Nhật Ký Chưa Người Đọc - Phần 1/2

Sau khi nhận đuợc cú phone của trụ sở giám nghiệm, Khang vội vã uống vài hớp cafe rồi phóng xe đi ngay. Chưa kịp hút xong điếu thuốc, cái bánh đang ăn dở cũng quảng xọt rác . Khang chỉ biết sáng nay anh đang có cái gì bồn chồn, khác lạ trong nguời . Trụ sở giám nghiệm cơ khí trực thuộc bộ giao thông chỉ mất khoảng hai muơi phút chạy xe. Đuờng phố sáng nay cũng như mọi hôm ồn ào nghẹt khói bụi, nó làm tăng thêm vẻ phức tạp của một ngày mới.
Vừa buớc vào văn phòng, ông Thắng truởng phòng đã quảng ngay một câu: Có lệnh trên thành phố muốn chúng ta nhanh chóng tiến hành điều tra hồ sơ C2811. Anh qua bộ hình sự tiếp xúc với anh em bên đó xem vụ này bắt tay thế nào . Các linh kiện mảnh vỡ, phụ tùng linh tinh đã góp vào trung tâm xét nghiệm B2. Anh lên đó nhận hồ sơ giảm nghiệm cơ bản rồi đi ngay đi!

Khang vuốt trán:
- Nhưng có tin gì từ phòng X5 chưa bố ??

Ông Thắng càu nhàu:
- Biểu anh đi B2 thì đi sao hỏi X5 làm gỉ

Khang đáp:
- Thì không phải X5 đang nhận diện các thi thể sao? Mình cần báo cáo những nạn nhân tử nạn trên phi cơ hôm đó đã xác định đuợc bao nguời rồi để gia đình họ còn nhận xác chứ! Việc đó em nghĩ gấp hơn, thưa xếp!

Ông Thắng nhấn mạnh:
- Nhưng bộ nội vụ muốn làm rõ nguyên nhân chiếc máy bay bị rớt! Anh có biết trên máy bay có ông thứ truởng và một phái đoàn bộ ngoại giao hay không!? Việc này liên hệ an ninh quốc gia nên phải cẩn thận!

Khang không dám phản đối, lại bàn gom hồ sơ rồi đi ngay. Thoáng cái đã đến phòng B2, nơi đang phân tích các mảnh vụn của chiếc phi cơ và bộ phận cơ khí quan trọng . Khang bấm nút cửa, một chị nhân viên kéo cửa ô nhìn ra nhoẻn cuời thâm hiểm. Khang dơ miếng giấy phép lấy từ văn phòng cho chị ta coi. Chị ta liền đẩy chốt cho cánh cửa mở ra để Khang vào.

Quang cảnh thật phức tạp, hàng chục nhân viên ăn mặc đồ trắng đeo mặt nạ bốc từng quặng sắt một cho vào máy phân tích . Mọi nguời làm việc im lặng, không ồn ào nhưng nhanh nhẹn lắm. Khang đứng nhìn một hồi thì chị kia lên tiếng:

- Anh đẹp trai! Có gì mới không?

Khang cuời khểnh:
- Mọi việc đang vào giai đoạn A đấy chị . Hôm nay ông Thắng muốn mình mang hồ sơ phân tích sang bộ hình sự gặp bên đấy xúc tiến thủ tục điều tra cấp 3.

- Sao lại cấp 3? Chị kia hỏi .

- Thì vì có một thứ truởng tử nạn trên chuyến bay nên đây là vấn đề an ninh quốc gia đấy!

- Thế anh vào phòng để nhận hồ sơ nhé . Chị kia nói lại kèm theo ánh mắt lẳng lơ. Khang biết cái cuời đó, nó ẩn chứa nhiều thứ lắm . Đã làm ở đây hơn muời một năm, anh đã trải qua nhiều chuyện "phức tạp", lại phức tạp, ở đây rồi .

Trong phòng chỉ có cái bàn và hàng chục cái tủ sắt, một bộ sa lông gia đen bóng loáng . Khang ngồi xuống ghế. Chị kia hỏi mời:

- Uống cafe nhé ?

- Khang đáp: Ừ! Đen vào nhé!

- Đen cỡ nào cơ chứ ??

- Thì đen không đuờng đấy! À mà này chị Tuyết, ở đây sao lại lắm tiểu thuyết thế này ?

- Thì của em đấy! Lúc rảnh rỗi lại ngồi xem đấy mà!

- Chị cứ hay mộng mơ, rõ phiền đàn bà các nguời!

- Sao lại phiền? Khang chưa có vợ nên không hiểu đàn bà là gì đâu!

Khang càu nhàu:
- Gớm các bà lại có gì mà khó hiểu đâu chứ!

Tuyết cuời khúc khích:
- Anh thật nghĩ vậy sao? Đàn bà có nhiều cái hay lắm đấy!

Khang thắc mắc:
- Chắc lại hay làm nũng chứ gì!?

Tuyết đủng đỉnh pha cafe vừa nói: Có nguời nhìn ngây thơ nhưng lại rất độc ác! Có nguời rất lạnh lùng nhưng rất nóng bỏng bên trong! Tạo hóa sinh ra đàn bà chúng em khiến chúng em có cái kỳ lạ rằng hễ càng đẹp bao nhiêu thì lại càng ...dâm bấy nhiêu! Nguyễn Du đã chẳng nói rằng: "Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen" là gì!

Cafe đến tay, Khang vừa định cầm lấy thì Tuyết như...vô tình làm sóng tràn ra đổ cả vào bấu quần của Khang một ít . Tuyết hối hả:

- Chết! Em xin lỗi! Anh có bỏng không?

Khang chùi nhẹ làu bàu:
- Bỏng thì không chết, nhưng cái quần mới mua gần cả nửa tháng luơng đấy!

Tuyết lóm lỉnh hỏi:
- Thế em đền cho! Làm gì than tội nghiệp thế!!

Khang hỏi như đố:
- Đền thế nào đuợc!? Không lẽ lại bảo chị mua một cái khác à!

- Không! Đền thế này này ...

Vừa nói xong Tuyết đã ngồi sụp xuống đưa tay kéo phéc mơ tuya quần Khang xuống, lòn bàn tay mềm mại vào tận trong đũng quần rờ rờ cái duơng cụ của Khang. Thật bị bất ngờ, Khang hơi thẹn nhưng lại hít mạnh hơi thở để lấy bình tĩnh lại . Khang cúi xuống nhìn Tuyết .

Tuyết có guơng mặt trái xoan bầu bầu, mắt phuợng nhừng đeo kính trắng nên trông rất qúy phái . Khang bỗng dưng thấy thích thích cô bạn đồng nghiệp mình ở tư thế như ngồi, như quỳ giữa hai chân mình đang vọc tay vào trong quần mình . Khang chẳng biết có phải Tuyết đang giỡn hay đang thử mình nên làm bộ hỏi:

- Đã đền thì đền cho đáng nhé ??

Tuyết nguýt Khang một cái thật sắc rồi bóp mạnh tay một cái! Khang xém chút la lên, rồi đỏ mặt ngồi im. Tuyết mỉm cuời:

- Thế có ai thổi cái này cho anh bao giờ chưa?

Khang vừa mắc cỡ, vừa hồi hộp vì truớc giờ Khang chưa có bạn gái nên có biết gì thổi hay hít là gi đâu! Chỉ biết sơ sơ qua phim khiêu dâm đại khái . Khang phập phồng nói:

- Có ai lại dám hy sinh cho ngườii dưng bao giờ ?

Tuyết phụng phịu:
- Thế mà đòi làm thám tử! Chuyện gì cũng ngốc hết! Để em đền cho anh nhé ....

Vừa nói xong, Tuyết đã gần như cởi phăng cái quần Khang đang mặc xuống tới đùi . Ở tư thế ngồi trên sa lông, Khang chỉ còn biết ninh hơi thở đợi cái gi đó kỳ lạ mà anh chưa biết bao giờ .

Tay Tuyết đã cầm hẳn con cu của Khang, cô nàng khẽ cúi xuống hé miệng ra rồi chầm chậm mút lấy vào trong.

Không gian như ngừng thở theo nhịp tim của Khang. Cảm giác một cái miệng uớt uớt đang mút cu cho mình làm Khang sung suớng tột đỉnh! Chưa bao giờ đuợc có thứ cảm giác tê tê buồn buồn đến thế!

Tuyết không chậm rãi nữa, nàng gia tăng tốc độ dần theo nhịp mút . Tiếng chóp chép từ cổ họng nàng phát ra và hơi thở nàng gần như cũng nhanh dần! Tuyết nhả con cu của Khang đang nút trong miệng ra nguớc mắt hỏi:

- Đền như vậy đuợc chứ ??

Khang chỉ ú ớ ầm ừ rồi nhắm mắt lại mà mơ màng trong cực lạc . Tuyết lại cúi xuống nút cu vào miệng mình . Một cảm giác nong nóng chạy rân khắp đầu luỡi nàng, một thứ cảm giác nhờ nhợ đang dần dần chảy ra mỗi lúc một mặn thêm. Tuyết bú thật lâu, cái đầu nàng không ngừng nhô lên xuống . Một tiếng chép thật kêu vang lên!!

Tuyết tách luỡi mình để liếm lấy duơng vật Khang. Rồi lại nút nút liên hồi . Khoảng hơn muời phút trong im lặng của không gian căn phòng, bỗng Khang bật kêu:

- Ôiiiiiii!!!

Tuyết vội vàng nhả cu Khang ra. Từ miệng nàng một bụm nuớc trắng đục phọt xuống đất! Khanng nhắm nghiền mắt lại, cảm giác như đứt hơi. Một trận tinh trùng vãi ra ào ạt khắp quần . Bất chợt Khang dang hai tay ra ôm ghì lấy đầu Tuyết kéo lại gần . Tuyết như hiểu ý, cô nàng gồng mình một chút rồi hả miệng ra đớp lấy con cu của Khang trở vào.



Nàng cảm nhận thêm một trận phóng tinh tràn thẳng vào cuống họng mình, chảy manh qua cổ! Nàng "Ực" một cái, rồi hai cái! Huơng vị lờm lợm khiến nàng nheo mắt cố nuốt cho trọn một bầu tâm sự của Khang bắn sang.

Khang ngã bật ngửa ra ghế, Tuyết rút lui đứng dậy chùi mồm mép hai bên và sửa lại cái kính mắt vừa nói:

- Đền như thế, em lỗ to!!

Khang cuời như mếu:
- Ai bảo làm hư...quần nguời ta!!??

Tuyết đứng đấy nhìn Khang đang kéo quần lên mà nói:
- Em chỉ đổ một ít cafe lên quần anh! Còn anh lại đổ một lít tinh trùng vào bụng em!

Khang đỏ mặt làm kên:
- Ráng Chịu!!

Đứng dậy Khang theo sau Tuyết lại chỗ tủ sắt để nhận "hồ sơ" khám nghiệm . Từ sau, Khang chăm chú nhìn dõi theo Tuyết đang lom khom với mớ hồ sơ trong tủ. Cặp mông sao lại bỗng dưng đầy đặn đến thế ?? Có lẽ Khang chưa có vợ nên anh nhìn phụ nữ từ những khía cạnh "nhạy cảm" nhất!

Đôi chân dài đuợc bọc bởi một lớp vớ gia nâu khiến cho Khang càng thấy hai chữ "phức tạp" rất đúng ở phụ nữ! Khang nhìn như bị thôi miên! Mắt dán chặt vào cặp mông tròn lẳn ấy . Tuyết vẫn tiếp tục thu gom từng ngăn một bất chợt nàng cảm thấy rupe mình bị kéo cao lên!

Từ phía sau Khang đang tuốt nguợc cái rupe của Tuyết lên qúa đùi . Khang như con hổ đang đói đứng truớc con nai tơ. Tuyết không ngờ Khang lại xỗ sàng như vậy . Chưa kịp hoàn hồn thì Khang đã tuột truồng nốt cái quần lót màu hoa cà cua Tuyết xuống tới đầu gối rồi .

Chỉ còn cách vịn tay vào cái tủ sắt để đứng . Tuyết bị Khang chiếm lấy từ phía sau. Như không còn kịp giờ nữa, Khang hối hả móc cu mình ra khỏi quần nhắm thẳng phía mông của Tuyết mà nhấp vào . Thấy uơn uớt mềm mại như thạch, một ít lông xoăn không đủ cản đuợc lối vào của Khang. Tuyết đành hạ thấp lưng xuống đón nhận lấy cu Khang đâm thẳng vào chim mình một cách êm ái ...Tuyết rên khẽ một tiếng "Haah" thì thấy trời đất như xoay mòng mòng xung quanh. Duơng vật cứng ngắt của Khang đưa vào thậm thụt như cái kim máy đang xuyên qua lớp vải mong manh.

Da thịt Tuyết trắng phau! Từ sau Khang vòng tay ôm chặt lấy eo cô bạn mình mà nhấp như điên. Chỉ đuợc khoảng dăm bảy phút thì Khang phụt một cái rồi ghì xiết lấy nguời Tuyêt.

Tuyết cảm nhận một thứ nong nóng chạy thẳng vào tử cung mình . Một giòng nuớc nhờn thoát ra chảy nguơc xuống hai bẹn háng làm nàng rùng minh bất giác đẩy mạnh Khang rạ Tuyết nhăn nhó:

- Anh không đeo bao lại bỏ vào nguời em. Em có thai thì chết!!

Khang bị đẩy ra lúc đang cao điểm nên làm hụt mất một ít tinh dịch vãi ra khắp sàn đất!

Kéo quần mình lên, Tuyết quay lại nem phịch một đống hồ sơ vào nguời Khang rồi nói:

- Gớm! Cứ như đói cả năm rồi vậy!! Sao ra nhiều thê?

Khang đứng tần ngần một lúc rồi ôm cái xấp hồ sơ đi ra...

Từ trong văn phòng của Tuyết buớc ra Khang để ý thấy vài ánh mắt đang nhòm ngó mình như dò hỏi tò mò khiến anh thấy nửa mắc cỡ nửa bực mình . Khang cố tình huýt sáo vu vơ như để làm cho tự nhiên nhưng vưa đi ngang qua đám nhân viên phòng B2 thì anh nghe có tiếng cuời khúc khích như chọc ghẹo mình:

"Ủa sao đi...lẹ vậy?"
"Nhìn ổng kìa! Sao đi...cà nhắc!?"

Tiếng xì xầm làm Khang muốn "độn thổ" cho chóng mà không biết phép . Anh quýnh qúa nên lúc đi không biết rằng khuy quần chưa kéo lên, để lòi cả cái vạt áo ra ngoài hèn gì cả bọn phòng B cuời ngặt nghẽo . Khang lúng túng vừa đi vừa kéo vội cái phẹc lên rồi dông thẳng về phòng mình ngồi thở hổn hển!

Chưa lần nào thấy phiêu lưu như vầy! Khang đã từng nghe tiếng đồn đãi về "tác phong" của dân phòng Bê Nhì (B2) rồi, nhưng hôm nay mới đuợc "kinh nghiệm" qua. Nghĩ lại, Khang thấy mình như vừa bị "hiếp dâm" hay sao ấy! Vừa nôn nao, vừa sờ sợ bị ai biết! Nhưng xét cho cùng Khang thấy mình cũng không đến nỗi thiệt hại gì hết, nguợc lại là khác .

Những ý nghĩ miên man cứ quay quần trong đầu Khang, hết hình ảnh đôi tay thoăn thoắt của Tuyết vọc lên xuống rồi cái màu tim tím hoa cà của cái quần xì líp lúc nãy như chụp lấy cái đầu Khang. Rồi hai mảnh mông trắng ngần như trứng bóc như căng ra truớc mắt mình làm Khang muốn điên đảo tâm hồn!

Móc vội gói 555 ra, tìm nhanh một điếu đưa lên môi châm lửa Khang tìm lại bình tĩnh trong giây lát và xua đuổi những hình ảnh khiêu dâm trong đầu mình đi để còn làm việc.

Điện thoại reng:

- "Alo! Khang nghe đây!"

- "Có rồi! Để soạn xong thì qua ngay"

- "Vâng! Vâng! Okê!"

- "Thôi bye"

Khang mang cái cặp táp hồ sơ đi nhanh ra ngoài . Bất chợt nghe ai gọi:

- "Anh thám tử ngốc!"

Khang quay lại, thì ra Tuyết đang đứng đằng hành lang. Khang không biết nói sao chỉ hỏi:

- Gì thế!?

Tuyết nói:

- Anh rảnh không?

- Không! Bây giờ cần đi gấp!

Tuyết phụng phịu:

Cứ như gặp tà không bằng! Mới đấy đã muô'n lánh mặt rồi!

Khang không biết nói sao chỉ biết gãi tai. Nhưng rồi cũng nói như bào chữa:

Không phải vậy! Mà mình gấp thật đấy!

Tuyết nói như đùa:

Lúc nãy cũng gấp lắm nhỉ ?? Nhưng anh gấp qúa làm em không kịp đưa cho anh cái này .

Gì thế ??

Tuyết đưa tay ra một cái bao nylon đen hình như đựng cái gì trong đó .

Khang cầm lấy thấy nó không nặng lắm, như dò hỏi bằng ánh mắt Khang nhìn Tuyết và đợi câu giải thích . Tuyết nói:

Một ít đồ mà anh em bên B2 tìm đuợc trong cabin hành lý của cái máy bay đó mà! Anh hãy xem truớc có đóng góp đuợc gì cho việc điều tra hay không nhé! Khang định mở ra xem, nhưng Tuyết đã nói:

"Tối mật"

Như hiểu ý Khang không mở ra mà cầm vậy đi luôn về phòng mình . Đóng của cẩn thận rồi Khang mới lấy kéo cắt cái túi nylon ra thì thấy bên trong có một ít giấy tờ chứng minh và một cái hộ chiếu bị cháy nám đen thui nhưng còn đọc đuơc phần duới "Phạm Quỳnh Huơng". Lục lọi thêm thì phát hiện một quyển sách khổ 2 tấc vuông bìa bị cháy đen, nhưng còn đuợc hơn 85% nguyên vẹn! Khang chẳng biết là quyển sách gì mà sao lại đuợc bỏ trong bọc "Tối Mật" như vậy . Tìm tòi một hồi anh bèn lấy cái hộ chiếu ra xoi xoi ánh đèn rồi tìm hiểu: "Ai là Phạm Quỳnh Huơng?"

Với cái tên và hàng số trên chứng minh Khang sửng sốt đọc một loạt thông tin cá nhân hiện lên màn ảnh vi tính:

Phạm Quỳnh Huơng
Ngày Sinh: 20/11/1981
Nới sinh: Đà Lạt
Nghề nghiệp: Thông dịch viên.
Nơi làm việc: Bộ ngoại giao
Quân hàm: trung úy Quân Báo .

Như có gì là lạ khiến Khang muốn biết thêm về nguời này. Khang vội gọi điện sang cho Tuyêt:

Alo! Chị Tuyết có đấy không?

Bên kia trả lời Tuyết vừa đi họp rồi . Khang cúp máy . Suy nghĩ một lát Khang lấy cái túi ra tìm hiểu thêm thì thấy ngoài những cái chứng minh hộ chiếu, một cái hộp son phấn hình trái tim mà phía trong có khác tên Quỳnh Huơng ra thì chỉ có quyển sách đen cháy nám . Khang cầm quyển sách đọc ngoài bìa chỉ thấy chữ bên ngoài không còn rõ nữa, nhưng lật vào trong thì Khang thấy còn khá rõ ràng:

"Tôi tên Phạm Quỳnh Huơng năm nay tôi 21 tuổi và những gì tôi viết sau đây là nhật ký thời gian tôi làm việc tại trụ sở bộ ngoại giao. Tôi viết để ghi lại những vui buồn mà đời tôi đã gặp, đang trải, và sẽ phải làm hầu sau này tôi sẽ dùng vào việc viết một tác phẩm cho riêng mình và cho mọi nguời .

Tôi sinh ra trong gia đình bố tôi là một quân nhân, mẹ tôi làm truởng phòng một cơ quan nhà nuớc . Tôi có hai anh trai và một đứa em gái nhỏ hơn tôi 3 tuổi . Nhà tôi ở Đà Lạt nhưng bố mẹ tôi thuờng ít ở nhà vì công việc đòi hỏi nên họ đi công tác thuờng xuyên, lúc chỗ này lúc chỗ nọ . Anh em chúng tôi sống với nhau, trong nhà có hai nguời làm một đàn ông và một đàn bà .

Năm 15 tuổi tôi có niềm say mê trở thành nghệ sỹ chơi đàn piano. Tôi học nhạc từ nhỏ nhưng bố mẹ tôi chỉ cho rằng tôi thích học vì chẳng biết làm gì trong giờ rảnh rỗi sau buổi học . Tôi say mê và yêu thích âm nhạc, vì thế tôi hay có tính trầm cảm thích mộng mơ một mình . Năm ấy bố tôi đi công tác xa, còn mẹ thì đang hùn hạp với bạn mở công ty riêng nên không ngó ngàng gì đến chúng tôi cả . Em gái tôi năm áy vừa lên lớp Tám tư thục còn hai anh tôi thì một nguời đang ở Đại học, còn anh thứ hai tôi đang ở chuẩn bị thi vào đại học . Năm ấy tôi phát hiện một chuyện lạ:

Tôi thay quần áo thì thấy một ít máu đỏ duới đũng quần . Tôi sợ lắm những tuởng mình có bệnh gì đến nơi. Về sau, khi mẹ về tôi hỏi bà, thì bà bảo:

"Con có kinh rồi! Thế là dậy thì nhé con gái của mẹ"

Năm tôi 16 tuổi, tôi cao 1m63 cơ thể tôi có nhiều thay đổi lạ khiến tôi thấy khó chịu nhất là ngực tôi sao cứ căng lên mãi như vỡ tung ra. Chỗ kín cũng thấy ngứa ngáy vì tôi phát hiện mình có lông nhiều quá. Kinh nguyệt tôi ra đều đặn và tôi quen với nó dần .

Năm đó tôi thi giải Âm Nhạc Tuổi Trẻ Beethoven đuợc hạng nhất . Mẹ tôi vui lắm nhưng bố tôi càu nhàu:

"Xuớng ca vô loài! Học gì không học"

Thế là ông bắt tôi đi hoc ngoại ngữ . Tôi học tiếng Anh và tiếng Nga, nhưng niềm đam mê âm nhạc vẫn không rời bỏ tôi.

Năm 17 tuổi tôi thi vào đại học . Đáng ra tôi sẽ vào truờng Quốc Gia Âm Nhạc để học đàn và nhạc lý thì bố tôi nhất quyết không chịu, ông bảo:

Con phải học ngoại ngữ! Ngành ngoại giao thích hợp con hơn! Nhà mình đâu có chuyện con cái đi đàn cho thiên hạ nghe mà ngửa tay lấy tiền!!

Tôi thi đậu và vào đại học ngành Chính Trị Xã hội và Ngoại Ngữ!, tôi bỏ dần ý nghĩ trở thành nghệ sĩ duơng cầm .

Năm 18 tuổi, tôi biết nói tiếng Anh, Pháp và Nga lưa loát . Bố tôi có nói chỉ cần tôi ra truờng ông sẽ bảo đảm công việc ở Bộ ngoại giao sẽ chào đón tôi.

Mẹ tôi vẫn bận chuyện làm ăn, nhiều khi tôi buồn chẳng có ai nói chuyện, em gái tôi thì nó cũng bận học hành tối ngày vả lại nó tánh tình như bố tôi là thích bay nhảy, mộng lớn là Quyền Lực theo truyền thống con nhà võ . Anh trai lớn tôi lấy vợ rồi đi làm ở Nga cho công ty dầu khí . Còn anh hai tôi đang học ngành Luật, anh thích đọc sách và cũng mê nhạc giống tôi. Anh em chúng tôi thuờng nói chuyện về Pushkin và Balzac, Tolstoi...rồi Mozart, Beethoven, Schubert anh tôi là nguời giỏi biện luận, nói chuyện rất trôi chảy, nhiều khi tôi học ở anh nhiều thứ .

Anh dạy tôi tư tuởng phóng khoáng của Balzac, truờng phái lãng mạn của Beethoven vân vân, tôi kính nể anh rất nhiều . Nhiều khi anh em chúng tôi nói chuyện về chất lãnh mạn rất sôi nổi, say sưa.

Anh bảo:

Làm nguời khổ lắm, không có tự do thà chết còn hơn!

Tôi đáp:

Thế anh có dám chết vì yêu không?

Anh nói hăng say:

Chết vì yêu là dại!! Tình yêu chỉ là con quái vật! Em đừng tìm nó!

Tôi nói: Em chẳng biết quái vật hay gì nhưng chắc nó cũng suớng hơn nhiều thứ trên đời lắm .

Có lần tôi tắm vừa xong đang mặc quần thì tôi thấy như co' ai đang rình ngoài cửa nhìn trộm mình thay đồ . Tôi thắc mắc lắm nhưng rồi thôi không tìm hiểu .

Năm 19 tuổi, một hôm đi học về tôi thấy bố tôi đang ngồi đọc báo, còn mẹ thì nói chuyện điện thoại như cãi vã với ai về cái gì đó .

Tôi chào bố, ông bảo:

Tháng sau cho con vào đó tập sự đấy! Bộ đã đồng ý với bố rồi . Con phải ráng lên nghe!

Nghe vậy tôi cũng thản nhiên, vì tôi biết cái này sớm muộn cũng đến thôi, ở nhà mọi chuyện đều do bố tôi sắp xếp cả!

Tôi lên lầu về phòng mình bắt gặp anh ba tôi. Anh nhìn tôi hơi khác lạ hơn mọi khi tôi không hiểu có gì kỳ kỳ với anh.

Tuần ấy sinh nhật 19 tuổi của tôi.

Nhiều bạn bè đến dự, có cả các bạn trong quân đội của bố tôi đến nữa xe hơi đậu hết cả con đuờng trong khu biệt thự chỗ chúng tôi ở . Mẹ tôi mừng tôi một cái hộp son phấn có khắc hai chữ "Quỳnh Huơng" cho tôi. Bên trong một cái dây chuyền óng ánh bằng vàng rất đẹp! Tôi sung suớng đón nhận mọi tình thuơng.

Tiệc tùng say sưa xong thì đám bạn tôi ra về cả, các bạn bố tôi lại kéo nhau đi chỗ khác say sưa tiếp . Mẹ tôi cũng đi với các bà bạn đánh bài ở nhà một nguời quen. Còn lại mình tôi trong phòng và một đống quà cáp bề bộn trong phòng.



Tôi vào nhà tắm cởi quần áo ra định tắm rửa rồi đi ngủ thì nghe anh tôi gọi:

Huơng ơi! Đâu rồi!??

Tôi ấp úng trả lời:

Em trong này, đang tắm!

Anh tôi lại gần của bên ngoài nói vọng vào:

Happy birthday công chúa! Anh từ Saigòn chạy suốt đêm mới về kịp để cho em cái này!

Tôi đang trong trạng thái không có quần áo gì, ra cũng dở mà đứng yên cũng dở . Tôi bảo anh:

Có gì anh để ngoài ấy lát em ra xem!

Anh nói: Không đuợc đâu, ra ngay kẻo ăn đòn!

Tôi lấy cái khăn tắm quấn vội quanh nguời rôi mở cửa buớc ra bẽn lẽn nhìn anh tôi. Thấy anh đang đứng truớc của guơng mặt rạng rỡ tay cầm một cái hộp nhỏ anh đưa tôi.

Cầm lấy tôi mở ra thì trong đó có một cái bông Quỳnh làm bằng cẩm thạch xanh biếc đuợc trạm trổ tinh vi. Tôi thích lắm cám ơn anh rối rít . Có lẽ vì thích qúa nên tay tôi luống cuống làm sao nên cái khăn quân quanh bụng tôi bị tuột xuống!

Vừa bất ngờ vừa mắc cỡ tôi hối hả cúi xuống định luợm cái khăn lên che lấy thân thể tôi. Bỗng anh tôi nói:

Đẹp như đóa Quỳnh thật! Nhưng không biết có ...thơm không?

Tôi lúng túng khi nghe anh nói, rồi tôi nhìn cái bông quỳnh bằng pha lê đang cầm trên tay, bất chợt tôi hãnh diện khi biết mình đẹp như vậy! Tôi nói nửa đùa nửa thật:

_Dĩ nhiên cái hoa pha lê của anh không có thơm bằng em đâu!

Tôi định kéo khăn lên che nguời lại thì anh tôi buớc lại đoạt lấy cái khăn trong tay tôi rồi vứt ra xa lắc . Tôi sững mắt nhìn anh rồi hỏi:

Anh...??

Im lặng một lát anh nói:

Quỳnh Huơng của anh cho thử mới biết!

Không ngờ câu nói đùa của tôi đã châm ngòi cho một tình huống phức tạp làm tôi bối rối! Tôi nói:

Anh biết làm gì!?

Để yêu!

Sao thế đuợc!??

Tôi chưa nói gì thì anh tôi sáp lại gần ôm lấy eo tôi kéo vào nguời anh. Tôi thở hổn hển vì hồi hộp!! Nhưng tôi thấy yếu đuối truớc sức mạnh táo bạo của anh. Tôi đứng yên trần truồng trong tư thế bị ôm chặt không thoát đuợc .

Anh nhìn tôi chòng chọc, tôi mắc cỡ qúa quay mặt đi chỗ khác . Anh thì thầm bên tai tôi như đủ để tôi nghe thôi:

Cho anh biết cái mùi Quỳnh Huơng này đi!

Bàng hoàng này chưa qua đã đến bàng hoàng khác! Tôi lúng túng không biết nói sao thì anh đã cúi xuống nút bầu vú bên phải của tôi vào miệng . Anh ngậm như đứa bé đang ngậm cái ti ti! Tôi như nghẹt thở truớc việc đó của anh. Miệng anh tham lam di chuyển khắp ngực tôi, rồi lên môi tôi. Anh hôn tôi nhẹ nhàng trên làn môi làm tôi cảm động muốn khóc lên!

Không biết sao tôi chỉ đứng như trời trồng khi anh thụp xuống duới háng tôi. Anh lấy tay phải bế chân trái của tôi gác lên vai anh rồi anh hít hít vào háng tôi.

Tôi nhột qúa bỗng cuời khúc khích lên thích thú . Anh nói như giỡn:

Hoa Quỳnh chưa tắm mà như vầy, tắm rồi thì thế nào !?

Tôi nói: Thì chết hết các con buớm!

Anh nói:

Cho con buớm này chết nhé!

Tôi nói: Anh để em đi tắm rồi tính!

Anh buông tôi ra, nhặt cái khăn lên tôi đi vào phòng tắm mở nuớc ra tắm . Tôi đứng yên cho nuớc chảy xối xả xuống thân hình mềm nhũn của tôi mà bao ý nghĩ chạy trong đầu tôi. Tôi không biết có phải như vậy là tội lỗi không, nhưng tôi thấy hơi thích thích khi đuợc anh tôi xem mình như một đóa Quỳnh đang nở rộ.

Đang đọc thì Khang thấy bị mất vài trang trong quyển nhật ký. Không biết có phải do bị cháy mất hay bị xé mất chỉ biết cái chuyện Quỳnh Huơng làm gì kế tiếp thì bị đứt mất một khúc . Khang đang tính lật sang trang sau xem tiếp nói gì thì nghe điện thoại reng reng. Nhấc máy lên bên kia là dọng ông Thắng:

Cậu làm gì sao lâu thế ? Tôi đang chờ bên này từ nãy giờ!
Khang vội bào chữa:

Em đang ngồi duyệt lại bản thảo của chồng hồ sơ mới thu thập bên kia ạ!
Qua liền đi!
Dạ xếp!

Khang đóng quyển sách lại rồi bỗng dưng dụ dự có nên mang quyển sách này theo để trình bày hay không? Có lẽ cô gái viết quyển nhật ký này không ngờ rằng những gì cô viết trong đó sau khi cô tử nạn lại có nguời đang đọc . Nhưng có lẽ những bí mật còn nhiều trong quyển sách này có thể liên can đến vụ nổ máy bay chăng? Băn khoăn một lát rồi Khang vội cất quyển sách vào hộc tủ khoá lại kỹ càng rồi mang đống hồ sơ đi gặp ông Thắng .

Chiều hôm ấy từ bộ hình sự về, Khang ghé ngang văn phòng mình mang quyển nhật ký về để đọc nốt . Một sự tò mò khiến Khang mạnh dạn đi tìm Tuyết để hỏi thêm cô ta đã biết gì chưa về quyển nhật ký này? Gọi điện cho Tuyết thì cô ta không ở cơ quan, gọi cầm tay thì không ai nhấc máy! Thất vọng Khang mang quyển nhật ký ra đọc tiếp .


...Năm ấy tôi tròn 20 tuổi . Sau kỳ thi hạch sách tôi đậu đủ điểm để vào làm cho bộ ngoại giao. Bố tôi đã "an bài" chu đáo cho tôi mọi chuyện nên trong cơ quan sự việc khá thoải mái . Ban đầu tôi đuợc giao nhiệm vụ chuyển dịch những thông tin tiếng Pháp có liên quan đến chuyến công du của Tổng Thống Pháp sang Vietnam. Công việc nhàm chán nhưng khá bận rộn vì bên mình muốn tìm hiểu quan điểm chính trị từ phía bên kia trong chuyến công du này .

Hàng ngày tôi làm việc từ sáng đến chiều, tối thì tôi về nhà riêng của tôi tại thành phố nơi tôi thuê một căn hộ nhỏ vừa đủ thoải mái một mình . Tôi có một nguời bạn cùng cơ quan, hai đứa chơi với nhau khá thân mật và tuơng đắc . Ba cô ta là một công chức ngành giáo dục, nghe nói nhà cô ta lo lót rất nhiều tiền mới đủ để cô ta vào làm chức thư ký cho bộ ngoại giao.

Tôi không hiểu tại sao nhiều nguời lại phái tốn tiền bạc để vào đó làm việc như vậy!? Bộ trong này có sung suớng hơn những việc khác hay sao? Nếu tôi không bị bố tôi ép, tôi chẳng cần vào trong đây làm việc đâu. Chẳng thà tôi vào truờng cao đẳng Mỹ Nghệ rồi học nhạc, và chơi đàn piano còn suớng hơn.


Ngày 21 tháng 5, nam 19XX

Hôm nay thức dậy tôi nghe tiếng điện thoại cầm tay kêu inh ỏi . Cầm lên nghe, thì ra cô bạn tôi. Cô ta tên Bình Minh (sao đúng lúc vậy):
Bình Minh đây, dậy chưa?

Trời qủy thần, gọi gì sớm vậy bà!

Ê Huơng! Bồ biết gì không?

Biết gì?

Hôm nay có phái đoàn trung uơng xuống cơ quan bất ngờ đó, nhớ ăn mặc kỹ kỹ nghe!

Sao bà biết có phái đoàn xuống, mà còn bất ngờ thì sao mà biết hay vậy!

Bình Minh thản nhiên đáp:

Hôm qua nghe lén ông truởng phòng nói điện thoại, mình ngồi ở cạnh nên nghe đuợc!

Quỳnh Huơng thắc mắc:

Mà có gì nghiêm trọng không?

Có sao không? Sẽ có việc động trời đó! Nghe tớ đi, nhớ chuẩn bị kỹ vào! Thôi đi nè!

Chào!

Tôi cúp máy rồi đi tắm . Nghe Minh nói, tôi dùng sà bông thật kỹ và kỳ kọ những nơi kín thật chu đáo để cho sạch . Đâu đó xong xuôi, tôi đi hơ và uốn tóc . Hằng ngày tôi thích để tóc xõa ngang vai, nhưng hôm nay tôi búi ngọn lên cao để nguyên cái cổ trắng ngần kiêu hãnh . Duyệt một lúc tôi chọn bộ veston văn phòng màu xám nhạt, và thắt nơ đỏ truớc ngực, chân mang vớ gia nâu và guốc nhọn cao gót . Như thấy chưa đủ, tôi liền tô cho môi đỏ thêm rực rỡ . Nhìn mình trong guơng tôi hài lòng, mỉm cuời rồi sách cặp đi làm .


Trưa hôm ấy có phái đoàn đến thật! Một tốp toàn những ông đứng tuổi, tôi đoán họ là nhóm đại biểu trên trung uơng. Văn phòng chúng tôi ở thành phố, chịu sự điều khiển của Bộ từ ngoài Bắc . Tuy nhiên ở đây có trên duới 100 nhân viên trực thuộc và 20 cán sự viên không chính thức làm việc . Cả cơ quan nháo nhào lên vì có phái đoàn đột xuất đến thăm . Nguời tiếp đón và tháp tùng là ông Bình, truởng ban tư tuởng và văn hóa trực thuộc bộ ngoại giao trong Nam. Có cả xếp của tôi, ông Lâm, chúng tôi hay gọi là Lâm "Sung", vì ông ta mê gái lắm! Nghe nói nhân viên nữ trong này rất nhiều nguời đã bị ông "duyệt xét" qua.
Chuyện phái đoàn nhốn nháo ngoài tầm điều khiển của tôi. Phận sự của tôi là "tiếp tục làm việc đi", như ông Lâm bảo vậy! Tôi lại bàn ngồi dịch những bản thảo hồ sơ tiếng Nga, và cả tiếng Trung Quốc nữa . Đang làm việc thì tôi nghe điện thoại tôi reng. Tôi nghe thì có lệnh gọi tôi lên văn phòng đại sảnh. Đuợc lệnh tôi đi ngay, vừa ra cửa gặp phải Bình Minh cô ta hỏi tôi đi đâu tôi đáp:

Lên phòng 3 (tức phòng họp nội bộ).

Minh nháy mắt tôi, ráng cẩn thận nhe.

Tôi ừ hử rồi đi ngay. Lên đến nơi tôi ngạc nhiên vì có đủ 8 nguời gồm 6 ông thuộc phái đoàn, và hai ông Bình, Lâm đang ở đó . Tôi cúi chào mọi nguời rồi đứng đấy .

Chợt ông Bình lên tiếng:

Tôi xin giới thiệu đây là Phạm Quỳnh Huơng, nhân viên phòng phiên dịch cúa cơ quan đây! Cô bé này tuy còn nhỏ nhưng trình độ ngoại ngữ giỏi lắm! Đậu điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển của bộ thực hiện đấy! Cô ta biết bốn ngoại ngữ gồm Nga, Pháp, Anh và Trung Hoa. Nghe nói cô ta đã dịch gần xong quyển Chiến Tranh và Hoà Bình từ Nga sang tiếng mình rồi đấy .

Hơi mắc cỡ tôi đính chính: Em chỉ dịch chơi trong lúc rảnh rang thôi ạ, không có gì là nghiêm túc cả đâu ạ ...

Mọi nguời cuời rồi nhìn tôi chăm băm như khám xét tôi vậy ...Tôi thấy kho' chịu truớc muời sáu con mắt cứ nhìn tôi từ chân lên đến đầu . Một lúc trôi qua, ông Lâm lên tiếng:

Huơng này! Anh giới thiệu với em: Đây là "anh" Muời Chung, đại biểu quốc hội . Còn đây là "anh" Tư Hoài, thư ký văn phòng quốc hội . Đây là bác Thành Đạt, trung tá quân khu Ba Đình, trung đoàn truởng trung đoàn phòng vệ thủ đô đó nhe. Cứ giới thiệu đến ông nào, ông ta cũng dùng chữ "ANH" lót vào mặc dầu có ông già hơn cả bố tôi. Lần luợt giới thiệu hết đại khái, họ là nhân vật trong chính quyền trực thuộc trung uơng chỉ định vào Nam lần này để làm một chuyện đặc biệt: đó là tuyển một đội ngũ nhân viên trong bộ ngoại giao rồi trao cho họ một số công tác mà các ông gọi là "Vô cùng hệ trọng" đối với chính phủ .

Tôi ngồi nghe rồi trán tôi chảy mồ hôi. Từng luợt mỗi ông hỏi tôi mọi chuyện về học vắn lẫn chuyện đời tư cá nhân tôi, gia đình tôi. Tôi không thể nói dối đuợc, vì truớc mặt họ là hồ sơ lý lịch của tôi đang nằm trên bàn, như một con bệnh nằm trên bàn mổ để bác sĩ khám xét vậy!

Khó khăn lắm cũng trôi qua. Họ quyết định cho tôi vào "đội" công tác bí mật có tên là Phong Thần . Cái tên Phong Thần nghe sao rợn qúa, tôi nổi gia gà . Vì trách nhiệm tôi nhận công tác này một cách thận trọng .
Vài hôm sau tôi có lệnh lên một khách sạn 4 sao trong thành phố để gặp mật một giao tiếp viên. Tôi không còn làm việc ở cơ quan nữa để công tác . Tôi có nói với bố mẹ tôi về chuyện này, mẹ tôi thì chẳng biết gì cả riêng bố tôi cho rằng đây là cơ hội tốt để tôi lên cao trong nghề nghiệp!

Tôi lên phòng 408A theo như huớng dẫn trong lá thư đã gửi cho tôi. Tôi đứng gõ cửa, một cái, hai cái, ba cái! Một lát có một nguời đi ra mở cửa, tôi nhìn anh ta vẻ mặt lạnh lùng, râu mép rậm và tóc rất dầy, nguời cao to. Anh nhìn tôi:

Cô đúng giờ quá nhỉ! Vào đi.

Tôi đi vào trong. Bên trong phòng là một không gian sang trọng đầy đủ tiện nghi, ánh đèn vừa đủ sáng, ấm cúng . Tôi thấy trong đó còn có vài nguời đàn ông khác, và một cô gái cũng khá trẻ đẹp đang ngồi ở bàn gần cái Bar. Họ đứng dậy chào tôi, anh dẫn tôi giới thiệu:

Xin tự giới thiệu tôi là Quân, phó đội truởng công tác kỳ này, ngòai ra tôi có hàm đại úy quân báo . Tôi chịu trách nhiệm giao liên mọi thành viên trong đội với công việc cần thiết . Còn đây là chị Hà, anh Vinh, và anh Tâm. Họ là chuyên viên các môn như tâm lý, thông tin học và tình báo . Hôm nay chúng ta gặp ở đây là để chuân bị cho Huơng quen biết với vài nhiệm vụ cần thiết truớc khi lãnh công tác trong đội Phong Thần .
Hôm đó tôi ngồi nghe họ nói về việc học làm quen với môi truờng mới lạ, phức tạp và đa dạng trong thế giới ngành mật vụ tình báo . Tôi ghi chép rồi ráng lãnh hội học hỏi nơi họ . Chị Hà như là chuyên viên tâm lý nên chị nói cho tôi nhiều điều bổ ích lắm .


Ba ngày sau, tôi lại lên một khách sạn khác để gặp anh Quân. Đến nơi tôi thấy có anh Quân, chị Hà nhưng không có ai khác . Chị Hà mời tôi uống nuớc cam vắt trong khi anh Quân ra ngoài nói điện thoại .
Một lát thì anh Quân vào, anh ta bảo tôi đứng dậy . Tôi làm theo, anh ta bảo tôi cởi bỏ hết quần áo ra. Như không ngờ, tôi ngơ ngác nhìn chị Hà như dò hỏi. Chị Hà nói:

Em cần phải quen với cái việc "cởi đồ" truớc mặt nguời khác phái đi nhé, vì nó cần thiết lắm đấy . Tôi nghe chị nói thì tôi liên tuởng đến việc tôi bị rơi cái khăn tắm truớc mặt anh ba tôi. Tôi mắc cỡ, nhưng rồi tôi bình tĩnh lại nhìn anh Quân mà tôi tuởng tuợng ra đó là anh tôi hôm nào nhìn tôi trong buồng tắm đi ra.

Tôi nhẹ nhàng cởi khuy áo, rồi cởi bỏ áo nịt vú ra. Anh Quân vẫn đứng nhìn tôi một cách "lạnh lùng", tôi run run đưa tay tuột cái quần vải khakis của tôi xuống . Còn lại mảnh quần xì líp, tôi luống cuống cúi xuống rồi cởi ra nốt . Tôi đứng hoàn toàn trần truồng truớc mắt anh Quân và chị Hà, tôi hơi nguợng vì ở đây có tới hai nguời khác đang nhìn tôi thế này!

Chị Hà tiến lại gần tôi sờ mó tôi khiến tôi thấy nhột nhạt rùng mình! Chị chép miệng:

Tiêu chuẩn nguời mẫu đấy chứ! Có điều còn kém tự nhiên, không có dáng thanh lịch của một Vệ Nữ!

Nghe chị nói tôi muối mắng thầm trong bụng: Bà có ngon bà cởi đồ cho nguời khác ngắm đi rồi nói!

Như hiểu tôi nghĩ gì chị Hà lên tiếng:

Em đừng nghĩ việc cởi đồ cho đàn ông ngắm là một sự nhục nhã! Hãy hãnh diện với những gì mình có và hãy tự tin vào bản thân thì mình sẽ có năm muơi phẫn trăm tự nhiên ngay!

Anh Quân đang đứng bỗng lên tiếng:

Em có quan hệ tình dục bao giờ chưa?

Sao lại hỏi quái ác thế ? Tôi không biết đáp sao, tần ngần hồi lâu. Chị Hà nói hộ:

Đừng ngại, em phải vuợt qua cảm giác mặc cảm xấu xa! Ở đây chúng ta chỉ có một mục đích: đó là huấn luyện em thành nguời mới cho công tác!

Tôi nói:

Em có rồi!

Anh Quân hỏi em có mấy lần!?

Tôi nói nho nhỏ:

Dạ, ba bốn lần rồi!

Bạn trai hay sao?

Tôi ầm ừ cho qua. Nhưng anh Quân lại hỏi tiếp:

Em mất trinh lúc bao nhiêu tuổi!?

Muời chín ạ!

Như vậy cũng hơi muộn! Nhưng anh biết nhà là gia đình có hạng nên chuyện này dễ hiểu .

Tôi toát mồ hôi ra khắp lưng. Chị Hà hỏi:

Em biết đàn ông lúc muời chín tuổi, vậy có phải nguời tình đầu tiên của em không?

Tôi nói run run: Dạ Không ạ!

Vậy nguời đó có liên hệ ra sao với em? Anh Quân hỏi dồn .
Nhưng tại sao anh chị hỏi kỹ thế!?

Vì phải xác định rằng em sẽ không bị nguời đó ảnn huởng đến sau này lúc công tác! Vì nếu anh ta là nguời tình hứa hẹn của em, sau này em sẽ phải hy sinh mối tình này và anh ta sẽ bị tổn thuơng. Nên truớc khi em đi thêm sâu vào công tác, chúng tôi phải thẩm định em có quan hệ thế nào trong xã hội cũng như tình cảm, vậy thôi!

Tôi ấp úng: Em không biết nói sao, nhưng nguời làm em đau khổ đầu tiên lại là nguời ...anh của em!

Chị Hà: Ồ lên một tiếng. Có thật không?

Không biết nói sao, tôi chỉ muốn khóc lên . Tôi muốn mặc quần vào rồi chạy biến cho khỏi chỗ này!

Anh Quân nói:

Hai nguời quan hệ mấy lần ?

Dạ hai lần thôi. Còn những lần sau là nguời khác, nguời đó là ông Lâm truởng phòng đấy!

Tôi nấc lên khóc. Chị Hà trấn an: "Không sao! Em cho biết sẽ làm em thấy dễ chịu đi!"

Anh Quân nói: Chúng tôi không phán xét hành động của em, chỉ biết như thế có nghĩ là em cũng đã biết tình dục rồi!

Tôi gật đầu xấu hổ . Chị Hà nói thế bản lãnh của em làm cho đàn ông ra đuợc bao nhanh?

Thật khốn nạn! Tôi có phải con điếm đâu sao lại có "bản lãnh" cho đàn ông ra nhanh bao nhiêu?

Chị Hà hỏi: Thế lúc đầu em quan hệ với nguời anh bao lâu thì anh ta ra?
Không chịu nổi nữa, tôi ngồi thụp xuống sàn nhà lấy tay che đậy lại phần nào thân thể của tôi. Chị Hà nói: Đừng mắc cỡ, hãy nghĩ đây là công việc "tôi hệ trọng" của em!

Tôi nói: Chúng em chỉ qua loa một buổi ngắn, em không nhớ!
Anh Quân hỏi: Thế anh ta có làm lâu không?

Không lâu lắm, nhưng cũng đủ làm cho em ra nuớc . Tôi nói như kể tiếp: Anh ấy cho em nằm trên nguời anh ấy rồi chúng em tập thử cách làm tình! Lần ra đầu tiên anh ấy bắn trên bụng em. Lần sau thì anh ấy có làm khoảng năm phút thì ra.

Thế còn lần sau? Chị Hà hỏi tôi.

Lần với ông Lâm sao?

Chị Hà gật đầu .

Ông Lâm chơi gái có hạng, em chỉ biết ông cùng với em quan hệ ở khách sạn lúc em mới vào làm không lâu. Ông ta chơi giói lắm, nhưng em nghĩ cũng khoảng muời, muời lăm phút gì đó thì ông ta gục trên bụng em.

Thế cũng giỏi đấy! Anh Quân cuời một cái làm tôi thoả mãn sung suớng, vì chưa bao giờ tôi thấy anh ta cuời từ lúc gặp tới giờ!
Bây giờ em phải lên giuờng với tôi!

Vừa nói anh Quân vừa đi lại ẵm tôi lên, vẫn trần truồng không mảnh vải anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giuờng . Tôi hồi hộp khi thấy anh ta cởi đồ ra. Thật hùng vĩ làm sao, nhình anh trong dáng bộ cao to rắn chắc toàn thân của anh toát ra một sức mạnh dữ dội làm tôi rung động khủng khiếp . Trên ngực anh có một hình xâm con cho sói nhe răng.
Anh thoát y hoàn toàn, cái duơng vật dài và to nhưng đang ngủ gục hay sao ấy, nó chúi xuống như buồn rầu . Anh tiến lại gần tôi, đưa tay chỉ con cu nói:

Em phải làm sao trong một phút nó phải đứng dậy thì coi như em đủ tiêu chuẩn!

Tôi không ngần ngại nữa, chồm dậy tôi đưa tay nắm lấy con cu của anh bỏ vào miệng nút nút . Cái này tôi đã thử qua với anh ba tôi rồi, hồi đó tôi cũng bú cặc cho anh trong phòng tắm, anh đã bắn tinh vào họng tôi như chối chết!

Con cu nằm gọn trong mồm tôi, anh Quân khẽ gầm gừ như con chó dữ! Tôi tăng vận tốc lên dùng môi và luỡi liếm xung quanh quy đầu rồi lại nút vào miệng! Tôi nghe có mùi vị nồng nồng toát ra.

Anh Quân bảo: Đuợc rồi đấy! Một phút rồi lấy ra nào!

Đẩy đầu tôi ra, con cặc của anh thoát ra khỏi mồm tôi đứng lên hùng dũng như một tráng sĩ hiên ngang. Tôi cuời nụ thích thú còn chị Hà thì nói:

Thổi kèn hay thế ??

Tôi đùa: Em biết nhạc lý mà!

Anh Quân đẩy tôi nằm ngủa ra, banh hai chân tôi rộng hai bên rồi anh tiến gần vào đẩy nguyên con cu vào giữa mình tôi. Tôi nhón nguời lên đón nhận nguyên cái khúc đó vào nguời . Anh thúc một cái thật mạnh làm tôi phát "Hự" lên một tiếng to rồi tôi nhắm mắt lại mặc cho anh chơi tôi tàn khốc!

Chưa bao giờ tôi thấy suớng như thế! Anh qủa là một nguời đàn ông mạnnh khỏe . Chim tôi bắt đầu thóat nuớc lênh láng hai bên đùi, anh vẫn húc như "bò húc" vào háng tôi nghe "bành bạch!!" rung cả cái giuờng .

Đuợc khỏang muời lăm phút, anh lật tôi nằm sấp lại nói như ra lệnh:
Banh mông ra đi!

Tôi ngoan ngoãn vâng lời, đưa hai tay ra sau banh rộng mông mình ra. Một cảm giác chật chội chèn vào giữa háng tôi, anh đút từ từ vào lồn tôi từ phía sau rồi nhấn cả thân hình anh lên lưng tôi.

Nằm sấp như thế tôi thấy khó thở vô cùng vì phải chịu cả thân hình to lớn của anh đè xuống phía sau . Mông tôi bị anh phập vào nghe phồm phộp! Tôi rên lên càng lúc càng to. Không biết đã lâu chưa sao anh vẫn chơi lâu thế! Tôi nghĩ bụng phải cho hắn gục mới đuợc!

Thế là tôi hóp bụng lại khẽ vận vẹo cái lưng rồi chổng mông cao lên như bò, cơ bắp âm hộ tôi thắt mạnh từng hồi như vắt nuớc! Tôi thấy anh Quân đút vào kéo ra yếu dần, tôi đoán chắc sắp thành công.

Thật vậy chưa đầy ba chục cái anh đã phụt một đợt khí nóng hổi vào nguời tôi. Anh đè tôi nằm xuống tay banh toạc mông đít tôi ra để trút tinh khí của anh vào đấy. Anh ra xối xả trong lồn, tôi đón nhận tất cả không chối từ. Anh thở một cái rồi rút cặc ra khỏi nguời tôi. Anh bảo:
Khá lắm!


Leave a Reply

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)