Hắn - Phần 5

Hắn đậu xe cách nhà Thy mấy căn. Thy bước xuống xe , Hắn cũng gác chân chống xuống đứng cạnh Thy . Một phút im lặng khi bốn mắt nhìn nhau chợt thấy mắc cỡ vội nhìn đi nơi khác . Cả hai bất ngờ cùng lên tiếng:

- Hoàng …
- Thy …
- Hoàng nói trước đi!
- Thy tính nói gì … nói trước đi .
- Thy đâu tính nói gì, định nói bye bye với Hoàng thôi .
- À, thì bye .
- Hoàng tính nói gì đó!
- À, không tính nói Thy ngủ ngon thôi . Hoàng đón xe về được rồi .
- Vậy hả, được … thôi … thôi Thy đi nha .
- Ừ, Thy đi đi !Thy dắt xe bước chậm về phía trước, Hắn cũng ngoáy đầu lại để ngoắc xe ôm bỗng Hắn nghe tiếng của Thy gọi cách đó chừng 15 thước:

- Hoàng !

Hắn quay lại nhìn. Linh tính chộn rộn. Thy chống chân xe chạy vội đến kế Hắn. Hắn hỏi lửng:

- Gì vậy Thy ?

Thy không trả lời. Bước tới sát Hắn và kề môi ướm lên môi Hắn. Hắn như đoán trước được phút giây này sẽ tới . Tuy không bàng hoàng nhưng toàn thân rạo rực vì cái hôn tình tứ đó . Hắn bất ngờ ôm Thy vào lòng. Ôm chặt lắm. Hắn hôn Thy thật mạnh, thật say .

Hai phút trôi qua mà sao ngắn ngủi, chiếc xe ôm trờ tới phá tan cái không khí hực lửa yêu đương. Thy rút vội người về như mắc cỡ khi có người đứng nhìn.

- Có đi xe không em ?-anh xe ôm hỏi .
- Có có, anh chờ em một chút-Hắn nói .

Hắn quay qua Thy chờ một sự phản ứng nào đó:

- Ơ, Thy …
- Hoàng làm bạn trai của Thy nhe!

Một tháng im lặng băn khoăn, Hắn nhìn mặt Thy lần nữa, nhỏ dễ thương quá, làm sao mà ai có thể từ chối làm bạn trai của nhỏ được . Hắn cũng vậy:

- Ừ …

Hắn chỉ kịp trả lời thế thì Thy đã quay lưng bỏ đi . Chắc giờ nhỏ hạnh phúc lắm và mắc cỡ lắm. Khi nhỏ Thy đi rồi Hắn mới chực nhớ là Hắn vừa rồi đã mở lời đồng ý làm bạn trai của nhỏ . Tự nhiên lúc đó bao nhiêu cái mâu thuẩn đổ tràn vào đầu óc Hắn, những cái gút mắc còn chưa tháo được giữa Cô và Hắn. Làm sao bây giờ . Thôi kệ tới đâu hay tới đó !

Hắn bước lên xe ôm mà vẫn còn miên man.

- A lô, xin lỗi bác, đã khuya rồi, bác cho con nói chuyện với Minh.
- Cháu là ai đó ?
- Dạ cháu là Hoàng, bạn học của Minh.
- À, thế à! Để bác gọi thằng Minh … Minh ơi! Có bạn tìm…
- …
- A lô, ai đó ?
- Hoàng nè !
- Có chuyện gì vậy, Hoàng ?
- À không, định gọi mày nói chuyện chơi thôi.
- Chuyện chơi gì ?
- À thì …
- Có gì thì nói mẹ đại đi, con trai không mà ấp úng như đàn bà vậy.
- À … à … thì có chuyện đó, định nói với mày chuyện này
- Nói lẹ lên mày, tính tao không kiên nhẫn đâu . Tao định đi tắm đó mày.
- Thì con Thy đó mày biết hông … nó … nó thương tao rồi .
- Thiệt hả … vậy thì tốt chứ sao, tụi tao cũng biết tỏng rồi, nhưng còn chờ mày với nó công bố thôi …
- Làm sao mà mày biết ?
- Nói thiệt nha . Tao cũng không biết nữa, nhưng bây giờ nghe mày tiết lộ thế tao mới nhớ ra con Thy hay nhìn lén mày, có nhiều khi nó đối xử với mày hơi quá mức tình bè bạn.
- Ồ, vậy hả . Mày cũng thấy à. Vậy bây giờ … tao … tao phải làm sao, bối rối quá .
- Mày bối rối chuyện gì, bộ mày không thích nó sao, nếu không thì nhường lại cho tao đi. Thích thấy bà làm bộ bối rối, “ông thần” ơi!
- Thôi mà đừng giỡn chơi mà, tao đang bực bội, nằm ngủ hoài mà không được mới định gọi mày tâm sự nè.
Mày biết không …, tao cũng thích nó nữa, nhưng thật tình tao đã có người rồi.
- Mày nói mày có người yêu rồi hả ? Ai vậy ? Sao tao chưa từng biết vậy cà !
- Tại tao không nói, thì làm sao mày biết được, với lại chuyện này không thể công khai được, mày à!
- Chuyện gì ghê gớm mà mày không dám công khai .
- Ghê gớm sao không ghê gớm, nếu chuyện đỗ bể thì ảnh hưởng rất lớn đến một người nên tao không muốn nói.
- Mẹ … nói lẹ lên mày, vòng vòng hoài … đã nói tới đây thì còn ngưng nữa hả, muốn tao chửi mày không, cái thằng con … Nói vậy chớ, nghe mày nói vậy thì tao đã biết là ai rồi, có phải là cô giáo chủ nhiệm của tụi mình không ?
- … Đúng rồi …
- Hèn gì bọn tao nghi đâu là trúng đó liền. Mày “kết” cổ mà cổ có “kết” mày không ? Thấy nhiều lúc cổ thiên vị mày rõ ràng mà chưa ai dám khẳng định thôi.
- Lúc trước có, cổ có nói là thương tao nhưng dạo này thật tình tao không biết cổ đang nghĩ gì, cổ đang giận tao hay tao đang giận cổ, tao cũng không biết, tùm lum chuyện quá mày ơi . Tình yêu là gì, phiền quá …
- Ha … ha … Tình yêu là gì hỡi tình yêu là gì … thằng Hoàng ngày nào cũng vênh váo mà bây giờ cũng than van vì tình sao, không ngờ đó nghen.
- Đến lúc mày gặp chuyện rắc rối như tao thì mày cũng vậy thôi. Ca hát đi … rồi có ngày …
- À , mà mày có “này này, nọ nọ” với cổ chưa vậy ?
- Ý mày muốn nói gì ?
- Mày biết tao nói gì mà, thì “đó đó”, cái trò nam nữ đó.


- Thật tình tao cũng không dấu mày, coi mày là bạn thân đó nhen, đừng có nói cho ai biết đó, tao có hẹn hò với cổ mấy lần.
- Vậy là có “này này, nọ nọ” chứ gì ? Rồi sao ? Rồi sao nữa?
- Ừ … tao cũng không dấu mày làm gì.
- Ha … ha … chuyện khó tin muốn cũng đã xảy ra, thằng Hoàng, mày giỏi thiệt, tao tôn mày làm đại ca đó, dạo nào tao cứ tưởng tao là dân chơi thứ dữ, nào ngờ mày cũng “đớp” luôn cô giáo, còn dữ dằn hơn tao. Bái phục, bái phục…
- Ê, Minh mày nói chuyện đàng hoàng à nhen! Bạn bè thân tao cũng không nể đâu, mày chửi tao sao cũng được, nhưng đừng bao giờ nói đụng chạm tới cô , tao đối cổ là thật lòng đó, chớ không phải như mày nghĩ đâu.
- OK, OK, được chưa, biết rồi, nói tới cổ là mày chết sống với tao chứ gì … còn con Thy thì sao ?
- Bây giờ tao buồn quá không biết tính sau. Con Thy đối với tao cũng tốt, mà nó dễ thương xinh đẹp, còn cô thì chững chạc đàng hoàng lại một lòng tao kính yêu và ngưỡng mộ … Cả hai …
- Nói cho cùng thì mày đều tiếc rẽ khi bỏ hết cả hai chứ gì.
- Ừ, thì đại khái là vậy …
- Thằng Hoàng, mày tham lam thiệt … có ngày thì thâm đó nghen con.
- Tính sao bây giờ, giúp dùm tao coi, nói toàn chuyện bi đát, chơi xỏ không hà, mày thiệt … bạn bè vậy sao
- Tính sao chớ … thì lấy luôn cả hai.
- Nhưng làm sao mà che dấu được, thế nào cũng có ngày đỗ bể.
- Nói thiệt nhen, ăn thua mày có tài hay không thôi , như tao nè cũng có hai ba con theo tao vậy, chỉ cần thời gian hẹn hò và địa điểm đi chơi đừng có trùng hợp là mày OK thôi. Lo gì mày ơi … Sài Gòn nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ thì không nhỏ đâu.
- Nếu lỡ đổ bể thì sao ?
- Tới đó thì tính, cùng lắm thì tìm người khác, hay ít ra một trong hai người đó đã trót lòng thương mày rồi thì cũng ráng chấp nhận tha thứ mày, thì ít ra mày còn có một … Hay biết đâu mày cưới cô giáo, còn con Thy chịu làm vợ bé mày không chừng …
- Mày lại nói chơi nữa, thôi tao không nói với mày nữa đâu, tao đi ngủ đây.
- OK, có gì nói sau, chuyện của mày thì để mày tính toán đi, nhưng tao có thể giúp mày khuây khỏa được phần nào.
- Giúp sao ?
- Định rủ mày với thằng Quang, thằng Quân đi bia ôm ? Tao biết mày chưa bao giờ đi hết, sẵn đây mày có chuyện buồn phiền ra giải trí một chút cũng tốt lắm.
- Mày nói thiệt hả ?
- Thằng Minh này nói láo mày sao ! Tao học không giỏi nhưng uy tín cùng mình đó mầy. Thôi không nói nữa, ngủ đi, mai tao hú mấy thằng kia đi chung luôn. Lần này cho tụi mày BIẾT …
- OK, bye.

Hắn gác phone xuống, nhưng tâm thần vẫn còn chưa bình lặng, định gọi cho Quang thằng Quân để tâm sự, mà nghĩ rằng chuyện bí mật này nói ra cho nhiều người biết cũng không ích lợi gì. Hắn gác tay lên trán liên tưởng tới những thời gian bên nhau trong dĩ vãng, thật tình thì hắn đang nhớ nhiều tới cô Kim Anh hơn bởi vì Hắn đang mất cô, không biết có cơ hội chấp nối lại tình yêu, còn Thy thì dẫu sao cũng còn mới mẻ, tuy Hắn có hứng thú đấy, nhưng bảo Hắn chọn một trong hai thì thế nào Hắn cũng chọn cô !

Tiếng gió thổi lớn ở bên ngoài làm Hắn khó chịu, Hắn ngồi dậy đi khép nó lại, rồi nằm vùi trong đống gối chăn, ôm ấp nó như một đứa trẻ đang thiếu tình thương: Hắn ngủ đi trong nhớ nhung da diết và có phần khao khát dục tình …

Sáng hôm sau là ngày thứ Bảy, tiếng chửi lộn ở dưới nhà của mấy người bán hàng rong và hàng quán làm cho Hắn tĩnh dậy. Hắn lồm cồm thức dậy đi làm vệ sinh rồi ra ngoài ban-công tập thể dục, chuyện thể thao thể thiết này Hắn ít khi làm lắm nhưng có lẽ hôm nay Hắn cố tình làm vậy để cho có chuyện làm, để quên đi cái phiền não rắc rối đang chiếm lĩnh tâm hồn.

- Hoàng ơi!!! Có bạn tới kiếm.
- Ai vậy má ?
- Bạn con … Thy …

Hắn hít một hơi thật dài không biết là ngao ngán hay là một động tác hít thở sau cùng của bài tập rồi trở vô:

- Má biểu chờ con một chút.

Hắn bước vào nhà tắm, tắm sơ qua, mặc quần áo vào và trở xuống lầu.

- Hoàng !
- Thy, tới sớm vậy.
- Bộ không được sao ! Định rũ Hoàng đi ăn sáng thôi.
- OK, được. Thy muốn đi đâu đây ?
- Đi ăn bánh cuốn đi, có một quán mới mở ở đường Võ Thị Sáu đó. Ngon lắm.

Cũng chiếc xe màu xanh ngân hà đó Hắn chở nhỏ Thy hướng về đường Võ thị Sáu. Nhỏ Thy hôm nay cách ăn mặc trở lại như ngày thường: giản dị không cầu kỳ, hoa lá hẹ, chỉ cái quần jeans 5 túi ống loe và cái áo sơ mi trắng cổ bầu, nhưng cũng toát ra vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu của tuổi mới lớn.

Chiếc xe đậu lại trước quán, quán mới khai trương nên đông đúc. Hắn và Thy phải chọn một cái bàn ngồi ở tuốt bên ngoài thì mới có chổ.

- Cho hai đĩa bánh cuốn, có bánh cống và nem chua. Hai ly nước mía.
- Chan nước mắm nhiều nhiều đó nghen dì.

Tiếng xe cộ ìn ìn chạy dọc ngang, bụi bậm bốc lên khắp nơi nhưng cũng mấy làm cho người địa phương ở đây khó chịu, kể cả Hắn và Thy. Cả hai ăn uống xong xuôi, đảo quanh trung tâm Sài Gòn cho nhỏ Thy mua sắm các thứ cần thiết. Trong nhỏ tươi rói như một đóa hoa Hướng Dương rực rỡ dưới ánh mặt trời. Hắn đi kế nhỏ thật là hãnh diện. Nhưng thật tình mà nói thì đầu óc Hắn cũng lẩn quẩn bao ý nghĩ mâu thuẩn. Có khi Hắn sợ, sợ tình cờ bị cô bắt gặp, lúc đó có thể Hắn sẽ xin lỗi cô ở trước mặt nhỏ Thy không chừng và có thể van xin cô đừng giận Hắn nữa, mà nghĩ vậy biết Hắn có làm thiệt không, Hắn cũng là một kẻ tự ái cao …

Chiều hôm đó Thy cũng hẹn hò với Hắn, nhưng Hắn diện cớ có chuyện : chở má đi giao đồ, mà thực tình thì thằng Minh đã báo cho Hắn biết là thằng Quang và thằng Quân đã đồng ý đi bia ôm rồi, hẹn tối nay ở nhà thằng Minh, xuất phát đúng tám giờ.

Hai chiếc xe đà đà trên đường Nguyễn Huệ, Lê Thánh Tôn, Công Trường Lam Sơn, thằng Minh chở Hắn, còn thằng Quang thì chở thằng Quân cuối cùng ghé lại Quán Cafê Đại Dương nằm trên số 79 đường Nguyễn Thị Minh Khai. Bước vào quán cả bốn gọi nước uống. Thằng Minh gọi một gói thuốc và chìa từng điếu cho mỗi thằng.

- Tao không hút đâu ? Hắn lên tiếng.
- Sao lại không, hút đi mày, thằng Quân lúc đầu cũng đâu chịu hút nhưng bây giờ nó cũng lai rai, hút đi … miễn sao đừng cho bị ghiền là được rồi, coi tao nè hút hoài mà có bị ghiền đâu.
- Hút thì hút, nhưng lần này thôi, sẵn đêm nay chịu chơi với tụi mày.

Thằng Quang lên tiếng: “Ê, coi nhỏ kia được không ?”
Thằng Quân nói: “Đâu đâu, nhỏ nào”
Thằng Quang nói khẻ như sợ có người chung quanh nghe: “Đó , cái con nhỏ mặc áo bó sát, hở bụng đó, nhìn cũng bắt mắt quá chứ mậy.”
Thằng Minh cũng xầm xì: “Tại trong ánh đèn mậy thấy nó đẹp vậy đó, chứ ở ngoài sáng thì xấu hoắc hà mầy ơi, muốn mấy nhỏ đẹp thì lát nữa tao dẫn bọn mày tới quán này, bảo đảm đi rồi thì sẽ trở lại nữa.”
Thằng Quang lên tiếng: “Vậy chừng nào đi, tao nóng lòng quá rồi !”
Thằng Minh đáp: “Thì ít nhất cũng uống hết ly nước đã, từ từ chứ, chuyện đâu còn có đó mà lo gì.”

Bốn thằng ngồi nhâm nhi cafê, ngắm mấy nàng tiếp viên, thay phiên nhã khói bay khắp căn lều. Tiếng nhạc xập xình bài hát thắm đượm ý nghĩa của bọn hắn lúc bây giờ “Cà Phê Một Mình” của nhạc sĩ Ngọc Lễ:

“Sáng nay cà phê một mình
Sài Gòn chợt mưa chợt mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa
Em ơi, em ơi

Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông
Những cơn mưa rơi ơ thờ
Rớt trên cuộc tình mong manh

Anh đã đi một ngày mưa buồn
Cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
Anh đã đi để lại nơi này
Đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm
Như cánh chim lạc về phương nào
Theo bước chân một ngày mưa bay
Anh đã đi để lại nơi này
Cơn gió đông còn buồn mênh mang

Sáng nay mây thấp trên đầu
Từ giọt cà phê ngọt đáng
Biết em nơi đâu bây giờ,
Em ơi, em ơi

Sáng nay ngồi khóc một mình
Từng giọt sầu rơi lặng lẽ
Biết anh ra đi thật rồi
Ơ … ơ … ơ … hờ ….”

Bài hát thật là xúc động nhất là đúng với tâm trạng của Hắn, đang ngồi uống ly cà phê, nhã từng ngụm khói để nhớ tới cô mà không biết “bao nhiêu cho vừa”. Nỗi buồn vời vợi bất chợt làm cho Hắn lắc đầu, “không biết làm sao để vãn hồi”. Thằng Quân chợt lên tiếng:

- Chuyện gì vậy Hoàng ?
- À không …
- Sao thấy mày vẻ mặt ưu tư thế .
- À tại nó mở nhạc buồn nghe thảm sầu quá mày ơi. Thôi tụi mình đi chỗ khác đi.
- Khoan đã còn ngắm nghía mấy em chưa đã mà đi chi vội ? thằng Quang nói.
- Nếu không đi thì thôi, tao về à. Ở đây tao thấy ngộp quá.
- Ê, ê . Có chuyện đó sao, đã hứa là đi rồi mà sao làm ngang vậy. Nhớ ghệ thì cũng để hết đêm nay chứ, anh em đang vui đừng làm mất hứng chứ.

Hắn nghe hai tiếng “anh em” và “bè bạn” chợt làm hắn chạnh lòng, dẫu sao thì Hắn cũng đã hứa là đi bia ôm rồi, đâu có thể nuốt lời được, ít ra Hắn còn có được tín dụng đó nên bạn bè mới nễ Hắn là vậy.

- OK, vậy ngồi đây chơi một lát cũng được ? Hắn nói.
- Nếu vậy thôi … tụi mình đi ngay đi, để hồi nữa thằng Hoàng quê cơ bỏ về mắc công lắm ? thằng Minh lên tiếng, rồi bảo cô chạy bàn tính tiền.

Cả bốn trên hai chiếc xe chạy qua hai ba con đường, thằng Minh dẫn đường vì nó biết rành chỗ đó. Vừa lái xe thằng Minh vừa kể chuyện cho cả bọn nghe:

Tao biết tụi bây chưa bao giờ vào bia ôm để và “gác tay” em út. Tụi bây biết không, hầu hết đàn ông con trai ở đất Sài Gòn này điều có một lần ghé ngang bia ôm (?). Tuy nhiên chuyện đi bia ôm để gác tay em út thì nay đã trở nên nhàm chán lắm. Giới ăn chơi thiệt là tiến bộ thần tốc, kể cả thằng Minh này cũng chào thua . Các mày có biết chăng, các nhà hàng bia ôm ở đây đang có phong trào “đổi mới” cách ăn chơi . Tao định muốn nói tới những hình thức “giải trí” khá mới mẻ, nó được dân nhậu rất “kết”: Đó là vũ thoát y và các kiểu phục vụ quái chiêu mà lúc nào cũng mang tới cho dân chơi “cầu ba cẳng” một niềm vui bất tận . Dạo trước đó tao tình cờ quen biết chị Ánh Nguyệt qua đám bạn nhậu, chị là “má mì” của cái nhà hàng sang trọng Mưa Sa mà lát nữa này tụi mày sẽ gặp. Mày biết ?chỉ? quảng cáo với tao sao không, ?chỉ? nói : “Đi đâu thì cũng trở lại quán này thôi! Ở đây em út phục vụ tận tình hơn mấy quán khác nhiều”. Dạo đó chị còn kể chuyện của chị cho tao nghe.

- Chuyện sao hả ? ? thằng Quân ra chiều tò mò hỏi.
Thằng Minh lách qua hai chiếc xe dream trước mặt và kể tiếp:

Chị xuất thân từ đồng quê . Năm 17 tuổi chị bị thằng ma cô gạt lên Sài Gòn làm ăn, chị phải bán thân thì mới có cái ăn . Và từ đó chị mới hiểu được hai chữ “làm ăn”. Có nghĩa là phải “làm” thì mới có tiền “ăn”, làm là làm tình đó, tụi mày nghe thấy tức cười không. Đến năm chị tròn 25 tuổi, thì trong “giới chị em”, chị đã thuộc về gái xề rồi . Chỉ có quẳng ra đường cho xe cán, chị nói vậy đó. Mấy thằng dân chơi chẳng thà trả thêm chút đỉnh để rước một em non nớt . Chả ai thèm rước chị . Từ đó tiếng đồn chị bị “nhảo nhẹt” lan xa, chẳng có thằng tìm bò lạc nào thèm tới chị . Chị buồn lắm! Lắm lúc cũng kiếm được ít bạc từ mấy anh chạy xích lô , khuân vác . Sau đó thêm được vài năm chị chịu không kham nữa . Chị quyết định “Từ bỏ thế giới vàng” để trở thành dân đàn chị đâm thuê chém mướn cho các cuộc đánh ghen . Chị cũng khét tiếng Sài Gòn dạo đó . Nhắc tới cái tên chị Hai Ánh Nguyệt ai mà không biết!

- Vậy sao, bọn tao cũng phục mày thiệt quen biết với dân anh chị ? thằng Quang nói.
- Chuyện nghe hấp dẫn quá, mà không biết mày có sạo không ? ? thằng Quân nói.
- Sạo hay không thì không biết, nhưng nghe có hay lắm, kể tiếp đi ? Hắn nói.

Thằng Minh đà đà đậu lại trước đèn đỏ đợi cho tới khi đèn xanh bật lên thì nó bắt đầu kể tiếp:

Ngẫu nhiên sau chị kết thân với thằng ma cô làm chủ động . Được đâu chừng một năm thằng chả đi toi để lại cho chị nguyên cả cái động nhền nhện cho chị . Lúc đó nhà nước gắt gao quá cho nên chị đổi nó qua thành nhà hàng hạng sang hoặc là nhà hàng máy lạnh để kiếm chút cháo từ khách làng chơi … Nhưng chị làm ăn đâu được cũng hai năm thôi thì sự cạnh tranh càng ngày càng quyết liệt, hàng quán mọc lên ì xèo . Muốn kiếm ăn cũng khó , trừ phi nghĩ ra “tuyệt chiêu” để kéo hết khách hết về quán. Sau đó chị được con Thu gọi là “Thu lang thang” bày cho một kế :

- Chị Nguyệt à, ế ẩm quá một ngày chỉ có vài chục khách . Em nghĩ ra cách này không biết chị OK không?
- Cách gì vậy em ?
- Khách tới đây mục đích là để chơi . Phần lớn là dân chơi thứ dữ, “gác tay” em út thì thường quá rồi . Bây giờ mình phải cho em út phục vụ tận tình hơn.
- Ý em nói … ? chị Nguyệt còn thắt mắt .
- Ý em nói làsẵn sàng cho mấy em chìu khách “tới bến” luôn.
- Chìu tại chỗ ?
- Ừ chìu tại chỗ .Thế rồi chị Ánh Nguyệt đã “bật đèn xanh” cho tiếp viên của thị phục vụ khách tận tình và sẵn sàng chìu khách tới bến luôn.

- Ê, Minh! Mày làm nhà văn được đó, chuyện mày kể sao giống như tiểu thuyết vậy, nghe đã quá hà !, để coi chìu cỡ nào mà nói tới bến, khó tin ? Hắn nói.

Thằng Minh không trả lời, bỗng quẹo gắt qua đường Nơ Trang Long, quận Bình Thạnh, đỗ lại trước nhà hàng Mưa Sa của chị hai Ánh Nguyệt, thằng Quang cũng kè sát theo đuôi. Vừa tới nơi, Hắn và thằng Quân nhảy phốc xuống, thằng Minh bảo đứng chờ và ra hiệu cho thằng Quang giao xe cho mấy người cai quán. Cả bọn kéo theo sau một người dẫn đường bước vào trong nhà hàng. Hắn nhìn dáo dác chung quanh, nghĩ thầm: Các tay sành điệu ở Sài Gòn ai cũng biết nơi đây là điểm “nóng” chăng mà khách khứa ra vào nườm nượp. Thằng Minh quả là dân sành điệu, ngoài cái biệt hiệu riêng của nó mà bạn bè thường gọi ra nó còn được nhà hàng ở đây đặt cho một cái tên là Minh “Độ” vì nó uống rượu rất “độ”. “Độ” nào chơi cũng tới, uống mấy cũng chẳng say . Ghê nhỉ ! Và nó còn chơi xe “độ”. “Ai biểu” nó là con nhà giàu làm chi (?!), lúc nào cũng chơi sang cả . Vào quán là hai tay cặp hai em . Chơi cha quá thiệt! Ai nhìn nó cũng cả nể.

Cả bốn bước vào sau vài lài đối thoại qua lại với chị hai Ánh Nguyệt, thức ăn được bày ra, hai thùng bia Ken cũng được đẩy ra trước để mở màn cho buổi nhậu tưng bừng sắp diễn ra đây … Một lát sau, bốn em bước vào, em nào cũng trạc tuổi dưới 20 hết, bọn hắn cũng tuổi đó vậy, nhưng đã vào quán loại này thì lớn cỡ nào cũng gọi bằng “em” ngọt sớt.

- Mấy em tên gì ? ? thằng Minh mở lời.
- Em tên Oanh.
- Em tên Kiều.
- Em tên Giao.
- Em tên Linh.

Thằng Minh vọt miệng nói luôn: “Anh tên Minh, còn đây là Hoàng, Quang và Quân. Mấy em chọn một người đi.”

Vừa nói xong thì cả đám gái sà vào bàn, mỗi đứa ngồi kế một thằng, quàng tay quàng chân ra chiều thân thiết tự bao giờ rồi. Mấy chai bia bắt đầu được khui, những tiếng cụng ly cốp cốp nghe xôm tụ thật. Mấy em uống cũng “chì” thật, uống thiệt tình lắm ? đưa ly nào là cạn ly nấy và còn rũ “đá ngang” với anh ngồi đối diện nữa chứ. Khi tất cả đã “tưng tưng” thì các em tiếp viên bắt đầu chủ động “quậy” một trăm tám…

Con Oanh chồm qua thằng Minh hỏi nhỏ, đồng thời ra hiệu cho con Giao, Linh và Kiều bắt đầu một cuộc chơi : “Cho tụi em kiểm tra ?hàng? của mấy anh nha!

Vừa nói xong thì cả bốn đứa liền đưa tay làm thiệt . Thằng Minh “độ” cười khoái trí mở phẹt-ba-tuya cho con Oanh thọt tay vào tìm kiếm. Cả bọn còn lại ngớ mắt ra nhìn, Hắn không ngờ mấy em ở đây bạo dạn thiệt, chắc thằng Quang và thằng Quân cũng bất ngờ không kém, nhưng chưa kịp phản ứng thì mấy em đã ra tay rồi. Con Kiều cũng làm như con Oanh, giằng lấy đùi của thằng Quân định kiểm tra hàng. Vừa lay hoay hí hoáy chỗ đó của nó thì mặt nó đỏ chóe vì thẹn hay sao, nhưng mà “thằng em” nó thì bỗng sừng lên, đội thành một cục to “tổ chảng” ở trong lớp quần. Trong đám bạn ít ai biết được thằng Quân là “co tu” bởi thế nó khỏi cần cởi quần ra, con cu của nó đã cộm lên nằm vắt vẻo bên đùi rồi làm con Kiều khoái chí la “oai oái” một cách thích thú. Thằng Quang thì tính trầm ít nói, nó chỉ để yên cho con Giao làm việc tùy ý, vã lại nó cũng ngà ngà hơi men rồi, mắc cỡ mẹ gì nữa đâu. Còn Hắn vốn không ngại ngùng ba cái chuyện tình dục này vì đã quá quen thuộc với bao phen rồi, nhưng bạo dạn bất ngờ quá nên Hắn còn hơi rụt rè cứ cù cưa cố khép đùi lại không cho Linh “kiểm tra hàng”, nhưng con Linh mạnh dạn đè nó xuống kéo phẹt-ma-tuya của Hắn ra, dù Hắn chưa kịp phản ứng trước cách “chăm sóc” quá nhiệt tình của em Linh, nhưng cũng để cho nó tùy tiện “khám xét”.
Bỗng con Oanh là lên: “Trời, cứng ngắt hà, như khúc củi vậy !”
Thằng Minh cười hề hà đắc chí, như ra chiều khoe khoan.
Con Kiều cũng nói thêm: “Của anh tao thì to như cái cùm tay vậy.”
Con Giao cũng chêm vào: “Còn anh này nhát hay sao mà mềm èo nhỏ xíu vậy.”
Thằng Quang e dè, nhưng nghe nói vậy nó cũng tức lắm, tự nguyện đưa cho con Giao tùy nghi xử lý.
Cả đám nhao nhao lên cười khoái chí khi trong tay mỗi đứa nắm chặt cái “thằng em” của anh lớn. Con Linh lụi hụi một hồi cũng cởi được cái quần tây của Hắn ra, Hắn chỉ còn cái quần lót la oai oái một cách miễn cưỡng. Con Linh vui quá thét to: “Trời ơi, coi ảnh kìa! Độn lên một cục thấy mà ghê!”

Thằng Minh phụ họa: “Mấy anh có cu càng to thì mấy em càng khái chứ gì”.
Con Oanh đè thằng Minh ngửa ra ghế sa-lông, quay lại nói với đồng bạn: “Nếu vậy thì coi anh to cỡ nào mà khoác lác vậy.

Thằng Minh “độ” đúng là thằng bạo nhất, có lẽ nó ăn chơi quen rồi . Còn mắc cỡ con mẹ gì đâu . Nó móc con cu gí ra phía trước, gặt gặt như trêu tức con Oanh. Con nhỏ cũng đâu có vừa, là dân chơi “cầu ba cẳng” thứ thiệt mà! Sẵn trong người nó “tưng tưng” rồi, còn biết trời trăng gì đâu . Nó cuối xuống “phục vụ” “thằng em” của anh Minh “độ” bằng miệng liền. Thằng Minh “độ” khoái chí tử vừa cười hăng hắc vừa vuốt đầu con nhỏ, tay kia bưng ly bia hớp một hớp ra vẻ dân chơi thứ thiệt . Con nhỏ hì hục như người ta hít đất , lên lên xuống xuống nhịp nhàng . Tiếng “chụt chụt” phát ra từ bên dưới nghe … phát nứng vậy hà !

Cả ba thằng Quang, Quân, và Hắn thấy cảnh tượng đó thì không còn tin vào mắt mình nữa, không ngờ đám thanh niên bây giờ loạn hết rồi, chơi luôn trước mặt của “công chúng” không sợ mắc cỡ gì hết. Nhưng nói thiệt … cả ba thằng đều nứng hết cỡ … bia vào làm nóng máy, thấy “tưng” dễ sợ, chuyện gì mà không dám làm, kể cả làm tình tại chỗ cũng dám làm lắm à nhen! Cả bọn cùng nhau cười khoái trá!

Thằng Quang cũng không ngờ lần đầu tiên đi bia ôm lại gặp trường hợp khó tin mà cũng phải tin, nó đã từng nghe bè bạn hay kháu nhau nhiều về cái chuyện đi hát karaokê để “gác tay” em út mà chẳng dè lại có chuyện táo bạo như thế này; tuy nhiên, nó thấy cũng “cửng cửng” trong lòng, sẵn trong mình có hơi men làm huyết áp nó tăng lên gấp mấy lần nên đâu còn mắc cỡ con mẹ chi nữa, nó bèn bắt chước thằng Minh tự mở “thằng em” ra cho con nhỏ Kiều biểu diễn màn thổi kèn xắc-xô, vừa khi đó thì nó cầm ly bia lên gí qua cho thằng Quân mời cạn hết, ra chiều là dân ăn chơi thứ thiệt, chứ nào ngờ nó chỉ là thằng thư sinh nheo nhẻo còn hôi sữa! …

Con Giao là dân quậy thứ thiệt mà, được một phen thằng Quang cho thả cửa, nó liền nắm bắt em bé của thằng Quang trong tay một cách gọn hơ như cầm một trái chuối cao, vuột vuột. Thằng Quang bỗng rùng mình, toàn thân thoáng mát lạnh. Lần đầu tiên nó được một bàn tay của con gái chạm vào chỗ kín, nó có cảm giác như ai đó liệng một cục nước đá lạnh vào quần nó vậy : nó hơi giựt mình nhích về phía sau để né như sợ bị người khác trông thấy, nhưng lúc đó thằng Quân và Hắn cũng đang bận rộn với con Kiều và con Linh nên không để ý tới, nó mới lấy lại bình tĩnh, điềm nhiên hơn một chút và bắt đầu cảm nhận cái cảm giác nhột nhạt chạy khắp cùng hạ bộ của nó, làm cho hàng trăm ngàn lỗ chân lông của nó phình to ra gấp mấy lần, lông dựng ngược lên trời như con nhím, rạo rực, cơi cơi. Con Giao thiệt dạn dĩ, không ngại ngùng chi cả, đã là gái làng chơi thì có khác! Nói bóp cu là bóp ngay, làm thằng Quang không kịp đỡ và khi nó cúi xuống thì làm liền đâu có cần phải này này nọ nọ.

Thằng Quang thấy con Giao dạn dĩ thế thì không còn chờ đợi hơn gì nữa, nó mạnh dạn hơn vuốt lên tóc của con Giao ra chiều âu yếm như người bạn tình thực sự của nó vậy; nó chẳng bao giờ ngờ là có một con nhỏ nào lại dám tình nguyện chui rúc vào giữa hai đùi nó để làm cái chuyện con heo, mà làm theo kiểu như đã thèm thuồng lâu lắm rồi vậy! Ngay lúc đó, thằng Quang chợt thấy nóng ấm và ươn ướt lạ thường ở vòng quanh “con rùa nhỏ” của nó, rõ ràng là con Giao đã chạm chót lưỡi nóng bỏng vào người nó, xoáy vòng, và mút ngọt; nó chợt run lên làm cái đầu nó lắc lư , lưng nó gồng lên cứng ngắt và lim dim hưởng thụ cái cảm giác lần đầu tiên trong đời đang bao trùm lấy nó. Sau đó thì những tiếng kêu phát ra “chụt chụt” nhột nhoạt , và lâu lâu phát ra tiếng “chép chép” từ cái lưỡi của con Giao như mèo liếm bát sữa thiệt mướt rượt điêu luyện biết mấy , làm cho thằng Quang tưởng chừng như té vào hủ mật ngọt trơn lùi, hai chân quều quào ở dưới mặt đất để cố trồi lên, trồi lên … nó cong mình nắm lấy tóc con nhỏ ghịt lại, thở …
Nhỏ Giao có mái tóc dài nên mỗi khi nó cúi xuống “làm việc” thì nó phải hất đầu lên hoặc lấy tay vén tóc qua một bên rồi lại tiếp tục hì hục … động tác này thật đơn giản, nhưng thật kích thích người xem. Lúc đó, tình cờ Hắn liếc vội qua xem tình hình thằng Quang ra sao, thì thấy con Giao làm việc tất bật, còn thằng Quang thì đang lim dim đôi mắt, môi của nó vẫn không rời điếu thuốc phì phà hơi khói làm cháy rực ở đầu tàn. Hắn thầm nghĩ, không biết vì thuốc phê hay là em phục vụ cho nó phê quá mà nó ngửa đầu ra ghế tựa tưởng chừng như lão ba Tàu đang sái thuốc phiện, đê mê khoái lạc với nàng tiên nâu …

Thằng Quân thì thuộc loại ít nói, suốt ngày chỉ làm con mọt sách nên cũng thuộc loại hiền lành, nhưng không phải vì thế mà nó ít dâm đâu. Nó thì thuộc loại dâm ngầm. Ít ai biết. Hôm qua nghe thằng Minh bao đi chầu bia ôm là nó mừng rơn trong bụng, đợi biết bao lâu rồi mới có được dịp này, chỉ mong sao lần đầu tiên được sờ mó “em út”, được chơi cho thỏa chí tan bồng, nó cũng định bụng là nếu cơ hội tới thì nó quyết định tự phá đi cái trinh tiết của thằng trai tân …

Tiếng “dzô dzô” của đám bạn hăng quá làm, nhất là dưới sự chủ xướng của thằng Minh, thằng Quân cũng hứng tiết đưa lên cụng ly “lốp cốp” dẫu biết rằng “đô” nó không được cao thâm cho mấy; nó vừa la hét vừa ca hát, “Một trăm phần trăm chiều nay một trăm phần trăm … Một trăm em ơi chiều nay … em ơi!”, đến khi tụi con Oanh hè nhau định chơi trò “khám xét” thì thằng Quân cũng “phế” quá rồi, muốn chơi nữa cũng không được. Đầu óc nó quay cuồng như chong chóng, ởm ờ được có mấy tiếng, rồi lâu lâu cười hăng hắc, chửi đổng tùm lum chuyện. Lúc đó con Kiều đè nó ra định “khám hàng” thì nó chỉ còn đủ sức nằm vật ra ghế thở, mặc tình cho con Kiều cởi quần nó ra, “phục vụ” tại chỗ. Cái thằng thiệt … như chơi bài cách-tê bị đám bạn chặt cho “gục tùng” nên chẳng còn “lên” gì nổi. Tội nghiệp cho con Kiều cứ ráng mút lia mút lịa mà “thằng em” nó cứ chèo nghẽo như cọng bún thiu …

Làm hoài mà không thấy có kết quả, con Kiều ngồi nhốm dậy, phủi tay, cầm ly bia nốc một cái cạn sạch và nói, “Quậy chưa tới gì hết thì con gà đã nuốt phải giây thun rồi.”; rồi quay qua nhìn đám chị em nó bận rộn với công việc … mà thấy tức tức trong lòng.

Lúc đó thì Hắn cũng vẫn còn đang dằn co với con Linh, chưa định cho con nhỏ “phục vụ tận tình” như đồng bạn, Hắn thấy hơi ngại ba cái chuyện này, đối với Hắn một khi có tình yêu thì dễ dàng hơn, còn như lạ hoắc mà rờ mó vào chỗ này chỉ phát nhột thôi. Con Linh cù cưa một hồi thấy không được thì cũng không ép Hắn nữa, mà chỉ kề cà bên mình và đưa tay “ôm ấp” thằng em út của Hắn thôi, Hắn cũng miễn cưỡng ngồi yên để cho con Linh thao tác. Bên kia đám chị em nhỏ cũng hì hục với công việc một cách say sưa, được đâu chừng mười lăm phút, thằng Minh và thằng Quang đều ọ oẹ rùng mình “ra” hết. Nhìn từ góc cạnh bên này, Hắn thấy hết cảnh tượng đó, nhũ thầm: phải công nhận đám gái này có “công phu” cao thâm thiệt nên chẳng mấy chốc tụi thằng Minh cúi đầu chào thua.

Vừa khi thằng Minh và thằng Quang ngã ngựa, con Oanh và con Giao cũng vừa nhốm cái đầu dậy, đứa lau mồm, đứa lau mép, hai tay vẫn để yên vị trí cũ, dùi dùi những đợt sau cùng …

Chợt con Giao phun phèo phèo xuống đất, chửi đổng:
- Mẹ nó, chơi kỳ quá! Ra mà không báo trước làm hại nuốt hết trơn …
Thằng Minh nghe con Giao nói thế thì phát cười hề hề, trong lúc đó thì con Oanh vỗ cái một cái “bốp” cho cái khăn lạnh bun ra, rồi cầm đó lau chùi sạch sẻ chu đáo cho thằng Minh, đúng là phục vụ tới bến như lời mấy em quảng cáo lúc đầu!

Thằng Minh nói vói qua cho con Giao:
- Thông cảm đi mà, bạn anh lần đầu tiên đó, chưa biết quy tắc, đợi lần sau đi … Chìu khách chút đi mà! Nếm chút có sao đâu! Biết đâu là chất bỗ dưỡng không chừng.


Con Giao trợn mắt, gắt gỏng xem bộ nhỏ cũng còn ấm ức lắm vì nuốt phải tinh trùng: “Không dám đâu. Bộ có lần sau nữa hả. Lợm giọng thấy mụ nội.”, tuy nói vậy nhưng nó vẫn chồm qua thằng Quang ra chiều nũng nịu hun vào gò má để gỡ gạt lời nói vừa rồi hơi quá lố của nó, cố tình pha trò để lấy lòng, hy vọng sẽ có boa hậu, “Lần sau anh không báo trước là em CẮT đó!”.
Thằng Quang e dè cũng trả lời, “Chút nữa bạn anh boa em thêm nữa mà, làm gì dữ vậy! Cắt của anh là má anh cạo đầu khô em liền. Dầu sao anh cũng là con một, cũng còn nối giòng nối giống chớ.”
Con Giao nghe thế liền trả lời: “Nói chơi thôi, chớ em thương thằng em của anh không hết chớ đâu dám cắt nó bỏ làm chi! Phải không mấy chị ?”
Thằng Quang lè nhè trong miệng, không ngờ lúc này nó lại ba sạo đến thế: “Của quý của anh chỉ để làm việc lớn không hà, em chịu khó chìu anh tí nữa,” rồi nó kề tai nói nhỏ cho con Giao, “rồi chút nữa anh boa em hai trăn ngàn! Chịu không?”
Con Giao nghe vậy cũng hài lòng, nó chỉ đợi có bao nhiêu đó thôi, mục đích của nó là vì tiền mà. Nói thiệt chớ, nuốt thêm năm lần nữa cũng đâu nhằm nhò gì !

Chừng đâu được nửa tiếng, khi thùng bia đã khui sạch. Cả đám em út tưởng đâu tiệc sắp tàn nên cũng trở nên trầm lặng, không khí cũng bớt xao động như ban nảy. Chi phiếu đoán chắc cũng sắp mang ra. Chợt thằng Minh tuyên bố một câu:
- Kêu thêm hai thùng nữa, nhậu tiếp đi chớ! Mấy em đừng làm mất hứng chứ, đã nói là chơi tới cùng mà, sao lại yếu xìu vậy. Thằng Quang, thằng Hoàng lên đi chớ …, ngày mai nghĩ mà lo gì .
Đám gái lúc đầu tưởng đâu tiệc tàn nào ngờ thằng Minh dõng dạc thế kia thì các em lại nhao nhao lên như cái chợ buổi sáng, con Oanh giành lấy lời nói trước:
- Bây giờ nghĩ ra “chiêu” gì mới phục vụ các anh tận tình đi, chơi cho “mút chỉ cà tha luôn! Quên cả đường về! Híc … híc”
Con Kiều hồi nảy giờ bị thằng Quân hoắc cần câu cho ngồi chơi xơi nước, không quậy được tí nào bèn đề nghị:
- Hay là chơi cái chiêu “đổi đào xoay tua” đi!
Nhỏ thiệt “khôn” để bày ra cái kế này để quậy cho đã, Hắn và thằng Quang còn đang lớ ngớ chưa hiểu chuyện gì thì con Kiều đã sàng qua bên kia, ngồi cạnh thằng Minh. Như đã có tập dợt trước, con Oanh cũng lách mình qua một bên ngồi kế thằng Quân đang vật vựa còn chưa tĩnh. Còn con Linh thì nhảy qua với thằng Quang và để lại con Giao cho Hắn.
Rồi hai thùng bia được người hầu bàn khiêng ra, cuộc chơi mới lại bắt đầu với những màn cụng ly trăm phần trăm… chiều nay một trăm phần trăm … Mấy cô cậu uống càng nhiều thì càng quậy, hát ca chí chóe, nhảy tưng tưng như con tinh tinh không bằng, rồi những điệu vũ được thằng Minh và con Oanh chủ xướng, các cặp lại quấn quít với nhau “xà nẹo, xà nẹo”, cạ đùi với nhau mà không ngượng ngùng chút nào. Lúc đó thằng Quân đã “thăng” rồi nên con Oanh lại lao vào với con Kiều kè đôi thằng Minh chơi tay ba, được dịp thằng Minh ca hát ôm sòm: “Đời tôi cô đơn nên hai tay dắt hai cô … Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành … yêu ai cũng lỡ làng mà giận đời … là lá la …a … a …”, bỗng chợt chân thằng Minh vấp mấy chai bia chúi nhũi về phía trước hai tay móc cổ con Oanh và con Kiều để kềm lại làm cho hai đứa cũng muốn bê theo, hai đứa còn chưa đứng vững thì thằng Minh đã hạ hai cánh tay xuống, vòng qua nách, bóp vú cả hai em. Con Oanh và con Kiều giả vờ la oai oái, “dê dữ vậy cha nội”, nhưng cũng để yên cho thằng Minh tự tiện, bởi vì tụi nó biết rằng tối nay ai mới thật sự là ông chủ ? ráng chìu chút sẽ được “boa” cao mà!

Lúc đó con Giao cũng chồm lên đòi hôn miệng, Hắn chưa kịp phản ứng thì con nhỏ đã kéo ghì đầu Hắn xuống đưa môi ra nút ngọt lấy môi Hắn, Hắn cũng miễn cưỡng hôn lại vì sợ đám bè bạn bị mất hứng, cho Hắn là không chịu chơi, chớ thiệt ra thì cảm giác hôn con Giao nó nhạt nhẻo vô cùng, đâu có bằng hôn cô Kim Anh, tưởng tượng coi cả hai cái miệng chỉ toàn là mùi rượu bia mà còn có cảm giác được thì mới lạ!

Hắn vừa hôn vừa tò mò liếc qua thằng Quang xem nó đang làm gì, thấy con Linh cũng đã đè thằng Quang ra ghế giở trò hôn hít. Hắn cũng cười thầm …

Được một lát, chắc thấy chịu hết nổi hay sao đó, thằng Minh bèn đề nghị:
- Được mấy em chơi đẹp tối nay thiệt quá đã, nếu đã tới thì cho tới luôn. Mấy em cởi hết đồ luôn đi. Tụi mình mở một cuột thi “Hoa hậu khỏa thân”!
Con Oanh chợt lên tiếng:
- Ai da, không được đâu, tụi em chỉ phục vụ “xào khô” thôi không có chơi cái màn đó đâu. Chị Hai biết được thì có nước về quê cày ruộng.
Thằng Minh lè nhè, tự vỗ ngực:
- Sao làm mất hứng vậy, anh biết là chị Hai cấm không cho, nhưng mà anh nè … Anh cũng quen biết chị Hai vậy, đừng lo, có gì để anh Minh này lo liệu. Mấy em cứ việc nghe lời anh đi! Quang, mày ra đóng cửa chặt lại, dặn anh Long đừng cho ai vào đây, nói là thằng Minh dặn với ảnh vậy đó.
Thằng Quang đang nằm dưới mình của con Linh hôn hít nghe vậy cũng ráng lồm cồm ngồi dậy, đi lạng quạng về phía cánh cửa gọi, “Anh Long !, anh Long!”. Một lát sau, nó trở vào đóng cửa chặt lại rồi nói, “Xong rồi, anh Long nói, có thằng Minh ở đây thì chuyện gì cũng xong. Anh em cứ việc tự tiện. Híc … híc …”
Nghe thằng Quang nói như thế thì con Oanh, con Kiều, con Giao, con Linh đều biết chị Hai đã bật đèn xanh, cho chơi tới luôn cái màn “thoát y” rồi thì còn ngại gì mà không tiến thẳng ? quậy cho đã. Cả đám gật đầu đồng ý thì thằng Minh bèn hô hoán cho dẹp sạch các thứ chung quanh trống trải để các em biểu diễn mấy màn sếch-xi coi cho đã mắt.
Thằng Minh chủ xướng: “Bốn em ra đứng chỗ giữa phòng đi!”
Cả bốn đứa tất bật đi ra giữa, đứa nào cũng mặc váy cũn cỡn, lúc đó thằng Quang và Hắn đều hồi hộp nghĩ thầm, thiệt không ngờ lại có chuyện này xảy ra ở đây, không ngờ tụi học sinh như bọn mình lại có được … diễm phúc như thế ! Chế độ này chắc phải cỡ giám đốc mới có được à nghen!

Thằng Minh lên tiếng: “Bắt đầu cuộc thi, tụi anh sẽ làm giám khảo!”
Con Oanh trả lời: “Tụi anh chấm thi thì phải có phát giải đó nha! Nếu bọn em chơi thiệt tình thì tụi anh phải ?boa? đậm đó”
Không chút e thẹn nào, con Oanh bắt đầu trút bỏ các thứ “phụ tùng” chung quanh người nó, cả ba em còn lại cũng bắt đầu cởi bỏ quần áo nhún nhẩy theo tiếng nhạc tình tang. Thoáng một cái thì đã hết một bản nhạc, các em bây giờ chỉ còn chiếc coóc-xê và xì líp trên người đứng ỏng ẹo ở trước mặt cả đám, khoe những đường cong trên thân thể. Thằng Quang và Hắn lúc nãy còn chưa tin là chuyện này lại có thật 100%, đúng là “Một trăm phần trăm chiều nay 100% …”
Thằng Minh hứng chí la to: “Anh chấm cho con Kiều giải ?Người mặc quần lót đẹp nhất he he … he … he … Mặc màu hồng mà, nổi bật thiệt!”
Thằng Quang chỉ con Oanh, “Người có bộ ngực đẹp nhất là em rồi!”
Hắn họa theo, “Hoa hậu áo tắm chắc là em Oanh rồi, tao đồng ý với thằng Quang. Em Oanh có thể hình chuẩn nhất!”
Thằng Minh cải lại, “Tụi mày nói sao đó, tao thấy em Kiều có cái mông đẹp nhất, mặc quần lót là hết xẩy. Vun vun ra thấy mà ghét. Tao chấm … tao chấm …”
Thằng Quang nói chen vào, “Nhưng mà chấm toàn diện thể hình thì phải nói là em Oanh rồi!”
Thằng Minh cũng không muốn cải làm gì, chơi thôi mà! bèn nói, “OK, OK, rồi, còn nhiều giải lắm, thì tạm thời cho em Oanh trúng giải này đi! Mấy em chuẩn bị cho cuộc thi tới chưa, cuộc thi tới là ai có bộ ngực đẹp nhất. Bắt đầu cởi đi ! …”
Bốn đứa, con Oanh, con Kiều, con Giao và con Linh lần lượt cởi bỏ lớp áo xú chiêng ra, đứng nhún nhẩy khoe cặp ngực căng đầy nhựa sống của tuổi mới lớn. Khỏi nói thì con Oanh là có bộ ngực lớn nhất, tròn trĩnh, con Kiều thì ngực hơi cong kiểu vú sừng trâu, còn con Giao thì trắng trẻo nhìn ngồ ngộ, riêng con Linh thì ngực hơi lép nhưng cũng nhú lên thành quầng như trái cau, làm thằng Quang hứng khởi thốt lên rằng:

“Vú em chum chún hạt cau,
Cho anh bóp cái có đau anh đền
Vú em chẳng đáng một tiền
Cho anh bóp cái anh đền năm quan”

Nó nói xong thì tự vã vào đùi một cái ?đéc? ra chiều đắc chí lắm, “Tao chấm em Linh, em Linh … em Linh”.
Con Linh nghe thế hơi mắc cỡ nhưng ráng chống chế: “Bộ anh bóp một cái có năm quan tiền hay sao, ít nhất là mấy chục ngàn chứ! Hàng này nhỏ nhưng là thứ tinh xảo còn mới nguyên đó!”
Con Oanh lớn tiếng: “Vậy em nói của chị không phải hàng thiệt sao ?”
Con Linh biện luận: “Ý em không phải vậy”
Thằng Quang chen vào, nói: “Sao hả, cuộc thi này ai được giải hả ?”
Cả ba thằng chụm lại nhỏ to một lúc …
Hắn thì thào vừa đủ cho ba thằng nghe: “Theo tao thì tao chấm con Linh, tuy ngực nhỏ nhưng có dáng có hình đàng hoàng, núm bé xíu, nó lại có mình dây phọt mỏng nên rất vừa vặn, tướng này chắc đi làm người mẫu đó. Cho con Linh ăn giải này đi!”
Cả đám đồng ý, thằng Minh bèn lớn tiếng: “Thôi được rồi, ban giám khảo đã có kết quả trúng giải cho em Linh, người có bộ ngực dễ thương nhất. Màn thì kế tiếp sẽ là màn thì ?em bé? đẹp nhất. Màn này độc đáo à nhen, phen này các em phải ráng đó!”
Hiệu lệnh của “ban giám khảo” vừa phát ra, thì cả bốn đứa con gái không e lệ chi cả, mạnh ai nấy kéo chiếc quần lót xuống ngang đùi, đưa những “em bé” ra cho cả đám con trai bình phẩm.

Thằng Minh vừa nói vừa xuýt xoa: “Anh thấy em nào cũng có ?em bé? đẹp hết trơn. Nhìn thấy đã mắt quá, mướt rượt hà! Linh! Em xoay qua bên này cho anh ngắm coi! Oanh, biểu diễn đi chớ!”

Thằng Quang vừa cười vừa nói: “Cởi hết quần ra luôn đi, coi cho dễ, thế mới chấm thi công bằng được chứ!”
Từng đứa một trút bỏ chiếc quần lót qua ngón chân, phơi bày những “vốn liếng của trời ban” ra, những đám lông măng như cỏ mạ vừa mới mọc vào đầu vụ Hè Thu, mơn mớt xanh tươi làm cho ba thằng cảm thấy nóng máu vô cùng, muốn sờ mó tận tay vậy …
Ban giám khảo lại chụm đầu bàn tán, con Linh có cái l… to nhất, con Oanh thì lông ít nhất, con Kiều có ?em bé? tròn tròn béo mập, múp lắm! riêng chỉ con Giao thì vừa vặn nhất: lông mọc cũng vừa đủ, có hình có dáng hẳn hòi không như của con Linh tuy to mà lông cũng rậm …
Sau một lúc bàn tán, Hắn lớn tiếng, giọng nói lè nhè: “OK, cuộc thì này có hai giải : Giải thứ nhất trao cho người có ?em bé? đẹp là em Giao, còn giải thứ hai trao cho người có ?em bé? dễ thương là em Kiều … Mau phát giải !”
Con Oanh chợt la lên: “Còn em thì sao, bộ em không có ?em bé? đẹp hả, mấy anh không công bằng!”
Con Linh cũng nháy theo ra chiều giận dỗi: “Đúng rồi không công bằng!”
Thằng Minh bèn biện hộ: “Em Oanh được giải có thân hình đẹp, em Linh có bộ ngực đẹp, mỗi người mỗi giải thôi chứ, giành hết sao được. Bây giờ tới vòng chung kết nè mới quan trọng. Giải này coi như là hoa hậu toàn diện đó nghen: Ai trúng giải này sẽ được thưởng 200 ngàn.”
Cả đám gái nhoi nhoi lên như cái chợ: “Giải gì đó nói mau lên!”
Thằng Minh nói tiếp: “Giải này là: ai nhảy sếch-xi nhất sẽ được làm hoa hậu . Cố gắng đó!”
Con Linh la to: “Có thiệt không đó, em đâu biết nhảy đâu, coi bộ em không được làm hoa hậu rồi. 200 ngàn đó cũng khỏi lấy luôn. Xí …”
Con Oanh cũng phụ họa: “Mấy anh bày ra kiểu này chắc tụi em chết!…”
Thằng Minh nói chặn lại: “Muốn được giải thì phải cố gắng chứ, bộ ai muốn làm hoa hậu thì đều được hết hay sao ! Thôi bắt đầu đi. Quang! Mở nhạc giựt đi ! Bài “I want you, Baby đó!”

Bản nhạc xập xình tưng lên, mỗi em trong mỗi tư thế bắt đầu nhún nhảy, lúc đầu còn e ngại chỉ bún tay, đưa chân, sau đó “tưng” quá, mấy em chơi giựt “tới” luôn, cái loại “loạn cào cào” đó mà. Nhất là con Oanh cứ lắc lư cái đầu như dân chơi “Rock ?n Roll” vậy, con em Kiều cũng quậy láng, đưa mông lắc qua lắc lại theo cử chỉ gợi tình mời mọc, con Linh thì làm động tác uốn éo như con rắn, lâu lâu đưa tay vuốt lên ngực, vuốt xuống háng, rồi đưa lên miệng liếm ngon lành. Riêng đặc biệt là con Giao ở tư thế quỳ gối chổng mông về phía cả đám, nhún nhẩy, cố khoe cái vốn liếng trời ban ra hết bên ngoài. Cả đám ba thằng đều tim gan phèo phổi lộn tùng phèo khi nhìn thấy bốn đứa ẹo qua ẹo lại mà nuốt nước miếng thèm khát! ? Nghĩ tới chuyện dâm dục liền!

Khi bản nhạc kết thúc, cả ba thằng lại chụm đầu nhau xầm xì: “Tao nghĩ chắc giải này phải cho con Giao ăn chắc rồi, nó nhảy gợi tình quá, nhìn thấy ?phế? quá tụi bây ơi!”, “Tao thích con Linh đưa tay vuốt xuống háng rồi liếm! thấy đã quá!”, “Còn con Oanh cứ cầm bộ ngực lắc lắc đung đưa, đầu cà giựt, quậy hết cỡ …”

Cuối cùng thì thằng Quang đứng lên, đi về phía đám gái, dõng dạc nắm tay con Giao lên tuyên bố: “Giải hoa hậu khỏa thân lần này sẽ trao về em Giao mang số báo danh là 35, người có cách nhảy hay nhất, đẹp nhất, và … dâm nhất!”
Cả đám phá ra cười …

Số tiền 200 ngàn được thằng Minh giữ lời, phát giải cho con Giao. Con Linh thấy vậy bèn lên tiếng:
- Mấy anh có giải an ủi cho tụi em không, như là Á hậu 1, Á hậu 2 chẳng hạn.
Thằng Minh cũng không ngờ là con Linh lại phát ra một cái ý kiến … khôn như vậy để kiếm thêm chút cháo. Mấy em rõ là “chắt mót” cho tới cùng; thuở nay có 4 người dự thi mà tặng giải luôn cho hạng nhì hạng ba thì còn gì là cuộc thi, tuy thế thẳng nghĩ sao đó liền nói:
- Mấy em còn lại cũng có giải thưởng đàng hoàng chớ!
Con Kiều vội lên tiếng: “Vậy giải gì tụi anh nói đi! Nói đi!”
Thằng Minh nói tiếp: “Giải kế tiếp giành cho hạng nhì và hạng ba sẽ là giải thanh lịch dành cho người nào có tài phục vụ hay ? là tiếp viên giỏi.”
Con Oanh chề môi: “Tưởng gì, mấy anh định chơi cái chiêu ?lùa dê vô chuồng? hả! Còn lâu đó, mấy con nầy đâu có ngu . Bắt tụi em phục vụ mới cho ?boa? sao ?”
Thằng Minh đáp: “Thì chớ sao! Đã tới đây là mục đích cuối cùng chỉ có là bấy nhiêu thôi, chả lẽ mấy em lại làm khó tụi anh sao. Tiết kiệm chi có chút xíu sức. Chị Hai có nói rồi mà không nhớ sao: chơi xã láng sáng về sớm. (Cười to). Mỗi em được boa thêm 200 ngàn đó, chịu chưa. Bây giờ bên mấy em có bốn người, bên tụi anh chỉ có ba, thằng bạn anh ?quắc? rồi, nếu ai chọn trước thì được trước, còn ai chọn sau thì ?héo? ráng chịu.”

Con Oanh bèn bô bô lên:
- Mấy anh chơi “khô máu” quá hà!

Tuy nói vậy, chẳng cần đợi lâu, con Oanh và con Kiều háy mắt nhau rồi cùng hè lại dí thằng Minh định tuột quần “thẳng” xuống, thay vì miễn cưỡng dằn lại thì thằng Minh còn hợp tác chặt chẽ để trút hết áo quần còn vướng víu ở trên mình. Hắn và thằng Quang thấy vậy thì ngập ngừng tròn xoe đôi mắt, nghĩ rằng đám gái này thiệt là “thứ dữ”, nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi được lâu, hai thằng cùng chung “số phận” không kém: bị con Giao và con Linh nhào vô đè, hai thằng ra vẻ chống cự nhưng thực sự cố tình để chổ hở cho con Giao và con Linh tiện tay làm việc. Chẳng mấy chốc thì cả ba thằng đều không một mảnh vải trên người đứng tòng ngòng ở giữa căn phòng máy lạnh, thằng nào thằng nấy cũng đực ra đó, hơi choáng váng hơi men nên chẳng ngại ngùng e lệ gì cả, trong đầu mỗi đứa đều tìm tàng một sự sa đọa, một cái liều lĩnh sẵn sàng chấp nhận một cuộc ăn chơi đàng điếm mà trong đời chúng chưa một lần chạm trán … Lúc đó Hắn chỉ thấy lờ mờ là thằng Minh đang cởi đồ cho con Oanh, từng lớp áo trên mình con Oanh rơi rớt xuống mặt đất trong vòng vỏn vẹn có một phút. Thoáng chốc thì con Oanh cũng trần truồng, đứng im cho thằng Minh tự nhiên sờ mó vào những vùng nhạy cảm của con gái . Con Kiều thấy vậy cũng tự động trút bỏ hết quần áo chuẩn bị sáp lá cà ? vớ đại cái vật soi soi chĩa ra phía trước từ giữa hai đùi thằng Minh làm nó thấy “quíu” hết mấy đầu ngón chân lại . Thằng Quang bên ghế đối diện cũng đang trùng trục với con Linh ở tư thế ngồi, Hắn còn đang bụm lấy ?thằng em? mà trong lòng thầm bái phục thằng Minh có sức khuyến dụ đám gái ghê nơi!, coi bộ thằng này nguy hiểm thật, đừng cho nó lại gần con Hân em mình, biết đâu chừng nó “dzớt” luôn con nhỏ thì không xong. Tuy nhiên Hắn chẳng thèm nghĩ xa xôi chi thêm mệt, bây giờ đang tò mò muốn biết coi thằng Minh làm sao mà “sinh hoạt” với hai đứa cùng một lượt ? chuyện thật khó tin ở cái đất Việt Nam này – định bụng là vậy nhưng lúc đó con Giao đang rề rà mơn trớn trên người của Hắn, nhất là ngay vách đùi non nhột nhạt khôn tả làm sự chú tâm của Hắn bị gián đoạn, bị chi phối. Rồi Hắn bỗng thấy trời đất quay cuồng hình như bia đã thấm vào óc rồi, tĩnh thì không tĩnh mà xỉn thì không xỉn, chỉ thấy đầu nhức bưng bưng. Hắn chỉ kịp chóng tay xuống ghế và ngã ngửa ra, hai mắt lờ đờ chỉ thấy ánh đèn vàng quầng quầng trước mặt. Hắn mơ màng thấy con Giao dùng miệng hì hục trên “thằng em” của Hắn, Hắn cũng chẳng còn sức để phản ứng nữa : vừa sướng vừa mệt. Hắn đang mơ màng nghĩ tới cái đêm Giao thừa ở khách sạn Tân Bình với cô Kim Anh , cũng với cái cảm giác từa tựa như lúc này nhưng tình tứ hơn, lãng mạn hơn chứ đâu có “hà rằm” nhào vô là “bụp bụp” như vậy . Chợt thấy lộn ruột nhớ tới cô hết sức, Hắn ước gì con Giao bỗng nhiên biến thành cô giáo chủ để Hắn thỏa dạ … thì hay quá chừng! Ôi biết đâu , biết đâu …

Tiếng rên rỉ phát ra từ bên kia cái bàn kiếng hình chữ nhật dường như là của con Kiều và thằng Minh, làm cho Hắn thấy hơi tò mò muốn nhìn xem cho rõ, con nhỏ rên lớn đoán chắc là thằng Minh cũng hơi mạnh bạo. Hắn cố gượng đầu dậy một lần nữa để nhìn cho cảnh tượng đó : con Oanh đã đi đâu mất tự bao giờ rồi, chỉ còn lại thằng Minh với con Kiều hì hì hục hục, Hắn liếc qua xem thằng Quang ra sao thì chỉ thấy con Linh đang cởi trên bụng thằng Quang nhún nhẩy theo nhịp điệu hấc lên của “thẳng”, còn “thẳng” thì đưa hai tay lên bóp vú không ngừng. Vừa nhìn bấy nhiêu thôi thì Hắn không còn chống chế được bao lâu nữa, hơi men đã xông lên tới óc rồi: chỉ thấy đầu đau nhức như búa bổ. Nằm ngửa đại ra ghế, từ từ nhắm mắt lại lờ mờ Hắn thấy cô giáo Kim Anh ngực trần đưa cặp nhũ hoa lồ lộ mềm mại chồm tới áp sát vào ngực Hắn, hôn lên trán Hắn, nút nhẹ lên vầng trán Hắn thật ướt át, thoáng chợt Hắn rùng mình khi dương vật bỗng chợt nóng bỏng và bị bao trùm bởi một lớp bao bì mềm mại trơn ướt, rồi Hắn cảm giác được cái bao bì đó cứ trồi vô thục ra lúc thì như nuốt chửng lúc thì nhả ra hết trọn cái, sung sướng sao đó Hắn chỉ khẻ nói được có một chữ, “Cô …” rồi lịm ngất đi …

Sau đó Hắn được thằng Minh day cho tĩnh lại, đèn trong phòng đã tắt nhưng vẫn có ánh sáng đủ trông thấy mặt mũi của nhau. Đó là ánh sáng mặt trời hắt qua khung kiếng cửa sổ lá xách. Hắn nhìn quanh thì chỉ thấy ba thằng bạn thân của Hắn, đứa nằm đứa ngồi, ngổn ngang như lính bại trận, còn chung quanh là chiến trường bình địa. Thằng Quân cũng đã tĩnh rượu thừ lừ một đống ngồi trông ngốc, thằng Minh thì đang tính tiền với chị Hai A?h Nguyệt, thằng Quang vừa lững thững bước ra ngoài cửa lóng ngóng, nói:
- Chết mẹ, trời sáng rồi tụi bây ơi!
Thằng Quân chợt giật mình khi nghe thằng Quang thông báo, nhưng tinh thần đứa nào cũng quá mệt mõi rồi, đâu có phản ứng gì nỗi. Hắn nhớ lại mang máng những chuyện tối qua, nhưng chỉ lờ mờ cái cảnh làm tình với con Giao, còn thằng Minh ?hoạnh hẹ? với con Kiều, và thằng Quang thì chơi trò cởi ngựa với con Linh; nghĩ : Chắc đám gái đã rút đi từ sớm rồi ? về ngủ để chuẩn bị tối nay đi làm tiếp …
Trả tiền xong xuôi, chị Hai Ánh Nguyệt đưa cả bọn ra xe không quên mời gọi một ngày khác trở lại . Thằng Minh đưa hai hàm răng cười tươi đáp lễ rồi đề máy xe. Cả bọn không cần ngoái đầu lại phóng thật lẹ ra khỏi ngõ : chắc sợ người quen nhìn thấy.
Đường Sài Gòn buổi sáng ? ngày nào cũng như ngày nấy ? đông đúc chật chọi . Cái nóng đã bắt đầu hừng hừng lên từng khuôn mặt của mỗi người : anh xích lô, chị bán quán, bé bán hàng rong …
Hai chiếc xe lạng lách qua đám đông, chợt thằng Quang lên tiếng đầu tiên suốt từ lúc vừa ra khỏi quán Mưa Sa:
- Từ cha sanh mẹ đẻ tới giờ tao chưa bao giờ đi ăn chơi như kiểu tối qua. Minh, mày khao anh em một mẻ đẹp thật! Tao kết mày rồi đó nhen!
Thằng Minh nói: “Mà đáng chứ gì ? Tao có nói với tụi bây rồi, có sai đâu . Không chơi thì thôi . Chơi thì chơi cho tới bến. Chơi thì cho xả láng sáng về sớm, mà ?bậu?.”
Thằng Quang đáp: “Đáng chứ sao không đáng, tao nghĩ cả đời này tao cũng không quên. Tối qua con Linh phá mẹ trinh tiết của tao rồi! Nhưng tao không biết mang áo mưa có phải gọi là mất trinh hay không, tụi bây nói coi … bởi vì thật sự thì da thịt của ?thằng em? tao còn chưa hút được mật ngọt được mà, bị cái bịt cao su trùm rồi!”

Thằng Quân giở giọng thầy ta đáp: “Theo định nghĩ của sự mất trinh thì giao hợp lần đầu dù cho có áo bảo vệ hay không cũng vậy thôi, cũng đều mất trinh hết , con à! Chắc mày tiếc chư gì, lần đầu tiên lại trao cái quí nhất của đời con … trai cho người con gái phong sương.”
Cả bốn thằng đều cười gắt lên, nhưng trong tiếng cười vẫn còn chất giọng mệt mõi.
Thằng Quân im lặng một lúc bỗng lên tiếng:
- Chỉ tội cho thằng này đã gục từ sớm nên chẳng biết qua được mùi đời là gì.
Hắn nói: “Thôi cũng tốt cho mày, giữ được trinh nguyên cho tới ngày vu qui. Ít ra sau này vợ mày cũng quí mày hơn. Chứ thuở này kiếm được một thằng cưới về mà còn trinh thì cũng như là một giống quí, thứ khủng long tuyệt chủng đó, mày! Mày nên mừng đi!”
Thằng Quân vồn vã: “Mày không an ủi tao mà còn chơi tao nữa, ê ! Nếu vậy thì thằng này chẳng thà mất trinh sớm mà còn biết chuyện đời với người ta, con hơn làm cái thứ khủng long chi mà tối ngày chỉ mơ mộng được một lần ân ái .”
Ngừng một lát, thằng Quân nói tiếp:
“Mà tối qua đã không, tụi bây. Mấy nhỏ phục vụ hết mức chứ gì, chơi ?bót? không vậy ? Thấy mấy em dạn dĩ như vậy chắc là rộng toẹt hết trơn rồi, giống như chuột chui lỗ cống chứ mẹ gì ?”
Thằng Minh kể: “Ê, ê . Đừng nói vậy nha! Anh Minh này giới thiệu là ?hàng chất lượng? vừa mới không à nghen! Chơi thì đã rồi : thằng Quang cũng hưởng được con Linh hai cú, thằng Hoàng quắc rồi mà ráng dzớt được con Giao, tao cũng không biết nó con nhỏ có ?xử dứt điểm? cho thằng Hoàng không. Tại vì ?thẳng? còn biết trời trăn mây nước gì đâu . Còn tao thì lụi hụi vậy đó mà cũng được … hai em chiếu cố ha … ha … ha! Mấy em miệt vườn lên mà! Còn mới tinh mày ơi, nói dạn dĩ không có nghĩa là tanh bành hết đâu, chẳng qua là chị Hai khéo ?dạy? đó thôi, biết cách làm vui lòng khách . Làm chủ thì phải vậy đó mầy ơi! Thời buổi này mấy quán nhậu cạnh tranh miết.”
Thằng Quân nghe nói thế, biết hưởng không được thì càng tức khí, nói to: “Đáng lẽ chừa con gì … con gì quên mẹ rồi !”
Hắn lên tiếng: “Con Oanh hả ?”

Thằng Quân nói tiếp: “À, đúng rồi, là con Oanh đó. Đáng lẽ thì tao cũng được con Oanh phá trinh lần này rồi. Tao định trước rồi đằng nào thì cũng mất trinh. Mất với ai thì cũng vậy . Ai cũng có lần đầu cả . Hên thì được nàng ruột chiếu cố, không hên thì em nào cũng xong. Chỉ tiếc là … Ê! Minh lần sau còn bao anh em đi thêm một chuyến nữa không. Nếu đi không được chắc ngàn đời tao phải ân hận quá!”
Thằng Minh nhắm về phía đường Xô Viết Nghệ Tĩnh hướng về cầu Thị Nghè, vừa tới ngã tư Nguyễn Bỉnh Khiêm góc Thảo Cầm Viên thì nói với theo cho thằng Quang và thằng Quân đang định chạy thẳng về đường Mạc Đỉnh Chi:
- Chắc còn lâu à, má tao chỉ cho tao bấy nhiêu thôi, chỉ có một đêm bia ôm thì tụi bây ?luộc? hết rồi, còn mẹ gì đâu nữa mà đi, tao định mua mấy cái quần jeans mặc đi chơi mùa hè … bây giờ thì khỏi rồi … Hè này chắc ở truồng đi chơi quá ! Thôi để tao chở thằng Hoàng về nhà. Hẹn gặp lại tụi bây sau …
Thằng Quang và thằng Quân cùng nhau vẩy tay rồi rẻ tách sang đường Mạc Đỉnh Chi. Mất hút trong đám đông.

Vừa về tới nhà, bước vào ngõ thì đâu đó tiếng bàn tán xôn xao vang lên, Hắn thấy ba má đang chụm quanh cái radio nhỏ ra vẻ chú tâm lắng nghe chuyện gì đó. Hắn cũng tò mò bước tới đàng sau họ ? nghĩ thầm và vui mừng vì mọi người không ai chú ý tới Hắn, chắc sẽ không “tra khảo” chuyện Hắn chơi suốt đêm qua. Thì lúc đó Hắn cũng vừa nghe được, tiếng đều đều buồn buồn của nữ xướng ngôn viên phát ra: “Nhạc sĩ Trịnh công Sơn sinh 1939, đã vĩnh biệt cõi trần tại Bệnh Viện Chợ Rẩy, tin được lập lại tại TPHCM ngày 1 tháng 4 năm 2001 , trong khi bước qua tuổi 62 …” . Bất giác Hắn phải nhíu mày châm ngẫm … Cái tin không đến nổi làm chấn động mọi người, nhưng tất cả ai nấy cũng tỏ vẻ ngậm ngùi tiếc thương – bộc lộ hẳn qua nét mặt – cho một nhạc sĩ thiên tài vừa mới ra đi. Hắn cũng vậy, bỗng thấy chạnh lòng tiên tiếc, nhất là khi bản nhạc tình đó lại phát lên : “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi để một mai ta về làm cát bụi. Ôi! cát bụi mệt nhoài tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi …” – làm cho tâm hồn Hắn thấy lao xao bận bịu, gai ốc chợt nổi khắp mình mẩy, trái tim chợt nhói lên, Hắn đang nghĩ tới cô Kim Anh đây mà, cô cũng là người rất ái mộ những bài nhạc bất hủ của ông. Không biết giờ này cô đang làm gì ở nhà ? Sao mà Hắn thấy nhớ cô quá! Cô ơi em nhớ cô quá! Chỉ mới có hai ngày không gặp cô thôi mà sao Hắn cảm giác dài như cả tháng!

Suốt ngày hôm đó, lúc nào đài phát thanh và TV cũng truyền tin về cái chết của nhạc sĩ TCS, làm Hắn cũng bận lòng nghĩ mãi về cô, không biết mai này đi học sẽ nói lời chia sẻ gì với cô vì Hắn biết rằng cô sẽ tiếc nuối lắm, đã là một người mến mộ những dòng nhạc dịu dàng đầy kích cảm sâu sắc của ông từ lâu, cô sưu tập rất nhiều những album của ông. Rãnh rỗi cô hay bắt nhạc lên hát, tập hát, và hát rất hay. Cũng vì tiếng hát đó của cô mà Hắn ngưỡng mộ cô nhiều hơn nữa …

Chiều đó Hắn đi dạo một vòng quanh SG, trên con đường Nguyễn Huệ và Võ văn Tần khắp nơi đều bày biện những đĩa nhạc của TCS ra trước ngõ như là Người về bỗng nhớ, Ru tình, Biển nhớ, Như cánh vạc bay, Cỏ xót xa đưa, Ướt mi, Một cõi đi về, Bên trời hiu quạnh, Em còn nhớ hay đã quên …, người ta đổ xô đi mua đĩa nhạc như là sẽ không bao giờ còn được bán mai sau nữa vậy hoặc có lẽ họ vừa để tưởng nhớ vừa để tỏ lòng ngưỡng mộ một người thiên tài âm nhạc đã từ giã.

Vậy đó, Hắn đã đoán trước được chuyến đi dạo ở SG sẽ không mua được tập nhạc nào cả cho cô . Tính ra thì cái nào cô cũng đã có hết rồi . Hắn không mua nhưng cũng muốn lang thang. Đi tới đâu thì đi, miễn sao Hắn muốn được một mình tịnh tâm nghĩ về cô, được một mình rong ruỗi giữa phố xá Sài Gòn, giữa con nắng vàng nhạt của buổi chiều ảm đạm mà người buồn cảnh có vui đâu bao giờ ! Ngày đó Hắn đã đến – là ngay thứ Tư 4 tháng 4 năm 2001 – một ngày mà có hàng chục ngàn đồng bào ái mộ cho một nhạc sĩ tài ba đã qua đời – đến tiễn đưa ? ngày mà Hắn chờ đợi suốt ba ngày qua để có dịp tiếp xúc cùng cô . Bởi Hắn biết rằng hôm đó cô đã xin nghỉ dạy 2 tiết cuối để ra đứng ở dọc đường SG, để chào tiễn biệt đoàn xe tang đi về hướng Gò Dưa, tỉnh Bình Dương , để tiễn đưa ông lần cuối. Hắn cũng xin nghỉ ngày đó và đón cô ở cổng trường với sự ngạc nhiên mừng rỡ vì sự chú đáo của Hắn. Hai cô trò cùng nhau đi mua một vòng hoa lớn phúng điếu . Khi tới dọc đường SG, cả hai cô trò lại càng ngạc nhiên hơn vì có rất nhiều người trẻ là sinh viên, học sinh hôm nay đều xin nghỉ học để đến cùng tiễn đưa .

Chen chúc giữa giòng người tắp nập, Hắn tìm cách bắt chuyện với cô nhưng hình cô biết là Hắn muốn gì, cô chỉ cố tình nói với những gì cần phải nói mà thôi ? phần nhiều chỉ gật gù cho qua chuyện. Hắn tức lắm nhưng chẳng biết làm sao hơn. Chờ đó gần cả tiếng đồng hồ, cái nắng chang chang giữa buổi trưa hè làm mồ hôi cả hai rịn ra ướt cả áo . Nhìn thấy lưng cô ướt đẫm Hắn chợt nhớ tới ngày nào cùng cô đi đò trên con sông Kinh Xáng, cô dạy Hắn cách đẩy máy chân vịt cho tàu chạy, lúc đó cô đẹp lắm, bây giờ cũng vậy cứ như con búp bê!

Đoàn xe tang cuối cùng cũng đi qua, ai nấy cũng ngậm ngùi thương tiếc, một số thì xầm xì, kẻ khen người chê, những em bé chạy dọc theo hai bên để nhìn cho kỹ . Hắn cũng giúp cô ghé dâng vòng hoa cho đoàn xe, rồi đứng nhìn cho khi mất hút ở phía xa con đường.

Trở về với thực tại, Hắn không biết điều kế tiếp phải làm gì, Hắn mong có một cơ hội để trò truyện với cô mà từ nãy tới giờ còn chưa có dịp . Thôi thì mời cô đi ăn , nhưng cô cứ bảo là không đói, không muốn ăn. Hắn gợi ý tới “quán cơm Bà Cả Đọi” để ăn vì biết rằng cô thích ăn ở nơi này . Cảm động vì sự chu đáo để ý của Hắn hay là có điều gì đó khác : cô đồng ý làm cho Hắn cũng mừng rơn. Hai cô trò hai chiếc xe rẻ năm bảy ngã hướng về đường Trương Định, gần nhà thờ A? giáo , tới bên một cái quán lúc nào cũng đông đúc, mà Hắn còn thuộc lào cả cái số nhà là 42. Chọn một cái bạn riêng nằm tuốt ở ngoài cho dễ nói chuyện, Hắn đặt ghế cho cô ngồi xuống trước, và gọi hai dĩa cơm đặc biệt.

Một thoáng im lặng tưởng chừng dài vô tận. Hắn muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu . Người ngồi trước mặt Hắn cũng từng là người yêu của Hắn chứ bộ! Tại sao Hắn phải run. Có phải chăng con người ta sợ nhất là bị từ chối . Trong tình yêu thật sự điều đó quả không sai nên Hắn còn mãi nhìn loanh quanh chưa dám đi thẳng vào đề . Nhưng mọi cử chỉ của Hắn không qua mắt được cô, một người quá rành rẻ cái tâm lý của tuổi mới lớn giống như Hắn.
Cô mở lời:
- Em có chuyện muốn nói với cô hả ? Em nói đi! Đừng ngại !
Hắn ấp úng:
- Em … Em …
Im lặng … tiếp:
- Cô à, bấy lâu nay cô càng tránh mặt em bao nhiêu thì em càng nhớ cô nhiều hơn. Em không định nói vậy đâu nhưng em chỉ thố lộ sự thật ra thôi, chắc cô cũng hiểu được lòng em …
- Hoàng à, nghe cô nói nè ! Chuyện tình cảm giữa em và cô đã chấm dứt rồi . Cô có nói với em rồi . Em không biết sao ? Hay em cố tình không hiểu . Cô đã tự trách mình nhiều rồi, biết sẽ có ngày này mà nhưng cảm giác của con người không thể dễ dàng khống chế . Em hiểu cho cô chứ …
- Em biết là cô đã nói dứt khoát với em rồi, nhưng không biết sao ngày nào em cũng nghĩ về cô hết, mong được cùng cô làm nhiều chuyện lắm . Tuổi em còn nhỏ chưa hiểu chuyện đời sâu xa như cô, nhưng em có tấm lòng thành để yêu một người, để cùng xây đắp chuyện tương lai sau này . Xin cô đừng chê trách em, em tin rằng rồi thời gian sẽ rèn luyện bản thân con người . Sau này em sẽ chững chạc hơn, đủ sức gánh vác một gia đình…
- Không thể nào đâu Hoàng à! Cô biết em đã quen với Thy và hai đứa cũng vui vẻ lắm, tại sao em lại không muốn chứ ? Con đường bằng phẳng sao em không muốn đi lại cứ lao vào ngõ sâu tăm tối không có lối ra . Cô không vừa cho em đâu . Tương lai của em còn sáng chói, đừng vì chuyện tình cảm lãng mạn sẽ ảnh hưởng đến sau này .
- Thy là một đứa bạn tốt . Em không muốn dối lừa bạn ấy . Bởi vì em đã … em đã yêu cô, đã … với cô. Cô cũng biết đó . Dù tuổi em nhỏ hơn cô nhưng em lúc nào cũng đối với cô … mong được ngang hàng với cô cả, tuy điều đó không phải lắm giữa tình cô trò, nhưng nói đến chuyện tình cảm kia thì khác . . . Một khi đã yêu thương rồi thì còn phân biệt gì chi nữa, tuổi tác không thành vấn đề . Cô hiểu em nói gì chớ .
- Cô hiểu chớ ! Cô còn hiểu nhiều hơn em nghĩ nữa kìa . Nhưng giờ đây, thời gian này không phải là thời gian yêu đương nữa. Cô biết cô đã sai, đã kéo em vào chỗ khốn của sợi dây ngang trái mà đáng lẽ đã không khơi ngòi từ lúc đầu. Nhưng đã sai thì phải biết sửa đổi, cô không thể nào biết được mà lại nhắm mắt ngó lơ …
Ngừng một lát . . . cô nói tiếp:
- Chỉ còn một niên học nữa thôi thì em phải thi tốt nghiệp phổ thông rồi . Em còn phải thi vào các trường đại học nữa . Con đường tương lai đang chờ em ở trước mắt. Cô không muốn em vì chuyện tình yêu mà bỏ dở học hành. Nếu em không nghe lời cô thì cô buồn lắm. Em không muốn cô buồn chứ ! Dẫu sao thì tình cô trò của mình cũng luôn còn đó . Em mãi mãi vẫn là học trò giỏi của cô . You are my excellent student! Whenevery you need me, I am always be there for you . But the love between us would never happen.
- Cô nói thiệt sao ? Are you serious! Cô …Please!
- Cô đã suy nghĩ nhiều lắm rồi . Trên đời này không chỉ riêng có chuyện tình yêu , mà còn biết bao nhiêu chuyện khác phải làm . Nhất là đối với em đó, tương lai còn rạng rỡ, con đường trước mắt thật thênh thang đang rộng mở ra cho em , em chớ dại gì mà vùi lấp nó đi. Cô không muốn lập lại nhiều lần, vậy em hãy ráng hiểu ý của cô …
Hắn cắt ngang lời nói của cô:
- Em không hiểu cô nói lắm ! Tại sao yêu một người thì lại vùi bỏ tương lại mình. Tình yêu em có đấy, nhưng chuyện học không hề bỏ bê.
- Cô không hoàn toàn có ý vậy . Ý cô muốn nói là chuyện tình yêu của em có thể gác lại. Hãy lo lắng học bài . Và đặc biệt là chuyện giữa cô và em ở đây sẽ không bao giờ có kết quả được … bởi vì cô đã … đã chọn con đường khác của cô rồi .
Cô vội vã cúi mặt ? tóc phủ lơ phơ qua vầng trán nhỏ – nhưng không che dấu được sự xúc động trong khóe mắt, làm chúng long lanh dưới hai hàng mi đen láy.
Hắn bùi ngùi:
- Vậy là cô muốn nói điều gì ? Chẳng lẽ em không còn cơ hội nào sao ? Chẳng lẽ cô không có chút cảm tình nào với em sao ?
Cô quét vội qua mắt rồi ngước lên, hai mắt đỏ hoe, hoen giọt nơi mi , nói:
- Có chớ, cô có cảm tình với em nhiều lắm. Cô còn yêu em nữa . Nhưng càng yêu em thì cô càng . . . hết thương em .
- . . . ???
- Cô phải hết thương em để cho em được dứt khoát . Và cô đã làm được một điều khó khăn nhất trong đời cô là . . .hết thương em nữa.
- Em không tin là cô có thể làm được chuyện đó! Em không làm được đâu, em không thể nào hết yêu cô được. Cô !

- Em không tin thì cũng được nhưng có một điều này chắc là em phải tin . Đó là 3 tháng nữa cô sẽ đi lấy chồng. Chồng cô là một người ở nước ngoài về cưới . Anh ta là bạn học thời sinh viên với cô.
- (Bàng hoàng!)
- Thật ra cô không định nói cho biết điều này. Tưởng rằng rồi thời gian nguôi ngoai tình cảm của em. Em sẽ quên hẳn hình bóng cô trong lòng. Nhưng giờ đây dường như không phải vậy, thấy em vẫn còn quyến luyến chưa dứt khoát được, cô nghĩ để lâu sẽ không tốt, nên cô mới đành nói ra.
- Cô . . .cô đi lấy chồng sao ? Chuyện … chuyện (cà lăm) đến từ lúc nào, xảy ra làm sao … Trời! Cô nói cho em biết đi !
- Phải ! (Bùi ngùi không nói được)
- Người đó là ai ? Sao cô lại . . .
Cô nuốt hơi để lấy lại bình tĩnh, ngồi thẳng lưng, ngưỡn cổ cao nhìn thẳng vào mắt Hắn như muốn được mạnh dạn hơn.


- Người đó ở Mỹ . Là một kỹ sư . Anh ta đã yêu thầm cô lúc tuổi sinh viên . Nhưng cô không yêu anh ta lắm. Chỉ cảm tình nhiều thôi . Rồi ngày ảnh đi xuất ngoại, cô cũng buồn lắm vì mất đi một người bạn thân, còn anh ta thì buồn hơn vì mất đi một tình yêu đầu đời. Sau khi anh ta tới Mỹ, mỗi tháng đều viết thư về thăm cô , nói yêu nói nhớ. (Thở dài) Đã hơn 10 năm rồi mà anh ta vẫn không nãn lòng . Tình yêu đó của ảnh làm cho cô cảm động. Cách đây hơn hai tuần . A?h có về nước và đến thăm cô, ngõ lời cầu hôn. Trong bối rối với xúc cảm tột cùng, cô đã chấp nhận .
- Cô nói thiệt sao . Chuyện đâu có dễ dàng thế được . Làm gì có Việt kiều nào đòi cưới cô . Hồi nào tới giờ em nào nghe cô nói thế đâu . Xin cô đừng gạt em! Em đau khổ lắm rồi ! Xin…
- Cô không gạt em. Cô đã quyết định rồi nên mới cùng em đi tới đây nói cho rõ ngọn ngành, chỉ mong em đừng trách cô nhiều lắm.
- Vậy cô … cô … làm thiệt hả ? Em không trách cô đâu, em cũng không giận cô đâu mà em chỉ buồn vì số phận em không có phước.
- …
- Nhưng … nhưng … chẳng lẽ cô lại nhẫn tâm bỏ lại cái Sài Gòn thân yêu này sao ? Chẳng lẽ cô lại bỏ mái trường, lớp học, bỏ những buổi u u a a cô dạy cho chúng em đọc từng chữ tiếng Anh; còn nữa … còn có hàng cây xanh rợp bóng mát những buổi trưa nóng bức, có tiếng ve sầu mỗi độhè về, có cả bạn bè cười cười nói nói chọc phá nhau những buổi cắm trại ở nhà Ngoại. Họ là học trò của cô mà! Còn có . . . có em nữa . CÓ EM NỮA … Cô biết không ! Cô …
Cô rơm rớm nước mắt nói:
- Cô không muốn đâu, nhưng đó là con đường tương lai của cô mà cô đã chọn . Là một điều tốt có đúng không ? Ai mà không muốn đi Mỹ hả ?
- Cô gạt em ? Cô gạt em!
- Cô gạt em làm gì ?
- . . .
Vội quay mặt che dấu hai hàng lệ rưng rưng, cùng lúc cô nói với qua chị hàng quán:
- Chị ơi, tính tiền dùm !
- Khoan đã , cô đi đâu ? Em chưa cho cô đi được.
- Không, cô không ăn đâu ! Cám ơn em. Cô về trước, từ nay em đừng kiếm cô nói chuyện này nữa, cô chỉ có thể nói với em chuyện học hành thôi . Em hiểu dùm cho cô .
Vừa dứt lời cô vội vã bước ra xe, đề máy, cho xe chạy .Còn Hắn chỉ còn biết ngớ ngẫn đứng dậy, đứng như trời trồng trông theo cái dáng thon gầy, với bờ vai nhỏ, với chiếc áo dài trắng đẫm ướt mồ hôi vịnh mỏng vào da thịt, rồi hình bóng đó lẫn khuất trong dòng người mờ lệ …

Thằng Quân đứng tòng ngòng lấy cái khăn quấn ngang lưng. Bây giờ trên mình nó chỉ còn mỗi chiếc quần lót . Tiếng nước chảy trong phòng tắm làm cho nó vừa xôn xao vừa mừng thầm trong bụng . Thằng Quân thực sự không ngờ nó có được ngày hôm nay, giây phút này đâu khi sắp đối diện với những gì nó ao ước từ lâu mà chưa bao giờ có được . Nó thực sự biết rằng nó không thể có được cái diễm phúc này đâu, kể cả nghĩ tới nó còn chưa dám nghĩ nói chi là …, chẳng qua là nó may mắn thôi . Nếu không phải lần đó quyết định của nó sáng suốt ra tay kịp thời thì sự việc sẽ không tiến triễn tốt đẹp như bây giờ đâu .

Thằng Quân, như các bạn đã biết, là một đứa nhút nhát nhưng có tính dâm ngầm . Ngoài ra nó còn có cái tính “chung thủy” . Nói vậy không có nghĩa là nói tốt cho nó . Ý nói rằng thằng Quân tuy ít nói nhưng nó biết chờ đợi thời cơ, biết kiên nhẫn, và có sức bền bỉ, chịu khó …trồng cây si , biết chung thủy với mục tiêu của nó. Cũng tại dạo đó, nó cùng Hắn, thằng Minh, thằng Quang và nhỏ Thy tới quán nước của chị Liên Tâm bên bến Bạch Đằng, cũng tại chị đẹp sắc xảo có nước da trắng trẻo trông giống như người Tàu với đôi mắt một mí lót, cũng tại bọn nó cứ khen chị hoài, cũng tại bọn nó cứ dèm dùa kép đôi chị với nó, và nhất là lần đó chị liếc mắt đưa tình theo kiểu đùa giỡn với nó, thành ra chuyện giả hóa thật, thằng Quân đem lòng yêu thích chị chủ quán hồi nào không biết, ngày đêm nó cứ nghĩ tới hình bóng của chị, nhất là nụ cười duyên. Cái thằng cũng khá ngộ, ở cái lứa tuổi học sinh như nó mà lại yêu thương một người lớn tuổi hơn nó nhiều, lớn hơn tới 13 tuổi lận . Nhưng cũng đâu có gì lạ đâu so với tình yêu của cô giáo Kim Anh và Hắn; tuy nhiên điều lạ ở đây là nó định . . . cua chị cho bằng được dẫu biết rằng chị có rất nhiều sự chọn lựa khá hơn. Tính ra trong cái đám đàn ông ngày ngày đến gạ gẫm chị cũng không dưới một chục thằng, tên nào tên nấy cũng giàu sang, mặc đồ đắt tiền, chạy Dream hoặc các loại xe phân khối cao, và đeo vàng đỏ tay nhưng thằng Quân lại dám tin rằng nó có thể hớt được trên tay của tụi nó chứ! Không biết nó căn cứ điều gì hay ho của nó mà nó lại dám tự cao tự đại đến như thế . Hay là tại nó hay mơ tưởng đến chị quá nhiều nên phát điên, suy nghĩ vớ vẫn (?).

Thằng Quân tin là nó làm được và nó nhất định phải làm cho dù có phải trầy da tróc vẩy đi nữa nó cũng làm . Nó còn tin hơn, cho rằng số mạng của nó gắn liền với chị chủ quán xinh đẹp lai Tàu này . Từ dạo chia tay sau cái đêm ăn chơi ở quán Mưa Sa, thằng Quân suốt ngày cứ than phiền với đám bạn, và tỏ ra rất ấm ức vì cái chuyện tự phá trinh . . . hụt với con Oanh . Nên lần này nó quyết định có vẻ dứt khoát, chẳng thà đem trinh tiết của nó dâng hiến cho người nó thương còn hơn đưa không cho cái đám gái giang hồ không quen biết .

Tiếng âm nhạc xập xình bài nhạc ngoại làm cho bất cứ ai chạy xe ngang cũng bị thu hút, đưa mắt ghé nhìn . Ánh đèn xanh mờ ảo le lói hắt ra ngoài đường và soi xuống lòng sông Sài Gòn , ánh sáng vừa đủ cho thấy một số cái đầu lố ngố ngồi chung quanh các bàn tròn cây và ghế mây: nam nữ đều có đủ, tụm năm tụm bảy trò chuyện , chỗ thì thì thào, chỗ thì chí chóe, có cả những đôi nhân tình ngồi chụm đầu nói chuyện, nhưng nói thì ít mà nhìn nhau thì nhiề? . Một gã thanh niên trẻ ăn mặc tươm tất, đội một cái nón gin bước vào quán, ngắm nghía và quan sát chung quanh trước khi chọn một cái bàn nằm sát trong gốc phòng, nơi đó hơi tối , hướng quay thẳng vào quầy bán nước, nơi mà lúc nào cũng thấy chị chủ quán lui cui dùng thanh nhôm mỏng đập nước đá cho vào ly cà phê, hoặc đang xay máy sinh tố chạy “è è”. Gã lầm lì bước tới đó và ngồi xuống , rút trong túi quần ra một gói thuốc ba số và đặt lên bàn . Chị Liên Tâm bước tới chào hỏi . Gã ngó thấy, liền chụp gói thuốc lên . Với một động tác thiện nghệ, gã xé rẹt bao giấy kiếng và lấy từ trong gói thuốc ra một điếu gắp gọn bằng hai ngón tay để trên môi . Trước khi chị Liên Tâm mở miệng thì gã cùng lúc móc ra một cái hộp quẹt nhỏ zip-pô . Bốc . Chỉ một cái bún thôi thì ngọn lửa phực ra trước vành môi , tiếng kêu của máy quẹt nghe mới thanh làm sao, rõ ràng làthứ hàng tốt ; nhưng đó không phải là điều gã muốn khoe, gã muốn khoe cái khác: sau khi mồi thuốc xong, chỉ trong tíc tắc thì gã quơ bàn tay ngang, lập tức trong bàn tay gã trống trơn ? máy quẹt biến mất . Chị Liên Tâm “ồ” lên một tiếng khen ngợi . Gã không nói năng gì, vẫn không ngước đầu lên, liền lúc gọi, “Cho một ly đen đá bỏ thêm chút chanh”. Chị Liên Tâm mỉm cười, thấy khẩu vị của gã kỳ lạ định hỏi lại cho chắc ? ai đâu mà gọi ly cà phê kỳ cục thế – nhưng gã thanh niên bồi thêm mấy chữ ngắn ngủn như xác nhận và đánh tan sự hiếu kỳ của chị chủ quán, “Đúng rồi, chút chanh. Có sao …” rồi lại cúi đầu xuống như không muốn trò chuyện thêm tí nào với cô chủ quán, gã chỉ mím chặt điếu thuốc rít mạnh và nhả ra những cụm khói hình chữ “O”. Chị Liên Tâm mỉm cười, gật đầu rồi trở đi về phía quầy pha nước. Lúc này gã thanh niên hơi ngước đầu, tay kéo nhích mũi nón lên tí xíu vừa đủ thấy đôi mông tròn trịa của chị đánh nhịp theo điệu bước ở phía trước. Chắc rằng gã thấy rõ hết cặp đùi trắng phau của chị được ôm sát bởi chiếc váy ngắn mùa hè …

Hương vị cà phê Việt Nam thật đậm đà có khác so với cà phê của các nước khác . Nếu hốp một hơi và kéo kềm theo một hơi thuốc lá đầu lọc thì còn gì bằng . Thanh niên và đàn ông ngày nay hay tụ tập những hàng quán, nếu không bia ôm thì cũng cà phê cà pháo chuyện trò tán gẫu cho tới khuya mới chịu về, nhờ vậy mà hàng quán ngày nay mọc lên như nấm. Giòng cái thứ có ăn mà ai không đua chen nhau mở quán để hốt bạc. Gã thanh niên đặt ly cà phê xuống sau khi quậy cho đều, đặt cái muỗng xuống rồi hốp một ngụm, kềm theo kéo một hơi thuốc và nhả lên trên không. Khói lan tỏa từ thấp cho tới cao hòa lẫn với những làn khói của một đám người gần đó đang cười cười nói nói , làm cho căn phòng trở nên mờ ảo cứ tưởng như đang xem chương trình đại nhạc hội hoặc đang phát giải cho người đẹp đoạt chức hoa hậu vậy. Gã nhìn quanh và quan sát thật kỹ, khách tới đây đủ cả hạng người nhưng phân biệt theo từng khu : những người đến đây muốn hóng mát thì ngồi tuốt mé ngoài, những người khác tới đây thì thích ăn kem hay uống trái cây, có người thì họ hẹn để bàn chuyện làm ăn hoặc hò hẹn theo kiểu bồ bịch thích chọn những nơi yên tịnh dưới bóng cây , khuất xa hết mọi người, và có người tới đây chỉ để ngắm chị bán quán xinh đẹp có nét Tàu lai và còn có những người tới đây muốn ve vãn hay chọc ghẹo, nghĩ rằng biết đâu tối đêm nay sẽ là một đêm huy hoàng khi chiếm được thể xác của chị . Những kẻ đó thì hầu hết đều ngồi trong phòng quán, hoặc ngồi sát bên quầy ca phê để cố tình tỏ lời ong bướm hoặc để chiêm ngưỡng những đường cong uốn éo trên mình chị, để soi mói trên từng thớ thịt nằm hớ hênh hoặc có khi che hờ, nhưng cũng bị chúng lột sạch bằng những cặp mắt đi sâu vào thân thể của người khác .

Gã thanh niên ngồi đó không biết là đã bao ngày rồi, chỉ biết rằng gã đến đây mỗi ngày, mỗi tối, đúng chóc 8 giờ, khi mà chiếc tàu Sài Gòn nổi còi chuẩn bị chuyến du hành kế tiếp đưa du khách đi dọc theo giòng sông . Xa xa bên kia bờ là những ánh đèn lờ mờ của khu dân cư thuộc Quận 2. Gã lại hốp ly ca phê đặc biệt của gã . Mỗi lần gã đến đều gọi một ly cà phê đen đá bỏ chút chanh dù ai có nói gì gã mặc kệ . Gã có mục đích riêng của gã . Ai biết ? Gã đã quan sát nơi hàng quán này không biết là bao lần rồi, đủ biết rõ từng khuôn mặt . . . mốc trong hàng quán này, tất cả đều quen thuộc với gã, từng tiếng cười lời nói, cử chỉ sàm sở của những kẻ ngồi chung quanh, gã cũng nằm lòng không xót. Nhưng quen thuộc hơn cả vẫn là chị chủ quán, gã đã không bỏ sót một động tác nào, kể cả những ánh mắt liếc, nụ cười xã giao, luôn cả dáng đi tướng đứng của chị, gã đều nắm gọn trong tay. Và ngược lại ? ngạc nhiên thay – thì mọi nhất cử nhất động của gã cũng không lọt khỏi tầm nhìn của chị . Khá khen cho gã đã chọn một nơi thuận lợi như thế này , đối mặt thẳng với quầy nước, nơi chị hay đứng làm việc tuy không gần nhưng cũng đủ để quan sát đối phương lẫn nhau . Có lẽ chị đã để ý gã ngay cái tuần thứ hai kể từ khi chị phát hiện có một gã kỳ lạ hay lén lút nhìn chị. Lúc đầu chị lấy làm lạ vì cái gã kia đội nón sụp che kín nửa khuôn mặt và cứ hay ngồi trong góc tối như một người thần bí, cứ một kiểu bật quẹt lửa mồi thuốc và mỗi lần đều ảo thuật biến đi máy quẹt trong tít tắc, và đặc biệt hơn cả là cách uống cà phê của gã không giống ai . Cà phê đen đá bỏ thêm chút chanh thế mà đó lại đi nhẹ nhàng thẳng vào trong đầu chị cái phong cách, cái hình ảnh riêng biệt so với đám người thô lỗ kia. Có những lúc chị không nhịn được cười khi nghĩ tới cách uống cà phê của gã, thường thì chị chỉ phì cười ra gió nơi kẻ môi tránh không cho biết. Kể từ ngày đó chị quyết tìm hiểu lai lịch của gã thanh niên kỳ lạ kia. Rồi những ánh mắt len lén của chị trao cho gã dù không có ý gì, chỉ cho gã biết rằng chị đang để ý tới gã thôi, rồi những nụ cười ý nhị giành riêng cho gã mỗi khi chị đi ngang qua bàn của gã . Không biết vô tình hay cố ý mà gã luôn luôn là người cuối cùng rời khỏi quán , đôi khi tiện tay gã xếp lại chồng ghế phía bên ngoài dùm cho chị rồi lẻn bỏ đi trước khi chị mở lời cám ơn . Gã cũng đâu cần chị cám ơn, nhưng gã thừa biết là chị bắt đầu có cảm tình với gã rồi !

Thằng Quân đứng như trời trồng nhìn người phụ nữ từ trong phòng tắm bước ra , với bộ y phục ngủ mỏng dính màu hồng nhìn thấy rõ chiếc xú chiêng và quần lót màu trắng ở bên trong. Nó há hốc mồm, hơi thở nó hơi dồn dập trước một “sự kiện” đột ngột như thế . Trời ơi! Đẹp quá! Thằng Quân thốt thầm trong bụng chưa kịp nói lời nào thì người phụ nữ trẻ kia bảo nó, “Đi tắm đi! Nước mát lắm . Trời bên ngoài hơi nóng . Tắm xong sẽ khỏe hơn.” Thằng Quân chỉ hờ gật đầu rồi lũi thũi bước, ngoan ngoãn như con chó vâng lời chủ , đi vào phòng tắm mà trong đầu nó vẫn còn đọng lại hình ảnh của hai miếng vải, một cái hình bầu dục ở phía trên và một cái hình tam giác nhỏ phía dưới .

Thằng Quân xối hết ca nước thứ tám rồi mà trong lòng nó còn nóng như lửa đốt và hồi hộp vô cùng. Tiếng xe honda chạy bên ngoài và tiếng bóp kèn in ỏi báo cho nó biết trời bên ngoài hãy còn chưa quá nửa đêm. Nó biết rằng đêm nay là cái đêm quyết định cuộc đời trai tơ của nó, biến nó từ một thằng cỏn con non nớt chưa biết mùi đời thành một thằng đàn ông hiên ngang để tuyên bố với đám bạn là ta đây đã từng nếm qua gia vị của luyến ái. Của đàn bà! Rõ ràng là thằng Quân không còn bình tĩnh để tự chủ được bản thân nó khi nghĩ tới điều đó, kể cả không tự chủ được cơ thể của nó để khống chế cái khúc thịt đã căn cứng từ cái lúc nó đối diện với tòa thiên nhiên và nước da trắng trẻo của người phụ nữ đó. Thằng Quân nó run thiệt, hai chân nó dường như đứng không còn được vững vàng, nó lại còn lo lắng không biết lát nữa đây nó có làm tròn được bổn phận của một người đàn ông không . Đã bao lần nó nghe bạn bè kháo nhau về phép làm tình và kỹ thuật chiến đấu dai vẳng, được thế thì đó mới là một người đàn ông thực sự . Nó lo không biết nó làm được chăng ? Rũi lỡ nó chưa làm ra trò trống gì thì đã bại trận rồi . Thì quê chết! Độn thổ cho xong.

Tiếng gọi bên ngoài, “Quân, xong chưa ?” làm cho thằng Quân càng quýnh, đưa tay sục cho lẹ . Một… hai….ba…thằng Quân cong mình, chân dường như hơi quị xuống . Từ bàn tay, xuyên qua những kẻ ngón tay của nó bỗng trào ra giòng nước ấm trắng đục . Thằng Quân thở phì dồn hết hơi từ trong buồng phổi ra ngoài vì trong lúc quá sung sướng nó đã nín hơi lại để hưởng thụ cái cảm giác đê mê, tê rần cả chân tay, như làcó trăm ngàn ngọn suối mát chảy ào ào vào các mạch máu đánh thông các kinh mạch của nó. Con cu của thằng Quân vẫn đứng sừng sững sau đó, không biết tại sao. Thanh niên mà! Sức khỏe tráng kiện ra một lần có đáng gì , thằng Quân thừa biết chuyện đó nên nó mới quyết định “tự thủ tiêu” nó trước một lần để khi gặp người phụ nữ ngoài kia nó không . . . bỡ ngỡ , không bị quê, không bị sợ vì không xuất tinh quá nhanh chóng, khóc ròng khóc rỉ thì coi sao được. Nó biết rằng lần đầu dễ xúc cảm nhưng lần thứ hai chắc sẽ kéo dài hơn nhiều, nó sẽ được hưởng thụ lâu hơn, được âu yếm lâu hơn và nó sẽ làm trọn bổn phận để được khen là một người đáng yêu và người đàn ông thực sự. Thằng Quân nghĩ thế thì mạnh dạn bước. Tắt đèn. Mở cửa .

Thằng Quân chỉ vận đơn cộc một chiếc xà lỏn và quấn khăn ngang mình rồi bước ra ngoài . Đèn bên ngoài đã tắt không biết tự lúc nào, chắc là từ khi tiếng lạch cạch mở cửa phòng tắm vang lên. Người ấy nghe được. A?h sáng bên ngoài hắt qua khung cửa sổ đủ để thấy một tấm thân người nằm nghiêng trên giường, đưa bờ hông vung cao lên phía trên. Thằng Quân im lìm, thở đều; nó đi vòng qua một bên giường . Ngồi xuống . Gác hai chân lên giường . Nằm nhẹ nhàng xuống nệm trên tấm ra lụa mát mẻ, êm ái làn da lưng . Không gian im lặng một cách lạ kỳ làm cho nó hơi rún động . Tiếng hơi thở của nó dường như rõ mồn một. Nó muốn nín thở để nghe ngóng sự hô hấp của người kia . Một phút hai phút rồi năm phút trôi qua . Vẫn không động tịnh gì . Thằng Quân ngờ vực là người phụ nữ kia đã ngủ . Nó chồm tới xem xét . Người kia vẫn nằm im, thằng Quân mạnh dạn hơn nhích mình tới sát từ phía sau, chỏi tay chồm qua nhìn. Trái tim nó bỗng muốn nhảy ra ngoài khi cánh tay nó vô tình chạm vào vai của người đó . Cảm giác mát rượi bởi da thịt của người đó làm cho nó bất giác phải nuốt nước miếng xuống cổ họng như nuốt cái cảm giác thèm thuồng xuống đáy dục vọng của nó . Thằng Quân rút người về và nằm trở lại ngay ngắn ? một cử chỉ thẹn thùa của một đứa trai tân lần đầu tiên va chạm xác thịt với một người phụ nữ. Hai tay chấp lên ngực, chân dũi nó thẳng vờ như không có chuyện gì xảy ra, vừa khi đó thì người phụ nữ đó quay mình lại . Không gian vẫn im lìm không một tiếng động tịnh nào . Thằng Quân vẫn hỗn hển qua cánh mũi dù muốn nén lại nhưng con tim nó không đủ sức để kềm lại nhịp đập thình thịch phát ra trong lồng ngực. Tiếng thở của nó càng lớn hơn khi xúc giác ngay đùi nó chợt cảm nhận một bàn tay năm ngón mát rượi chạm vào đùi, đang mon men bún nhẩy trên những vách đùi non của nó , hàng ngàn con gai ốc trên da thịt của nó cuồn cuộn nổi lên , cảm giác nhột nhạt mênh mang trong lòng nó bất giác làm hai chân nó quíu lại như đang kên chịu một sức ép nào đó . Đột nhiên một sự trổi dậy giữa hai đùi nó, đẩy thẳng lên đưa lớp quần xà lỏn cao gần cả tấc , hướng lên trần nhà, như là báo hiệu một sự phối chuyển tâm sinh lý từ hồi hộp lo lắng trở nên kích thích cuồng nhiệt, tràn đầy dục tính. Bàn tay đó lại mon men và bất thần chộp lấy đủng quần của nó, thằng Quân chợt co rút hai chân lại như một con thỏ non bị con hổ vồ lấy, mông nó nhuốm cao vừa giật mình vừa sướng ngây, bất ngờ . Trời ơi! Thằng Quân đang quằn quại, hai chân nó uốn éo, hai bàn chân nó đang có quíu dưới sự nắn bóp điêu luyện của người phụ nữ kia, là lần đầu tiên nó sướng được như thế . Nó còn chưa định thần được thì người đó ngồi dậy, chỉ một động tác ? “phực” – thì cái quần xà lỏn của nó đã nằm ngang dưới đùi . Thằng Quân chợt thấy mát lạnh ngay trung tâm, vừa sợ vừa chờ đợi cái cảm giác thịt chạm vào da thịt lần đầu tiên trong đời. Không! Người đó chưa làm gì vội chỉ dùng năm ngón tay chụm lại thành núm quều quào, trêu ghẹo, níu lấy chùm lông tơ mới mọc của thằng Quân vuốt vuốt . Thằng Quân lim dim đôi mắt cảm hứng cái nhột nhạt chạy khắp quanh hạ thể . Hai hòn nó săn lại cuộn nhỏ như trái banh đánh gôn (golf) thẹn thùng núp lại bên dưới. Nó muốn rên lên hết sức nhưng còn ngại ngùng chưa dám nên chỉ bậm môi hàm răng cắn chặt . Nhưng nó không cản được bao lâu khi cảm giác vừa nóng vừa ướt và êm ái chạm vào bao qui đầu , thằng Quân liền mở mắt như không tin vào chính mắt nó nữa . Trời ơi! Người đó đang làm gì đó . Người đó đang hôn nó, đang liếm nó , liếm vào chỗ sung sướng nhất của nó . Người đó còn ngoạm nguyên trọn vẹn tuốt vào trong . O? , ới ! thằng Quân rên hì hì khi người phụ nữ đó cứ hì hục đẩy cái đầu lên lên xuống xuống . Thằng Quân dang rộng hai tay sang hai bên bấu chặt lấy tấm ra như bám lấy một chút tia hy vọng trước lúc lâm chung, hai chân dũi thẳng hết cỡ cùng lúc nó giật người, co thắt cơ bụng và từ đó phúng ra một tràng nước nhờn bay thẳng lên bụng nó . Người đó vẫn không ngừng, vuốt nhẹ . . . và vuốt nhẹ cho tới khi thằng Quân dứt cơn sướng , giọt đọng lại nơi đĩnh thì mới dừng hẳn . Nhìn nhau cười mỉm.

Thằng Quân cảm thấy mệt, mệt như là lúc nó thức trọn nguyên đêm như cái đêm năm ngoái đón Giao Thừa ở nhà nó. Cơ thể nó rã rời như người bán rong cả ngày gánh thún bán bưng. Người đó chợt ôm choàng lấy nó, đè lên người, chân quàng qua bên hôn, áp sát xuống người nó . Không biết người đó đã cởi quần áo tự bao giờ mà thằng Quân cảm giác da thịt của nó man mát dưới lớp da mịn màng và êm êm trước ngực nó . Nó nhũ thầm, trời ơi! mềm mại quá! Thằng Quân đương nhiên là đưa hai tay lên vồ lấy vừa nắn bóp hai khối tròn lẳn gần như hơi lắc lư vừa xuýt xoa, nghĩ rằng nó đang nằm mơ hay chăng mà nếu có thì giấc mộng đang trở thành sự thật. Nó không còn nhút nhát như lúc nảy nữa, kinh nghiệm ít ỏi của nó mấy năm nay tò mò tọc mạch dạy cho nó biết chút đĩnh phải làm gì trong tình huống này. Nó không tệ, nó biết túm lấy một bên vú bỏ vào miệng vừa ngậm vừa nút . Nó nút say sưa như chưa bao giờ được nút như thế . Người đó càng rên thì nó nút càng vội , hết bên này tới bên kia . Cảm giác đầu lưỡi nó bị vướng víu bởi sự cương cứng ở đỉnh đầu làm cho nó thấy hơi lạ nhưng kích thích kỳ cùng …

Thằng Quân đưa đôi bàn tay vói theo nhưng không bắt được đôi vú đã rút về, người đó đã đứng dậy và nằm ngửa xuống, ra hiệu cho thằng Quân ngồi dậy . Thằng Quân không còn biết chuyện này gọi là gì, điều gì sẽ xảy ra với nó nhưng nó chỉ biết nghe lời răm rắp như thủ hạ của một vị nữ tướng – nó đủ khôn để biết phải làm gì để được sướng . Người đó bảo nó liếm nhanh thì nó liếm nhanh, bảo nó liếm chậm thì liếm chậm, bảo nó nút thì nó nút, bảo nó đâm thì nó đâm . Nó như không cảm giác được gì ở ngay trước miệng nó nữa chỉ thấy rậm rì những sợi tơ bóng nhẳn xoi xói vào trong lỗ mũi nó và một mùi cơi cơi ngay ngáy gợi con lợn lòng của nó trổi dậy, càng căng cứng, chỏi thẳng xuống lớp nệm mỏng và chỉ thấy hai bên tai nó là hai vách đùi non đánh phì phạch vào màng tang của nó . Thằng Quân cứ say mê hưởng thụ cái diễm phúc được đối diện với “thực tế” trước mắt mà quên hẳn người đó đang kéo đầu nó lên . Nó hiểu ý . Ngồi dậy . Người đó tự động dang hai đùi xa ra . Thằng Quân thừa thông minh liền ngồi dẹp xuống theo kiểu quỳ , đặt mình giữa hai chân người đó , dúi dúi mông về phía trước tìm kiếm cái thực tế đang chờ đợi nó giải quyết. Người đó chợt nhổm dậy ôm choàng nó kéo xuống, hai chân quặp lại, xiết chặt lên lưng nó . Thằng Quân chợt thấy trung tâm mình ấm nóng vô cùng , cảm giác mềm mại chợt bao phủ lấy đầu khất , khung trời nhung lụa của da thịt ấy chợt nuốt từng ly từng tí đến khi nó thấy toàn thân nó đắm chìm trong vùng sình lầy nước nóng, nhộp nhoạt, êm ái. Thằng Quân theo bản năng gieo giống phát động nhịp bước chậm chạp đến lẹ làng như một cái máy xay chạy đều đều – đang nghiền nát bấc cứ thứ gì có bên trong. Hai chân người đó cứ quặp riết lên lưng nó, thỉnh thoảng ghịt mạnh xuống như muốn thúc cái của nó cho sâu vào hơn, cho ma sát nhiều hơn. Tiếng người đó rên nhỏ, rồi lâu lâu rên lớn, “Ô! Trúng rồi đó!” . Thằng Quân cũng rên nhưng trong đầu nó còn chưa quen lắm với cách làm tình vừa làm vừa rên rỉ này; dù sao thì cũng là lần đầu của nó mà ! Hơn được năm phút, thằng Quân bỗng bị lật ngửa lại, người đó đổi tư thế xoay người ngồi trên bụng và cả hai lại bắt nhịp đều đặn như trước. Thằng Quân cảm giác cái bụng nó bị vỗ phành phạch xuống, nhưng “con rùa” của nó thì vẫn được ăn ngon. Trong đầu thằng Quân lúc này thầm cảm ơn nó đã tính trước, nó đã “ra” hai lần rồi nên muốn kiếm lần thứ ba cũng không phải dễ . Trò chơi chắc kéo dài hơn nữa … phê thiệt !

Người phụ nữ đó làm một lúc cho tới mồ hôi rớt lộp độp trên ngực nó . Thằng Quân được trở mình nằm úp lên mình người đó . Lần này hai chân người đó khép chặt lại, thằng Quân trực tiếp nằm sát lên trên, bốn bàn chân giao nhau , hai mươi ngón chân chụm lại ở đỉnh đầu. Ở tư thế này, thằng Quân thấy như bị bó chặt khít khao. Người đó lại đặt tay trên mông nó ấn xuống, thằng Quân không cần hỏi liền bốp chát lia lịa xuống như cái chày giã gạo. Cảm giác tăng dần . . . tăng dần . . . và tăng dần , rồi thằng Quân quấn chặt người đó, hai bàn chân nó quíu lại . Nó nằm im , lắng nghe từng giòng dịch thể ào ạt trào sang mình người đó . Thằng Quân nằm lịm đi . Sung sướng lan tràn khắp châu thân .

Thế là thằng Quân đã được toại nguyện. Cái chuyện mà nó mong ước bấy lâu nay . Giờ đây nó vẫn nằm dã dượi trên bụng của người đó, nằm im bất động dư âm còn âm ỉ. Nó biết nó mệt lắm rồi! Nó chỉ cảm giác được hai bàn tay người đó vẫn đặt úp trên lưng rám nắng của nó vuốt nhè nhẹ xuống phía gò mông trắng phau mát lạnh rồi trở ngược lên tiếp tục động tác cũ. Vuốt , vuốt. Thằng Quân cũng nuốt nuốt nước bọt theo từng cái vuốt ấy, nhưng chợt thấy đôi mắt nó nặng trĩu như bị một cân sắt đè trên mí mắt . Vậy đó mà! Nó cũng thường có cái cảm giác buồn ngủ này mỗi khi nó giải quyết xong chuyện con lợn lòng, với chính bàn tay của nó, với chính sự thầm kín khao khát yêu đương của nó…

Thằng Quân lim dim, nhiệt độ cơ thể bắt đầu hạ xuống, bên tai nó vẫn còn văng vẳng tiếng xe bên ngoài dường như đã thưa thớt, lâu lâu có một chiếc Sport vọt vù qua làm cho không gian yên ắng như đêm 30 chợt ồn ào khi giao điểm chợt đến. Nó thực sự bắt đầu đi vào giấc điệp, một tay nó vẫn còn để trên chỗ mà nó thích để, như ngày nào nó còn tấm bé chưa dứt sữa…

Không biết rằng nó đã ngủ đến bao lâu nhưng khi tĩnh dậy thì thấy trên người nó có trùm một cái mền mỏng, che ngang tới ngực. Tiếng nhạc văng vẳng từ cái máy cassette gần đó, bài “Mùa Thu Lá Bay”: Mùa thu lá bay anh đã đi rồi … Nó ngốc đầu dậy, nhìn qua rồi nhìn lại để tìm xem người ấy đang ở đâu. Không thấy! Bên kia, phía dưới cánh cửa của phòng tắm, nó thấy hắt ra một vệt sáng nằm thẳng ngang. Tiếng nước xối ở bên trong hòa với tiếng hát nho nhỏ phụ theo bài hát từ trong máy cassette. Thằng Quân biết người đó đang tắm. Nó chợt mỉm cười nghĩ về chuyện mới vừa xảy ra đây thôi, trên cái giường nó đang nằm này, cùng với người phụ nữ đang tắm trong kia, ái ân cuồng dại. Nghĩ thế, thằng Quân tò mò cho tay xuống đùi của để mân mê cái thoi thịt mà vừa mới lúc nãy đây đã biết chui đầu vào ấy. Nó thấy hơi tự hào vì biết rằng từ nay nó không còn là một thằng nhóc mới lớn nữa, nó sẽ là một thằng đàn ông biết làm chuyện người lớn. Biết được chuyện vân vũ, biết ái ân, biết làm tình …

Gió bên ngoài chợt thổi lớn hơn qua cửa sổ, làm hai cánh vỗ vào thành tường những tiếng “lạch” “cạch”, thằng Quân thấy lạnh ? biết là trời sắp sửa mưa – vội tung mền lên đứng tòng ngòng đi về phía cửa sổ định khép lại . Trên trời , ngàn sao lấp lánh lúc nãy dường như đã hết … dầu chỉ loe loét ánh trăng mờ ảo bị vầng mây đen che khuất hơn một nửa . Thằng Quân chợt chạnh lòng nhớ tới cái đêm đó, cũng vào thời tiết này, khoảng thời gian này, với những ánh sao và vầng trăng u tối này, có một gã thanh niên đội nón gin lụp sụp che nửa khuôn mặt chuẩn bị gọi chị chủ quán tính tiền, và ra về thì đâu đó có một gã to con bước vào, vừa đi vừa hát .
- Liên Tâm ơi! Liên Tâm ơi … Hic … Anh … nhớ em nhiều … lắm … hic!

Gã thanh niên quay mặt lại để nhìn xem tiếng nói đó phát ra từ đâu . Từ ngoài cửa bước vào là một gã say rượu lè nhè trong giọng nói, tiến thẳng về phía quầy nước nơi chị chủ quán đang tròn xoe đôi mắt đứng nhìn gã. Gã thanh niên ngồi gần đó như đoán ra sắp có chuyện gì rồi, linh tính gã báo cho gã biết là thế . Chuyện chẳng lành đâu! Nhưng lúc này gã vẫn quyết định ngồi im để xem tình hình. Nhìn chung quanh, ngoài gã ra thì không còn thấy ai hết. Thật ra thì quán nước đã đóng cửa cách đây hơn nửa giờ rồi, nên ai cũng về hết. Sở dĩ gã thanh niên còn muốn nán lại là chỉ vì gã muốn tỏ chút lòng thành giúp đỡ dọn dẹp cho chị chủ quán như mấy hôm gần đây gã hay làm.
Cô chủ quán vừa thấy gã say rượu bước tới quày pha nước thì mở lời chào hỏi:
- Anh Sáu, trời ơi! Sao tới trễ quá vậy . Em dọn hết rồi . Nghỉ bán …
Gã say rượu được gọi là “anh Sáu” lè nhè cắt ngang:
- Anh mới nhậu với cái đám bạn làm ăn về… ghé ngang đây kiếm một ly nước giải khát sẵn thăm em luôn. Cà phê, sinh tố gì đó em pha đại cho anh một ly đi .
- Vậy hả, anh Sáu . Tiệm em đóng cửa rồi, hôm khác anh trở lại đi .
- Hả ? Em nói gì nói lại cho anh nghe . Hôm khác trở lại hả … hic … em có biết anh lái xe từ đâu tới không ? Anh đỗ đường từ tuốt bên kia tới đây thăm em, vậy mà em nở lòng kêu anh hôm khác trở lại . Sao em nhẫn tâm đối xử với anh Sáu vậy hả . Hic!
Cô chủ quán ôn tồn trả lời như sợ lỡ lời sẽ làm cho gã say rượu cáu tiết:
- Đâu có đâu, em dọn hết rồi . Bây giờ anh muốn uống thì em có nước ngọt nè . Mà … sao anh còn chưa chịu về . Giờ này đã trễ lắm rồi . Anh có lái xe, hay đón taxi ? Vợ con anh sẽ trông đó .
Gã say rượu vừa nghe tới tiếng “vợ” thì hùng hùng hổ hổ:
- Vợ con hả ? Còn lâu … hic … mẹ nó … nó bỏ tao đi theo trai rồi … đồ con đĩ lăng loàn mà … Được muốn đi thì tao cho đi … tao đéo cần .
Gã chợt đổi giọng mềm mỏng:
- Tao đéo cần vì tao đã có em cưng đây rồi . Em dễ “sương” quá đi thôi! Cho anh nựng một miếng coi !
Gã vừa nói vừa đưa tay về phía cằm của Liên Tâm, cô chủ quán vì lịch sự không muốn làm cho gã ngượng, chỉ đành đứng im. Thấy Liên Tâm không phản ứng, gã bèn nắm lấy vai của nàng kéo lại rồi vòng tay ôm choàng qua bã vai, thì thầm bên tai của nàng.
- Thật ra anh nhậu kế bên đây thôi . Số 8A1/D1 đường Thái Văn Lung nè . Cố tình chọn địa điểm đó để dễ dàng qua đây kiếm em … tâm tình.


- Từ đường Thái Văn Lung tới hả, vậy là anh sạo nữa rồi.
- Ghẹo em chơi chút vậy mà . Em biết mà nhớ em thì anh mới tới đây, con vợ anh bỏ anh rồi em cũng biết đó . Từ nay coi như anh là người đàn ông độc thân … nói theo tiếng của mấy thằng Việt kiều là còn “available” đó … nên tới đây … Mà em biết anh tới đây có chuyện gì không ?
- Chuyện gì vậy anh ?
- Thì chuyện con ngựa chứng đó ?
Cô chủ quán ngây thơ:
- Chuyện con ngựa chứng gì ?
- Thì em là con ngựa chứng đó .
- Anh nói gì em không hiểu .
Gã lại choàng qua eo ếch của cô chủ quán kéo ghì vào hông của gã, nói:
- Em biết anh đi nhậu quán nào không ?
Liên Tâm miễn cưỡng trả lời:
- Quán nào ?
- Quán “Ngựa Chứng”, có nghĩa là quán “Wild Horse” đó. Ngựa chứng là em , wild horse cũng là em. Em là con ngựa chứng, con ngựa bất kham của anh. Anh đã theo em mấy năm rồi … hic … không biết lúc nào mới khuất phục được em, được …cỡi trên mình em.
Nói xong thì gã cười lớn. Giọng cười của gã thật đểu, thật dâm dục, lộ hẳn qua đôi mắt sòng sọc cứ nhìn chằm chặp vào cặp nhũ hoa của Liên Tâm.
Gã thanh niên nghe đến đây bèn nắm cái mũi nón đẩy nhẹ lên cao vừa đủ thấy cái tướng đồ sộ của gã say rượu đang chồm tới nắm lấy tay chị chủ quán vừa nói vừa sụt sùi, cũng không ngờ gã mới vừa cười đây thì lại khóc nhanh như thế, gã nói :
- Phải … anh theo em mấy năm rồi, tiền của anh không thiếu, sự nghiệp anh sáng lạng, vậy em chê anh điều gì, em nói coi . Em chê anh điều gì !
- Em không có chê … không hề …
Gã say rượu chộp lấy vạt áo trước ngực của Liên Tâm kéo ghì vào phía người gã, bất giác gã thanh niên ngồi đối diên bên kia phải nhốm mông dậy để xem xét tình thế, nhưng lại hạ thế ngồi y như cũ. Gã say rượu gầm gừ rồi bất thần cắt ngang lời nói của chị chủ quán:
- Không chê sao không chịu . Chịu đi! Chịu làm vợ của anh đi, em sẽ làm bà giám đốc, ăn sung mặc sướng, tội gì phải giầm mưa dãi nắng đi bán nước ngoài này cho cái tụi mọi nó chọc ghẹo . Chịu anh đi thì mụ vợ anh sẽ tức điên lên vì anh cưới được người vợ đẹp như thế này .
Gã vừa nói xong, chợt giựt mình ngỡ rằng xung quanh đây còn có dân dao búa nào còn lai vãng, lỡ nghe được lời nói ngông cuồng của gã thì sẽ có chuyện chẳng đẹp đẽ gì, ít nhất cũng một sẹo trên má hoặc là cái xương sườn bị bầm tím. Vội vã nhìn khắp, gã chỉ thấy một người đội cái nón lụp sụp ngồi trong góc đưa mắt nhìn. Nhìn rất chăm chú . Gã say rượu phì cười rồi bỏ tay buông vạt áo phía trước của chị chủ quán ra, quay lại và đi thẳng về phía gã thanh niên. Vừa tới bên bàn, gã ôn tồn nói:
- Xin phép anh, cho tôi nói chuyện riêng với cô chủ quán một chút, nếu anh không ngại .
Gã thanh niên ngước mặt lên nói:
- À , tôi không ngại .
Vừa khi thấy gã thanh niên cất tiếng, giọng nói trong trẻo của một đứa học sinh, cùng khuôn mặt non choẹt không qua mặt được cặp mắt tinh đời của gã say rượu, gã chợt đổi giọng lật ngược, làm dữ:
- Nếu không ngại thì làm phiền đi nơi khác.
- Tôi còn đang uống …
Gã say rượu chợt quát to:
- Uống , uống cái gì ! Mày biến ngay lập tức, rượu mời không uống, uống rượu phạt hả, nhóc con. Có tin là tao kêu công an tới còng đầu mày không hả . Chắc mày chưa nghe tên anh Sáu này sao !
Gã quát xong thì túm lấy vạt áo của gã thanh niên lôi ra ngoài . Đợi cho gã thanh niên lên xe chạy mất thì gã mới trở vào . Lúc này chị Liên Tâm đang chuẩn bị đóng cửa để ra về , lưng quay về hướng gã . Gã nhìn thấy, chợt thoáng lên một ý nghĩ cuồng bạo, dâm vật. Gã bất thần, từ phía sau, ôm chặt ngang lưng của cô chủ quán đẩy vào trong, tiện tay gã khép hờ cánh cửa cây lại .
Liên Tâm là thất thanh:
- Buông tôi ra, anh Sáu . Anh làm gì vậy ?

Gã say rượu không nói năng gì chỉ ôm ghì lấy cô chủ quán, hôn dùi dập lên khắp mặt của Liên Tâm. Liên Tâm đưa hai tay yếu ớt ráng cựa quậy nhưng dường như không còn tư thế nào để làm chuyện đó, hai cánh tay – đã bị ép chặt vào lòng ngực đang thở hòng hộc của hắn – chẳng cụt cựa gì hết . Gã cứ tiếp tục hun hít khắp cổ . Mùi rượu nồng nặc xông ra từ cái miệng đầy hèm của gã, và cái lưỡi nham nhám nóng hổi làm cho Liên Tâm thấy lợm giọng. Biết chống cự mạnh không được, – vẫn trong tư thế bị động – Liên Tâm mở lời mềm mỏng:
- Anh Sáu à, làm ơn đi ! Tha cho tôi … Anh làm vậy để làm gì . Chiếm đoạt được thì cũng đâu có sướng gì .


Gã nghe thế thì ngẫng đầu lên, tay vẫn còn ghì chặt lấy thân người của Liên Tâm để nắn nót:
- Dẫu sao thì còn đỡ hơn là không có .
Liên Tâm cố tình tỏ vẻ ôn tồn và như khuyên bảo:
- Biết đâu anh kiên nhẫn sẽ có kết quả, có thể sau này em sẽ thay lòng đổi dạ … yêu anh ?
Gã say rượu trợn mắt, gắt gỏng:
- Nếu em thay lòng thì đã thay từ lâu rồi, thằng này cũng không dại gì chờ đợi thêm nữa. Chờ bao nhiêu đủ rồi . Đêm nay chỉ đành bắt em “cởi đồ thay dạ” cho anh thỏa mãn một lần trên mình em thì được rồi . Tha hồ cho con lợn lòng của anh sút chuồng nhé!
Gã nói xong thì đưa tay xé “rẹt”, nửa mãnh áo trên người của Liên Tâm rách toạt, lộ ra bờ vai và một phần ngực trắng nõn. Gã đưa tay mặt tham lam chiếu cố lên vùng đó, cùng lúc bàn tay kia gã đưa xuống dưới nhàu nát cái đủng quần dưới năm ngón thô bạo. Tội nghiệp cô chủ quán nhỏ bé bất lực dưới sức mạnh trâu bò của gã say rượu, chỉ ráng quằn quại để thoát ra khỏi sự cưỡng bức.
“Chạch”!

Liên Tâm bị gã gạt chân ngã sóng soài xuống đất, cùng lúc gã trở mình đè sấp lên người của Liên Tâm, dùng hai chân đè chặt lấy hai đùi của nàng, rồi đưa tay xé toang luôn mãnh vải còn lại trên người … Thế là Liên Tâm nằm trần trụi trên nền gạch mát rượi, hai tay đánh lên bây bẩy để chống cự làm cho cặp nhũ hoa run rinh như cơn sóng. Trước cảnh tình khêu dật như thế, làm sao ai lại cam lòng đặng, gã thúp cái đầu ấn chặt lấy ngực nàng rồi lần mò cái miệng nham nhám râu mới cạo tìm kiếm cái nhúm nho nhỏ nằm ngay trung tâm bầu ngực căn phồng. Gã chẳng khó khăn gì để tìm kiếm chính xác cái mục tiêu, và chẳng cần phải học hành gì để biết làm sao cho nó săn cứng. Liên Tâm trong tình thế này, bị kích dục trực tiếp ngay yếu điểm, dù muốn dù không nàng cũng không kềm chế được sinh lý của mình. Sức chống cự của nàng dường như yếu dần, hai chân nàng dường như quều quào cho có lệ, lắm lúc dùng tay đẩy gã bật trở lên không, nhưng cái đầu gã cứ dán chặt xuống con mồi, thụp lặn trong điên dại trong bễ dục, và đôi môi thâm sì vì thuốc lá của gã thì bấu chặt vào đầu núm tưởng chừng như cắt lìa nó ra khỏi da. Chợt gã chồm người lên, đưa đầu gối trái kẹp chặt lấy cánh tay phải của Liên Tâm, tay phải của gã thì nắm chặt tay trái của nàng, đồng thời tay trái của gã kéo vội cái phẹt-ma-tuya xuống. Gã loay hoay một lúc thì đã cởi hết quần ra ngoài, rồi gã lại hụp xuống đè sát trên mình của Liên Tâm. Tuy nói rằng gã say rượu nhưng hình như gã còn mạnh hơn những lúc bình thường, có lẽ khi con thú bị đói dục nó sẽ dữ tợn hơn lúc nào hết !

Thế là gã nằm chẹt xuống, đưa hông chen giữa hai đùi nàng và đang lấy thế để làm nhục cô chủ quán. Tội nghiệp thay cho cô chủ quán nhỏ bé, nước mắt đã lã chã chảy theo khoét mắt rớt xuống sàn gạch, như con mồi non thút thít một cách tuyệt vọng trước nanh vuốt của loài dã thú .
“Bang!”
Một cái đánh bạt ngang từ phía sau vỗ mạnh vào sọ khỉ của gã . Gã bị đánh bung văng qua một bên. Lồm cồm gã ngồi dậy, nhìn thấy lờ mờ gã thanh niên đội cái nón sụp không ai khác hơn là cái gã vừa rồi bị đuổi đi, trên tay còn cằm một khúc gỗ .
“Bang!”
Thêm một cái móc từ phía dưới quật ngược lên, gã say rượu gục xuống sàn nhà, nằm im bất động. Gã đã xỉu .
Khi thấy gã say rượu đã xỉu, thì gã thanh niên kia mới hoàn hồn quay mình sang cô chủ quán. Lúc này Liên Tâm đang cuống cuồng chỉnh vấn lại áo quần đã rách bươm, tay ôm chặt lấy ngực ra vẻ thẹn thùn cố che bớt mãnh vải không đủ khép kín đôi gò bồng vun cao phù ra ở dưới kẹp nách.

Liên Tâm thì thào:
- Cám ơn …
Gã thanh niên cúi đầu rồi lột nón ra, vuốt lại mái tóc cho ngay ngắn. Đến lúc này chị Liên Tâm mới thốt ra rằng:
- Ủa … vậy là … cám ơn … em . Chị còn tưởng …
- Dạ, không có chi chị ! Bây giờ mình tính sao đây chị ?
- Thì báo công an đi . Lỡ rồi, đâu phải lỗi mình đâu .
- Vậy chị gọi cho công an phường đi . Đây! Áo nè chị mặc vô đi !
- Cám ơn em! Vậy em mặc áo gì ?
- Không sao! Em có mặc áo lót ở trong.
- Cám ơn. Quên hỏi em tên gì ?
- Dạ em tên Quân.
- Em Quân hả ! Vậy mà có lúc chị còn tưởng …
Mỗi lần Liên Tâm nói tới đó, nghĩ sao đó thì không nói tiếp nữa . Chắc có lẽ còn mắc cỡ . Nhưng thằng Quân biết câu nói dang dở đó hàm ý rằng “có lúc chị còn tưởng nó là một chàng trai phong sương nào đó mà chị âm thầm để ý đã cứu chị”.

Từ cái dạo “sự cố” xảy ra thế, thì thằng Quân mới có dịp may được chị Liên Tâm chiếu cố , không ngờ giấc mơ hoang đường lại trở thành điều thực tế . Và mới đó thôi thì cũng gần cả tháng rồi, thằng Quân cũng đã “cặp” với chị chủ quán hơn nửa tháng rồi. Theo nó nghĩ thì là vậy chứ chị Liên Tâm có coi nó là “kép” hay không thì còn chưa biết. Thật ra thì thằng Quân chỉ đi chơi với chị Liên Tâm có một lần thôi : Ở Công Viên Nước ? chỉ là một chuyện tình cờ thôi. Ngoài ra thì hơn hai tuần nay nó chỉ đến quán của chị như là địa điểm để hò hẹn và như cũng thầm bảo vệ cho chị dù biết rằng nó không có khả năng đó, nhưng ít ra nó tin rằng có mặt nó ở bên chị thì vẫn yên tâm hơn.

Thằng Quân khép cửa sổ lại, gió bên ngoài lộng mát cộng với hơi mưa phùn hắt vào gương mặt làm cho nó tĩnh hẳn ra, và trở lên giường, kéo mền đủ che kín ngang lưng. Nằm chờ . Không biết thằng Quân chờ cái gì ? Bên kia nhà tắm, tiếng nước đã tắt và bây giờ chỉ còn tiếng xấy tóc . Thằng Quân biết rằng chốc lát nữa đây chị Liên Tâm sẽ trở ra, và nó sẽ lại được ôm chầm lấy chị, hun lên khắp thân thể của chị để thỏa cái lòng của thằng con trai mới lớn luôn khao khát sự yêu đương nồng cháy . Vậy mới chứng minh được sự suy đoán của nó không lầm, nó cũng có sức quyến rũ của một đấng nam nhi lắm chứ bộ! Nó cười thầm …, vừa nghĩ tới đó thôi thì tiếng “lắc cắc” vang lên, cánh cửa phòng tắm mở ra, thằng Quân chợt thấy người nó nóng rang, mình cứng như đá, hơi thở nó lại gấp gút … Trước mặt nó là chị chủ quán trong chiếc áo satin ngủ màu đỏ mỏng ? không đủ sức để cản lại đôi núm vươn thẳng về phía trước ? đang tiến gần về phía nó .


Hắn - Phần 1
Hắn - Phần 2
Hắn - Phần 3
Hắn - Phần 4
Hắn - Phần 5
Hắn - Phần 6
Hắn - Phần 7 ( HET)

Leave a Reply

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)

    Category

    • (19)
    • (38)
    • (86)
    • (191)
    • (171)
    • (57)
    • (31)
    • (14)
    • (44)
    • (321)
    • (488)
    • (451)
    • (563)
    • (29)
    • (171)
    • (95)
    • (1)
    • (16)
    • (97)
    • (31)
    • (164)
    • (49)
    • (315)
    • (96)
    • (175)
    • (38)
    • (7)
    • (7)
    • (10)
    • (2)
    • (2)
    • (274)
    • (5)
    • (297)
    • (351)
    • (91)
    • (213)
    • (536)
    • (4)
    • (25)
    • (12)
    • (1)