Hắn - Phần 6

Liên Tâm đi được vài bước thì đứng lại, ngắm nhìn thằng Quân mình trần trụi trong bóng tối lờ mờ của ánh đèn đường hắt vào, từ cây cột điện trước sân nhà. Tiếng mèo hoang động cỡn gọi nhau trong đêm vắng cũng đã cất lên từ đầu ngõ như mọi đêm vào giờ này. Liên Tâm chợt thoáng trong tâm tư : Rõ ràng là một thân thể của một người đàn ông chứ không phải là một cậu con trai nào mới lớn, với những cơ bắp đã hoàn chỉnh, và lúc nãy đây là sự cứng cõi của đấng nam nhi đã chứng minh cho Liên Tâm là thằng Quân là một người đàn ông thực thụ. Tính ra thì thằng Quân cao hơn Liên Tâm cả cái nửa cái đầu chứ ít gì . Liên Tâm thích đàn ông cao lắm! Và thường tự nhũ rằng đàn ông cao thì mới có dáng vẽ của đàn ông và sự đê mê đằng sau cái chiều cao đó là chiều dài tương xứng, cái chiều dài mà đêm đêm Liên Tâm hay thầm kín và tội lỗi để mơ tưởng tới. Ôi cái chiều dài đó đã bao phen làm cho Liên Tâm ngất ngây điên dại với những cái kéo dài ra không bao giờ dứt cà đi vào thật là xa xăm như bất tận ! …

Liên Tâm nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt lại mái tóc còn hoen ? do xấy vội – ra phía sau gáy. Liên Tâm cũng không ngờ kết cục lại như thế này, như đêm hôm nay, với một cậu trai chỉ đáng tuổi làm em út của nàng. Nhưng dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, nếu Liên Tâm có trách thì chỉ trách số phận của nàng không được may mắn, trách ông tơ bà nguyệt đáng lẽ gieo duyên tình rồi nhưng lại nhẫn tâm bứt sợi dây tơ hồng đi để tình yêu của nàng dang dỡ, rối reng reng rối . Trách đàn ông phong lưu chỉ muốn tìm hoa hút mật chẳng muốn một túp lều tranh với mái ấm gia đình, để rồi Liên Tâm phải dang dỡ chờ đợi. Phải chăng thằng Quân đến với Liên Tâm là một sự bất ngờ có định sẵn từ kiếp trước, hay ông trời đã xếp đặt cho Liên Tâm một tình yêu ngang trái như thế để Liên Tâm phải tranh đấu với mọi người chung quanh và đấu tranh với chính tư duy bảo thủ của nàng. Liên Tâm nhớ lại, cũng hơn một năm mấy thôi, cũng trong căn phòng này, trên chiếc giường này là một người đàn ông mà Liên Tâm nguyện hiến dâng trọn con tim lẫn thân xác – là lần đầu tiên trong đời của Liên Tâm, nhưng sau đó Liên Tâm lại gặt hái là một sự bẻ bàng, trống vắng để đáp lại tấm chân tình đó…

Liên Tâm đặt nhẹ tay lên vai của thằng Quân. Thằng Quân khẻ trở mình ? cảm giác mát rượi ở bờ vai – giả vờ như còn ngáy ngủ, nhõng nhẽo vùi đầu vào lòng Liên Tâm . Liên Tâm vuốt lên mái tóc ngắn húi cua của nó, những sợi con con cứng dựng đứng đằng sau ót châm châm vào lòng bàn tay Liên Tâm làm chộn lộn những cảm giác lâng lâng. Liên Tâm thích nhất là được vuốt mái đầu của người đàn ông, nhất là ở sau gáy vì cảm giác đó tạo cho Liên Tâm một sự gần gũi hơn, yêu thương trìu mến hơn, và cảm nhận sự hấp dẫn của một người đàn ông hơn. Còn nhớ năm trước Liên Tâm hay làm điều đó với Hùng, người chồng sắp cưới của Liên Tâm. Đó là những khi tàn cuộc ái ân, khi hai thân thể dã dượi, trong lúc nằm ngắm ánh trăng vằng vặc rót nghiêng qua mái ngói, trò truyện suốt canh thâu. Giờ đây, người nằm trong lòng Liên Tâm là một cậu con trai mới lớn, vừa mới ngấp ngưỡng tuổi trưởng thành, đang hăng hái lao vào sự bốc cháy. Phải chăng cái mà Liên Tâm khao khát là một sự va chạm xác thịt bấy lâu nay Liên Tâm thiếu xót khi vắng Hùng ? Thằng Quân có phải là vật thế thân cho cuộc tình đã tan rã ? Liên Tâm còn chưa rõ và lúc này càng không muốn biết tới khi hạnh phúc ấy giờ đang có sẵn trong tay. Nhưng rõ là Liên Tâm vừa làm tình với một người khác phái, có lại cái cảm giác yêu đương mà chính ra nhiều đêm Liên Tâm trăn trở không ngủ được để mơ ước. Những lúc như thế Liên Tâm thường thấy cơ thể nóng bức, soi gương thấy mặt đỏ hồng, Liên Tâm lại thấy nàng đẹp hơn bao giờ hết ? đẹp như gái Hà Nội có nước da gay gay sắc thắm, nhưng sắc đẹp tàn nhẫn đó lại làm cho Liên Tâm đau lòng hơn trong căn phòng cô quạnh thiếu bóng tình nhân. Những lúc thế – để xua tan đi cơn xúc động đang cháy bỏng trong lòng Liên Tâm – Liên Tâm thường hai ra ban-công trước nhà vừa để hứng mát vừa để ngắm màn đêm với ngàn sao lấp lánh, để thả hồn về một cõi hư vô , ở đó chỉ có đồng cỏ xanh mơn mỡ với những chú bê non ăn cỏ nhỡn nhơ không hoài chuyện của thế gian, tình ái …

Liên Tâm ngã người ngang ra giường, kéo cái mền lên và chui rúc người vào trong đó, nép sát bộ ngực mềm mại sau lớp vải về phía lưng thằng Quân theo tư thế hình cái muỗng, cảm giác được sự ấm áp toát ra từ tấm lưng trần của người đàn ông trẻ. Liên Tâm biết Quân chưa ngủ, cậu chỉ vờ ngủ mà thôi. Liên Tâm cười thầm trong bụng, nghĩ ngợi: tuổi trẻ thật là háo hức và năng động, kể cả tình yêu và tình dục, may thay cậu gặp được Liên Tâm là một người tốt chớ không thì biết gì rồi sẽ xảy ra…

Cố xua tan đi dòng suy nghĩ, Liên Tâm bắt đầu ra những ngón tay thon dài, quét đầu móng tay chạy xuôi theo xương sườn của thằng Quân đi sâu xuống tới xương khu, ở đó Liên Tâm xoa tròn đầu ngón trỏ . Thằng Quân chợt co quíu hai bàn chân lại cảm giác nhột nhạt khó tả làm cho hạ thể nó thoáng chốc hóa thành đá hoa cương, nhưng nó ráng thả lỏng, giả vờ như còn ngáy ngủ. Nó vẫn còn ngại ngùng. Nhiều khi vậy mà tốt : trong tình dục đôi khi sự ngại ngùng là vấn đề cần thiết, sự tế nhị ở hành động càng nên ghi chú, thằng Quân cũng biết chớ! Nghệ thuật ái ân nó cũng có đọc qua một lần, bây giờ mới có dịp ứng dụng …

Liên Tâm vẫn đều đều nhè nhẹ chạy ngón vòng quanh hai gò mông mát rượi gô lên thành vòng của thằng Quân, cứ đi một vòng to thì Liên Tâm dừng lại ở một vòng nhỏ ở cuối xương khu và ngoáy tròn nơi đó . Liên Tâm thừa biết rằng nơi đây là một trong những yếu huyệt để kích thích dục tình. Có lẽ sự hiểu biết đó là nhờ ở ba của Liên Tâm. Ba chi ? là một thầy thuốc Tàu, chuyên trị các chứng bệnh về tình dục, yếu sinh lý ở đàn ông như triệu chứng xuất tinh sớm, dương vật không cứng, đau lưng chóng mặt, di mộng tinh, mệt mỏi sau khi giao hợp và ở đàn bà là bệnh sản phụ, kinh nguyệt không đều, giúp bổ khí huyết, bổ thận…Thằng Quân bắt đầu ọ ẹ khi bàn tay của Liên Tâm rong chơi ở dưới bắp đùi non, tiếng rên nghẹn trong cổ họng phát ra nho nhỏ đủ thấy thằng Quân không kềm chế nổi cơn dục tình đang cháy bùng trong lòng. Liên Tâm thì quá rõ ràng điều đó, ít ra sự chung đụng nhiều lần với người đàn ông trước đã dạy cho Liên Tâm biết thế. Và Liên Tâm còn biết phải làm sao cho phải lý nữa kìa, nàng còn biết lòn tay ra phía trước bụng vuốt ve vòng quanh khu nai bụng, cố tình tránh né cái rướng theo của thằng Quân tìm kiếm sự đụng chạm ở da thịt. Liên Tâm thừa biết là huyệt này kích thích đàn ông khôn cùng nên Liên Tâm mới làm, cố tình làm cho đêm nay – là đêm đầu tiên với người tình bé bỏng, người tình trộm mới quen không bao giờ muốn khoe khoang với ai cả ? được trọn vẹn.

Thỉnh thoảng Liên Tâm quét lơi năm ngón như người ta quét lá, ôm theo hai bên cánh đùi non làm cho thằng Quân không khỏi nấc giọng, hơi nâng một chân lên cao như mời gọi bàn tay đó hãy vào sâu bên trong, đừng có ngại ngần. Thằng Quân muốn rên lên hết sức nhưng nó mắc cỡ thiệt. Tâm lý của người Á Đông là vậy đó, ít dám phô bày sự sung sướng của mình cho người khác biết. Thằng Quân ? kinh nghiệm chiến trường còn kém ? nên đâu thể tự chủ ở những trường hợp mới mẻ như thế này!

Thằng Quân chợt nhót người khi hai quả ngọc hành bị thắt lại dưới bàn tay mát rượi uốn éo điêu luyện, những lỗ chân lông quanh đó trong phút chốc gom lại thành đụm, tạo thành một bìu săn chắc. Năm ngón tay đó cứ quấn riết lấy vòng đai chật hẹp cương cứng của nó, không một khắc bỏ rơi. Theo bản năng tự nhiên, thằng Quân trở mình dậy, quỳ chống gối theo tư thế bò, mặt vùi vào trong gối. Từ bên dưới Liên Tâm nhẹ nhàng như con mèo mướp ỏng ẹo trườn đầu vào tìm ngay lấy đầu núm của thằng Quân liếm nhẹ. Liên Tâm dùng đầu lưỡi mình bơi lội vòng quanh bán đảo nhỏ có hòn đá cuội nằm hiên ngang ở giữa làm thằng Quân thấy chơi vơi lạc lỏng như An Tiêm trôi dạc vào đảo hoang tìm mãi đường trở về. Bàn tay thần bí của Liên Tâm không biết từ lúc nào đã nắm gọn cái phồng to – thoi thoi những miếng cao su và day day đàn hồi sự chất liệu của nó – say sưa đùa giỡn. Quân ơi! Liên Tâm biết cậu sướng rồi, Liên Tâm muốn làm cho cậu sướng hơn nữa, cậu cứ hãy tự nhiên đừng e lệ vì Liên Tâm đây đã không ngại ngùng gì với Quân cả. Quân ơi! Quân cứ tự nhiên nhịp mông theo bàn tay của Liên Tâm, Liên Tâm sẽ không làm cho Quân đau, Liên Tâm chỉ làm cho Quân tạm thời quên hết thế gian, quên hết không gian, chìm vào hư vô . Liên Tâm biết khi nào phải làm chậm khi nào phải làm nhanh và khi nào phải phối hợp trên dưới mạnh và nhẹ để Quân đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên nọ. Quân ơi! Cậu cứ yên tâm hưởng thú vui chăn gối vì đây là tất cả những gì âm ức bấy lâu nay của Liên Tâm đi tìm người xứng đáng để trao gởi, Quân cứ yên tâm thỏa mãn Liên Tâm sẽ đem hết khả năng mình cống hiến cho Quân cũng như Liên Tâm được thỏa mãn nhìn Quân được chìm trong đê mê khoái lạc. Nhìn Quân gọi tên Liên Tâm vừa êm ái vừa cuồng dại làm cho Liên Tâm như thấy mình đang ở thế giới của thiên đàng. Sướng như điên dại! Đây Liên Tâm lại thụt người xuống mấy tấc, không dùng tay nữa mà dùng miệng để chứng tỏ sự nồng nhiệt đang bốc cháy trong người Liên Tâm . Đó là những cái trân quí trong tình yêu, một sự phô trương hết tất cả, sự hy sinh trao cho nhau mọi sự sung sướng bất chấp rào cản phương thức sinh hoạt dục tình truyền thống của Việt Nam. Liên Tâm sẽ hôn nó đây!

Quân ơi! Liên Tâm muốn Quân lắm! Quân hãy vào thân thể của Liên Tâm đi! Vào đi Quân, Liên Tâm chờ Quân đã lâu lắm rồi . Đây! tình yêu của Liên Tâm đã ngửa bày sẵn cho Quân, Quân hãy đón nhận một cách trân quí . Ôi … Quân! Quân làm cho Liên Tâm sung sướng biết bao nhiêu, cám ơn Quân … nữa đi Quân … sâu hơn nữa đi Quân … để Liên Tâm thấy gần Quân hơn bao giờ hết , như nhịp cầu nối liền hai thế giới khác biệt, hòa hai thành một … mạnh nữa đi Quân để Liên Tâm thấy mình luôn yếu đuối dưới sự lực lưỡng của Quân. Đây là tấm lưng trần của Liên Tâm, Quân hãy áp sát ngực vào ; đây hai đùi Liên Tâm đã dang xa, Quân hãy mạnh dạn bước chân vào ngưỡng cửa … Liên Tâm đang mong đợi ! Hãy nắm lấy đôi bàn tay Liên Tâm đi Quân, hướng dẫn Liên Tâm vào cung mê lạc. Ôm Liên Tâm sát vào lòng đi Quân … sát nữa đi Quân! Liên Tâm sẽ thấy êm ái lạ thường. Sung sướng kỳ cùng! Đây! Đôi mông tròn mong ước, Quân hãy để hờ đôi bàn tay, ngõ sau đang đón chờ, chúng ta sẽ đi vào quên lãng …

Trời bên ngoài đã hừng sáng mà thằng Quân vẫn còn thao thức, đưa mắt ngắm vầng trăng đã mờ nhạt, mưa bên ngoài đã tạnh đi từ sớm chỉ còn đọng lại hàng chuỗi long lanh từ những giọt nước. Cả đêm nay nó đã sướng không biết bao nhiêu lần trong vòng tay nghệ thuật của Liên Tâm . Nó thầm cảm phục cái tài của Liên Tâm bao nhiêu thì càng ngưỡng mộ tấm thân tuyệt vời của Liên Tâm bấy nhiêu.

- Ủa! Quân, chưa ngủ sao ?
- Quân ngủ không được. Sợ … sợ ngủ rồi sẽ không thấy Liên Tâm nữa !
- Sạo quá!
- Liên Tâm?
- Gì hả ?
- Liên Tâm có coi Quân là người yêu của Liên Tâm không ?
- Liên Tâm mến Quân lắm! Sao Quân hỏi vậy ?
- Bởi vì Quân thấy … mình chẳng quen nhau bao lâu … sao Liên Tâm có thể …
- Quen bao lâu thì mới đủ hả Quân. Liên Tâm đã quen anh Hùng 5 năm rồi nhưng kết cục thì sao chứ, cũng là con số không . Lúc xưa Liên Tâm không tin vào phận số, nhưng từ khi chia tay với anh Hùng ? mà không bao giờ Liên Tâm nghĩ là có thể xảy ra ? thì Liên Tâm mới thiệt là tin. Đến khi gặp Quân … như mấy ngày hôm nay đây, Liên Tâm thấy như số phận mình dun rủi vào con đường lầy lội, đầy chông gai . Liên Tâm đã mến Quân mặc dù chẳng bao giờ Liên Tâm muốn thế .
Thằng Quân im lìm không trả lời câu sau cùng của Liên Tâm. Nhưng chợt nó đổi đề tài:
- Liên Tâm kể cho Quân nghe về chuyện anh Hùng đi!
- Chuyện dài lắm Quân ơi!, để hôm nào rãnh thì Liên Tâm sẽ kể cho Quân nghe hết.
- Tội nghiệp Liên Tâm quá! Chắc cuộc đời Liên Tâm không may mắn như Quân. Nghe giọng nói của Liên Tâm bao hàm sự bi quan nhiều hơn.
- Hư! Quân này cũng tâm lý dữ chứ . Nhưng nè Quân may mắn hơn Liên Tâm chỗ nào, nói coi!
- Thì … may mắn được gặp Liên Tâm . Được Liên Tâm thương mến.
Liên Tâm bịu lỗ tai thằng Quân, kéo vào và nói khẻ:
- Tưởng Quân khù khờ nào ngờ Quân cũng biết nói chuyện nữa . Dễ ghét!
Thằng Quân rút người lại, thấy nhột nhạt:
- Liên Tâm ơi ?
- Gì hả Quân ?
- Quân có một thắc mắc nhỏ, Liên Tâm giải thích dùm Quân.
- Chuyện gì hả ?
- Hôm tới giờ Quân đã được sung sướng … tính ra đã bốn lần rồi mà sao Quân vẫn không thấy mệt mỏi .
- À ra thế! Chuyện đó là do ly nước sâm của Liên Tâm đưa cho Quân uống từ sớm.
- Ly nước sâm gì ? ? thằng Quân quay người trở lại, ngạc nhiên hỏi .
- Là ly nước sâm của ba Liên Tâm bào chế, thuốc tráng dương loại thường thôi .
Thằng Quân nhíu mày, ra vẽ thắc mắc ghê gớm:
- Loại thường ? Loại thường! … sao … sao Quân thấy còn …
- Còn sao ? ? Liên Tâm cười mỉm.
- Còn … khó chịu nè, chớ sao!
- Liên Tâm biết ngay mà! Thanh niên uống vào có công hiệu khác hẳn.
- Liên Tâm nói sao ? ? thằng Quân còn chưa dám tin.
- Liên Tâm nói rằng ly nước sâm của Quân uống từ sớm đó là một loại sâm được bào chế từ bạch quả, nhân sâm và củ tỏi .
- Vậy hả Liên Tâm! Bạch quả hả, từ đâu có vậy Liên Tâm ?
Liên Tâm choàng tay qua, đặt lên ngực thằng Quân và bắt đầu nói:
- Bạch quả là có ở vài nơi nào trên trái đất từ nhiều triệu năm nay, từ hồi có con khủng long lận. Bạch quả thì cao lớn , là loại sống lâu năm, trồng khoảng 20 thì trổ hoa, có cây thì chỉ có hoa đực, có cây thì chỉ có hoa cái . Hai đóa hoa kết hợp thì mới sinh ra trái . Bạch quả ngoài tác dụng làm bổ phổi, tăng sự vận chuyển của máu huyết, tăng trí nhớ và làm cương cứng … ? xin lỗi là cương cứng dương vật. Hồi xưa thì người ta dùng bạch quả để cho đầu óc minh mẫn, sau này thì chế biến ra các loại thuốc. Còn nhân sâm thì dùng như là thuốc bổ, dùng cho người làm việc mệt nhọc, tâm thần uể oải . Chất liệu lấy từ sâm rất tốt cho hệ tuần hoàn, hệ thần kinh và hệ miễn nhiễm.
- Hèn chi Quân uống vào thấy khoan khoái lạ thường. Liên Tâm ơi! Liên Tâm chẳng những xinh đẹp mà còn hiểu biết cao xa .
- Tại Liên Tâm nhờ có ba làm thầy thuốc nên biết chút đĩnh. Ba Liên Tâm còn có nhiều loại thuốc khác độc đáo hơn nữa kìa .
- Thiệt hả Liên Tâm, vậy hôm nào Quân phải thử qua cho biết.
- Nghe nói thì ham lắm. Liên Tâm không cho Quân xài nhiều đâu, xài nhiều sẽ có hại cho thân thể lắm. Bây giờ ngồi dậy đi, uống hết ly nước này cho Liên Tâm, Liên Tâm đã pha cho Quân từ lúc nãy rồi đó .
- Nước gì vậy Liên Tâm ? Có đắng không ?
- Lớn rồi bộ như con nít sao mà sợ đắng. Thuốc đắng dã tật Quân không nghe nói sao . Đây là loại dược thảo Hoang kỳ, có tác dụng bổ khí chống lại mệt mỏi sau khi quan hệ sinh lý . Liên Tâm muốn Quân khỏe khoắn, mai còn phải đi học.
- Liên Tâm thiệt chu đáo cho Quân quá!

Thằng Quân mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen ống loe với món tóc đầu đinh đang là mốt thịnh hành theo kiểu thời thượng của bọn học sinh ngày nay ? nó vừa mới cắt hai hôm trước – bước vô cổng trường, bắt gặp Hắn đang lững thững bước phía trước.
- Ê! Hoàng! Hoàng! Chờ coi! ? thằng Quân la ơi ới .
Hắn không buồn quay lại .
Thằng Quân trờ chiếc xe đạp tới, vỏ bánh lết trên mặt đường tạo thành đường vạch cạnh hông bên trái của Hắn, làm bụi bay lất phất.
Thằng Quân khều vai Hắn, nói:
- Mầy làm cái gì vậy ? Bộ điếc sao không nghe tao kêu!
Hắn hấc đầu một cái tỏ vẻ chào hỏi nhưng hàm ý “được rồi! tao đang có chuyện buồn. Để tao yên”.

Thằng Quân thấy Hắn không nói năng chi, dường như linh tính chuyện gì đó không ổn, bèn hỏi:
- Chuyện gì vậy mậy ? Bộ ghệ mày chết hay sao ! Đưa cái mặt một đống như cái bánh bao chiều .
Hắn thở dài, một hơi dài thoát ra tận lòng phổi . Hai mắt lim dim ngao ngán.

Tiếng chuông trường reo vang. Thằng Quân dắt chiếc xe đạp lẹ làng đi về phía bãi đậu, nói với trở lại.
- Thôi đi … qua đây đậu xe, mày vô lớp trước đi ! Chút nói chuyện sau .
Hắn cũng không phản ứng gì với câu nói đó của thằng Quân, lững thững bước với nhịp điệu slow thểu não , đầu cúi xuống như kẻ lang thang đang đi tìm bạc cắt dưới đường, không buồn tránh những vũng nước còn đọng lại do cơn mưa tối qua.

Thằng Quân bước vào lớp nhìn dáo dác để kiếm Hắn, không thấy Hắn đâu cả. Nó đảo mắt thêm một vòng để tìm kiêm. Thấy một cái đầu đang nằm nhoài trên bàn cuối ở góc phòng, tóc bồng bềnh nó đoán chắc là Hắn chứ không ai hết. Thằng Quân liền sà tới vỗ vào vai Hắn hai ba cái thân thiện.
- Ê, Hoàng! Bộ mày buồn ngủ hay sao vậy ? Cô chủ nhiệm sắp xuống dạy tiết đầu rồi, mà mày còn nằm đây . Buồn gì dữ vậy mậy . Có gì thì xin nghỉ mẹ nó đi!
Hắn ngốc đầu dậy . Nhìn len lén qua mặt thằng Quân ậm ừ không nói tiếng nào .
Thằng Quân như thấy chuyện gì đó, nhíu mày hỏi tiếp:
- Ê, Hoàng! Bộ mày khóc hả Hoàng!
Hắn chợt nhót người, giống như bị người ta bắt quả tang đang làm chuyện bậy, chối phăng:
- Làm gì có . Tao đâu có khóc !
Thằng Quân ghẹo và quả quyết:
- “Chiều nay có kẻ thất tình, tựa mai mai ngã tựa đình đình xiêu”. Có nè! Tao thấy mắt mày đỏ hoe hà!
Hắn biện luận:
- Bộ mày không thấy tao buồn ngủ hay sao . Đoán sai bét rồi “ông thần” ơi!

Thằng Quân đăm chiêu suy nghĩ, và có vẽ đồng tình với lời giải thích của Hắn, nhưng cũng chưa hoàn toàn thỏa mãn, hỏi thêm:
- Buồn ngủ sao tao thấy có nước mắt ?
Hắn bèn trả lời:
- Bộ mày ngáp không chảy nước mắt hả .
- À , à! ? thằng Quân gật gù – nếu vậy thì thôi . Tao còn tưởng mày khóc nữa . Mày mà khóc là chắc chuyện lớn đó!
- Bậy nè! Ai mà khóc . Con trai sao mà khóc. Mày không nghe nói cái câu gì đó trong phim Hongkong sao, cái câu “đàn ông con trai thà đỗ máu chứ không rơi lệ” gì đó. Thì tao cũng vậy!
Thằng Quân lại gật gù đồng ý với câu nói đó rồi trở về chỗ ngồi của nó, không quên nhắn lại một câu:
- Hoàng! Tao có chuyện này định kể cho mày nghe, để giờ chơi tao nói!

Tiết đầu bỏ trống. Chẳng hiểu vì sao hôm nay cô lại nghỉ . Đám học sinh vì thế lại “rùm” lên như cái chợ cuối tuần.

Giờ ra chơi, thằng Quân hồ hồ hởi hởi bay lại bàn Hắn, níu kéo Hắn lôi ra ngoài mặc cho Hắn xìu như con gà nuốt dây thun.
- Hoàng ! Hoàng! Đi ! Đi! Tao có chuyện này định nói với mày . Xuống căn-tin đi, vừa uống đá đậu vừa kể cho nghe.
Hắn cũng chẳng buồn lòng để phản đối lời mời mọc háo hức của thằng Quân. Mấy đêm rồi Hắn đâu có ngủ . Ngủ làm sao cho vô được khi lòng lại cứ chộn rộn với nhiều cảm giác, buồn và đau khổ .

Tại căn-tin. Thằng Quân đưa cho Hắn ly đá đậu chan nước cốt dừa ngập lên tới mặt với lớp đá bào vun qua khỏi miệng ly, và bắt đầu vào đề .
- Hoàng, mấy biết dạo này vắng bóng tao là tại sao không ?
- Ờ … ờ … tại sao ?


Thằng Quân cúi đầu xầm xì ra vẽ quan trọng :
- Tại vì cá đã cắn câu rồi . “Chỉ” chịu tao rồi . Nếu tụi bây mà cá với tao thì thua rồi .
- Ờ … ờ … ? Hắn không buồn lắng nghe, cũng không thích thú .
- Còn nhớ chị chủ quán nước Liên Tâm không ?
- Ờ … ờ … nhớ …
- Hôm qua tao mới “ở” với chỉ .
Tuy nảy giờ Hắn không để ý mấy gì lời nói của thằng Quân, nhưng vừa nghe câu cuối cùng chợt quay mình trở lại, hỏi :
- Mày nói gì ?

Thằng Quân hớn hở ra mặt khi chợt thấy Hắn có chút chú tâm:
- Tao với “chỉ” … có rồi !
- Thiệt sao ! Ý mầy nói “ấy” đó hả ?
- Đúng rồi ! Thiệt đó. Đêm đầu tiên thôi . Tao được “chỉ” phá tân. Hạnh phúc thiệt mày ơi . Cái cảm giác đó bây giờ tao mới hiểu . Đời trai … thế là như cơn gió chợt thoảng bay qua mà không bao giờ trở lại thấy hơi tiếc tiếc làm sao.
Thằng Quân lại trặc lưỡi làm ra vẽ nuối tiếc, mắt ngó lơ vào khoảng không, miệng mỉm cười mơ mộng.
Đâu đó thằng Quang “đàng” và thằng Minh “độ” thình lình xuất hiện trước mặt.
Thằng Minh chỉ trỏ:
- Ê, tụi bây đi mà không rũ … nói xấu gì đó mà xầm xì như đám gái ngồi lê đôi mách vậy. Có chuyện không dám công khai phải không ?
Thằng Quân đưa ngón trỏ hình lưỡi câu móc móc ra hiệu cho hai thằng ngồi xuống rồi ra vẽ trịnh trọng nói:
- Tao mới “ấy” với chị chủ quán tối hôm qua .
Thằng Quang mắt sáng rỡ:
- Chủ quán nào . Chị Liên Tâm đó hả . Mày nói thiệt! “Ấy” là … là làm tình hả ?
Thằng Minh “độ” cũng ngạc nhiên thích thú:
- Thì “ấy” là “đó” đó! Sao … sao … kể đi !
Thằng Quân ngớp một ngụm nước từ cái ly tráng miệng, run run kể, chắc vì nó còn run chuyện sắp nói ra đây:
- Đêm qua, tự nhiên … sau khi tao tới quán nước của “chỉ” như mọi lần … thì “chỉ” kêu tao ghé nhà “chỉ” chơi . Trong lòng tao lúc đó hơi lưỡng lự và có nhiều thắc mắc chưa kịp nghĩ, và vì sợ má tao la đi về trễ, nhưng lúc đó thì mừng thầm hết cỡ vì nghĩ “chỉ” bắt đầu coi trọng tao, nên mới rủ về nhà . Nhưng tao thiết nghĩ, dù “chỉ” có rũ tao đi tới sáng tao cũng dám, cùng lắm là bị má chưởi một “tăng” thôi. Thế là tao kè “chỉ” về nhà với chiếc xe đạp của tao . Nói đúng hơn là “chỉ” kè tao. Về tới nhà, “chỉ” dắt tao đi ngã sau, tao hơi ngạc nhiên lắm, tại sao “chỉ” lại dắt tao đi ngã sau, nhưng sau đó thì tao mới biết là “chỉ” cố tình tránh mặt ba của “chỉ” đang ngồi phía trước coi TV ? khi có sự hiện diện của tao vào lúc trời đã bắt đầu khuya. Rồi hai đứa lén lén đi lên lầu . Sau đó “chỉ” không nói gì hết, chỉ đưa tao cái khăn lông và bảo đi tắm, rồi xuống lầu làm chuyện gì đó tao không biết, chỉ nghe tiếng nói qua lại của hai người ? ba “chỉ” và “chỉ” . Họ nói tiếng Tàu, tao không hiểu . Lúc đó tao ngồi có một mình trong phòng của “chỉ” còn ngơ ngơ ngác ngác chưa biết phải làm gì, thôi thì tao nghe lời “chỉ” đi tắm. Lúc tắm xong thì “chỉ” cũng còn chưa lên lầu , nhưng hình như ba của “chỉ” đã đi ngủ . Tao ngồi trên giường đợi “chỉ”, thời gian dài như vô tận, nhưng cuối cùng rồi cũng hữu hạn, mày ơi! “chỉ” từ thang lầu bước lên, không nói gì, chỉ mỉm cười ! Cười tình lắm kìa! Tao chưa bao giờ thấy “chỉ” cười với tao như thế. Rồi “chỉ” mở tủ lấy quần áo và khăn tắm. “Chỉ” vô tắm rồi , tao lại ngồi chờ, ngồi đã đời thì tao nằm, rồi mở quạt máy cho mát. Lúc đó tao ngại ngùng hết cỡ, nhưng ráng giữ bình tĩnh và tự nhiên. Hồi hộp lắm, nhưng biết làm sao! Rồi thì “chỉ” trở ra, tao vẫn thấy “chỉ” điềm nhiên coi cái chuyện tao nằm trong phòng “chỉ” là lẽ thường. “Chỉ” mặt bộ đồ ngủ màu đỏ mỏng. Qua làn vải mỏng tao thấy đôi vú của “chỉ” đội hẳn lên với hai chiếc núm nhọn chỉa thẳng.
Thằng Minh và thằng Quang nghe đến đây mà không khỏi nuốt nước miếng.

Thằng Quân cũng chẳng chú ý gì, thao thao kể tiếp:
- Sau đó “chỉ” ôm tao vào lòng, hỏi tao có thích “chỉ” không. Tao trả lời là “nhiều lắm”. Rồi “chỉ” hun lên trán tao, lên môi tao, tao cũng đáp lại lên cổ. Một lúc lâu “chỉ” tắc đèn lên giường và mời tao tới, thế là hai người tới luôn và cuối cùng thì làm tình với nhau …

Thằng Minh “độ” nghe xong thì vỗ lên vai thằng Quân một cái đét:
- Giỏi! Mày hay thiệt! Cuối cùng thì cũng xong. Tụi tao chịu thua mày luôn. Nói mày dâm ngầm mà chẳng sai.

Thằng Quân nghe khen thì nở lỗ mũi, triết lý:
- Thì cũng nhờ lòng kiên nhẫn thôi . “Có công mài sắt có ngày nên kim”, mà “lị”!

Thằng Minh dè môi:
- Được rồi, được rồi! Biết mày giỏi rồi . Muốn ăn gì tụi tao đãi , đãi mày suốt một tuần luôn cũng được. Coi như chúc mừng mày từ nay ra đời làm người đàn ông chính chắn. Phải không Quang ?
Thằng Quang cũng đưa tay bắt chúc mừng thằng Quân. Riêng Hắn thì vẫn cứ nét giàu giàu trên khuôn mặt. Nhìn thấy phát chán!

Thằng Quang hỏi:
- Mà mày thấy “phế” không? Kể đi ! Mày còn chưa nói cái cảm giác của mày ra sao. Dám chắc rằng còn phế hơn lúc tụi tao đi “hoang” ở bãi “Mưa Sa” nữa .

Thằng Quân tuy ít nói nhưng gợi trúng vào đề tài hãnh diện này của nó thì nó tuôn ra ngay:
- Mẹ cha ơi! Lần đầu tiên trong đời con mới được sung sướng thế! Cái cảm giác thiệt khó tả . Nó êm êm . Nó sao sao đó mày ơi! ? thằng Quân vỗ đùi cái đét rồi nói tiếp – Lúc đó tao cứ tưởng đang bay trên cung trăng vậy . Mặc dù run nhưng mồ hôi lưng đẫm ướt thấy nóng vô cùng. Tao thấy chỗ đó như bị “chỉ” bó chặt vắt từng lọn thịt trong thân thể của tao , sướng điếu đi! Nhiều lần kên lại chứ không thì “bung” mẹ nó rồi . Mà “chỉ” cũng biết vậy, mỗi lần thấy tao sắp tới chỉ thì “chỉ” ngưng lại kịp thời, chớ không thì tao đã phóng mẹ ra ngoài quan ải lâu rồi .

Thằng Minh “độ” nghe nói thế thì cười khoái trá:
- Coi nó kìa, đúng là còn con nít vừa mới liếm được mật ngon. Khoái chí tử ! Từ từ đi em, em sẽ còn hưởng dài dài, theo cái đà này tao nghĩ mày nên ăn “ngầu pín hầm thuốc bắc” đi! Bởi vì theo tao đoán thì chị ta không phải hiền đâu . Ngày nào “chỉ” cũng “dzợt” mày một “tua” thì coi như đời mày tàn ? thằng Minh chợt thì thào như sợ ai nghe thấy ? Mày thấy không, dù “chỉ” trông có vẽ hiền lanh nhưng đàng sau lớp vải đoan trang đó là một sự bốc cháy mảnh liệt. Bởi vậy tao , nói thiệt nghen! Tao thấy mày nên tẩm bổ là vừa để cung phụng cho “chỉ”.

Nghe đến đây, thằng Quân nhíu mày đăm chiêu …nhưng lại nói:
- Mày đừng có hù ma nhát quỹ, làm như “chỉ” là yêu tinh hút khí người vậy .

o O o

Reng… Tiếng chuông lại reo báo hiệu một ngày học đã hết . Bọn học sinh mừng như bắt được vàng sau một ngày mỏi mệt với năm bảy tiết học, túa ra hành lang như vừa thoát nợ. Một số đông dồn về bãi đậu xe, một số tụm năm tụm bảy đứng trò truyện, một số thì tinh nghịch phá phách chạy rượt lòng vòng la ó chí chóe. Phá nhất trong lớp Hắn thì cũng chia làm hai nhóm, đám con trai thì có tụi thằng Minh, Hắn, thằng Quan và thằng Quân, còn đám con gái thì có tụi con Ngọc, Mười, Phán, và Chiêu. Bên trai thì thằng Minh xếp sòng, bên gái thì con Chiêu làm trưởng nhóm, cũng kiêm luôn lớp phó trật tự . Chắc vì phá phách cũng có hạng nên cô chủ nhiệm mới bầu nhỏ làm phó trật tự . Nói về kỹ lục của đám phá phách này thì dài vô hạn, điển hình vài chuyện như sau : Con Ngọc ? từ ngày biến cố ở Vũng Tàu trở về thì con người trở nên khác hẳn : tính tình thay đổi, cách ăn mặc cũng thay đổi . Từ cái dạo chuyển qua lớp Hắn để học thì Ngọc cũng được “bà con” đồng bạn mệnh cho cái danh “nhà tạo mẫu” thời trang. Sở dĩ như thế vì từ sau cái dạo đó nhỏ đi học hay chế tác đủ kiểu biến tấu rất lạ mắt mà bao phen tụi học sinh nam phải nhìn lé cặp mắt, còn tụi học sinh nữ thì trề mồi nói xấu sau lưng: con ngựa này, ngựa nọ! Cái đồ thèm trai rỏ giải … Nhưng nhỏ không vi phạm nội quy của trường bắt buộc nữ sinh phải mặc đồng phục áo dài nên thầy cô cũng không làm gì được nhỏ. Chỉ có điều nhỏ hay mặc những chiếc coóc-sê sặc sỡ đủ màu, in hẳn lên sau lớp áo dài mỏng đó là hai gò vệ nữ săn chắc. Cũng không ngờ rằng sau khi lần tai nạn đó mà thân thể Ngọc lại đẩy đà hơn trước. Cộng thêm cái lối ăn diện theo mốt – Hôm nay thì màu xanh, hôm khác thì màu đỏ, rồi màu vàng, màu tím, kể cả màu cam và màu xanh đọt chuối nổi như thế mà nhỏ cũng “chơi” tới luôn, mặc kệ bà con có xầm xì ? Ngọc ngày nào được khen ngợi là một hoa khôi của trường thì bây giờ vẫn là hoa khôi kiện thể … quậy 180, thuộc loại sếch xi có hạng ở trường.
Được mệnh danh là hoa khôi của trường thì Ngọc tất nhiên rất đẹp . Vẽ đẹp của Ngọc cũng nên nhắc lại: Nàng có khuôn mặt trái soan , hai mắt to như bồ câu , nhất là nụ cười duyên có lúm một đồng tiền làm điêu đứng bao chàng trai … dê xồm. Ngọc xuất thân từ gia đình Huế và lớn lên tại Sài Gòn nên có giọng nói pha rất dễ thương của hai vùng đô thành . Nàng cao 1 m 68 , nên dáng người rất mãnh mai , chân cao và thẳng băng tạo cho nàng có một tướng đi nhịp nhàng uyển chuyển . “Nhất dáng nhì da” cả hai nàng đều có . Da nàng trắng mịn như bông bưởi. Vẽ đẹp đó thì vẫn còn đó có phần mặn mà hơn trước do sự trổ mã đã dâng tới mức tối hạng, nhưng với lối ăn mặc theo thời, cố tình may áo theo kiểu “eo xẻ cao” , cố tình hớ hênh để khoe cái eo thắt ruột nhỏ tí thì Ngọc đẹp theo kiểu khiêu gợi hơn là đẹp thư sinh. Có khi thì nhỏ chơi bạo, bứt luôn hàng nút trên, bẻ công cổ áo xuống theo kiểu cổ áo Danton, vậy mà nhỏ còn cho là có mắt thẩm mỹ; thì thôi hết nói nổi . Nhưng ít ra thì nhỏ đã tạo không ít sự thèm thuồng từ dám dê non ở trong lớp và tụi dê hàng xóm của những lớp kế bên. Ngọc mặc kệ, trong mắt Ngọc đám trai cùng khối thì đó chỉ là trò chơi con nít. Từ cái dạo đó, một lần đã nếm qua mùi đời, sau cái lần sụp đỗ tinh thần và đứng trở dậy, trong cặp mắt Ngọc mọi thứ ở dưới mái nhà trường này đều là trẻ thơ . Chỉ có sự hành lạc và dục tình mới biến tuổi mới lớn thành người chững trạc đối với Ngọc sao ? Chuyện đó còn dài rồi sao sẽ biết cuộc đời của Ngọc sẽ đi về đâu .
Còn nhỏ Mười thì thôi hết nói, nhỏ có biệt hiệu là “Mười phóng”. “Phóng” ở đây ý nói là phóng xe . Đúng vậy, nhỏ phóng xe thì thật là tài tình ? cũng hạng thằng Minh “độ” à! – kể cả xe honda hay xe đạp nhỏ làm tuốt. Nhỏ có thể lạng lách biểu diễn đủ trò trên đường phố đông người . Tưởng nhỏ mặc chiếc áo dài vướng víu hả ! Không đâu ! Nhỏ kẹp tà áo thướt tha kia vào lưng quần thế là nhỏ lướt như bay giữa phố xá đông người. Khi ở trong lớp thì nhỏ là một cây bay nhảy, ai nấy cũng phải thán phục … kêu trời! Nhỏ thích nhất là nhảy từ bàn này qua bàn khác, thậm chí đã phóng lên bàn giáo viên để chơi rượt bắt với thằng Minh cũng xắn quần lên tận đầu gối.

Còn nhỏ Phán thì cũng phá một cây và được gán cho cái tên hơi khó nghe ? Hắc tinh tinh. Thật ra không xấu như con con hắc tinh tinh, chỉ vì mê phim ảnh quá độ nên nhỏ mới bị gán cho cái tên là “Phán minh tinh” , nhưng không biết sao lại có kẻ xấu mồm xấu miệng lại dịch thành cái tên “hắc tinh tinh” và cái tên đó chết luôn với nhỏ từ đó . Cũng chính vì mê các minh tinh màn bạc mà nhỏ hai đua theo các kiểu tóc của họ . Lúc thì giống Viên Vịnh Nghi, lúc thì Thái Thiếu Phấn, lúc thì Lâm Vịnh Hà, lúc thì Triệu Vy, lúc thì Văn Tụng Nhàn … Còn tệ hơn nữa hôm trước thì xuất hiện với mái tóc dài đen huyền thì hôm nay với mái tóc ngắn ngủn khoe cả mang tai lẫn nửa vầng trán hiên ngang của nhỏ giống như đào Trần Tùng Linh vậy , đã vậy lại còn nhuộm luôn màu nâu cho giống dân … ngoại quốc. Vậy đó còn chưa vừa lòng, nhỏ còn tuyên bố là hè này nhỏ sẽ nhuộm chỉ một vạt mỏng vàng và tím ở trước trán, và đỏ ở phần đỉnh cho giống con chim trĩ . Càng lạ thì mới càng không bị “đụng hàng”! ? nhỏ hay phán như thế ! Và tụi bạn chỉ biết giơ tay lên trời hết ý!

Từ chối một chầu nước mà thằng Minh hứa đãi vì thua kiện cho thằng Quân, Hắn lũi thủi đạp xe về nhà . Phóng mình lên giường nằm vùi trong đống chăn nệm mà đêm qua vì không ngủ được, vứt tung ra khắp nơi, Hắn bắt đầu mếu . Hắn khóc thật sự, khóc từ ở trong lòng, khóc một cách ngon lành như chưa bao giờ được khóc như thế . Dù Hắn đã từng tuyên bố với thằng Quân là “đàn ông con trai thà chảy máu chứ không rơi lệ”, nhưng Hắn làm không được. Câu nói đó chẳng qua là để qua mặt thằng Quân thôi . Ở đời con người ta chắc ít nhất cũng một lần thất tình, Hắn đã trãi qua cũng mấy lần rồi sau mà vẫn không quen được với cái cảm giác đó. Nó như cấu xé trong tâm can. Nó như là viên thuốc độc dằn dặt cơ thể ngày này qua ngày nọ, để rồi cuối cùng nó sẽ phát độc lên và con người ta sẽ đi vào tuyệt vọng, có khi tìm cái chết để giải thoát ? nhiều lúc buồn quá Hắn có nghĩ như thế, nghĩ tới cái chết! Nhưng trong thâm tâm Hắn vẫn biết là không thể nào làm được. Thôi thì Hắn chỉ biết khóc cho vơi nỗi sầu.

Khóc ở trong lòng,
như mưa ngoài phố
Đâu niềm thống khổ
Thấm đậm hồn ta ?
Khóc lời vô cớ
Tận đáy tim sầu
Phản trắc là đâu ?
Tang thương hư ảo
Tột đỉnh buồn đau
Vì sao chẳng hiểu
Không hận không yêu
Mà tim ngập sầu !
(Trích Khóc Trong Lòng của Nguyệt Trinh)

Hắn khóc thật mùi mẫn. Chợt bên kia vách Hắn lại nghe tiếng thút thít. Có phải chăng là con Hân em gái nó . Hắn chợt nín khóc. Lắng nghe . Vì tò mò đã quên đi sự đau khổ, Hắn dụi mắt cho khô, không quên nhìn vào kiếng một lần nữa, bèn lần mò đến phòng bên của con Hân. Tiếng gõ cửa làm cho tiếng thút thít bên trong bỗng nhiên im bặt. Sau đó là tiếng của nhỏ Hân cất lên, chất giọng còn ngọng nghệu do nghẹt mũi .
- Ai đó ?
- Hân hả! Anh đây! Có chuyện gì vậy em ?
- À không! Không có gì ? Hân vội vã trả lời .
- Có thiệt không, anh nghe tiếng em khóc mà!
Im lặng một phút, con Hân lại lên tiếng:
- Ừ! Khóc nhưng mà không sao !
- Mở cửa đi! Có phải làm bài không được không ?
- Không không phải, không có chuyện gì !
- Không có gì thì mở cửa đi! Anh vào đó nghen!
Vừa nói xong thì Hắn đẩy cửa vào đại, mới hay cửa không có khóa . Con Hân em Hắn đang nằm chợt ngốc đầu trở dậy đưa cặp mắt hoen mí đỏ chạch nhìn Hắn, rồi thì quay mặt úp lên gối khóc như mưa .
Hắn bước nhanh lại vỗ về con em trên vai .
- Chuyện gì vậy ! Anh chưa bao giờ thấy em khóc như vậy hết.
Con Hân nghe hỏi, động trúng mối sầu càng khóc lớn hơn, mếu máo nói:
- Thì thằng Tín đó, nó ăn hiếp em.
- Nó ăn hiếp làm sao nói cho anh nghe .
- Thì nó … nó bỏ em rồi . Nó theo người khác rồi .
Nghe con em nói thế, vì bênh con em Hắn hầm hè chưởi đổng:
- Mẹ nó, gặp mắt quýnh chết mẹ . Chơi kiểu gì mất dạy vậy . Mà nó theo con nào vậy . Nói cho anh biết coi!
- Chuyện đó dài dòng lắm.
- Nhưng mà em, mặc kệ nó đi . Giòng cái thứ sở khanh như thế thì bỏ cha nó cho rồi tiếc làm gì .
- Không được, anh Hoàng ơi! Em thương Tín nhiều lắm!
- Có gì đâu mà thương nhiều, thì không với người này thì với người khác chứ gì . Bộ trên đời này con trai chết hết hay sao .
- Anh Hoàng, anh không hiểu đâu . Tín đối với em rất quan trọng. Trong đời này em sẽ không bao giờ quên Tín được.
- Hân, có phải … có phải em đã gì gì với nó rồi phải không ?
- Gì gì là gì ? Em không hiểu .
- Là có “ở” với nhau rồi đó .
Hân thẹn thùng e lệ khi Hắn hỏi trúng điểm yếu, như biết không dấu nổi người anh trai, con Hân chỉ đành lí nhí trả lời:
- Dạ, có!
Hắn hầm hè đứng lên định bỏ đi, nhưng quay lại nói:
- Hèn gì mà em thương nó dữ, nói chẳng sai mà : Khi trai gái quan hệ với nhau rồi thì khó mà dứt bỏ, cũng như sinh tình rồi nếu lỡ gặp trắc trở sẽ đau khổ ngay thôi . Nói mà! Nói mà!
- Anh Hoàng ơi! Anh đừng nói nữa . Em hiểu rồi . Em không muốn đâu, nhưng chuyện tình yêu nó đến thì đến, chuyện quan hệ trai gái cũng vậy , làm sao em có thể làm chủ được . Như anh cũng vậy, chuyện tình cảm của anh chắc rằng cũng không tốt đẹp hơn em mấy . Thấy anh sầu mấy ngày nay như thế thì biết.
- À … chuyện của anh thì khác. Dù sao thì anh cũng là con trai, không có sức mẻ gì, còn em là con gái . Bị lỗ có biết không ? Người ta chơi qua đường, hút mật rồi bỏ hoa. Mà chết mẹ nó nghe! …
Hắn hậm hực :
- Nói mới tức, cái thằng đó gặp mặt thì quýnh bỏ bú nó . Đ … má nó!
- Thôi ! Anh hai à! Em không muốn gây thêm chuyện. Dù sao lỗi em cũng có phân nửa trong đó .
- Thôi đừng nói lôi thôi nữa . Chỉ nhà nó cho anh đi . Có phải trên đường Trần Hưng Đạo không ? Chỗ cũ đó hả ? Tới đó quýnh chết cha nó luôn.
- Dạ! Nhưng mà thôi … đừng đi! Cũng không ích lợi gì .
- Không đi đánh nó cho nó biết mặt thì làm sao được.
- Không được đâu anh à! Tín dọn đi nơi khác với người đó rồi . Chuyện là vậy nè, anh ngồi xuống đi rồi em kể cho anh nghe .
Hắn nghĩ sao đó ? chắc cũng muốn nghe chuyên ra sao đã rồi mới tín nên mới ngồi xuống cái ghế đối diện và con Hân bắt đầu kể …

Nhỏ Hân nuốt nước bọt rồi vào chuyện:
- Chuyện của Tín thì dài lắm em không biết kể như thế nào . Thôi như vầy … kể từ đầu , chuyện từ mười mấy năm về trước lúc mà ba mẹ của Tín ly dị thì cuộc đời Tín cũng đổi thay từ đó . Lúc đó Tín chỉ tròn có 2 tuổi đã phải theo mẹ để ra đi và lưu lạc khắp nơi trên những tuyến đường xe khách liên tỉnh, nay đây mai đó miễn sao có chỗ cho quen biết cho hai mẹ con ở đậu ở nhờ .
Nhìn thấy Hắn có vẻ không nhẫn nại với câu chuyện hơi dài dòng, nhỏ Hân kể tiếp:
- Thấy anh coi bộ không tập trung. Thôi thì em kể tắt hơn một chút … Đó là vào năm Tín được 9 tuổi thì lần đầu tiên Tín nếm được mùi đời, ý em nói là Tín biết được cái cảm giác trai gái . Nói ra thì cũng khó tin thiệt ở cái lứa tuổi đó, nhưng đó là những lời tâm sự thật tình của Tín. Cảm giác đó là với một con bé kế bên nhà tên Ánh lớn hơn Tín vài tuổi. Em nghe Tín kể lại: hôm đó nhỏ Ánh qua nhà Tín chơi và hỏi Tín có muốn chơi trò “lách cách” không . Lúc đó Tín không hiểu “lách cách” là gì hết và đoán là một trò chơi mới lạ nào đó nên mới “ừ” đại.

Hắn há hốc mồm ngạc nhiên:
- Em nói thiệt đó hả … thằng Tín nó thiệt kể em vậy sao … nghe sao sạo quá! Tuổi đó làm gì mà có con gái kỳ lạ vậy .
Con Hân biện luận:
- Là thiệt đó anh Hoàng. Tín nói thiệt đó … em bảo đảm. Lúc đó trong ánh mắt của Tín em thấy toàn là điều chân thật.
- OK, thôi được rồi, em kể tiếp đi!
- Rồi con Ánh kêu Tín kéo quần xuống và Tín với bộ óc còn thơ ngây của một đứa bé chỉ biết làm theo vô điều kiện như đang chơi một trò chơi mới. Rồi nhỏ Ánh không nói không rằng đưa tay ra … đưa tay làm ngây chỗ đó . Thôi ! em không kể nữa đâu . Kỳ quá !
- Kể luôn đi có gì đâu mà sợ ? Hắn bực dọc ? đã lỡ kể rồi ngưng ngang sao được.
Nhỏ Hân cúi gầm mặt nói đại:
- Tín nói là nhỏ Ánh vọc cái đó của Tín. Lúc đó Tín cũng không biết làm gì . Tín nói Tín thấy nhột lắm, nhưng nhỏ Ánh nói là không sao đâu, rồi một lát Tín sẽ biết trò chơi đó như thế nào. Tín nghe lời nói đó thì tin thật, tự nhiên để cho nhỏ Ánh vọc thoải mái . Lát sau không biết vì Tín bắt đầu có cảm giác hay vì bị vọc nhiều nên bị “tức” sao đó, cái đó của Tín dài ra và cứng nữa . Tín ngạc nhiên lắm nhưng không biết làm sao . Và Tín càng ngạc nhiên hơn khi nhỏ Ánh khi không lại tự kéo quần Tín xuống bảo Tín bỏ cái đó vào chỗ của nó . Tín nói làm sao mà bỏ được, thì nhỏ Ánh bảo Tín nằm ngửa lưng ra và từ vị trí đó nhỏ Ánh ngồi lên bụng. Nhỏ Ánh làm sao đó không biết nhưng kể từ lần đó thì … thì cái gì đó Tín có nói là … hình như là … là da qui đầu … bị tuột, xướt cả bì da là chảy máu. Tín kể cho em là Tín đau lắm nhưng nhỏ Ánh cứ bắt Tín nằm im để cho nhỏ làm việc, nếu Tín không chịu nghe lời thì nhỏ Ánh sẽ nghỉ chơi với Tín. Và rồi ngày này qua ngày nọ nhỏ Ánh cứ đòi chời cái trò chơi mới đó, cái gọi là “lách cách” mà Tín cũng chưa rõ là nghĩa gì nhưng Tín rõ ràng với cái cảm giác đầu đời khi nơi kia của Tín nằm gọn trong mình nhỏ Ánh và cái đó nó biết run lên. Và kể từ ngày đó thì Tín biết thủ dâm.

Nhỏ Hân ngưng lại lấy hơi rồi nói tiếp:
- Thật ra em cũng chưa biết thủ dâm là gì lúc nghe Tín kể lại thôi và sau này em mới biết ý của Tín là sao . Tín còn nói sau khi được sự chỉ dẫn của nhỏ Ánh thì Tín biết thủ dâm và làm nhiều lần trong ngày . Tín còn nói là Tín không thể ngừng lại được vì cái cảm giác đê mê đó cứ thôi thúc Tín mãi . Có lần nhỏ Ánh bạo dạn dẫn Tín núp trong tủ áo phòng ngủ ba mẹ Ánh, từ lỗ kẻ của ngạch cửa Tín có dịp nhìn thấy ba mẹ Ánh đang làm tình. Lần đó Tín run sợ vô cùng, mồ hôi rịn ướt cả áo, rồi về nhà Tín cứ nhớ mãi hình ảnh trần truồng của đôi nam nữ quấn quít với nhau. Hình ảnh của người đang ông với cái to lớn nện mạnh vào giữa hai đùi của người đàn bà, và tiếng rên âm ỉ ctừ bà ta cứ vang mãi bên tai Tín. Đến bấy giờ Tín mới hiểu vì sau nhỏ Ánh mới rành rõi về cách thức mà cả hai đứa đặt cho cái tên “lách cách”. Rồi đùng một cái, mẹ của Tín dẫn Tín lên Đà Lạt – nơi ngoại của Tín ở ? để học. Tín buồn vô cùng vì đã xa mối tình vừa chớm nở với cô bé hàng xóm mà Tín hay thường gọi là “chị bé Ánh”.
Nhỏ Hân kể đến đây thì mặt đỏ gay, cúi đầu e lệ nói :
- Em không định kể cho anh mấy chuyện kỳ cục như vậy đâu . Nhưng mà nếu không kể thì anh sẽ không hiểu con người của Tín cũng không đến nổi tệ . Có lẽ vì hoàn cảnh mà thôi .
Vì muốn nghe nốt luôn câu chuyện, Hắn bèn dục:
- Vậy thì em kể luôn đi, để coi sao .
Nhỏ Hân kể tiếp:
- Và Tín ở lại Đà Lạt sống chung với bà Ngoại và cô dì nhưng tâm hồn vẫn hay mơ về hình ảnh lõa thể của chị bé Ánh. Liên tưởng qua hình ảnh đó là hình ảnh sống động đầy nét nữ tính của cô Ba và dì Hai của Tín cứ nhơn nhởn suốt ngày qua lại. Những năm tháng đó Tín hay lén trộm quần áo lót của cô dì để mơ tưởng tới hương vị của nữ phái và tiếc thay đó cũng là cái giá mà Tín phải trả. Tín thi rớt lớp 4 ! Rồi vào một lần nọ Tín lẻn vào phòng của dì Hai để tìm quần áo lót. Vì quá nóng lòng Tín làm đại ra giường, ngay trên chiếc gối mà dì Hai thường hai ôm ấp . Xui thay dì Hai bước vào phòng, Tín kịp thời ngồi dậy nhưng không đủ thời gian để mặc lại áo quần. Dì Hai không khó khăn gì khi đoán biết Tín vừa làm điều xằn bậy khi vết tinh dịch còn nguệch ngoạc trên đáy quần lót của dì, và nó được chêm ngay ngắn ở đầu chiếc gối bông. Tín điếng người trong chốc lác rồi vơ quần bỏ chạy mặc cho dì Hai đứng lặng nhìn há hốc mồm. Rồi không ngoài dự đoán, mẹ Tín cũng hay được chuyện đó và đánh Tín tời tã và quyết định gởi Tín về Sài Gòn, về quê Nội, cho ba của Tín nuôi, với hy vọng là Tín sẽ học hành tốt hơn và không làm chuyện bậy nữa. Ngày lên đường Tín không dám ngõ lời từ giã với dì Hai và cũng không nhìn mặt mẹ vì e thẹn. Và khi về Sài Gòn được mấy tháng thì quả thiệt kết quả học hành của Tín có khả quan hơn nhưng sự đòi hỏi trong lòng Tín thì không hề thuyên giảm.

Con Hân nuốt nước bọt nói:
- Đó anh thấy không, cũng tại vì chị bé Ánh mà Tín ra nông nổi đó . Còn hơn nữa, ngày nào Tín cũng thấy ba Tín coi phim “con heo” và đêm lại thì Tín không kềm chế được lòng mình lén nhìn ba và má kế làm tình với nhau . Những khi đó thì Tín rất kích động không tự chủ lấy người được và thủ dâm miên man cho tới khi cuộc tàn. Thời gian ở đó cũng trôi qua lặng lẽ, vào năm Tín được 13 tuổi, theo thói quen cũ Tín lần mò vào phòng ba để tìm vật Tín muốn tìm. Đi đêm có ngày gặp ma, Tín bị má kế bắt gặp đang ôm ấp quần áo lót của bà và như lần trước Tín quài quặc bỏ chạy nhưng lần này khác lần trước, Tín bị bà nắm lại. Tín ngượng ngùng đứng như khúc gỗ, lạ thay bà má kế lại nói Tín đừng ngại, con trai mới lớn ai mà không vậy . Tín kể là: Bà còn bảo thủ dâm nhiều sẽ mất sức, không nên. Như trộm bị bắt quả tang Tín không nói năng được lời biện hộ nào chỉ đứng im như trời trồng lắng nghe lời dạy bảo của người má kế . Đến khi Tín bị bà sờ mó ở vùng kín thì Tín mới hay là bà cũng muốn gì ở Tín.
Hắn nghe đến đây thì không kềm được lòng phải chen vào hỏi:
- Có thiệt là nó kể cho em vậy không . Chuyện nghe sao mà hoang đường quá !
Nhỏ Hân kên mặt lên:
- Thiệt mà ! Về chuyện đó thì em quả quyết mà !
Hắn thách thức:
- Em lấy gì làm bằng chứng. Nói một đàng thì ai nói mà không được.
Nhỏ Hân bào chữa:
- Không phải em nói một đàng đâu . Dạo đó, một lần kia Tín có chỉ mặt người má kế cho em biết . Có lần em bắt gặp “bả” lén lút liếc mắt đưa tình với Tín nữa nên em mới tin là thật.
Hắn nhíu mày ra vẽ tin:
- Rồi sao nữa ?
- Đã hơn 4 năm rồi từ ngày “làm” với chị bé Ánh, Tín lúc nào cũng mơ ước được ôm ấp trong tay một người đàn bà và ngay đó thì má kế xuất hiện như phủ lấp sự trống vắng trong lòng Tín bấy lâu nay. Tín như con thiêu thân chỉ biết lao đầu vào tình dục với người má kế mặc cho người đó là vai vế sao nữa. Những tháng ngày sau đó là những tháng ngày hồi hộp nhất trong đời của Tín khi phải lánh né mọi thứ để tìm cơ hội gần gũi người má kế. Nhiều khi tưởng chừng như bị ba Tín phát giác nhưng lúc nào má kế cũng có chuẩn bị và ứng phó kịp thời nên mới qua mặt được. Chuyện kéo dài đâu được hơn 1 năm thì ba Tín một lần tình cờ trở về và bắt gặp Tín đang “bậy bạ” với người vợ quí của “ổng”, ba Tín xông vào đánh cả hai người đến bầm dập sau đó thì đuổi Tín ra khỏi nhà, Tín đi hoang mấy đêm liền, vì đói quá Tín phải mò về nhà và cũng nhờ Nội Tín xin nên Tín mới được trở lại nhà , nhưng ba Tín và má kế thì dọn đi nơi khác. Kể từ ngày đó Tín không còn tha thiết tới chuyện học hành nữa, ngày ngày chỉ nghĩ tới chuyện hoang lạc để xua đi nổi buồn và thất thoát. Nhưng dù sao thì Tín cũng không bị ở lại lớp . Mẹ Tín thì lâu lâu mới ghé thăm Tín một lần không đủ vun đắp tình mẫu tử. Nhưng Tín nói Tín cũng may , thời gian đó ở nhà Nội, Tín cũng được vui vẻ lắm nhất là khi kế bên nhà có một con bé mới lớn hay thường sang chơi với Tín. Con bé tên Duyên , Tín nói là bề ngoài của nó trông cũng được lắm. Tuy trạc tuổi Tín nhưng trong thâm tâm Tín vẫn xem Duyên hãy còn bé, là con nai lạc lỏng đang chờ Tín làm thịt một ngày đẹp trời nào đó . Đó là nguyên văn của Tín kể cho em, em chỉ lập lại … Thế là Tín càng ngày càng thân với nhỏ Duyên, thường hay trao đổi về bài vỡ . Tín thì biết chút về Toán học còn Duyên thì giỏi Văn chương nên bù qua đắp lại , hoàn cảnh đẩy đưa làm cho cuộc tình chớm nở giữa hai người. Dạo đó Tín được 15 tuổi trong một lần làm bài tập chung, rồi đùa giỡn Tín cố tình va chạm vào ngực của Duyên lúc này đã nẩy nở thành thiếu nữ . Và đó là kết mấu cho cuộc chơi xác thịt ngày đêm điên cuồng của một kẻ quá đầy kinh nghiệm và một đứa thì mới khám phá ra thế giới đam mê. Cả hai thân thể tuổi trẻ đầy sức sống vì thế không lúc nào lại rời nhau . Tín không khó khăn vì nhờ học hỏi ở người má kế mà đã đáp lại hết sự đòi hỏi cần thiết của Duyên. Nhờ thế Duyên lại càng đam mê Tín hơn, nhưng kể từ dạo đó chuyện học của Duyên cũng sa sút , từ một học sinh hạng khá đã trở thành Trung Bình Yếu . Nhưng Duyên không màng, miễn sao ngày nào cũng được quấn quít bên Tín thì Duyên mãn nguyện rồi . Cuối cùng thì giấy cũng không gói được lửa, chuyện bị bại lộ ? là chuyện lớn ! Ba má Duyên tức giận đòi bắt Tín lên phường. Cô của Tín khuyên giải, bà Nội Tín cũng dùng danh nghĩa láng giềng mấy chục năm qua để dàn xếp và hứa từ nay chuyện thế sẽ không xảy ra nữa . Và thế là Tín phải một lần nữa ra đi, trở về Đà Lạt, khi mà một mối tình đang thời kỳ sung mãn nhất phải bị dập tắt đi. Tín đau khổ khi phải xa Duyên, một cô bé láng giềng tuy không đẹp lắm nhưng được thân hình và dáng vóc làm Tín không thể nào kềm chế nổi mỗi khi gần gũi.

- Rồi sao nữa ? ? Hắn hối .
- Và khi về ở chung lại với mẹ trong một căn nhà riêng cũng khá rộng và thoáng mát, Tín mới biết có một người đàn ông lạ xuất hiện trong cuộc đời của mẹ Tín . Ông ta là một thương gia có hùn hạp làm ăn buôn bán với mẹ Tín, trên danh nghĩa thì vẫn chưa cưới hỏi gì hết và Tín gọi ông ta là Bác Linh. Rồi có những đêm Tín không ngủ được vì nhớ tới Duyên, Tín lại nghe râm rỉ bên kia vách buồng phòng mẹ Tín vọng qua : giọng nam và giọng nữ… Tín hay đùa với em rằng mỗi khi Tín nghe như vậy thì đêm đó Tín mệt nhoài người … Tín ở đó cho đến khi vào học năm lớp 10 thì gặp em. Và những bức thư tình qua lại trong học kỳ 1 đã chinh phục được em. Ngoài tính ga-lăng ra, Tín còn là một người hài hước lúc nào cũng làm cho em vui vẻ. Suốt gần một năm qua tụi em gắn bó với nhau thật thân thiết. Nhiều lần Tín vòi vĩnh ở em, lúc đầu là những cái hôn trên trán. Em cho . Hôn lên má em cũng cho . Dần dà Tín đòi hôn môi, em ngượng ngịu nhưng cũng đồng ý . Rồi thời gian trôi qua với những đòi hỏi thăng tiến, một lần Tín muốn được một lần trông thấy em hoàn toàn … là không có mặc áo quần gì cả . Em không cho, Tín lại giận. Em không muốn Tín giận nên cũng không biết làm sao cho phải . Lần đó tại khách sạn Quê Hương em đã cho Tín thấy tất cả và cũng không biết sao em cho Tín cả sự trinh trắng của em.
Hắn nghe đến đây thì trặc lưỡi, chắc vì tiếc cho con em ngu dại đã bị lừa, chắc cũng vì tức giận cái thằng đó lại lừa gạt em gái Hắn, nhưng cũng ráng im lặng để nghe nhỏ Hân kể nốt.
- Kể từ sau đó thì thương Tín nhiều hơn. Tình cảm của tụi em như vượt thêm một bực nữa: từ tình thương thuần túy trở thành sự gắn bó xác thịt. Và tụi em hay hẹn hò với nhau, khi thì bãi khi thì bến, khi thì công viên, khi thì rạp hát, khách sạn… miễn sao có nơi nào tiện lợi thì Tín đều không bỏ cả . Em thương Tín nhiều lắm ! … và không tiếc thứ chi .
Nhỏ Hân nói đến đây thì bưng mặt khóc nức nở . Hắn thấy thế bèn ngồi sát bên con em vuốt vai nó an ủi :
- Không sao đâu em !
Nhỏ Hân chẳng những không nín mà còn khóc to hơn và nức nở hơn. Chắc vì nhỏ nhớ lại chuyện đau buồn mà không kềm nổi nước mắt. Hắn thấy con em khóc mãi chẳng ngừng bèn miễn cưỡng nói đại:
- Thôi đừng khóc nữa, anh biết em thương thằng Tín. Anh không đánh nó đâu và rồi sao … em kể tiếp đi !
Con Hân dụi mắt cho sạch lệ rồi kể tiếp:
- Thì ra lúc xưaTín có quen với một cô giáo tên Thoa khá dễ thương dạy môn Giáo Dục Công Dân ở trường Đà Lạt. Khi mới lớn Tín bị cô “bắt hồn” với thân hình mảnh mai đó . Hễ tới tiết Công Dân là Tín như kẻ si khờ, ngắm nhìn cô say đắm, quên cả học hành. Và cũng không biết Tín làm cách gì đó mà cô giáo Thoa cũng để ý tới Tín. Và Tín kể cho em nghe những ánh mắt lén lút trao cho nhau tiếp theo là những bức thư tình hò hẹn, cuối cùng đã dẫn hai người đến một cuột tình trái ngang, ngược với đạo lý Việt Nam: tình yêu cô ? trò .
Hắn bực dọc lớn tiếng:
- Nó kể với em vậy à !

Nhỏ Hân mếu máo :
- Dạ phải .
Hắn thở dài ? cố không cho con em thấy ? và cũng không biết nói sao về chuyện này . Vừa rồi Hắn hùng hổ bao nhiêu thì bây giờ lép xẹp bấy nhiêu . Chắc vì Hắn chợt nghĩ ra thì cảnh ngộ của Hắn cũng tương tự, biết nói sao đây để bên vực cho nhỏ em gái khi mà cô Kim Anh cũng thương Hắn và Hắn cũng thương cô Kim Anh, cũng là tình yêu của cô ? trò không kém.
Hít một hơi dài vào phổi Hắn nói :
- Rồi sau nữa, em kể luôn đi!
Nhỏ Hân tiếp tục:
- Nhưng thật ra thì chuyện tình đó cũng không được công khai. Những lần hẹn hò trên đồi thông, khi thì Thung Lũng Tình Yêu, khi thì thác Prenn, khi thì thác Cam-Ly là những lần cô trao tấm thân trọn vẹn cho Tín. Tín như đắm chìm trong tình yêu thực sự . Nếu nói chị bé Ánh thì lúc đó Tín chỉ là một thằng bé . Nếu nói tới bà má kế thì chỉ là sự thỏa mãn về xác thịt. Nếu nói tới Duyên thì tình yêu của tuổi mới lớn còn chưa chính chắn. Riêng về cô Thoa thì Tín như thấy mình đã trưởng thành thật sự . Những lần ái ân với cô Thoa, Tín mới đạt trọn vẹn sự hạnh phúc: từ thể xác đến tinh thần. Sau đó thì cái gì cô Thoa cho là lễ giáo và đạo đức vốn đã không có từ lúc khởi đầu rồi, cô quyết định cắt đứt mối thiện cảm giữa hai người, như chấm dứt sự bí mật mà bấy lâu này cô hồi hộp che dấu, để trước khi người nhà cô phát giác sẽ khinh mạt cô. Rồi cô quyết định bỏ đi xứ khác. Tín buồn bã và sinh bệnh mấy đêm liền. Sau khi lành bệnh Tín bỏ nhà một mình lặn lội vào Sài Gòn ở đậu nhà bà Nội và xin vào học trường mình.
Nhỏ Hân ngước mặt lên nói tiếp:
- Chuyện vậy đó và em gặp Tín cho đến ngày hôm qua. Mấy tháng trước thấy Tín có điều gì không ổn, làm như có chuyện muốn dấu em vậy đó . Có khi thấy Tín vui hết cỡ, có khi thấy buồn buồn mang mác nhìn em trong ánh mắt tiếc nuối. Em có tới thăm và gạn hỏi mãi , đến ngày hôm qua đây thôi thì Tín mới thố lộ sự tình. Tín nói suốt sáu tháng qua Tín có lén lút chăn gối với cô Thoa, mặc dù mến em nhiều nhưng cũng không làm gì hơn được khi tình yêu thực sự của Tín là ở chỗ cô Thoa. Trời ơi, anh biết Tín nói sao không, Tín nói là Tín chỉ mến em thôi, anh nghe có được không! Gần một năm qua em bị Tín gạt . Tín còn thú thật là em giống cô Thoa nữa. Bây giờ em mới hiểu trong những lần gần gũi với Tín, Tín hay bảo em làm này làm nọ, thật ra Tín chỉ lợi dụng em làm giống những động tác và tiếng nói của cô Thoa mà thôi .
Nhỏ Hân lại khóc , khóc mùi mẫn hơn trước nữa làm cho Hắn thấy giận điên lên được.

Vỗ về con em một lát cho nín, Hắn cố lấy bình tĩnh lại, hỏi:
- Và rồi nó tuyên bố “xù” em hả ? Mà làm sao nó gặp cô Thoa . Không phải cô đã bỏ đi nơi khác sao .
Nhỏ Hân dụi mắt nói:
- Lần đó Tín tình cờ lên mạng để trò truyện, tình cờ gặp một người tên là Lan Thảo là giáo viên Giáo Dục Công Dân Trường Nguyễn Trãi . Tín hơi nghi …Sau mấy tháng tìm hiểu và hỏi ra tên thật và tuổi tác mới hay “cổ” tên Thoa, là người tình “thất lạc” năm nào của Tín . Thế là hai người lại liên lạc . Cách đây sáu tháng, cô Thoa dọn về Sài Gòn để dạy và thế là tình cũ không rũ cũng tới . Tín gặp lại người mà Tín thương thật sự, chính là cô Thoa . Được biết là cô Thoa vẫn chưa có chồng và vẫn còn yêu Tín tha thiết. Tín còn nói là tình yêu của Tín giờ đây sẽ được công khai hóa bởi vì không ai ở đất Sài Gòn này biết được Tín là học trò của cô Thoa cả . Và cô sẽ không bị lễ giáo ràng buột nữa . Tín đã quyết định chọn con đường xây dựng tương lai với cô cũng như quyết định chia tay với em … Chuyện vậy đó … cuộc đời Tín bắt đầu đã không tốt đẹp với chị bé Ánh …, em có đọc báo : họ nói rằng con nít nếu biết chuyện tình dục quá sớm thì tính tình thay đổi bất thường. Dù sao kết cục Tín vẫn chọn lựa được người Tín thương … không phải là em, nhưng em thông cảm Tín được điều đó : tình cảm không thể ép buột được. Anh Hai, em hãy vì anh mà bỏ qua cho Tín đi. Em nói thiệt! Em suy nghĩ kỹ rồi … em quyết định quên đi Tín . Anh đừng lo , em không sao đâu , vài hôm nữa sẽ hết thôi .
Nhỏ Hân dụi mắt cho khô , ngước mặt lên tỏ vẻ tỉnh táo để chứng tỏ lời nói vừa rồi. Hắn cũng không biết nói sao khi con em tuyên bố thế, chỉ biết đứng dậy bỏ ra ngoài, không quên nói vọng trở lại :
- Thôi thì chuyện của em … em tính. Anh cũng không vui . Mai mốt nói chuyện tiếp. Nhớ đừng để cho ba mẹ biết cũng đừng kể cho ai nghen!

Hắn đóng sầm cửa lại rồi trở về phòng. Nằm khoảng hơn một tiếng, Hắn thấy buồn không xiết, “buồn như ly rượu đầy”. Hình bóng cô Kim Anh cứ chờn vờn trong đầu óc Hắn. Khuôn mặt xinh xinh với mái tóc dài như một nàng tiên ngày ngày giảng bài trước lớp làm Hắn thêm chạnh lòng; cộng thêm những lần ái ân đó thật làm cho Hắn khó chịu… Không kiên nhẫn hơn được nữa, Hắn tung mền trở dậy, chạy xuống lầu nhấc phôn lên gọi …

Dắt chiếc xe Honda của ba Hắn ra khỏi nhà thì trời đã tối , thành phố đã lên đèn , phòng còn Hân cũng vừa bật sáng, Hắn một lần nữa lại khất hẹn với nhỏ Thy để đi gian hàng bách hóa mua tranh treo tường như đã hứa hồi tuần trước. Đây cũng không phải lần đầu tiên Hắn nói dối với Thy, đã mấy ngày qua Hắn cứ diện cớ này cớ nọ – lúc thì phải lo học bài cho kỳ thì cuối khóa, lúc thì bị không khỏe, lúc thì bận bịu với công việc nhà – để tránh mặt nhỏ Thy . Rõ ràng Hắn không yêu Thy, Hắn chỉ thích Thy ở một điều kiện nào đó mà chưa thật sự cần thiết. Thật ra với tình cảnh đột ngột đau buồn như thế này, cảnh thất tình của Hắn thì lòng dạ nào Hắn còn rãnh rỗi cho một hình bóng khác ngoài cô giáo Kim Anh …

Đề máy và cho xe chạy nhong nhong trên đường Nguyễn Thị Minh Khai , Hắn cố tình để cho đầu óc thanh thản sau gần cả buổi vùi đầu trong mền gối với những chuyện sầu não và nuối tiếc đặc quánh trong óc. Hắn vừa chạy vừa nhìn dọc theo hai bên lộ . Sài Gòn từ lâu đã thay da đổi thịt, đổi một cách nhanh chóng đến nổi Hắn là dân địa phương mà cũng không ngờ được. Nhiều chỗ mới ngày nào còn lụp xụp thì nay được tu bổ biến thành nơi khang trang và có vẻ mơn mởn hơn, tuy nhiên có quá nhiều chỗ mụn nhọt ghẻ lở núp đàng sau những đoạn đường chánh, bên trong công viên hay dọc theo mé sông mà đêm đêm vì sự dị ứng của đồng tiền mới bắt đầu hiện rõ qua các hàng quán với ánh đèn xanh đỏ , đầy rẫy khu ăn chơi… Người ta đi chợ chiều cũng bắt đầu ra về, những cặp hẹn hò kè nhau trên xế nổ thật “chảnh hàng” nghênh nghênh tự đắc , xe cộ – ngày nào cũng như ngà nấy – kẹt nhau như mắc cửi làm Hắn phải khéo léo lạng lách mới trách được. Gió thổi man mát bên vành tay làm Hắn thấy mơn man, thấy mông lung ở những chuổi ngày tới đây không biết làm sao mà qua được. Vừa lướt qua Công Viên Văn Hóa, Hắn càng để ý hơn: Sài Gòn về đêm thiệt là một sự khác lạ, nó như biến hẳn sang một thế giới ăn chơi so với cuộc sống lao lực của ban ngày , với đèn màu rực rỡ chớp tắt khơi gợi sự chú ý của khách vãng lai , khách du lịch và dân địa phương như Hắn. Và rồi Hắn lướt xe ngang qua các quán bia ôm và cà phê , và bắt đầu để ý . Ở đây loại quán xịn cũng có mà loại “quậy” cũng có – mà dân chúng quanh vùng lâu ngày đã quên đi đó là căn bệnh xã hội và cho đó là thứ hàng “đặc sản” thu hút khách tới để làm ăn. Đêm nay Hắn ngoài chuyện rũ đám thằng Minh ra chơi một “tăng” nữa cho thỏa sầu trống vắng, Hắn còn muốn quậy cho thỏa chí tang bồng coi như tạo một buổi liên hoan cuối học kỳ cũng nên. Ngoài ra có lẽ thất tình đã biến con người thành trụy lạc, thành vô thần chẳng còn biết đúng hay sai mà chỉ khi lúc tĩnh táo mới nhận thức được. Hắn là ai ? Hắn đang tìm thấy trong người Hắn giờ đây là một sự bất cần và một sự bốc đồng, chỉ có trác tác thì mới vơi được sự buồn chán đang gậm nhấm từng thớ thịt và khối óc của Hắn.

Nhìn dáo dác, Hắn cho xe chậm lại cũng vừa tránh bà cụ lụm khụm đi lượm ve chai . Hắn dò túi để kiểm tra . Với số tiền ít ỏi Hắn đang có thì chỉ có thể đi được những hàng quán lèo tèo như thế này mà thôi, nhưng vậy mà vui hơn – Hắn nghĩ ngợi rồi cặp xe tới một bên vỉa hè của một hàng quán, một quán nằm san sát với những quán đều cùng không bản hiệu mà nhiều lần Hắn và đám thằng Minh chạy ngang đây có để ý tới và lựa chọn. Quán này cũng tiện lợi, quán được rào chung quanh bởi một bãi đậu xe đông nghẹt, nên khách vào đây sẽ yên tâm hơn vì không sợ người quen bắt gặp.

Vừa đáp xe xuống bãi thì trong quán mấy em tiếp viên nhan sắc loại thường ăn mặc khiêu dâm túa ra đón Hắn một cách niềm nở.
- Vào đây vui chơi đi anh, anh đi có một mình hả ?
- Vào đi anh, ở đây phục vụ chu đáo .
- Tụi em tay nghề cao, khác hẳn những quán khác.

Thường thì Hắn không hề dám tới những hàng quán như thế này, nhưng con người ta – kể ra cũng thiệt lạ – khi thất tình thì còn gan hơn uống mật gấu chẳng còn biết e lệ gì. Như thói thường của một thằng học sinh như Hắn mà tới những nơi đàng điếm như thế này thì nằm mơ cũng chẳng dám. Nhưng hôm nay hơi khác … Hắn điềm nhiên trả lời:
- À, cho anh ngồi ngoài đây đợi bạn rồi chút anh vô .
Đám gái nghe Hắn nói thế thì nhao nhao lên mời gọi, như để cho chắc là Hắn không thể bỏ đi được:
- Đợi bạn thì vô trong đợi đi anh, ngồi ngoài bụi bặm lắm. Có thể gặp người quen không chừng. Vô trong đi để em gọi con Tiên ra ngồi chung với anh. Ở đây ai cũng biết con Tiên vừa hiền vừa đẹp. Anh thích con gái hiền không ?
- À thích – Hắn miễn cưỡng trả lời .
- Thích thì được rồi . Con Tiên nói chuyện có duyên lắm, tay nghề lại vững chắc chắn sẽ làm vừa lòng anh. Thôi vô đi …


Đám gái nói xong thì đưa tay lôi kéo Hắn, làm Hắn cũng miễn cưỡng cũng vừa chợt nghĩ lời nói đó có lý, đoạn bước xuống xe đi vào trong. Thì ra bên trong chỉ lèo tèo mấy cái ghế nhựa đỏ và vài chai bia bày không thứ tự trên giá đúng hẳn như Hắn đoán . Hắn đặt đít xuống một cái ghế và rút trong túi ra gói thuốc ba số mà dọc đường Hắn ghé mua một cửa tiệm ra mồi hút cho có vẻ sành điệu . Một nhỏ “hàng xóm” có nhan sắc trung bình với bộ cánh hở hang – với cái tên Tiên được giới thiệu trước đó – bỗng đâu sà xuống trò truyện xã giao như thân thiện lâu ngày lắm. Hắn cũng ởm ờ đáp lễ.
- Bạn anh tới đây có đông không ? Chắc anh có người giới thiệu mới tới quán tụi em phải không ? Ở đây là nhậu bia tới bến đó anh.
Không thấy Hắn trả lời chỉ ngậm điếu thuốc phì phà . Nhỏ nói tiếp không ngại ngần gì:
- Nhậu một chai thì có thể vô trong được rồi . Ở đây an toàn lắm, bà chủ có nộp thủ tục hành chánh với công an phường rồi, khỏi lo … “bảo kê chắc hàng”.
Khỏi cần phải hỏi thì Hắn cũng biết vô trong để làm cái gì rồi , ở trong là nhậu khác một chút, nhậu mồi “thuần túy” thực sự, mồi “thịt người” nhưng và là thịt của gái tơ . Có ai không hiểu kiểu chơi “dù” này đây, thanh niên ngày nay như tụi Hắn ở cái đất này dẫu không phải là dân làng chơi đi nữa thì cũng rành sáu câu giọng cổ. Chơi “dù” cũng phân ra nhiều công đoạn khác nhau tùy theo mức tiền mà khách có thể kham nổi . Như công đoạn một thì chỉ nhậu bia đớp mồi dành cho dân lao động thích chén chú chén anh bên các nàng chịu chơi, công đoạn hai thì đi xa hơn với cặp tay, choàng vai, có khi thì tiến bộ hơn như là áp má hôn hít, “xào khô” chút đỉnh dành cho dân có tiền dư chút đĩnh, còn qua công đoạn ba là thứ thiệt à! Là công đoạn “thi công” nhồi nấu tùy thích kể luôn cả “xào ướt” tới chỉ, kiệt sức thì thôi dành cho thứ dân chơi dù có tiền hay chăng nữa. Nhưng công đoạn “thi công” này thường được bí mật hơn ở một cái phòng được ngăn vách và rèm kín đàng hoàng, có chỗ nằm thoải mái cho khách và tiếp viên tha hồ hưởng thụ, có mát-xa đủ kiểu ngoạn mục mà khách về rồi vẫn còn vương vấn, đi đâu rồi cũng có ngày phải trở lại tìm hương vị xưa …

Cầm điếu thuốc trên tay, Hắn rít một hơi dài rồi thở ra não nề . Hơi thuốc bay bay làm Hắn hơi chơi vơi . Cạnh bên là nhỏ “hàng xóm” tên Tiên vẫn thao thao với điệu cách thật nhõng nhẽo. Đã từ lâu rồi Hắn không có hút thuốc và nhất là kề vai bên một người con gái, dạo đó Hắn chỉ hút do tò mò do muốn làm người lớn, còn bây giờ Hắn hút chỉ vì đơn thuần Hắn là một gã thất tình cũng như bao gã thất tình khác dùng khói thuốc và men rượu để giải sầu. Và tối nay đây sẽ là men dục …

Khói thuốc bay vồ tình làm cay sè đôi mắt. Mắt Hắn long lanh. Hắn dụi . Hắn nhìn quanh, khách ở đây phần lớn là nghèo, là dân lao động, hoặc là đám học sinh như Hắn … không đủ sức “bo” cho đáng tụi em út. Hắn nghĩ ngợi . Chợt thấy buồn. Buồn tình và chán đời! Tuổi đời của Hắn quá nhỏ để lao vào chuyện yêu đương: tình yêu bồng bột với dục tình quá sớm thiệt như con mọt sách hút hết đời học sinh. Yêu đương làm chi cho sớm – Hắn nghĩ – Đáng lẽ giờ này Hắn phải ở nhà, có lẽ là đang coi TV, đang bàn thảo một trận đá banh với ba Hắn, đang chở má Hắn đi chợ , đang chỉ dẫn bài vỡ cho con Hân, hoặc ít ra thì cũng làm nốt luôn mớ bài vỡ của Hắn đã bỏ lững mấy hôm rồi ; còn không thì đi Nhà Văn Hóa Thanh Niên tập võ, hoặc vào Câu Lạc Bộ học một môn nghệ thuật nào đó … Chán thiệt! Biết ra sao ngày sao, không biết rồi Hắn có nên thân không, có đậu được bằng tốt nghiệp phổ thông không, rồi Hắn sẽ chọn ngành nào cho phải lẽ . Rồi khi ra đời, Hắn có đối chọi được với cuộc sống vất vã chung quanh đây không, khi kinh tế mãi không ngốc đầu dậy. Hay có lẽ Hắn sẽ trở thành một anh chạy taxi, một anh lái xe ôm, một anh tà lọt khuân vác ở khách sạn, hay một anh chạy bàn ở các hàng quán như thế này, và còn tệ hơn là trở thành thằng ma-cô nào đó đứng gác đường câu khách cho em út trên các nẽo đường đầy nhọt ghẻ hoạt động từ tối trời đến sớm hôm… Đời còn hãy quá dài cho Hắn nhưng sao giờ này Hắn chợt thấy ngắn ngủi thế! … Trời đã tối hơn trước. Hắn nhìn lại đồng hồ trên tay, cái đồng hồ mà cô Kim Anh tặng cho Hắn ngày nào . Lần đó là lần đầu tiên Hắn đến nhà cô, được cô thương cả trọn đêm. Hắn nghĩ chắc suốt đời này Hắn không quên được cái đêm mặn nồng đó : hai thân thể đắm chìm trong dục lạc bất chấp ranh giới đạo đức của con người rào ngang…
Thình lình đám thằng Minh xuất hiện phá tan dòng tư tưởng của Hắn. Như lúc nảy, đám gái lại túa ra đón chào 2 anh chàng thư sinh như 2 vị hoàng tử hạ giá đến thăm “chúng em”. Khi cả ba thằng bạn của Hắn bước vào trong thì bà chủ quán cũng vừa hô to cho một anh phục vụ như khích lệ sự hào hứng của khách đến chơi:
- Thằng Quánh, mau gọi gấp 2 em thật “chiến đấu” cho mấy “ảnh” coi! Lẹ lên!
Thằng Minh không ngó ngàng tới lời nói đó của mụ, bước tới vỗ vai Hắn và tía lia như kiểu của nó hằng này:
- Tới sớm hả mậy ! Chuyện gì đây , đồng bằng sông Cửu Long có bão lụt nữa hay sao mà hôm nay mới nghe thằng Hoàng đòi đi quán. Bộ mày không lo ở nhà học bài thi hay sao. Nghe nói lần này thi giám khảo “gắt” lắm đó, dễ gì mà “hoạt động” được. Tao thì chỉ cần qua được “cơn lũ” này thì khỏe rồi , bà già tao sẽ không còn gắt gỏng nữa…
Hắn trả lời:
- Cũng mới tới thôi . Sớm đâu ! Còn mày sao tới trễ vậy !
Thằng Minh đáp:
- À! tại lúc nãy có gặp con Thy trên đường, nó bị thằng “giao thông” đội mũ nồi điện kéo nó vô “trò truyện”. Tao thấy vậy bèn tạt qua xem trò . Thiệt rành quá hà, mấy thằng đó hễ thấy gái đẹp là nổi máu dê …”thổi” vô và bà đặt phạt này phạt nó, bảo là lái xe phạm luật. Phạm gì mà phạm …Phạm cái bà nó ! Con người ta chạy đàng hoàng thế mà cũng ngoắt vô …Cũng hên , sau đó nhỏ Thy cũng được “tha” và còn “được” thằng đó hẹn … rãnh rỗi đi chơi với nó . Nhỏ Thy cũng khôn tè, biết cho số phôn giả, chứ không bị mấy thằng này làm phiền thì cũng mệt. Tao đứng đó chờ giải quyết xong thì chạy kè theo nó hỏi chuyện. Nó nói mày bận học thì gì đó . Thiệt … tao cũng mắc cười vì vừa rồi mày mới gọi tụi tao đi quán mà nó nói mày bận học … tội cho nó bị mày cho leo cây. Mà thôi … tao cũng có học hành con mẹ gì đâu. Cầm cuốn lịch sử lên nào là Trần Quang Khải, Cao Bá Quát, Lý, Lê, Trần, Nguyễn mấy thời kỳ đọc riết muốn nổ đầu, ba cái chính “chị” chính em đọc ào ào như con két mà thấy như “nước đỗ đầu vịt” vậy … còn văn chương học hoài ba cái chuyện Thúy Kiều, Thúy Vân thiệt phát nôn … gặp hai nàng ở ngoài đời, phải chi cho hai chị em Thúy Kiều ra giảng bài “cụ thể” cho tao nghe thấy còn “phê” hơn đó mày .
Hắn cười cười rồi nói:
- Mày thật tếu lâm! … Chuyện nhỏ Thy thì tạm gát sang bên đi, có gì thì tự tao tính. Mấy thằng giao thông thì rành tụi nó quá mà! Hôm trước ba tao cũng bị tụi nó “chặt” hết năm “tì”. Mẹ … thiệt! … Ông già lái cẩn thận lắm mà … Thôi dẹp chuyện đó qua đi , tao nè … cũng đâu có học bài gì đâu. Nói tiếng Anh thì còn biết chút chút, chứ ba cái Kỹ Thuật Nông Nghiệp, Ngư Nghiệp gì đó tao có hiểu con mẹ gì nó đâu . Lần này chắc theo đàn anh Bùi Kiệm luôn rồi … Kệ tụi bây ơi! Lỡ rồi chơi luôn… tới đâu hay tới đó .
Thằng Quang chen vào:
- Chơi xả láng đi, sáng về sớm. Dẹp bỏ ba cái chuyện học hành đi . Chơi bời là trên hết. Quang đàng là … “Thiên Địa Hào Tình” mà! Hoàng, mày bao anh em phải không ?
Hắn gật đầu . Thằng Quang cười khì:
- Bảo lụt bây ơi! Có lụt tới … thằng Hoàng chịu đãi anh em nhậu.
Hắn đáp:


- Có gì đâu, anh em lâu lâu đãi qua đãi lại mà . Hôm nay tao chỉ đãi nhậu, còn đãi “hàng” thì anh em tự chọn và tự lo móc tiền túi luôn… Thông cảm nhe, dạo này tao hơi “bèo” nên chơi hơi “bèo” với anh em…
Thằng Minh tình nghĩa nói:
- “Bèo” vì mầy ơi! Khách sáo làm đéo gì ! Thằng Minh này chấp nhất mấy chuyện đó sao . “Có mắm ăn mắm, có dưa ăn dưa” miễn sao vui là được rồi . Lo gì vài bữa nữa anh họ tao từ Mỹ về thăm thế nào cũng lì xì . Lúc đó tha hồ dẫn tụi bây đi chơi vũ trường. “Ảnh” có gọi điện hứa với tao rồi!
Hắn hơi quê khi nghe thằng Minh có tình nghĩa bạn bè thế, biết thông cảm cho “anh em”, bèn chỉa bánh lái sang thằng Quang để đánh trống lãng:
- Ê, ngồi đi Quang, đừng làm bộ mắc cỡ, mày! Mày là chúa trùm rồi còn giả vờ làm con nai ngơ ngác. Nghe nói dạo này mày “quậy” dữ đa!
Thằng Quang trả đủa:
- Quậy gì mậy … Tao thì chỉ thường thôi . Mày mới là thứ dữ . Thằng Minh nói cho tao biết rồi … chuyện …
- Biết gì – Hắn hỏi .
- Chuyện mày với cô Kim Anh đó – thằng Quang dè dặt.
Hắn trợn mắt nhìn thằng Minh:
- Ê, mậy ! Chơi vậy được sao . Đã nói là bí mật mà . Đ…Mẹ!….Không uy tín con c… gì hết trơn.
Vừa rồi Hắn mới chửi thề! Lúc Hắn chửi thề, Hắn cũng không ngờ Hắn đã làm thế nữa . Bình thường Hắn không bao giờ chửi thề cả, chắc có lẽ vì lần này Hắn bực thiệt hay vì vào chỗ ăn chơi thì phải biết chửi thề nó mới oai (?).
Thằng Minh xuống giọng:
- Sorry! đại ca . Thông cảm cho “em” đi mà . Chuyện động trời như vậy mà bắt “em” giữ kín hoài chắc “em” bị “bùng nổ” bao tử quá .
Hắn bực dọc:
- Mai mốt có chuyện gì kêu thằng này kể cho mày nghe nữa thì hổng dám đâu . Mẹ! “Chị” hai chợ trời ơi! “Chị” nhiều chuyện quá đi !
Thằng Quang chen vào:
- Thôi lỡ rồi thôi ! Tao nghĩ thằng Minh nó cũng không cố tình tiếc lộ làm chi . Thì chỉ có tao biết thôi mà chứ ai đâu mà sợ, chẳng lẽ tao đi kêu rêu khắp thiên hạ là mày với cô Kim Anh có này nọ với nhau . Tao biết chớ!
Hắn bình tĩnh lại:
- Mày mà kêu rêu thì tao sống chết với mày đó! Thằng bần! …Mà thôi . Có hay không có cũng không còn quan trọng nữa . Mới “dứt chến” rồi . Chia tay mấy hôm trước. Mấy hỗm nay buồn thúi ruột.
Thằng Quang khích lệ:
- Nói thiệt nhe! Lúc đầu tao nghe chuyện của mày trái tim tao như rụng rời . Tao bị “sốc” đó mày biết không . Trời ơi! cô Kim Anh đó hả và thằng Hoàng đó hả … tao cứ nói lầm bầm trong miệng vậy hoài. Thiệt đéo ngờ ! Học chung trong lớp quen mày bấy lâu tao đâu có ngờ, càng không ngờ hơn là cô Kim Anh thùy mị nết na vậy mà …
Hắn chặn họng:
- Mà sao ? Cấm mày nói xấu đó nghen! Nói xấu tao thì được, nói xấu “cổ” là tình nghĩa bạn bè thành xứt mẻ đó !
Thằng Quang giơ hai tay lên ra vẻ né tránh:
- OK, OK, dạ “em” không dám… thì lại yêu mày , tao chỉ định nói vậy thôi. Nhưng mà nói thiệt nữa nghe, thằng Quân coi vậy mới là sư phụ kìa . Đúng là “lù khù vác cái lu chạy” mà!
Hắn mới chợt nhớ tới thằng Quân bèn hỏi chen vào:
- Ờ nhe! Tính hỏi coi sao không thấy thằng Quân đến ?
Thằng Quang trả lời:
- Kẹt hàng rồi . Bị chị hàng quán hốt día rồi . Hồi nãy tao có ghé ngang bến Bạch Đằng kéo nó đi, nhưng nó nói tối nay chắc có độ với “chỉ” nên mong mày thông cảm. Tối này có thêm con nhạn là đà được hưởng phước, thiệt tao ước gì được cái địa vị như thằng Quân vậy . Sướng tưa đi … Thôi đúng là thằng Quân đẻ bọc điều rồi tụi bây ơi .
Thằng Minh bốc miếng khô bò bỏ vào miệng nhai nhốp nhoáp:
- Thì tối nay đi cho mày sướng tưa luôn. Ở đó mà so đo . Mấy em ở đây chắc da mát thịt. Mày nhắm “hàng” mày đủ bền để cung phụng không. Được voi đòi tiên hả mậy! Tự lo thân đi!
Thằng Quang lấy một miếng mận được cắt sẵn, phân trần:
- Nhưng thiếu một thằng thì cũng bớt vui mầy ơi!
- Có sao đâu, có bốn thì chơi bốn, có ba thì chơi ba – Hắn nói .
Đâu đó từ phía sau vách lá hai cô nàng xuất hiện. Có lẽ đi từ ngõ sau đến. Thi ra đây là hai em “chiến đấu” mà bà chủ căn dặn anh chàng bồi mang đến.
Một trong hai cô ăn mặc khiêu gợi , đồ mỏng tanh, ngực lại chẳng có “phụ tùng” phơi hai hàng tiền vệ thâm đen nhỏ nhắn lên tiếng:
- Ba bốn gì đó mấy anh, có phải cộng luôn hai em nữa là năm sáu hay không ?
Cô còn lại cũng đong đảnh, chơi đồ cũng phong phanh – cái loại “thời trang thế kỷ” của giới tiếp viên bây giờ – cố tình đưa cặp mông tròn khiêu gợi khi đặt đít ngồi xuống, đối diện với Hắn, để cho đám Hắn được một phen “rửa mắt” là nhỏ không hề mặt quần lót.
Nhỏ đon đả nhưng đi thẳng vào vấn đề:
- Em tên Dạ Hương. Hôm nay mấy anh nhậu loại nào . Chơi “công đoạn” mấy.
Thằng Minh lén “địa” “đồ đạc của cải” của con Dạ Hương rồi nói:
- Tụi anh muốn chơi luôn màn “thi công”. Nhưng ông chủ ở đây là người này. “Ảnh” tên Lâm.
Thằng Minh vừa nói vừa chỉ Hắn với cái tên giả. Đám gái cùng lúc nhìn về Hắn như dò xét “ông chủ” có phải là dân “chịu chi” không. Hắn bèn trả lời:
- Thì “thi công” thì “thi công”. Có sao …
Nhỏ “hàng xóm” tên Tiên có vẻ nhỏ nhất trong đám (ngồi cạnh Hắn) mới lên tiếng:
- Vậy thì bắt đầu liền đi nhe! Kêu bia luôn nghe mấy anh, mấy chị . Em tên là Tiên… Tụi mình gầy độ đi!
- Như cũ hé anh em … cho Sài Gòn đi . Đậm đà mà lại rẻ nữa – thằng Minh đề nghị .
Thế rồi sau khi bia được bày ra sẵn sàng với mấy cái tẩy, đám gái chia ra làm ba ngồi kè theo cặp đối diện với nhau qua cái bàn vuông đã cũ lắm rồi , và nhỏ chỉ vừa đủ để vài chai bia và dĩa tôm khô củ kiệu còn bốc mùi chua thơm nồng. Ngồi phía bên này Hắn thấy rõ hết phía bên kia là con Dạ Hương – đang ngồi cạnh thằng Minh – cố tình dang chân ra với chiếc váy ngắn sát mông và bên trong chẳng có gì ngoài đám mạ non đen vừa mới mọc. Trời! Thì ra đám gái ở đây đều không mặc đồ lót, để khi tiện thì phóng vào trong; chỉ cần kéo váy lên, cúi mình xuống là có thể “đưa hàng” ngay cho khách hưởng thụ . Thằng Quang cũng tiện thể thấy hết “đồ đạc” của con Tiên ngồi kế Hắn: trùi trụi tênh hênh khoe cái trời cho ra ngoài . Còn thằng Minh thì thấy con ngồi kế thằng Quang, con Thu. Nhỏ như bắt gặp ánh mắt hau háu của thằng Minh đang thao tác giữa hai đùi nó liền dang chân rộng như khiêu khích. Thằng Minh tinh nghịch bưng ly tẩy lên hớp một ngụm, và ngậm một viên nước đá trong ly ra phóng phèo vào giữa hai đùi con nhỏ . Thay vì nhỏ né tránh thì lại kéo váy ra hứng viên đá . Nhưng lỡ tay hay cố tình sao đó mà nhỏ kéo huốt cái váy vốn đã cũn cỡn rồi qua khỏi hông làm bày biện “hàng” hết ra ngoài . Bọn Hắn được một phen la chí chóe tán thưởng… “dzô dzô” một trăm phần trăm liền. Nhỏ Thu hứng chí la to :
- Anh này chơi kỳ ghê! Nhắm ngay chỗ của Thu mà bắn. Làm ướt hết rồi nè . Bắt đền anh phải dùng tay lau khô .
Thằng Minh hớn hở, không ngờ bia chưa vô được chai nào mà mở màng lại hăng như thế . Bèn nói:
- Được rồi, em qua đây, ngồi lên đùi anh nè để anh “đền” cho . Anh không “bắn” em nữa, chút nữa vào trong đi anh sẽ “bắn cự ly gần” cho, bảo đảm em sẽ khoái tỷ luôn.
Con nhỏ tên Thu liền mạnh dạn bước qua ngồi lên đùi thằng Minh. Trời lúc đó cũng khá tối – chỉ có ánh đèn đường xa xa và cây đèn lồng đặt gần đó – nên thằng Quang và Hắn không thấy rõ thằng Minh làm gì, nhưng chắc rằng thằng Minh đang “đền” cho nhỏ thật đàng hoàng xứng đáng. Bàn tay nó di động sao đó mà chỉ nghe tiếng cười khúc khích nhõng nhẽo của nhỏ Thu. Cả Hắn và thằng Quang cũng hứng tình, mỗi đứa tự tìm lấy “con vợ đêm nay” để bỡn cợt.

Chè chén đâu được giữa cữ, khi cảm đám hơi ngà ngà say thì ánh sáng lý trí của lu mờ theo men rượu , máu thanh niên hừng hực lại trỗi dậy tới hồi cao nhất. Những màn mò mẫm lại diễn ra công khai trong không gian lờ mờ của đèn đường. Tưởng đâu con gái Việt Nam ngày nay còn e lệ nhu mì nào ngờ dạn dĩ hơn gái có chồng, gái xề, gái nái …; nhất là cái nghề “tiếp viên” hàng quán này thì còn gì nữa mà ái ngại . Đã chay sạn hết rồi ! …

Để tranh thủ thời gian về nghĩ sớm – khi đã thấy khách bắt đầu ngà ngà – cả ba cô liền tấn công ngay … hạ bộ của các đối tượng mong “đo ván” cho mau. Đánh nhanh đánh lẹ thì mới mau thắng được, đó là châm ngôn của các nàng tiếp viên hàng quán. Với lại “mốt” đi quán bây giờ phần chủ động đã nhường lại cho mấy em rồi, khách chẳng cần khởi động trước như xưa nữa . Mấy em còn chủ động bày vẻ này vẻ nọ cho thêm phần ngoạn mục. Có lúc thò tay bóp “bắt cọp” đại mấy anh, có lúc tự đưa “rỗ” ra bảo mấý tự tiện mò sò . Bọn Hắn thế đành chịu thua, chỉ hai ba cái vuốt ve mơn trớn thì đã cứng lên như đá . Cơn hứng lại trồi dậy không ngừng, hơi men lại kích thích thêm dục vọng làm cho tay chân suồng sã không ranh giới. Hắn rời bàn tay – mà nảy giờ cứ rút giữa hai đùi con Tiên để sờ mó – vụt một cái kéo phốc chiếc váy thun màu vàng của nhỏ ngược lên tới ngực; ở đó “vú em chum chúm chùm cau” của em đội hẳn ra ngoài với hình cái nón, Hắn phủ phục ngay vào đó áp dụng thủ tục đầu tiên liếm mút không ngừng, chắc rằng bấy lâu nay Hắn thèm thuồng lắm khi sự ham muốn đó không tìm được ở nơi cô giáo nữa…

Hắn liếm rất siêu luyện, rất đồng bộ, rất nồng nhiệt kể cả con Tiên cũng không ngờ như thế, khách qua đây hàng ngay có tới hơn chục nhưng kiếm được khách điệu nghệ và sành sõi phép ăn chơi thì thiệt không có mấy thằng. Hắn thì ngoại lệ thật; chẳng qua vì Hắn biết cách, Hắn có kinh nghiệm, Hắn biết uống nhiều nước để làm cho lưỡi Hắn mềm mại, và với kỹ thuật “nhảy lưỡi” của Hắn từng áp dụng trên mình cô giáo thì chỉ ra vài ba chiêu thôi thì đôi núm con Tiên cương lên như được chà nước đá . Nhỏ cứ bấu riết lấy đầu Hắn ghịt mạnh, hai chân thì ngọa nguậy như đang bơi trong nước, chéo ngược nhau đá lụp bụp vào chân bàn và hưởng thụ cái cảm giác lạc lạc trôi lơ lững trong mình.

Bên kia thằng Minh cũng “làm ăn” khắm khá sao đó mà tiếng con Thu “ư ử” trong cổ họng. Thằng Minh thì thích phối hợp đánh thẳng vào hai điểm trọng tâm: miệng nó thì cù cưa ngay đầu núm và ngón tay nó thì chơi móc classics ngay chốc cái điểm “tỳ bà”. Con Thu cứ thế mà rên xiết trong cổ họng dưới bàn tay cao thủ của thằng Minh đành xả ra lênh láng, nắm lấy tóc thằng Minh vò vò. Nghiến răng tru tréo …

Thằng Quang thì kiểu cách hơn, nó cho con Dạ Hương vốn đã không có mặt quần , ngồi bẹp lên đùi và quay lưng trở lại; từ phía sau lòn qua nách con nhỏ , “thẳng” đưa tay bóp vú không ngừng coi như bóp cho đáng đồng tiền bát gạo, lâu lâu nó lấy ngón cái và ngón trỏ xiết chặt đầu núm và se mạnh, miệng thì hun “chốc chốc” lên lưng con nhỏ – dù mồ hôi rịn ra có chua lét ? làm nhỏ bất giác phải nấc hơi thở dồn. Lúc này nhỏ Dạ Hương ? như có chút cảm giác – lại cố tình uốn éo cho mông cạ sát vào dương vật đang chỉa thẳng xuyên qua lớp quần tây xanh của thằng Quang chạm vào giữa khe lạch đào nguyên của nhỏ. Vì quá kích thích, nước tinh tương của thằng Quang lại ứa ra đọng giọt ở đầu khấc, thấm ướt một quầng nhỏ ở lớp vải quần. Thằng Quang bao phen phải ôm con nhỏ lại không cho uốn éo kẽo xuất tình ngoài ý muốn.

Dzợt xong vài ba chiêu thủ tục đầu tiên cho xuân tình tiết ra lênh láng. Bọn Hắn như tới kỳ chịu không nổi nữa liền gọi bà chủ quán ra tính tiền.
Bà chủ quán từ bên kia một cái bàn có vài ba gã đàn ông mới vào, on ẻo:
- Trời ơi, nhậu bao nhiêu thôi hả mấy em, có hai thùng bia thôi thì chị lấy gì sống. Sao không chơi tiếp đi, còn sớm mà ….
Hắn đáp:
- Bao nhiêu đủ rồi, tụi em chịu hết nỗi rồi, phe chị em của chị tay nghề cao siêu quá, chắc tụi em xin “kíu” vào trong giải quyết thôi …
Bà chủ nghe nói thế mừng rơn, phẩy tay nói:
- Vậy tưởng đâu mấy em đòi về và chị nói thì nói vậy thôi, chớ mấy em nhậu một thùng hay nửa thùng gì cũng được, quán ở đây chủ yếu là mời khách đến chứ đâu có đuổi khách đi …
Vừa nói thị chủ quán vừa tính nhẫm trong đầu, dứt câu thì thị nói:
- …Tổng cộng là 200 ngàn. Vào trong thì tính theo tiền giờ . Nửa tiếng lấy 200 ngàn…cho mỗi em.


Trời! Hắn hơi hoảng với số tiền hơi lớn so với cái túi nhỏ của Hắn … 200 tiền nhậu, 200 tiền cho mỗi em, vậy tính ra là cả 400 ngàn. Số tiền này Hắn để giành còn để làm nhiều thứ lắm, có thể Hắn sẽ mua sách vỡ, có thể Hắn sẽ dùng nó để mua sắm áo quần, có thể dùng nó để sửa chiếc xe đạp đã đứt thắng và hư đùm; nhưng mà … nếu không chơi tới luôn thì người ta coi thường mình lắm … đã nói là dân chơi cầu ba cẳng rồi thì chơi tới bến luôn chứ …Hắn nghĩ ngợi …

Thế là ba cặp ? sau khi sòng phẳng tiền nong với bà chủ quán – lục đục kéo nhau vào một căn nhà lụp sụp diện tích khoảng 20 m vuông với nhiều vách ngăn tạm bợ bằng giấy cạc-tông.
Con Dạ Hương lên tiếng:
- Mấy anh muốn mướn ba phòng hay mướn một phòng lớn.
Thằng Quang hỏi:
- Giá cả sao ?
Con Thu trả lời:
- Giá thì … mỗi phòng nhỏ 15 ngàn, phòng lớn 30 ngàn.
Ba thằng lại chụm nhau xầm xì … cuối cùng thì thằng Minh quyết định:
- Tụi anh chọn phòng lớn, mấy em quậy vui quá, bọn anh cũng thích … nên quyết định chọn phòng lớn quậy cho vui .
- Vậy theo em đi ra phía sau ? con Tiên đáp ? phòng phía sau rộng lắm.
Cả ba cặp lại “cù neo” nhau đi về một xó góc nơi có một ô lớn khoảng 9 m vuông, cái mà bọn nhỏ cho là phòng lớn nhất nơi đây . Căn phòng hơi tối , treo lòng thòng giữa căn phòng là một cái bóng đèn nhỏ 60 Watts đủ để thấy mặt vàng vàng của nhau . Từ trong thoát ra một mùi “hâm hẫm” làm cho cả ba thằng hơi … “chạnh lòng”; nhưng thì thôi … lỡ rồi còn sợ cùi gì nữa!

Con Tiên bước vào trước dẫn đường như quen thuộc lắm…Vừa khi đó thình lình ở phía sau con Dạ Hương vọt lẹ ra trước rồi … “phuột” một cái … con Tiên bị con Dạ Hương tốc váy lên tới lưng quần đưa hai gò mông phún phín trắng phau về phía bọn Hắn. Cả đám thay vì đưa mắt chiêm ngưỡng thì được một phen cười “tơi nơi” luôn. Màn “quậy” của mấy em cũng khá độc địa thiệt, tưởng đâu chỉ có đám con trai mới biết chơi tuột quần, nào ngờ … Con Tiên thì la oai oái tỏ vẻ phản đối, miệng chưởi đéo này đéo nọ nhưng tưởng sao nhỏ cứ “vô tư” để nguyên cái váy tốc lên trời, và còn quay lại khoe con sò lông to bằng chiếc lá non về phía đám thanh niên, không lộ một chút thẹn thùa nào. Thằng Quang nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi thèm thuồng, đáy quần nó một lúc nào đó đã nguội lạnh thì nay căng phồng nóng hổi …

Con Dạ Hương thình lình cũng bị con Thu tốc váy , vì để “trả thù” con Tiên cũng hè lại giúp sức với con Thu cởi tuốt hết áo của con Dạ Hương. Tiếng cười thét la chí chóe , bà chủ quán bên ngoài dẫu nghe được nhưng cũng cố tình làm ngơ . Thời buổi này phải cho mấy em “quậy” như vậy thì khách mới khoái, mới có ăn được . Chớ mấy em hiền quá thì chán bỏ xừ …

Thế là con Dạ Hương phút chốc lại trần truồng nằm tênh hênh trên chiếc chiếu mặc cho con Thu và con Tiên vẫn không ngừng chọt lét và … bóp vú . Đám Hắn được một phen đứng như trời trồng nhìn các em biểu diễn màn vật lộn “truổng cời” y là phim cấp ba của làng sex Châu Âu. Thằng Minh hứng chí còn hò hét bên ngoài để cổ động làm cho các em càng thêm hăng máu, “Bóp vú nó đi Tiên … bên này nè … móc cái chân qua, đó … đó lòn tay bóp … chim đi Thu.” Hắn cứ nghe thằng Minh la hét bóp này bóp nọ một hồi như chịu không nổi cơn hứng tình nữa cũng sà xuống tham gia, thằng Minh thằng Quang cũng tràn đầy cảm hứng nhào xuống hưởng ứng kịch liệt . Thế là chiến trận được bày ra, mạnh đứa nào đứa nấy thi nhau bóp lia lịa đối phương, trai thì bóp gái, gái bóp trai, rồi gái bóp gái, có khi lỡ tay trai cũng bóp… lộn trai . Nhưng lúc này “vui” quá rồi, còn chấp nhất gì nữa … Chơi bóp loạn xạ nhau đã đời, cả bọn lại chia làm hai phe , nam và nữ . Nam thì thụ động nằm hè ra chiếu, nữ thì hùa nhau cùng lột áo hết cho nam. Thế là cả đám không một mãnh vải trên người, và thế là trò chơi cờ người bắt đầu diễn ra với các màn hôn hít, rồ-man-tic … Tiếng thét la in ỏi cũng thình lình tắt ngủm chỉ còn lại tiếng chép miệng, bú mút cho nhau …

10 phút đã trèo qua . Ba thằng nằm xuôi xị dọc ngang không thứ tự ngửa mặt lên trần nhà, ba nhỏ ngồi cạnh và bắt đầu thao tác những phương pháp kích thích điêu luyện. Không gian yên lắng một cách lạ thường cứ như trong động nàng tiên nâu mà dân nghiện bắt đầu “mặc niệm” sự sung sướng của nhục dục đang lang tràn. Tiếng muỗi kêu vo ve không làm cho cả đám bận tâm. Tiếng ồn ào nói chuyện của khách bên ngoài ngã giá với bà chủ quán cũng được bó Hắn bỏ ngoài tai . Bây giờ tất cả tập trung vào trò chơi nghiêm túc, là trò chơi của người lớn ? trò chơi của dục tình.

Rồi chai dầu bôi trơn từ đâu đó được các em truyền tay nhau xức lên lòng bàn tay . Mùi thơm lài từ chai dầu thoảng ra là cái mùi mà ba thằng ngửi được lúc bước vào căn phòng này . Sau khi các bàn tay đã trơn ướt, các em bắt đầu nắm bắt lấy dương vật của ba thằng mà không cần phải … xin phép.
Con Thu lên tiếng hỏi thằng Minh:
- Anh có thích vuốt dầu không anh ? Ở đây tụi em dùng toàn là dầu cao cấp để phục vụ cho khách. Khách đến đây lúc nào cũng hài lòng hết … Dùng dầu vuốt cu thì khi xuất tinh cũng nhẹ nhàng thoải mái …
Thằng Minh cũng không ngờ con nhỏ lại “thẳng thừng” như thế, nói huỵt tẹt ra hết, còn chi là thục nữ nữa, nhưng nó biết rằng vào đây để sung sướng chớ phải vào để kiếm vợ đâu, nhỏ nói gì thì mặc kệ. Nghĩ thế thì nó chỉ ậm ừ rồi nhắm mắt hưởng thụ …
Bên kia con Tiên cũng hỏi, Hắn cũng đáp:
- Ờ được. Em làm mạnh hơn chút nữa được không, bộ sợ anh bị gãy hả .
Thế là tiếng cười lại phát to phá tan bầu không khí yên tịnh. Nhưng sau đó thì lại trở về vắng lặng một cách hòa hợp giữa hai phe .
Con Dạ Hương vừa xoa bóp ngọc hành cho thằng Quang vừa kể lể cố tình cho cả bọn cùng nghe:
- Quán tụi em ở đây khác hẳn các quán khác, mấy anh đi đâu cũng sẽ không kiếm được. Tụi em chủ yếu ở đây là chơi cho thật vui, chơi cho thật đã, lúc nào cũng làm hài lòng khách từ “A” tới “Z” với những phương pháp mới mẽ, đảm bảo vệ sinh …


Thằng Minh ú ớ:
- Vậy thì phải chứng minh cho tụi anh thấy mới được đó nghen, rồi tụi anh sẽ “bo” cho tụi em nhiều .
Con Thu xát thêm một miếng dầu bôi trơn, chập đôi lòng bàn tay lại ôm lấy dương vật của thằng Minh để “se chỉ”, rồi nói:
- Nè … chiêu này thấy đã chưa, còn được gọi là “ông lão vấn thuốc rê” đó, anh thấy sao. Nếu anh muốn làm mạnh hơn thì nói cho em biết.
Thằng Minh lại nhíu đít, kên cứng mặc nhiên hưởng thụ : “Ờ … ờ … được … được”
Con Tiên bên này cũng lên tiếng:
- Em cũng có chiêu khác vậy … ? vừa nói một tay con Tiên bắt lấy gốc dương vật Hắn nhấn mạnh xuống, một tay còn lại chụm năm ngón thành hình cái bánh ú lật ngược bấu nhẹ vào đầu khấc, không biết sướng cỡ nào mà Hắn nẩy mình lên cả nửa tấc ? …chiêu này gọi là “vấn nòng.”
Con Dạ Hương cũng không kém ganh đua với đám chị em:
- Thế còn chiêu này là sao … ? nhỏ vừa nói vừa co ngón trỏ và ngón cái lại thành vòng tròn nắm lấy ngọc hành của thằng Quang kéo ra , làm thằng Quang la oái ? … chiêu này gọi là “cô gái hái trứng cá”.
Thằng Quang la to:
- Trời, đau quá, nhẹ nhẹ thôi, em có biết chỗ đó nhạy cảm lắm không, phải nâng niu … em không nghe người ta nói nâng niu như trứng mỏng hay sao.
Con Dạ Hương buông tay ra xuýt xoa:
- Chết rồi, anh có sao không, em lỡ tay …
Thằng Quang không lên tiếng, con Dạ Hương xuề xòa:
- Thôi mà đừng giận mà! Lát nữa em đền cho .
Thằng Quang lại không nói năng chi tỏ ra giận dỗi. Con Dạ Hương lại nài nỉ:
- Thôi bây giờ em làm anh chiêu này , bảo đảm không đẹp không ăn tiền. Mấy chị ! Em ra tay trước nha! Anh này coi bộ hơi khó tính, phải dùng tuyệt chiêu thôi .
Bên kia, con Tiên và con Thu cùng đồng thanh gật gù, rồi mặc cho con Hương làm gì thì làm … tiếp tục phục vụ cho Hắn và thằng Minh.

Nhỏ Hương sau khi nói dứt thì đứng dậy, đi lại phía góc phòng, từ đó chui vào cái gầm bàn được đặt sẵn, lát sau từ trong cái thúng đang bằng cây mây nhỏ Hương lấy ra một trái dưa leo và một cây dao nhỏ và một cái muỗng nhỏ . Thằng Quang thấy vậy hơi tò mò ngước nhìn nhưng cũng vẫn không lên tiếng. Nhỏ Hương bắt đầu vạt đầu trái dưa leo bỏ và cẩn thận móc ruột dưa leo ra bằng một cái muỗng cà phê . Động tác thật là chậm rãi và khéo léo như từ lúc sanh ra đã biết cắt gọt trái cây vậy, nhưng kết quả thì nhanh chóng hơn nhiều. Sau khi ruột dưa leo đã móc hết, nhỏ dùng đầu dao khoét một cái lỗ nhỏ bằng đầu đũa ở cuối đầu kia của trái dưa leo để cho chút không khí thoát. Thằng Quang lại càng tò mò hơn không biết nhỏ Hương đang làm chuyện gì . Thình lình nhỏ Hương đứng dậy ra ngoài … Thì ra nhỏ đem trái dưa leo ngâm vào nước ấm; khoảng 1 phút sau nhỏ trở lại với trái dưa leo ấm hỉnh trong lòng bàn tay: nhỏ muốn cố tình làm như thế để cho thịt của dưa thật mềm mại đây mà! Thằng Quang lại trố mắt ra nhìn khi thấy từ đâu đó con Hương lấy một cuộn băng keo và bắt đầu vấn vòng quanh trái dưa leo như người ta đang gói bánh tét. Sau đó con Hương lại khéo léo dùng dầu bôi trơn xoa đều bên trong ruột trái dưa leo. Thằng Quang thèm thuồng nuốt nước bọt khi thấy bàn tay con Hương nắn vuốt trai dưa leo một cách … cố tình khiêu khích. Thình lình con Hương dùng một tay nắm lấy đầu dương vật của thằng Quang làm nó giật thót đôi mông.
Nhỏ Hương thì thầm:
- Nằm im đi, rồi em sẽ cho anh biết tay . Coi còn dám giận em không nè!
Thằng Quang nằm im thin thít, nó ngoan ngoãn khác biệt như lúc nãy, trong lòng hồi hộp chờ xem con Hương sẽ dùng trái dưa leo để làm gì ở dương vật nó . Chẳng bao lâu thì thằng Quang cảm nhận được trái dưa leo đó ấm hỉnh ở đầu khấc. Thằng Quang bắt đầu lim dim đôi mắt. Ánh đèn trên trần nhà cũng mờ dần trong tầm nhìn. Giờ đây nó chỉ có cảm thấy trái dưa leo đó cứ xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, mỗi 10 giây thì nó lại lấn sâu hơn một phân. Thằng Quang bắt đầu rên …

Khá khen cho con Hương biết cắt trái dưa leo thiệt vừa khớp với thân dương vật, khi trái dưa leo đã đi hết đường, thằng Quang cảm giác được đầu khấc nó chạm vào đầu bên kia của trái dưa leo . Ngoài cảm giác đê mê ra, thằng Quang còn cảm giác sự ấm áp lạ thường của thịt tươi, cái cảm thật y hệt như đặt vào l… con gái vậy . Mặt khác con Hương bắt đầu đẩy trái dưa leo lên xuống, thằng Quang cảm giác như nó đang giao hợp với ai đó, nhất là khi kéo ra sức hút hơi của trái dưa leo nhờ khoét một lỗ nhỏ ở đầu kia cứ như muốn hút hết tinh dịch của nó như đã chờ sẵn ở túi tinh để phóng ra . Con Hương còn “ác” hơn, nó dùng ngón trỏ ? lúc thì bịt đầu hơi lúc thì lại mở ra ? làm áp suất tăng phát ra tiếng hút “phuột phuột”. Năm phút đã trôi qua, thằng Quang như không còn chống cự được bao lâu khi cơn sướng cứ tăng lên mãi đến hồi “tức nước vỡ bờ”, bèn “ra lệnh” cho con Hương hãy ra sức đợt sau cùng. Thế là “phành phạch” phành phạch con Hương dùng lực ở cánh tay phát xuống liên hồi như máy động cơ xút bắp … thằng Quang cong mình … cảm thấy đầu khấc mình nghẹn lại ở cuối đường trái dưa leo … Con Hương càng ra sức, vừa leo lên bụng thằng Quang và dùng cả hai tay để xiết …
Thằng Quang dứt cơn … trái dưa leo cũng bị tét …
Từ đầu hơi trái dưa leo, con Hương vét sạch chất thải, rồi lấy khăn có tẩm nước hoa ra lau chùi cho thằng Quang.

Hắn - Phần 1
Hắn - Phần 2
Hắn - Phần 3
Hắn - Phần 4
Hắn - Phần 5
Hắn - Phần 6
Hắn - Phần 7 ( HET)

Leave a Reply

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)