Những Đêm Ngà Ngọc - Phần 6/6

Tay Xuyên thừa cơ hội ôm choàng hai vai ngoại. Mặt chàng gục sát vào đầu tóc bà. Chàng cố tình để phần hạ bộ cứng ngắc như củi cà sát vào một lồn của bà. Chán chàng vẫn lết lết theo bà vào phòng ngủ.

Bà đặt Xuyên nằm trên chiếc giường nệm, rồi bước ngược trở ra khóa kín cửa. Xuyên diễn xuất như một người say thiệt tình, không còn nhận thức được điều gì nữa cả. Mắt chàng vẫn hé hé quan sát. Bà ngoại đứng sững người nhìn chàng với vê thèm khát đam mê . Tay bà bụm lồn, và đột nhiên bà cúi xuống, hôn lên khuôn mặt Xuyên một cái thật nhanh. Tâm trạng bà như một kẻ thò tay qua vườn nhà hàng xóm hái trộm một chùm trái cây.

Trong đầu ngoại, bà đang vẽ ra một bức tranh dầm dật tuyệt vời mê ly. Bà sẽ lợi dụng trong lúc Xuyên đang say mềm môi như vầy ngoại sẽ cổi truồng chàng ra, và tha hồ...

Sáng nay mây xuống thật thấp. Trời ngoài kia trở nên mù mù, lạnh hây hây. Ngoại kéo sợi giây màn, che kín các cửa sổ lớn, rồi bật ngọn đèn ngủ lên. Bà vẫn nhìn say đắm vẻ đẹp trai của Xuyên, tấm thân to lớn dài thước của Xuyên. Nhất là cái chỏm nhọn nơi quần của chàng bị con cặc nứng đội lên. Bà đỡ đấu Xuyên lên để kê thêm cái gối cho chàng. Hơi thở nồng mùi rượu của Xuyên làm bà mê quá.

Anh chàng cứ giả vờ say mềm, nằm như xác chết để cho bà muốn làm gì thì làm. Bà hôn thêm một cái nữa, lần này hơi lâu hơn để dò phản ứng của Xuyên. Nhưng Xuyên cũng khôn lắm. Chàng trai quyết lừa con cá mập vào lưới để hốt trọn ổ. Xuyên quyết tâm phải làm sao cho bà già này phải mê chàng, không thả chàng ra được. Xuyên muốn bà phải đóng vai chánh!

Bà hôn cặp môi của Xuyên. Nhưng chàng không đưa lưỡi qua. Vậy mà bà vẫn cảm thấy ngất ngây sung sướng. Tâm trạng của bà như một người đi ăn vụng. Nửa được nửa không. Bà rời môi Xuyên, nhìn xuống nơi chỏm quần đang dựng lên cứng ngắc. Bà lần tay, êm nhẹ, mở quần, tháo dây nịt, và nhẹ nhàng móc con cặc Xuyên khỏi quần xì líp. Cầm con cặc to cứng nóng hổi trong tay mà toàn thân bà rung động như một cành hoa trước gió . To, dài, trắng hồng, nóng ấm, con cặc Xuyên giật giật, cử động theo sự điều khiển của Xuyên.

Ngoại đang hồi sinh. Bao nhiêu năm rồi, sau khi chồng chết, đây là lần đầu tiên bà dám phiêu lưu cầm cặc của một người đàn ông. Cả một thời xuân sắc trong bà sống dậy bừng bừng. Cả một quãng đời hoa mộng, lãng mạn của bà đang cuộn sóng vỗ bờ. Bà nhìn sửng khúc gân to sù của Xuyên để từng tế bào trong cơ thể nở hoa. Bất giác, bà cúi xuống dùng mũi hôn thật êm đềm nhẹ nhàng ở đầu con cặc của Xuyên. Bà hôn nhưhôn đóa hoa lan sáng nay ngoài hành lang. Bà hít thật sâu vào lồng phổi mùi thơm tho da thịt của Xuyên và dường như bà muốn giữ mãi trong phổi và không muốn thở ra nữa.

Chàng Xuyên vẫn nằm bất động. Nhưng mất chàng vẫn kín đáo ám thầm quan sát. Một mái đầu tóc hoa râm mà máu dâm vẫn còn đầy ấp, đang say đắm với bửu bối của chàng. Danh vọng của Xuyên, đỉnh cao lòng tham của Xuyên chỉ còn trong gang tấc! Xuyên lại cử động khúc dương vật làm bàn tay bà ngoại giật theo. Ngoại lại nhìn chàng. Thấy Xuyên vờ ngáy, bà lại hôn cặc chàng lần nữa. Nhưng lần này bà hôn bầng môi. Không phải thoáng nhẹ bên ngoài, mà bà đã ngậm hẳn vào trong, nút thật nhẹ như đang ăn một cây cà rèm vào một trưa hè ...

Lúc nãy, thừa khi ngoại trở bước ra đóng cửa, Xuyên đã nhanh nhẹn cho ngón tay ướt vào lọ thuốc, thấm ra một ít bột thần cho vào miệng để chuẩn bị cho cuộc tấn công một mất một còn ngày hôm nay. Một là chàng sẽ toàn thắng cho giấc mơ du học trở thành sự thật. Hai là chàng thành một phế quan, bị ngoại đẩy ra sân, chẳng bao giờ cho chàng bước trở lại căn nhà này...

Dưới kia, ngoại đang quỳ gối dưới thảm hoa, kính cẩn cầm cặc chàng bú thật nghề nghiệp, bú miên man, bú say đấm. Ngoại đang tận tình bú để tận hưởng sự sung sướng, ngất ngây, không cần biết Xuyên có hay là bà đang loạn dâm hay không. Chàng cố tình muốn giả say mà không được. Vì nước miếng và hơi nóng từ miệng ngoại làm chàng phải phản ứng. Một chân chàng co hẳn lên, rồi duỗi thẳng ra, kèm theo tiếng rên như mơ:
- Thần tiên ơi? Các ông đang dẫn hồn con lên mây hả? Rượu tiên cho con uống làm hồn con phiêu bạc. Một nửa người con đang trần truồng. Con cặc của con sao nóng quá? Tiên ơi! bú cho thật lâu nhen. Tiên thoát y ra đi, còn chờ gì nữa?

Nghe Xuyên nói, ngoại ngừng bú, chồm lên mặt Xuyên nựng nịu nói:
- Nãy giờ đâu có ngủ phải không? Biết ngay mà. Ngủ mà con cặc còn thức. Sao của cháu to quá vậy hả Xuyên. Gần mười năm rồi bữa nay mới được ngậm một con cặc người lớn ngon lành như vầy. Lâu nay ngoại toàn bú cặc con nít, như của chung Khoa...

Bà ngừng ngay đó vì biết mình lỡ lời. Ngoại đãvô tình để lộ một mối tình lẻ mà bà đã trót có với Khoa. Bà cũng đang mắc cỡ với Xuyên, với chính mình, thì Xuyên chơi ác hỏi tới:
- Cặc con nít như của Khoa... Nào vậy ngoại? Có phải là Khoa nhà mình không? Phải thì ngoại cứ nói cho con biết. Cho con khoái với?

Ngoại im lặng, nầm gối nghiêng mặt lên ngực Xuyên, mắt mơ hồ nhìn chậu hoa lan màu tím nhạt nơi chiếc bàn trong phòng. Bà nhớ miên man đến Khoa, người nhân tình nhỏ tuổi đã chung chăn gối với bà ròng rã suốt mấy năm nay...

Tình dục với Khoa thì hẳn nhiên phải khác hoàn toàn với Xuyên . Khoa là một ớ a rau non, bà gắp chừng hai đũa là hết. Còn Xuyên là đĩa bê thui, ăn thâu đêm cũng còn.. Nghe Xuyên hỏi, ngoại chậm rãi nói như thú tội với chính mình:
- Người đi một nửa hồn tôi mất. Một nửa hồn kia bỗng dại khờ. Khoa ơi?Khoa ơi! Khoa đi Khoa chở hết hồn tôi. Tôi nhớ bàn tay khờ dại vụng về sờ soạn trên cỏ dại mọc ở triền suối. Tôi biết kích thước của những ngón tay bé nhỏ ! Thế mà tôi đã hạnh phúc ngàn vàng, tình tôi đã tràn trề như thác lũ mùa đông. Khoa ơi! Tôi nhớ Khoa ngậm vào của tôi mà bú. Tôi biết Khoa bú như bú sữa mẹ hàng ngày còn thơ ấu. Mà sao hồn tôi đã chết ngất hết mấy lần. Tình lãng mạn, tình đắm đuối, tình say mê. Khoa gọi tôi là ngoại. Tôi gọi Khoa là cháu. Có ai, ngoài hai chúng mình sung sướng giữa đêm đông trời lạnh giá. Tôi đã hãm Khoa, Khoa có biết không. Tôi sung sướng, tôi hạnh phúc với tâm trạng của một kẻ cướp. Khoa có biết không?

Vừa nói hai tay bà vừa thoát y, rồi cổi luôn áo cho Xuyên. Bà leo lên nầm sấp trên người Xuyên, nói:
- Em biết sáng nay không phải tự nhiên Xuyên đến đây. Có thể, chàng đến để khám phá xem có phải thật một mối tình đã xảy ra giữa em và Khoa hay không? Và có thật, em đã năm mươi tám tuổi, vẫn còn bừng bừng dâm tính trong lòng? Xuyên ơi, bây giờ thì anh đã mãn nguyện chưa? Xin phép anh, cho em cầm của quý của anh để vào trong em.

Bà vói tay xuống dưới, dang hai đùi ra, đưa cặc Xuyên đút sâu vào lồn. Nếu không nhờ thần dược của Ngọ đã cho, có lẽ Xuyên đã ọc khí ra từ lúc nãy. Dâm quá Lãng mạn quá. Con cặc của Xuyên đâm thẳng tuốt, ngọt xớt, ngon lành, lút sâu vào lồn của bà . Chàng phát giác rằng cái sướng này cũng khác hoàn toàn với được lần chàng đụ cùng Thạch Loan, hay cùng Xuân. Rõ ràng chàng đang bị một con trâu già hãm hiếp. Nhưng Xuyên vẫn nầm bất động, chờ đợi, và nằm xem mình sẽ được hãm bằng cách nào.

Bà đụ êm ru mà Xuyên nghe sầm sập như sóng vỗ đầu ghềnh. Vừa nắc nhẹ nhàng, hai tay bà bong lấy khuôn mặt dẹp trai đỏ hồng của Xuyên mà ngẩm, mà tận hưởng nỗi sung sướng dang tràn ngập trong hồn bà . Bà đang tận hường những giây phút tuyệt trần khoái lạc với người thanh niên hai mươi mốt tuổi mà bà gọi là cháu rể.

Gương mặt bà đanh cứng lại. Hai chân mày bà nhíu lại vì cơn khoái cảm đang hoành hành toàn bộ thân thể bà. Còn gì sướng hơn được đụ với một thanh niên vừa đẹp trai, vừa tráng kiện, vừa nhỏ tuổi. Có không dâm bà cũng phải dâm. Ngồi trước một ớ a sơn hào hải vị, dù không đói bụng nước miếng cũng phải chảy. Bà phải đụ, phải dồn hết sức lực của một người đàn bà tuổi sắp về chiều để tận hưởng cuộc chơi hy hữu, có một không hai này. Có không biết bao nhiêu điều bà đang suy nghĩ, trong lúc đụ chàng Xuyên:
- Anh Xuyên ơi? Anh có khinh em không? Đừng khinh em anh nhé ! Xin anh hãy hiểu giùm nỗi khát khao cùng cực của một góa phụ suốt bao nhiêu năm như em. Em ngồi trên tuyệt đỉnh giàu sang. Điều gì em cũng có, có thể làm thiên hạ phải khiếp sợ, phải chói mất, phải nể nang. Em có thể xẻ sông, dời núi. Điều đó không khó đối với em. Duy chỉ có một mối tình, hay một nhân ìmh vừa ý là em bó tay chờ đợi, em thèm khát, em mong chờ mà không bao giờ có. Em có thể đánh đổi hết tất cả để có được anh thôi! Anh Xuyên ơi!

Xuyên thấy chân trời mơ ước đã mở rộng trước mắt chàng. Nhưng chàng vẫn giả vờ nói:
- Anh chẳng thích những gì em có. Anh chỉ mơ ước một điều, từ lâu rồi chứ không phải mới bây giờ. Anh chỉ mơ có một điều. Đó là được ân ái cùng em một lần. Rồi có chết anh cũng cam. Cho nên hồi nãy nghe em nhấc đến tên Khoa anh đã ghen thầm trong lòng. Đúng anh đã ghen!

Đang nắc êm đềm bỗng bà tăng tốc độ, để mồ hôi vã ra nhễ nhại trên trán. Nghe Xuyên nói, bà sướng lồng lộn, bà sướng mê man. Những đường gân ở cố của bà hấn lên rõ rệt. Bà nghiến răng tận hưởng một cuộc ái ân không hẹn trước, và cúi mặt xem lồn bà đang ngấu nghiến nuốt vào, nhả ra khúc gân đồ sộ của Xuyên. Chòm lông lồn muối tiêu của bà ướt nhẹp. Xuyên cứ nhấm mắt để bà tưởng là chính bà đã mò vào hãm Xuyên trong lúc chàng đang say rượu mê ngủ. Lồn bà càng sướng hơn khi nghe Xuyên nói hết những ước mơ của chàng. Chàng ước mơ được ái ân với bà ?

Còn gì thú vị hơn! Thỉnh thoảng Xuyên hé mắt nhìn trộm thân thể của bà. Hai trái vú đã hơi chảy. Nhưng da thịt bà thì chắc nịch có lẽ nhờ bà đã tẩm bổ thật nhiều. Mỗi tháng bà ăn ít nhất bốn cân yến. Bào ngư, hải vị, không bữa nào mà không có.

Hình như nếu bà muốn ăn gan lrởi, có lẽ cũng không khó. Ba Tàu Chợ Lớn muốn có những giấy phép nhập cảng độc quyền, chỉ cần đến gặp bà là tức khác sẽ có ngay. Ba Tàu đã hối lộ thì không ai lúc đầu được dù đó là Việt Cộng. Nhờ hối lộ mà Ba Tàu đã trở thành bá quyền trên khắp đất nước, kể luôn cả thế giới. Người âu châu bảo dân tộc Trung Hoa là dân lộc không hề thấy mặt trời lặn. Cho nên khi nào tổng thống còn tại chức bao lâu thì bà vẫn còn là mẫu vương trong thiên hạ!

Bây giờ đã giàu sang phú quý, bà đã trở thành Từ Hi Thái Hậu lúc nào mà ngay cả chính bà cũng không biết. Giàu có thì sinh tật là vậy. Bà hạ mặt sát xuống để chiêm ngưỡng cho hết vẻ đẹp trai của Xuyên. Hơi thở của chàng vẫn nồng lên mùi rượu đắm say. Xuyên cứ gồng mình ra đó để hiến trọn cho bà được thỏa mãn cơn dâm tình. Khoảng bốn mươi lăm phút sau, chịu không nổi, bà đã ôm cứng lấy người Xuyên nói như xin phép:
- Anh ơi ? cho em ra một cái trước nhen anh ? Em chưa bao giờ được đụ với ai mà sướng như thế này anh Xuyên đi? Ui, ui, chết em, chết em, ui, ui...

Ra xong bà xẹp xuống như một chiếc bong bóng xì hơi. Bà thở hào hển như vừa vác đạn lên núi. Xuyên gỡ người bà ra, nâng nhẹ để bà nằm bên cạnh. Chàng chống tay cho người cao lên để nhìn, quan sát thật kỹ người đàn bà vừa hãm chàng. Lần đầu tiên chàng thấy chòmlông lồn dày rậm hai màu đen trong. Chàng bẹt hai đùi bà ra, lấy chiếc gối kê đít bà lên cao một tí. Thế là Xuyên cúi xuống liếm cho hết nước lồn. Bà hé mắt nhìn người cháu rể liếm lồn mà lòng rộn lên niềm yêu thương.

Bà không thể nào ngờ nổi Xuyên đã dám làm việc đó Không những thế, chàng còn tiếp tục cho lưỡi rà khe lồn và bú hột le. Đang mệt, đang thở dốc mà bà cũng phải sống lại, đồng lõa với Xuyên:
- Anh bú lồn làm em nhớ đến Khoa quá anh Xuyên ơi? Đêm nào Khoa cũng bú lồn em như vậy. Em đã ghiền được bú lồn mất rồi. Anh ở đây luôn với em được không? Anh sẽ làm chủ luôn gia tài này. Ui, cái lưỡi của anh hay gấp ngàn lần của Khoa, Xuyên ơi ? Anh bằng lòng làm chồng em không?

Đang bú lồn say sưa, nghe bà hỏi vậy, Xuyên mừng quá ừ và gật đầu lia ha. Chàng dùng đầu lưỡi móc cái mồng đốc bực bực. Bà ngoại không nói gì được nữa. Bà chỉ còn la làng. Xuyên quyết tâm mang hết sở trường và kinh nghiệm ra, tận tình phục vụ. Cả gia tài vĩ đại số một của tỉnh Phan rang sẽ về tay chàng. Nghĩa lý gì việc trốn lính và đi du học ngoại quốc Đường danh lợi đã thênh thang rộng mở. Chàng sẽ trở thành tỉ phú !!!

Hai chân bà gác tréo qua lưng Xuyên, để lấy thế hẩy đít lên theo từng nhịp bú lồn của lưỡi Xuyên. Hai tay bà dưa lên đầu giường cầm chặt hai thanh đồng của chiếc giường mà bóp chặt. Gương mặt bà mê man, say đắm. Miệng bà nói những câu:
- Em hứa là cho anh hết. Trời ơi, được người chồng bú lồn hay như anh, em còn muốn gì nữa. Xuyên ơi? Tại sao anh lại thương yêu em. Tuổi em đáng bà ngoại của anh, anh có biết không? úi, nó chọc lưỡi vô lồn tôi mà khuấy như khuấy cà phê kìa trời! Ai đang xe hột le của tôi dưới kia vậy hả? Chắc tôi phải đứt hơi, tôi phải chết cho anh lấy gia tài của tôi nhen anh Xuyên ! ! !

Bà vừa nói một câu gần trúng với dự mưu của Xuyên. Đã có lúc Xuyên thoáng nghĩ sẽ có một ngày, hay một đêm, chàng sẽ dùng cặc hoặc dùng lưỡi để dưa linh hồn bà dâm phụ này về chín suối. Nhưng trước đó, chàng bất bà phải làm giấy thừa kế cho chàng độc quyền làm chủ cả giang sơn này.

Hai ngón tay xe hột le. Lưỡi liên tục liếm lồn. Một ngón tay khác của Xuyên cho hẳn vào lỗ hậu môn của bà thụt nhẹ . Thật tình, món này bà chưa từng được hưởng qua kể từ lúc biết chăn gối:
- Ông bà đất nước Phan Rang ơi! Cái gì vô lỗ đít con vậy? Ba thứ sướng lận ông bà à . Ui, ui, tôi khôngmuốn sống nữa. Chỗ nào cũng hay hết mình ơi. Hột xoàng trong tủ em có cả ô lận anh Xuyên ơi ? Của anh hết đó. Mấy trăm mẫu cà phê ở Đôn Dương cũng là của anh. Ba ngân hàng tín dụng cũng là của anh... Tám mươi phần trăm cổ phần nhà máy xi măng Hà Tiên cũng là của anh. Còn nữa mình ơi! Em còn nhiều lắm không kể hết. Ui, anh đút lưỡi vô lỗ đít của em nữa hả? Trời ơi! Chưa có người đàn ông nào, kể cả chồng tôi hồi còn sống, dám làm như vậy!!!

Xuyên nghĩ, có người đã gánh phân về bón vườn dể có khoai có sắn mà ăn. Chàng chỉ đưa lưỡi vào rà lỗ đít để có tiền muôn bạc triệu, để thành tỉ phú, thì sao lại không làm?

Xuyên nhắm mắt làm như Hàn Tín luồn trôn. Chàng phải tưởng tượng bà ngoại là một thiếu nữ mới lớn như Xuân, như Thạch Loan, để cảm hứng chàng không vơi đi. Xuyên banh rộng hai mép lồn, dí sát cái mũi chàng vào và tận hít hết mùi nước khí ướt chép nhẹp của bà. Rồi chàng lại gồng cái lưỡi, dũa thê thiết mồng đốc của lồn bà. Ba ngón tay Xuyên chụm lại đâm hết vào cửa mình mà đụ tàn canh gió lốc.

Xuyên không còn nghe bà rên nữa. Cặp môi bà chu nhọn, thở phì phì. Mắt bà mở không lên. Bà đang chìm sâu trong cơn khoái lạc tuyệt trần. Dù đã nhắm mắt, bà vẫn thấy hoa lốm đốm xuất hiện bay lộn tùng phèo giữa những màu hổ hoàng, màu thanh kim, màu lục màu tím. Bà thấy như mình không còn sống ở thế gian, mà hồn đã bay bổng, vút cao lên chín nhọn từng trời. Sướng hơn được cặc đụ. Bởi vì cặc thì chỉ đút vào lấy ra mà nắc. Đấng này, ba ngón lay của Xuyên, không những đụ mà còn ngoáy, xoắn tròn, móc bừng bực lỗ lồn. Thần kinh bà nhưtê dại, nhượng đờ vì nó đang đón nhận quá nhiều cảm xúc hoan lạc trong cùng một lúc.

Xuyên tự động xoay người, đưa phần hạ bộ lên phía trên, chìa con cặc của chàng thẳng vào mặt bà. Thế là bà ngoạm, táp ngay khúc dồi cứng ngắc nóng hổi của Xuyên mà ăn, mà nuốt, mà nhai ngon lành hơn ăn một đòn chả quế. Dưới kia Xuyên làm cho bà khoái lạc bao nhiêu, thì trên này bà trả ơn lại cho Xuyên bấy nhiêu. Xuyên tận tình chăm chú làm một cách hồ hởi vì viễn tượng huy hoàng giàu sang bà đãhứa tặng. Tháp Effel của Paris ơi? Gióng sông Seine thơ mộng ơi Nữ thần Tự Do của Nữa ước, cầu Golden Gate của San Francisco! Hãy chờ ta! Tất cả hãy chờ đó ? Ta sẽ lái Mercedes đến thăm các người một ngày không xa!

Sướng quá ! Đã quá ! Bà ngoại banh hai háng ra đái một vòi thẳng vào miệng Xuyên. Chàng nhắm mắt nuốt ực. Còn chơi, hết nhịn. Phải tận tình chứng tỏ cho bà thấy rằng chàng đang thực lòng yêu thương bà. Bây giờ bà mới mở miệng:
- Trời! Anh dám uống luôn nước đái của em sao anh Xuyên? Hồi nãy anh đã đút lưỡi vô lỗ đít em. Bây giờ anh lại còn uống luôn nước đái của em nữa. Xin ơn trên làm chứng cho lời hứa của con . Nếu anh Xuyên chịu làm chồng của con, con quyết nhường hết của cải kết sù, to lớn mà con đang có, cho Xuyên. Xuyên muốn gì được nấy, miễn chàng ở luôn bên con, hằng đêm, hằng giờ, hằng phút. úi, anh đang làm gì đó hả anh Xuyên? Trời ơi! Ba ngón tay thần diệu! Ui, anh ngoáy, anh xoắn, anh thụt. Anh làm như vầy thì em đâu còn thèm cặc nữa hả mình? Đâu còn ai thế được anh nổi hả anh yêu của em? Khoa đi luôn đi! Ngoại không cần Khoa nữa đâu! Ngoại đã có chồng rồi Khoa ơi! Úi ui từ từ anh Xuyên ơi!

Lưỡi và môi Xuyên nhẫn nhẫn, rồi nút mạnh gần muốn đứt lìa hột le. Ba ngón tay chàng nghệ thuật, làm lỗ lồn bà te tua. Có là một con ớ cũng không chịu nổi, đừng nói là bà. Bà la muốn bể căn phòng. Bà nghiến răng xé rách toát tấm khăn trắng trải giường. Bà đấm vô mông đít Xuyên, cấn cặc Xuyên, bú trứng dái Xuyên, để bày tỏ sự sung sướng hoan lạc cùng tột đang dâng trào trong đầu bà. Hôm nay là một buổi sáng hoàng đạo đối với bà, mà bà chưa từng bao giờ có dịp hưởng qua. Tiếng la của bà vượt cửa kiềng, vượt luôn lớp gỗ gụ của cánh cửa chính, bay ra ngoài, làm cho con nhỏ người làm đang loay hoay lau cái sập gụ ngoài phòng khách cũng nghe.

Mới đầu nó tưởng là bà ngoại bị hiếp dâm. Nhưng khi nghe bà bầng lòng nhận Xuyên làm chồng, và xin trời đất chứng dám cho lời hứa của bà nhường lại gia tài của cải kết sù cho Xuyên, nó mới bò vào gần nơi phòng bà, ghé mắt qua lỗ khóa.

Mười tám tuổi lại là người nhà quê, chưa hề biết tình yêu là gì, con Thủy hoa mắt, chới với, cồn cào. Thủy nghe trong thân thể cuồn cuộn một nỗi thèm tình dục sôi sục. Khi thấy Xuyên cho ba ngón tay vào ngoáy lồn bà chủ. Thủy cũng bất chước đưa bàn tay vô quần. Nàng làm như một hành động bắt chước. Lúc đầu thì một ngón, từ từ thì đến hai ngón. Nàng cũng đâm thắng vô cửa mình...



Nhận ra đó là giọng nói của Thu, Xuyên hơi thất sắc. Chàng im lặng. Hai tay vẫn còn ôm cứng bà ngoại, Xuyên nói nhỏ:
- Thu, người yêu của anh. Cháu ngoại của em đó!

Chàng tưởng đâu bà ngoại sẽ phải sợ, ai ngờ bà càng ôm cứng lấy Xuyên:
- Em cấm anh không được ra mơ cửa. Thu mới chỉ là người yêu chưa phải là vợ của anh kia mà. Nhưng sao nó vào đây mà người nhà không biết kìa? Lạ quá, mấy đứa đâu hết rồi? Con Thủy, thừng Lộc lài xế đi đâu hết cả rồi...

Tiếng gõ cửa lại dồn dập hơn lên và giọng Thu trở nên thổn thức:
- Anh có nghe em nói gì không hả anh Xuyên? Mở cửa cho em vào gặp anh?

Bà ngoại bảo Xuyên vào tủ quần áo đứng trốn. Rồi bà mặc vội áo quần bước ra mở cửa cho Thu. Nước mắt ràn rua, Thu đứng nhìn bà ngoại đầu tóc dù đã bời nhưng vẫn rối bời xổ tung. Trên chiếc giường mền gối ngổn ngang, lộn xộn. Thu bước hẳn vào bean trong phòng. Lòng nàng đau như cất. Nàng nhớ lại những đêm, những chiều ái ân với Xuyên tại phòng ngủ Hạnh Phước. Nàng nhớ lại những lởi thề non hẹn biển của chàng khi xưa... .

Thu đi Nha Trang hôm kia. Nàng mua thật nhiều vải vóc đắt tiền để tự tay may áo quần cho Xuyên. Khi về đến nhà thì Thu thấy Khoa và chị Năm trần truồng nầm ngủ trên giường mẹ nàng . Còn Thạch Loan thì ngủ với Ngọ. Điều tra kỹ, Thu được Ngọ cho biết ước vọng của chàng Xuyên. Thu chạy ngay đến nhà ngoại.

Đã hơn nửa tiếng, Thu ngồi ngoài kia, cũng ghé mắt vào lỗ khóa, xem cảnh Xuyên đụ bà ngoại tàn khốc. Thu định cứ giữ im lặng dể bà ngoại nàng được hưởng một chút khoái lạc tình dục. Nhưng khi thấy cảnh hai người đụ ngồi, thì Thu dần không nổi cơn ghen, và nàng gõ cửa. Thu đứng đó cẩm lấy áo quần của Xuyên mà lòng chết lặng. Nàng nói một mình:
- Em biết anh đang nấp đâu đó trong phòng này. Một là vì ngượng nên anh không dám gặp em. Hai là anh đã quên trọn tình em. Anh đã ngủ với em, rồi anh còn lang chạ luôn với cả Thạch Loan, với má em. Và bây giờ anh ngủ luôn với ngoại của em. Anh là con dã thú...

Bà ngoại vẫn bình tĩnh nét mặt. Bà đứng vuốt các nếp nhăn trên tà áo. Mặt bà có vẻ hơi giận Thu khi nàng đã phá đám bữa đụ ngàn vàng của bà với Xuyên. Bà nói thắng thừng không chút ngượng ngùng với cô cháu gái:
- Nếu ngoại là con, ngoại không đứng đây nữa làm chi cho mệt. Vì một khi đã biết rõ người tình của mình là loại đàn ông lang chạ, thì còn gì để mình phải lưu luyến, đau khổ đến phải rơi nước mất? Với lại, lang chạ là bản tính của đàn ông. Còn đàn bà thì mình cũng có quyền từ chối. Mình không bầng lòng thì đố ai lang chạ được? Má con, em con, rồi con, rồi bay giờ là ngoại. Cả bốn chúng mình đã ngủ cùng một nhân tình. Như vậy đáu phải lỗi tại Xuyên lang chạ? Cái nguyền do sâu kín là do những người đàn bà đến tự nguyện dâng hiến cho Xuyên. Ai có thể lấc đầu khi đàn bà tự dáng hiến?

Thu quay phất lại, nhìn thẳng bà ngoại:
- Nhưng anh Xuyên là chồng tương lai của con, ngoại biết không?
- Chồng tương lai mà có thể ngủ với con trước khi thực sự thành chồng? Đàn bà dễ dàng như vậy bảo sao đàn ông không khinh thường? May mà con chưa có bầu. Chớ nếu có, Xuyên lặng lẽ bỏ đi, lúc đó ai hận ai? Để ngoại bảo Xuyên ra gặp con.

Rồi cất giọng hơi lớn hướng về nơi chiếc tủ áo quần ở góc phòng:
- Anh nên ra cho Thu gặp, đừng trốn nữa.

Cánh cửa tủ từ từ được mở ra. Xuyên đầu tóc rối bời, thẩn thờ từ trong tủ bước ra. Con cặc của chàng còn láng lẩy bởi nước lồn của bà ngoại. Anh bước đi như khúc cây biết di động. Mặt chàng như trơ cứng ra vì ngượng.

Nhìn người yêu hèn hạ đến như con súc vật, như một tên ớ đực, Thu cảm thấy lợm giọng. Nàng muốn mửa, muốn nôn ra mọi đều khinh tởm con người đẹp trai to con, hào hoa phong nhã mà ngày nào nàng cũng đưa vào phòng ngủ Hạnh Phước. Nàng đã bú nhuyễn nhừ con cặc dài, to đó của Xuyên. Nàng cũng đã đưa lưỡi vào cả hậu môn của Xuyên, vì lầm nghe những lời trầm ngọt của người đàn ông lưu manh. Cả một tương lai mộng mị đang sụp đổ tan tành trước mặt Thu. Xuyên im lặng, trơ mặt ra đó, bởi chàng đang dựa vào bề thế hậu thuẫn của bà ngoại. Thu có bỏ chàng, thì chàng cũng đành thôi. Chàng sẵn sàng trân người ra đó để đón nhận mọi đay nghiến cay nghiệt của người yêu.

Mà quái lạ ! Càng hận Xuyên bao nhiêu, khi nhìn thấy toàn thân trần truồng, nhất là khúc gân dài hấp dẫn của chàng, thu lại càng yêu chàng tràn ngập. Thu không muốn mất thân hình cao to lực lưỡng cùng tài nghệ làm tình tuyệt vời của Xuyên. Hai mắl Thu tự động dán sát vào con cặc của Xuyên. Gương mặt nàng gợn lên một nỗi niềm nửa thù hận nửa si mê. Bất chợt Thu cổi tung áo dài ra, nịt vú, quần ngoài, quần xì líp, được Thu cổi vứt vội vã trên tấm thảm hoa. Giọng Thu trở nên ráo hoảnh:
- Anh đã tán tận lương tâm ngủ luôn với cả bốn người đàn bà trong gia đình này, thì em cũng chẳng còn phải gìn giữ tấm thân ngà ngọc này nữa làm gì. Anh hãy ngước nhìn nó lần cuối trước khi nó vĩnh viễn thuộc vào tay người khác.

Xuyên trân trối nhìn thân hình lõa lồ của Thu. Chàng im lặng ngắm. So với ba người đàn bà kia trong gia đình, thì phải công nhận Thu là người có tấm thân tuyệt vời nhất. Cao ráo. Hai đùi nàng dài trắng nuột. Chiếc eo thon, bụng nhỏ, nhường cho cặp vú hách dịch nhô lên cao. Chòm lông lồn đen rậm Một mái tóc dài phủ ngang lưng. Hai bàn chân nàng đẹp thần sầu đã từng được Xuyên ngậm từng ngón vào miệng mà bú. Xuyên nuốt nước miếng. Hình như cái phản ứng nào của Xuyên lúc bấy giờ cũng quá chậm, vì cung cách quyết định của Thu lộ hắn ra, vừa khiêu khích vừa dã man. Trong một thoáng chốc, Xuyên nuốt nước miếng, vô tình tiếc rẻ.

Thu mỉm cười khinh bỉ:
- À em thấy anh vừa nuốt nước miếng ! Anh bắt cá bốn tay chứ không phải hai. Già không bỏ, nhỏ không tha. Anh giả vờ yêu tôi để dựa vào thanh thế gia đình tôi mà trốn lính, để đi du học. Tôi đã hứa sẽ cho anh thỏa nguyện. Nhưng anh đã không đứng ở đó. Anh đã được voi đòi tiên. Anh có biết tại sao sáng nay tôi biết anh mò qua đây để ăn nằm với ngoại của tôi không? Anh đã biết tôi phải hứa những gì để người ta phun ra không? Hãy mở mắt cho to ra mà nhìn. Tôi muốn anh cũng phải biết đau khổ dù anh là loại đàn ông lang chạ thấp hèn.

Nói xong, Thu lại cửa phòng, mở ra và dắt Ngọ vào. Cả bà ngoại lẫn Xuyên đều tròn xoe bốn mắt, miệng hai người há hốc ra, trong khi Thu tự tay cổi quẩn áo cho Ngọ. Ngọ cũng lực lưỡng cao ráo như Xuyên, nhưng con cặc của Ngọ khi cương lên cái đầu của nó hơi cong cong. Hai tay Thu nựng con cặc của Ngọ. Khúc gân của Ngọ vùng lên nhưmột dũng tướng. Thu đứng đối diện với Ngọ khẳng định:
- Ngọ . Từ phút này Ngọ là người tình của chị. Em đã đụ Thạch Loan như thế nào thì bây giờ hãy làm y như thếcho chị. Ngọ đừng ngại, đừng sợ. Xuyên đã là của bà ngoại chị rồi. Ngọ bú lồn chị trước đi!

Nói xong, Thu nằm bật ngửa trên giường của bà ngoại. Hai chân nàng thòng dài xuống đất. Háng phành rộng ra. Hai bàn tay ngọc ngà banh hai mép lồn rộng thêm cho Ngọ hành sự. Ngọ quỳ xuống. Chàng ta hôn mê mẫn trái chân thon dài của Thu. Ngọ hôn luôn hai bàn chân trong khi Thu âm ư hát bài Biệt Ly của Doãn Mẫn. Tiếng hát của nàng nghe buồn thê thiết. Lúc đó Xuyên gục mặt, nhìn bâng quơ ở góc phòng. Lòng chàng bắt đầu cơn đau nhức nhối. Cái hối hận của tên cướp sau khi đã hạ dao chặt đầu khổ chủ, thấy máu khổ chủ tươm ra, quằn quại dấy chết.

Con người khác con vật ở chỗ đó. Dù gì thì Xuyên vẫn còn nhân tính. Xuyên như say chiến thắng mà bước tới, quên rằng tim của chàng cũng chứa máu.đỏ . Và có lúc Xuyên tự hào: ngoài chàng ra Thu sẽ chẳng thế nào tìm được một người tình thứ hai. Mắt chàng đăm đăm nhìn nơi góc phòng, chỗ cây đèn Tây đang tỏa ngọn, nhưng chàng thấy hết cảnh Ngọ đang ngậm từng ngón chân của Thu mà nút. Trời ơi ! Bàn chân nữ hoàng (chàng vẫn thường gọi Thu như thế) đang được một thằng nhà quê gánh nước tưới vườn ôm hôn. Một hình ảnh trêu ngươi, trái cựa. Điều này dã làm côn tim của chàng như vo ra từng mảnh.

Lòng Xuyên buồn như cây thông đứng gió . Chàng như chết nửa thân người. Thấy thế, bà ngoại lại cổi hết quần áo, đến quỳ xuống, bợ cặc Xuyên lên ngoạm bú ngon lành như để an ủi người tình. Nhưng mắt Xuyên vẫn không rời thân hình lõa thể đầy hấp dẫn của Thu. Tai chàng vẫn nghe Thu hát. Cặc chàng có cương lên đôi chút, nhưng không cương cứng như lúc nãy. Bà ngoại hiểu: cá ươn lúc chợ chiều ? Có mười bà ngoại lúc đó cũng không sao dời mất Xuyên khỏi thân hình của người tình cũ đang nằm kia!

Ngọ liếm dần lên. Nhưng dễ sợ nhất là lúc Ngọ lắy gói thuốc từ túi quần bốc lên một tí cho vào mồm. Muốn gì thì Thu cũng sẽ bị banh xác pháo với trận đụ bạo tàn ngày hôm nay. Chính Xuyên cũng đã nhờ thuốc đó mà sáng nay bà ngoại đã năn nỉ chàng ngừng đụ mấy lần. Bà đã hết lời khen ngợi Xuyên như một vị thần linh thiêng nhất thếkỷ. Tổng cộng bà đã ra năm lần, mà Xuyên vẫn bình yên như bàn thạch, vẫn trơ trơ như gốc cổ thụ.

Ngọ liếm dần lên tới bắp vế thì Thu ngưng hát. Tay nàng vân vê hai nuốm vú, mắt nhắm lờ đờ, miệng nàng thì bắt đầu kêu than:
- Tôi muốn mọi người phải nhìn tôi để làm chứng rằng tôi đang có hạnh phúc với một người tình nô lệ nhỏ thua tôi ba tuổi. Đi xe hơi không được thì tôi đi bầng xe bò. Cũng tới thôi! Ngọ ơi! Lồn chị đang như lò lửa. Ngọ làm ơn ! Chị đã banh sẵn ra rồi đây nè. Bú đi cưng? Không có chồng thành thị được thì chị cưới em làm chồng nhà quê. Tại sao không? Người ta phản bội chị để đi yêu một bà già . Thì tại sao chị không thể yêu một người nhỏ tuổi hơn để làm chồng? Đó cưng! Liếm hết mình cho chị sướng. Đó, hột le đó là trung tâm điểm của tình dục, của khoái cảm đó cưng! Ui, chết, chưa gì nó đã nút. Ui, coi hai đầu gối tôi nè trời. Nó giật quá đi thôi! Bụng tôi nữa. Như biển bị bão, trời ơi!

Xuyên thấy hết, mà khổ nỗi chàng không làm sao nói hết được những gì chàng đang suy nghĩ trong đầu. Dưới kia, bà ngoại níu cứng mông đít của chàng . Miệng bà ngậm chặt con cặc chàng mà bú ngon lành say sưa. Bà nhất định giữ được Xuyên làm của riêng cho bà. Và bà nghĩ với quyền thế quá mạnh, với của cải kết sù giàu bậc nhất Phan Rang, bà sẽ biến Xuyên thành dụng cụ của bà hẫng đêm. Xuyên sẽ chẳng thể nào thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa của bà được nữa.

Thu được Ngọ bú sướng thế nào mà hai tay nàng tự động kéo Ngọ lên. Nàng cẩm cặc Ngọ đâm sâu vào cửa mình, bắt Ngọ nầm sát xuống đụ một trận rung giường, rớt gối, banh mền.

Sự đau khổ cùng cực đã biến Xuyên thành một gã tử tội trước giờ hành quyết. Chàng muốn xin tòa bản án chung thân, thay vì bị xử bắn. Hoặc nếu quan tòa không đồng ý thì hãy cho chàng được chết ngay tức khắc, đừng cho sống thêm giầy phút nào nữa. Nhưng tiếng rên của Thu, những động tác diễn tả cực kỳ dâm dật của Thu như những mũi kim nhọn hoắc đâm từ từ vào trái tim chàng. Nó chỉ cho phép chàng phải chịu đựng đến tận cùng nỗi đau xé ruột, mà linh hồn chàng vẫn còn đó. Nói không được mà câm lời thì lại càng xót xa hơn!

Thân hình Ngọ đen thui, đang nằm nắc sầm sập trên tấm thân nõn nà ngọc ngà của Thu. Khách bàng quang xem cảnh này cũng đã chướng mắt rồi, nói gì đến tâm trạng của Xuyên đang hờn ghen liếc rẻ ! Chàng chợt nhớ hết những kỷ niệm ân ái với Thu. Những đêm ngà ngọc trên bãi biển Nha Trang, ở phòng ngủ Đà Lạt, trên du thuyền ở vịnh Sông Cầu. Những buổi đi chơi trên rừng hoang gần suối Vĩnh Hảo. Nhất là lần chàng phá trinh Thu đầu liên trong một ngôi giáo đường bị hoang phế vì bom đạn. Chàng nhớ mùi lồn của Thu thơm như một chùm nhãn. Nước lồn Thu ngọt như nước dứa vừa mới xay ra...

Thế mà bây giờ, Thu đang ôm một thằng bán than quê mùa mà đụ. Nàng đụ nhưlrả thù sự phản trắc của chàng. Nàng đụ như để hành hạ con người hai long của chàng. Nằm đó cho Ngọ đụ mà mắt Thu vẫn dính cứng nơi thân thể trần truồng của Xuyên. Bà ngoại bú cặc Xuyên mà chàng lại nhìn Thu không dứt. Thu bỗng thấy mắt Xuyên cay xé, và có những dòng nước mất chạy quanh. Sự dồn nén xót xa cùng cực, cuối cùng đã vọt lên thể hiện bằng những giọi nước mắt tủi buồn. Thấy thế, Thu càng làm tới. Nàng bắt Ngọ phải nắc mạnh hơn cho nàng, như để báo thù. Nàng muốn Xuyên chịu không nổi, để phải cắn lưỡi mà chết. Chết thê thảm như một con chó hoang ngoài bìa rừng. Chết như con giun bị gout giày chà xéo. Thu đã nói:
- Tôi muốn anh phải biết đau, dù anh là một tên lang chạ phản trắc! !

Thu ngừng đu . Nàng bắt Ngọ nằm ngửa ra cho nàng bú cặc. Thu xoay người về phía Xuyên cho chàng nhìn rõ cảnh nàng bú cặc Ngọ. Con cặc của Ngọ dài, cái đầu hơi cong cong. Vừa bú, Thu vừa khen:
- Người thành thị làm sao có con cặc đen thui và đầu cong lại như con cá trê như vầy. Mười tám buổi mà con cặc to như vầy chắc khi đến hai mươi buổi phải dài và đen bự như cặc Mỹ đen trong sách khiêu dâm. Lúc đó, ăn rồi, hai chị em mình chỉ đóng cửa phòng kín mít, mở máy lạnh suốt ngày để đụ nhau không ngừng nghỉ, nghẹn Ngọ. ôi, bú cặc như vầy sướng miệng quá em trai ơi ! Ngay hôm nay chị không cho em rời chị nửa bước. ăn cơm trưa xong chị đưa em đi phòng ngủ Hạnh Phước, phòng số 12, mình đụ nhau lới chiều, tới khuya, tới sáng...

Thu bú cặc Ngọ một cách sa đà, say đắm. Nàng liếm luôn hai hòn dái của Ngọ. Rồi nàng bú vú và đâm lười vào lỗ đít của Ngọ. Ngọ la làng như bị heo chọc tiết. Thuốc thần đã giữ tinh khí của Ngọ lại, làm hai hòn dái của Ngọ tức dộng ngược:
- Ui, chị Thu ơi ! Làm sao cho em bắn ra trong lồn chị một cái mới được. Chớ cái mừng này chắc em nổ dái em chết quá chị thu ơi ! Ui, đã quá chừng là đã chị ơi! Thạch Loan bú cũng không bằng một chút của chị! Em muốn ra quá chị thu ơi! Hay là chị nằm lên người em nhét cặc vào lồn chị mà đụ đi!

Nghe Ngọ bảo như thế Thu làm ngay tức khấc. Cũng thế, nàng cũng lái phi thuyền, nhưng Thu vẫn hướng về người yêu mà diễn tả sự thống khoái hoan lạc trên gương mặt. Khoảng hai mươi lăm phút sau, thì chính Thu chứ không phải là Ngọ, đã ra một cái như trời long đát lỡ:
- Đồ khốn nạn, đồ sở khanh. Tôi ra với khang khác cho anh thấy nè. Ui, sướng còn hơn lúc được đụ với anh nữa anh có biết không, đồ đểu giả? Tôi càng hờn anh thì tôi càng sướng khi đụ trả thù, khi ngoại tình với người khác. Ừ, anh khóc đi ? Anh khóc đi. Nhìn anh khóc tôi càng khoái lạc. Anh không muốn giữ gìn tôi thì tôi cho thiên hạ. Lẽ tự nhiên mà . Sao anh phải khóc chứ? Đồ hèn !

Giọng Thu thì căm tức, đầy vẻ trách móc, giận hờn. Mà gương mặt nàng thì buồn hiu hất, tội tình, như đóa hoa khô nước. Ngọ quê mùa thiếu học, không hiểu nhiều những lời Thu nói, cứ nằm phành ra cho bà chị đụ tới tấp. Ngọ không biết Thu dang nói chuyện tình xưa.

Bà ngoại sau khi bú cặc đã miệng cũng nằm ngửa ra mời Xuyên:
- Người tình của anh đang đụ lừng trời, tại sao anh phải nhịn? Đụ em đi mình! Mình đụ em đi! Hai đứa mình tái diễn lại những trận đụ bốc lửa như hồi sáng đi anh Xuyên.

Cực chẳng đã, Xuyên đút cặc vô lồn bà già mà nắc. Nhưng mắt chàng vẫn không rời người yêu. Chàng cố dấu không cho Thu thấy chàng đang khóc. Nhưng nước ở đâu cứ tuôn ra. Phải chi chàng có được cơ hội giải bày tâm sự, thì nỗi đau có lẽ cũng vơi đi phần nào. Đấng này, chàng phải im lặng, làm dụng cụ cho bà ngoại dùng đỡ. Chàng đang đụ mà chẳng cảm thấy gì sung sướng. Lần đầu tiên chàng đụ như một cái xác không hồn.

Trên kia, Thu càng khoái lạc bao nhiêu thì dưới này Xuyên càng như chiếc lá cuối thu, vàng khô, rữa mục!!! Lòng buồn hiu hắt đến nỗi con cặc chàng xìu hẳn, văng tuột ra khỏi lồn bà ngoại. Tức quá bà hỏi:
- Sao vậy? Anh ra rồi hả? Sao nhanh thế? Sáng nay anh chơi hai ba tiếng, em ra ba bốn lần, anh cũng còn vững như đá. Sao bây giờ... Làm người ta mất sướng. Hay là xuống bú lồn cho em ra đi!

Xuyên quỳ xuống, hai tay chấp lại để lên gối, nói như khấn:
- Ngoại ơi? Anh đã ra rồi. Nhìn cảnh đụ trên kia anh bị kích thích quá. Hay là... Hay là bây giờ mình đổi bồ nhau. Đụ như vậy thích hơn ! Xong mình lại ai về nhà nấy !! Chịu không?

Xuyên cố tình nói dối để không cho bà ngoại biết sự hối hận của chàng. Thực ra chàng đang tìm cách được gần bên Thu để nói hết những tội lỗi. Sau đó Thu muốn quyết định ra sao cũng được. Bà ngoại hỏi Thu:
- Kìa Thu, Xuyên muốn đổi hàng một lúc. Con chịu không?

Xuyên nháy mất cho Thu bầng lòng. Và thế là Ngọ bay xuống ôm bà già. Xuyên nhảylên giường ôm Thu .

Được đụ bà già là cái mục đích chính của Ngọ. Ngọ muốn thoát ly kiếp nô lệ, muốn giàu có. Cho nên vừa nhảy xuống ôm bà ngoại là Ngọ hôn tới tấp như đang ôm hôn người yêu mười tám tuổi. Ngọ nầm sấp lên người bà, hôn bộ lông nách dày rậm trắng đen. Cặc của Ngọ trồi lên thụt xuống ở mu lồn bà ngoại. Rồi bà ôm Ngọ nút lưỡi. Dưới kia, bà ngoại sàng qua, sảy lại tìm thế dang hai đùi ra, để cặc Ngọ đâm lút hết khất vào lồn bà. Ngọ nắc vào lồn bà một cách hung hăng, nắc tàn bạo. Có lẽ nhờ đầu cặc của Ngọ cong cong mà lồn bà ngoại đã sung sướng ngất trời ngay trong mấy phút đầu tiên.

Bà sướng vì chỉ mộ i buổi sáng nay, bà đã được đụ liên tiếp hai thanh niên tuổi bằng cháu ngoại. Thêm nữa là bà chưa bao giờ dám tưởng tượng tấm thân dài các phú quí của bà lại chấp nhận ngủ với một tràng gánh nước tưới vườn. Ngọ đụ bà như đang đụ một người yêu cùng tuổi. Chàng đụ tận tình. Chàng đụ hết mình vì Ngọ đang đụ cho lý tưởng làm giàu mà bà ngoại hoàn toàn không hề hay biết. Trong cơn sung sướng bà la:
- Ngọ ơi! Ngọ có biết tuổi của tôi bằng bà ngoại của Ngọ không?"
- Dạ biết Nhờ vậy cháu mới sướng gấp mấy lần đụ đàn bà trẻ tuổi hơn. Nếu bà không chê cháu sẽ tình nguyện ở lại đây suốt đời để phục vụ bà. Bề gì thì cháu cũng phải làm nô lệ, vì thân phận nghèo hèn. Ở bên bà Linh, mỗi ngày cháu phải gánh nước tưới vườn. Còn ở đây, nếu được bà thương, chực cháu sẽ đỡ phần vất vả đó. Còn gì mong ước hơn? Bữa nay cháu sẽ dụ bà cho tới chiều. Bà cần nữa thì tới tối và nếu muốn nữa thì luôn tới sáng hôm sau!

Hai chân, hai tay bà quấn lấy thân hình của Ngọ hỏi ân cần:
- Có thật như vậy không con? Thật vậy thì bà sẽ chia hai gia tài này. Một nửa cho Xuyên, một nửa cho Ngọ .
- Không, thưa ngoại. Ngoại dành hết cho Ngọ đi.

Xuyên đột ngột từ trên giường dắt tay Thu xuống gần và nói như thế. Ngoại ngừng đụ, đưa mất nhìn lên, thấy cặc của Xuyên đã cương cứng trở lại. Nhìn vẻ âu yếm của Xuyên với Thu tay trong tay đứng đó, bà chợt hiểu vì sao Xuyên nói thế. Xuyên nói tiếp một cách lễ phép:
- Thưa ngoại. Con nghĩ với mình em Ngọ thôi, có lẽ ngoại cũng thừa thỏa mãn, không cần đến con. Ngọ có một thần dược mà con bảo đảm, là Ngọ có thể ái ấn với ngoại suất hai ngày cũng chưa mệt. Sáng nay, nhờ thần dược của Ngọ cho, con đã làm ngoại ra năm lần. Và bây giờ như ngoại đang thấy dương vật của con vẫn như cổ thụ . Con nói dối với ngoại rằng con đã ra dể xin phép ngoại được trở lại với Thu.

Đưa mất nhìn Thu, xong chàng nói tiếp:
- Vì cho tới bây giờ, sau khi đã lang chạ, phản trắc nhiều lần với tình yêu của Thu, con nhận thấy con muốn dừng lại gót giang hồ . Con nói thật rõ : không ai bằng Thu. Hồi nãy Ngọ có xin phép ngoại cho Ngọ làm nô lệ . Thì con cũng xin Thu từ nay cho con ở mãi bên cạnh nàng để làm nô lệ suốt đời hầu mong chuộc lại hàng trăm, hàng vạn lỗi lầm mà con đã làm. Con xin ngoại làm chứng cho lời tạ tội, ăn năn tận đáy lòng con hôm nay...

Nói xong Xuyên mặc áo quần cho Thu, rồi cho chàng. Hai người đến chào tạm biệt bà ngoại, xong tiến ra khỏi phòng, đóng cửa lại thật kỹ, nhường trọn căn phòng lại cho bà ngoại và Ngọ liếp tục hưởng trọn vẹn cuộc mây mưa, không phải chỉ riêng ngày hôm đó, mà còn kéo dài luôn cho những ngày còn lại. Vì từ bây giờ Ngọ đã trở thành tên nô lệ tình dục cho một bà già nhiều quyền lực và giàu có bậc nhất tỉnh Phan Rang.

Hết

Viết xong tại Suối Voi, Huế
15-2-1998

Leave a Reply

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)