mới . Cô nhìn lên tờ lịch rồi mặc vào chiếc áo bà ba trắng, khoét cổ trái tim, phía trước có thêu hoa . Trông Cô thật là con gái miền Tây duyên dáng ! Cô lái chiếc xe Super Dream đỏ chạy len lõi vào phố người đông đúc . Đường phố Sài Gòn càng tấp nập hơn vào phút này . Xe cộ nườm nượp chạy suốt liên tỉnh để đưa nhữngngười làm ăn xa về sum họp vui Tết càng lam cho Sài Gòn thêm chật hẹp . Khi gần tới nhà của Hắn thì Cô phải gởi xe để đi bộ .

- Chiều nay em tới chổ hẹn cũ để đón Cô nhen . Đêm nay Cô muốn đi chơi cả đêm với em . Cùng đón Giao Thừa với em .
- Vậy hả Cô . Được ! Được . Có hẹn gì em cũng bỏ hết . Cô là quan trọng nhất . Ở nhà em đón Giao Thừa em cũng bỏ mặc , miễn sao được đi với Cô là em vui rồi .

Cô bỗng nhìn chăm chăm . Thấy Hắn nói líu lo như thế và coi trọng mình nữa, Cô không khỏi bùi ngùi xúc động .

- Thôi Cô đi trước nha! Em làm gì thì làm đi . Đúng hẹn đó ! 3 giờ !

Cô quày quặt bước đi, lẫn trong đám đông chợ búa . Trong ánh mắt của Cô có ấn hai khoé nước long lanh . Phải chăng Cô đã quyết định chia tay với Hắn trong đêm nay ? Điều đó còn chưa biết duy chỉ biết là dòng người đông đúc cười cười nói nói riêng Cô thì hiện một nét mặt u sầu .

Trưa 30 Hắn hoan hỉ tắm rửa cho sạch sẽ thơm tho và mặc chiếc áo model MTV mới mua vào , đó là một kiểu ăn mặc theo phong cách của các ca sĩ trẻ thế giới có màu sáng rất nóng mà sinh viên học sinh như Hắn rất ưa chuộng.

Hắn vừa huýt sáo vừ nghĩ thầm, “Đêm nay có lẽ là cái đêm thật vui vẻ giữa mình và Cô nên mình phải chuẩn bị từ lúc sớm trước giờ hẹn khoảng hai tiếng mới được.”

Chiều nay gần ba giờ , Hắn viện cớ là đi chơi với đám bạn học , Hắn nói : “Có thể con không trở về tối nay, má cúng Giao Thừa giùm con…”. Hai chữ “Có thể” đó đã biến đi đâu trong thâm tâm của Hắn rồi chỉ còn lại : “Con không trở về tối nay…” . Nói xong thì Hắn dắt chiếc xe đạp ra khỏi cửa .

Hắn không muốn lái chiếc xe dream Trung Quốc như thường lệ nữa mà Hắn chạy xe đạp đến điểm hẹn cũ . Nơi đó Hắn thấy Cô đang đứng dưới hàng me, tóc Cô xõa thề như của người cô gái Huế . Dáng của Cô thướt tha huyền hoặc ẩn hiện một nét đông phương kín đáo trong bộ quần áo thời trang của Hàn Quốc . Loại áo Yumin màu xám bạc đang thịnh hành . Trông Cô thật tươi trẻ như một cô sinh viên trung học . Có lẽ đó là sự lựa chọn có chủ ý của Cô chăng để cho xứng với Hắn đêm nay , một đêm quyết định !

Hắn trờ xe tới và thắng xe cái “rét”. Cô đưa cặp mắt nhìn Hắn, Hắn thấy trong mắt Cô như có giọt long lanh thật là diễm ảo . Đôi môi của Cô dường như mấp máy mà lại mĩm cười mở lời mời gọi thật là dễ thương . Cô đón Hắn bằng một cái níu tay nhẹ ở ngón tay út như là một sự e ấp thầm kín của người con gái vừa mới biết yêu . Hắn nghiêng chiếc xe cho Cô đặt chiếc mông tròn lên yên xe . Cô khéo léo vén mái tóc bay lất phất dưới cái gió nhè nhẹ của chiều 30 .

Hắn thích nhất là chiều Ba Mươi Tết vì lúc đó mọi nhà đều lo nấu nướng bày cổ để cúng tổ tiên và rước Ông Bà về cùng ăn Tết . Má của Hắn thường hay nấu bánh tét bánh chưng vào lúc này . Lúc bánh chín thì cũng gần tới giờ cúng Giao Thừa . Nhưng lúc này chở Cô đi dạo quanh phố Sài Gòn là điều thích hơn .

Hắn leo lên xe và bắt đầu đạp . Cô vẫn còn ngại ngùng khi đưa hai bàn tay đặt lên hông của Hắn , vẫn còn e dè trước những thói lề khuôn sáo . Bởi Cô ngại hàng trăm ánh mắt cứ đổ dồn về Cô .

Chiếc xe đạp lăn bánh trên những con đường xanh mướt hàng me, lặn lẻ đi qua khu nhà thờ Đức Bà, cảng Sài Gòn, tòa Đô Chánh đường Lê Thánh Tôn quận Nhất , băng qua đường Đồng Khởi nơi có nhà hát Thành Phố, qua bưu chính Sài Gòn ở đường Công xã Paris quận nhất , đường Trần Quang Khải và đường Tôn Thất Thiệp . Buổi hoàng hôn màu tím thật là đẹp làm cho Hắn cảm thấy cuộc đời sinh viên của Hắn lúc này là tốt đẹp hơn bao giờ hết . Hai người đi bên nhau gần ba tiếng đồng hồ mà không nói với nhau một lời . Họ chỉ nói nhau bằng những ánh mắt chia sẽ của bầu trời lãng mạn, của những cảnh trí chung quanh , của người người tấp nập. Họ nói nhau bằng những sự va chạm da thịt , của những bàn tay gác trên hông , trên bụng, của những cái má áp lên lưng, của những sự hít hà mồ hôi rịn ra ướt cả áo . Cả hai như chìm vào giấc mơ trầm lắng đi vào cõi hư vô để thấy niềm hạnh phúc nhẹ nhàng đang dâng trong lòng .

Ghé vào một quán cốc gần đó . Hắn gọi hai ly trái cây bao gồm: măng cụt, vú sửa, sa-bô-chê, chôm chôm, nhãn và mít . Cô nhìn Hắn mà không nói một lời . Hắn trông Cô cứ như một Cô nữ sinh còn thơ dại chỉ biết cuối đầu e thẹn . Hắn nhìn bàn tay Cô đều đều quậy ly trái cây . Bàn tay của Cô trắng và thon dài .

Khi trời bắt đầu nhá nhem thì không khí Tết càng sôi động . Mọi người nườm nượp đổ ra phố xá . Thanh niên thiếu nữ lúc này thích đón Giao Thừa ở ngoài hơn là ở nhà ru rú coi phim như xưa nữa . Tối Ba Mươi Tết hay là đêm Trừ Tịch có nghĩ là “giã từ đêm cuối của năm cũ” hoặc là “Từ đêm nay bỏ hết năm cũ” . Ai nấy cũng đều thức để chờ đợi phút giao điểm của năm cũ sang năm mới hay còn gọi là Giao Thừa. Hắn nghe mácủa Hắn nói tập tục đón Giao Thừa đã để tế “Cựu Vương Hành Khiển” , là vị thần thay thế Ngọc Hoàng Thượng Đế để phụ trách việc phán xét công đức và tội lỗi của mỗi con người trên thế gian.

Chen lấn qua dòng người chật hẹp, Hắn nắm tay của Cô như sợ thất lạc một vật gì quí giá . Họ ngắm nghía các gian hàng tấp nập người mua quần, kẻ mua áo, mua tranh, mua thiệp … Tiếng chợ búa “rùm” cả một trời , nhưng thật sự nói lên hết cái sức sống của người dân Việt Nam .

Đi một lúc thật là hả hê vui sướng . Đường phố tuy vẫn còn đông nhưng cũng vắng đi nhiều vì mọi người trở về để cúng Giao Thừa . Hắn nhìn đồng hồ thì đã gần mười một giờ rồi, chỉ còn hơn 1 tiếng nữa là đến Giao Thừa .

- Mình đi đâu nữa đây Cô ?
- Em muốn đón Giao Thừa với Cô đêm nay phải không ?
- Đúng vậy !
- Em có muốn ở bên Cô suốt đêm không ?
- Đương nhiên là em muốn .
- Vậy mình đi khách sạn Tân Bình . Em gởi xe đi rồi mình đi Taxi .
- Dạ , Cô !

Hắn mở cửa sổ phòng khách sạn để hít thở cái không khí đêm nay . Gió tràn vào sao mà mát rượi . Mồ hôi trên người nó do đạp xe mệt nhọc cũng đã khô đi không biết tự bao giờ . Hắn ngước lên trời để ngắm các vì sao . Cô bước tới ôm choàng Hắn từ phía sau, Cô ướp cái má lạnh ngắt lên tấm lưng trần của Hắn như muốn cảm nhận vùng da thịt của Hắn. Cô bỗng thì thào :

- Em đang ngắm gì đó mà có vẻ say mê thế . Chả lẽ em mê chị Hằng mà không thèm đến người Cô này .

Cô nói xong thì mĩm cười tủm tỉm . Hắn choàng tay ra đàng sau để vuốt mái tóc của Cô xõa lơ phơ dưới làn gió nhẹ, rồi nói:

- Vậy chứ người mà em đang vuốt tóc chả phải là chị Hằng hay sao . Đêm qua em nằm mơ thấy mình lên cung trăng gặp chị Hằng , chị Hằng vuốt má em nói là em đẹp trai . Em nói chỉ cũng đẹp nữa . Lúc đó em nhìn chỉ thì thấy khuôn mặt của Cô .

Hắn nói xong thì cũng cười tủm tỉm. Cô Kim Anh biết mình bị Hắn trêu ghẹo thì bất chợt véo vào hông của Hắn một cái thật mạnh là cho Hắn nhảy nhỏm . Hắn quay lại để né tránh, Cô càng làm dữ hơn tìm cách véo cho được thì mới thôi . Cô biết rằng Hắn rất là sợ nhột . Hắn cứ lùi lùi né tránh bàn tay của Cô cứ chọt cù lét vào mạng sườn, vô tình Hắn ngã ngữa ra chiếc giường nệm trải vải trắng tinh. Cô mất trớn cũng té lên người của Hắn . Hắn đưa hai tay nắm chặt tay của Cô của Cô không cho nhúc nhích . Cả hai người cười rất hồn nhiên như trẻ con . Cô lên tiếng, “Mệt quá, cười một hồi muốn đứt hơi” . Hắn cũng nói : “Dém chút xíu nữa là em đứng tim rồi” . Cả hai người tràng lên nhau, thở dốc . Một lát sau, Cô cảm thấy một sức nóng trong người của Hắn hừng hừng . Cô bất chợt thấy xao xuyến khi nằm ấp ủ lên người của Hắn . Hắn lấy hai bàn tay chà lên lưng của Cô . Cảm giác hạnh phúc lại lan tràn . Đâu đó tiếng pháo đì đùng của những người lén mua pháo nhập lậu , vài tiếng súng nổ đì đùng của mấy viên Công an nổi hứng bất tử .

Bỗng bốn mắt nhìn nhau đắm đuối ngưng tròng . Hắn chồm tới hôn lên trán của Cô nhẹ nhàng như hơi thở của Hắn rồi nâng đầu Cô lên tí xíu để nhìn khuôn mặt xinh xinh của Cô, Cô nhìn Hắn mắt tròn xoe âu yếm . Hắn lại cuối xuống để đặt một nụ hôn nóng bỏng trên “biêng biếc đôi môi mềm” của Cô . Mùi thơm nước miếng của Cô tựa như mùi lá.

Hai mắt của Cô nhắm lại, môi của Cô hé mở để cắn nhẹ vào hai vành môi của Hắn . Hắn đưa cái lưỡi nóng vào giữa hai kẻ răng của Cô để tìm lưỡi . Cả hai quyện vào nhau để trao hết cho nhau những vị ngọt của tình yêu . Họ nuốt và nuốt hết những vị cam thảo vào trong cổ họng như một khối tình dấu ái ngọt sâu trong tâm hồn. Sự hạnh phúc như lan tràn khắp thân thể . Cả hai bắt đầu thấy cơ thể nóng dần lên . Hai tay của Hắn đặt dưới lưng của Cô và Hắn xiết mạnh vòng tay để ôm trọn hết thân thể mềm mại của người con gái trong lòng. Hắn bắt đầu hôn lên má của Cô, hôn lên tai của Cô.

Nơi đây Cô bất chợt ngất lên thành tiếng vì sự nhột nhạt dễ chịu tràn lan xuống cổ . Hắn cũng rà đôi môi nóng bỏng từ từ đi qua cái cổ thon thon của Cô . Cô ngước đầu lên để cho Hắn lướt qua đồng thời Cô ngây ngất với những cái liếm sao mà ngọt liệm. Hắn đi một vòng từ tai bên này cho tới tai bên kia . Cô chỉ ưỡn cái đầu để hưởng trọn hết những gì mà Hắn gởi cho Cô.

Hắn tiếp theo bằng những cái vuốt ve mơn trớn phía trước ngực của Cô . Cô như nín thở chờ đợi khi bàn tay của Hắn lần mò trong chiếc áo Hàn Quốc màu xám bạc để chạm vào nhũ phòng của Cô . Cô ưỡn cao ngực như với tới những ngón tay của Hắn như đang đùa giỡn với khoái cảm của Cô vậy . Sau khi trút bỏ chiếc áo Hàn Quốc thì Hắn cũng nhẹ nhàng “tước” đi cái áo ngực của Cô ra . Hắn mân mê nhũ đầu của Cô làm Cô chốc chốc như bị trúng huyệt điểm nấc lên thành tiếng . Nhũ đầu của Cô căng phồng lên hơn bình thường, Hắn đã cảm giác được trong hài đầu ngón tay . Được một lát , Cô dường như quen dần với cảm giác đó , Hắn bất chợt đưa tay qua xoa bóp nhũ phòng bên kia, Hắn tìm nhũ đầu để xoa nắn , Cô bất giác bị kích thích , một cảm giác sung sướng và khác lạ bất chợt tràn đến . Cô nấc lên thành tiếng và giữ nguyên âm thanh “ư ử” trong thanh quản . Kéo dài không ngớt ! Hắn thấy thế thì càng thích, Hắn đưa lưỡi nhè nhẹ đảo một vòng quanh nhũ hoa . Một sự ướt át nóng bỏng và êm dìu bao trùm lấy nhũ đầu . Cô đưa tay nắm lấy tóc Hắn và bóp chặt . Hắn đã biết là Cô đã bước vào giai đoạn kế tiếp bởi vì Cô bắt đầu nói lảm nhảm những điều mà trong lúc bình thường Cô không bao giờ nói tới đại loại như là, “Hoàng ơi! Hoàng ơi! Em là gì vậy ? Ui chao!…”. Trong lúc Cô nói lảm nhảm thì Hắn đưa tay xuống lưng quần của Cô và bắt đầu kéo nó xuống . Không như lần trước, Cô ít e dè khi Hắn chạm vào lưng quần của Cô . Cô để yên cho Hắn từ từ kéo cái quần xuống . Để cho sự âu yếm không đứt đoạn, Hắn từ từ rà cái lưỡi xuống vùng bụng của Cô, đồng thời Hắn với tay kéo luôn chiếc quần dài ra khỏi bàn chân . Cô chỉ còn vỏn vẹn chiếc xì líp màu vàng lợt nằm ngay trên “mặt tiền”. Hắn cho bàn tay vuốt rà ngược lên từ cổ chân cho tới vách đùi trong rồi vuốt xuôi xuống trở lại tới cổ chân và đổi phía qua chân kia . Cô cảm thấy khoan khoái vô cùng . Hai tay của Cô tự đặt vào nhũ phòng của mình tự lúc nào không biết . Lâu lâu Hắn cố tình cho bàn tay tham lam vuốt cao lên giữa hai đùi, lúc đó thì Cô kêu “ư ư ư …” lên thành tiếng . Chiếc quần lót đã hoen ướt từ lúc nào rồi ! Hắn không để cho Cô quen dần với lạc thú đó . Hắn vừa chạm vào vùng nhạy cảm của Cô thì cho tay dời qua chổ khác ngay . Nhiều lần như thế làm cho Cô hơi tưng tức khó chịu , Cô chỉ muốn rướng bụng cao lên để chạy theo bàn tay đang cố tình bỏ trốn của Hắn . Hắn bỗng quay sấp người của Cô lại cho ngực áp sát mặt nệm . Hắn đặt bàn tay cứng cõi của một người đàn ông lên lưng của Cô và xoa xoa . Cô thấy ấm dần trên lưng . Hắn lại vuốt từ trên gáy của Cô xuống tới cổ chân rồi đi trở lên . Tới đoạn giữa Hắn cố tình dừng lại và cho năm ngón tay bún bẩy như người ta đang chơi móc Classics của cây đàn Tây Ban Cầm .

Lúc đó Cô hơi nhón mông để cho “mặt tiền” phơi bày hẵn ra để lấy hết sự ma sát từ năm đầu ngón tay . Hắn khều khều bún bún ngón giữa một lát thì thấy ở đường chẻ giữa của hai đùi nổi lên một đường thịt căng mọng, Hắn đưa tay cởi nốt chiếc quần lót vàng lợt xuống, rồi tập trung nơi đó để kích thích . Cô chỉ biết ụp mặt xuống gối , hai hàm răng cắn chặt vào chiếc gối gòn bông, miệng ngầm ngừ ú ớ trong họng như sợ người ta biết mình đang sung sướng . Thấy Cô được hưởng những thú vui hạnh phúc như thế Hắn hài lòng lắm! Hắn còn muốn Cô được hơn thê nữa nên chẳng ngại ngần gì dùng miệng của mình . Lần đâu tiên được kích thích như thế Cô không còn kềm được lòng mình nữa mà rên rỉ đại trước mặt đứa học trò . Khi Cô ngã vật ra giường thở hào hển thì Hắn cũng lấy áo chùi lại mép môi . Hắn nhìn Cô , Cô nhìn Hắn . Hắn thấy đôi má của Cô ửng hồng thật là đẹp . Có phải người con gái nào được hạnh phúc như thế thì đôi má cũng hây hây , nét đẹp của con gái Đà Lạt?

Cô bất giác ôm chầm lấy Hắn và hôn tới tấp làm cho Hắn không thể ngờ tới . Thiệt là trong tình yêu điên cuồng, phái nữ có khi còn “bạo” hơn phái nam nữa ! Cô chủ động lột áo quần của Hắn ra . Cả hai giờ đây không còn mắc cỡ khoe khoang thân thể dưới ánh đèn sáng choang . Cô đã để cho Hắn chạm bàn tay vào chỗ kín rồi, chỗ mà Cô rất là kỵ khi để bàn tay vào, thì còn ngại ngùng gì hơn những chuyện khác . Khi Hắn còn lại độc co ?chiếc quần lót . Cô chủ động xoa bóp Hắn trong lúc thì thào bên tai của Hắn, “Cô yêu em lắm, em có biết không ?” . Hắn bỗng thấy sung sướng và còn hạnh phúc nữa, tình yêu ngoài dục vọng ra còn có tâm hồn . Tâm hồn của Hắn giờ đây đã trao hết cho Cô rồi nên mỗi lời nói của Cô đều là cái kích ngất cho Hắn .

Khi Hắn đã hoàn toàn trần truồng thì cả hai quấn quít bên nhau . Ngọn lửa nhiệt thể nóng bừng như chảy cả mỡ da ra . Cô lật ngược Hắn lại đè sấp lên người Cô . Mắt cô xoáy sâu trong mắt Hắn . Hắn đáp lại bằng cái gật đầu hiểu ý . Đặt lên môi của cô là môi của Hắn . Hai đưa tay nâng hai đùi của cô lên cao cho dễ dàng . Vừa hôn vừa rướn . Cảm giác trơn tru thiệt man mác vô thường . Chỉ trong chốc lát thì sự bôi trơn đã lùa kéo cả tâm hồn của Hắn vào trong người của Cô . Điệu vũ thần tiên cùng khúc hát nghê thường đã dẫn dắt cả hai chìm đắm trong sóng nước yêu đương .

Hắn đặt hai chân của cô xuống và nằm áp lên người của cô thở hào hển . Cô hôn lên cổ của Hắn và nói một câu tiếng Anh, “I love you, Hoàng, I love you very much!”. Hắn gật đầu khẽ như đã hiểu được trái tim của cô .

Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay .

- Hoàng, còn mười giây nữa tới Giao Thừa, chúng ta hãy đếm đi nha !

Mười , Chín, Tám, Bảy, Sáu , Năm , Bốn , Ba , Hai , Một … CHÚC MỪNG NĂM MỚI

o 0 o

Tiếng chim se sẻ hót líu lo ngoài cửa sổ làm Cô mở choàng mắt ra, ánh nắng ban mai trải một thảm lụa ấm áp xuyên qua cửa sổ . Cô ngồi dậy và nhìn Hắn hãy còn trong mộng mị. Ánh nắng hắt lên mặt của Hắn làm cho hai mắt của Hắn nheo lại . Cô bước tới cửa sổ để khép hờ cửa sổ che bớt ánh nắng rồi trở lại ngồi bên mình của Hắn . Hắn hãy còn ngáy ngủ đưa tay quơ quơ chạm vào người của Cô . Như là một con bê bé bõng cần sự ấm áp bên mẹ, Hắn vùi đầu vào lòng của Cô để cảm giác một sự an toàn ấm cúng . Cô mĩm cười nhìn Hắn và đưa bàn tay lên vuốt tóc của Hắn . Tấm lưng trần của Hắn thiệt là lớn, quả thật không xứng với bản chất của Hắn lúc bây giờ . Như John Dryden đã từng nói : “Đàn ông chỉ là đứa trẻ lớn”. Đúng vậy! Hắn lúc này chẳng khác hơn là một đứa trẻ lớn ngoài tình yêu nam nữ, Hắn cũng cần một sự chăm sóc của người lớn hơn mình . Hắn cũng muốn nhỏng nhẻo chứ ! Sự chìu chuộng của Cô đã làm cho Hắn si mê khờ dại .

Khi Hắn thức dậy là mặt trời đã lên khá cao . Khi Hắn bước vào nhà tắm thì tất cả mọi thứ đã chuẩn bị hết cho Hắn rồi, cái khăn lông lau mình vắt sẵn ngay trên xà ngang, bàn chải đánh răng đã được chét kem để trên thành bồn rửa mặt . Hắn thấy thích thú vô cùng. Hé cánh cửa , Hắn nhìn lén ra ngoài xem Cô đang làm gì : Cô đang xếp lại cái mền và trải lại ngay ngắn tấm ra mà tối đêm qua hai người nhàu nát nó . Hắn mở cho vòi nước chảy lỏn tỏn và tiếp tục nhìn ra ngoài xem Cô làm gì . Hắn thấy Cô cởi hết bộ đồ ngủ trong người ra . Hắn thầm cảm ơn mặt trời đã ban cho con người ánh sáng ban ngày để giờ đây Hắn có thể nhìn tận mắt thật rõ rệt thân thể của Cô . Đôi gò bồng đảo tròn trỉn tràn đầy nhựa sống của một Cô gái ở vào tuổi sung mãn nhất . Cái núm đỏ hồng nhỏ xíu giờ đây Hắn mới đích thị chứng nhận . Cái bụng của Cô sao mà sát rạt không một lớp mỡ nào . Cô co chân lên để mặt chiếc xì líp màu vàng lợt vào . Nhìn toàn thân của Cô từ xa, Hắn thấy dáng của Cô còn đẹp hơn là Hắn tưởng . Cặp đùi thon thong trắng muốt . Hắn con đang chăm chú nhìn qua khe hở thì bất giác Cô có linh tính gì đó nên ngước lên nhìn, cũng may Hắn kịp thời khép vội cánh cửa lại .

Hai người trở xuống lầu nhì kể gọi thức ăn sáng . Đệ Nhất Khách Sạn ở Quận Tân Bình thật xứng với cái tên của nó . Cảnh trí bên trong được trang hoàn sang trọng, tiếp viên ở đây niềm nở . Cô gọi cho Hắn một phần bánh mì và trứng ốp la, riêng Cô thì gọi một đĩa trái cây thập cẩm. Cô còn kêu thêm hai ly sữa tươi . Cô ít khi ăn sáng, đĩa trái cây có thể là cho no tới trưa . Hắn thấy vui và hãnh diện trong lòng vì có được người Cô chu đáo như thế . Hắn dám chắc rằng trong số các thanh niên cùng lứa tuổi như Hắn thì không ai sung sướng bằng!

Quả đúng như thi sĩ Hồ Xuân Hương nói chẳng sai :

“Tối ba mươi, khép cánh càn khôn, ních chặt lại, kẻo ma vương đem quỷ đến .
Sáng mồng một, lỏng then tạo hoá, mở toan ra cho thiếu nữ rước xuân vào.”

Trường của Hắn là một ngôi trương đứng đắng nhất so với các trường khác ở Sài Gòn. Kỷ luật rất nghiêm khắc . Mỗi buổi học thì có bốn hồi chuông, tiếng thứ nhất là 15 phút trước khi học sinh vào lớp, và tiếng thứ hai báo hiệu giờ học bắt đầu . Tiếng thứ ba để ra nghỉ giải lao và tiếng thứ tư là báo hiệu giờ học đã hết .

Hôm đó Cô Kim Anh bỗng nhiên được thông báo là đại diện cho trường tham dự buổi phỏng vấn của các nhà báo về ngôi trường có tiếng là đào tạo học sinh xuất sắc. Dự định của Cô là khoảng 2 tiếng đồng hồ . Thằng Minh biết đây là cơ hội ngàn năm có một, phải tổ chức một buổi cúp cua đi chơi cho đã ngứa , nó bèn rũ thêm thằng Quân thằng Quang và Hắn nhập cuộc cho rôm rã . Nhìn quanh nhìn quất Hắn thấy không khí êm ả vắng lặng thật là chán , sẵn cũng mấy hôm nay Cô có vẻ cố tình tránh mặt Hắn nên Hắn cũng hơi buồn . Hắn cũng chả hiểu vì sao mà Cô lại làm như thế . Chỉ cách đây gần 3 tuần thôi, Cô còn rất mặn nồng. Con gái đôi lúc cũng khó hiểu thật! Cô cũng chẳng ngoại lệ . Nghĩ tới đó Hắn cũng muốn đồng tình với thằng Minh về chuyện cúp cua tuy Hắn cũng còn hơi ngại vì Cô rất có lòng tin ở Hắn là một người học trò ngoan. Nếu bây giờ mà Hắn cũng bỏ đi nốt thì coi như cái tiết học này như là “rắn mất đầu” .

Thấy Hắn hơi lưỡng lự, thằng Minh chợt vọt miệng thuyết phục Hắn .

- Đi 2 tiếng thôi , mày làm cái gì dzậy . Nhát quá thì thôi .
- Không phải là tao nhát nhưng Cô đã giao tiết học này cho tao trông thì tao đâu có thể cúp cua được . Mày thì dễ đi tao thì không dễ đâu .

Biết Hắn nói thế thôi những cũng muốn đi lắm, thằng Minh “đế” thêm một câu nữa cho Hắn yên tâm.

- Mày lo gì, có con Khanh ở đây thì bảo đảm an toàn, con nhỏ nó dữ thế kia thì ai mà dám hó hén .

Hồi nãy giờ Thy nghe bàn tán xôn xao, con nhỏ cũng thấy hứng. Sẳn là đứa học giỏi nhưng cũng ham chơi, con nhỏ liền chen vào .

- Thôi đi, bỏ Hoàng ở lại đi, sẵn anh ta cũng là con cưng của Cô ở đây ai mà không biết . Hễ động tới cổ là anh ta lên tiếng bảo vệ liền hèn chi tiếng đồn …

Bỗng Thy im ngang làm cho Hắn trố mắt nhìn Thy.

- Tiếng đồn gì nói nghe coi .
- Thôi đi, nói cũng chẳng ích lợi gì . Có dám cúp cua đâu !-Thy ra vẻ đanh đá trả lời

Thằng Quang thấy tình thế bắt đầu gay go bèn chen vào định giải tỏa cho sớm.

- Thì đồn là mày với (bỗng nó thì thào) … với Cô đó .

Nghe tới đây, Hắn giật mình, mặt mày xanh lè . Chả lẽ chuyện của Hắn với Cô đã bị đỗ bể rồi hay sao . Nhưng Hắn cũng kịp thời trấn an tinh thần, có lẽ tụi nói chỉ nghi ngờ thôi, dù sao thì lời đồn cũng đâu có đầy đù chứng cớ.

Thấy tình thế này không còn cách chọn lựa nào khác, buộc lòng Hắn phải gia nhập ban cúp cua để chứng minh với bọn chúng là Hắn không hề có “gì gì” với Cô hết .

- Hơi đâu mà tụi bây nghe lời đồn. À mà nói nhỏ nghe chơi nghe, tụi mày mà cáp tao với Cô lỡ ban giám hiệu hay được là tụi bây bị đuổi học đó .
- Đéo sợ à mày – thằng Minh lên tiếng.

Tuy nói thằng Minh nói thế nhưng thật ra thằng nào thằng nấy cũng ớn lắm. Mấy chuyện này không dám nói bừa bãi ở chỗ đông đúc này, lỡ “tai vách mạch rừng” thì bị nghỉ học oan mạng . Về nhà bị ổng bả dờn cho tràn kinh là cả đời này thúi hẻo luôn quá !

Thì ra lời hù của Hắn cũng có hiệu quả đấy chứ! Ngay sau đó chẳng thằng nào dám lên tiếng. Hắn coi như cũng tạm qua được cơn hoạn nạn, bây giờ chỉ có nước đi với tụi nó để tìm hiểu xem bọn chúng biết gì hơn nữa không .

Thế là cả bọn kéo nhau leo tường, cộng thêm Cô nữ sinh mới đến mà chịu chơi Quách Ái Thy, cũng kéo quần xăn áo trèo qua cổng. “Vắng chủ nhà, gà vọc niêu tôm” cả bọn sau khi “vượt ngục”, bèn rủ nhau đi dạo Bến Bạch Đằng và hẹn sẽ trở về lớp trước khi Cô trở lại để dạy tiết cuối .

Dọc đường bọn họ ghé lại một tiệm sách báo để cho thằng Quân mua cuốn tạp chí Công An Thành Phố trên trang bìa với hàng chữ hấp dẫn “Các vụ án nguy hiểm năm 2000″ và nhiều tin giật gân như là “78 tháng tù cho kẻ hiếp dâm vợ bạn nhậu”, “Truy tầm tên giết người man rợ”… Cả đám nó ai mà không biết là thằng Quân là con mọt sách, nhưng mà sách báo, sách truyện chứ không phải sách giáo khoa gì . Vả lại dạo này bà con đều khoái khẩu cái món ăn tinh thần hơi giật gân này nên mấy tờ báo bán chạy như tôm tươi .

Một đám 5 đứa, 4 thằng và một con đèo nhau trên ba chiếc xe láng coóng mới mua Ba chiếc Yamaha Sirius 2001 Version, một chiếc màu tím bạc thời trang của ba thằng Minh là ông giám đốc cỡ “bự” mua cho nó vào dịp Sinh nhật với giá là 25 triệu, một chiếc màu xanh ngân hà của nhỏ Thy mua rẻ trong dịp khuyến mãi đặc biệt của công ty Coca giành cho người mẫu , và một chiếc màu đỏ quý phái của má thằng Quang cho nó mượn chạy đỡ ngày hôm nay, sẵn nó cũng muốn dợt le với đám bạn. Tiếng máy xe thiệt là “ngon” làm cho Hắn thèm thuồng ước gì có một chiếc đẹp như thế để Cô đi dạo mát .

Khi tới bến Bạch Đằng, cả bọn kêu nước uống in ỏi như người ta đòi nợ . Cô chủ quán cũng xinh đẹp trạc tuổi 30 trang phục dịu dàng nữ tính, mặc kiểu váy ngắn và sườn xám bước tới cười chào đon đả làm cho cả ba thằng bạn của Hắn trố mắt nhìn theo . Trời nắng hôm nay nóng hơn thường ngày nên các cô các bà ra đường cũng ăn mặt mát mẻ hơn thường lệ . Mấy cô chủ quán nước muốn câu được nhiều khách sẵn dịp cũng muốn phô bày chút da thịt cho bà con ngắm thưởng . Có lẽ vì thế mà thằng Minh lại chọn nơi đây để giải khát . Vừa uống vừa ngắm thì thiệt là mát từ trong bụng ra cả ngoài mặt .

Bọn chúng thật quỉ quái , nhất là thằng Minh cầm đầu , vừa thấy cô chủ quán đon đả bước ra là cặp mắt dê nó lại sáng lên như mèo thấy mỡ vậy.

- Xin chào người đẹp.
- Mấy em uống gì ?
- Cho anh ly sinh tố có bỏ sữa tươi – thằng Minh vọt trả lời .

Cảm đám nghe nó nói thế thì biết thằng này định chơi trò quỷ quái gì đây . Nhưng nghe thằng Minh xưng hô là “anh” một cách tỉnh bơ cả bọn trố mắt nhìn nó một cách khâm phục, “Cái thằng thiệt là gan cùng mình”, người lớn tuổi hơn mà cũng dám chọc.

Tưởng cô chủ quán giận nói một câu trả đủa, ai dè cô lại mĩm cười nói ngoài sức tưởng tượng của đám nó:

- Được, còn ba anh uống gì nói luôn, em làm đặc biệt cho .
- Hai ly sinh tố, một ly trà sữa và 1 lon nước tăng lực cho thằng Quân, dạo này nó hơi bị yếu .
- (Cả bọn phá lên cười)
- Mấy em thiệt quỷ quái hà! Cúp cua chứ gì . Chị mà có em như tụi em là chị đánh đòn chết !
- Vậy chị nhận em làm em nghe chị nếu em không nghe lời chị thì tình nguyện cho chị phạt thẳng tay-thằng Quang chợt lên tiếng.
- Ở đây em nào là ngoan nhất thì chị sẽ nhận làm em. Cái em gì đó đang đọc báo đó thấy có vẻ hiền hơn tụi em. Nhất là em (chỉ thằng Minh) coi bộ là cầm đầu cả nhóm chứ gì .

Hắn cũng nổi hứng chen vào phá phách:

- Thằng đó tên Quân đó chị (Quân nghe kêu tên thì ngước lên nhìn). Chị lầm rồi, thằng đó thuộc loại dê ngầm đó chị, tuy nó không nói nhưng nó làm không hà .
- Vậy hả, để em nhìn anh ấy coi nào !

Khi đó thì cô chủ quán vừa liếc mắt như đá lông nheo với thằng Quân làm nó hoảng cả hồn, nhưng biết đâu là hồn phách nó cũng đang thăng thiên vì sung sướng. Ít khi nó được người ta liếc tình với nó như thế, vã lại chị chủ quán lại xinh như thế .

Cả đám lại càng không ngờ là cô chủ bỗng đổi cách xưng hô “em em” ngọt như mía lùi . Cả bọn cười khanh khách cũng vừa khi cô chủ quán bước đi, để lại 3 cặp mắt dê chúa len lén theo sau bờ mông căng tròn đầy phụ nữ của cổ .

Khi cô chủ quán đi rồi, Thy chợt vọt miệng lên tiếng để phá tan ánh mắt của bốn thằng “dê chúa”:

- Nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy mấy “bậu”. Có coi Thy trong mắt không, làm như là hồi đó tới nay chưa bao giờ nhìn thấy gái đẹp vậy đó .

Thấy bị bắt quả tang đang nhìn gái , cả bọn liền chối bây bẩy:

- Làm gì có, nhìn hồi nào đâu-thằng Quang nói .
- Đâu có cái gì đâu mà nhìn, lo đọc báo không bộ không thấy sao-thằng Quân nói .
- Coi bả kìa, bộ không nhìn bả kế bả tức hay sao-thằng Minh nói .
- Thật ra Thy cũng đẹp lắm chứ bộ, sao bọn mình bỡ lỡ người đẹp ở đấy chứ .
- Thôi đi, mấy ông sạo quá hà . Bỏ qua đi … có biết tối qua Hoàng Châu Cát cát trình diễn ca nhạc ở công viên Tao Đàn hay không .
- Biết sao không biết . Dân học sinh của tụi mình mê Triệu Vy hết cỡ luôn-thằng Quang nói .
- Sao tui không biết vậy cà, hôm nay ngày mấy tui cũng quên luôn – thằng Minh nói.
- Ngày 12 tháng 2 đó cha! Tui đọc báo thấy ngoài Triệu Vy ra còn có Lâm Tâm Như . Hai người họ là chánh, còn một số khác là phụ – thằng Quân nói .
- Tối nay có ai đi coi không ?- Thy nói .
- Tối nay cũng có à !-Hắn lên tiếng.
- Có sao không có, trình diễn hai đêm. Nghe nói đêm qua, khán giả kéo tới chật ních, đám học sinh là đông hơn thảy, có cả các bà già mê phim bộ cũng tới để chứng kiến tận mắt cô Hoàng Châu cát cát ở ngoài đời ra sao -Thy nói .
- Vậy hả, bảo đảm không thiếu các chàng trai mê cặp mắt nai ngơ ngác nước hồ thủy của cô đa-Hắn nói .
- Có ai đi không, hỏi sao không ai trả lời hết vậy .
- Tụi này có hẹn hết rồi, Thy à !-thằng Minh nói .
- Nếu vậy thì Thy đi một mình .
- Nếu Hoàng không bận thì sẽ đi với Thy – Hắn nói .
- Thiệt hả !
- Ừ, nhưng không chắc đó nhen .
- Vậy có gì gọi cho Thy đi !
- Nếu không thấy gọi thì biết Hoàng bận đó nhen!
- Được !

Thật ra thì Hắn nói vậy thôi chứ, Hắn cũng đâu ý thiệt là vậy . Nhưng kẹt con nhỏ thì nghĩ là thiệt .
Lúc đó cô chủ quán bước ra,

- Nước tới rồi nè, mấy “anh” có kêu gì thêm không ?

Lúc này cô chủ quán cúi xuống để đặt những ly nước lên bàn, cả bọn không khỏi mà không nhìn vào cái khu bờ trắng mịn màng vun đắp thành hình chữ V ở bên dưới cái áo ngực màu hồng loại mới nhập của Hàn quốc như muốn mời gọi bọn hắn chiêm ngưỡng cho đã . Da thịt của cô chủ quán quả thiệt là trắng nỏn nà . Con gái ở cái xứ nóng nực nắng chang chang như thế này mà còn giữ được nước da trắng trẻo như thế thiệt là hiếm thấy. Cả bọn thằng nào cũng thầm nuốt nước bọt thèm thuồng được chạm vào da thịt đó . Bảo đảm là còn mát hơn ngồi trong bóng râm uống trà đá giữa trời nắng chang chang như bây giờ .

- Cho anh hỏi em tên gì ?- thằng Minh lại lên tiếng trêu ghẹo nhưng lần này nó còn bạo hơn .
- Kêu em là Liên Tâm.
- À, chị … em Liên Tâm … Em giống Tàu lai quá vậy .
- Đúng rồi, chị là gốc Tàu chánh cống đó . Chị biết nói tiếng Phổ thông, tiếng Quảng và cả tiếng Tiều nữa đó .
- Hay quá vậy ! Em biết nói tiếng Miên không ?
- Không! Cưng biết hả ?
- Biết, on on sà lăng bằng tê .
- Là gì ?
- Là cô em đẹp quá đó .
- Đồ quỷ mà, còn con nít mà biết chọc ghẹo dữ ghê .
- Tụi này lớn rồi chị, sắp mười tám rồi đâu còn nhỏ gì, đã biết yêu rồi đó – Hắn nói
- Thế à ! Giỏi quá vậy .
- Chị … Em có người yêu chưa ?
- Có rồi!
- Trời tiếc quá! Phải chi chị chưa có thì giới thiệu chị cho thằng Quân này, nó thích người lớn tuổi như chị lắm-thằng Minh nói .
- Xin lỗi nghen, chị đâu có phước đó . Nhưng mà thôi tụi em còn nhỏ bà đặt yêu đương làm chi cho khổ không .

Liên Tâm nói xong thì ngoài ngoặt bỏ đi, làm thằng Quang định bắt chước thằng Minh lên tiếng chọc ghẹo tiếp cũng không được.

Hồi nãy tới giờ tuy thằng Quân không lên tiếng thêm vì nó đang chú tâm đọc tờ báo “Các vụ án nguy hiểm năm 2000″ với bài “Hoa hậu Lý Thu Thảo bị hại như thế nào ?” nhưng nó đã lắng nghe hết và để ý từng điệu bộ cử chỉ của Liên Tâm. Cái thằng thấy khù khờ thì ra cũng dê quá mạng . Nó đúng là loại dê ngầm, dê mà không ai biết nó dê thì nó quả là có hạng đấy ! Khi nãy tuy mắt nó dán vào tờ báo nhưng nó mới chính là cái thằng nhìn nhiều nhất bởi vì nó có tờ báo khéo che đậy , còn lợi hại hơn cặp kính râm nữa là khác . Chỉ cần nó giả vờ đổi tư thế là nó có thể thấy rõ mồn một cái khứa trắng trắng vun cao ở hai bên phập phồng bên trong bộ áo sườn ám của Liên Tâm . Nhưng cái liếc mắt của nó đều không qua mặt được Hắn . Có lẽ Hắn cũng chung quan niệm “anh hùng có ý nghĩ giống nhau” chăng , nên nhìn một cái là biết cái thằng đã kết cô em chủ quán rồi .

- Ê, Quân mày bỏ tờ báo xuống nói chuyện với bạn bè cho vui coi, ra đây chơi mà mày cứ đọc báo hoài, chán thấy mẹ đi – Hắn nói .
- Còn chút nữa là xong. Đọc nốt luôn phần này đã … đang hấp dẫn.

Bỗng Hắn giựt tờ báo trên tay của thằng Quân.

- Đưa đây, lát nữa về rồi đọc , mày mau trả lời cho bọn tao biết nè .
- Trả lời gì, trả tờ báo lại cho tao, nếu không thì đại chiến bùng nổ đó .
- Không trả, hỏi mày nè !
- …
- Hồi nãy mày nhìn gì mà nhìn dữ vậy ?
- Nhìn gì ? Đâu có!
- Tao thấy rõ ràng mày liếc vào chỗ đó . Thôi đừng có chối .
- Tao … tao …

Có lẽ Hắn muốn “trả thù” thằng Quân hồi nãy “bề hội đồng” cái vụ ép Hắn cúp cua chăng ? nên “chơi” cho thằng Quân tới “xệ” luôn thì mới hả dạ .

- Thì nhìn có sao đâu, người ta nói cái đẹp thì phải biết chiêm ngưỡng, phải không? Cần gì phải chối mày ơi .
- Ừ, tao nhìn đó mày tức hả . Nói thiệt nha có thằng con trai nào mà không dê đâu . Mày đó Hoàng cũng là thằng “Nguyên Soái đại cường dâm” thôi!
- (Cười trừ)

Nhỏ Thy chợt lên tiếng:
- Thôi đi mấy ông thần ơi, có con ngồi ở đây mà mấy thầy cứ nói chuyên dê này dê nọ, sao không biết tôn trọng phái nữ gì hết .
- Ừ đúng đó, thôi nói chuyện khác đi-thằng Quang chợt lên tiếng.
- Nói chuyện gì mà có tính cách găng găng đi tụi bây- thằng Minh đề nghị .

Nhấp một ly trà sữa, nhỏ Thy lại nhìn Hắn như muốn đề cập tới chuyện gì đó riêng tư của Hắn. Chắc có lẽ nhỏ ghét Hắn nên cứ hay châm chích Hắn chăng ? Hay là nhỏ muốn thử xem Hắn thuộc cỡ nào . Nhỏ nhìn Hắn ma mảnh mĩm cười trước khi nói:
- Thy ở trường khác mới chuyển qua đây, Thy nghe người ta nói là Cô rất là quí Hoàng so với các bạn khác và Hoàng cũng rất là COI TRỌNG Cô.

Nhỏ Thy thiệt quỷ quái, hai cái chữ coi trọng, nhỏ cố tình nhấn mạnh, lại còn đưa mắt làm ám hiệu cho thằng Minh, Quân và Quang . Cả đám cũng đồng tình hùa nhau phen này “chơi” cho Hắn một trận nữa.
- Thôi đi! có gì thì nhận cho rồi đi .
- Hèn chi dạo này thấy mày có gì bí ẩn.

- Bí ẩn gì ?
- Thì thấy mày điệu hơn trước nè, ăn mặc thì bảnh bao, chải tóc láng mướt để làm gì ? Nhận đi mày ơi, biết đâu chỗ anh em bè bạn mày giúp cho tụi tao sửa điểm kỳ thi vừa rồi trong sổ điểm của cô.
- Tụi mày sạo không hà, tao hồi nào tới giờ là như vậy rồi có điệu gì đâu. Còn sửa sổ điểm đó hả… ê! đừng có nhắc tới đó nhe! Ở “tù mọt gông” đó nghen con.
- Thôi đi, Hoàng đừng có chối nữa, thấy cổ lo cho Hoàng hết sức – Thy bỗng chen vào.
- Lo gì đâu ? Thy thiệt là biết đặt chuyện dèm pha . Đúng là con gái mà, nhiều chuyện quá . Thôi không nói nữa à !-Hắn dùng dằn trả lời ra vẻ giận.
- Tụi bây ơi! coi kìa, anh chàng ta mắc cỡ đỏ cả mặt kìa !-thằng Quang nói .
- Ừ, hén! Chắc là đánh trúng tim đen rồi! Mau nhận đi rồi tụi này tha cho .
- Còn lâu , tụi bây cứ chọc đi, vàng thiệt ắt gì sợ lửa .

Nghe nói thế, thằng Minh bỗng tuyên bố một câu xanh rờn làm Hắn đỏ mặt tía tai hết.
- Nói tóm lại tao dám cá với tụi bây là thằng Hoàng nó thương cô giáo và cô giáo cũng có cảm tình với nó. Ai dám cá không , mười ăn một ?
- Mày chắc ăn quá há !
- Nếu không tin thì ngày mai thử mày mặc áo màu đen coi . Coi thử Cô giáo có bắt phạt mày như bắt phạt tao như lần trước không. Bảo đảm là tao thắng chắc.

Thằng Minh nói xong ra vẻ đắc chí nhướn cặp chân mày dày đặc một bệt ra vẻ thách thức với Hắn và ra hiệu hợp tác cùng mấy đứa kia. Cả đám biết Hắn đã sắp trúng kế thì cũng hùa theo tán thành . Và nhắc lại những điều mà đích mắt họ trông thấy là Cô thiên vị cho Hắn rõ ràng . Ví dụ Hắn đi trễ thì Cô không trách phạt, còn tụi mình thì bị bắt đứng, như thằng Quang đó, hôm trước cái áo trắng của nó bỗng nhiên bị trời mưa ướt nhẹp làm hại nó phải mặc cái áo xanh và thế là nó bị Cô cảnh cáo ngay. Hôm đó nó cũng quê lắm vì bị phạt đứng cả buổi học.

Bọn họ có nói gì thì nói nhưng Hắn một mực chối quanh nào là tại gì hôm đó Cô không vui, tại gì thằng Quang gặp xui thôi…. Cuối cùng Hắn phải đành chấp nhận đánh cuộc với đám bạn là ngườ? nào thua sẽ đãi ăn phở . Oái ăm hơn là cô chủ quán tình cờ bưng nước ra và nghe lén bọn Hắn nói chuyện . Cô còn châm dầu vào lửa : để cho chị làm chứng giùm. Vì trước ánh mắt của hai người đẹp, cô chủ quán và Thy , Hắn cũng muốn chứng tỏ là cho mọi người là Hắn vô can với chuyện này, cái chuyện quan hệ lén lút với cô giáo của mình thì ai mà dám công khai nhận chứ ! Thật ra ở trong lòng thì Hắn cũng muốn phô bày hết mối tình vụng trộm của Cô và Hắn cho mọi người biết . Nhưng Hắn cũng chưa dám làm bởi vì Hắn biết điều đó sẽ bất lợi cho Cô , cuộc đời của Cô sau này có tốt đẹp hay không thì Hắn chưa biết , nhưng Hắn dám chắt rằng Cô sẽ bị kỷ luật và bị đuổi ra khỏi trường vì “tri pháp mà phạm pháp”, và ra ngoài đời thì Cô bị người ta quở mắng là đồ ngựa này ngựa nọ hoặc là lớn mà đi dụ con nít , thì còn mặt mũi nào! Chưa kể là nếu má Hắn hay biết không biết phải làm nhục mạ Cô đến cỡ nào . Nhớ năm xưa cũng cái vụ “lộn xộn” với chị hàng xóm có “chút xíu” hà mà má Hắn qua bên đó “mần” cho một chập, báo hại con người ta sau này hết dám ngó nghé tới sát mình của Hắn, ra đường thì chẳng dám ngước lên nhìn ai. Tình chòm xóm không ít thì nhiều cũng sứt mẻ từ đó . Chả lẽ Hắn lại để lịch sử tái diễn sao . Nói gì thì nói cứ dấu nhẹm chuyện quan hệ với Cô càng lâu càng tốt .

Lo cho Cô thì Hắn nghĩ vậy nhưng riêng đối với Hắn thì khác, Hắn thà công khai chuyện này ra để Hắn danh chánh ngôn thuận mà được yêu Cô hơn. Hắn sẵn sàng bị kỷ luật và bị đuổi ra khỏi trường, cùng lắm thì Hắn đi lính thôi hay là kiếm đại cái nghề nào làm cũng được. “Ở trên đời này thiếu gì chuyện để làm, đâu phải học hết trung học thì mới thành tài đâu”, Hắn hay nghĩ thầm như thế trong những lúc buồn cho mối tình vụng trộm của Hắn và Cô .

Nhưng trong tình thế này thì Hắn hết cách, Hắn đành hứa bừa với tụi nó, để tỏ ra ta đây là trong sạch. Nhưng Hắn biết là Hắn sẽ thua, thế nào thì Cô cũng thiên vị cho Hắn. Điều đó đã được chứng nhận nhiều lần. Chẳng những Hắn biết được điều đó mà ngay cả hết lớp cũng biết được điều đó . Nhớ lần trước Hắn quên mang theo tập , Cô đâu có quở phạt gì Hắn đâu, Cô chỉ cười với Hắn và bảo lần sao nhớ mang theo . Lúc đó cả đám bạn ai cũng ngơ ngác nhìn Hắn vừa thấy lạ vừa thấy là Hắn … hên ! Còn Hắn thì vên vên cái mặt tự đắc lắm!

Hắn lại muốn thắng tụi nó, nhưng chưa bao giờ trong đời của Hắn lại có sự mâu thuẩn đến như thế . Muốn thắng mà lại sợ … thắng. Từ đó tới giờ Hắn ít khi sợ như thế này, những lần cá độ giữa những đội tranh giải túc cầu thế giới Hắn cũng thường hay cá, nhiều lúc Hắn cũng hồi hộp sợ bị thua, nhưng giờ đây Hắn thấy sợ thắng còn hơn cả sợ thua nữa. Nếu Hắn thắng thì có nghĩa là Cô yêu Hắn là sự thật bất kể lời dèm pha của đám học sinh. Trời! nếu quả thiệt như thế thì nguy hiểm cho Cô biết bao !

Đêm đó Hắn nằm trằn trọc , bâng khuâng nhớ tới Cô và lo cho ngày mai này đi học không biết ra sao .Hắn muốn chạy lại nhà Cô để nói cho Cô biết những gì Hắn đã cá với đám bạn hồi sáng này, nhưng Hắn ngại như hôm trước phải leo rào , tiếng chó sủa hôm đó làm cho tim Hắn như muốn nhảy ra ngoài . Với lại thật tình thì Hắn muốn thử là trước mặt cả lớp thật tình Cô có thiên vị cho Hắn hay không . Hắn thừa biết là có , nhưng khi Cô thiên vị như thế thì Hắn cảm thấy nở mặt nở mày, nhất là cái đám bạn nó, thằng Minh, thằng Quang và thằng Quân . Còn nhỏ Thy nữa, từ nay phải “để Hắn trong mắt” mà không dám coi thường Hắn nữa . Nghĩ kỹ thì Hắn cũng tham lắm chứ bộ, vừa muốn thứ này lại còn đòi được thứ kia . Lòng con người thiệt sâu rộng !

Nhắc tới con Thy thì Hắn mới nhớ hồi sáng không biết hẹn đại với nhỏ để đi xem hát tối nay ở công viên Tao Đàn, mong rằng nhỏ đừng nghĩ là thiệt rồi lại giận mình nữa thì mắc công lắm, người ta nói “thà mất lòng kẻ tiểu nhân chứ đừng mất lòng đàn bà”. Nếu nhở con nhỏ mà giận lên thì năn nỉ cũng mệt lắm chứ bộ ! Mà nhỏ cũng ngộ khi không lại có ý mời mọi người đi xem ca nhạc, thấy mình trả lời là có thể đi thì mắt nhỏ như sáng hẳn lên trông thấy . Chả lẽ nhỏ lại thương mình . Không thể nào, chỉ mới quen nhau có 1 tháng mấy chứ bao nhiêu đâu . Mà nhớ lại cũng vui vui, nhỏ cũng xinh lắm nhìn hoài không biết chán. Nhất là cặp mắt của nhỏ đó vừa to mà hai mí đàng hoàng, lông mi thì cong đen vút . Cặp mắt kính của nhỏ lại cũng khéo chọn sao mà vừa ôm cái khuôn mặt xương xương của nhỏ . Khi nói chuyện thì nhỏ hay nhíu hai chân mày lại làm ra vẻ thắc mắc băn khoăn điều gì đó . Nét duyên dáng đầy nữ tính như nhỏ thiệt làm cho đám nam sinh thật là “mệt” đó nhen! Hắn nghĩ thầm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết .

Trong giấc mơ, Hắn thấy Hắn đi xem hát với nhỏ Thy, hai người nắm tay rất là thân thiết . Nhỏ tuy mắc cỡ nhưng Hắn cũng khéo léo không hấp tấp để nhỏ sợ . Khi tàn buổi, Hắn dẫn nhỏ đi ăn cháo lòng. Rồi đưa nhỏ về tận nhà . Trước khi chia tay Hắn cố tình chồm qua để kéo Thy vào lòng . Có lẽ Thy đã chờ đợi phút giây này suốt buổi trình diễn ca nhạc nên mừng rỡ sà vào lòng của Hắn để cho Hắn mơn trớn lên tấm lưng thon thon có lớp da thịt chăn chắc của con gái tuổi mới lớn . Lúc đó Hắn thầm nghĩ cái cảm giác ôm một người con gái không phải là người yêu của mình thì cũng có cái hay hay , nó như kích thích hơn, phiêu lưu hơn .

Thình lình thì Hắn nắm sợi dây sú chiêng sau lưng của con nhỏ kéo ra và buông tay . Sợi dây bắn vào lưng kêu cái “bốc”. Hắn phá lên cười ha hả . Nhỏ Thy bỗng ngước nhìn Hắn với bộ mặt căm hờn. Hai mắt nhỏ đỏ hoe . Nhỏ đưa tay phải lên tán cho Hắn một bạt tay như trời giáng . Hắn bỗng giật mình và tỉnh cơn mơ .

Trời bên ngoài đã hừng sáng, tiếng gà đã gáy . Hắn lồm cồm ngồi dậy lục lọi trong tủ áo một bộ đồ đen. Và thế là sáng hôm đó Hắn mặc nguyên bộ đồ theo lời cá độ với đám bạn .

Khi Hắn bước vào cổng trường thì Hắn như cố tình nói cho hết tất cả các Thầy Cô trong ban giám hiệu là ta đây “ăn mật gấu”, dám mặc áo đen đi học không theo nội quy của trường.

Vừa đến cổng trường thì tiếng chuông báo hiệu 15 phút trước khi vào lớp . Hắn bước vào cổng “hiên ngang”, vừa run vừa sợ . Những cái nhìn của đám bạn cùng lớp và khác lớp làm cho Hắn càng thêm khớp .Những ánh mắt đó như nói là : “Bạn à, bạn gan cùng mình đó, ngon thiệt!”, nhiều đứa con gái khác thì nhìn với vẻ “khâm phục”, nhưng có vài đứa thì nhìn với ánh “khinh miệt” như là ý nói “Xí, làm như ngon lắm!, có giỏi thì ở truồng luôn đi”. Vài đám khác thì nghĩ, “Chắc thằng này sáng nay muốn làm bạn với cột cờ nên mới liều như thế!” . Lúc đó đầu óc Hắn đang miên man nghĩ tớí Cô, Hắn sợ ánh mắt của Cô nhất ,vì Hắn không biết Cô sẽ nghĩ sao và sẽ đối xử sao với Hắn. Hắn cảm thấy mâu thuẫn lắm, vừa muốn Cô phạt Hắn nặng nề để cho mối tình của Cô và Hắn chìm mãi trong biển cả không ai biết được , nhưng Hắn cũng muốn Cô bênh vực cho Hắn để Hắn có thể “vươn oai” với cái đám bạn . Nhưng hình như Hắn bỗng thấy hối hận với cuộc cá độ này . Hắn thấy sao Hắn còn quá trẻ con để đem Cô , đem Hắn và nhất là mối tình mà Hắn trân quí nhất trong lòng ra mà cá cược. Với Hắn thì Hắn còn tự tha thứ được chứ với Cô thì Hắn đâu dám đem Cô ra cá, bởi Hắn rất kính trọng Cô kia mà !

Hắn miên man suy nghĩ thì bước vào lớp lúc nào không hay, cả đám bạn bu lại Hắn nói, đại loại như là : “mày ngon lắm! không bận đồng phục, mày có biết là hiệu trưởng vừa “ban lệnh” xuống về vấn đề đồng phục hay sao, “Nam áo sơ mi tráng ngắn tay, quần xanh mặc đi học hằng ngày . Lễ phục là áo sơ mi dài tay và quần tây đen .Nếu ai đó vi phạm sẽ bị kỷ luật nặng”, chết mày rồi, Cô Kim Anh sẽ mang mày lên ban giám hiệu, về nhà chuẩn bị tờ kiểm điểm đi “em!”…thôi tao không dám nói nữa đâu .”

Hắn cũng ưởm ờ cho qua chuyện . Đã lỡ leo lưng cọp rồi thì biết làm sao hơn . Ai biểu mình dại nghe theo theo lời khích bát của bọn nó làm chi . Ráng thêm chừng một tiếng nữa, cho mọi chuyện xong xuôi thì mình xin phép về sớm hôm nay , Hắn nghĩ thầm.

Cô bước vào lớp , vẫn ánh mắt đầu tiên mỗi khi Cô bước vào lớp là trao về cho Hắn ở cuối lớp. Khác như thường lệ Cô bỗng sụ mặt xuống liền, ánh mắt đó của Cô Hắn nghĩ trong đời này Hắn sẽ nhớ mãi, ánh mắt buồn thất vọng. Hắn biết là trong lòng của Cô đang trách Hắn nhiều lắm. Hắn biết là Cô đang nói, “Hoàng à! Sao em trẻ con đến thế, chắc em vì mấy đứa bạn nói khích nên mới làm vậy phải không, Cô thừa biết là em là một học sinh có đạo đức tốt kia mà . Sao em lại phụ lòng của Cô thương yêu, nếu em làm như thế thì bảo Cô phải làm sao, em nói đi ! Chả lẽ Cô đi phạt em, phạt người Cô thương , Cô quí trước mặt mọi người . Chả lẽ Cô lại làm ngơ coi như không có chuyện gì khi cái áo đen như một màn trời đen phơi bày mồn một ra trước mặt . Cô làm sao mà có thể làm người cô xứng đáng nếu Cô không phạt em . Phạt em thì dễ nhưng em làm cho Cô thật thất vọng, trong lòng của Cô thật đau lòng. Em có biết chăng?”

Hắn miên man suy nghĩ với những ý nghĩ của Cô muốn nói với Hắn lúc bây giờ . “Trời, Hoàng à, mày ngu quá! Cô thương mày đến thế … Thiệt là !”.

Đúng như dự đoán của Hắn, Cô bỗng lên tiếng khi nhìn thấy Hắn:
- Hoàng , em giải thích cho Cô và các bạn biết là tại sao hôm nay em mặc áo đen . Em đừng nói là áo em giặt chưa khô và em chỉ có mỗi cái áo này thôi đó .

Hắn bỗng thấy run run trong lòng, từ xưa tới nay Cô chưa hề gằn giọng với Hắn như thế . Hắn biết Hắn làm lỗi rồi, nhưng bây giờ phải ráng kiếm cách gỡ thôi .
- Thưa Cô, sở dĩ hôm nay em mặc áo đen là bởi vì (suy nghĩ) …là bởi vì (không thể nói áo ướt thì nói gì đây) cái áo của em đã cho ba em mượn đi ăn đám cưới tối qua rồi.
Bỗng Cô nghiêm sắc mặt lại như chưa bao giờ như thế .
- Cô không ngờ em lại còn biết nói láo nữa, Cô không phạt em hôm nay không được.
- Dạ … dạ , thưa Cô – Hắn ấp úng trả lời .

Cô không nói tiếng nào hết chỉ bỏ ra ngoài, Hắn hiểu rõ là Cô muốn gì . Và các bạn trong lớp đều hiểu chuyện gì sẽ xảy ra . Cô đi trước, Hắn đi sau chỉ để lại tiếng ồn ào của cả lớp . Vài đứa cười vui vẻ vô tư, vài đứa tiếc tiếc điều gì đó, vài đứa ngẩn ngơ khó hiểu, vài đứa hối hận (thằng Quang và thằng Quân) và có đứa thì buồn tiu ngĩu (Thy).

Thế là Cô đưa Hắn lên phòng hiệu trưởng để cho Hắn giải thích cho rõ hành động “vô kỷ luật” của Hắn. Trong chuyện này Cô thấy ngờ ngợ điều gì đó mà chưa biết rõ, nhưng linh tính Cô bảo cho Cô biết là lần này không dễ dãi với Hắn được, Cô muốn chứng tỏ mối tình giữa Hắn và Cô là hoàn toàn không có . Sau khi dẫn Hắn vào và nói rõ cho thầy hiệu trưởng về chuyện phạm quy của Hắn, Cô trở về lớp. Còn lại Hắn một mình đối chất với thầy hiệu trưởng Nguyễn Văn Thanh.

Có lẽ đây là cái lúc hồi hộp và sợ sệt nhất trong đời của Hắn. Đối diện với thầy, Hắn cảm thấy mình bé nhỏ như con kiến đứng trước một con voi. Chưa bao giờ Hắn lại bị bắt lên văn phòng như thế này . Hắn biết rằng lần này Hắn cố tình làm trái với nội quy của trường tuy không nặng nhưng vì đây là nội quy vừa mới được đích tay thầy hiệu trưởng ban bố hồi tuần rồi, nghiêm khắc lắm. Hắn biết lần này chết chắc rồi ! Ai biểu Hắn “ngông cuồng tự đại” làm chi để bây giờ mang họa vào thân. Thiệt ngu quá! Trời không biết có nắng chăng mà Hắn thấy mồ hôi mẹ mồ hôi con bắt đầu tuôn ra ướt đẫm cả lưng và hai nách. Cũng may là áo Hắn mặc là màu đen , nếu không thì ai cũng thấy hai quầng nổi vòng hai bên nách . Mắc cỡ chết.

Không biết cuộc đối thoại với thầy hiệu trưởng gay go đến cở nào . Không biết Hắn phải giải thích ra sao . Nhưng Hắn đã bị phạt đứng cột cờ suốt buổi học còn lại . Chỉ xui cho Hắn làm con vật tế thần, con vật “làm gương” cho cả đám học sinh sau này không dám làm trái nội quy mới ra của thầy hiệu trưởng. Cũng đáng thôi, khi đó thì Hắn mới thấm thía sự trừng phạt đích đáng, không chỉ bị đứng nắng mà còn bị Cô giận không biết sẽ có được sự tha thứ hay không .

Giờ đây Hắn đứng đây, dưới cột cờ trắng, chỉ có hai cái bóng một ốm dài và một tròn tròn ngắn, ngẫm nghĩ . “Cũng tốt thôi, đó lại cái mà mình chả muốn hay sao, dứt bỏ mối hoài nghi của mọi người về mối tình vụng trộm của mình và Cô. Vậy thì còn đòi hỏi vì nữa. Mình đã chả làm một chuyện oai hùng là gánh luôn trách nhiệm che chở cho sự trong trắng của Cô hay sao. Nếu mình có bị khổ thì cũng đáng mà. Thật ra đứng đây thấy cũng oai lắm. Anh hùng mà!”

Một tiếng . Hai tiếng. Rồi ba tiếng đồng hồ trôi qua . Hắn chẳng biết phải làm sao để kéo dài sự chịu đựng, tay chân bỗng nhiên lủng bủng. Mắt Hắn bắt đầu nổi hoa đom đóm những tia chớp tắt trắng vàng, đầu Hắn nóng bừng mồ hôi rịn xuống hai bên màng tang. Hắn biết là cả trăm cặp mắt từ những ngõ ngách kẻ hở xuyên qua cửa sổ của những phòng lớp đang chăm chăm nhìn Hắn , nhìn với ánh mắt tò mò chế giễu. Hắn bỗng thấy mình chính là một tội đồ thật thụ . Mặc áo đen đứng dưới cột cờ giống như một hình ảnh nào đó mà Hắn được biết qua trong sách giáo khoa chăng. Hắn mường tượng. Thôi đúng rồi, hình như Hắn đã tưởng tượng ra được cảnh đó rồi , “Mình đang đứng ở pháp trường đây mà, người ta đang xử bắn mình đây mà! Hàng trăm cặp mắt kia như đang trêu ghẹo mình đó . Nhất là cặp mắt của nhỏ Thy thật là quỷ quái . Hình như nó đang nhìn mình kìa . Trời ! Thiệt là xúi quẩy . Năm nay thiệt là xui, nhớ kỳ rồi mùng một Tết mình có đi lễ chùa với gia đình ở chùa Vĩnh Nghiêm mà, mình có xin trời phật cho năm nay được bình an mọi chuyện đều tốt đẹp mà sao kỳ vậy nè , chưa đầy hơn tháng thì có chuyện ngay …” “Trời ơi! Sao chóng mặt quá vậy nè . Ráng lên con ơi! Mình không thể để bị quê được . Nếu mình xĩu ở đây thì trách ai bây giờ . Sao Cô không giúp mình vậy cà, phạt mình thì không sao, nhưng bắt đứng ba tiếng ở đây thiệt là đáng giận, đáng trách. Chóng mặt quá …”

Hắn không biết Hắn đứng đó được bao lâu . Nhưng lúc Hắn mở mắt ra thì Hắn thấy mình mẩy của Hắn nóng bức vô cùng . Hai mắt Hắn lờ mờ để nhận ra những người đứng chung quanh. Hình như là thằng Minh, thằng Quang, thằng Quân và nhỏ Thy .

- Tỉnh rồi hả, bây ơi nó tỉnh rồi !-thằng Quang lớn tiếng.
- Nó tỉnh rồi !-thằng Minh nói tiếp lầm bầm trong miệng.

Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng hãy còn yếu ớt và thằng Minh đưa tay đỡ lấy đầu Hắn :

- Tụi tao đâu có ngờ Cô lại phạt mày nặng dữ vậy nè . Biết vậy tụi tao đâu có cá với mày làm chi. Cũng tội nghiệp mày lắm.
Thằng Quang ra vẻ bên vực:
- Đúng đó. Tới giờ tao cũng không tinh là Cô lại phạt Hắn nặng như thế. Dẫu sao thì Hắn cũng có công lao đối với lớp chứ bộ . Nhớ không lúc trước đó, cái lúc Cô bị bệnh thì ai đây lo cái vụ chép và giảng bài cho cả lớp
Thy cũng ra vẻ bất bình chen vào:
- Thì là Hoàng chứ ai, phải không. Mà Cô cũng kỳ thiệt, phạt dữ thế này, nếu là Thy thì có lẽ Thy xĩu từ sớm hơn rồi.
Hắn trả lời nhưng có vẻ bên vực cho Cô:
- Không phải đâu là thầy hiệu trưởng thôi, mình biết Cô giáo bất chấp phải đành làm vậy bởi vì lúc đó mình thấy mặt Cô không lộ vẻ tức giận.
Thy tiếp tục bát bỏ và bên vực cho Hắn:
- Thì ai cũng vậy, cũng đều có phần. Nếu Cô không đem Hoàng lên phòng hiệu trưởng thì đâu có chuyện gì, phải không. Cùng lắm thì bị viết tờ kiểm điểm thôi.
Thằng Quân bỗng chen vào, giọng nói nó đều đều ra vẻ một nhà triết lý:
- Thôi đi nói chi nhiều cho mắc công, bỏ qua mấy cái chuyện lẻ tẻ đó đi, tụi mình là con trai mà, bị phạt đứng cột cờ thì có gì đâu mà lạ, tụi này có pha ly nước chanh cho mày uống nè . Nhỏ Hân em mày hồi nảy đi mua thuốc giải cảm cho mày rồi . Má mày nói mày bị trúng nắng thì cũng vừa tội của mày. Bả nói mày học không lo học đàng hoàng chỉ còn hơn 1 năm nữa thôi thì là ra trường, ra đời rồi , sao không ráng. Nhưng tao biết bả chỉ nói vậy thôi nhưng cũng lo cho mày lắm . Bả nấu cho mày một nồi cháo cá để giải nhiệt ở dưới bếp kìa.
Thy cười cười rồi nói:
- Nói đi nói lại thì đã chứng minh được Hoàng và cô giáo không có vấn đề gì khác lạ, quả thật là lời đồn thì khó tin . Lúc đầu Thy cũng không tin rồi, tại ông Minh làm như hay lắm, quả quyết này quả quyết nọ để rồi mới xảy ra chuyện này.
Thằng Quang ra vẻ lạc quan nói:
- Mày đừng lo Hoàng, bọn tao đã nhờ má mày viết đơn xin phép cho mày nghĩ bệnh hết tuần này rồi và Cô cũng đã chấp nhận rồi, ráng nghĩ hết tuần này đi rồi tụi tao bao mày đi ăn phở cho mày ngán luôn.
- Ờ ờ … ! – Hắn trả lời cho qua chuyện như không màng tới chuyện phở nữa.


Nhỏ Thy bỗng lên tiếng đổi đề tài:
- À, còn hai ngày nữa là lễ Tình nhân, mấy bồ có ai rãnh không ?
Cả đám im lặng, mỗi đứa một suy nghĩ riêng tư .
Thấy im lặng, Thy bèn lên tiếng tiếp:
- Không ai lên tiếng có nghĩa là rãnh phải không ?
Thằng Minh quay sang nhỏ Thy ra vẻ trêu ghẹo nói:
- Chi vậy, định mời Minh làm người tình của Thy phải không ?
Thy cũng đâu có vừa, mấy câu chọc gái này nhỏ thọ giáo nhiều rồi:
- Không dám đâu ! Nếu xếp hàng phân loại cao thấp, Thy nghĩ Minh nằm ở mút chỉ . Thy có mối rồi, hỏi vậy thôi cũng biết mọi người không có rồi . Ai nấy cũng im lặng như là chạm phải cái lòng tự ti lớn tổ bố vậy .
Thằng Quang kên kên lên nói liền:
- Ai nói đó ! Mình có hẹn với con Mai hàng xóm kìa.
- Còn mình thì thiếu gì . Con Huệ, Kim , Thúy – Minh nói tiếp theo.
- Ba sạo không hà!- thằng Quân nói .
- Nói chơi thôi, chỉ có con Huệ thôi cũng đủ xài rồi, còn mày đó Quân mấy năm nay tao thấy mày coi bộ ế quá rồi đó . Đợi thêm vài năm nữa coi như quăng mày ra chợ Sida cũng chẳng con nào thèm .
Thằng Quân ra vẻ hiền triết nữa, thằng này nếu để lâu ngày chắc thành thói quen triết lý, nó nói xong thì cưới tít mắt:
- Đời độc thân có gì lạ khổ đâu . Vẫn sống phây phây hahahá.
Nghe tới đây Hắn cũng ráng chồm dậy nói:
- Thôi thì mày chịu đại cô chủ quán Liên Tâm đi . Tao thấy cái mòi của chị ta cũng kết mày lắm!
- Liên Tâm nào ?-thằng Quân làm ra vẻ ngớ ngẫn.
- Bà đặt sạo kìa mày. Thì chị Liên Tâm ở bến Bạch Đằng đó – Hắn bệnh mà cũng ráng nói .
- Người ta có bồ rồi !-Quân nói .
- Mặc kệ! Miễn sao chưa cưới thì mày vẫn còn cơ hội thấy vẻ mặt của mày chắc là chịu mòi rồi- thằng Quang chêm vào .
- Thôi đi , không dám đâu, coi chừng bị dao phai với lại cổ lớn tuổi hơn tao và cũng không hạp với tao – thằng Quân trả lời .

Tuy thằng Quân nói thế nhưng nó cũng có vẻ muốn lắm . Cuộc đời của nó chưa biết tình yêu là gì, nó cũng muốn thử lắm, nhưng nó thừa biết đó chỉ là một giấc mơ hảo huyền khi dám mơ tưởng tới cô chủ quán. Trong vòng một năm qua, nó thấy trong mình thay đổi lạ thường . Cơ thể rạo rực mỗi khi nghĩ tới phái nữ . Nhiều đêm nó trằn trọc để nhớ tới những nữ minh tinh hay mo-đồ (model) khoe cặp chân dài và cặp ngực trắng phau ngồn ngộn mỗi khi nó có dịp đọc báo Thời Trang Phụ Nữ. Những lúc đó nó không còn biết làm gì hơn là phá đi tự chủ bản thân của nó tự xử “bầu tâm sự” ở một nơi bí ẩn nào đó. Có khi nó ôm chiếc gối dùi vập và ngủ thiếp đi cho tới sáng với những mộng đẹp còn dang dỡ rơi rớt ở trên gối.

Thy lại trở về với đề tài lúc nảy còn dang dỡ:
- Còn Hoàng, chắc không có ai đi chơi lễ Tình nhân rồi phải không ?, bệnh như vầy đi sao nổi.
Hắn định nói là “còn lâu” nhưng nghĩ lại Cô chắc còn đang giận mình . Vã lại bây giờ thấy trong mình yếu ớt quá . Đầu nhức bưng bưng , đến hôm đó biết có còn khỏe không ở đó mà đi chơi. Nghĩ tới đó Hắn bèn nói :
- Chắc không đi quá Thy, thấy trong mình yếu xìu hà ! Với lại đâu có ai đâu mà đi .
- Thiệt Hoàng không có bồ sao, vậy mà Thy đồn là Hoàng cũng có số đào hoa lắm – Thy cố tình dò hỏi.
- Bây giờ thì không nhưng trước đó thì đếm mười ngón tay cũng chưa đủ- thằng Minh nói chêm vào. Nó thường vậy đó, đợi người ta nói dứt để “thọc gậy bánh xe”.
- Sạo mày !-Hắn chặn lại .
- Thế thì Hoàng ở một mình hôm đó hả !-Thy nói .
- Đành vậy thôi. Đời con thiêu thân mà!
- Trời không có bồ bộ thế giới sụp đổ sao mà-Quân nói .
Bỗng giọng con Hân ơi ới ở bên dưới:
- Thuốc tới rồi nè!
Cả bọn nhìn nhau, bỗng Quân cắt ngang sự im lặng
- Đã tối rồi, thôi tụi mình về để cho Hoàng nghĩ ngơi. Chuyện còn dài mà, có gì ghé tạt ngang thăm nó, nếu khỏe thì rũ đi nếu không cho nó nằm nhà .
Cả bốn đứng dậy chào Hắn:
- Bye Hoàng!
- Bye! See you next week!-Hoàng cười gượng rồi nằm xuống .

Hôm thứ Tư ngày 14 tháng hai năm 2001, ngày lễ Tình Nhân, cảnh vật nhốn nháo tấp nập của thành phố Sài Gòn, xô bồ xô bộn bắt đầu từ lúc chiều . Đường xá thật đông nghẹt, người xe chen chúc nhau san sát. Tiếng nổ xe, tiếng bóp còi, tiếng bát nháo í ới của phố chợ nườm nượp. Đường Xô Viết Nghệ Tĩnh dường như bị tắc nghẽn vì người người đỗ ra đường cộng thêm các xe liên tỉnh chạy từ các thành phố khác và từ tỉnh Bình Dương xuống làm cho người xe chật như nêm .

Hôm đó Thy ăn mặc thật lộng lẩy trong bộ độ đầm ngắn, chất liệu xô bố in ca rô màu kem, cổ thuyền cạn, hai đường xẻ nhỏ trước đùi dễ thương lắm. Trông nhỏ mới đẹp làm sao ! Dáng thì mỏng manh, thân hình của nhỏ rất chuẩn, số đo 3 vòng là 79-61-82. Nhỏ có nét mặt tươi duyên, xinh xắn, thiệt là người mẫu có khác . Chiếc xe Yamaha Sirius 2001 Version màu xanh ngân hà của Thy càng làm cho cô nàng trở thành một tiểu thơ đài các thực thụ .

Hắn ngồi nhà một mình, trên chiếc ghế sa lông gậm nhấm sự cô đơn. Nhà của Hắn tổ chức đi ăn từ sớm. Hắn đã từ chối. Hắn buồn chẳng muốn ra khỏi nhà dù ai có năn nỉ. Ai nấy trong nhà cũng nghĩ là Hắn bệnh muốn nghĩ ngơi, nhưng nhỏ Hân biết Hắn đang buồn chuyện tình cảm. Lễ Tình nhân mà Hắn vẫn nằm ì vẻ mệt mỏi thiệt khác hẳn như năm ngoái Hắn chạy ra chạy vô như con gà mắc đẻ, hết thay áo này rồi đổi quần kia, lúc lúc thì soi gương chải lại mái đầu nao nức cho ngày này. Nhỏ Hân đoán chắc rằng Hắn đã bị cô nàng nào đó cho leo cây rồi . Nhưng nhỏ không biết giúp anh của nhỏ ra sao, chỉ còn cách là để cho Hắn tự giải quyết chuyện tư riêng, chứ cái mòi buồn buồn như Hắn bây giờ lạng quạng xen vô là coi chừng ăn cái nạt vào mặt . Nhỏ Hân ghét khi bị Hắn nạt lắm. Thế là nhỏ bỏ lơ Hắn mặc kệ Hắn ngồi đó trên ghế sa lông tay bấm nút “remote control” lia lịa, màn hình TV chớp liên tục đảo qua đảo lại thì cũng chỉ vài đài quen thuộc : Sài Gòn, Hà Nội và Đồng Tháp, Đồng Tháp, Hà Nội, Sài Gòn . Mắt Hắn nhìn lơ đãng trông Hắn có vẻ chán nản hụt hẫng lắm . Người ta giờ này đã ra phố nườm nượp để vui chơi ngày lễ đặc biệt giành cho giới trẻ, giới của tuổi mới biết yêu và đang yêu nồng cháy còn Hắn thì ngồi nhà chơi với cái TV thật là buồn bả . Hắn không biết bây giờ phải làm gì nữa, đã hai ngày nghĩ học rồi Hắn thấy bức rức trong lòng lắm, nhớ cô lắm. Hắc cảm giác thế giới hồn nhiên của Hắn bỗng thu gọn lại chỉ là một góc phòng nhỏ bé . Hắn vẫn băn khoăn về Cô bây giờ đang làm gì . Có đang nhớ tới Hắn không ? Hắn muốn nhớ Cô lắm nhưng hiện giờ thì Hắn thấy hận nhiều hơn . Thật uổng công cho Hắn dự tính chu đáo cho ngày này, Hắn sẽ cùng Cô đi dạo mát dưới bến Bạch Đằng cùng ăn kem, đi xem hát, đi hội chợ …nhưng bây giờ thì Hắn chẳng muốn đi chút nào . “Thôi thì mặc kệ, ít ra mình cũng muốn chứng tỏ cho Cô thấy là mình cũng giận cổ lắm!” Hắn nghĩ thầm rồi nằm dựa ra ghế lim dim cố xua mình vào giấc ngủ cho qua đi hết đêm nay thì ngày mai sẽ tốt hơn..

Tiếng xe đỗ “ìn ìn” ở trước nhà . Hắn còn đang mơ mơ màng màng mộng tưởng đến phút giây kỷ niệm bên cô giáo, cũng chẳng thèm để ý xem là ai . Chắc là con Hân bỏ quên đồ về lấy . Hắn trở mình xoay mặt vào tường như không cần sự quan tâm của nhỏ nữa. Tiếng giày khua nhẹ nhàng trên sàn gạch làm Hắn thấy nao nao . Ai vậy ? Tiếng bước chân nghe quen quen. Rõ ràng không phải con Hân. Con Hân em Hắn đi không được nhẹ nhàng vậy đâu . “Hay là Cô đến thăm mình. Thôi đúng rồi chắc Cô cũng nhớ mình lắm, Cô cũng bức rức khó chịu cũng như mình. Em biết mà Cô ơi! Cô cũng thương em lắm chứ bộ, em biết Cô chỉ giận hờ vậy thôi, mình phải làm nũng với Cô mới được”, Hắn nghĩ . Giả vờ nằm im , mắt vẫn nhắm chặt .

Một bàn tay mát rượi sờ lên trán của Hắn . Ôi, mới sung sướng làm sao . Bàn tay mát lạnh của người con gái, da mịn màng. Cảm giác được người yêu quan tâm trong lúc bệnh thật là hạnh phúc quá chừng chừng. Hắn bỗng muốn nhỏng nhẻo với Cô thêm chút nữa . Hắn cựa mình ra vẻ như say ngủ. Bàn tay kia vẫn đặt ở trên trán của Hắn . Sờ sờ . Vuốt lại mái tóc đã rối bời của Hắn.

Thình lình Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay đó áp sát lên má của Hắn , nơi mà vết sẹo của Hắn vẫn còn trong cái lần tai nạn cướp giật và hãm hiếp Ngọc ở Vũng Tàu năm ngoái , như là một sự vô tình nào đó trong giấc mơ . Cảm giác ấm áp vời vợi vàn nỗi sự yêu thương trong lòng . Một phút, hai phút trôi qua không một động tĩnh . Hắn biết là Hắn đã nắm chắc bàn tay Cô trong tay rồi, nghĩ: “Để đó rồi xem em sẽ ‘trừng phạt’ Cô như thế nào, em sẽ yêu thương với Cô suốt đêm nay để thỏa lòng mong nhớ đó”. Tiếng hơi thở nhẹ nhàng của người đó nhè nhẹ như cơn gió ru ngủ. Bàn tay của Hắn truyền hết hơi ấm vào bàn tay đó . Tiếng đồng hồ “tịt tặt” mỗi khắc vang lên càng ru ngủ sự hạnh phúc hãy còn trong mộng đẹp .

Rạo rực toàn thân, Hắn bỗng xoay mình qua để ôm người yêu vào trong lòng như xóa bỏ hết giận hờn trong lòng từ hai ngày qua và để nối lại sự nồng nàn bên nhau. Hắn muốn nói , “Cô ơi, em nhớ Cô lắm, Cô đến đây thật là đúng lúc. Em có nhiều dự tính trong đầu cho ngày lễ Tình nhân. Em sẽ cùng Cô dạo khắp thành phố, rồi em sẽ đưa Cô tới một nơi kín đáo ấm cúng để làm những gì cần thiết xây đắp cảm tình hai đứa”.- Ủa, Thy đó hả !- Hắn bỗng giật mình tròn mắt nhìn Thy và ngồi chồm trở lại .

Thy mĩm cười khoe hàm răng trắng, có hai cái lòi sĩ trông có duyên, đưa cặp mắt tròn xoe nhìn Hắn nhưng khuôn mặt vẫn không lộ một nét ngạc nhiên nào .

- Thy tới hồi nào vậy, sao không lên tiếng. Xin lỗi Thy nhe, nãy giờ Hoàng nằm chiêm bao, tay chân quơ loạng xạ, không biết có trúng Thy không, nếu có thì bỏ qua nghen.
- Không sao đâu Hoàng. Thấy Hoàng ngủ say quá nên Thy không dám đánh thức . Thy chỉ muốn coi Hoàng hết bệnh chưa, thấy trán của Hoàng nóng quá. Hoàng uống thuốc chưa?

Hắn bỗng thấy thẹn đỏ cả mặt vì sự hiểu lầm vừa rồi . Thì ra bàn tay đó là của Thy chứ không phải của Cô . Cũng may là Hắn chưa kịp nói lời nào, và cũng may là Hắn đang bị sốt nên mặt nóng đỏ bừng đã che đậy hết sự ngại ngùng mắc cỡ của Hắn .

- Hoàng uống lúc chiều rồi, nhưng cảm thấy chân tay vẫn còn bủn rủn . Ê ẩm mình mẩy và còn buồn ngủ nữa chứ! Thiệt báo hại không ngờ lại nặng như vầy .

Thy chuyển giọng nghe ngọt như đường phèn:

- Hoàng phải ráng ngồi dậy, đi ra ngoài một lát thay đổi không khí . Nằm ở nhà hoài không bệnh thì cũng sẽ trở bệnh .

Hắn ngửa đầu ra sau, một cử chỉ hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Trời, sao nhỏ Thy bỗng quan tâm tới mình thế này . Mình nhớ là nhỏ nói là nhỏ có hẹn hôm nay với ai đó sao nhỏ lại ở đây . Có phải vậy không, hy vọng là nhỏ chỉ tiện đường ghé thăm mình thôi, chứ không có ý gì khác”.

- Hoàng nè!
- Gì hả ?
- Để Thy dẫn Hoàng ra ngoài dạo mát chút xíu nhe!
- !?!?
- …
- Thy không có hẹn với ai sao ?
- Không !-Thy trả lời hơi dè vặt.
- Sao hôm đó …
- Hôm đó nói vậy thôi chứ không bọn nó trêu mình chết.
- (Hắn nhìn Thy sâu vào trong mắt nhíu mày suy nghĩ mông lung điều gì đó. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng vụt qua .)

Bốn mắt bỗng nhìn nhau như có muốn nói điều gì đó . Hắn nghĩ thầm:

“Trời sao con nhỏ hôm nay đẹp lộng lẫy thế kia . Thiệt không ngờ ngày thường nhỏ ăn mặc tươm tất theo lối học sinh thì đã dễ thương rồi, lúc này chưng diện lên thì càng dễ thương hơn . Nhỏ không còn đeo cặp mắt kính như thường lệ nữa , như thế càng làm cho mắt của nhỏ long lanh nước hồ thủy. Thấy rõ nhỏ tỉa lông mày thật khéo léo, mỏng dính như hai đường chỉ gấp lại . Thấy nhỏ lớn hẳn ra, rõ thật là một thiếu nữ đã trưởng thành”.

Trong thoáng chốc Hắn há hốc miệng không nói được lời nào.

Thy nhìn Hắn đang ngớ ngẫn ra rồi nói:
- Hoàng … Hoàng … ơ … ơ … Hoàng thay đồ đi rồi mình đi

Lời nói đó của Thy bỗng đánh thức ánh mắt của Hắn đang chìm đắm trên người của Thy . Hắn trả lời:

- Ờ … Được ! Thy ngồi đây lát, Hoàng lên lầu thay đồ rửa mặt cho tỉnh chút.

Hắn mặc vội cái áo sơ mi xanh và quần tây xám đã ủi sẵn treo trên tường . Bộ này là bộ đồ “día” mới may cách đây hơn một tháng mà Hắn dự định đi chơi lễ Tình nhân với Cô, không ngờ lại có dịp dùng cho Thy . Nhưng lúc này trong lòng của Hắn tràn trề sự mới mẻ, cảm giác phiêu lưu nên còn nghĩ chi về điều khác nữa. Hắn hơi nôn nao .

Hắn chải lại mái tóc cho gọn ghẽ, hôm qua Hắn chỉ có lau mình thôi rồi đi ngủ . Mình mẩy Hắn “rít chịt”. Đầu tóc của Hắn bờm xờm, chùm bên Tây chùm bên Đông, có chùm dựng đứng như cái bờm ngựa trông giống Tiểu Ngư Nhi trong truyện chưởng của Kim Dung. Hắn hứng một miếng nước phát vào bàn tay để vuốt lại mái tóc . Đứng trước kiếng, Hắn thấy mặt mày hơi hốc hác, “Trời! tàn tạ dữ vậy cà! nhìn ghê quá, chắc nhỏ Thy thấy hết rồi. Còn gì nét phong độ”. Hắn lấy lược chải tóc, chải đi chải lại mà sao cũng chẳng thấy vừa ý . Tóc nó cứ chĩa thẳng đứng lên , không đẹp mắt chút nào . Hắn nhìn vào kiếng, “sao mặt mình nổi đầy mụn vậy cà, bên này rồi bên kia nữa, phải ráng nặn nó đi, kẻo nhỏ Thy thấy thì không hay mấy. Quê độ vô cùng.”. Hắn điệu quá!

Hắn bước xuống lầu sau khi đã chải chuốt thật lâu nhưng vẫn còn chưa vừa ý .

- Mình đi , Thy!
- Hoàng lái xe nghe, chìa khóa nè .

Chiếc xe đà đà trên đường phố Sài Gòn , Cách Mạng tháng 8, Nguyễn Thị Minh Khai, Hai bà Trưng . Tiếng kèn inh ỏi . Tiếng xe, tiếng người pha lẫn những tiếng cười của nam nữ dập dìu trên đường phố . Lâu lâu có pha tiếng chưởi lộn “Đụ má, đụ mẹ” tùm lum. Thành phố bắt đầu lên đèn . Sự lãng mạn cũng theo đó lan tỏa khắp nơi hừng hừng sức sống của tuổi trẻ . Đâu đâu cũng thấy người bán hoa rao bán , “Anh ơi, mua hoa tặng bạn gái đi anh, chỉ có 20 ngàn một nhánh thôi. Màu đỏ tượng trưng cho tình yêu nồng nàn. Mua đi . Mua đi. Thấy chị đẹp gái quá hé anh!”. Một đứa bé khều khề? tay áo của Hắn mời mua hoa, Hắn nhìn nó một lượt rồi móc túi, số tiền ít ỏi của một thằng học sinh, ráng mua cho Thy một nhánh hoa hồng . Hắn chìa ra sau đưa cho Thy, nói: “Tặng Thy nè, Thy muốn nghĩ sao thì nghĩ”. Thy nhìn nhánh hoa hồng đỏ thắm trước mặt thì thích lắm. Trông khuôn mặt của nhỏ thì biết rõ . Má đỏ hây hây, miệng cười nhoẽn không nói tiếng nào nhìn Hắn chăm chăm, môi mấp máy cảm động.

- Đi đâu đây Thy ?
- Đi đâu cũng được , chỗ nào vui vui thì mình đi.
- …
- Hay là chạy qua đường Nguyễn Huệ đi , chỗ đó là đông vui nhất đó .
- Được .

Đường Nguyễn Huệ và Lê Lợi là đông nhất . Xe cộ “ụn ụn” thi nhau chen lấn. Lách. Né . Thy được dịp ôm sát Hắn vào lòng . Hắn cảm giác lâng lâng khi cánh tay thon thon nhỏ nhắn của Thy choàng qua bụng . Cái nhức đầu ban nãy cũng đã bay theo cơn gió man mát buổi tối tự lúc nào rồi. Hắn thấy phấn chấn hơn. Nhẹ nhỏm hơn.

Chiếc xe chạy lòng vòng như không cần biết nơi nào mà nó muốn tới. Đường Tôn Đức Thắng chen chút người người qua lại . Kẻ mua, người bán, mặc cả um trời nhưng đó mới thực sự tả được hết nét đặt trưng của Sài Gòn ở thiên niên kỷ mới .

- Dừng xe lại đi Hoàng.
- Chi vậy ?
- Mình đi bộ xuống bến Bạch Đằng hóng mát gió sông . Sẵn xem ca nhạc người ta biểu diễn trên tàu đó .

Thế là lần đầu tiên Hắn nắm tay của Thy để chen qua dòng người ngang dọc đan như mắc lưới . Cái cảm giác chạm da chạm thịt đó không mấy gì mới lạ đối với Hắn khi mà đã từng chung đụng với mấy người con gái trước rồi . Nhưng Thy cũng là một đứa con gái xinh đẹp . Nắm tay của Thy thì có một cảm giác thật hãnh diện bởi Thy đẹp lắm, ít ra thì cũng là đêm nay. Thy như nổi bật hẳn trong phố người chen chút . Bộ áo Thy nếu nói ra thì có lẽ là đẹp nhất đêm nay bởi vì nhỏ là người mẫu nên rất là khéo chọn , “người đẹp mặc cái gì cũng đẹp” là thế! Hắn cũng thừa biết chuyện đó .

- Mình đứng đây nhé Hoàng. Băng ghế bị người ta chiếm hết rồi .
- Ừ, kệ đi . Đâu có sao . Mình ngồi xe cũng lâu rồi . Ê đít quá … Thy muốn uống nước gì không, để Hoàng mua cho .
- Khỏi Hoàng. Thy không khát nước. Coi kìa, anh chàng đó vừa hát vừa nhảy, giựt cũng dữ nghen. Mình tới đó đi . Thy muốn vừa xem nhạc vừa đứng hóng mát với Hoàng được rồi

Lời nói đó của Thy như là cánh cửa rộng mở cho Hắn chủ động để hờ tay qua eo của Thy . Thy để yên không phản đối . Hắn thấy là lạ khơi khơi! Hắn biết là nhỏ thường tập thể dục và ăn kiêng để giữ thân hình cho đẹp; quả nhiên đúng, giờ đây Hắn mới thật sự cảm giác được cái eo nhỏ nhắn của Thy . Suông bân. Chắc nịt. Hắn kéo hờ Thy vào sát mình. Gió thổi mơn mơn, tóc Thy bay lất phất uyện một mùi hương thoang thoảng ngất ngây như mùi hoa lài. Hắn hít nhè nhẹ cho cái phổi căng đầy, Thy dường như cảm giác được điều đó nên nghiêng đầu ngã vào vai của Hắn, nói: “Gió sông mát quá hé Hoàng, hít vào phổi thật diệu” .

Hắn ừ khẻ .

Sao trên trời lấp lánh giữa bầu trời tối . Âm thanh chợ búa như dần dà tắt hẳn trong tai của họ . Họ đứng đó cũng khá lâu . Hai thân thể giờ đã san sát bên nhau như muốn nuốt trọn đối phương vào lòng. Hắn không biết xử sao cho phải với tình yêu của Hắn giành cho Cô, nhưng Hắn cũng chẳng cần thiết nghĩ gì hơn là xuôi theo sự tự nhiên hiện tại bởi vị nó diệu ngọt quá đi. Khó kềm chế được lòng người trong cơn mê!

Khi phố người đã vắng bớt. Sương bắt đầu ẩm ướt đầu ngọn cỏ . Hắn dìu Thy trên trở lại nơi gởi xe . Đường từ đó tới nhà Thy không xa lắm, Hắn cho xe chạy chầm chậm, gió mát lạnh chan lên mặt, phất bay tóc làm cho Hắn tỉnh hẳn ra. Bao nhiêu bệnh tật đều tan biến. Cảm giác ấm áp ở sau lưng do đầu Thy áp vào làm cho bụng Hắn thót lại, cơi cơi trong lòng. Thy cố tình để yên đó và vòng hai tay để ôm chặt Hắn hơn. Một tay Hắn giữ lái, một tay Hắn để xuống để vuốt lên lưng bàn tay Thy .


Hắn - Phần 1
Hắn - Phần 2
Hắn - Phần 3
Hắn - Phần 4
Hắn - Phần 5
Hắn - Phần 6
Hắn - Phần 7 ( HET)

Leave a Reply

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)