Bùa Yêu - Phần 2

Như thường lệ, tối nay đúng 8 giờ chìêu, rạp hát Con Heo Vàng lại mở cửa trình diễn. Có lẽ nơi đây khá nổi tiếng vì có nhiều vũ công trẻ đẹp và biểu diễn nghệ thuật hơn các nơi khác. Màn biểu diễn của Mỹ Kim vẫn là ăn khách nhất. Hình như khán giả ngưỡng mộ người vũ nữ biểu diễn thoát y này vì cái đẹp hai dòng máu của nàng. Với khuôn mặt á đông, nhưng lại có một thân hình nay nở không thua gì các đào hát điện ảnh đương thời. Dáng dấp rất quí phái và đài các của nàng lại làm cho khán giả điêu đứng hơn bất cứ vũ công nào trong thành phố này. Nhất là đêm nay, bản tường trình buổi chìêu của báo chí địa phương đã làm cho nhìêu người hiếu kỳ kéo nhau tới rạp hát Con Heo Vàng đông hơnbao giờhết. Nhìêu người đã phải ra về vì hết chỗ.

Người ta đồn là cô vũ nữ hai dòng máu này có một nghệ thuật biểu diễn thoát y hấp dẫn được cả quỉ thần. Thiên hạ quả thật không nói ngoa. Vì trong khi trình điễn, nàng đã làm cho khán giả nhìêu khi muốn nghẹt thở. Những động tác thoát y khích thích tới đứng tim. Mỗi cử động, mỗi cái ve vuốt, uốn éo, đều làm cho mọi người phải run lên. Có một đìêu đặc biệt trong khi Mỹ Kim biểu diễn thoát y là ban tổ chức đã lồng âm thanh của chính nàng vào màn biểu diễn. Những âm thanh rên rỉ đi liền với cáo động tác trên sân khấu của nàng đã làm cho khán giả tưởng nàng thì thầm, âu yếm với chính mình. Mỹ Kim thường rên lên:
- Ơ.ơơơ..a.n.h.... anh...anh ơ.ơ.ơ.ơi......

Lúc ấy ánh đèn từ tử diu lại và tiếng kèn đồng réo rắt làm cho khán giả phải ngây ngất. Và đêm nay, cũng vậy. Tiếng thì thào của nàng cũng rên rỉ trong ánh sáng từ từ dịu lại. Nhưng bất chợt, đèn pha bật lên tứ phía sáng như ban ngày, rọi thẳng vào một góc rạp hát. Mọi người bàng hoàng như vừa tỉnh một cơn mê và đang đi vào nơi chiến địa.

Đúng là một bãi chiến trường. Những tiếng nổ chát chúạ trên sân khấu nơi Mỹ Kim đang đứng run lẩy bẩy, ngơ ngác, ôm mớ quần áo che đi những vùng da thịt nàng vừa cởi ra một cách thật vụng về. ở một góc sân khấu, lửa phun ra trong màn khói mờ mịt. Và, nơi góc rạp hát với những ánh đèn pha chiếu sáng kia, soi rõ một người mặc áo choàng đen cao lớn, bay vút lên sân khấu. Anh ta nắm lấy mớ quần áo trong tay Mỹ Kim, sồ tung ra, để thân thể nàng trần truồng trở lại. Đèn pha vụt tắt. Tiếng kèn đồng réo lên. Đèn mầu bật sáng làm màn biểu diễn trên sâu khấu càng thêm man dại và hấp dẫn hơn bất cứ màn trình diễn nào từ trước tới giờ.

Khán giả sau phút bàng hoàng. Bây giờ vỗ tay ào ào về sáng kiến của một màn biểu diễn thoát y thực táo bạo, làm mọi người phải giật mình, hoảng hết. Anh chàng luật sư làm thủ tục bảo lãnh Mỹ Kim ra khỏi sở cảnh sát sáng nay, đang ngồi trên hàng ghế danh dự, sát sân khấu phải toát mồ hôi, hào hễn nói với lão chủ rạp:
- Các anh làm tôi sợ muốn đứng tim. Vừa rồi lại tưởng con ma cà rồng xuất hiện thực.
Johnson mỉm cười:
- Đây là sáng kiến của cô Mỹ Kim. Nếu anh đểý, phần trình diễn vừa rồi đã được rút ngắn rất nhĩeu so với hàng ngày, màn biểu diễn kết thúc chưa đầy 20 phút.
- Thường thường cô ta phải biểu diễn bao lâu.
- 40 tới 45 phút.
- Nghĩa là cô ta phải biểu diễn ít nhất thêm 20 phút nữa.
- Đúng thế.
- Và, các anh lợi đụng bản tường trình chĩeu nay của giới truyền thông; về vụ con ma cà rông bắt cóc Mỹ Kim, để làm màn biểu diễn nghẹt thở này phải không?
Johnson cười khà khà đắc ý nói:
Tôi đã nói với anh là ý kiến đó của Mỹ Kim mà.
- Cô ta có dụng ý gì?
- Có lẽ chút nữa anh hỏi cô ấy xem.
- Anh coi kìa, màn biểu diễn thật táo bạo. Không biết tối qua, con ma cà rồng có hành động như vậy không?
Johnson cười lớn hơn.
- Nếu nó biết làm nhưthếnày. Nhất định tôi phải kiếm y ký hợp đồng dài hạn để y trình diễn thường trực ở đây.
- Tôi hy vọng nó là một người bình thường như chúng ta:
Anh đã đọc biên bản của cảnh sát, và cả những bà tường trình về vụ này trên báo chí rồi phải không? Biên bản của cảnh sát thì thật là khó hiểu. Nhưng các bài tường trình có tính cách phóng sự giật gân câu đọc giả thôi.
- Anh khống tin nó là ma sao?
- Trừ trường hợp tôi nhìn thấy tận mắt.
- Anh có muốn trường hợp đó xẩy ra hay không?
- Đó là một điều thích thú.
Bỗng anh chàng khán giả ngồi bên trái Johnson nói:
- Thật sao?
Johnson quay sang bên cạnh, nhìn người vừa nói câu trên. Anh ta là một khán giả trẻ tuổi. Nét mặt thực trầm tĩnh. Trong khi mọi người chung quanh chồm lên reo hò, la hét hưởng ứng màn trình diễn thì anh ta ngồi bất động. Mắt đăm đăm nhìn lên sâu khấu. Johnson mỉm cười xã giao với anh ta, nói:
- Anh có vẻ không hứng thú với màn trình diễn này lắm phải không?
- Không.
- Tại sao vậy?
- Bậy bạ.
Tại sao anh biết là bậy bạ. Ma cũng như người thôi, khi yêu cùng có một hành động như nhau. Không.
- Không là làm sao?
- Sai.
- Không lý anh hiểu rõ về tình yêu của loài ma à?
- Đúng.
Johnson cười ha hả.
- Tôi rất thích kiểu nói chuyện của anh.
- Tại sao?
- Có duyên lắm, có duyên lắm. Chúng mình có thể đi uống với nhau vài ly rượu mạnh sau khi mãn hát hay không?
- Được.
Johnson chìa tay bắt tay người khán giả trẻ tuổi ngồi bên, như cám ơn sự chấp nhận lời mời của mình. Khi nắm bàn tay anh chàng khán giả này, bỗng Johnson lạnh mình vì bàn tay anh ta còn lạnh hơn nước đá nữa. Johnson vội vã rụt tay về, nói:
- Chắc anh đã biết vụ Kỹ Kim bị một con ma cà rồng bắt cóc. Đem tới một biệt thự, bên kia cầu Golden Gate cả đêm mà báo chí tường trình chìêu nay rồi phải không?
- Biết.
- Vậy anh cho là sáng kiến trình diễn này của Mỹ Kim lại có thể sai được hay sao. Hay là anh cho là báo chí nói tầm bậy?
- Đúng.
- Cái gì đúng?
- Báo chí.
- Vậy chắc anh cũng biết Mỹ Kim là người Mỹ hai dòng máu. Nhưng nét á đông của cô ta nhìêu hơn. Vả lại cô ta sinh trưởng và lớn lên ở Việt Nam. Chỉ tới Mỹ có ít năm nay thôi.
- Biết.
- Nếu anh biết như vậy thì phải hiểu là cô ấy có rất nhìêu kmh nhiệm về ma quỉ. Nghe nói những nước có chiến tranh lan tràn cả trăm năm như Việt Nam thì nhìêu ma lắm.
- Đúng.
- Vậy thì lý do anh cho là màn biểu diễn trên sai, có vẻ không được công bằng cho lắm phải không?
- Không.
- Tại sao?
- Không khóc.....
- Chỉ vì cô ta không khóc trên sân khấu như lúc bị con ma kia hãm hiếp thôi hay sao?
- Không chống cự....
- Còn gì nữa?
- Không la hét..... không chạy trốn.....
Johnson lại cảm thấy thích thú vì những ý kiến của anh chàng khán giả trẻ tuổi này. Nó có vẻ thực tế và đúng đắn lắm.
- Nếu tôi mời anh biểu diễn trong vai con ma cà rồng vào tối mai, anh có nghĩ là sẽ làm trọn vẹn được vai trò đó hay không?
- Được
Ngay lúc ấy, màn trình diễn của Mỹ Kim cũng vừa chấm dứt. Anh chàng luật sư vội vàng đứng dậy, bảo Johnson:
- Xin phép anh cho tôi vào hậu trường đón Mỹ Kim nhé.
Johnson vui vẻ nói:
- Xin luật sưcứ tự nhiên. Nàng đã hứa đi ăn khuya với anh đêm nay rồi mà.

Từ nãy tới giờ ngồi coi Mỹ Kim biểu diễn, Jim cảm thấy trong lòng bồn chồn như lửa đốt. Chàng chỉ mong sao cho màn trình diễn sớm chấm dứt để được gần người đẹp Bởi vậy, khi nói lời xã giao với Johnson xong, Jim tất tả đi nhanhvào hậu trường đónMỹ Kim ngay. Chàng quên ngay câu chuyện giữa Johnson và anh chàng khán giả trẻ tuổi ngồi cùng hàng ghế, mà trước đó Jim lắng nghe từng chữ trong câu chuyện của hai người.

Vừa bước vô trong hậu trường, Jim đã thấy Mỹ Kim đang ôm mớ quần áo trước ngực đi vô phòng các vũ nữ bên trong. Chàng gọi :
- Mỹ Kim...Mỹ Kim.
Mỹ Kim quay lại, nhận ra Jim. Anh chàng luật sư trẻ tuổi hẹn nàng đi ăn khuya nay. Mỹ Kim đứng lại chờ cho Jim lại gần mới nói:
- Sao anh vô được phía trong này?
Jim mỉm cười.
- Anh Johnson cho vô.
- Anh giỏi ngoại giao lắm. Từ khi em làm ở đây tới giờ. Anh là người duy nhất lọt được vô hậu trường sân khấu mà thôi.
Jim cố nói một câu tâng bốc Mỹ Kim.
- Tất cả cũng chỉ vì em mà thôi. .
Mỹ Kim liếc Jim một cái thực lẳng lơ, nói:
- Để em còn xét lại xem ra sao đã.

Vừa nói, nàng vừa cố tình để trật chiếc áo xuống một chút cho khoảng da thịt trên ngực lộ hở. Vô tình đó lại là nơi xâm chữ Bùa Yêu. Cặp mắt Jim rơi ngay vào vùng da thịt nõn nà đó. Jim thấy choángváng. Chàng lại nghe tiếng cười khúc khích của Kỹ Kim. Hình như nàng vừa thổi vào mặt chàng một hơi thật nồng ấm.
- ôi. thật là tuyệt vời. Tại sao thượng đếlại dành cho em quá nhìêu đặc ân vậy hả Mỹ Kim?
Tiếng cười khúc khích của Mỹ Kim lớn hơn.
- Thôi đi anh..... Chờ em thay quần áo xong đã nhé.
Jim gật đầu lia lịa, chàng hơi lui lại một chút như để chứng tỏ một sự chĩeu chuộng tuyệt đối.
- Được mà....được mà. Anh nhất đinh chờ ở đây.

Mỹ Kim chạy nhanh vào phòng thay quần áo ngay. Và, chỉ vài phút sau, nàng đã gọn gàng trong bộ y phục dạ hội thật lộng lẫy. Jim sững sờ. Chàng không ngờ Mỹ Kim thay đổi một cách nhanh chóng như vậy. Trông nàng như một bà hoàng, thật cao sang và quí phái.
- Bây giờ chúng mình đi được chưa?
Jim giật mình như tỉnh mộng. Chàng trả lời như một cái máy.
- Được chứ...được chứ. Chúng ta đi, chúng ta đi.....
- Chắc anh Jim biết nhìêu quán ãn mở cửa về đêm lắm nhỉ?
- Các tiệm ăn mở cửa khuya ở San Francisco thì nhiều. Nhưng anh muốn đưa em tới một nơi thực đặc biệt.
- Ở đâu vậy?
- Bên Oakland.
Mỹ Kim cười khúc khích, đi sát vào Jim hơn chút nữa. Ra tới ngoài, gió đã bất đâu lành lạnh. Anh nói tiệm ăn ở thành phố Oakland bên kia cầu à?
- Đúng rồi. Em cũng biết nơi đó hay sao?
- Thành phố Oakland thì ai lại không biết, cứ đi qua cây cầu Bay Bridge là tới ngay chứ gì. Nhưng hình như ở đó toàn dân mỹ đen thì phải.
Jim mỉm cười:
Chắc chấn anh không đưa em tới những khu vực của người Mỹ đem vào giờ này rồi đó.
- Vậy thì qua Oakland làm gì?
Jim nói ra vẻ thành thạo.
- Nói là Oakland chứ thực ra phải lái xe ra khỏi thành phốnày vài cây số, men theo bờ biển, dọc theo con đường tới Berkley. ở đó có một khúc quanh, đâm thẳng ra biển. Con đường này rất nhỏ, chỉ đủ một chiếc xe chạy thôi. Theo con đường đó sẽ đi ra một khu đất nho nhỏ, chung quanh là biển như một bán đảo. Và, nhà hàng nằm ở đó.
Kỹ Kim nghe có vẻ thích thú.
- Em không ngờ có chỗ ăn chơi cầu kỳ như vậy.
- Phải rồi, những người bình dân không đám héo lánh tới đó đâu.
- Nơi đó có gì đặc biệt hả anh?

Xe đang chạy trên cầu, bánh xe lướt trên những thanh sắt nghe lịch kịch một hồi mới đi vào con đường tráng nhựa. Từ lúc nãy tới giờ. Mỹ Kim để ý; anh chàng luật sư này có vẻ đìêm tĩnh lạ thường. Lúc trong rạp hát, con mắt y láo liên bao nhiên thì giờ đây anh chàng chững chạc bấy nhiêu. Thường khi nàng đi đêm với đàn ông như thế này, chân tay các ông không bao giờ để yên. Vậy mà anh chàng luật sư này lại khắc hẳn. Y lái xe thực bình tĩnh.

Mỹ Kim sửa lại thế ngồi, sát vào mình Jim hơn chút nữa. Nàng nghĩ tới tối qua cũng vào giờ này, con ma cà rồng chở nàng qua cầu Golden Gate. Bàn tay y mò mẫm thật thô bạo trên thân thể run rẩy của nàng. Bây giờ anh chàng luật sư trẻ này lại nghiêm túc quá. Bỗng Mỹ Kim nhớ tới câu chuyện với y về Bùa Yêu mà nàng nói chơi sáng sớm nay ngoài bãi đậu xe bên sở cảnh sát. Một luồng hơi nóng bốc nhẹ lên mặt. Tự nhiên nàng nhớ tới câu chú Bùa Yêu của Năm ẩu...
- Còn xa không anh?
- À cũng sắp tới rồi.
- Nơi này ít đèn điện quá heng anh.
- Đường bắt đầu đưa ra biển rồi. Họ cố tình để cho con đường này (fây bóng tối, cho khách thích thú với ánh trăng trong những ngày trăng tròn mà.
- Còn những ngày không có trãng thì sao hở anh?
- Lẽ gĩ nhiên là đèn đường sáng như ban ngày.
- Nhưng đêm nay có trăng, mình ngồi trong xe hơi cũng chẳng thưởng thức được gì!
Mỹ Kim vừa nói xong, Jim đã ấn một chiếc nút bên cạnh. Mui xe từ từbật ra phía sau. Chiếc xe trở thành mui trần. Gió biển lồng lộng thổi bạt mái tóc Mỹ Kim ra sau. Xe đi chậm lại. Bây giờ Mỹ Kim mới thấy ánh trăng long lanh trên mặt biển. Một đường ánh sáng chạy dài lăn tăn trên mặt nước đẹp tuyện vời. Nàng dựa sát vào Jim, reo lên:
- Nơi đây thơ mộng quá anh ơi.

Jim nhẹ nhàng choàng một tay qua vai nàng. Mỹ Kim lại dựa thật sát vào mình Jim. Nàng bắt đầu thấy hơi nóng từ thân thể anh chàng truỳên qua da thit mình. Kim vít nhẹ đâu Jim xuống, hôn lên môi chàng. Chiếc xe từ từ đậu lại vào một khúc đường nhô ra biển. Hình như người ta cố tình làm những chỗ này cho khách đậu xe để ngắm trăng.

Đã lâu lắm rồi, có lẽ kể tử ngày qua Mỹ tới giờ, Mỹ Kim mới lại được nhìn con trăng trọn vẹn như đêm nay. Trong lòng nàng lâng lâng bao mối hoài cảm về những đêm trăng tròn ở bên nhà. Mỹ Kim nhớ nhất thời gian về sống với Mười Lôi ở Thị Nghè. Sau cái đêm mưa to gió lớn bất ngờ gặp Mười Lôi sửa xe ngay chỗ nàng trú mưa. Hai đứa ôm ấp nhau trong lòng chiếc xe xích lô máy của chàng vào lúc Mỹ Kim vừa nhẩy xuống xe đò. Và sau đó, Mười Lôi đã đưa nàng về ở chung với cặp vợ chồng người bạn của anh ta, sát ngay xa lộ Biên Hòa, trong một ngõ hẹp không có điện. Tối nào nàng cũng ra hiên ngồi chờ . Mười Lôi trở về. Vào những đêm trãng tròn. Nàng và Mười Lôi ngồi sau hè ôm ấp nhau, ngắm trãng thật thích thú. Hôm nay, Mỹ Kim đang nằm gọn trong lòng Jim. Hương vị tình yêu năm xưa trở về ngây ngất. Chiếc áo dạ hội của Kim bật tung hàng nút trước ngực ra tự hồi nào. Bộ ngực trần trụi của nàng lô lộ dưới ánh trăng. Jim mê mẩn trên vùng da thit tuyệt vời đó mà quên đi cả lời tự hứa; sẽ giữ gìn tư cách thật đàng hoàng trong lần đi chơi với Mỹ Kim đầu tiên này.

Bàn tay chàng mạnh bạo hơn bao giờ hết. Chính Jim cũng không ngờ tại sao mình có thể sỗ sàng và hung bạo tới như vậy. Chiếc váy đắt tìên của Kim cũng đã bi chàng kéo ngược lên, để lộ cả một khoảng bụng trắng ngần. Chiếc quần lót mỏng manh của nàng không ngăn được bàn tay to lớn của Jim. Nhưng cũng chỉ vài phút sau, mảnh vải nhỏ síu đó cũngbị bứt tung ra. Trong lòngxe nhỏ nhắn, không đủ chỗ cho hai thân hình đẫy đà xoay trở. Nhìêu lúc Jim muốn đi xa hơn, nhưng không thếnào nhúc nhích được với cái tay lái của chiếc xe thể thao khó chịu này.Thân thể chàng nóng nhưlửa đết. Miếng mồi thơm tho thếnày mà cứ chờn vờn trong vòng tay mà không làm thề nào thoả mãn được như ý muốn. Trong lúc đó, Mỹ Kim vẫn ôm cứng lấy Jim. Da thịt nàng chà sát trên thân thể lòng lá mướt mượt của Jim mà lòng cảm thấy ngây ngất khác thường. Chưa bao giờ nàng ôm trong vòng tay một người mà có những cảm giác mịn màng như ôm một con mèo, với bộ lông mướt mượt như thế này. Những người đi qua đời nàng, bất quá chỉ có một chút lông lưa thưa trên chân tay. Hoặc là nơi nhìêu lông nhất cũng chỉ có một khoảng. Vậy mà lông lá mọc trên người Jim dầy đặc khắp thân thể chàng.

Cảm giác lạ lùng này làm cho nàng thấy hứng thú lạ thường. Kim áp má lên ngực Jim. Bộ ngực nàng cũng dính cứng phía dưới thân thể chàng. Bờ lông mướt mượt trên thân thể Jim làm cho da thịt nàng tê chồn. Gió biển đêm nay không đem được cái lạnh giá vào da thịt nàng như mọi fân. Hơi thở Kim hừng hực, hâm hấp dưới làn da run rẩy của Jim. Nàng bắt đâu rên lên nho nhỏ...


Trời gần về sáng Jim mới đưa nàng về nhà. Mỹ Kim mệt nhoài. Mặc dù nàng đã từ chối sau bữn ăn theo Jim về nhà chàng, nhưng thân thể nàng cũng đã dã dượi dưới bàn tay hộ pháp của anh chàng luật sư trẻ tuổi này trong lòng chiếc xe hơi thể thao nhỏ nhắn đó. Vế tới nhà, nàng lao vào phòng tắm để những hạt nước gột đi phần nào cái háo hức của da thịt còn đọng lại trên thân thể. Sau đó, Mỹ Kim để nguyên những hạt nước còn bám trên thân mình, nhẩy lên giường, và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.....

Hình như có chuông điện thoại reo liên hồi. Mỹ Kim bẩt buộc phải nhấc ống nghe lên.
- Alô...
- Alô... Mỹ Kim hả?
- Dạ em đây.
- Em sắp tới rạp hát trình diễn chưa?
- ủa... mấy giờ rồi hả anh?
- Khán giả đã vô đầy rạp rồi. Em chưa thức dậy hay sao?
- Thì em đang nói chuyện với anh đây mà.
Giọng Johnson thật khẩn khoản đâu đây điện thoại bên kia.
- Thôi mà, tới rạp hát ngay đi em.
Mỹ Kim cười khúc khích. '
- Anh tới đón em nhé.
- Được rồi được rồi Anh tới lĩen bây giờ.
- Cám ơn anh. Em không có gấp đâu, cứ thủng thẳng cũng được mà.
Giọng Johnson như nhẩy ngược lên ở đầu giây bên kia.
- Đừng có đùa nữa nhe Mỹ Kim, sắp tới màn trình diễn của em rồi đó.
- Biết rồi mà. Bye bye anh.....

Bỏ ống điện thoại xuống, Mỹ Kim không ngờ mình ngủ một giấc suốt cả một ngày như thế. Nàng uể oải chui vô phòng tắm. Những tia nước làm nàng tỉnh táo hơn một chút. Có tiếng chuông ngoài cổng. Mỹ Kim biết Johnson đã tới nàng đi ra mở cửa. Johnson lọt vô trong nhà như một cơn lốc. Hai tay anh chàng chủ rạp hát Con Heo Vàng giơ lên trời than:
- Lạy Chúa tôi.... giờ này mà em còn trân truồng như vậy sao!!!
Mỹ Kim cười khúc khích, nói:
- Thì có giờ nào anh cho em mặc quần áo đâu.
Johnson biết tánh cù nhầy của Mỹ Kim, chàng ôm lấy nàng xoay một vòng cho nàng hướng về phía tủ quần áo, nói:
- Thôi mà... em làm ơn mặc quần áo vô đi. Tới giờ trình diễn rồi.

Cái nôn nóng của Johnson làm Mỹ Kim thích thú. Nàng vẫn có cái khoái làm cho lão chủ rạp hát này lên ruột. Vậy mà y vẫn luôn luôn chịu đựng và đối xử với nàng ngọt ngào hơn bất cứ cô vũ nữ nào trong rạp hát.

Khi Johnson đưa Kim tới rạp cũng là đúng lúc màn trình diễn của nàng phải bắt đâu. Anh chàng quản lý nhăn nhó chạy như gà mắc đẻ. Thấy Kim lìên chắp ngay hai tay lại xá nàng mấy cái, nói:
- Anh lậy em Mỹ Kim ơi, mau mau lên đi. Nếu không khán giả dám đốt rạp hát lắm chứ không phải nói chơi đâu.

Mỹ Kimvẫn cười khúc khích. Nhưng nàng cốt hay quần áo để trình diễn thực nhanh. Johnson và ngã quản lý đứng bên cạnh phụ cài những nút áo cho nàng.
- À anh cũng quên nói với em. Tối nay có một kép mới sẽ biểu diễn với em phần hai của chương trình.
- Y ra sao mà em không được biết trước?
- Em ngủ vùi cả ngày mà làm sao biết cái gì được.
Nhưng anh đã cho y diễn thửvới mấy cô khác rồi, coi cũng khá lắm.
- Những động tác có giống như hôm qua không?
- Đại khái là như thế. Nhưng y biểu diễn có hồn hơn nhiều. Hơn nữa, y còn đeo một cái mặt nạ con ác quỉ coi ngầu lắm.

Mỹ Kim chưa kịp nói gì thì anh chàng quản lý đã đẩy nàng ra ngoài sân khấu. Tiếng khán giả vỗ tay, reo hò cổ võ làm Mỹ Kim thích thú. Nàng bắt đâu uấn éo và rên rỉ. Tiếp theo sau đó là từng mảnh, từng mảnh qùân áo trên thân thể nàng được cởi ra một cách hết sức nghệ thuật. Mọi người có lúc nín thờ, có lúc thét lên, có lúc cứng cả mình mẩy. Nhìêu khán giả run lẩy bẩy, không còn tự chủ được vì sự khích thích tới điên người.

Những vùng da thịt trắng mịn từ từ phô bầy trần truồng. Những đường cong tối mắt kẻ chiêm ngưỡng thật man dại. Và, ánh đèn mơn chớn với âm thanh của tiếng kèn đồng thật dâm dật đã làm khán giả nhiều lúc không dán thở mạnh, vì như sợ người đẹp biến vào hư không.

Mảnh vải sau cùng đang được Mỹ Kim từ từ tháo gỡ. Bỗng một tiếng nổ bùng lên ở một góc sân khấu làm Mỹ Kim giật mình. Nàng hoảng hốt thực sự, vì mục này không có trong chương trình. Khói mầu toả ra thực nhanh. Một thanh niên nhẩy từ nóc sân khấu đứng giữa làn khói mịt mù ấy. Chàng ta đeo một cái mặt mạ ác quỉ coi thật dữ đằn. Mỹ Kim biết ngay là phần hai của màn trình diễn đã bắt đầu. Nàng lui lại mấy bước để nhận định rõ anh chàng đạo diễn bầy binh bố trận ra sao đây. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ nàng phải trình diễn một màn nào mà không tập dượt trước như hôm nay.

Nhưng dù sao Johnson cũng đã nói với nàng có kép mới, và các động tác biểu diễn sẽ không có gì thay đổi. Nhưng Mỹ Kim cũng thấy hơi khớp, vì nàng chưa hề gặp mặt anh chàng kép mới này ìân nào. Bây giờ đứng chung một sân khấu, không biết y sẽ làm ăn ra sao đây. Tuy nhiên, nàng cốgiữbình tĩnh và cố gắng thủ trọn vai tuồng của mình.

Mỹ Kim sau khi lui lại. Nàng làm bộ hoảng hốt định bỏ chạy. Anh kép mới nhẩymột cái vút qua dâu nàng chặn ngang trước lối. Khán giả ồ lên một tiếng. Trong khi đó, chính Mỹ Kim cũng chới với vì nàng nhìn rõ anh chàng này tự nhẩy qua đầu nàng, chứ không phải có dây buộc kéo lên như màn biểu diễn tối hôm qua. Nàng tự nghĩ, không lẽ y lại có kinh công như các cao thủ võ lâm trong phim chưởng. Mỹ Kim lại làm bộ xoay mình bỏ chạy, nhưng bàn tay của anh kép vũ công đã lanh lẹ đặt lên đâu nàng xoay tròn thân thể Mỹ Kim trông thật man rợ. Bây giờ nàng cũng không hiểu tại sao mình có thể xoay tròn thân thể tuyệt diệu như vậy. Khán giả vỗ tay ào ào.

Mỹ Kim để mặc cho anh chàng này hướng dẫn mình ra sao thì ra. Nàng chỉ nương theo đà kéo, đẩy của anh ta để di chuyển thân mình. Bộ ngực nàng rung rinh theo những động tác nhồi bóp của chàng vũ công, mặc dù bàn tay anh ta không hề chạm vào thân thể nàng. Một lúc sau, bỗng anh ta kéo sát Mỹ Kim vào lòng, hai bờ môi kề nhau thực sát. Tự nhiên Mỹ Kim rùng mình khi nhìn thẳng vào cặp mất như nẩy lửa của anh ta. Nàng có linh cảm như gặp người này ở đâu rồi. Và, anh ta bất thần hất văng tấm mặt nạ, cùng lúc kéo tung miếng vải sau cùng trên thân thể Mỹ Kim bung ra. Nàng hoảng hốt thét lên vì vừa nhận ra anh kép vũ công mới này là ai. Trong lúc đó, khán giả lại vỗ tay ào ào, cổ võ cho một động tác độc đáo mà mọi người đang trông đợi.

Bây giờ thì Mỹ Kim run lẩy bẩy trong tay con ma cà rồng này. Phải, người vũ công đang biểu diễn với nàng chính là con ma cà rồng tối hôm trước, bắt cóc nàng về căn nhà bên kia cầu Golđen Gate. Trong khi đó, khán giả hoan nghênh màn biểu diễn độc đáo này một cách thực vô tư. Có ai biết đâu, những run rẩy bây giờ không còn là sự giả tạo hàng ngày. Cái sợ hãi mọi người đang chiêm ngưỡng là sự sợ hãi thực sự của một mỹ nhân nằm trong tay con ác quỉ. Chứ không phải của một diễn viên sân khấu nữa?

Màn nhung từ từ hạ xuống. Khán giả hỉ hả với những giây phút thích thú nhất từ trước tới giờ. Chưu bao giờ mọi người được thưởng lãm một màn biểu diễn tuyệt diệu nhưvậy. Nhưng có một đìêu khi màn nhung hạ xuống rồi. Màn biểu diễn vẫn còn tiếp tục mà không ai hay. Chỉ có người trong cuộc đang sống với vai trò của mình mới hiểu thấu. Kể cả anh chàng chủ rạp hát Con Heo Vàng, anh quản lý và ngã đạo diễn sân khấu cùng các diễn viên khác cũng đều là người ngoài cuộc.

Trong khi các màn biểu diễn khác tiếp tục tại rạp hát Con Heo Vàng. Hai diễn viên chính trong màn biểu diễn độc đáo vừa rồi; Con ma cà rồng và Mỹ Kim đang lang thang trên bãi biển. Gió lạnh San Francisco về đêm làm cho thân thể Mỹ Kim thật thoải mái sau những phút biểu diễn ngộp thở trong rạp hát. Từ lúc đưa Mỹ Kim ra đây tới giờ, con ma cà rồng vẫn lầm lỳ đi bên cạnh nàng. Trông y thực hìên lành như một chàng trai si tình đi bên người đẹp Nhưng Mỹ Kim lại nhìn thấy cái cứng rắn khó hiểu của y đối với nàng. Đã nhìêu lúc, nàng muốn rẽ qua một ngõ khác, nhưng thân thể con ma cà rồng lướt tới chắn ngang lối đi của nàng. Và, dù đi song song bên cạnh nhau. Kỳ thực là nàng đang bi trói chặt vào sự đìêu khiển của con ma cà rồng này.

Đã mấy ìân Mỹ Kim thử đọc câu chú Bùa Yêu thổi vào mình con ma cà rồng, với hy vọng làm cho y hoảng sợ mà chạy trốn như tối qua ở căn nhà bên kia cầu Golden Gate. Nhưng không hiểu sao không còn hiệu nghiệm nữa. Kỳ lạ hơn nữa, chính con ma cà rồng này cũng không biết nàng đọc chú thổi vào mình y.

Lang thang trên bãi cát một hồi, Mỹ Kim thấy mỏi chân quá. Nàng mới nói:
- Em muốn ngồi nghỉ chân một lát, mỏi quá rồi.
- Ừ.
Cả hai ngồi xuống bãi cát, hướng mặt ra biển. Thủy trìêu đang lên thực cao. Con nước có lẽ cũng vừa dừng lại. Sóng biển lăn tăn phản chiếu ánh trăng như một giải bạch kim bát ngát tới tận chân trời.
- Anh tên gì?
- Tên?
- Tên nghĩa là dang từ riêng cha mẹ đặt cho anh để mọi người gọi đó.
- Cha mẹ.
- Không phải cha mẹ. Mà là cái tên cha mẹ đặt cho anh. Thí dụ em tên là Mỹ Kim. Thằng cha chủ tiệm rạp hát tên là Johnson. Anh hiểu không?
- Hiểu.
- Vậy tên anh là gì?
- Tên?
- Thôi được rồi. Em cứ gọi anh là Ma Yêu đi. Bởi vì hôm trước ở trong sở cảnh sát, em kêu lên:l! Ma Yêu... Ma Yêu." thì anh xuất hiện. Vậy bây giờ em cứ gọi anh là
Ma Yêu được không?
- Được
- Vậy anh Ma Yêu cho em hỏi một đìêu nhé.
- Ừ
- Có phải hôm trước anh nói theo em vì em có chiếc Bùa Yêu trên mình phải không?
- Phải.
- Tại sao?
- Hết rồi.
- Hết rồi là làm sao?
- Hết bùa.
- Nếu em đã hết Bùa Yêu thì anh còn theo em làm gì nữa?
- Còn.
- Còn cái gì nữa?
- Tình yêu.
Tình yêu?
- Phải.
- Anh muốn nói là anh yêu em?
- Phải.
- Tại sao?
- Yêu.
- Để làm gì vậy?
- Yêu.
Tự nhiên Mỹ Kim phát cáu lên vì cái lối nói chuyện cộc lốc nửa khờ khạo, nửa mất dậy như vậy. Nàng thét lên:
- Anh làm em tức chết đi mất thôi. Bây giờ anh muốn cái gì?
- Yêu.
Mỹ Kim chồm dậy, tụt quần, dạng chân thực rộng, dí sát vào mặt con ma cà rồng và thét lên:
- Có phải anh muốn cái này không?
Con ma cà rồng lắc đâu. Thân thể vẫn bất động.
- Không?
- Vậy anh muốn cái gì chứ?
- Không biết.
- Không biết mà yêu cái gì?
- Mặc quần vào.
- Tại sao phải mặc quần vào cơ chứ? Anh muốn yêu mà!
- Cảnh sát.

Vừa nghe con ma cà rồng nói xong. Mỹ Kim đã thấy ánh đèn pha từ xa xa của một chiếc xe đang từ từ tiến vế phía nàng. Mỹ Kim vội vàng mặc nhanh quần vào. Và chỉ vài phút sau, quả nhiên đó là một chiếc xe cảnh sát. Họ rọi đèn pha ngay vào Mỹ Kim và con ma cà rồng. Cả hai cùng ngồi im ánh đèn pha dừng lại một chút rồi tắt. Chiếc xe cảnh sát tử từ lướt qua chỗ hai người ngồi.

Người cảnh sát lái xe bảo anh đồng nghiệp ngồi bên cạnh:
- Danny à, hình như tao gặp thằng cha này ở đâu rồi thì phải.
Danny cười hì hì khôi hài.
- Còn tao thì hình như gặp con nhỏ ngồi bên cạnh thằng bé đó ở cái kiếp nào đổ.
Viên cảnh sát lái xe càu nhàu.
- Tao nói thật mà mày cứ tiếu lâm hoài. Mẹ nó... nhất định là tao nhớ có gặp y rồi mà.
Bỗng Danny kcu thất thanh:
- Chết cha rồi, Tommy à.
- Cái gì nữa đây?
- Còn cái gì nữa. Tao nhớ ra rồi. Con nhỏ ngồi bên cạnh thằng bé đó là cô đào thoát y vũ của rạp hát Con Heo Vàng, tụi mình bắt về tối hôm trước.
Nghe bạn nói, Tommy chợt nhớ ra hình ảnh hãi hùng đêm hôm con ma cà rồng xuất hiện tại sở cảnh sát. Chàng kêu lớn:
- Trời đất ơi, thàng cha đó chính là con ma cà rồng đã hiện ra ở phòng tụi mình.
Danny cũng chợt nhớ ra, hình ảnh đêm hãi hùng đó.
Chàng lật đật chụp máy gọi về sở:
- Trung Ương...Trung Ương. Đây Thỏ Con gọi.
Giọng cô trực điện đài có vẻ ngái ngủ.
- Đây Trung ƯƠng nghe rõ... Thỏ Con có gì nói đi.
- Chúng tôi thấy con ma cà rồng ngồi với con nhỏ vũ nữ thoát y của rạp hát Con Heo Vàng trên bờ biển, dưới chân cầu Golden Gate.
Có tiếng cười khúc khích.
- Thỏ Con... giờ làm việc đừng có nói chơi trên máy nhé.
- Nói chơi cái gì. Thỏ Con xin chỉ thị bây giờ chúng tôi phải đối phó ra sao đây?
Có tiếng lục cụng trong máy, rồi giọng viên sĩ quan trưởng toán quen thuộc vang lên.
- Thỏ Con... Thỏ Con. Nai Vàng đây. Các anh vừa báo cáo cái gì nói lại đi.
- Nai Vàng. Thỏ Con thấy con ma cà rồng tối qua hiện ra ở phòng chúng ta. Nay đang ngồi với cô vũ nữ thoát y của rạp hát Con Heo Vàng trên bãi biển, dưới chân cầu Golden Gate. Bây giờ chúng tôi phải làm gì?
- Thỏ con nằm yên đó đi. Chúng tôi sẽ tới ngay.
Truyền lệnh cho Thỏ Con xong. Tiếng Nai Vàng gấp rút vang lên trong máy:
- Tất cả các đơn vị thuộc Khu Chinatown, trực chỉ tới bãi biển dưới chân cầu Golden Gate. Nai Vàng lập lại.
- Tất cả các đơn vi thuộc Khu Chinatown, chực chỉ tới bãi biển dưới chân cầu Golden Gate.

Tiếng còi xe cảnh sát rú lên khắp lối. Trời tối, đường xá ít xe qua lại nên xe cảnh sát rú còi càng chạy nhanh hơn. Chỉ vài phút sau, dưới chân cầu Golden Gate đã có hơn chục chiếc xe cảnh sát bu kín. Bây giờ thì mọi người đềuxuốngxe, vây quanh hai viên cảnh sát đơn vị Thỏ Con, vì Mỹ Kim và con ma cà rồng không còn ở đó nữa.
Viên sĩ quan trưởng toán nói nửa đùa nửa thật:
- Ê Danny. Chắc con ma cà rồng ôm người đẹp biến mất rồi phải không?
Danny gãi đầu gãi tai nói:
- Dạ, thưa đại úy.... nó ôm người đẹp trốn thực rồi.
Cả chục cảnh sát viên bu quanh cười ha hả. Một anh nói:
- Sao cậu không bảo nó bỏ người đẹp lại rồi muốn biến đâu thì biến.
Danny đỏ mặt, phân đua với viên sĩ quan trưởng toán:
- Đại úy à. quả thực là con ma cà rồng ngồi đó với con bé vũ nữ thoát y của rạp hát Con Heo Vàng mà chúng mình bắt về hôm trước đó.
Viên sl quan cảnh sát mỉm cười nói:
- Thôi xong rồi. Quí vi trở về nhiệm sở đi. Thỏ Con theo tôi tới rạp hát Con Heo Vàng. Giờ này tụi nó còn đang mở cửa mà.
Nói xong, ông ta leo lên xe, lái nhanh về phía trước. Chỉ vài phút sau,. Viên đại úy trưởng toán, Danny và Tommy đã tới rạp hát Con Heo Vàng. Johnson tiếp toán
cảnh sát ngay ngoài cửa rạp.
- Xin chào quí vi. Hôm nay quí vi có nhã hứng tới thưởng thức biểu diễn thoát y chăng?
Viên sĩ quan cảnh sát mỉm cười.
- Dạ, chào ông chủ rạp. Chúng tôi chỉ muốn tới gặp cô Mỹ Kim một chút thôi.
Johnson nìêm nở hướng dẫn toán cảnh sát vô hậu trường sân khấu.
- Vậy xin quí vi theo tôi vô trong này. May mắn hôm nay Mỹ Kim biểu diễn xong, vẫn còn ở lại đây nói chuyện với ông đạo diễn sân khấu.
Viên Đại úy cảnh sát nhìn thuộc viên tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng ông ta im lặng theo sau Johnson vô hậu trường sân khấu. Danny đi sau, thì thào với bạn:
- Thật là ma quỉ, mày có tin nó chạy về đây trước tụi mình hay không?
Tommy ấm ức nói:
- Không thể nào chúng nó lại chạy nhanh hơn xe cảnh sát được Nhưng còn phải xem thực hư thế nào đã.
- Tôi quả quyết là lúc nãy chúng mình gặp con ma cà rồng và con nhỏ vũ nữ này ở dưới chân cầu Golden Gate, chứ không thế nào r"m vào đâu được.
- Vậy thì phải coi xem có phải con bé vũ nữ này thực sự còn ở đây hay không đã.
Tommy vừa nói xong. Johnson đã mở cánh cửa một cãnphòng nhỏ. Mọi người nhìn thấy Mỹ Kimvà một người đàn ông đang ngồi nói chuyện với nhau.
Johnson chỉ người đàn ông giới thiệu:
- Đây là Kinger. Người đạo diễn sân khấu sáng giá nhất của chúng tôi.
Johnson lại hướng về phía Mỹ Kim nói:
- Cô Mỹ Kim thì chắc quí vị biết rồi.
Viên sĩ quan cảnh sát tươi cười nói với Mỹ Kim:
- Xln chào cô Mỹ Kim. Chúng tôi đi tuần ngang qua đây nên ghé vô thăm cô một chút thôi. Rất tiếc là không tới sớm hơn được để coi màn trình diễn của cô. Nghe nói cô biểu diễn đêm nay thật xuất thần phải không?
Mỹ Kim cười thực tươi nói:
- Dạ, xin cám ơn lời khen tặng của đại úy. Tối mai mời quí vị tới sớm hơn một chút. Mỹ Kim sẽ đặc biệt dành màn biểu diễn tặng cho quí vị.
- Dạ... dạ, chúng tôi không dám nhận cái vinh dự đó đâu. Nhưng tối nay, hình như cô về hơi trễ phải không?
- Vâng... thưa đại úy. Anh đạo diễn muốn em ở lại bàn thêm vài chi tiết cho cuộc biểu diễn ngày mai.
- Ô nếu vậy chúng tôi xin kiếu. Không dám làm mất thì giờ quí báu của quí vi nữa. Xin chào.
- Dạ... xin chào đại úy.

Mọi người quay ra. Danny vừa đinh nói gì thì viên đại úy bấm sẽ vô tay anh, ra dấu im lặng. Trong ánh đèn lờ mờ của rạp hát. Khán giả đông không còn chỗ ngồi. Có một số phải đứng tuốt mé sau. Trên sân khấu, một đoàn vũ nữ đang biểu diễn. Các cô ấy chỉ cuốn chung quanh mình một giải lụa thật mỏng. Lúc kín, lúc hở. Những bộ ngực cãng tròn tưng tưng theo từng bước đi man dại ngất ngây. Những cặp đùi nõn nà. Những đường công phơi phới trần truồng con mắt người đam mê.

Nhưng những thứđó không hấp dẫn toán cảnh sát một chút nào. Họ còn đang để mắt vô đám khán giả. Mặt dù cả ba người không ai nói với ai một lời nào. Nhưng trong đâu họ cùng có một ý nghĩ. Và cái ý tưởng đó cùng dừng lại ở một chỗ. Trên chiếc ghế hàng đầu. Một thanh niên ngồi rất bình thản nhìn lên sân khấu. Hình như anh ta không thích thú mấy với những cô vũ nữ khiêu gợi kia. Và khi toán cảnh sát lướt qua hàng ghế danh dự rồi thì anh ta đứng dậy, rảo bước vô hậu trường.
Tommy thì thào với vị sĩ quan trưởng toán của mình:
- Bây giờ phải làm sao hả đại úy?
Viên sĩ quan nói nho nhỏ:
- Mẹ... anh không nhớ mình đã bắn y một phát rồi hay sao?
- Dạ... hôm đó y thò tay vô trong mình, lấy ra cái đầu đạn ném xuống sàn nhà lăn lông lốc, làm tôi muốn té đái.
- Vậy mà bây giờ anh còn muốn làm cái gì nữa?
- Nhưng không lý chúng mình để cho chúng yên thân như vậy hay sao?
- Không hẳn là như vậy đâu, nhưng phải bàn tính lại đã vậy bây giờ chúng ta về sở hả đại úy?
- Chắc chắn là về đó rồi, chứ còn đi đâu được nữa.
Tommy cằn nhằn:
- Tôi phụcvụ trong ngành cảnh sát trên mười năm rồi. Đây là lần đâu tiên nhìn thấy một tên sát nhân mà phải né mặt.
Danny chặc lưỡi, nói:
- Vậy chứ mình làm cái gì được nó bây giờ. Nhất là trong rạp hát đông đúc như thế này. Làm náo loạn lên, thiên hạ chạy đạp lên nhau còn mang họa nữa.
Viên sĩ quan cảnh sát nói nho nhỏ:
- Phải, ngay cả có làm náo loạn lên cũng chẳng làm được cái giống gì. Nó đã từng tới ngay sở cảnh sát phá phách, tụi mình còn bó tay, há chi ở đây chỉ có ba đứa tụi
mình. Nếu muốn nạp mạng thì nhào vô.
Khán gỉa vẫn say sưa thưởng thức màn tnnh diễn nảy lửa trên sân khấu. Họ chẳng thèm để ý gì tới mấy nhân viên cảnh sát có mặt trong rạp hát. V những cô vũ nữ, đang từng cặp, lại từng cặp quện vào nhau. Những bộ ngực ép sát. Những bắp đùi hất ngược. Những vùng bụng trắng nõn phơi phới. Những đường mông cong vòng hây hây là những cái làm cho những người trong rạp hát này bất cần biết chuyện gì đang xẩy ra ở đây.

Trống vẫn đánh tùng tùng. Kèn vẫn thổi réo rắt ánh sáng vẫn thật man dại. Và tiếng cổ võ của khán giả vẫn từng đợt, từng đợt vang lên thật ồn ào.....


Mỹ Kim không biết phải làm sao hơn là nghe theo những gì con ma cà rồng sai bảo. Bây giờ nàng không còn sự lựa chọn nào hơn nữa. Cái may mắn duy nhất của nàng trong giờ phút này là con ma cà rồng vẫn chưa hút máu nàng.

Cũng vì vậy mà Mỹ Kim còn được thảnh thơi sinh hoạt về ban ngày. Căn nhà của nàng đã trở thành nơi cho cỏn ma cà rồng dùng làm căn cứ. Tự nhiên nàng trở thành một tên quản gia cho con ma cà rồng này. Tối hôm qua, sau khi đánh lạc hướng toán cảnh sát, tới rạp hát Con Heo Vàng. Mỹ Kim đã rủ Jacklin về nhà. Cô bé vũ công mới nhập đoàn chưn đây một tháng. Có lẽ Jacklin cũng là vũ nữ biểu diễn thoát y nhỏ tuổi nhất trong đoàn. Ngày cô ta xin vào làm việc tại rạp hát Con Heo Vàng, cũng đúng là ngày sinh nhật thứ 21 của cô.

Johnson đã giao Jacklin cho Mỹ Kim huấn luyện. Vì vậy, lúc nào Jacklin cũng luẩn quẩn bên nàng. Hôm nay được Mỹ Kim rủ về nhà. Jacklin mừng lấm, cô nàng ríu rít nói cười luôn miệng. Jacklin có một thân hình nẩy lửa. Mỹ Kim nghĩ có lẽ cũng vì thế cô ta được lão chủ rạp mướn vô làm ở đây, chứ thực tình, sắc đẹp của cô nàng khó có thể chấp nhận cho trình diễn trên sân khấu được.

Cái nhìn của Mỹ Kim về Jacklin thật đúng. Tuy nhiên, có một đìêu nàng không nghĩ tới là ngày sinh nhật thứ 21 ấy của Jacklin, đã đưa cô nàng tới một khúc quanh mới của cuộc đời. Hôm ấy, Jacklin hồi hộp nộp đơn xin làm vũ công, và không ngờ lại được Johnson mời đi ăn tối.

Cái hẹn cho một bữa ăn với người chủ mới này đã làm Jacklin thật vui mừng. Nàng biết ràng; đìêu mơ ước trở thành một tài tử biểu diễn nhẩy múa trên sân khấu đã có cơ thành tựu. Từ nhỏ tới lớn, Jacklin đã mê ca vũ hơn bất cứ cái gì khác Chỉ có một đìêu làm nàng sợ mộng ước không thành là cái mũi to như quả cà chua và da mặt thì đây mụn và tàn nhan. Vậy mà người chủ rạp hát này lại đễ dãi thu nhận nàng vào làm vũ công ở đây. Một rạp hát nổi tiếng và lớn nhất nhì của thành phốdu lịnh lừng danh thế giới này. Và, buổi tối, nàng lại được Johnson mời xem buổi trình diễn lý thú tuyệt vời này. Sau khi xem hết màn
biểu diễn của Mỹ Kim, Johnson hỏi nàng:
- Em thấy cô tài tử này biểu diễn thế nào?
Jacklin mỉm cười trả lời.
- Cô ta biểu diễn thật tuyệt vời. Em là phụ nữ mà cũng phải run lên nữa. Hèn gì khán giả ngưỡng mộ cô ta như vậy.
- Em nhắm có thể lôi cuốn khán giả như cô ta được không?
- Muốn theo kịp cô ấy, em chắc còn phải học hỏi nhìêu lắm. Và nhất là anh có chịu giúp em thì mới được.
Em nghĩ anh làm gì được cho em đây ?
- Em biết chắc, không có anh, em không làm được gì hết.
- Tại sao vậy?
- Anh cho em nói thực nhé.
- Cứ nói đi.
- Nhưng anh hứa đừng vì những gì em nói mà thay đổi ý định không mướn em làm ở đây nữa được không?
- Đìêu đó thì đương nhiên rồi. Miễn là...
Thấy Johnson ngập ngừng, Jacklin nói ngay.
- Miễn là cái gì cũng được.
Johnson choàng một tay qua vai Jacklin, mỉm cười:
- Vậy em nói đi.
Ngả theo tay Johnson, kề sát mặt bên má chàng. Jacklin thì thầm:
- Em thú thực với anh. Em đã đi xin làm vũ công ở nhìêu rạp hát quanh đây rồi, và họ đều tửchối không nhận em. Mặc dù những rạp hát đó rẻ tìên và thua xa rạp Con Heo Vàng này.
Vậy mà tại sao em dám xin vô đây làm?
- Lúc bướcvô phòng xin việc, em chỉ định xin một chân quét dọn rạp hát thôi. Ai ngờ lúc ấy anh đi qua, lại bảo em đìên vào chỗ vũ công nên em viết đại.
- Nhưng sau khi được xem các màn trình điễn vừa rồi. Em còn giữ ý định biểu diễn trên sân khấu này nữa hay không?
- Em cầu mong được như vậy.
Ánh sáng trong rạp hát từ từ bớt dần. Johnson quay mặt về phía Jacklin, bờ môi kề sát, tiếng anh ta thì thào:
- Em có sợ bi anh lợi dụng không?
Biết Johnson muốn nói gì, Jacklin thì thào trả lời:
- Em đâu phải chưa nằm trong tay đàn ông bao giờ mà sợ cái chuyện ấy.

Bàn tay Johnson từ từ luồn qua vạt áo Jacklin. Chàng không ngờ nước da cô bé này mịn màng nhưvậy. Bộ ngực khổng lồ của tuổi dậy thì thơm phưng phức. Chàng đã để ý ngay từ khi nhìn thấy cô ta đang hý hoáy đĩen tờ đơn xin làm việc. Lúc ấy chàng chỉ nhìn thấy một khoảng da thit nhỏ căng tròn, trắng nõn, nhấp nhô trên cồ áo. Bây giờ Johnson mới thấy cả một vùng đồi núi căng tròn chắc nich quí báu này. Chàng bóp nhe nhẹ, hỏi:
- Chắc em có nhìêu bạn trai lắm phải không?
Jacklin thì thào:
- Nói ra không biết anh có tin không?
- Thì em cứ nói đi.
- Sự thực, em không có một đứa bạn trai nào hết.
Johnson hôn nhẹ lên môi Jacklin rồi nói:
- Lúc nãy em vừa mới nói: Em từng nàn trong tay đàn ông rồi, phải không?
- Đúng thế.
Vậy những người đàn ông đó không phải là bồ bịch em hay sao?
- Không phải. Họ chỉ là những người em cần giải quyết những gì em muốn.
- Nghĩa là sao?
- Ngay từ nhỏ, em đã thích được đàn ông ôm ấp.
- Mặc dù những người ấy không quen biết à?
- Nói là không quen biết thì cũng hơi quá đáng. Nhưng không thực sự phải là bồ bich thì cũng chẳng sao. Xong rồi, ai về nhà nấy thôi.
- Và những người ấy có trở lại với em nữa hay không?
- Đàn ông mà anh. Mình chìêu chuộng họ thì đâu có anh nào bỏ lỡ cơ hội cơ chứ. Nhưng thực sự cũng chãng có nhìêu người được em âu yếm đâu.
- Sao em nói là em thích được đàn ông ôm ấp ngay từ hồi nhỏ cơ mà.
- Dạ, nhưng những người ấy đêu lớn tuổi và họ tới với em như một tên ăn trộm.
Johnson mỉm cười:
- Nhưng mà chủ nhà mở cửa sẵn cho những tên ăn trộm ấy lẻn vô phải không? .
Jacklin cười khúc khích. .
- Dạ...
- Tên trộm diễm phúc nào là kẻ đầu tiên lẻn được vào đời em vậy?
- Bố của một con bạn.
Lại có chuyện ấy nữa hay sao. Con nhỏ bạn đó có biết bốnó làm nhưvậy hay không? Hồi đó em bao nhiêu tuổi rồi?
- Lúc đó em đã 15 tuổi rồi. Đầu dây mối nhợ cũng là con Rose đàn cảnh cho em lọt vào vòng tay bố nó thôi.
- Mẹ nó có biết không?
- Bố mẹ nó ly dị nhau lâu rồi. Căn nhà hai bố con nó ớ rộng thênh thanh, lại có bểbơi và chỗ tấm hơi nữa. Anh phải biết, em mê bơi lội còn hơn khiêu vũ nữa,
- Như vậy em thường tới nhà con Rose bơi lội à?
- Dạ, về sau này hai đứa tụi em bỏ học ở nhà bơi lội luôn. . .
- Vậy mà bốcon Rose đểyên cho nó làm nhưvậy hay sao?
- Bố nó còn nói được gì nữa.
- Tại sao?
- Con quỉ nhỏ đó đã đẩy em vào vòng tay bố nó rồi. Ông ta còn muốn con gái mình ở nhà bơi lội để có cớ giữ chân em.
- Gia đình em có biết em bỏ học tới nhà con Rose ngủ với bố nó không?
- Làm sao bố mẹ em biết được. òng bà ấy vẫn tưởng em đi học đêu đặn như thường thôi mà.
- Nhà trường không báo cáo à?
- Thàng cha coi vụ gọi điện thoại báo cho gia đình là bồ con Rose thì còn ai biết việc tụi em làm nữa.
- Tụi em quỉ quái thật.
- Đúng ra là bố con Rose xếp đặt hết.
- Ông ấy làm sao?
- Hôm sinh nhật thứ 15 của nó, cũng là ngày em bị ông ta mò mẫm.
- Ông ấy có làm em đau đớn không?
- Không, ngày đầu tiên ấy chưa có gì.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì hôm ấy bữa tiệc có cả chục đứa tới tham dự.
- Vậy làm sao ông ta có thể mò mẫm em mà không sợ mọi người biết.
- Thực ra hôm đó chẳng có ai biết ông ta là bố con Rose cả.
- Tất cả bạn bè nó à?
- Không phải tất cả bạn bè nó đêu không biết ông ta là bố nó. Nhưng mà hôm đó tụi em tổ chức tiệc khiêu vũ hóa trang. Ông ta giả làm một ông già, đeo cái mặt nạ thực lớn, chùm hết cả đâu. Em có biết là ông ta không?
- Lúc đâu thì không biết. Nhưng khi nhẩy xong, rủ nhau ra vườn. Ông ta nói chuyện thì em biết ngay.
- Vậy mà em dám để cho ông ta mò mẫm à?
- Ông ấy mò em ngay từ lúc đang khiêu vũ.
- Em cũng để yên hay sao. Mọi người không ai thấy gì à?
Lúc đèn đuốc tắt hết, chỉ còn ánh sáng lờ mờ. Hơn nữa, đứa nào cũng có cặp thì còn ai để ý tới ai nữa.
- Ông ta lợi dụng bóng tối hôn em à?
- Không, ông ấy luồn tay vô quần em. Xoa bờ mông em trước. Hôm ấy em lại hóa trang làm mụ phù thủy già khọm. Quần áo rộng thùng thình. Nhất là cái áo choàng bên ngoài đã giúp bàn tay ông ta thêm tự do.
- Em không phản đối à?
- Phản đối cái gì nữa cơ chứ. Phải thành thực mà nói, lúc ấy em cũng thấy thinh thích. Lúc nhẩy cũng đã có uống vài ly rượu rồi. Khi ấy hai đứa lại ôm cứng lấy nhau, cả hai cùng cọ sát. Mặc dù qua lớp qùân áo bên ngoài, nhưng cũng cảm thấy da thit nóng bỏng và cứng ngắc của nhau rồi.
- Lúc bàn tay ông ta mò vô trong quần em, em thấy thế nào?
- Em càng ôm cứng lấy ông ta hơn nữa. Cũng hơi sờ sợ nhất là khi ông ta mò ra phía trước. Em còn nhớ tới bây giờ, lúc ấy hai đứa đã dìu nhau vô một góc nhà, khuất bên chậu cây lớn. ông ta kéo tay em thọc vô quần ông ấy, Bắt phải nắm lây khối thlt cứng như sắt của ông ta. Lần đầu tiên trong đời đụng chạm vào nơi đó của đàn ông. Mình thấy nó nôn nao làm sao...
- Lúc đó em biết ông ta là bố con Rose chưa?
- Chưa, ngay cả khi ông ta cúi xuống hôn em cũng vẫn chưa biết. Tụi em núc lưỡi nhau như những người tình thực sự
- Khi hôn nhau, ông ta phải bỏ mặt nạ ra chứ. Tại sao em chưa nhận ra?
- Em chưa biết ông ta là ai, vì tưởng ông ấy là một bạn học nào trong lớp nên rất mắc cở. Hai mắt em nhắm lại tử đâu tới cuối Rồi cứ thế, tụi em vừa nhẩy vừa mò mẫm nhau. Lúc sau này thì em bạo dạn hơn, bàn tay đã tự di động trong qùân ông ta. Phải nói em còn muốn ông ta đè em ra nữa. Nhưng đang nhẩy mà....
- Nhưng lúc ra ngoài vườn thì sao?
- Lúc ấy em chới với. Nhưng hai đứa đã như vậy rồi còn gì nữa. Em mắc cỡ quá, rúc đầu vô ngực ông ta. Trong lùm cây vắng vẻ và tối om. Oùân áo hai đứa đã cởi ra gần hết. Oùân trong áo ngoài của em cũng đã tụt qua khỏi đầu gối. Bộ ngực trần trụi ép sát vô mình ông ta, run lẩy bẩy. Em cắn vô đó thật mạnh, thì thầm: " Anh bậy quá đi."
- Rồi ông ấy trả lời thế nào?
- Ông ta để yên cho em cấn. Kéo sát mình em lại dính chặt vào thân thể ông ấy làm cho mình mẩy em nóng hừng hực. Tiếng ông ta thì thào trên tóc em.
- Ông ấy nói gì?
- Ông ta bảo: "Chúng mình cũng là đàn ông và đàn bà thôi mà."
- Rồi em trả lời ông ta không?
- Không hiểu sao, em ngóc đâu dậy hỏi ông ta: "Em cắn anh có đau không?"
- Không, ông ấy bảo: Nếu em thích thì cứ cắn nữa đi, ông ấy thương em mà.
- Em có cắn ông ta nữa không?
Không, em sợ ông ta đau. Vì thương em nên nói thế thôi. Bởi vậy, em mới vít đâu ông ta xuống hôn lên môi ông ta thực mạnh bạo. Tụi em núc lưỡi nhau và cảm thấy thân thuộc và tự nhiên từ đó.
- Tối đó ông ta có đè em ra không?
- Sau đó ông ta đưa em về phòng. Hai đứu trần truồng nàm bên nhau.
- Rồi ông ta làm tới phải không?
Dạ, khi ông ta kéo hai chân em dạng ra. Ngồi lên đùi em thì em bỗng run lên bần bật và sợ tái người.
- Ông ấy có làm em đau không?
- Không, em nói đừng làm nhưvậy, em sợ bi đau lắm.
- Ông ta có nghe lời em hay không?
- Có ông ấy bảo: "Anh không làm em đau đớn gì đâu, đừng sợ."
- Nhưng ông ta vẫn tiến tới phải không?
- Không ông ấy nằm xuống phía chân em, vục mặt vô đó
- Lúc ấy em còn sợ không?
- Sợ lắm chứ. Nhưng em không ngờ ông ta kĩem chế được vào tối hôm ấy. Tuy không có chuyện gì hơn nữa, nhưng tụi em âu yếm nhau như một cặp vợ chồng thực sự rồi.
- Thếrồi tớibao giờông ta mới thực sự đè em ra được?
- Ngay trưa hôm sau, con Rose rủ em trốn mấy giờ học sau cùng, về nhà nó tắm hơi. Em và bố nó mới thực sự làm tất cả những gì ông ta muốn.
- Con Rose có biết không?
- Em nghĩ nó biết. Vì chính nó dàn cảnh cho bố nó gặp em.
- Nó dàn cảnh như thế nào?
- Lúc hai đứa về nhà nó rồi. Cởi hết quần áo, chỉ còn quấn trên mình chiếc khăn tắm. Chui vào phòng tắm hơi thì bố nó đã ngồi trong đó rôi. Tụi em nói chuyện một lúc thì con Rose kêu lên: "Chết cha, tao quên chưa khoá tủ đựng đồ trong trường rồi. Mày ngồi đây chờ tao chạy tới trường khoá tủ rồi trở lại ngay nhé.
- Em cũng nghe lời nó à?
- Lúc đó em còn muốn nó đi luôn nữa. . .
- Tại sao vậy?
- Những cảm giấc ngây ngất tối qua với bố nó còn tràn đây và bây giờ ông ta lại đang ngôi đây. Nếu nó đi rồi thì còn gì hơn cho tụi em tự do làm gì thì làm nữa.
- Và chuyện gì tới nó phải tới phải không?
- Dạ, nó vừa đi khỏi. Hai đứa tụi em đã ôm chầm lấy nhau trong phòng tắm hơi rồi.
- Em không sợ nó trở về bất tử à?
- Bốnó gài móc cửa phòng tắm hơi lại ở ngoài không mở được còn sợ gì nữa.
- Và ông ấy đè em ra ngay trong cãn phòng tắm hơi à?
- Không vội vã nhưvậy đâu. Tụi em hôn hít nhau thực lâu Tới khi không chiu nổi nữa, em mới để cho ông ta leo lên mình em. ...
- Em không sợ đau nữa hay sao?
- Sợ chứ, nhưng lúc ấy em mặc kệ.
- Rồi ông ta có làm em đau đớn lắm hay không?
- Trái lại, em chẳng có đau đớn gì cả sau này mới biết; tối tối em thường tự mò mẫm mình, và có khi còn lấy cả trái cà rốt thọc vô đó nữa, nên đã quen lâu rồi mà không hay.

Johnson bóp mạnh hơn, bộ ngực Jacklin như muốn vươn lên trong bàn tay tham lam ấy. Jacklin nhướn người lên, hôn vô miệng Johnson. Lưỡi nàng lùa qua bờ môi ngọt lịm của chàng. Johnson thì thào:
- Bộ ngực em lúc đó có lớn bằng bây giờ không?
- Không, hồi đó còn nhỏ síu. Nhưng chỉ mấy tháng sau, nó nổi lên trông thấy. Em phải mặc áo ngực nịt chặt lại.

Trên sân khấu, một đoàn vũ nữ mặc váy rộng, khoắc tay nhau một hàng dài nhẩy múa. Lâu lâu họ đá chân lên để lộ ra cặp đùi trắng nõn. Những chiếc váy tốc lên cho người ta nhìn thấy rõ vùng da thịt u lên bên trong thật nõn nà.
Johnson nói:
- Tập luyện vài tuần nữa, anh sẽ cho em nhập với tốp vũ công này. Sau đó quen đi, Mỹ Kim sẽ huấn luyện em biểu diễn chung với nàng.
Jacklin mừng rỡ, ông chặt lấy Johnson thì thào:
- Cám ơn anh. Em thương anh quá đi.
Johnson vuốt nhẹ má Jacklin nói:
- Bây giờ chúng ta đi ãn cái gì đã nhé.

Jacklin ngoan ngoãi đứng dậy theo Johnson ra ngoài. Chiếc xe Van kềnh càng của Johnson như một căn phòng nho nhỏ, với đầy đủ tiện nghi như cãn phòng khách sạn hạng sang. Sau bữa ăn và vài ly rượu mạnh. Johnson lái xe ra bờ biển xuống vùng Haft Moonhay. Mua vé vào bên trong. Đậu lại một chỗ vắng xe. Johnson dìu Jacklin xuống phía sau xe, vén màn cửa nhìn ra biển. ánh trãng sáng vằng vặc, phản chiếu trên mặt biển như một chiếc thảm khổng ìô lóng lánh.
Johnson bấm nút cho cửa kính xe tụt xuống. Gió đêm lùa vào trong xe mát lạnh. Jacklin hít một hơi thực mạnh, nói:
- Em chịu không khí ở đây quá đi.

Johnson vòng tay ôm nàng vào lòng. Tự động bờ môi Jacklin tìm miệng Johnson hôn chặt. Nàng rên lên nho nhỏ trong miệng chàng. Chiếc ghế dài trong xe kéo ra đã trở thành chiếc giường nho nhỏ đủ cho hai người Năm quấn quí lấy nhau.....
Sau đêm hôm đó, Jacklin bắt đầu tập luyện, và bây giờ nàng đã được theo Mỹ Kim tập nhẩy múa. Tối nay Jack lin theo Mỹ Kim về nhà. Nàng không ngờ lại làm môi cho con ma cà rồng đang đeo đuôi Mỹ Klm cắn cổ.

Vào lúc gần sáng, đang nàm ngon giấc bên Mỹ Kim vì đêm qua hai đứa nói chuyện cả đêm. Tới khi thấy cần cổ tê buết, Jacklin vùng đậy thì đã muộn. Con ma cà rồng đang ôm chặt lấy nàng hút máu ừng ực. Jacklin dẫy dụa, nhưng vô ích, vòng tay cứng như thép nguội của loài ma khép chặt chung quanh thân thể nàng như một con trăn ngàn năm giữ mồi. Nhưng sự chống cự của nàng cũng đã làm Mỹ Kim thức dậy. Mỹ Kim sô con ma cà rung ra và la lên:
- Ma Yêu....Ma Yêu. Đừng giết chết cô ta.
Con ma cà rồng ngóc đâu lên nói:
- Nếu không hút hết máu cô ta, một ngày không xa, cô ấy có thể trở thành ma cà rồng như anh thì sao?
- Không hãy để cho nàng sống. Dù cho có thành ma cà rồng đi chăng nữa cũng được. Anh không thể giết chết Jacklin đâu.
- Tại sao?
- Johnson đã giao cô ta cho em huấn luyện. Bây giờ cô ấy biến mất thì em ăn làm sao, nói làm sao với anh ta đây?

Con ma cà rồng lấy tay chùi mép, buông Jacklin ra. Nàng nằm vật ra sau, thân thể rã rượi. Tự nhiên lúc này con người Jacklin thay đổi thực nhanh. Nàng thấy con ma cà rồng này như hình ảnh bốcon Rose bạn nàng năm nào. Nhất là lúc người ta phát giác ra hành động dụ dỗ nàng và tống ông ta vào tù. Hôm ấy Jacklin đã khóc ngất đi và nàng bỏ nhà ra đi tử đó. Bây giờ nàng vẫn còn thương người đàn ông này ghê hồn. Jacklin tự hứa, khi nào ông ta mãn tù. Lúc ấy đương nhiên nàng đã hết tuổi vị thành niên. Jacklin sẽ tình nguyện làm vợ ông ta cho hết cuộc sống này. Và, bây giờ thì hình ảnh con ma cà rồng như người tình năm xưa. Trong con mắt nàng, chàng như một hiệp sĩ thời trung cổ, và nàng có khác gì một cô bé nô lệ, được người hùng cứu ra khỏi cảnh bần hàn đem về ân ái.

Jacklin yếu ớt ôm lấy cánh tay trần trụi của con ma cà rồng thều thào:
- Ma Yêu... Ma Yêu, đừng bỏ em nghe anh.
Con ma cà rồng mỉm cười, nói nho nhỏ:
- Đượcđược rồi, tốt lắm, tốt lắm. Anh vừa nghĩ ra một cách sống. Chúng mình sẽ biến rạp hát Con Heo Vàng thành tồ ma cà rồng. Chúng ta sẽ hút máu hết tất
cả mọi người trong đó. Trử Mỹ Kim, vì nàng có Bùa Yêu trên mình, chúng ta không xâm phạm tới được.
Mỹ Kin thắc mắc hỏi:
- Đó là Bùa Yêu chứ đâu phải bùa hộ mệnh mà anh không dám xâm phạm tới.
- Tại em không biết. Nếu đó là bùa hộ mệnh thì anh còn dám tới gầm em được nữa hay sao? Nhưng Bùa Yêu cũng là một loại phép của trời đất, không loài ma nào dám xâm phạm tới nơi đó đâu.
- Em vẫn còn thắc mắc. Hôm đầu tiên, khi em đọc câu chú. Thồi vô mình anh thì anh sợ hãi chạy trốn. Tại sao bây giờ lại không còn hiệu nghiệm như vậy nữa?



Ma Yêu biết là hôm đó; Vô tình Mỹ Kim một tay nắm chiếc Bùa Yêu. Miệng đọc thầm chú thổi vô mình chàng thì Bùa Yêu nóng như lửa đốt, làm chàng chạy bán mạng. Nhưng sau này Mỹ Kim chỉ đọc thần chú mà tay không nắm lấy chữ bùa thì đâu có hiệu quả gì. Nếu nàng biết cách xử dụng này thì chàng đã khốn khổvới nàng rồi. Nghĩ vậy chàng làm bộ nói láo:
- Bây giờ anh đã quen rồi nên không sợ nữa.
- Nhưng anh nói sẽ hút máu hết mọi người trong đoàn vũ Vậy họ có sợ em không?
- Em phải biết là những ai bi anh hút máu, chưa trở thành ma cà rồng ngay được.
- Tại sao vậy?
- Tại vì những người đó còn phải được anh cho phép hút lại máu anh mới có thể trở thành ma cà rồng được.
- Vậy thì cuộc sống của họ vẫn chưn biến đổi hẳn phải không?
- Đúng vậy, nhưng chỉ có một đìêu, họ không thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời nữa.
- Họ có cần hút máu nhưanh để duy trì cuộc sống hay không?
- Không, họ vẫn ăn uống và sống bình thường như mọi người. Chỉ có đìêu như anh vừa nói; họ không thể chịu nổi ánh sáng mặt trời nữa.
- Anh nói loài ma cà rồng trường sanh bất tử. Còn họ thì sao?
- Nếu họ chưa biến hẳn thành ma cà rồng thì vẫn sống, vẫn chết như người thường thôi.
- Nếu thế họ không còn đường chọn lựa nữa. Bắt buộc phải trở thành ma cà rồng rồi.
- Cũng vì vậy mà những người bị ma cà rồng hút máu, trở thành nô lệ cho người đã hút máu mình.

Bỗng Mỹ Kim để ý. Từ nãy tới giờ con ma cà rồng này nói chuyện với nàng như một người bình thường, chứ không còn nói năng cộc lốc như từ trước tới giờ nữa. Nàng nhìn y đăm đăm. Hình như đoán được tâm trạng Mỹ Kim.
Con ma cà rồng mỉm cười hỏi:
- Em đang thắc mắc sự biến đổi của anh phải không?
- Phải rồi, tại sao bây giờ anh nói năng lưu loát và còn thật thông minh nữa.
- Em biết anh vừa hút máu Jacklin phải không?
- Phải rồi.
- Giòng máu ấy đã biến đổi con người anh gần gủi với loài người hơn.
- Vậy từ trước tới giờ, anh chưa hút máu ai hay sao?
- Em là con người đầu tiên anh gặp trên trái đất này.
- Bộ anh mới tới từ một hành tinh khác hay sao?
- Không hẳn như vậy. Nhưng quả thực mới có mặt trong cuộc sống loài người từ cái đêm xem em trình diễn mà thôi.
Từ nãy tới giờ nàmyên bên cạnh hai người. Bỗng Jacklin lên tiếng hỏi:
- Ma Yêu ơi.... em có thể xin anh một giọt máu hay không?
Con ma cà rồng quay qua hỏi: .
- Có cần thiết sớm như vậy hay không?
- Hơn ai hết, anh phải biết là em ra sao rồi chứ!
Ma Yêu quay lại hỏi Mỹ Kim:
- Em nghĩ sao?
- Còn nghĩ ngợi gì nữa. Anh đã hút máu cô ta thì hãy hoàn thành cho cô ấy thành ma cà rồng hẳn đi. Nếu sống lưng chừng nửa người nửa ma nào có thích thú gì.
- Em nghĩ cũng phải. Như vậy giòng giống ma cà rồng này sẽ lan tràn như một cơn giông bão kể từ đêm nay, trên trái đất này rồi.
- Anh có hối hận không?
- Đó là câu hỏi em phải trả lời mới đúng.
- Cuộc sống của em nào có thi vi gì. Loài người trong con mắt em nào có khác gì một loài ma đâu.
- Có hẳn là như vậy hay không?
- Dù muốn chối bỏ, đó vẫn là một sự thực.
- Thế nào?
- Anh có nhìn thấy từng bè, từng lũ xúm nhau lại làm những chuyện ma quỉ trên trần thếnày, mà họ tự cho đó là quyền lực và sức mạnh của họ đó hay không?
- Đó là bản tính con người?
- Không phải! '
- Thế nào? . .
- Ma tínht
- Có thực sự là ma tính hay không?
- Có thể nói như vậy!
- Em biết gì về ma tính chứ?
- Có phải là hành động hút máu người trực tiếp như loài ma cà rồng mới là ma hay không?
- Đó chỉ là đời sống của loài ma thôi. Không phải ma tính đâu.
- Vậy thì người hay ma nào có khác chi nhau!
- Có lẽ anh phải thử nghiệm lại điều đó.
- Có gì cần phải thử nghiệm lại nữa cơ chứ?
Bỗng con ma cà rồng cười lên khanh khách vang động cả một vùng. Mỹ Kim lạ lùng hỏi:
- Anh cười cái gì?
- Jacklin đi rồi.
Mỹ Kim ngạc nhiên hỏi:
- Nàng đi thực rồi hay sao?
- Phải, trong lúc chúng mình nói chuyện. Anh đã để
cho cô ta hút máu. Và, bây giờ cô ta đang bay về rạp hát
Con Heo Vàng tung hoành nơi đó.
- Anh muốn như vậy ngay bây giờ à?
- Em chẳng vừa nói là loài người cũng có ma tính.
Thường xúm nhau lại cấu xé lẫn nhau, và cho đó là quyền lực và sức mạnh là gì.
- Có đúng như vậy hay không?
Hãy để cho Jacklin thử nghiệm lại đìêu đó.
- Nàng làm được gì?
- Khi một loài nào đó trở thành ma cà rồng. Nó vẫn còn giữ cái bản tính sơ khởi của nó lúc sanh ra. Chỉ có khác một đĩeu; cuộc sống và phép thuật tùy thuộc vào ma giới mà thôi. Jacklin vẫn còn tính người, nhưng cô ta đã có quyền lực của ma giới trong tay. Em sẽ thấy hành động của cô ta. Và, đó là trắc nghiệm của anh về con người và ma tính như lúc nãy em hỏi; có cần thiết để thử nghiệm lại hay không.
- Em bất đầu thấy hoang mang trong sự trắc nghiệm này rồi.
Hãy ngủ đi... ngủ đi và chờ đợi.
Có lẽ Mỹ Kim buồn ngủ thực rồi. Nàng vừa nghe Ma Yêu nói xong, hai con mắt đã khép lại, đi vào giấc mơ thực đễ dàng.....

Lúc ấy trên sân khấu trong rạp hát Con Heo Vàng, màn nhung từ từ được kéo lên. Jacklin đứng giữa sân khấu ưỡn ẹo, cầm mi-crô nói:
- Kính thưa quí vị, buổi trình diễn ngày hôm nay xin được giới thiệu một vở kịch làm sống lại cuộc chinh chiến Nam-Bắc giải phóng nô lệ của ông cha ta trong lich sử lập quốc hơn 200 năm nay. Như thế, chúng tôi đã tự làm một cuộc cách mạng, để nhắc nhở quí vị về ý nghĩa của cuộc sống hiện tại. Chúng ta phải minh định lập trường; đạp đổ cuộc sống dâm loàn. Thưa quí vi. Jacklin nói như vậy có phải không thưn qúi vị. Jacklin vừa nói xong. Johnson từ hậu trường sân khấu chạy ra ngạc nhiên hỏi:
- Jacklin, em đang làm cái gì thế. Tại sao em vào đây được giờ này. Ai kéo màn nhung lên cho em vậy? Jacklin cúi đầu như chào khán giả và chìa một tay về
phía Johnson nói:
- Kính thưa quí vị. Anh Johnson là người anh hùng của chúng ta. Một kẻ đã dựng lên cái rạp hát Con Heo Vàng này. Thưa quí vị, có phải như vậy không thưa quí vị Johnson nhìn xuống phía dưới. Những hàng ghế thẳng tắp trống chơn, rồi lại nhìn vô thân thể ăn mặc gần như trần truồng của Jacklin. Chàng lắc mạnh đâu, rụi mắt xem có thực là mình không nằm chiêm bao hay không. Làm sao chàng có thể tin được mắt mình thấy gì ớ đây, và nghe những lời Jacklin đang nói. Cái gì cách mạng. Cái gì lập quốc 200 năm. Cái gì anh hùng. Cái gì thưa quí vị và thưa quívị Khán giả ởđâu. Những hàng ghế trống không trước mặt có khác gì một bãi tha ma.

Jacklin đã lại gần Johnson. Nàng vòng tay ôm lấy chàngBộ ngực núi lửa ngỏng cao, bật ra khỏi vạt áo ngủ. Rồi bỗng nhiên răng nanh nàng mọc dài ra. Cắm sâu vô cổ Johnson. Chàng vùng vẫy, nhưng cánh tay trần mát mẻ mịn màng kia tự nhiên cứng như thép nguội. Khép chặt thân thể Johnson lại. Từng giòng máu tuôn trào. Thân thể Johnson từ từ mềm nhũn trong tay Jacklin. Khi nàng buông chàng ra, Johnson lảo đảo té xuống sàn. Đâu óc chàng đảo điên. Hình như trên sân khấu có thêm một người nữa. Đúng rồi. Lão gác gian và Jacklin cũng lại đang ôm ghì lấy nhau và nàng đang hút máu lão ta.

Chỉ một lúc sau, Johnson đã hiểu hết mọi chuyện. Chàng chồm dậy, nắm lấy chân Jacklin, táp mạnh vào đùi nàng. Jacklin dạng chân thật rộng. Chiếc áo ngủ rơi xuống sàn sân khấu. Màn nhung từ từ khép lại. Thân thể trần truồng của Jacklin phơi bầy ìô lộ. Nàng Năm tênh hênh giữa hai người đàn ông đang cấu xé trên da thit mình mà thoả mãn những toan tính trong tận cùng ruột gan.....

Trời gần sáng, cả ba người mới bò dậy. Lão gác gian ngơ ngác nói:
- Bây giờ chúng ta phải ẩn nấp ở đâu?
Jacklin nói:
- Không có gì thay đổi ở rạp hát Con Heo Vàng này cả Chúng ta là những kẻ sống về đêm. Đâu phải tiếp xúc với ánh sáng mặt trời mà sợ.
Johnson gật đầu.
- Đúng rồi, chúng mình vẫn duy trì cái rạp hát này như thường lệ. Tuy nhiên, đào kép sẽ trở thành một khối như chúng ta hết.
- Như vậy có nghĩa là chúng mình sẽ biến tất cả đào kép ở đây thành ma cà rồng à?
- Đúng vậy.
- Rạp hát này đâu đủ chỗ chứa tất cả chúng ta.
- Ta sẽ cho sửa lại tầng hầm nhà. Nếu cần, đào thật sâu xuống đất, lan ra khắp vùng này cũng đâu có ai biết. Jacklin cười khanh khách thoả mãn. Nàng ôm lấy
Johnson nói:
- Chúng ta sẽ có một thế giới riêng biệt.
- Phải, thế giới của loài ma lẫn với loài người.
Lão gác gian cũng gật gù nói:
- Và rồi chúng ta sẽ lớn mạnh và bất tử.

Johnson ôm Jacklin đè nàng xuống sàn. Hai tay nâng bộ ngực khổng lồ của nàng lên rồivục mặtxuống đó. Thân thể Jacklin bây giờ cứng ngắc. Nóng hừng hực. Nàng cũng bắt đầu thấy hơi mệt vì tối qua đã cho cả hai gã này hút máu để trở thành ma cà rồng. Nàng thì thào bên tai Johnson:
- Em khát quá.
Johnson hiểu được tình trạng của Jacklin ngay. Chàng hôn mạnh lên môi nàng thì thầm:
- Anh sẽ gọi một cô vũ công vô đây cho em ngay bây giờ.
Trời còn tờ mờ sáng. Các cô đó đang ngủ ngon làm sao anh kêu được họ.
- Em đừng lo. Hãy vô phòng anh. Con nhỏ Rosa đi phép cả tuần lễ nay rồi. Hôm qua vừa gọi điện thoại cho anh sẩn sàng đi làm. Gọi cô ta tới đây giờ nào mà không được.
- Anh nói thực không?
- Đây đâu có phải là lần đâu tiên anh gọi cô ta vào giờ này.
- Trời mới tờ mờ sáng mà anh gọi cô ta tới làm gì?
- Nhiều đêm không ngủ được. Anh thường gọi cô ta tới đây
- Cô nàng cũng chịu hay sao?
- Em phải biết là không có anh, cô ta đâu sống được thoải mái như ngày nay.
- Giống như trường hợp của em à?
- Còn tệ hơn như vậy nhiều.
- Như thế nào nữa?
Johnson nằm ngửa ra, kéo Jacklin ngồi lên bụng mình, nói:
- Rosa bỏ nhà ra đi, nhưng không may mắn như em có nơi nương tựa. Đêm đó, cô ta đi lang thang ngoài đường, tính tìm một hẻm hóc nào đó ngủ đỡ. Ai ngờ gặp bọn bụi đời mấy đứa, kéo nàng vô công viên hãm hiếp. Đêm đó anh lái xe chở một cô trong rạp hát về. Đi ngang qua công viên, thấy nàng nhào ra từ một bụi cây. Mình mẩy trần truồng, máu me bê bết. Anh đem cô ta đi nhà thương. Nuôi ãn cho tới khi lành lặn. Lúc khoẻ mạnh rồi, cô ta khóc lóc xin theo anh vì không dám về nhà, nên anh cho cô vào ban vũ luôn.
- Gia đình cô ta ở đâu?
- Mãi bên mĩen đông. . . .
- Bây giờ cô ta có trở về nhà không?
- Chẳng những trở về nhà mà hàng tháng còn gửi tiền về cho cha mẹ nữa.
- Anh làm được một điều tốt.
Nhưng đìêu đó lại có lợi cho anh.
- Cái gì?
- Những lúc buồn bực, những đêm không ngủ được. Rosa là người luôn luôn nằm bên cạnh anh.
- Cô ta không có nhân tình à?
- Không.
- Nàng bao nhiêu tuổi rồi?
- 25.
- Đẹp không?
- Ồ, em chưa gặp cô ta bao giờ phải không. Lúc em vô đây thì Rosa đi phép rồi. Bây giờ thì cô ta đẹp tuyệt vời
- Lúc trước thì sao?
- Thân hình con gái thì phải đẹp mắt rồi. Nhưng mặt mũi sau khi giải phẩu mới coi được.
Bỗng Jacklin nghĩ tới cái mũi to như quả cà chua và làn da đây mụn của mình. Nàng nói nho nhỏ:
- Em cũng muốn đẹp có được không?
Johnson kéo Jacklin xuống cho nàng nằm đè lên thân thể chàng.
- Chắc chắn em sẽ phải đẹp nhất trong những người bạn gái của anh rồi. Nhưng anh có nhìêu cô theo, em có ghen không?
Jacklin cắn nhẹ lên mí mắt Johnson.
- Có lẽ trước kia thì có. Nhưng bây giờ trở thành ma cà rồng rồi. Em coi chuyện âu yếm nhau như ăn một bữa cơm chiều thôi. Chúng ta ăn chung càng vui chử sao.
Johnson ôm chặt vòng tay hơn nữa.
- Anh biết thế nào em cũng nói như vậy.
Nói xong, Johnson dìu Jacklin vô phòng chàng. Căn phòng nàm ngay dưới chân cầu thang phía trong sân khấu.

Dù đây là lần đâu tiên Jacklin vô phòng riêngcủa Johnson. Nhưng nàng đã cảm thấy như thân thuộc tự bao giờ. Ngả lưng xuống chiếc ghế nệm dài trong góc phòng. Jacklin thấy thoải mái làm sao. Có lẽ nơi này sẽ là tố ấm ngàn đời của nhóm ma cà rồng do nàng tạo lên. Jacklin nói nho nhỏ như trong mơ:
- Hãy tắt đèn đi anh Johnson ơi. Lại đây với em đi.
Ánh sángvụt tắt, nhưng cả Johnsonvà Jacklin đều nhìn thấy rõ mọi cảnh vật chung quanh bằng một thứ ánh sáng xanh lè của loài ma. Nàngvương tay ôm chầm lấyJohnson khi chàng vừn tới.
- Chúng mình sẽ sống mãi mãi bên nhau như thế này phải không anh?
- Nhất định là như thế rồi. Bây giờ để anh gọi Rosa tới đây cho em hút máu đã nhé.
- Phải đó, em cũng đã mệt lắm rồi.
Johnson nhấc máy điện thoại, bấm số gọi.
- Alô....
Jacklin chồm lên ngang vai Johnson hỏi:
- Có ai trả lời không anh?
- Chưa
Johnson vừa nói xong. Trong mảy có tiếng lè nhè giọng
- Alô..... ai đó?
Johnson cười hì hì, trả lởi:
- Anh đây cưng. Đang ngủ ngon phải không?
Có tiếng cười khúc khích thật dâm đãng trong máy.
- Anh Johnson của em đó hả. Anh lại cần một chiếc gối ôm vào giờ này chứ gì. Tội nghiệp thì thôi, đã bảo để em ở luôn trong rạp hát với anh mà không chịu. Em vừa đỡ tốn tìên mướn nhà mà anh lại có người ôm ấp ngày đêm nữa.
- Vậy thì tốt rồi. Bây giờ em dọn luôn vào đây đi. Anh có một sự bất ngờ mới lạ cho em nè.
- Em không cần cái gì mới lạ đâu. Cái cũ kỹ của anh là đủ rồi
- Thôi...thôi, được rồi. Muốn cái nào cũng được, vô đây lẹ đi.
Có tiếng cười ròn trong máy và tiếng Rosa trả lời:
- Em tới liền bây giờ.
- Khoan đã.
- Cái gì nữa hả cưng của em?
- Anh để cửa mở, em cứtự nhiên đẩy vô. Cả cửa ngoài lẫn cửa văn phòng của anh đêu không khoá. Hãy theo đèn đỏ hướng dẫn trong rạp hát vô phòng anh, đừng bật đèn như mọi lân làm lão gác gian thức giấc nhé.
- Em biết rồi.

Đặt điện thoạixuống, Johnson lại vội vàng ôm lấyJacklin. Nàng nàm gọn trong lòng chàng như một con mèo cuộn tròn trong lòng chủ. Bộ ngực căng tròn của nàng lúc nào cũng nóng bỏng, vươn lên như mời mọc. Johnson bóp thực mạnh. Jacklin cười khúc khích hỏi:
- Anh làm cái gì mà dữ dằn vậy?
Johnson vục mặt vào cố nàng rít lên.
- Anh muốn nghiền em ra thành tro bụi mới đã cơn thèm muốn này.
- Chút nữa Rosa tới, anh mà mạnh tay như vậy, cô nàng có thể vong mạng đó.
- Không, anh sẽ để con bé đó cho em đùa chơi.
- Anh muốn thế nào?
- Anh sẽ đứng bên cạnh em. Nói cười với cô ta, để cô ta tưởng là anh. Trong khi đó, em sẽ ân ái với cô đó trước khi biến nàng thành ma cà rồng.
- Thân thể em là phụ nữ, làm sao cô ta râm được.
Đó mới là cái thú của cuộc chơi. Xem trí thông mình của cô ta tới đâu. Em phải nhớ là miệng em luôn lắp bắt những lời anh nói. Nhưng đừng để phát ra tiếng.
- Chắc chắn nàng sẽ điên lên vì tưởng anh biến thành con gái mất rồi.
- Quên nữa, để anh sức cho em loại nước hoa anh vẫn dùng khi ân ái với nàng.

Nói xong, Johnson với tay lấy chai nước hoa để bên cạnh, xịt lên khắp mình Jacklin. Mùi thơm toả ra khẩp phòng. Mùi thơm này cũng rất quen thuộc với Jacklin. Mấy hôm trước nàng cũng đã để ý, mùi thơm này tiết ra từ da thit Johnson.

Bỗng có tiếng kẹt cửa. Cả hai cùng nhìn ra ngoài. Jacklin nghĩ không lý Rosa lại có thể tới đây nhanh như vậy được hay sao. Nhưng nàng đã nhìn thấy ião gác gian đang đi vô phòng chứ không phải Rosa.
Johnson hỏi:
- Ted đó hả. Có chuyện gì không?
Lão gác gian mỉm cười nói:
- Hai ng cho lão ngồi đây coi cuộc chơi có được không?
Johnson ngần ngử hỏi Jacklin.
- Em nghĩ thế nào?
Jacklin cười khúc khích nói:
- Em đã bảo càng đông càng vui mà. Nếu Ted nhập cuộc anh có ghen không?
Johnson cười lớn:
- Ted là người bạn già tri kỷ của anh từ khi lập ra rạp hát này. Có cái gì mà tụi anh không chia sẻ cho nhau.
- Nếu vậy thì tốt rồi. Lại đây anh Ted.

Lão gác dan cười hì hì, đi tới bên cạnh Jacklin, ngồi xuống sàn nhà, ôm lấy chân Jacklin từ từ hôn lên trên. Trong khi đó, Johnson lại vục mặt lên bộ ngực no đầy nóng bỏng của Jacklin. Chàng cảm thấy toàn thân tê tái. Hình như có thêm lão Ted làm cho Jacklin hứng khởi hơn nữa. Nàng bắt đầu vặn vẹo thân thể và bộ ngực như rung ring trong miệng Johnson một cách thật mãnh liệt. Tiếng rên rỉ cũng đã phát ra từ cổ họng nàng.
- Anh... anh, anh ơi....



Rosa đậu xe trước cửa rạp hát, tất tả đi vô. Giờ này đậu xe thực dễ dàng. Nàng vừa đẩy cửa định bước vô, bỗng để ý thấy bên kia đường lấp ló bóng mấy anh chàng thập thò nhìn qua. Không muốn để cho họ tò mò vì nàng ăn mặc thật phong phanh. Rosa bước thực nhanh, vô tình nàng lại đánh rơi xâu chìa khóa. Vừa cúi xuống nhặt, nàng lại thấy mấy bóng người nữa, cả bên phải lẫn bên trái rạp hát.

Rosa tần ngần, nàng nghĩ không thế nào giờ này mà lại có nhìêu người chung quanh con phốnày nhưvậy được. Liếc mắt đảo quanh một vòng nữa. Nàng lại phát hiện kẻ mang ống nhòm, người cầm máy liên lạc. Biết chắc là có chuyện gì lôi thôi rồi. Rosa đẩy cửa chạy thực nhanh vô trong rạp hát. Nàng nhớ Johnson bảo đừng bật đèn, vì không muốn lão gác dan biết sự có mặt của nàng ở đây. Nhưng trong trường hợp này, nàng lại phải kiếm lão gác dan trước, để báo động sự việc bất thường trước cửa rạp hát.

Bởi vậy, Rosa tìm tới công tắc điện chính, bật tất cả đèn trong rạp hát lên. Nàng nghĩ chỉ có cách này là có thể tìm được lão gác dan mau chóng nhất ánh sáng bùng lên chói lòa khắp nơi. Đồng thời nàng cũng gấp rút gọi lớn:
- Anh Ted.... anh Ted ơi.
Rosa vừa dứt lời, nàng giật mình vì đã thẩy Johnson, Ted và một cô gái đứng trước mặt mình từ hồ nào. Johnson nói trước nhất:
- Em làm gì vậy?
Ted cũng hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Rosa chỉ ra ngoài cửa, hớt hải nói: .
- Tụi...tụi nó bao vây ngoài cửa.
- Tụi nào?
- Em cũng không biết.
Johnson nói thực nhanh.
- Chúng ta ra coi. .. .
Cả bốn người đi thực nhanh ra cửa. Ted nói:
- Đừng ra ngoài vội. Chúng mình núp bên trong coi tình hình xem sao đã.
Rosa run run.
Em sợ quá à.
- Tụi nó có bao nhiêu người?
- Em nghĩ không đưới 10 đứa đâu.
- Sao lạ vậy. Giờ này làm gì có nhóm nào dám kéo nhau cả tiểu đội lang thang ở đây cơ chứ.
- Thì chúng mình cứ coi tình hình ra sao đã.
Rosa nói:
- Anh có cần vô văn phòng lấy súng ra không?
Jacklin nói:
- Khỏi cần.
Rosa bỗng để ý tới người con gái đang đi bên cạnh.
Nàng không biết cô nàng này là ai. Tại sao lại mạnh miệng trả lời đê nghi của nàng như thế. Rosa nhìn Jacklin một cách lạ lùng. Hình như cô ta đọc được ý nghĩ của nàng nên nói:
- Rosa yên trí đi. Không có gì quan trọng với tụi mình đâu
Johnson cũng quay qua nói với nàng:
- À xin giới thiệu với Rosa. Đây là Jacklin, một người bạn mới của chúng ta vừa nhập đoàn.
Rosa chưa kịp đưa tay ra bất thì Jacklin đã ôm lấy nàng thật thân thiện.
- Rosa nghỉ phép có vui không?
Hơi lạnh tử thân thể cô gái lạ truỳên qua da thit làm Rosa rùng mình. Nàng run run trả lởi:
- Dạ...em về thăm ba má thôi mà.
- Ba má Rosa ở đâu lặng?
- Ông bà ấy ở tuốt mìên đông.
- Tiểu bang nào đó?
- Mary Land.
- Ồ... thế thì chúng mình là người đồng hương rồi.
- Vậy sao?
Bốn người đã ra tới cửa chính. Johnson ghé mắt nhìn qua khe cửa. Chàng nhìn thấy ngay cả chục mạng đứng ngui nhô nhô ngoài đường.
- Khoá cửa lại Ted ơi. Tụi lính bao vây mình đó, Cảnh sát à?
- Đúng rồi.
- Bây giờ phải làm sao?
Johnson mỉm cười, nói:
- Chúng mình có làm gì phạm pháp đâu mà sợ. Mặc kệ tụi nó.

Bỗng Ted ghé sát vô tai Johnson thl thầm. Rosa thấy sắc mặt Johnson thay đổi thấy rõ. Chàng râm bầm:
- Nếu vậy phải tính lại rồi.
Jacklin hỏi:
- Chuyện gì đã xẩy ra vậy?
Ted nói:
- Trước khivô vãn phòng Johnson, tôi đã hút máu một con điếm trước cửa rạp hát tới chết!
Rosa run rẩy hỏi:
- Anh Ted nói chơi đó phải không?
Ted lắc đầu. .
- Không, sự thực là như vậy.
Rosa không tin được những gì nàng vừa nghe. Trợn tròn mắt nhìn Ted. Mặt nàng tái xanh. Không nói được lời nào nữa. Lạ lùng nhất là mọi người vẫn thực bình thản. Hình như chuyện giết người đối với họ là một chuyện thật bình thường, như người ta giết một con kiến vậy.
Johnson nói:
- Chắc chắn ngày mai sẽ có rắc rốivới cảnh sát. Chúng ta phải sẵn sàng đối phó mới được.
Jacklin nói:
- Mình phải tính trước. Ai là người có thể ló mặt ra gặp họ lúc mặt trời ló rạng.
Trong rạp hát còn rất nhìêu người, lo gì chuyện đó.
- Tốt, còn Rosa, có lẽ thế nào họ cũng mời cô ấy lấy khẩu cung đó. Anh hãy để nàngyên. Em nghĩ bây giờ phải lo cái bao tử của mình đã. Mệt lắm rồi.
- Em tính làm gì?
- Có lẽ một công đôi ba việc. Một cái xác chết bi hút máu trước cửa rạp hát đã làm cho tụi cảnh sát bu lại ở đây Tại sao mình không kéo họ đi chỗ khác chứ?
- Bằng cách nào?
- Em sẽ hút máu một mạng nữa ở nơi khác để đánh lạc hướng họ.
- Ý kiến thực hay. Em có cần anh giúp sức không?
- Một mình em được rồi. Anh ở đây lo chỗ này đi. Sắp xết mọi người cho ngày mai thay mình. Còn anh và Ted cũng phải biến khỏi rạp hát thì mới sống được.

Rosa ngơ ngác không hiểu mọi người bàn tính cái gì. Nàng có cảm tưởng nhưđang sống trong một giấc mơ chứ không phải sự thực. Khi ấy, Jacklin nói xong, không chờ ai trả lời, đi nhanh ra cửa sau. May mà chỗ này không có bóng giáng một nhân viên cảnh sát nào. Jacklin tới chỗ đậu xe, lái nhanh về hướng trung tâm thành phố.

Nàng biết trên con đường gần toà đô chánh là chỗ tụ tập của giới đồng tính luyến ái về đêm. Mấy cô gái và những anh chàng điếm đực thường lui tới nơi đây kiếm khách vào giờ này. Nàng định bụng phải kiếm ít nhất một mạng làm con dê tế thần ở vùng này. Jacklin đậu xe vào một góc phố gần ngã tư rồi xuống xe, đi bộ lững thững trên đường.

Jacklin biết rất rõ; đàn ông bình thường không bao giờ tới con phố này kiếm gái. ớ đây là giang sơn của những người đồng tính luyến ái. Đàn ông kiếm đàn ông, đàn bà kiếm đàn bà. Và, hai giới nam nữ đồi giống này, ít khi nào làm phìên hà tới ai. Cái xã hội này từng bi nhìêu người chống đối. Nhưng phải công bàng mà nói, họ chưa bao giờ gây phìên phức cho những người chung quanh.Ở một xã hội tự do, con người có quyền làm tất cả những gì mình cho là phải. Miễn là không làm rối loạn trật tự công cộng, và thiệt hại cho kẻ khác là được.

Jacklin tựnhiên mỉm cười, chính nàng cũng không hiểu tại sao lúc này, những ý tưởng đó lại tới với nàng nhưvậy? Nhìn quanh, con phố vắng tanh. Bỗng nàng thấy trước mặt, ánh sáng hắt ra từ một quán rượu góc phố. Bước nhanh tới đó. Jacklin nhìn thấy ngay những gì nàng đang cần lúc này. Một cô gái thật mũm mĩm đang vội vã bước ra mở cửa cho nàng vô. Jacklin một tay che mặt, một tay nắm lấy tay cô ta khẽ nói:
- Chúng mình đi dạo một vòng được không em? Cô gái nhìn nhanh vô trong rồi lẻn vội ra ngoài cửa. Vậy chúng mình đi nhanh, kẻo mấy đứa bạn em nó ùa theo bây giờ.
- Nắm tay cô gái đi một quãnh xa, Jacklin mới hỏi:
- Em tên gì?
Janet.
- Còn...
- Cứ gọi tôi bằng Jacklin được rồi.
Cô gái cười khúc khích nói:
- Tay Jacklin lạnh quá hà.
- Bởi vậy Jacklin mới đi kiếm bạn gái chứ.
- Jacklin có phòng không?
- Không.
- Chúng mình mướn phòng ngủ nhé.
- Không.
- Hay là Jacklin về nhà em đi. Bây giờ ở nhà chỉ có một mình em thôi.
- Không.
- Thôi mà, đừng có rỡn nữa chứ. Jacklin muốn em làm cho ấm thì phải có chỗ chứ. Jacklin muốn đưa em đi đâu.
- Vô nghĩa địa.
- Thôi đi, bộ Jacklin không có tìên mướn phòng hay sao mà phải kéo nhau vô nghĩa địa cơ chứ.

Vừa nói, cô gái vừa lùa tay vô mình Jacklin, kéo sát nàng vô mình cô ta. Bàn tay cô nàng len lỏi qua lớp áo trong, rà trên thân thể Jacklin làm nàng thấy ấm áp. Tự nhiên Jacklin muốn cô bé này xoa bóp mạnh hơn nữa.
- Janet có bàn tay điệu nghệ quá hả?
- Nghề của em mà. Vê nhà em đi. Miệng, lưỡi em sẽ làm cho Jacklin điên lên được chứ không nói chơi đâu.
- Em làm nghề này lâu chưa?
- Mới mấy năm thôi.
- Có khá không?
- Cũng chật vật lắm. Nhìêu khi em nghĩ có lẽ chết còn sướng hơn.
- Thật không?
- Thật đó Jacklin à. .
- Vậy để ta giúp em siêu thoát nhé.
Vừa nói, Jacklin vừa cúi xuống, ghé miệng vô cần cổ Janet. Cô nàng lại tưởng Jacklin hôn mình nên hơi kiễng chân lên và ôm sát lấy mình nàng. Tới khi hai chiếc răng nanh Jacklin lún sâu vô cổ thì chân tay Janet mới bủn rủn, Nàng tính la lên nhưng không còn kịp nữa...

*
* *

Đúng như dự tính của Jacklin, sáng sớm hôm sau. Cảnh sát bốráp rạp hát và mời tất cả những người có mặt trong toà nhà này lên đìêu tra. Nhưng trong thời gian xảy ra án mạng; chỉ có người gác gian mới làm được một ngày và cô bạn gái của anh ta tới thãm vào gần sáng. Còn tất cả mọi người không ai cư ngụ trong rạp hát cả. Đào kép, ai về nhà nấy nên chẳng ai biết gì về cái chết của cô gái ngoài cửa rạp hát. Lại còn thêm một tửthi nữa bị hút máu tới chết, ở cách xa rạp hát gần chục cây số nên cảnh sát đâm bối rối. Không biết đâu mà mò.

Họ đã đem cô gái và anh chàng gác dan khờ khạo này ra phơi nắng. Bắt uống nước thánh và cho ăn cả chục củ tỏi nữa, nhưng hai người vẫn tỉnhbơ. Cuối cùng, giả thuyết cho là hai người này là ma cà rông không còn đứng vững được nữa nên được thả về.

Tuynhiên, giới truyền thông đã chúi mũi dùivào nguồn tin nóng bỏng này. Lần này họ khai thác một cách thật mãnh liệt. Từ hình ảnh tử thi của hai cô gái xấu số tới các hoạt động của cảnh sát, hầu như được các phóng viên ghi vào ống kính trọn vẹn. Rosa và anh chàng gác gian mới làm được một ngày thật khù khờ của rạp hát cũng được chiếu đi chiếu lại trên màn ảnh truyền hình nhìêu lần.

Luật sư Jim, đại diện cho rạp hát Con Heo Vàng chính thức phản đối cách thức làm việc của cảnh sát. Và, hình như ông ta cũng cố gây sự chú ý cho mọi người để quảng cáo cho thân chủ của mình. Xuất trình diễn đêm nay giá vé tãng lên gấp 20 fân bình thường. Rosa được quảng cáo gấp rút như là một loài ma cà rồng bị cảnh sát bắt được mà phải thả ra, để tối nay làm đào chính trong màn khiêu vũ khoả thân có một không hai trong llch sử của rạp hát này. Còn hơn 4 tiếng đồng hồ nữa mà thiên hạ đã phải mua vé chợ đen để coi buồi trình diễn đêm nay rồi...

*
* *

Mặt trời vừa khuất sau chân trởi thì Mỹ Kim và Ma Yêu cũng vừa thức dậy. Bây giờ hầm nhà đã là nơi nghỉ ngơi chính của nàng và Ma Yêu. Tối qua, hai đứa đã lục đục cả đêm, dọn dẹp và đào bới thêm nơi trú ngụ này. Ma Yêu bắt nàng phải ngủ dưới hầm nhà với y. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Mỹ Kim đã xếp một số thùng đựng đồ cũ chung quanh một góc phòng ở dưới hầm nhà, như một cái ồ thật khéo léo. Dù cho có người xuống hầm nhà cũng khó có thể biết được ở trong đống thùng giấy đó lại có chỗ ngủ nghê như vậy. Nàng trải một chiếc chiếu nhỏ mà mấy bữa trước mua ở Chinatown để nằm. Loại chiếu này người ta thường mang ra biển, trải dưới bãi cát nằm để phơi nắng.

Dọn dẹp cho tới gần sáng, khi mặt trời vừa ló dạng thì Ma Yêu kéo Mỹ Kim vào trong cái góc ấy, ôm chặt lấy nàng mà ngủ. Đã quen với giấc ngủ ngày như thường lệ. Mỹ Kim cũng chợp mắt đi thực nhau. Nhưng hôm nay ngủ trên sàn xi măng với chiếc chiếu mỏng. Tự nhiên Mỹ Kim nhớ lại những ngày ngủ với Mười Lôi tại Thỉ Nghè. Cũng một chiếc chiếu mong manh như thế này. Hai đứa chui vô một góc nhà hú hí với nhau trên sàn xi măng, mấy tháng lìên. Cho tới một hôm, trời vừa sáng. Năm ẩu đi với vợ Mười Lôi xông vào nhà. Lúc ấy Mười Lôi và nàng
còn ôm nhau xà nẹo mà ngủ. Hai vợ chồng chủ nhà đã về quê thăm bà con từ mấy bữa nay nên trong nhà không có ai.

Khi Năm Ẩu kê dao vào cồ Mười Lôi và vợ Mười Lôi la lên thì hai đứa mới tá hỏa bò đậy. Mỹ Kim hoảng hết rú lên.
- Trởi ơi....anh Năm, đừng có làm bậy nhe.
Năm ẩu nhe rãng cười hì hì.
- Từ hồi nào tới giờ anh chưa bao giờ làm bậy cả. Chỉ có làm ẩu thì hơi nhĩeu thôi. Để anh moi lá gan thàng này ra xem xanh đỏ thế nào mà nó dám ngang nhiên ngủ với người yêu của anh cơ chứ.

Vừa nói Năm ẩu vừa vung con dao lên cao. Mỹ Kim run lẩy bẩy thét lớn, nhắm mắt lại. Một lúc sau, không thấy động tĩnh gì. Nàng mở mắt ra đã thấy vợ Mười Lôi ôm chặt lấy tay Năm ẩu. Nước mắt dàn dụa, cô nàng thều thào nói:
- Anh Năm ơi, em lậy anh. Tha cho chồng em một lần đi. Anh ấy không biết cô Mỹ Kim là người yêu của anh đâu.
Năm ẩu ngừng tay lại ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, sao lúc ớ nhà em nằng nặc đòi giết tên dâm phu này. Bây giờ em lại đổi ý rồi à?
Vợ Mười Lôi rên rỉ:
- Anh Năm ơi, bề gì cũng tình nghĩa vợ chồng mấy năm nay rồi. Còn con cái nữa, xin anh tha cho anh ấy một lần, sống mà nuôi con.
Năm Ẩu cười hành hạch, buông Mười Lôi ra.
- Thầng cô hồn. Nể con vợ mày, tao bỏ qua lân này. Nhưng cút khỏi đây ngay, tao câm mày không được gặp mặt con Mỹ Kim nữa. Nếu mày còn có ý gì bậy bạ với nó nữa thì kể như mua hòm sẵn đi. Không có may mắn lần thứ hai đâu.

ĐượcNăm ấu buông ra, Mười Lôi lật đật mặcvội quần áo vô Kéo vợ chạy nhanh ra ngoài, y sợ quá, không kịp nói một lời từ giã nàng nữa. Lúc ấy Năm ấu mới kéo Mỹ Kim vào lòng hỏi:
- Anh tưởng em trở về Đà Nẵng rồi. Tại sao lại còn loạng quạng ở đây hả?
Mỹ Kim không trả lởi câu hỏi của Năm ẩu, nhưng nàng hỏi lại:
- Tại sao anh biết em sống với Mười Lôi ở đây mà tới kiếm?
Năm ẩu ôm lấy nàng nói nho nhỏ:
- Từ ngày em đi, anh nhớ còn hơn cái gì nữa. Làm sao mà không đi kiếm được cơ chứ.
- Anh xạo quá đi. Đã đưa em lênxe đò rồi còn đi kiếm cái gì nữa.
Năm Ẩu rà cả hai tay lên vùng ngực cãng tròn của Mỹ Kim, kéo thật sát thân thể nàng vô mình hơn nữa.
- Khi em đi rồi, mấy ngày sau anh vô tình gặp thằng lơxe đò trong chuyến xe chở em. Anh hỏi thăm nó em tới nơi có bình an không. Y cười hềnh hệch nói với anh là em đã nhẩy xuống xe ở lại nên anh mới biết.
- Nhưng làm sao anh lại tìm được em ở đây?
- À con vợ thằng Mười Lôi thấy chồng tự nhiên bỏ nhà đi ngày đêm, lại không đưa tìên về như mọi khi. Cô nàng không còn đồng xu mua gạo nấu cơm cho con nên nó sanh nghi. Em biết mà, đàn bà mà nồi cơn nghen lên. Lại ở vào hoàn cảnh nghèo khó đó, có cái gì họ không làm được cơ chứ.
- Nhưng tại sao cô ta lại cho anh biết? ..
- Ừ chuyện cũng hơi ly kỳ. Từ ngày em ra đi. Anh suy nghĩ mãi lởi em nói:"Tại sao phải nằm đưới trướng kẻ khác mãi cơ chứ". Bởi vậy anh mới tìm cách bứng thằng
Hai Roi đi.
- Có liên quan gì tới con vợ Mười Lôi cơ chứ. Mà Hai Roi để anh làm chuyện đó à?
- Đâu có dễ vậy. Cu cậu cay cú lắm chứ. Nhưng sức nó làm được cái gì?

Tự nhiên Mỹ Kim tò mò. Nàng quên cả đang trần truồng nàm trong tay Năm ẩu như một tình nhân thực thụ.
- Anh kể cho em nghe câu chuyện ra làm sao đi.
Năm ẩu có vẻ hứng thú lắm, gật gù nói:
- Ừ ừ ... Có lẽ khi em đi được hơn một tuần. Tụi anh kiếm được một con bò lạc từkhu khác lạng quạng tới khu vực tụi này. Thàng Hai Roi đập con nhỏ thê thảm, vì nó không giao một xu nào cho y. Kể cũng tội nghiệp cho con bé. Y đánh rớl gói tìên, chứ cũng không có ý qua mặt tụi này. Nhưng thàng Hai Roi nhất định không chịu tin. Nó đập con bé nát cả mình mẩy. Thấy thế anh mới bảo nó đừng có làm quá đáng. Ai ngờ y muốn ra vẻ ta đây đàn anh. Quay lại sực luôn anh. Anh nồi xung lên, đập cho nó một trận rồi bỏ đi. Dân chơi khắp nơi biết vụ này. Chỉ hai ngày sau, tụi nó tới chiếm khu vục thằng Hai Roi cai quản.
Lằn này y còn bị ăn đòn thừa sống thiếu chết nữa.
- Bây giờ anh ta ra sao rồi?
- Túng thế, nó đi làm ăng ten cho lính kín, bắt bớ tùm lum để trả thù. Và, em biết rồi, dân giang hồ mà chơi cái trò này thì kể như tới số rồi.
- Tại sao vậy?
- Tụi lính kín thì vắt chanh bỏ vỏ là nghề của chúng nó Còn dân giang hồ thì lẽ đương nhiên có luật chơi giang hồ. Chỉ mấy ngày sau, chúng nó chém chết thàng Hai Roi.
- Thế họ không sợ tụi lính kín trả thù cho Hai Roi sao?
- Cái chết của một thằng du đãng. Một tên ma cô trong xã hội này ai thèm để ý chứ. Tụi lính kín thấy Hai Roi bi chém chết còn mừng nữa.
- Tại sao vậy?
- Còn tại sao nữa. Những thành phần như Hai Roi ở đâu là gây phìên phức nơi đó. Lính kín cũng có nồi cơm của lính kín chứ. Để những thằng như Hai Roi sống trên
khu vực nó, không biết nồi cơm của chúng bi bể lúc nào!
- Hai Roi có chết thì cũng có những thàng khác nổi lên. Tại sao tụi lính kín không dẹp hết đi?
- Tụi lính kín đâu có hĩen lành gì. Nhưng có ai nổi lên lộ liễu tới cái độ để cho chúng nó dẹp được cơ chứ. Thôi, bỏ chuyện đó đi. Bây giờ anh hỏi em nè.
- Anh muốn hỏi cái gì?
- Tại sao em ở lại mà không đi tìm anh, lại lấy thằng Mười Lôi cơ chứ.

Mỹ Kim vòng tay ôm lấy cổ Năm ẩu, hôn mạnh lên bờ môi thật ướt át ấy. Nàng nghĩ bây giờ ngoài Năm Ẩu ra, khó có thể kiếm được một người nào cho nàng nương tựa ở cái xã hội sô bồ này. Mỹ Kim thì thào:
- Anh không nhớ đã bảo em phải trốn một thời gian cho cái vụ thàng Tư Hên êm êm đi hay sao. Cũng vì nhớ anh mà em đánh lìêu ở lại đây. Nhưng làm sao em có thể tìm anh ngay được cơ chứ!
- Vậy làm sao mà em lại tìm được thằng Mười Lôi hả?

Leave a Reply

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)